Chín giờ sáng tại nhà họ Hoàng. Mọi người náo động hết cả lên vì tin tức mới được đăng trên mặt báo.

Tất cả những thông tin vừa sai lệch vừa đúng sự thật về ông Gia Huy bị đưa lên mặt báo và những biến cố trong gia đình nhà họ Hoàng phải chịu đựng trong thời gian qua đều được giải thích một cặn kẽ. Từ việc ông Gia Huy có phải là một người đàn ông máu lạnh, vô nhân tính, từng phá nát hạnh phúc của nhiều gia đình, từng đạp chân lên máu và nước mắt của người khác để làm giàu, từng phá tan nhiều công ty không, đã được tổng kết lại bằng một dẫn chứng cụ thể dài gần hết năm trang báo.

Những sự việc xảy ra trước kia được kể lại một cách chi tiết và cô đọng, ngôn từ được chắt lọc một cách cẩn thận. Chứng tỏ người viết bài báo này đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết và công sức đi sưu tầm.

Danh tiếng của nhà họ Hoàng không thể lấy lại được. Nhưng qua bài báo này, dư luận của xã hội đã có cái nhìn thoáng hơn về ông Gia Huy và tập đoàn Hoàng Thị. Qua đó, nguy cơ phá sản có thể được đẩy lùi.

Trong khi mọi người nhà họ Hoàng còn bàng hoàng không dám tin sau khi đọc xong gần năm trang báo. Tuấn Hùng ùa vào phòng như một cơn lộc.

Mọi người có mặt trong phòng khách đều đổ dồn ánh mắt vào Tuấn Hùng. Không hiểu có chuyện gì mà Tuấn Hùng có vẻ nôn nóng và kích động như thế. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, trán bướt mồ hôi, chứng tỏ là do vừa mới chạy hết tốc lực vào đây.

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày đánh giá thần sắc của Tuấn Hùng.

_Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Công ty lại gặp phải sự cố gì nữa sao ?

_ Không…. Không phải ….

Tuấn Hùng nói qua hơi thở đứt quãng. Vội cầm lấy cốc nước lọc do Thư Phàm đưa cho, uống một hơi cạn sạch.

Mọi người trong phòng đều ngưng thần nhìn, chờ nghe Tuấn Hùng nói.

Tuấn Hùng biết mọi người đều đang tập trung chú ý đến mình. Đặt ly thủy tinh xuống mặt bàn kính, Tuấn Hùng vừa cười vừa hưng phấn thông báo:

_Mọi người biết gì không ? Vốn đầu tư của công ty trở lại rồi. Ngân hàng vừa gọi điện thông báo cho tôi biết, số tiền mà chủ tịch gửi đi đã được gửi trả lại, thậm chí chúng ta còn được một số tiền lãi không nhỏ.

Mọi người có mặt trong phòng khách đều có cảm giác mình đang nằm mơ. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng thuận lợi thế này ? Chẳng những được báo chí thanh minh, tiền trong ngân hàng còn được gửi trả lại nữa ?

Hoàng Tuấn Kiệt không nén được kích động, đặt hai tay lên vai Tuấn Hùng, gấp gáp hỏi:

_Cậu nói thật chứ ? Có đúng là tiền vốn trong ngân hàng đã được gửi trả lại ?

Tuấn Hùng ra sức gật đầu. Niềm vui ùa vào trong đáy mắt.

_Đúng vậy. Nếu anh không tin, anh có thể dùng máy tính kiểm tra lại tài khoản, hoặc là gọi điện trực tiếp đến ngân hàng.

Không chần chờ. Hoàng Tuấn Kiệt liền sử dụng máy tính xách tay do Tuấn Hùng mang đến.

Màn hình màu xanh dương quen thuộc hiện lên. Hoàng Tuấn Kiệt run run đánh tên và mật khẩu của mình.

Sau khi một thông điệp hiện lên thông báo xin mời nhập lại tên, mật khẩu và mã số tài khoản. Hoàng Tuấn Kiệt làm theo yêu cầu của chủ nhân trang web.

Vào được giao diện hiện lên tài khoản của mình và các dao dịch khác. Hoàng Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu. Nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô. Cố gắng kiểm soát nhịp đập trong trái tim của mình. Hắn nhấn vào mục “Tài khoản”

Trong vòng chưa đầy mười giây, trên màn hình trắng xanh hiện lên số tiền mà hắn đang có.

Hoàng Tuấn Kiệt trố mắt nhìn. Đây là việc hy hữu nhất trên thế gian mà hắn từng chứng kiến. Rõ ràng mấy ngày trước, kẻ bắt cóc kia đòi hắn phải gửi một số tiền lớn vào tài khoản cho hắn, thì hắn mới không gửi từng bộ phận trên cơ thể Hoài Thương cho gia đình, mới chịu suy xét đến việc thả Hoài Thương. Gia đình đã thực hiện theo đúng yêu cầu của hắn, đã có được số tiền mà mình muốn rồi, tại sao hắn không giữ lấy làm của riêng, hắn lại hoàn trả lại toàn bộ, thậm chí ngay cả tiền lãi cũng không cần ? Kẻ bắt cóc này có bị điên không, hay là hắn thấy cuộc sống của mình nhàm chán quá nên mới bày ra trò chơi này ?

Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng nói gì, ai cũng đăm chiêu suy nghĩ, không ai trong số họ có thể đoán được mục đích và động cơ khi cố tính đẩy gia đình nhà họ Hoàng vào hoàn cảnh như hiện nay của kẻ bắt cóc bí ẩn kia ?

Hắn ta đang chơi trò vừa bắt lại vừa thả, vừa đẩy người khác xuống vực lại từ tâm vươn tay kéo lên.

o-0-o

Phát hiện ra Thy Dung đang bị chảy máu, Bách Khải Văn vô cùng hối hận. Hắn vội giục tài xế đưa Thy Dung vào trong bệnh viện để bác sĩ khám và băng bó lại vết thương cho Thy Dung.

Bệnh viện mà Bách Khải Văn đưa Thy Dung vào là một bệnh viện lớn của thành phố, được xây dựng cách đây gần 20 năm, có đội ngũ bác sĩ và y tá giỏi.

Vừa đặt chân đến bệnh viện, Bách Khải Văn đã hối thúc Bách Khải Văn nhanh chóng đưa Thy Dung vào trong phòng bệnh để kiểm tra vết thương trên vai cho Thy Dung.

Được Bách Khải Văn quan tâm chăm sóc và lo lắng thế này, Thy Dung rất cảm động. Cảm giác có lỗi với hắn càng lúc càng tăng. Thy Dung đang rơi vào mâu thuẫn và tự dằn vặt chính mình. Ngay vào lúc này, suy nghĩ của Thy Dung giống hệt một cuộn chỉ rối, càng cố suy nghĩ, cố tìm ra cách lại càng lạc lối, càng đi sâu hơn vào mê cung.

Vì muốn ở bên Thy Dung cho an tâm, Bách Khải Văn yêu cầu bác sĩ và y tá cho mình vào trong phòng bệnh cùng Thy Dung.

Bác sĩ và y tá tưởng Thy Dung là bạn gái của Bách Khải Văn. Do đó, họ đồng ý để cho Bách Khải Văn vào.

Thy Dung ngượng ngùng không muốn Bách Khải Văn nhìn thấy cảnh mình hở nửa vai để cho bác sĩ rửa vết thương, bôi thuốc và băng bó. Mấy lần định mở miệng khuyên hắn nên đợi ở bên ngoài. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt trầm buồn, và ánh mắt đượm vẻ lo lắng của hắn, Thy Dung lại thấy cổ họng mình nghẹn đắng, những lời muốn nói đều tan biến.

Bác sĩ yêu cầu Thy Dung cởi áo khoác, kéo áo phông mặc đằng trong tuột xuống ngang vai. Cũng may, cô y tá đứng bên cạnh đã che bớt tầm nhìn của Bách Khải Văn. Nếu không, mặt Thy Dung đã đỏ bừng như gấc chín, nhiệt độ trong cơ thể đã tăng cao ngùn ngụt. Ánh mắt nhìn đắm đuối không thèm che giấu của Bách Khải Văn, khiến Thy Dung không được tự nhiên, nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa sổ.

Thy Dung quá tập trung vào suy nghĩ của mình, không hề có cảm giác đau đớn do vết thương trên vai mang lại, không để ý đến bất cứ ai có mặt trong phòng, một mình chìm vào thế giới riêng.

Đến khi bác sĩ băng bó xong, dặn dò Bách Khải Văn đôi câu, rút lui ra khỏi phòng, Thy Dung vẫn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Dáng vẻ suy tư và buồn bã.

Bách Khải Văn chỉnh sửa lại quần áo cho Thy Dung. Tay đặt nhẹ trên vai. Hắn dịu giọng hỏi:

_Em đang suy nghĩ gì thế ?

Tâm hồn đang thả trôi ngoài cửa sổ, bất thình lình nghe thấy giọng nói của Bách Khải Văn vang bên tai, Thy Dung giật mình, ngơ ngác ngước mắt nhìn hắn.

Bách Khải Văn cười khổ. Hắn biết mặc dù thân xác Thy Dung đang ở đây nhưng linh hồn sớm đã bay đến phương trời nào rồi.

_Bác sĩ và y tá đã thay băng cho em rồi. Chúng ta đi về thôi.

Thy Dung đáp như một cái máy:

_Vâng.

Chống tay xuống ghế. Thy Dung yếu ớt đứng dậy, đầu choáng váng vì đau.

Bách Khải Văn cúi xuống, nắm nhẹ lấy cánh tay Thy Dung, dìu Thy Dung bước đi.

Thy Dung cảm động, hốc mắt đỏ hoe, nhìn hắn bằng ánh mắt biết ơn.

Bách Khải Văn gật đầu với Thy Dung. Cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Trên hành lang lầu hai có đông bệnh nhân và thân nhân đi qua đi lại. Ai cũng trong trạng thái hối hả và vội vã. Bộ quần áo bệnh nhân khiến họ trông ốm yếu và mệt mỏi.

Thy Dung và Bách Khải Văn đang tiến đến thang máy. Một giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên:

_Bố ơi…..

Thy Dung và Bách Khải Văn đứng khựng lại. Cả hai cùng quay sang nhìn đứa bé hơn hai tuổi, mặc một chiếc váy hoa màu trắng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đang cười thật tươi, chạy lon ton về phía hai người.

Hai người phụ nữ nhìn vào mắt nhau. Một người coi người kia như kẻ thù. Một người lại nhìn người kia bằng ánh mắt khó hiểu, không biết mình đắc tội cô ta khi nào, mà tại sao cô ta lại dùng ánh mắt sắc như dao cạo để nhìn mình ?

Đứa bé gái không hiểu cuộc chiến tranh trong thầm lặng của người lớn, nó vẫn còn là một thiên thần trong sáng và ngây thơ. Cô bé ôm lấy chân Bách Khải Văn, cười tươi tắn như hoa, tíu tít gọi:

_Bố ơi….bố….

Thy Dung giật mình. Lỗ tai ù đi. Chớp mắt mấy cái. Chờ cho thần trí thanh tỉnh, bây giờ thì Thy Dung đã hiểu lý do vì sao người phụ nữ kia lại tặng cho mình một ánh mắt sắc như dao cạo rồi. Hóa ra cô ta là Ella, là người tình cũ của Bách Khải Văn, đồng thời là mẹ của con gái hắn.

Khóe môi Thy Dung nhếch lên. Bỗng dưng, Thy Dung có cảm giác được giải thoát, thấy cả người đều nhẹ nhõm. Thy Dung nghĩ thầm:

“Chỉ cần dành thời gian, chân thành khuyên Bách Khải Văn nên nghĩ đến tương lai và hạnh phúc của đứa con gái, nhất định hắn sẽ không còn cố chấp trong chuyện tình cảm với mình nữa. Và như thế, ai cũng có được hạnh phúc và tình yêu của cuộc đời mình.”

Bách Khải Văn cúi đầu, nhìn đứa bé gái đáng yêu như một thiên thần đang cười với mình. Cảm giác của hắn lúc này rất khác lạ, đứa bé đã cho hắn cảm giác xúc động khi được làm cha. Sống hơn 20 năm, hắn cũng chưa từng trải qua cảm giác kì diệu, xúc động sâu vào tận trong tâm cam thế này.

Trong khi Bách Khải Văn còn sững sờ, không biết phải làm gì. Thy Dung đã ngồi xổm trên nền gạch men, cười dịu dàng với con bé.

_Chào cháu ! Cháu tên là gì ?

Cô bé chớp chớp mắt nhìn Thy Dung. Ban đầu, nó hơi rụt rè sợ hãi khi gặp người lạ, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi Thy Dung đã xóa tan đi sự phòng bị của nó.

Con bé khoanh tay, lễ phép trả lời:

_Chào cô. Cháu tên là Thủy Ngân .

Giọng nói của con bé trong vắt như tiếng hát thánh ca trong nhà thờ.

Thy Dung ngây người. Nước mắt lăn dài trên má. Không chỉ có một mình Bách Khải Văn mới có cảm giác xúc động và kì diệu được làm cha. Mà ngay cả Thy Dung cũng xúc động rơi lệ vì một đứa bé con ngoan hiền. Con bé là một thiên thần, trông nó mới đáng yêu làm sao ! Nếu ngày đó, Ella nghe lời Bách Khải Văn phá bỏ cái thai, thì ngày nay làm gì còn được trông thấy một thiên thần đáng yêu như thế này nữa.

Con bé thấy Thy Dung khóc, nó ngây thơ hỏi:

_Cô….Tại sao cô lại khóc, Thủy Ngân đã làm buồn lòng cô, đúng không ?

Thy Dung vừa khóc vừa cười, vụng về dùng tay lau lệ trên khóe mắt.

_Cô đâu có khóc, là bụi bay vào mắt cô đấy.

Thy Dung yêu con bé, chỉ vừa mới gặp Thy Dung đã thấy mến và thích con bé rồi. Không kiềm chế được mong muốn của mình, Thy Dung liền vòng tay, nhẹ ôm lấy con bé vào lòng.

Thủy Ngân rất chủ động, cô bé quàng hai cánh tay nhỏ bé vào cổ Thy Dung, thơm nhẹ vào má Thy Dung. Cô bé ngoan hiền nói:

_Mẹ nói, mỗi khi thấy ai đó hãy đặt một nụ hôn trên má. Khi đêm về các cô tiên sẽ bay xuống mang theo phép màu, nỗi buồn và nỗi đau sẽ mau tan biến đi.

Hành động của Thy Dung khiến cả Bách Khải Văn và Ella kinh ngạc. Cả hai bối rối nhìn vào mắt nhau, rồi nhanh chóng ngoảnh mặt nhìn ra hai hướng khác nhau.

_Thủy Ngân, đi thôi con. Đã đến giờ phải đi khám bệnh rồi.

Nghe thấy tiếng mẹ gọi, cô bé trượt hai cánh tay khỏi cổ Thy Dung, lễ phép chào Thy Dung và Bách Khải Văn, sau đó lon ton chạy về chỗ mẹ đang đứng.

Ella nắm lấy tay con gái. Trước khi quay người bước đi, Ella không quên tặng cho Thy Dung một cái nhìn cảnh cáo, tặng cho Bách Khải Văn một ánh mắt nhìn đầy chán ghét và đau khổ.

Thy Dung là người đang sống trong cảm giác dằn vặt, đau đớn do tình yêu dang dở, nên Thy Dung có thể hiểu được cảm giác của Ella bây giờ, hiểu cô ấy đã phải khổ sở và vất vả như thế nào khi phải mang thai, sinh con và nuôi dưỡng đứa bé một mình.

Thy Dung không biết Bách Khải Văn có cảm giác gì khi gặp được con gái thật ngoài đời ? Liệu hắn có từng hối hận và tự trách không, khi trước kia đã tàn nhẫn bắt cô ấy phải phá thai ?

Bách Khải Văn đứng lặng nhìn theo. Thật lâu, hắn cũng không lên tiếng nói gì.

Thy Dung quay sang nhìn Bách Khải Văn, khẽ khàng bảo hắn:

_Anh Văn. Anh đi theo mẹ con cô ấy đi, đi xem con bé bị bệnh gì, rồi còn phải cùng cô ấy lo cho cô bé nữa.

Bách Khải Văn nhìn vào mắt Thy Dung. Trong đáy mắt chất chứa đầy tâm sự. Hắn khắc khoải hỏi Thy Dung:

_Vì sao em lại bảo anh đi theo mẹ con cô ấy ? Em…em đã biết chuyện gì rồi sao ?

Giọng Bách Khải Văn không khỏi run lên. Vào giây phút này, hắn thấy mặc cảm tự ti, thấy mình không xứng với Thy Dung, thấy thua kém Trác Phi Dương. Mặc dù Trác Phi Dương lớn tuổi gần gấp ba Thy Dung, hơn nữa còn có họ hàng xa, nhưng Trác Phi Dương vẫn là một người đàn ông độc thân sáng giá, là người chung tình hiếm có, là đối tượng kết hôn lý tưởng của các quý cô và các quý bà. Còn hắn tuy vẫn chưa kết hôn, nhưng đã trở thành một ông bố trẻ.

Thy Dung đặt tay lên vai Bách Khải Văn, chân thành nói:

_Anh Văn. Quá khứ đã qua rồi, tương lai là một thứ xa xăm mù mịt, chỉ có hiện tại mới quan trọng. Em không biết trước kia anh đã làm sai chuyện gì, nhưng biết sai mà sửa mới là đáng quý. Con bé xinh đẹp và đáng yêu như một thiên thần, nó là một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng cho anh. Anh hãy đi theo mẹ con cô ấy đi, con bé cần có cả cha lẫn mẹ.

Thy Dung vừa nói vừa khóc. Thy Dung không nhẫn tâm thấy con bé phải sống thiếu thốn tình cảm của người cha. Con bé cần có cha, mà người cha của con bé không là ai khác, ngoài Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn chết lặng, không ngờ được là Thy Dung đã biết hết tất cả sự thật.

Hắn vừa tủi thẹn với Thy Dung vừa tức giận vô cớ. Siết chặt nắm đấm. Mắt nổi lửa. Hắn nghiến răng, chất vấn Thy Dung:


_Là ai đã nói cho em biết, là cô ta có đúng không ?

Thy Dung lắc đầu, ôn hòa đáp:

_ Không phải. Em và cô ấy chưa từng gặp mặt nhau, trưa nay là lần đầu tiên. Nếu không vô tình gặp cô ấy ở đây, sợ rằng em mãi cũng không có cơ hội được gặp mẹ con cô ấy.

Nhận thấy mình đã đoán sai. Bách Khải Văn hạ thấp giọng, hỏi dồn:

_Vậy thì là ai nói cho em biết, có phải là Trác Phi Dương không ?

Nghe Bách Khải Văn nhắc đến Trác Phi Dương. Thy Dung mở to mắt, thảng thốt hỏi lại hắn:

_Tại sao anh lại nhắc đến chủ tịch Trác ở đây ? – Thy Dung ngập ngừng – Chẳng lẽ ngay cả chủ tịch Trác cũng biết chị Ella và cháu bé ?

Thấy Thy Dung chẳng những biết đến sự tồn tại của đứa bé còn biết cả tên của người tình cũ. Bách Khải Văn càng lúc càng nghi ngờ.

_ Thy Dung. Em còn không nói mau, vì sao em lại biết được chuyện này ?

Bách Khải Văn không muốn Thy Dung biết một chút gì về quá khứ của hắn. Cảm giác mặc cảm tự ti đang đày đọa tâm hồn hắn.

Thy Dung trấn an Bách Khải Văn, lời nói nhẹ như gió thoảng.

_Em biết chuyện này qua một lần tình cờ. Anh còn nhớ lần anh tắm trong một khách sạn ở Las Vegas không ? Là em đã thay anh nhận điện thoại do chị Ella gọi đến.

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Thy Dung khiến Bách Khải Văn rơi vào mê cung của sương mù. Hắn muốn trách mắng Thy Dung, muốn hận Ella đã gọi cú điện thoại đó, nhưng hắn lại thấy mình không có tư cách để trách mắng và hận họ.

Thy Dung là người con gái hắn yêu, hắn muốn toàn tâm toàn ý yêu Thy Dung, muốn được ở bên cạnh Thy Dung để chăm sóc, chiều chuộng và thương yêu. Thy Dung đã từ chối tình cảm của hắn, cô ấy chỉ nói thích hắn, chứ không có yêu. Còn Ella, là người tình cũ của hắn, cũng có thể coi là mối tình đầu của hắn, là người có quan hệ tình ái lâu nhất với hắn. Nếu không phải xảy ra chuyện đáng tiếc và đau lòng kia, hắn và Ella đã lấy nhau rồi. Và biết đâu, bây giờ hai người đã có một gia đình hạnh phúc, cùng hai đứa con thơ.

_Đi theo họ đi anh ! – Thy Dung mỉm cười dịu dàng, hối thúc Bách Khải Văn – Hiện tại, những gì có thể làm, anh hãy cố gắng hết sức mà làm, đừng để mai sau phải hối hận.

Bách Khải Văn mờ mịt nhìn Thy Dung.

Thy Dung vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi,ánh mắt tràn đầy cảm thông và chia sẻ. Vẫy tay chào hắn, Thy Dung chầm chậm xoay người bước đi.

Từng bước từng bước, Thy Dung dần rời xa chỗ Bách Khải Văn đang đứng. Lòng Thy Dung mênh mang buồn. Ngay từ lúc bắt đầu, hai người đã đi hai con đường khác nhau, tuy rằng có tình như không nên duyên vợ chồng, giống như hai lữ khách gặp nhau trên đường, có quyến luyến, có đắm say và ngọt ngào đấy, nhưng tất cả vẫn không đủ để biến thành tình yêu.

Đến lúc Bách Khải Văn giật mình hoàn hồn, vội vã đuổi theo sau, hình bóng Thy Dung đã hòa lẫn vào dòng người đi xuôi đi ngược trong bệnh viện.

Thy Dung bắt xe tắc xi về nhà. Trên đường di, do quá mệt mỏi, vai bị đau nhức, tinh thần bấn loạn, Thy Dung ngủ gà ngủ gật trên xe. Đến khi về đến trước cổng biệt thự của nhà họ Hoàng, tài xế quay xuống, gọi nhỏ, Thy Dung mới giật mình tỉnh dậy.

Trả tiền cho tài xế xong, Thy Dung mở cửa bước xuống. Về nhà từ lúc hơn bốn giờ sáng, nhưng phải đến hơn 10 giờ trưa, Thy Dung mới thực sự về đến nhà. Thy Dung hy vọng lần này không xảy ra chuyện bất ngờ gì nữa.

Vươn tay, Thy Dung bấm chuông cổng.

Lần này người mở cổng cho Thy Dung là Hoài Thương.

Thy Dung kinh ngạc hỏi em gái:

_ Hoài Thương, sao sáng nay không đi đâu đó chơi ?

Thy Dung nhớ em gái mình là một người hiếu động, thích chạy nhảy lung tung, hiếm khi nào chịu ở yên trong nhà.

Trần Hoàng Anh xuất hiện phía sau Thy Dung. Thần sắc đã tốt hơn so với ngày hôm qua.

Nhìn thấy Trần Hoàng Anh, Thy Dung đã hiểu lý do vì sao cô em gái chịu ở yên trong nhà vào ngày hôm nay.

Hoài Thương không trả lời câu hỏi của Thy Dung, mà hỏi ngược lại Thy Dung.

_Chị hai, chị đi đâu mà đến tận bây giờ mới về. Chị có biết là cả nhà lo lắng cho chị lắm không ?

Thy Dung thấy câu hỏi này rất quen thuộc, hình như lần nào Thy Dung đi ra ngoài Dì Lý cũng hỏi Thy Dung câu này.

Thy Dung nhăn nhó, bảo em gái:

_ Hoài Thương, em đừng có giống một bà cô già khó tính được không ? Em hãy lo mà chăm sóc Trần Hoàng Anh đi, người ta vì em nên mới bị thương suýt mất mạng đó.

Nghe chị gái nhắc đến Trần Hoàng Anh, Hoài Thương xấu hổ đỏ bừng mặt.

_Chị hai !

Quá ngượng, Hoài Thương bực bội kêu lên.

Thy Dung nheo mắt cười, thấy cô em gái khi yêu trông thật dễ thương.

Thu lại nụ cười của mình, Thy Dung dò hỏi em gái:

_ Hoài Thương. Bố mẹ và mọi người có ở nhà không ?

Hoài Thương thôi không còn đùa nghịch nữa, nghiêm túc nói:

_Chị hai ! Chị biết chuyện gì không ? Sáng nay báo chí đã đăng tin thanh minh chuyện tin đồn thất thiệt có liên quan đến ông nội trong thời gian gần đây rồi. Chẳng những thế tiền trong tài khoản của gia đình chúng ta cũng đã được trả lại.

Thy Dung bần thần đứng một chỗ. Lỗ ta ù đi. Mở to mắt nhìn em gái.

_Em….em nói thật chứ ?

Thy Dung có cảm giác không dám tin. Tin làm sao được khi mà chuyện lại xảy ra theo chiều hướng thuận lợi thế này. Nếu kẻ bí ẩn bắt cóc Hoài Thương là cháu của ông Hoàng, lẽ ra anh ta phải hận thấu xương gia đình nhà họ Hoàng mới đúng, làm gì có chuyện gửi bài thanh minh trên báo, còn hoàn trả lại tiền cho gia đình ? Tất cả đều không phải là mơ đấy chứ ?

_Em nói thật. Em không có lừa chị. Sáng nay, em đã cùng đọc báo với cả nhà. Gần chín giờ sáng chú Tuấn Hùng đến đây mang theo tin tốt, chú ấy thông báo cho cả nhà biết vốn đầu tư của công ty đã trở lại. Đích thân bố đã kiểm tra trên mạng và gọi điện cho ngân hàng, nên không thể nào là giả được.

Chờ em gái nói xong, Thy Dung chạy thật nhanh vào trong nhà. Thy Dung muốn xác minh lại mọi chuyện. Nếu điều này sự thật, thì cái bẫy mà Thy Dung giăng ra hòng nắm được điểm yếu và sơ hở của kẻ kia đã trở thành vô dụng. Thy Dung nhớ mình đã khóa tài khoản của hắn, đã đặt một một đoạn mã code có tính bảo mật rất cao. Kẻ đó giỏi máy tính đến thế sao ?

Mặc dù vẫn biết trên đời này kẻ giỏi máy tính hơn mình có rất nhiều, nhưng Thy Dung không tin là kẻ đó có thể phá hỏng được bức tường bảo vệ mà mình đã lập ra chỉ trong vòng có một ngày. Không thể có chuyện đó !

Sau khi công ty được trả lại vốn, tin đồn thất thiệt về ông Gia Huy được thanh minh trên báo, người thân trong nhà bận rộn hẳn lên, Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh đến công ty lo giải quyết những hợp đồng kinh doanh còn tồn đọng, lo lôi kéo lại các cổ đông và các đối tác quay lại tiếp tục hợp tác làm ăn với mình. Khánh Sơn vẫn đi chơi như mọi khi, hắn rất ít ở nhà, dạo này hắn bận suốt, không biết đã đi làm gì, Thy Dung đoán hắn đang mải lo đeo đuổi một cô gái nào đó. Thư Phàm, Tú Linh và Tú Anh ở nhà, đang ngồi trong phòng khách, đọc báo và xem phim hoạt hình.

Thy Dung ùa vào trong phòng như một cơn lốc.

Ba người nghe thấy tiếng động, giật mình, đồng loạt quay lại về phía sau nhìn Thy Dung.

Ngay câu đầu tiên, Thy Dung đã hỏi dồn:

_Mẹ. Những gì mà Hoài Thương vừa mới nói với con lúc nãy có đúng là sự thật không ?

Thư Phàm không giấu đượi vui mừng nói:

_Đúng thế. Bố con và chú Vũ Gia Minh đã đến công ty lo giải quyết mọi chuyện rồi. Các đối tác và cổ đông đã gọi điện tỏ ý muốn tiếp tục làm ăn với gia đình. Còn tin tức liên quan đến ông nội của con đã được làm sáng tỏ, kẻ tung tin đồn thất thiệt kia đã viết một bài báo xin lỗi.

Thy Dung liếc mắt nhìn tờ báo trên mặt bàn kính. Ngay lập tức, Thy Dung ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Thư Phàm, vươn tay lấy tờ báo.

Thy Dung đọc từng dòng, từng chữ, đọc thật cẩn thận. Mất gần 30 phút, Thy Dung mới đọc xong gần hết năm trang báo.

Thẫn thờ hạ thấp tờ báo xuống đùi, Thy Dung đăm chiêu suy nghĩ, không tài nào hiểu được dụng ý của kẻ bí ẩn kia. Tại sao sau khi đã thành công đẩy gia đình nhà họ Hoàng xuống dưới vực sâu, hắn lại từ bỏ, lại tốt bụng ra tay cứu giúp, hoàn trả lại những gì mà nhà họ Hoàng đã mất ? Hắn làm như thế này, Thy Dung làm gì còn lý do để mà trả thù hắn nữa. Tuy nhiên, Thy Dung vẫn căm hận hắn, vẫn không thể tha thứ cho những gì mà hắn đã gây ra. Khi nào tìm được hắn, Thy Dung thề sẽ dùng nắm đấm để nói chuyện với hắn.

Phát hiện ra thái độ khác thường của Thy Dung, Thư Phàm quan tâm hỏi:

_ Thy Dung. Con không sao chứ ? Con bị mệt sao ?

Thư Phàm đã tránh không hỏi tối hôm qua Thy Dung đã đi đâu. Thư Phàm biết con gái đang trong giai đoạn khủng hoảng về tinh thần nên không muốn Thy Dung phải khó xử thêm.

_Mẹ ! Con xin lỗi vì tối hôm qua con đi ra ngoài mà không xin phép bố mẹ trước.

Thư Phàm dịu dàng nắm lấy tay Thy Dung, cười nhẹ:

_Con không cần phải xin lỗi mẹ. Con bình an trở về nhà là tốt rồi.

Thy Dung xúc động, hốc mắt đỏ hoe, cười với Thư Phàm.

_Con cảm ơn mẹ.

Thy Dung vòng tay ôm lấy Thư Phàm, hít lấy hương hoa nhài mà mình yêu thích. Một lát sau, Thy Dung lên tiếng:

_Mẹ, con mệt rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi.

Thư Phàm vỗ nhẹ vào lưng Thy Dung, cười đáp:

_Ừ. Con đi đi. Lúc nào đói, nhớ xuống nhà bếp ăn cơm.

_Vâng. Con nhớ rồi.

Thy Dung đứng dậy, chào mẹ con Dì Tú Linh, sau đó đi nhanh lên lầu.

Tú Linh nhìn theo bóng dáng của Hoài Thương khuất sau cầu thang hình xoắn ốc.

_Chị Thư Phàm ! Chị có thấy Thy Dung dạo này lạ lắm không ? Em thấy hình như con bé đang giấu chúng ta chuyện gì đó.

Thư Phàm thở dài:

_Chị biết. Con bé đang đau khổ vì tình, vẫn không thể quên được Trác Phi Dương.

Tú Linh cũng thở dài theo Thư Phàm:

_Chị định làm như thế nào, có cho phép con bé đến với Trác Phi Dương không hay là ngăn cấm không cho phép hai người đến với nhau ?

Thư Phàm vuốt mái tóc tơ lòa xòa trước trán, hai tay bóp thái dương.

_Hiện giờ chị đang rất rối rắm, chị không biết phải quyết định như thế nào cho đúng. Ngăn cản không cho phép Thy Dung đến với Trác Phi Dương, nếu cả hai thật lòng yêu nhau, chị sẽ khiến cả hai đau khổ, và biết đâu con bé Thy Dung sẽ hận chị suốt đời. Còn nếu không ngăn cản hai người đến với nhau, chị sẽ khiến tương lai của con bé Thy Dung chìm trong sắc màu ảm đạm và đau buồn.

Thư Phàm thở hắt ra một hơi thật dài. Trong đáy mắt chất chứa nhiều tâm sự và mệt mỏi.

_Chị nghĩ tốt nhất là hãy để cho con bé Thy Dung tự quyết định lấy tương lai của mình đi. Chị đã từng khuyên con bé nên chọn việc học hành cho thành tài trước. Sau bốn năm nữa, khi con bé đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, nếu lúc đó cả nó và Trác Phi Dương đều nhận ra không thể sống thiếu nhau, chị sẽ đồng ý để cả hai đến với nhau, cùng tạo dựng một gia đình.

Tú Linh bưng cốc nước cam, đưa lên môi uống một ngụm nhỏ.

_Vậy là chị muốn để cho Thy Dung tự quyết định lấy tương lai và hạnh phúc của mình ?

Thư Phàm gật đầu đáp:

_Ừ. Em có cho rằng chị đang làm sai không ?

Tú Linh tán thành ý kiến của Thư Phàm:

_ Không. Em cho rằng chị đang làm đúng. Trước kia hai chị em chúng ta cũng đã từng yêu, hiểu cảm giác đau buồn và dằn vặt như thế nào khi phải xa người mình yêu. Chúng ta là những người mẹ thương con, hạnh phúc và niềm vui của con cái mới là quan trọng, còn những rào cản của tuổi tác, vai vế và những lời thị phi của người đời thì quan trọng gì, ai cũng chỉ sống được một lần mà thôi.

Thư Phàm rạng rỡ nở một nụ cười, cảm động nắm chặt lấy tay em gái. Đã có được người đồng cảm với mình, Thư Phàm không còn phân vân và mâu thuẫn nữa. Thư Phàm đã biết mình phải làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play