Thư Phàm lái xe đến một nhà hàng gần bến cảng, nằm trên con đường Tân Cửu Long. Bốn phía chung quanh nhà được bao quanh bởi nước, nước trong hồ trong xanh, làm nổi bật lên bốn bức tường màu trắng, vòm mái lưu ly như thời vua chúa ngày xưa.

Thy Dung đậu xe ngoài ven đường, cách cổng quán một đoạn không quá xa cũng không quá gần.

Thy Dung rất sợ mẹ phát hiện ra mình đã theo dõi bà đến tận đây, sợ bà cho rằng mình không tin tưởng bà, cho rằng bà đang phản bội lại chồng con. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Thy Dung đã thấy nhụt trí, không có dũng khí theo mẹ mình vào hẳn trong kia.

“Nhưng chẳng lẽ đến tận đây rồi, mình lại bỏ về không, sao ?” Thy Dung lại không nhịn được tự chất vấn chính mình.

“Mình bỏ về cũng được, nhưng mình có thể yên tâm sao, có thể không thắc mắc, không muốn biết Trác Phi Dương đã nói gì với mẹ mình sao ?” Thy Dung ôm lấy đầu, khổ sở kêu lên: “Không thể, mình sẽ không thể ăn ngon ngủ yên, cũng sẽ không thể gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu. Nếu mình không biết gì thì thôi, một khi đã biết được, mình phải điều tra cho ra chân tướng sự việc.”

Lý trí của Thy Dung vừa mới xẹp xuống, đã được khơi dậy trở lại.

Thy Dung kéo xụp chiếc mũ lưỡi trai màu trắng xuống trán, che khuất nửa khuôn mặt, lững thững dắt xe vào trong quán Tân Cửu Châu.

Thy Dung được bồi bàn cất hộ xe mô tô, còn nhiệt tình mở cửa kính cho Thy Dung.

Thy Dung mỉm cười, nói cảm ơn anh ta, sau đó xoay mình bước đi.

Nhìn lướt qua tầng trệt và tầng một, không thấy có vị khách nào giống với ngoại hình của mẹ mình và Trác Phi Dương, Thy Dung đoán hai người đã chọn một chiếc bàn trên lầu hai.

Càng đến gần với mục tiêu, trái tim của Thy Dung đập càng nhanh, bước thấp bước cao, có cảm giác mình đang bước vào một khoảng không, cơ thể đang trôi đi.

Trác Phi Dương định nói chuyện gì với mẹ ? Hắn muốn gì, muốn mẹ quay lại với hắn sao ?

Thy Dung loạng choạng bước đi không vững, khuôn mặt tái mét, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, muốn khóc nhưng khóc không được, những giọt nước mắt mặn đắng đang cứa sâu vào tim.

Biết là yêu đơn phương sẽ rất khổ, nhưng không thể ngăn được lòng mình, để rồi cuối cùng đã trao trọn vẹn trái tim của mình cho hắn. Yêu mà không cần báo đáp lại phải chăng là rất ngu ngốc ?

Thy Dung run run bước lên từng bậc cầu thang, khi trèo lên đến đỉnh, đã thấy mẹ mình và Trác Phi Dương đang nói chuyện với nhau.

Thy Dung choáng váng, tưởng chừng thế giới xung quanh mình sụp đổ, bóng tối đang bủa vây lấy tâm trí, lồng ngực quặn thắt, Thy Dung không thở được.

Cúi gằm mặt, Thy Dung run rẩy bước đi, bước chân phiêu lãng không có trọng tâm.

Đến một chiếc bàn trống cách bàn của Trác Phi Dương và mẹ Thư Phàm hơn ba mét, Thy Dung chọn ngồi quay lưng lại với họ.

Thy Dung không dám ngẩng mặt lên nhìn họ, cũng sợ bị họ phát hiện mình đang nhìn lén họ, chỉ cần biết họ đang nói gì với nhau là tốt rồi.

Thy Dung tự vỗ vỗ ngực an ủi chính bản thân mình, những giọt nước mắt mặn chát cuối cùng tuôn ra.

Phục vụ bàn tới gần, đưa menu cho Thy Dung.

Thy Dung nhìn cũng không buồn nhìn, gọi ngay cho mình một đĩa mỳ ý và một chai rượu ngoại.

“Phi Dương, anh muốn nói chuyện gì với em thì nói đi.”

Đã hơn 18 năm trôi qua rồi, nhưng mỗi lần gặp lại Trác Phi Dương, Thư Phàm vẫn thấy ngượng ngập, không được tự nhiên. Tất cả cũng do một chữ duyên nợ mà thành. Thư Phàm thấy mình có lỗi với hắn, chẳng những nợ hắn về ân tình, còn nợ hắn cả về ơn cứu mạng. Hắn vì yêu mình, đã sống 18 năm trong cô đơn, Thư Phàm thật sự không đành lòng nhìn thấy hắn khổ sở thế này, lúc nào cũng cầu mong hắn nhanh chóng tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình.

“Em khỏe chứ ?”

Trác Phi Dương nhìn thật sâu vào mắt Thư Phàm, cố khắc ghi hình ảnh của Thư Phàm vào trong trí nhớ, để vĩnh viễn cũng không bao giờ quên.

“Em khỏe, cảm ơn anh.” Thư Phàm gượng nở một nụ cười. Đối diện với ngươi đàn ông yêu mình sâu đậm, Thư Phàm không có cách nào tỏ ra tự nhiên, và coi như không có việc gì.

“Hoàng Tuấn Kiệt đối xử tốt với em chứ, còn các con của em nữa, chắc chúng cũng đã trưởng thành hết cả rồi ?”

Trác Phi Dương bối rối vuốt tóc. Sau 10 năm gặp lại, hắn vẫn tưởng mới được gặp Thư Phàm vào buổi tối hôm nào. Cô ấy vẫn thế, vẫn đẹp rạng ngời, vẫn căng tràn sức sống. Nhìn Thư Phàm của hiện tại, hắn biết Thư Phàm đang sống rất hạnh phúc và đầm ấm bên chồng con, chỉ có hắn cô lẻ một mình. Hắn không trách Thư Phàm, cũng không hận Hoàng Tuấn Kiệt, tất cả là do hắn lựa chọn, là do hắn quá đa tâm khi đi yêu người con gái đã thuộc về một người đàn ông khác.

Thư Phàm dịu dàng nhìn Trác Phi Dương: “Anh ấy đối xử với em rất tốt. Hai đứa con gái của em đều đã trưởng thành.”

Thư Phàm biết khi nói những lời này sẽ khiến Trác Phi Dương bị tổn thương, nhưng chỉ có khiến hắn chết tâm, không còn nhung nhớ về mình và luyến tiếc quá khứ đã trôi qua, hắn mới tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Bàn tay cầm ly rượu của Trác Phi Dương khẽ run lên, khuôn mặt hắn trầm buồn: “Anh rất mừng cho hạnh phúc của em. Hơn 10 năm qua, tuy anh đã hứa không xuất hiện trước mặt em nữa, nhưng anh vẫn quan tâm lo lắng cho em, vẫn dõi theo em từ xa. Anh biết khi em nghe anh nói những lời này, em sẽ cảm thấy đau lòng và khó chịu, nhưng anh không có ác ý, anh làm thế vì xuất phát từ thật tâm của mình.”

“Em hiểu anh muốn nói gì” Thư Phàm ngắt lời Trác Phi Dương.

Thy Dung nhìn vào mắt Trác Phi Dương, chân thành nói: “Anh Dương, anh không thể quên đi quá khứ được sao ? Anh hãy còn trẻ, còn nhiều cơ hội để tìm kiến hạnh phúc cho riêng mình. Em mặc kệ anh có trách em ích kỉ hay không, em cũng không muốn anh tự hành hạ và khóa nhốt trái tim của mình lại.”

“Em là đang khuyên anh đi tìm một hạnh phúc mới sao ?”

Trác Phi Dương đau lòng hỏi lại Thư Phàm. Hắn hiểu Thư Phàm vì lo lắng cho hắn nên mới nói như thế, nhưng phải nghe người con gái mình yêu khuyên mình nên đi tìm một hạnh phúc mới, hắn không ngăn được chua xót và thống khổ trong lòng mình. Hắn tưởng đã có thể quên, có thể ngăn chặn không cho phép mình được yếu đuối, nhưng hắn không thể. Hắn vẫn chỉ là một chàng trai bình thường, không có được người con gái mình yêu thương mà thôi.

“Anh Phi Dương.” Thư Phàm chua xót, gọi tên của Trác Phi Dương.

“Thôi được rồi, không nhắc đến chuyện không vui này nữa.” Trác Phi Dương cúi nhìn bàn tay mảnh khảnh của Thư Phàm đặt trên mặt bàn gỗ. Hắn rất muốn chạm vào, nhưng lại không dám. Thư Phàm đã không còn là của hắn nữa rồi, Thư Phàm đã thuộc về một người đàn ông khác.

Không muốn người con gái mình yêu sâu đậm phải khổ tâm vì mình, Trác Phi Dương uống cạn ly rượu, như muốn nuốt tất cả mọi đắng cay vào lòng, bên ngoài hắn giả vờ bình thản nói: “Anh mời em đến đây, ngoài muốn biết em sống có tốt không, còn muốn đưa cho em một thứ.”

Thư Phàm tò mò hỏi: “Anh muốn đưa cho em thứ gì ?”

Trác Phi Dương mở cặp táp, đưa cho Thư Phàm một tệp hồ sơ có bìa màu vàng nhạt.

“Đây là dự án mới của công ty anh. Em hãy giao lại hợp đồng này cho Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh. Nếu sau khi đọc xong, họ muốn hợp tác với công ty của anh, đảm bảo sẽ rất có lợi cho tình hình tài chính thiếu hụt của công ty gia đình em hiện giờ. Còn nếu họ không muốn hợp tác với anh, cũng không sao, coi như đây là một lời mời.”

Thư Phàm đón lấy tệp hồ sơ trên tay Trác Phi Dương. Mặc dù không hiểu lắm về kinh doanh, nhưng Thư Phàm cũng biết, không một công ty lớn nào muốn hợp tác làm ăn với một công ty đang gặp khó khăn về tài chính, đang bị những công ty khác cô lập, và đang trên đà phá sản.

Trác Phi Dương trong thời gian dầu sôi lửa bỏng này đưa ra lời đề nghị hợp tác làm ăn với tập đoàn Hoàng Thị là cực kì mạo hiểm, thep kiểu được ăn cả ngã về không.

“Anh Phi Dương, anh không cần phải làm thế.” Thư Phàm khó xử bảo Trác Phi Dương: “Em không muốn liên lụy đến anh, không muốn kéo anh xuống vũng bùn.”

“Đừng nói thế.” Trác Phi Dương cười: “Anh là người làm ăn buôn bán, anh khắc có tính toán của riêng mình.”

Thư Phàm tin vào khả năng của Trác Phi Dương, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.

Đang lúc Trác Phi Dương muốn nói thêm vài câu, điện thoại của Thư Phàm đổ chuông.

Người gọi điện cho Thư Phàm là Hoàng Tuấn Kiệt, hình như có việc gấp, Thư Phàm cần phải đi.

Trác Phi Dương loáng thoáng, nghe câu được câu mất.

Thư Phàm cúp máy, lúng túng bảo Trác Phi Dương: “Anh Dương, em phải đi. Việc hôm nay, cảm ơn anh.”

Thư Phàm cảm thấy cực kì có lỗi với Trác Phi Dương. Hắn là một người đàn ông tốt bụng và chân thành. Mặc dù không lấy được Thư Phàm, nhưng hắn không vì thế mà oán hận, ngược lại còn năm lần bảy lượt giúp Thư Phàm thoát khỏi hiểm cảnh, bây giờ còn muốn giúp đỡ gia đình Thư Phàm về mặt tài chính.

“Có việc bận thì em đi đi.”

Trác Phi Dương tiếc nuối khoảng thời gian ngắn ngủi được cùng nói chuyện với Thư Phàm. Thời gian trôi qua quá nhanh, hắn chưa kịp nói được những gì muốn nói, Thư Phàm đã phải rời đi. Tuy nhiên hắn không hối hận, cũng không lưu giữ Thư Phàm ở lại, Thư Phàm có cuộc sống riêng của chính mình, hắn không có quyền can thiệp quá sâu, nếu không hắn sẽ phá hỏng hạnh phúc và cuộc sống tốt đẹp hiện tại của Thư Phàm, làm thế hắn không xứng với lòng tin cậy của Thư Phàm, mà ngay cả hắn cũng không tha cho chính mình.

Thư Phàm đút tệp hồ sơ vào túi xách, mỉm cười chào Trác Phi Dương, sau đó bước đi, từng bước từng bước, hình bóng của cô ấy khuất khỏi tầm mắt của hắn.

o-0-o

Thy Dung đã uống được gần nửa chai rượu ngoại, càng uống càng tỉnh táo, càng không thể quên được chuyện gì, mọi đau khổ và uất hận dường như đã tích tụ cả lại, dâng ngập trong lòng, làm nghẹn ứ cổ họng.

Thy Dung vừa uống rượu, vừa khóc, vừa bi phẫn cười nhạt.

Mọi lời nói của Trác Phi Dương dành cho mẹ Thư Phàm, Thy Dung đã nghe thấy hết cả, hóa ra hắn vẫn không thể quên được mẹ, vẫn nhớ thương bà, vẫn mong một ngày bà quay đầu lại nhìn mình. Thy Dung nghi ngờ không biết, hắn có bao giờ từng hy vọng bà quay về bên cạnh hắn không, sợ rằng chỉ cần bà bước chân ra khỏi nhà họ Hoàng, hắn đã đón bà đi rồi.

Thy Dung chắt thêm một ly rượu thật đầy, ngửa cổ uống cạn gần nửa ly, tay siết chặt lấy đáy ly.

Trác Phi Dương vẫn ngồi bất động trên ghế, hắn từ tốn thưởng thức ly rượu vang trên tay mình, hình như hắn cũng không muốn về nhà.

Một người ngồi nhìn ra hướng cửa sổ, ngắm mây trời và quang cảnh bên dưới, lòng trĩu nặng tâm sự. Một người uống rượu như điên, nước mắt làm mặn chát bờ môi, quên hết cả hiện tại và xung quanh.

Trên lầu hai của nhà hàng Tân Cửu Châu bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên, nhất là những vị khách nữ.

Hai chàng trai có diện mạo bề ngoài chẳng những đẹp như trong tranh, còn rất phong độ và anh tuấn, cũng xuất hiện một lúc, khiến cho các quý cô hét lên chói tai, như thể đang được gặp thần tượng của mình.

Thy Dung gần gục mặt xuống bàn, không quan tâm đến bầu không khí náo nhiệt xung quanh mình.

Điều kì lạ là hai chàng thanh niên kia lại cùng tiến về phía Thy Dung đang ngồi, một trong hai kéo ghế ngồi xuống, còn trêu chọc Thy Dung: “Hoàng Thy Dung, hôm nay cô đã gặp phải chuyện gì mà uống rượu để tiêu sầu thế này ?”

Thy Dung mờ mịt ngẩng đầu nhìn tên đàn ông có sắc đẹp như ma mị trước mặt.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa số rượu trong cơ thể Thy Dung tan biến.

“Trần…Trần Tư Nam tại sao anh lại ở đây ?” Thy Dung khiếp sợ, thấy số của mình cực kì xui xẻo, đang đau lòng muốn chết, tự dưng lại gặp phải tên oan gia này.

“Anh là đang đi tìm em, phải khó khăn lắm mới theo kịp em đến tận đây.” Trần Tư Nam cười nói, không quên đá lông nheo với Thy Dung.

Thy Dung nhìn thấy cái đá lông nheo của Trần Tư Nam, cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ.

“Anh theo tôi đến đây làm gì ?” Thy Dung không khách sáo, hỏi thẳng Trần Tư Nam. Bây giờ Thy Dung đang vô cùng buồn bực, chỉ cần tên Trần Tư Nam kia không biết điều, Thy Dung sẵn sàng cho hắn ăn no đòn.

“Anh đi theo em vì anh muốn nói chuyện với em. Ai bảo em luôn tránh mặt anh, hại anh phải theo đuổi em khổ cực biết bao.” Trần Tư Nam trưng ra bộ mặt cực kì đáng thương, thậm chí hắn còn chớp chớp mắt nhìn Thy Dung bằng đôi mắt cún con.

Da đầu Thy Dung run lên, da gà da vịt nổi thành một cụm.

Thy Dung tức muốn hộc máu, nói theo cách của Trần Tư Nam, chẳng khác gì Thy Dung là một kẻ bạc tình, nhẫn tâm giẫm đạp lên trái tim vàng son của người ta.

Trời ạ…Con chết mất.

Thy Dung đứng bật dậy, không muốn tranh cãi lôi thôi với tên Trần Tư Nam vô sỉ kia, vì biết rằng miệng lưỡi của mình không thể địch lại nổi hắn.

Nào ngờ, khi vừa mới xoay người đã thấy Trần Hoàng Anh đứng lù lù ở sau lưng từ bao giờ.

Thy Dung khiếp đảm, chưa bao giờ thấy số của mình đen đủi như thế. Hai anh em nhà họ Trần định làm gì mà kéo nhau đến hết cả đây ?

“Hoàng Thy Dung !” Trần Hoàng Anh cười lạnh: “Chúng ta lại gặp nhau.”

Nhìn nụ cười có thể đông chết người của Trần Hoàng Anh, Thy Dung thấy cơ thể mình mãnh liệt run lên, run theo từng chập, run đến nỗi bao nhiêu rượu trong người cũng không còn, trí óc hoàn toàn tỉnh táo.

Thy Dung hối hận, vô cũng hối hận vì đã ngồi đây uống rượu, lẽ ra phải đi theo mẹ về ngay mới phải.

Một tên Trần Tư Nam đã đối phó không nổi, huống hồ ở đây lại có thêm một tên lạnh lùng và vô cảm Trần Hoàng Anh thứ hai này nữa.

Thy Dung thấy tốt nhất là nên chuồn đi, tránh những tổn thất không đáng có.

Vừa mới dợm bước đi, đã bị Trần Hoàng Anh đứng chắn đường.

Hai đút vào túi quần, hắn lạnh giọng nói: “Hôm nay cô không nói Hoài Thương đang ở đâu, cô đừng hòng mà ra khỏi đây.”

Trần Tư Nam giả vờ kêu lên một tiếng: “Anh họ, anh không được bắt nạt Thy Dung của em.”

Miệng nói, chân đứng lên, tay vươn ra nắm lấy bàn tay của Thy Dung.

Thy Dung khóc không ra nước mắt, rất rất muốn đấm vỡ mặt anh em nhà họ Trần, sau đó tông cửa bỏ chạy mất dạng.

Cảnh xô đẩy kéo co của hai chàng trai có diện mạo bề ngoài hoàn mỹ và một cô gái trẻ đã thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh, họ cho rằng Thy Dung đang được hai chàng trai cùng để mắt đến, muốn lôi kéo tình cảm của Thy Dung về phía mình. Nhưng họ có biết đâu rằng, Thy Dung ngàn vạn lần cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh em nhà họ Trần cả.

“Buông tay.” Thy Dung tức giận quát to: “Nếu anh không buông tay, đừng trách tôi ra tay độc ác với anh.”

“Thy Dung !” Trần Tư Nam vẫn giả vờ đáng thương nói: “Trước sau gì em cũng là vợ chính thức của anh, em có thể đối xử ôn nhu với anh một chút được không ?”

Thy Dung bị lời nói không xương của Trần Tư Nam dọa cho nhảy dựng, tức giận hét lên: “Trần Tư Nam, đừng ăn nói lung tung, ai là vợ chưa cưới của anh hả ? Anh mà còn dám bôi nhọ thanh danh của tôi nữa, tôi sẽ dùng băng dính dán kín miệng anh lại.”

Tên Trần Tư Nam chết tiệt này ! Hắn đi rêu rao lung tung mình là vợ chưa cưới của hắn, nhỡ đâu mọi người tưởng thật, mai sau ai còn dám lấy mình nữa, mà cho dù mình có bị ế, hắn là người đàn ông duy nhất còn xót lại trên trái đất, mình cũng không thèm lấy hắn. Thật là ghê tởm muốn chết !

“Em càng ngày càng hung dữ hơn rồi đấy, nhưng mà anh rất thích tính cách này của em.”

Trần Tư Nam không để những lời đe dọa của Thy Dung vào đâu, vươn tay muốn bẹo gò má non mềm của Thy Dung.

Thy Dung nghiêng đầu, tránh sang bên phải, dùng tay vỗ thật mạnh vào mu bàn tay hắn, mọi người nghe thấy “tét” một cái, kèm theo tiếng hét nho nhỏ của Trần Tư Nam: “Ai ui, Thy Dung, em là đang đánh vị hôn phu của mình sao ?”

“Trần Tư Nam, anh muốn chết ?” Ai đó đã bị chọc giận đến nổi điên, sắn tay áo khoác chuẩn bị cho Trần Tư Nam một trận nên thân.

Trần Hoàng Anh thấy Thy Dung và Trần Tư Nam mải lo gây sự cãi nhau, hoàn toàn bỏ hắn qua một bên.

Hắn nghiến răng túm lấy cổ áo của Thy Dung: “Hoàng Thy Dung, cô còn không mau nói cho tôi biết Hoài Thương hiện giờ đang ở đâu ?”

Hành động ‘côn đồ’ của Trần Hoàng Anh đã nhận được những tiếng kinh hô của mọi người chung quanh.

Thy Dung cười nhạt: “Công tử Trần, anh muốn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người như thế này sao ?”

Trần Hoàng Anh thoáng biến sắc, liếc mắt nhìn mọi người có mặt trong phòng, sau đó hắn mới miễn cưỡng buông cổ áo của Thy Dung ra.

Thy Dung chỉnh sửa lại cổ áo, đang chuẩn bị dùng những lời lẽ sắc bén để trả đũa anh em nhà họ Trần, vóc dáng cao lớn cùng khuôn mặt đẹp trai và nam tính của Trác Phi Dương nằm gọn trong đáy mắt.

Bỗng chốc, mọi ngôn ngữ của Thy Dung đều bay hết ra khỏi đầu. Thy Dung ngây ngốc đứng im như tượng nhìn Trác Phi Dương đang tiến về phía mình.

Hắn trầm giọng: “Thy Dung, cô đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Hai em nhà họ Trần đều kinh ngạc nhìn Trác Phi Dương, không hiểu hắn có quan hệ gì với Thy Dung.

“Chủ tịch Trác, chào anh.” Thy Dung cay đắng nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng xoay người bước đi theo hắn.

Hai em nhà họ Trần bị diễn biến bất ngờ này khiến cho ngơ ngác, liếc mắt nhìn nhau. Họ muốn ngăn cản không cho Thy Dung đi, nhưng họ nhận ra được người đàn ông đang đi bên cạnh Thy Dung không phải là một người đơn giản, nhận thấy tốt nhất không nên gây thù chuốc oán với những người như thế thì hơn. Vì thế, họ đành phải để cho Thy Dung đi, mà không dám có hành động chống đối gì.

Thy Dung cố tình đi tụt lại về phía sau, đến tầng trệt của nhà hàng, Thy Dung đi thật chậm, rồi không thông báo trước đã co giò bỏ chạy.

“Hoàng Thy Dung, cô thật sự nghĩ rằng có thể bỏ chạy được sao ?” Trác Phi Dương lạnh lẽo nhìn thân hình nhỏ nhắn đang muốn chạy trốn của Thy Dung. Hắn không biết tại sao khi trông thấy cô gái nhỏ này, hắn lại động tâm, lại không thể buông tay được.

Lẽ ra, khi biết Thy Dung đã vô tình hủy bỏ cuộc hẹn, vô tư nắm tay Bách Khải Văn vui vẻ đi chu du khắp nơi, hắn phải hận và chán ghét mới đúng nhưng đến khi hữu tình gặp lại Thy Dung ở đây, hơn nữa còn nắm tay lôi kéo với hai chàng trai khác, hắn thấy cơn nóng giận trong mình lại bị thổi bùng lên. Hắn thừa nhận là do hắn đang ghen, mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn cũng không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.

Đang chạy, Thy Dung đứng khựng lại, nước mắt tuôn ra như mưa.

Không quay lại nhìn Trác Phi Dương, Thy Dung nghẹn ngào hỏi: “Chủ tịch muốn tôi phải làm gì ?”

“Lại đây.” Trác Phi Dương vươn tay, chờ Thy Dung bước tới.

Thy Dung giật mình kinh hãi, không dám tin vào tai mình. Hắn như thế nào lại muốn mình đi theo hắn ?

“Cô không nghe tôi nói gì sao, tôi bảo cô lại đây.” Bàn tay Trác Phi Dương vẫn vươn ra, gió luồn vào các kẽ ngón tay, hơi lạnh ngấm vào da thịt, đã từ lâu rồi không có ai nắm lấy tay hắn, lần này hắn muốn nắm lấy tay ai đó. Chưa bao giờ hắn lại thấy mình cô đơn đến thế.

Thy Dung cứng ngắc xoay người, chầm chậm tiến lại gần Trác Phi Dương, nước mắt tí tách rơi xuống sàn nhà.

Khi bàn tay nhỏ nhắn của Thy Dung chạm nhẹ vào bàn tay Trác Phi Dương, cả hai ngây ngẩn cả người, bối rối không dám nhìn vào mắt nhau.

“Đi thôi.”

Trác Phi Dương cúi nhìn bàn tay mình đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thy Dung, chậm rãi bước đi.

Thy Dung cúi đầu, bước đi theo hắn, một câu cũng không nói, chỉ thấy trái tim mình muốn tan ra, tan ra theo những giọt nước mắt đang không ngừng tí tách rơi, rơi mãi.

Bàn tay Trác Phi Dương nhẹ nắm lấy tay Thy Dung.

Cả hai cùng sánh đôi bước đi.

Nhân viên bảo vệ mở cánh cửa kính, khom người lịch sự chào hai người.

Thy Dung thẹn thùng, mỉm cười chào lại anh ta.

Trác Phi Dương nhìn nụ cười của Thy Dung, đôi mắt đen sâu của hắn không có độ ấm, hình như hắn không thích Thy Dung cười với người khác.

Nụ cười trên môi Thy Dung tắt, cúi đầu, Thy Dung chầm chậm bước đi.

Tay Thy Dung run nhẹ trong lòng bàn tay Trác Phi Dương, Thy Dung đang sợ, sợ hắn ghét bỏ mình.

Bên ngoài nắng đã lên cao.

Thy Dung theo Trác Phi Dương tiến dần ra cánh cổng, cánh cổng sắt màu xanh đen, cao hơn hai mét, có những cọc sắt nhọn hoắt vươn mình trong nắng vàng.

Cánh cổng cho Thy Dung cảm giác ghê rợn, hệt như tâm trạng u uất của Thy Dung lúc này.

Thy Dung ngoái đầu nhìn lại, nhìn chiếc xe mô tô của mình, lại cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của Trác Phi Dương. Thy Dung muốn rút tay ra, muốn lấy xe và muốn về nhà.

Bên ngoài ven đường, cách cánh cổng sắt không xa, một chiếc xe ô tô Rolls-Royce Ghost màu đen tuyền đã đậu ở đó từ bao giờ.

Từ xa, thấy Trác Phi Dương, trợ lý Tuấn Nam mở cửa xe bước xuống.

Anh ta gật đầu chào Trác Phi Dương và Thy Dung, nhẹ nhàng mở cửa xe ô tô.

“Lên xe.”

Trác Phi Dương nói ngắn gọn.

Nắng phủ chiếu lên mái tóc và lên bộ vét màu xám đen mặc trên người hắn.

Nắng cũng không đủ sưởi ấm giọng nói lạnh như băng của hắn.

Thế giới của Thy Dung biến thành những mảnh vụn nhỏ, bay tán loạn trong không khí.

“Lên xe.”

Tay Trác Phi Dương siết chặt lấy tay Thy Dung.

Sắc mặt Thy Dung thoáng biến đổi, đau đớn truyền từ bàn tay lên cánh tay, dần lên đến não. Tại sao hắn lại nắm tay mình chặt đến thế ? Hắn là đang lo lắng điều gì sao ?

“Chủ tịch Trác, xe mô tô của tôi ở trong kia, tôi cần phải lấy xe.”

Thy Dung muốn rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Trác Phi Dương.

Trái tim Trác Phi Dương trầm xuống, một cỗ tức giận không tên thổi bùng lên trong lòng hắn.

Cô gái nhỏ này đang muốn chạy trốn khỏi hắn !

“Vào trong xe đi, chúng ta đứng ngoài này nói chuyện không tiện.” Trác Phi Dương nén giận giục Thy Dung.

Thy Dung càng muốn chạy trốn khỏi hắn, hắn lại càng không muốn buông tay, đã đánh mất một lần, hắn không muốn lập lại sai lầm này lần thứ hai. Hắn có dự cảm, nếu lần này hắn đánh mất, hắn sẽ không còn tìm thấy được người gái nào giống Thư Phàm và Thy Dung nữa.

Thy Dung giật mình, quay lại nhìn về phía sau.

Mấy người đi đường đều đứng cả lại nhìn hai người. Họ đang tò mò muốn biết người đàn ông trông phong độ và thành đạt kia đang định làm gì cô gái nhỏ, mối quan hệ của họ là gì, là tình nhân hay là cha con ?

Thy Dung nghe thấy tiếng nói thì thầm to nhỏ, bàn tán của họ.

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh trái tim đập nhanh hơn mức bình thường của mình, Thy Dung chậm rãi tiến đến gần chiếc xe ô tô. Khom người, Thy Dung trèo vào trong.

Tuấn Nam nhẹ nhàng đóng cửa xe ô tô, vòng sang bên kia mở cửa cho Trác Phi Dương.

Chiếc xe chầm chậm di chuyển.

Thy Dung ngồi im trên ghế xe, cả cơ thể đều cứng ngắc.

Trái tim đập càng lúc càng nhanh, từng tiếng thình thịch vang vang.

Trác Phi Dương chống tay vào thành xe, nghiêng đầu nhìn Thy Dung.

Thy Dung đang cúi đầu, chăm chú nhìn mười đầu ngón tay, hết xoa rồi lại nắn. Thy Dung đang bối rối, lúng túng và ngượng ngùng.

Trác Phi Dương rất muốn hỏi Thy Dung tại sao buổi sáng hôm đó lại đột ngột bỏ đi, tại sao lại vô tình hủy bỏ cuộc hẹn, tại sao có thể đã nhận lời hẹn hò với hắn rồi còn muốn quay về bên cạnh Bách Khải Văn ?

Nhưng hắn không thể nói nổi lên lời, cũng không muốn Thy Dung biết hắn cũng là một con người yếu đuối như ai kia, cũng biết ghen và biết hận.

“Cô đã về nước từ bao giờ ? Sáng nay tại sao lại có mặt ở đây, đã nghe thấy được những gì rồi ?”

Trác Phi Dương có một quá khứ cần che giấu. Thư Phàm là bóng ma trong quá khứ của hắn. Sáng nay, hắn hẹn gặp Thư Phàm ở đây, Thy Dung cũng đến đây. Cô ấy có nhìn thấy Thư Phàm không, có nghe được hai người bọn họ nói gì không ? Hắn nhớ Thy Dung ngồi cách bọn họ không xa.

Đột nhiên, tâm trí của Trác Phi Dương trở nên trống rỗng, căng mắt nhìn Thy Dung, chờ mong Thy Dung trả lời hắn.

Thy Dung hiểu Trác Phi Dương đang lo sợ điều gì, vì thế thuận theo hắn.

“Tôi về nước từ sáng hôm qua. Sáng nay tôi đến nhà hàng Tân Cửu Châu vì hẹn bạn bè đến đây uống cà phê. Còn câu hỏi cuối của chủ tịch, tôi không hiểu chủ tịch muốn hỏi gì ?”

Thy Dung ngẩng đầu nhìn vào mắt Trác Phi Dương, đôi mắt Thy Dung trở nên trong suốt, vô hồn như một con người đã đánh mất đi lý trí của chính mình.

Trác Phi Dương chua xót khi bắt gặp đôi mắt lạc thần của Thy Dung.

“Hai chàng trai trẻ đó là bạn của cô ?” Trác Phi Dương nghi ngờ hỏi Thy Dung. Hắn nhớ một trong hai chàng trai đó đã gọi Thy Dung là vợ chưa cưới.

Cô gái nhỏ này rút cuộc đã quen biết bao nhiêu chàng trai, đã lừa tình cảm của bao nhiêu người rồi ?

Đôi mắt Trác Phi Dương trở nên thâm trầm, ngữ khí sắc bén: “Tôi đã nói tôi tuyệt đối tôi không tha thứ cho bất kì kẻ nào dám lừa dối và phản bội lại tôi. Cô đã nói thích tôi, muốn cùng tôi hẹn hò, cô phải nhất nhất chịu trách nhiệm với những gì mà cô đã nói. Nhưng cho đến cuối cùng, cô thực hiện được bao nhiêu ?”

Thy Dung hoảng sợ nhìn Trác Phi Dương, cơ thể nhỏ nhắn không tự chủ được đã run lên.

Đôi mắt của Trác Phi Dương thật lạnh, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Thy Dung thấy chính mình lạc trong đôi mắt ấy, mãi không tìm được lối ra.

“Chủ tịch, tôi xin lỗi anh, tôi….”

Thy Dung tưởng Trác Phi Dương đã đọc được tờ giấy mình để lại cho hắn, tưởng hắn không tha thứ cho tội bỏ về đột ngột của mình, mà không hề biết rằng Trác Phi Dương không hề nhận được tờ giấy nào cả, cô thư kí đã xé nó thành từng mảnh vụn và vứt vào thùng rác trong phòng riêng của cô ta.

Thy Dung càng xin lỗi, Trác Phi Dương càng giận dữ, càng không muốn nghe, càng nghi ngờ Thy Dung là một gái lăng nhăng, không chung thủy.

“Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe cô xin lỗi tôi. Cô định xin lỗi tôi bao nhiêu lần mới đủ, còn xin lỗi, có nghĩa cô sẽ còn vi phạm thêm lần sau và lần sau nữa. Tôi muốn cô chứng minh bằng hành động. ”

Thy Dung ngẩn người, khẽ khàng nói: “Anh muốn tôi làm gì ?”

“Chia tay Bách Khải Văn đi, cũng đừng nghĩ đến chuyện quan hệ lung tung với hắn hay những chàng trai khác.”

Hắn đã từng nói sẽ cạnh tranh công bằng với Bách Khải Văn, nhưng tình yên vốn tự bản thân nó đã là ích kỉ, không muốn chia sẻ người con gái mình yêu với những người đàn ông khác. Hắn không muốn Thy Dung đang ở bên cạnh hắn, nhưng lại nghĩ về một người đàn ông khác, đặc biệt là Bách Khải Văn.

Thy Dung ngây ngốc nhìn Trác Phi Dương, thật lâu thật lâu cũng không nói gì.

Trác Phi Dương nhìn Thy Dung, trong lòng hắn đang ngầm đấu tranh nội tâm dữ dội. Chấp nhận một cô gái bước vào cuộc đời mình, có nghĩa hắn sẽ không còn bình thản được như trước, mọi an nguy, vui buồn của cô ấy đều sẽ ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng hắn chấp nhận. Thà rằng có ai đó để quan tâm, lo lắng và nhớ thương, còn hơn sống cô độc cả đời.

Hắn đã sợ điều đó lắm rồi ! Hắn đã sống hơn 18 năm trong cô đơn và sầu khổ, hắn không còn muốn tiếp tục sống như thế nữa.

Cô gái nhỏ này sẽ thay đổi cuộc sống của hắn, cũng sẽ khiến hắn nhìn nhận mọi thứ khác xưa.

Trác Phi Dương chờ đợi câu trả lời của Thy Dung.

Thời gian chầm chậm trôi.

Nắng hắt qua khung cửa kính xe ô tô.

Thy Dung mấp máy môi, hai phiến môi hoa run run theo từng chập, từng câu nói phát ra: “Tôi đồng ý.”

Bánh răng của vận mệnh đã bắt đầu xoay vòng.

Thy Dung chưa từng hối hận khi yêu đơn phương Trác Phi Dương, trước kia cũng thế, và bây giờ cũng vậy. Thy Dung chọn hắn, vì biết trong trái tim của mình chỉ có hắn.

Còn Bách Khải Văn là thích, không phải yêu.

Buổi chiều.

Trước cổng nhà họ Hoàng đông nghịt người.

Những chiếc máy ảnh, máy quay phim, máy ghi âm, camera….những ánh chớp lóe lên, tiếng ồn ào, náo nhiệt của đám đông phóng viên và nhân viên đài truyền hình. Họ đã nhận được thông báo chiều nay nhà họ Hoàng sẽ tổ chức họp báo, hình như liên quan đến chuyện rùm beng của ông Gia Huy trong thời gian gần đây.

Nếu những thông tin được đăng tải trên báo chí và trên mạng là thật, ông Gia Huy sẽ phải đứng trước nguy cơ bị tẩy chay, bị đả đảo, bị người dân ghét bỏ, trở thành một vụ lớn nhất trong lịch sử công nghiệp của Hồng Kông.

Nhiều người dân cho rằng ông Gia Huy là người đem lại sự phát triển kinh tế của đất nước thì sao chứ ?

Chẳng phải ông ta đã đi lên bằng máu và nước mắt của biết bao nhiêu người sao ? Một người có quá nhiều tội ác như thế đâu xứng đáng được xã hội và người dân tôn vinh.

Chúng tôi yêu cầu ông rút lui khỏi nghành công nghiệp đất nước ngay lập tức, yêu cầu ông thành thật xin lỗi những nạn nhân mà ông đã từng gây tội ác, đồng thời yêu cầu ông phải bồi thường cho họ !

Những tấm băng rôn, những bức tranh biếm họa được giăng và treo kín đầy phố, nhà họ Hoàng trở thành nơi tụ tập và gây rối của đám đông. Ngay sau khi nhận được tin, phóng viên và báo chí luôn túc trực trước cổng, chỉ cần có một chiếc xe đi ra cổng, họ sẽ bao vây xung quanh, thi nhau chụp ảnh và chĩa micro phỏng vấn.

Từ xa, một chiếc xe ô tô màu xám đen đi đến.

Đám đông lập tức kích động hò hét, người vác máy quay phim, người cầm máy chụp ảnh, người cầm băng rôn chạy rầm rập lại, đứng chắn đường không cho chiếc xe ô tô tiến thêm một bước.

Chiếc xe ô tô màu xám đen bị kẹt ở giữa.

Phóng viên thi nhau chụp ảnh, chĩa micro vào cửa kính xe ô tô.

Họ cố nhìn cho rõ khuôn mặt của người đàn ông ngồi trong xe ô tô, nhưng chỉ thấy một hình ảnh lờ mờ.

Người đàn ông ngồi trong xe lạnh lùng, quét mắt nhìn đám phóng viên và báo chí.

Anh ta không nói gì cả, chỉ phất tay ra hiệu cho tài xế.

Tài xế hiểu ý, bấm còi inh ỏi.

Chiếc xe nhích từng centimet.

Đám đông quyết không chịu lùi bước, họ vẫn tiếp tục đứng án ngữ không để cho chiếc xe ô tô đi.

Đúng lúc đó, cánh cổng sắt vốn vẫn đóng ỉm ỉm suốt mấy ngày vừa qua được mở rộng sang hai bên.

Từ bên trong, hơn 10 vệ sĩ trong trang phục màu đen, đeo kính mát, dồn đám đông sang hai bên, nhường đường cho chiếc xe ô tô màu xám đen tiến vào cổng.

Đám đông la ó, phản đối, chồm người muốn ngăn cản không để chiếc xe ô tô màu xám đen chạy thoát.

Nhưng dưới sức ép của hơn 10 người vệ sĩ cao to và khỏe mạnh, họ đành hậm hực, trừng mắt nhìn chiếc xe khuất sau cánh cổng sắt.

Chiếc xe đã vào đến bên trong.

10 vệ sĩ cũng nhanh chóng rút lui.

Đám đông bên ngoài cánh cổng sắt gầm rú như điên, họ tức tối chửu rủa, muốn phá tan cánh cổng sắt của nhà họ Hoàng.

“Thật là một lũ đểu giả !”

“Các người tưởng có thể dùng bạo lực để ngăn cản chúng tôi tìm ra được sự thật sao ?”

“Các người là những con rùa rụt cổ, chỉ biết lén lút làm việc xấu sau lưng người khác. Có giỏi thì ra đây trực tiếp trả lời các câu hỏi của chúng tôi.”

Mặc kệ đám đông kích động la ó và hò hét.

Cánh cổng sắt vẫn đóng im ỉm.

Bên trong không có một chút động tĩnh, dường như người nhà họ Hoàng đã mắt điếc tai ngơ trước những lời chửu rủa và sự phẫn nộ của đám đông.

Người đứng sau tất cả vụ này đã thành công khi khơi dậy được sự cả tin của đám đông. Kẻ bí ẩn đó đã khiến tất cả phóng viên, báo chí, nhà đài và người dân trong thành phố chĩa mũi nhọn vào nhà họ Hoàng. Bây giờ chẳng những tập đoàn của nhà họ Hoàng không thể tiếp tục làm ăn thuận lợi được như trước, người nhà họ Hoàng cũng khó bề mà sống yên ổn được với người dân chung quanh đây.

Họ luôn bị bám theo ở khắp nơi, bị nói cạnh khóe, thậm chí người làm trong nhà còn bị ném trứng thối và cà chua vào mặt.

Họ không phải là một ngôi sao thần tượng, nhưng trước lòng căm thù của người dân, họ đã trở thành những kẻ xấu xa và đê tiện nhất.

Chiếc xe đậu trước sân.

Tài xế mở cửa xe.

Từ trên xe, một người đàn ông dong dỏng cao, mặc áo thun màu xám đen, quần jean bụi bặm, mái tóc hơi rối bước xuống.

“Cậu chủ !” Ông quản gia từ trong nhà chạy ra, khom người chào người đàn ông trẻ.

“Anh trai và chị dâu tôi có nhà chứ ?” Người đàn ông trẻ cau mày hỏi.

“Cậu chủ và bà chủ đang ở trong phòng khách đợi cậu chủ.”

Người đàn ông trẻ khẽ gật đầu, biểu lộ đã hiểu ý của ông quản gia.

Anh ta sải bước đi vào trong nhà.

Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm đang ngồi trong phòng khách.

Trong phòng khách không chỉ có hai người bọn họ, còn có Vũ Gia Minh và Khánh Sơn.

“Anh Kiệt, chị Thư Phàm”

Người đàn ông trẻ sau khi chào Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm, phát hiện trong phòng khách còn bố con Vũ Gia Minh, liền lịch sự nói: “Chào anh Gia Minh.”

Khánh Sơn lễ phép chào người đàn ông trẻ: “Chào chú Kì, lâu rồi mới gặp.”

Hoàng Tử Kì vươn tay nắm nhẹ lấy tay Khánh Sơn, trên môi khẽ nở một nụ cười. Mỗi lần hai người gặp nhau đều nắm lấy tay nhau như hai người bạn thân.

Hoàng Tử Kì ngồi xuống ghế sô pha.

Dì Lý bưng cà phê và thức ăn cho năm người.

Chờ Dì Lý lui xuống bếp, Hoàng Tử Kì lo lắng hỏi: “Anh Kiệt, bố có biết chuyện này không ?”

Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi đáp: “Anh không dám nói chuyện này cho bố biết. Anh sợ bệnh tim của bố chuyển biến xấu.”

“Em hiểu, nhưng còn cháu Hoài Thương thì sao ? Nếu chúng ta không làm theo lời yêu cầu của tên bắt cóc, hắn sẽ làm hại đến con bé.”

Hoàng Tử Kì nhìn sắc mặt tái nhợt của chị dâu và anh trai. Hắn hiểu được tấm lòng của cha mẹ dành cho con cái. Hắn có hai người con, nên hắn cũng phần nào cảm nhận được nỗi lo lắng và bất an của cả hai vào giây phút dầu sôi nước bỏng này.

“Anh sẽ sớm tìm ra được cách vẹn cả đôi đường, vừa cứu được Hoài Thương, bố cũng không cần phải tổ chức họp báo thừa nhận tất cả tội lỗi của mình.”

Trong giọng nói của Hoàng Tuấn Kiệt có tiếc nuối và sầu bi.

Quá khứ của ông Gia Huy ra sao, hầu như mọi người trong gia đình đều sáng tỏ như ban ngày. Nếu không phải tại cách sống quá vô tình và lăng nhăng của ông Gia Huy, bà Dung – mẹ Hoàng Tuấn Kiệt cũng không bị chết oan uổng khi tuổi đời còn quá trẻ, hắn cũng không phải chịu cảnh mồ côi mẹ và phải sống trong cô nhi viện mấy năm. Hắn có cha mà như không có, mãi đến năm hắn gần 20 tuổi, ông Gia Huy mới nhận lại hắn, mới thực hiện trách nhiệm của người cha.

Ông Gia Huy đã giẵm nát hạnh phúc của bao nhiêu gia đình, đã khiến bao nhiêu người phải đổ máu, phải rơi lệ, phải quỳ rạp xuống chân ông, van xin ông tha cho người thân của họ ?

Chỉ có duy nhất một mình ông Gia Huy mới trả lời được câu hỏi này, chỉ có lương tâm hàng đêm dằn vặt và hành hạ tâm hồn và thể xác ông mới biết chính xác được ông đã hối hận và ăn năn nhiều thế nào.

Những người vô tội đó hận ông.

Còn con cháu trong gia đình ông, họ có hận ông, có căm ghét ông không ?

Hoàng Tuấn Kiệt đã từng có một thời như thế. Hắn không muốn nhận ông Gia Huy là cha ruột, muốn phủ nhận mối quan hệ của hai người, hắn khinh miệt một nửa dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.

Nhưng bây giờ, hắn đang làm hết sức mình để bảo vệ danh dự và an toàn cho ông. Đứng giữa một bên là tình phụ tử, một bên là tình cha con, hắn không có nhiều sự lựa chọn, lựa chọn bên nào cũng khiến hắn chịu mất mát và đau thương quá lớn. Nếu có thể hắn nguyện hy sinh chính bản thân mình, cũng nguyện không muốn lựa chọn cứu được con gái, sẽ mất đi người cha tuy hắn không thể tha thứ hoàn toàn, nhưng hắn vẫn kính trọng, và ngược lại hắn không muốn cứu được danh dự của cha, nhưng lại mất đi đứa con gái yêu dấu.

Hắn đã từng mất đi một đứa con trai, hắn không muốn điều khủng khiếp đó diễn ra thêm một lần nữa. Cú sốc đó đến bây giờ vẫn còn ám ảnh hắn, vẫn khiến hắn không thể nào quên được.

o-0-o

Đám đông vẫn không chịu rời đi.

Mặc kệ trời nắng chang chang, con đường bỏng rãy vì nhiệt độ tăng lên.

Trước cổng sắt cao cao, được đóng im ỉm của nhà họ Hoàng vẫn đông nghẹt người.

Chuông điện thoại bàn trong phòng khách reo vang.

Năm người ngồi trên ghế sô pha giật nảy mình, tất cả đều ngơ ngác nhìn về hướng chiếc bàn gỗ đặt điện thoại.

Hoàng Tuấn Kiệt nhanh nhẹn đứng lên, tiến đến gần chiếc bàn gỗ.

Mọi người trong phòng nín thở, chờ nghe Hoàng Tuấn Kiệt nói chuyện điện thoại.

“Ông chủ.” Trong ống nghe vang lên một giọng nói hơi khàn, kèm theo âm gió, dường như người gọi điện cho Hoàng Tuấn Kiệt đã gặp phải chuyện gì đó vượt quá sức tưởng tượng.

“Bố tôi và bố mẹ vợ thế nào rồi ? Họ vẫn an toàn chứ ?” Hoàng Tuấn Kiệt không nén được lo lắng và bất an, vội ngắt lời Tuấn Hùng.

“Họ ổn, hiện giờ chúng tôi đang đậu xe cách căn biệt thự không xa.” Tuấn Hùng kinh sợ nhìn cảnh đám đông đang tập trung đông đúc và hò hét trước cổng nhà họ Hoàng.

“Cái gì ?” Hoàng Tuấn Kiệt trấn động: “Tại sao cậu lại đưa bố tôi trở về ? Tôi đã dặn cậu phải cố gắng ngăn không cho bố tôi tiếp cận với bất cứ thông tin nào trên báo và trên ti vi cơ mà ?”

“Xin lỗi sếp, em đã cố gắng hết sức rồi, nhưng ông chủ vẫn phát hiện ra.” Tuấn Hùng rầu rĩ.

“Bố tôi biết tin này từ bao giờ ? Bố tôi không sao chứ ?” Hoàng Tuấn Kiệt hỏi dồn Tuấn Hùng, nội tâm cực kì nôn nóng và kích động.

“Ông chủ mới biết tin tức này vào sáng hôm nay, sau đó đã bắt tôi phải mua vé máy bay trở về Hồng Kông ngay lập tức. Tôi vì không còn cách nào khác đanh phải làm theo yêu của ông chủ.”

“Thôi được rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt thở dài: “Bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Trước tiên hãy tìm cách đưa bố tôi trở về nhà an toàn đã, rồi tính sau.”

Thư Phàm bước lại gần chồng, tay đặt nhẹ lên vai, muốn an ủi và động viên Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt gượng nở một nụ cười cho vợ an tâm.

Hít một hơi thật sâu, hắn nói vào máy: “Chuyển sang đi bằng cổng phụ, tôi sẽ tìm cách thu hút sự chú ý của đám đông trước cổng.”

“Tôi hiểu, thưa sếp.”

Chờ Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy, Tuấn Hùng đút điện thoại vào túi, quay lại bảo ba người lớn ngồi phía sau: “Cậu Tuấn Kiệt dặn dò cháu chuyển sang đi bằng cổng sau, mong ba bác thông cảm.”

“Không sao, làm đi.”

Trước những biến cố không lường được của sự viện, ông Gia Huy vẫn giữ được tinh thần thép và phong thái điềm tĩnh của mình. Đây là phong thái của một người đàn ông từng trải, dày dạn kinh nghiệm.

“Vâng.”

Tuấn Hùng tin tưởng vào khả năng của Hoàng Tuấn Kiệt, tin tưởng hắn nhất định sẽ nghĩ ra được cách để giải quyết hoàn cảnh khó khăn của hiện tại.

Chiếc xe lùi lại, quay đầu, tiến vào một ngõ hẻm, đi thêm hai 200 mét, rẽ trái, sau đó đi vào một cánh cổng sắt màu xanh dương.

Cánh cổng sắt nhẹ nhàng mở ra, lại nhẹ nhàng được khép lại.

Ông Gia Huy, bà Huyền và ông Tùng được Hoàng Tuấn Kiệt, Hoàng Tử Kì và Thư Phàm dìu đi vào trong nhà.

Sáu người nhìn nhau, họ đều hiểu người kia đang suy nghĩ và lo lắng điều gì.

Tập đoàn Hoàng Thị có thể bị mất, nhưng tính mạng và an toàn của Hoài Thương tuyệt đối phải được bảo toàn.

Hoàng Thị mất còn có thể gây dựng lại được, nhưng nếu Hoài Thương mất, sẽ không bao giờ còn có thể được trông thấy một đứa cháu gái nào đáng yêu như Hoài Thương nữa.

Trong lòng ông Gia Huy quyết làm mọi giá để cứu bằng được Hoài Thương.

Ông đã già rồi, cả đời ông đã phạm phải quá nhiều sai lầm, ông có lỗi với mẹ con Hoàng Tuấn Kiệt, ông không muốn hắn phải chịu thêm bất cứ tổn thương và thiệt thòi nào nữa. Ông muốn bù đắp lại cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play