Tám giờ sáng nay, sau khi nhận được một cú điện thoại, Bách Khải Văn sắc mặt hơi biến đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm và bình tĩnh thường ngày.

Cầm áo khoác, hôn phớt lên má Thy Dung, Bách Khải Văn nói: “Thy Dung, công ty xảy ra chút chuyện, anh phải đi.”

Thy Dung lo lắng nhìn Bách Khải Văn: “Tình hình không nghiêm trọng quá chứ anh ? Em tưởng anh nói đã thu xếp ổn thỏa rồi ?”

Hai ngày trước, Bách Khải Văn và Thy Dung đã cùng nhau chuyển đến một khách sạn cách xa khu casino mấy dãy phố. Thy Dung cũng đã đồng ý ở lại với hắn thêm vài ngày, chờ hắn giải quyết xong vụ rắc rối của công ty, sau đó cùng nhau bay về Hồng Kông.

Thy Dung không ngại chờ hắn thêm một tuần hay nửa tháng, nhưng biểu hiện của Bách Khải Văn càng ngày càng khác lạ, không biết công ty của hắn đã gặp phải vấn đề gì mà nhiều khi hắn ngồi thừ người, hỏi hắn cũng không có phản ứng vì thần trí của hắn lúc đó đã sớm không còn đặt tại trên người hắn nữa.

Thy Dung có đôi lần hỏi công ty của hắn gặp phải vấn đề gì, hắn chỉ úp úp mở mở, không dám nói thật cho Thy Dung biết. Bây giờ Thy Dung chẳng những nghi ngờ hắn, còn mãnh liệt tò mò muốn biết hắn đang giấu diếm mình chuyện gì.

Bách Khải Văn vòng tay, ôm lấy Thy Dung vào lòng, mũi hít lấy hương thơm trên tóc Thy Dung.

“Thy Dung, em có thể ở lại đây với anh lâu thêm một thời gian nữa được không ?” Vòng tay Bách Khải Văn bỗng nhiên trở nên chặt hơn, giọng nói của hắn hơi khàn, dường như nội tâm của hắn đang kích động.

Thy Dung lặng người không nói. Nghi ngờ càng lúc càng tăng. Phụ nữ dù thông minh hay ngu ngốc, linh cảm của họ bao giờ cũng nhạy bén hơn đàn ông.

“Thy Dung, tại sao em không nói gì ? Em…em không muốn ở lại đây thêm với anh nữa sao ?” Bách Khải Văn ngay lập tức nắm nhẹ lấy hai vai Thy Dung, đẩy Thy Dung ra, nhìn thật sâu vào mắt Thy Dung, hắn muốn biết Thy Dung đang nghĩ gì.

“Em đang nghĩ phải ăn nói với bố mẹ em thế nào ?” Thy Dung vuốt tóc, giả vờ tươi cười, giấu nhẹm những suy nghĩ không hay của mình vào tận sâu trong đáy lòng, không muốn Bách Khải Văn đọc được suy nghĩ trong đầu mình vào lúc này.

Thy Dung nắm lấy cà vạt sọc kẻ màu xám của Bách Khải Văn, dịu dàng nói tiếp: “Bố mẹ em tuy không phải là người khó tính, nhưng sẽ khó tha thứ cho tội lừa dối. Anh bảo em nên chọn theo cách nào, nên nói sự thật là em đang đi theo anh, hay là nên nói dối rằng em đang đi du lịch Las Vegas một mình ?”

Mấy câu cuối, Thy Dung không khỏi bỡn cợt hỏi Bách Khải Văn.

Thân hình cứng đờ của Bách Khải Văn thả lỏng dần dần, nụ cười nở rộ trên môi hắn.

Trong mắt người khác, Bách Khải Văn đang cười rất vui, nhưng khi lọt vào trong đáy mắt Thy Dung, lại biến thành một ẩn ý, mang một ý nghĩa khác hẳn.

Người đàn ông này đang lừa dối mình, anh ta có rất nhiều bí mật !

Sống chung với Bách Khải Văn hơn một tuần đã khiến Thy Dung có kết luận này. Bách Khải Văn không chỉ là một người đàn ông thâm sâu khó lường, thủ đoạn có thừa, anh ta còn là một người đàn ông rất tàn nhẫn. Nhìn cách mà anh ta đối xử với kẻ thù của mình thì biết, anh ta tuyệt đối sẽ không cho ai con đường sống, nếu người đó dám đắc tội với anh ta. Một người đàn ông tâm như có như không, ai sẽ là người nắm được tâm của anh ta ?

Bách Khải Văn rời căn phòng 502, Thy Dung đứng trên ban công tầng năm nhìn xuống sân khách sạn, thấy Bách Khải Văn vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với ai đó. Vì đứng ở một khoảng cách quá xa, Thy Dung không nhìn rõ được biểu hiện trên khuôn mặt của Bách Khải Văn, nhưng lờ mờ thấy được hắn đang tức giận và cau mày.

Thy Dung nhớ, mỗi lần chuông điện thoại reo, Bách Khải Văn đều ra ban công nghe điện thoại không bao giờ nói trước mặt mình. Thy Dung không muốn nghi bóng nghi gió, nhưng đã đến nước này không nghi ngờ không được. Nếu đã thật lòng yêu nhau, tại sao khi nói chuyện công việc, Bách Khải Văn không thể nói trước mặt mình, tại sao hắn luôn phải lén lút nghe điện thoại như một tên tên trộm. Là do mình quá đa nghi sao ?

Thy Dung không biết, nhưng tự hiểu thà rằng tin vào của chính mình, còn hơn tự lừa dối bản thân, mù quáng chạy theo những thứ không phải là của mình, đôi khi có việc tưởng chừng là nhỏ, nhưng lại không nhỏ một chút nào.

o-0-o

Sáng sớm, không thấy Hoài Thương xuống ăn cơm sáng với cả nhà, tưởng rằng con gái vẫn còn đang ngủ, nên không cho người lên gọi.

Như mọi hôm, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt sau khi ăn cơm sáng, chồng đến công ty làm việc, vợ ở nhà vùi đầu vào nghiên cứu và thử nghiệm thuốc. Do gia đình nhà chồng giàu có, Hoàng Tuấn Kiệt vì không muốn Thư Phàm phải vất vả lái xe đi làm, đã xây riêng cho vợ một phòng thí nghiệm ở sau vườn.

Mười một giờ trưa, Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện về nhà.

Thư Phàm mải nghiên cứu thuốc, làm việc đến quên cả thời gian, không hay biết Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện thoại cho mình, đến khi người làm trong nhà gõ cửa phòng thí nghiệm mới giật mình phát hiện ra thời gian đã trôi qua quá nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn 11 giờ trưa rồi.

Thư Phàm cởi áo blouse, tháo găng tay và khẩu trang, tiến ra cánh cửa kính màu trắng.

“Đã đến giờ cơm trưa rồi sao ?” Thư Phàm cười hỏi bà giúp việc hơn 50 tuổi, đã làm việc cho gia đình bố chồng hơn 20 năm nay.

“Cô chủ, cậu chủ gọi điện thoại cho cô.” Bà giúp việc đưa điện thoại bàn cho Thư Phàm.

Hoàng Tuấn Kiệt biết vợ ham mê công việc nghiên cứu và thử nghiệm thuốc, sẽ không mang theo điện thoại di động vào trong phòng thí nghiệm, vì thế thay vì gọi vào điện thoại di động cho vợ, đã chuyển sang gọi điện thoại bàn ở nhà.

Thư Phàm nói tiếng cảm ơn bà giúp việc, sau đó cầm lấy điện thoại bàn trên tay bà.

“Chào anh, anh đã nghỉ giờ làm việc vào buổi sáng rồi chứ ?” Thư Phàm dịu giọng hỏi chồng.

“Anh vừa mới kết thúc xong công việc. Em có muốn ra ngoài ăn trưa với anh không ?”

Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm đã kết hôn được hơn 18 năm, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn hẹn hò lãng mạng như một cặp tình nhân đang trong thời kì mật ngọt yêu nhau.

Thư Phàm cười khẽ: “Chủ tịch Hoàng, sao sáng nay ngài lại có nhã hứng mời tôi đi ra ngoài ăn cơm trưa, ngài không sợ vợ ngài ghen sao ?”

Hoàng Tuấn Kiệt bật cười, trêu Thư Phàm: “Anh tin rằng vợ anh sẽ không ghen đâu, cô ấy là người hiểu lý lẽ, sẽ thông cảm cho một ông chủ lớn như anh.”

Nụ cười trên môi Thư Phàm trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Thư Phàm cười nhạt hỏi: “Ý của chủ tịch Hoàng đây là, một ông chủ lớn như chủ tịch thì có quyền hẹn hò lung tung với các cô gái chân dài khác ở bên ngoài chứ gì ?”

Hoàng Tuấn Kiệt cười khổ, tự trách mình ngu ngốc khi dám trêu chọc một con gấu mẹ. Thư Phàm có đôi khi là một người dễ tính, có thể cùng đùa giỡn vài câu, nhưng cũng là người ghen tuông khủng khiếp. Thư Phàm ghét nhất việc phải nghe Hoàng Tuấn Kiệt nhắc đến một cô gái khác, ngay cả một chút, Thư Phàm cũng không muốn nghe.

Có một cô vợ hung dữ và nóng tính như Thư Phàm, một ông chồng sợ vợ như Hoàng Tuấn Kiệt làm sao dám ăn vụng, có ăn gan báo cũng không dám.

Tiếp theo, Hoàng Tuấn Kiệt phải xuống nước năn nỉ, nói gần khô cả cổ, Thư Phàm mới nguôi giận.

Hoàng Tuấn Kiệt vuốt mồ hôi hột, tự thề với lòng là sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Tuy nhiên, thấy vợ yêu mình nhiều như thế, Hoàng Tuấn Kiệt vui còn không hết, hà cớ làm sao phải buồn.

Ha..ha…ha…. Hoàng Tuấn Kiệt đắc ý cười tủm tỉm một mình, chỉ tội cho Thư Phàm, cứ tưởng rằng mình thắng được chồng, nhưng mà có biết đâu, đang bị chồng đùa bỡn trong lòng bàn tay, đây là cách Hoàng Tuấn Kiệt kiểm chứng lại tình cảm của Thư Phàm dành cho mình mỗi khi cảm thấy buồn chán và không vui.

Cãi nhau một trận với cô ấy cũng không tệ, Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ thầm, trên môi nở một nụ cười ấm áp và mãn nguyện.

Thư Phàm thô lỗ cúp máy, trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay, như thể nó chính là Hoàng Tuấn Kiệt: “Hoàng Tuấn Kiệt, anh chết chắc rồi, lúc nữa gặp nhau tại nhà hàng để xem anh chạy được đi đâu. Hừ…”

Mặc dù đang giận dữ phừng phừng, nhưng khóe môi Thư Phàm không khỏi cong lên, cũng hiểu được tình cảm mà Hoàng Tuấn Kiệt dành cho mình nhiều như thế nào.

Hơn 18 năm nay, Hoàng Tuấn Kiệt là một người chồng hoàn hảo, một người cha gương mẫu, hết lòng yêu vợ và thương con, lấy được một người chồng như hắn, Thư Phàm không còn mong ước nào xa xỉ hơn nữa.

Thư Phàm chạy thật nhanh vào trong nhà, muốn dùng thời gian ngắn nhất để thay quần áo và trang điểm một chút.

Thư Phàm không mấy chú ý đến hình thức bề ngoài của mình, hiểu Hoàng Tuấn Kiệt yêu mình vì chính bản thân mình, không hẳn là hình thức bề ngoài, nhưng có người phụ nữ nào chẳng muốn mình là người đẹp nhất trong mắt của người ấy.

Nhìn Thư Phàm vừa tung tăng nhảy chân sáo lên lầu hai, vừa hát nho nhỏ trong miệng, thỉnh thoảng còn che miệng cười thầm, bà giúp việc vừa lắc đầu vừa nheo mắt cười. Thấy gia đình cậu chủ sống hạnh phúc và đầm ấm bên nhau, bà rất vui. Từ khi Thư Phàm bước chân vào gia đình nhà họ Hoàng, đã mang lại sức sống và sinh khí cho căn nhà.

Thay xong quần áo, Thư Phàm đi xuống lầu. Hôm nay, Thư Phàm mặc một chiếc váy ren thêu hình một bông hoa dưới vạt váy, giữa eo thắt một dải lụa đồng màu với chiếc váy.

Thư Phàm năm nay dù đã ngoài 40 tuổi một chút, nhưng vẫn trông như phụ nữ 30, tính cách vẫn trẻ con và nghịch ngợm như ngày nào. Thy Dung và Hoài Thương đã được thừa hưởng gần như là trọn vẹn tính cách của Thư Phàm, chỉ thừa hưởng được đức tính hào sảng và sống ngay thẳng của Hoàng Tuấn Kiệt.

Thư Phàm đi vào trong bếp, thấy bà giúp việc đang lo chuẩn bị nấu bữa trưa.

“Dì Lý, cháu có việc phải đi ra ngoài một chút, khi nào Hoài Thương dậy, Dì dọn cơm trưa cho nó ăn.”

Đang thái rau, bà giúp việc ngơ ngác nhìn Thư Phàm: “Lạ nhỉ, lúc sáng Dì gõ cửa phòng của Hoài Thương, có thấy cô bé đâu, hình như cô bé đi cả đêm hôm qua không có về nhà.”

Nụ cười trên môi Thư Phàm tắt. Bình thường hai đứa con gái vẫn thường xuyên trốn nhà đi chơi tối, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đều biết, nhưng bỏ qua, không ngăn cấm hai đứa làm những gì mà chúng thích, vì tin rằng hai đứa con nhất định sẽ không gây ra chuyện gì rắc rối, nhưng tại sao lần này, Thư Phàm lại có linh cảm không hay.

“Dì nói thật chứ, sáng sớm Dì đã không thấy Hoài Thương đâu rồi ?” Thư Phàm run giọng hỏi Dì Lý.

Dì Lý cũng lo sợ theo Thư Phàm: “Đúng thế, sáng sớm Dì gõ cửa phòng Hoài Thương, vì muốn bảo cô bé xuống ăn cớm sáng cùng với cả nhà, nhưng không thấy cô bé đâu cả. Dì không nói lại cho cháu và Hoàng Tuấn Kiệt nghe, vì nghĩ đơn giản, mọi hôm hai cô bé cũng đều trốn nhà đi chơi đêm, đến nửa buổi cũng sẽ về đến nhà.”

Thư Phàm nghe câu được câu mất, lỗ tai ù đi, chạy vội lên phòng của con gái trên lầu hai.

Trước tiên, Thư Phàm kiểm tra phòng ngủ của Hoài Thương, thấy chăn chiếu vẫn được xếp một cách gọn gàng trên đầu giường. Thư Phàm sờ vào lớp nệm, hơi lạnh ngấm vào lòng bàn tay, chứng tỏ cả đêm hôm qua Hoài Thương không có sử dụng đến giường.

Con bé đã đi đâu ? Nó tuy nghịch ngợm, nhưng không bao giờ đi qua đêm, chỉ có Thy Dung mới thế ?

Không còn chần chờ được thêm nữa, Thư Phàm lập tức gọi điện lại cho Hoàng Tuấn Kiệt, muốn bàn bạc với chồng hướng giải quyết.

Hoàng Tuấn Kiệt sau khi nhận được cuộc gọi của vợ, đã vội vã rời văn phòng, lái xe ngay về nhà.

Buổi tối, Bách Khải Văn đi đến hơn sáu giờ tối mới về đến khách sạn. Buổi trưa, hắn gọi điện nói do bận việc, nên Thy Dung ăn cơm trưa một mình, tiện thể đi dạo chung quanh khu vực khách sạn nơi mà cả hai đang thuê trọ.

Thy Dung đã suy nghĩ suốt cả một buổi chiều, muốn thẳng thắn nói chuyện với Bách Khải Văn, tránh phải chịu cảnh nghi kị lẫn nhau.

Vì quyết định như thế, Thy Dung đã chuẩn bị sẵn rất nhiều câu hỏi chờ Bách Khải Văn tối nay đi làm về để hỏi.

Nhưng đến khi hắn về, thấy hắn mệt mỏi, thần sắc không được tốt, Thy Dung lưỡng lự nửa muốn nói nửa lại không dám. Suy đi nghĩ lại, Thy Dung thấy tốt nhất là không nên nói gì vào lúc này, chờ tinh thần của hắn khá hơn, rồi hãy nói.

Bách Khải Văn chào đón Thy Dung bằng một nụ cười nhẹ, nụ cười miễn cưỡng, không có sức sống. Tuy nhiên vốn là người đàn ông nhiều năm lăn lộn trên thương trường, hắn rất biết các che giấu đi suy nghĩ của mình, cũng biết cách khiến cho Thy Dung vui, bằng cách tặng quà cho Thy Dung.

Thy Dung ôm lấy bó hoa hồng nhung do Bách Khải Văn đưa, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh.”

Bách Khải Văn vòng tay ôm lấy Thy Dung vào vòng, răng cắn nhẹ vào vành tai Thy Dung, khiến Thy Dung bủn rủn chân tay, cả người đông cứng.

Bách Khải Văn phả hơi nóng vào tai Thy Dung, xấu xa hỏi: “Dã miêu, tối nay em định trả ơn anh thứ gì đây ?”

Mặt Thy Dung thoáng chốc đỏ bừng, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi lại Bách Khải Văn: “Anh thấy có ai vừa tặng quà cho người khác, vừa đòi người ta trả ơn cho mình không ?”

Bách Khải Văn không cho thế là đúng, hắn vẫn một mực làm theo ý riêng của mình: “Ai thế nào thì anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm đến mong muốn của mình thôi.”

Bàn tay của Bách Khải Văn bắt đầu chu du khắp thân thể của Thy Dung.

Thy Dung hốt hoảng nhảy dựng lên, tránh thoát khỏi bàn tay chẳng khác gì một con rắn đang bò của Bách Khải Văn.

“Anh Văn, anh cũng đã mệt rồi, mau đi tắm rửa đi.”

Thy Dung cầu Bách Khải Văn mau mau đi tắm, mau mau đứng cách xa mình một chút. Hơn một tuần nay, Bách Khải Văn càng ngày càng có những hành động không kiềm chế được. Hắn đang muốn mối quan hệ của hai người gần hơn với định nghĩa của hai chữ “vợ chồng.”

“Thy Dung, em là đang sợ anh đúng không ?” Bách Khải Văn cào tóc, hơi buồn hỏi Thy Dung.

“Em không phải là đang sợ anh, mà không muốn chúng ta phải hối hận về sau này.” Thy Dung thật lòng nói rõ suy nghĩ của mình cho Bách Khải Văn biết.

“Anh không hiểu, em nói sẽ hối hận về sau này là sao ? Em không tin tưởng anh ?” Bách Khải Văn không khỏi thất vọng khi nhận được câu trả lời của Thy Dung. Hắn vẫn luôn cho rằng hơn một tuần vừa qua, những hành động của hắn đã đủ chứng tỏ hắn là chân thành thích Thy Dung, muốn cùng Thy Dung tạo dựng một mối quan hệ bền vững và lâu dài.

“Em đã nói rồi, không ai đoán biết trước được tương lai, em và anh hãy cứ là bạn, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời. Nếu mai sau, anh và em vẫn còn thích nhau, lúc đó chúng ta sẽ nâng mối quan hệ hiện tại lên một nấc thang mới, còn nếu không thể chúng ta vẫn mãi là bạn.” Thy Dung cười dịu dàng, bàn tay khẽ ôm lấy bó hoa vào ngực.

Ôm bó hoa, Thy Dung không khỏi nghĩ về tình người ấm lạnh. Hoa tuy có đẹp nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị đứt tay, Thy Dung không muốn mang hạnh phúc và tình yêu chân thành của mình ra để đánh cược.

Người đàn ông này vẫn chưa tạo dựng được lòng tin của Thy Dung. Anh ta đang giấu Thy Dung rất nhiều điều, mà những điều ấy đều có liên quan mật thiết đến tương lai của Thy Dung sau này.

Bách Khải Văn nhìn Thy Dung, thật lâu, hắn cũng không biết phải nói gì. Thy Dung là đang đề phòng hắn, đúng, hắn đã nhận ra được điều ấy trong mắt của Thy Dung, nhận ra được qua cách cô ấy nói chuyện và cư xử với hắn. Càng ngày cô ấy càng đối xử khách sáo quá mức với hắn.

Là hắn đã sơ hở để lộ ra điều gì đó sao ?

Không ! Hoàn toàn không có. Hắn nhớ, hắn đã rất cẩn thận, hành động một cách kín kẽ, hoàn hảo, tuyệt đối không để lộ ra một chút sơ hở nào. Vậy thì tạo sao cô ấy lại đề phòng hắn ?

Thy Dung và hắn đã từng ngủ với nhau mấy lần, nhưng chưa từng đi vượt quá giới hạn đến mức như vợ chồng.

Hắn không khỏi tự cười chế giễu bản thân mình. Nếu hắn là một chính nhân quân tử, hắn sẽ không nghi ngờ mình có bị điên rồi không, con mồi đang ở ngay trước mắt, nhưng lần nào hắn cũng dừng lại đúng vào lúc hắn không thể kiểm soát được nhất.

Hắn có thể làm được thế là do hắn không có tình cảm với Thy Dung sao ? Không phải, hắn thật sự rất thích Thy Dung, hắn chưa từng thấy thích một cô gái nào như Thy Dung cả. Nếu thế thì vì sao ? Phải chăng là do hắn muốn chờ đợi Thy Dung tiếp nhận hắn, lúc đó hắn mới dám biến Thy Dung hoàn toàn thành của hắn ?

Thy Dung không hiểu được những rối rắm trong suy nghĩ của Bách Khải Văn, thấy hắn chỉ chăm chú nhìn mình, không lên tiếng nói gì, tưởng hắn giận, Thy Dung dịu giọng bảo hắn: “Bách Khải Văn, anh có thể cho em thêm thời gian được không ? Em muốn có thêm thời gian để xác nhận lại tình cảm của bản thân mình.”

Bách Khải Văn nhẹ gật đầu, nụ cười nở trên môi hắn: “Thy Dung, anh không ép em phải chấp nhận anh ngay, cũng không muốn em miễn cướp ở bên cạnh anh. Anh sẽ cho em thêm thời gian, nhưng em đừng bắt anh phải chờ đợi lâu quá.”

“Em hiểu, cảm ơn anh.” Thy Dung chủ động vòng tay ôm lấy Bách Khải Văn, vùi đầu vào ngực hắn, cầu mong Bách Khải Văn không phải là một tên xấu xa, đang lợi dụng mình. Nếu không, Thy Dung cười nhạt, dù hắn đã từng đối xử tốt với mình đến đâu, Thy Dung cũng tuyệt đối không tha thứ cho hắn.

o-0-o

Bách Khải Văn đi tắm. Thy Dung tháo bỏ lớp giấy keo dùng để cố định bó hoa hồng, dùng kéo cắt tỉa từng cánh hoa, sau đó cắm vào một lọ hoa làm bằng sứ màu trắng.

Vì muốn giữ cho bó hoa được tươi lâu, Thy Dung chọn cách cắm hoa vào lọ, như thế chẳng những được ngắm hoa hàng ngày, còn ngửi được mùi thơm nồng nồng của hoa hồng.

Đối với cử chỉ ân cần, hết lòng chiều chuộng và chăm sóc mình hơn một tuần qua của Bách Khải Văn, Thy Dung thập phần hài lòng và cảm động, nhưng tâm vẫn không thể yên, vẫn không thể chấp nhận hắn bước vào khoảng trời riêng nhỏ bé của mình.

Nói Thy Dung đề phòng Bách Khải Văn cũng được, nói không tin tưởng hắn cũng không sai. Thy Dung tự biết mình ngu ngốc, biết sẽ có nhiều người mắng thầm mình là một kẻ kén cá chọn canh, là một người không thức thời, không biết nắm lấy cơ hội. Được một người đàn ông có tiền và địa vị như Bách Khải Văn để mắt đến, vẫn còn làm sao, nhưng ái tình, làm sao biết trước được điều gì. Thy Dung không muốn mình giống như những cô gái khác, quá dễ dàng trong chuyện tình cảm, để rồi gặp bất hạnh.

Đột nhiên chuông điện thoại của Bách Khải Văn reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thy Dung.

Thy Dung giật mình, bất giác liếc mắt nhìn về hướng cánh cửa phòng tắm.

Bách Khải Văn đang tắm bên trong, lấy ai nghe điện thoại đây ? Thôi thì cứ để cho chuông điện thoại reo một cách tự nhiên vậy, lúc nào Bách Khải Văn tắm xong, hắn sẽ nghe máy sau, Thy Dung nghĩ thầm.

Mặc dù tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu tâm tư nặng nề của Thy Dung không ít, nhưng Thy Dung cũng không dám nhận cuộc gọi hay thô lỗ tắt máy.

Bách Khải Văn tối nay tắm lâu hơn bình thường. Thy Dung tưởng người đang gọi điện cho Bách Khải Văn sẽ tắt máy khi thấy Bách Khải Văn không nhận cuộc gọi, nhưng Thy Dung đã đánh giá quá thấp lòng kiên trì của người kia rồi.

Thy Dung thở hắt ra một hơi, đành phải tiến đến chiếc bàn gỗ, nơi đặt chiếc điện thoại hiệu Samsung của Bách Khải Văn.

Thy Dung khom người, vươn tay cầm lấy điện thoại của Bách Khải Văn, không quên cẩn thận liếc mắt nhìn về hướng cánh cửa phòng tắm. Thy Dung rất sợ Bách Khải Văn đột ngột đi ra đây, thấy mình đang cầm điện thoại của hắn, sẽ bị hắn hiểu lầm mình là một kẻ vô duyên, không hiểu việc riêng của người khác thì không nên xâm phạm, dù hai người có mối quan hệ thân thiết hơn mức bình thường đi chăng nữa.

Màn hình điện thoại nhấp nháy tên của một người con gái: Ella.

Thy Dung cau mày, tay siết nhẹ vào thân máy điện thoại. Đối tác làm ăn của Bách Khải Văn có cả phụ nữ là người nước ngoài sao ?

Trong lúc vô tình, Thy Dung đã bấm vào nút xanh trên bàn phím điện thoại, một giọng nói thanh thoát và hơi cao vang lên.

Thy Dung hoảng sợ, suýt buông rơi điện thoại, không ngờ mình lại phạm vào việc riêng của Bách Khải Văn, nhưng sự tình cũng đã rồi, Thy Dung không thể giả vờ coi như không biết gì.

Thy Dung run run áp điện thoại vào tai.

Người con gái bên đầu dây bên kia, tưởng Bách Khải Văn đang nghe máy, không cần hỏi là ai, đã tuôn trào giận dữ: “Bách Khải Văn, anh đang trêu tức tôi đúng không ? Trước đây khi tôi mang thai, anh ép tôi phải phá bỏ cái thai, không chịu nhận là cha của đứa trẻ, thế mà nay, một mình tôi nuôi nó khôn lớn trưởng thành, anh lại đòi tranh giành quyền nuôi con với tôi sao ? Nói cho anh biết, đừng tưởng anh giàu có, thì tôi sẽ sợ anh. Tôi nhất định sẽ chiến đấu với anh đến cùng. Con bé là con của tôi, anh chỉ là người cho tôi tinh trùng thôi, nó không phải là con của anh, anh cũng không xứng là cha của nó.”

Thy Dung đứng chết cứng một chỗ trên sàn gạch men. Mặc dù đã phần nào đoán được Bách Khải Văn đang giấu diếm mình chuyện gì đó, nhưng không đoán được chuyện lại nghiêm trọng đến mức độ này.

“Bách Khải Văn, tốt nhất là anh nên rút đơn kiện đòi quyền nuôi con đi. Nếu không tôi sẽ công bố cho cả thế giới biết những chuyện xấu xa và ghê tởm mà anh đã từng làm.”

“Cạch…” Tiếp theo, người phụ nữ mang cơn cuồng nộ của bão lửa kia, thô lỗ cúp máy.

Thy Dung vẫn chưa làm mẹ, nhưng cũng hiểu được nỗi vất vả và khổ sở của người phụ nữ phải trải qua chín tháng mười ngày mang thai có một mình, không được cha của đứa trẻ trong bụng thừa nhận, thậm chí còn cưỡng ép phải phá bỏ cái thai.

Bách Khải Văn là một con người tuyệt tình đến thế sao ? Thy Dung thầy đầu óc mình mờ mịt một mảnh, nửa tin nửa ngờ sự thật mà mình vô tình biết được. Nhưng…người phụ nữ kia đâu biết mình đang nghe máy, đâu cần phải cố sống cố chết giữ bằng được quyền nuôi con. Nếu cô ấy muốn dựa giẫm vào Bách Khải Văn, cô ấy đã không khờ dại chọc giận hắn như thế ?

Vào giây phút này, Thy Dung không biết mình nên có phản ứng như thế nào mới đúng ? Nên gào khóc, túm lấy cổ áo của Bách Khải Văn bắt hắn kể lại toàn bộ mọi chuyện, hay là cứ giả vờ như không biết gì, tiếp tục đóng vai một cô nhân tình nhỏ bé được hắn nâng niu và chiều chuộng như trước ?

Đúng vào lúc đó, cánh cửa phòng tắm mở ra, Bách Khải Văn từ trong bước ra ngoài.

Thy Dung lấy lại được tự chủ rất nhanh, ngồi dựa lưng vào bàn gỗ, nhân lúc Bách Khải Văn cúi đầu, dùng khăn bông lau khô tóc, đã nhanh tay đặt trả điện thoại của hắn lên mặt bàn gỗ, mọi thứ đều diễn ra một cách suôn sẻ, không tạo ra bất cứ nghi ngờ gì cho Bách Khải Văn.

“Thy Dung, tối nay em có muốn đi ra ngoài ăn tối với anh không ?” Bách Khải Văn vì không biết trong lòng Thy Dung đang có những con sóng nhỏ, đã vui vẻ hỏi.

“Vâng, tùy anh.” Thy Dung cũng giáng phối hợp với Bách Khải Văn. Nếu hắn quyết tâm giấu diếm đến cùng, Thy Dung chỉ còn cách thuận theo hắn, tìm cách khác để biết được sự thật ẩn giấu sau khuôn mặt tươi cười, cử chỉ hào hoa phong nhã kia.

Thy Dung để ý thấy Bách Khải Văn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn chiếc điện thoại nằm im lìm trên mặt bàn gỗ. Là hắn đang sợ, trong lúc hắn bận tắm rửa, mình đã thay hắn nhận cuộc gọi sao ?

Thy Dung cười nhạt, cay đắng nghĩ thầm: “Bách Khải Văn, anh có lo sợ cũng vô ích thôi, tôi đã biết được anh đang giấu tôi chuyện gì rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ không trách anh, cũng không ghen tị với người phụ nữ đã mang thai đứa con của anh kia. Xét cho cùng, tôi và anh cũng không là gì cả, chúng ta cũng không nợ nần nhau bất cứ điều gì, coi như thời gian đi nghỉ ở Las Vegas này là một buổi đi du lịch đi.”

Trong khi chờ Bách Khải Văn đi thay quần áo, Thy Dung đã thuần thục mở điện thoại của Bách Khải Văn, nhanh như chớp xóa đi cuộc gọi nhỡ vừa rồi. Nói về cách sử dụng công nghệ, không ai có thể bằng được Thy Dung.

Mối quan hệ giữa Bách Khải Văn và Thy Dung bắt đầu có những rạn nứt nhỏ, rạn nứt này sẽ lớn lên thêm, khi Thy Dung phát hiện ra Bách Khải Văn không hề đơn giản như lớp vỏ bề ngoài.

Mười giờ sáng hôm sau, mấy tờ báo lớn của Hồng Kông và báo mạng đều đăng tải tin tức có liên quan đến tập đoàn Hoàng Thị. Nội dung đăng tải đều liên quan đến quá khứ của ông Gia Huy, mục đích của người tung tin tức này nhằm bôi nhọ thanh danh của nhà họ Hoàng, khiến Hoàng Thị vì thế cũng sẽ bị sút giá, và sụp đổ theo.

Đã là người ai chẳng muốn thích đọc được tin tức giật gân của những người nổi tiếng. Ông Gia Huy tuy không phải là một người làm nghệ thuật, nhưng tập đoàn Hoàng Thị do ông sáng lập ra đã nắm gần một phần ba kinh thế trên toàn thế giới.

Mọi người đoán già đoán non, cho rằng người bí mật cung cấp thông tin cho báo chí là đối thủ của ông Gia Huy. Có người lại cho rằng ông Gia Huy đã đắc tội với ai đó, nên người ta mới trả thù. Có người lại cho rằng ông Gia Huy khi còn thanh niên trai tráng, đã lừa tình cảm của không biết bao nhiêu cô gái, về sau này bị người thân hay con của người đó bêu xấu trên mặt báo. Có người lại cho rằng, ông Gia Huy sống quá tuyệt tình, nên mới bị báo chí nhòm dó, theo dõi từng li từng tí, cuối cùng phát hiện ra những thông tin động trời.

Có rất nhiều ý kiến trái chiều, nhưng nhìn chung, đều quy về suy đoán thứ nhất, chỉ có suy đoán này là có cơ sở, còn những suy đoán khác đều thiếu căn cứ.

Ông Gia Huy và hai ông bà thông gia đang du lịch đến Ai Cập, nếu họ không đọc báo và không xem ti vi chắc chắn sẽ không biết được việc này.

Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm như đang ngồi trên đống lửa.

Bây giờ, chẳng những Hoài Thương mất tích không có tin tức, công ty bị người ta phá ngầm, tin tức nội bộ trong gia đình còn bị người ta bí mật tung lên mặt báo, cổ phiếu của công ty chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ vào buổi sáng đã giảm mạnh.

Làm ăn kinh doanh tuy trọng tiền bạc, nhưng họ cũng trọng chữ tín không kém, có người còn coi chữ tín là hàng đầu. Ông Gia Huy đã vi phạm nguyên trọng vào đạo đức kinh doanh, khiến nhiều người quay lưng lại với tập đoàn Hoàng Thị cũng không có gì sai.

Buổi sáng, sau khi đọc tin tức trên báo, Vũ Gia Minh đã lái xe đưa Tú Linh và Tú Anh đến biệt tự của nhà họ Hoàng.

Bốn người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Tú Linh ôm lấy cánh tay chị gái, Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt ngồi một bên, đối diện với hai chị em nhà họ Bạch.

“Hoàng Tuấn Kiệt, cậu có nghi ngờ ai không ?” Vũ Gia Minh cau mày đọc tin tức trên mặt báo, hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.

Mặc dù đã lấy Tú Linh làm vợ, lẽ ra phải gọi Hoàng Tuấn Kiệt là anh, nhưng Vũ Gia Minh vẫn xưng hô cậu và tôi với Hoàng Tuấn Kiệt. Hoàng Tuấn Kiệt cũng không có phản đối, để Vũ Gia Minh được tùy ý trong cách xưng hô. Dù sao tình cảm anh em mới là quan trọng, xưng hô vai vế chỉ là hình thức.

Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi vuốt tóc, chỉ sau có một đêm không ngủ được, cằm hắn đã mọc râu lún phún, mắt thâm quầng, tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn sắc bén và kiên cường như trước.

“Tôi không thể biết được.” Hoàng Tuấn Kiệt bất lực nói: “Nếu người này nhắm vào tôi, tôi còn có thể dùng phương pháp loại trừ để tìm ra được kẻ đó, nhưng lần này là nhắm vào bố tôi.”

Vũ Gia Minh gật đầu, tức giận ném tờ báo xuống mặt bàn kính: “Cậu đã gọi điện cho ông già chưa ?”

“Tôi không dám gọi. Tôi không muốn đánh mất niềm vui tuổi già của bố tôi, không muốn làm lỡ mất hành trình du lịch của bố tôi và bố mẹ vợ.” Hoàng Tuấn Kiệt cười khổ: “Mặc kệ trước kia bố tôi từng mắc phải sai lầm gì, tất cả đã lui về quá khứ rồi, không phải sao ?”

Vũ Gia Minh nhếch mép, lạnh lùng nhìn tiêu đề của bài báo: “Nếu cậu muốn chuyện này kết thúc, phải nhanh chóng tìm được kẻ đứng sau vụ này là ai. Nếu không, công ty của gia đình sẽ có nguy cơ bị phá sản.”

“Cậu nói đúng.” Hoàng Tuấn Kiệt cảm kích nhìn Vũ Gia Minh, trong mọi hoàn cảnh, hắn đều đứng ở phía sau hỗ trợ Hoàng Tuấn Kiệt: “Sáng nay, sau khi đọc báo, tôi đã cử người đi điều tra chuyện này rồi.”

“Đã nhận được tin tức gì khả quan của họ chưa ?” Vũ Gia Minh đang nhắc đến những thám tử mà Hoàng Tuấn Kiệt đã cử đi.

“Mấy người mà tôi cử đến cơ quan của của ba tờ báo đã đăng tin của bố tôi đều không thu được tin tức gì.” Hoàng Tuấn Kiệt chán nản trả lời.

“Cái gì, không thể như thế được.” Vũ Gia Minh cao giọng: “Nhất định bọn báo chí đã cố tình giấu nhẹm thông tin có liên quan đến kẻ giấu mặt cung cấp tin tức cho họ.”

“Tôi cũng nghĩ như cậu, nên ngay sau đó đã yêu cầu thám tử bí mật theo dõi mấy tay phóng viên đã viết bài về bố tôi.”

Vũ Gia Minh gõ năm đầu ngón tay xuống mặt bàn kính, người ngả ra sau ghế: “Con bé Hoài Thương và Thy Dung có biết chuyện này không ?”

Nghe Vũ Gia Minh nhắc đến hai đứa con gái, sắc mặt Thư Phàm thoáng chốc trắng bệch, muốn giả vờ mạnh mẽ và không có việc gì, cũng không thể chịu đựng được hơn nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn sắc mặt trắng xanh của vợ, trong lòng hắn tràn ngập chua xót.

“Con bé Thy Dung đang đi du lịch ở Las Vegas, còn Hoài Thương đã biến mất được hơn một ngày không có tin tức gì rồi.”

Tú Linh run rẩy cả người, đôi mắt mọng nước.

“Anh…anh rể, Hoài Thương sẽ…sẽ không sao chứ, con bé chỉ là do quá ham chơi nên chưa về nhà đúng không anh ?”

Vũ Gia Minh chuyển sang ngồi bên cạnh Tú Linh, ôm lấy Tú Linh vào lòng, tay vỗ nhẹ vào lưng.

“Tú Linh, em đừng lo, Hoài Thương phúc lớn mạng lớn sẽ không sao đâu.”

Tú Linh trách mình vô dụng và yếu đuối, không thể giúp được gì cho anh rể và chị gái, chỉ biết vùi mặt mình vào ngực chồng để khóc.

Hoàng Tuấn Kiệt kéo Thư Phàm sang ngồi bên cạnh mình, nhẹ nắm lấy tay, dịu dàng trấn an: “Hoài Thương là đứa con nghịch ngợm và thông minh, anh tin nó sẽ bình an trở về. Anh hứa với em, anh tuyệt đối sẽ không để cho hai đứa con gái của chúng ta xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Thư Phàm dựa đầu vào chồng, mắt nhắm lại, lắng nghe tiếp đập bình ổn trong trái tim mình. Thư Phàm biết Hoàng Tuấn Kiệt nói được làm được, Thư Phàm chưa bao giờ nghi ngờ khả năng và lời hứa của hắn. Hắn là một người chồng, một người cha có trách nhiệm.

o-0-o

Ấn tượng đầu tiên của Hoài Thương khi tỉnh lại là thấy mình nằm trên giường, tay bị trói quặt về phía sau, hai chân cũng bị trói.

Vừa mới tỉnh dậy thấy mình bị trói chẳng khác gì một con heo, Hoài Thương không khỏi hoảng sợ, muốn hét to lên một tiếng, nhưng khi mở miệng ra mới biết, miệng mình sớm đã bị gián băng dính từ khi nào rồi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này ?

Do tác dụng phụ của thuốc mê, đầu Hoài Thương nặng trình trịch, hoa mắt chóng mặt. Hoài Thương cầu mong tất cả chỉ là do đầu óc của mình không được tỉnh táo nên tưởng tượng lung tung.

Nhưng một lúc lâu sau đó, Hoài Thương đã hết hy vọng, phải đối diện với một sự thật tàn khốc là mình đang bị bắt cóc, điều đáng sợ nhất là không biết người bắt cóc mình là ai, không hiểu kẻ đó bắt cóc mình vì mục đích gì.

Hoài Thương cựa quậy cơ thể, cố gắng cởi dây trói, nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ khiến bản thân mình bị đau thêm, bị những sợi dây cước cứa sâu vào làn da non mềm, tơ máu đang chảy ra.

Hoài Thương đau đến rơi lệ, vừa sợ hãi vừa tự trách chính mình ham chơi nên mới ra nông nỗi này.

"Nếu mình chịu ngoan ngoãn ở nhà, không đi chơi thì hay biết mấy. Nếu mình không vừa đi vừa để đầu óc đâu đâu, mình sẽ không đi lạc, và như thế mình sẽ không bị bọn người xấu bắt cóc."

"Bố mẹ chắc là đang lo lắng cho mình lắm, không biết chị gái đã về chưa ? Bố mẹ và chị gái có đang đi tìm mình không, hay là họ đã quên mất mình rồi ?"

Hoài Thương càng nghĩ càng bi thương, hốc mắt vì thế cũng đỏ lên, từng giọt từng giọt lệ lăn dài xuống má.

Vào giờ phút này, nếu Hoài Thương nói rằng mình không sợ chết là nói dối. Ai khi vừa mới tỉnh dậy, phát hiện thế giới tươi đẹp và tự do của mình đã bị người khác cướp mất, ai mà chẳng sợ, chẳng hốt hoảng, chẳng sợ bị người ta mang mình đến đây: nặng thì bị giết người diệt khẩu, vừa thì bị bán đi, còn nhẹ thì bị tra tấn.

Hơn một ngày bị nhốt, Hoài Thương chỉ gặp duy nhất một người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi, bà ta vừa câm lại vừa điếc. Hoài Thương cố gắng nói chuyện với bà ta, cố gắng moi tin tức từ bà ta, thấy bà ta mãi cũng không thèm trả lời mình, Hoài Thương tưởng bà ta coi thường mình, khi bà ta ra dấu chỉ tay vào miệng và vào tai, Hoài Thương mới hiểu được bà ta là một người khuyết tật.

Ban đầu, Hoài Thương nghĩ người bắt cóc mình là một bọn người xấu xa và độc ác, sẽ hành hạ mình đến chết. Nhưng sau khi được bà già kia chiếu cố, Hoài Thương mới nới lỏng được tâm lý kinh sợ và hốt hoảng.

Hoài Thương đoán, dụng ý của người bắt cóc mình đến đây không phải để giết, mà muốn lấy mình làm con tin, uy hiếp bố mẹ và ông nội phải trả một món tiền lớn, hay làm một việc gì đó. Hoài Thương chưa bao giờ thấy hối hận nhiều như thế.

o-0-o

Buổi tối, nhà họ Hoàng nhận được một phong bì thư màu trắng.

Cả nhà Vũ Gia Minh vì chuyện không may xảy đến với nhà họ Hoàng, đã ở lại làm khách, đồng thời muốn giúp Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm một tay.

Hoàng Tuấn Kiệt run run mở phong bì màu trắng. Mặc dù chưa nhìn thấy được bên trong đựng thứ gì, nhưng hắn vẫn đoán biết được chuyện này có liên quan đến việc mất tích của Hoài Thương, và việc ông Gia Huy bị đưa lên mặt báo.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng khách đều nín thở, căng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì màu trắng trên tay Hoàng Tuấn Kiệt.

Khi Hoàng Tuấn Kiệt lôi ra một tờ giấy và năm bức ảnh, mọi người có mặt trong phòng cảm thấy nghẹt thở, dường như không khí xung quanh đã đông cứng cả lại.

Thư Phàm chồm người lên, gần như là giành lấy mấy bức ảnh trên tay Hoàng Tuấn Kiệt.

Mọi người chụm đầu xem.

Năm bức ảnh đều chụp cảnh Hoài Thương bị trói nằm trên giường. Nhìn mấy bức ảnh này, mọi người đều đoán, không còn nghi ngờ gì nữa, Hoài Thương đích thực là đã bị kẻ xấu bắt đi. Điều quan trọng bây giờ là chờ xem mục đích của kẻ bắt cóc Hoài Thương là gì.

Tất cả lại đổ dồn ánh mắt về tờ giấy trên tay Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt sau khi đọc sơ qua, sắc mặt tái nhợt, kẻ bắt cóc Hoài Thương thật không đơn giản, kẻ đó quá tham lam và quá thâm hiểm.

Vũ Gia Minh nhìn sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, nhìn vầng trán rộng xuất hiện mấy đường nhăn, nhìn lông mày đã thành một đường thẳng của Hoàng Tuấn Kiệt, hắn liền giật lấy tờ giấy, đọc to cho mọi người nghe.

“Hoàng Tuấn Kiệt, Bạch Thư Phàm !

Con gái của các người hiện giờ đang ở trong tay tôi. Nếu muốn cô ta bình an trở về, hãy làm cho tôi ba việc.

Việc thứ nhất: Ông Gia Huy phải mở một cuộc họp báo được truyền hình trực tiếp, đích thân thừa nhận hết mọi tội lỗi trong quá khứ.

Việc thứ hai: Ông ta phải dập đầu tạ tỗi trước mộ của ông Hoàng.

Việc thứ ba: Tôi muốn các người chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.”

Câu cuối cùng, kẻ bí ẩn đứng trong bóng tối, không quên đắc ý viết tiếp.

“Các người đang thắc mắc ai là chủ mưu của tất cả mọi việc chứ gì ?

Tôi cũng không ngại nói cho các người biết, tôi là cháu của ông Hoàng, cháu của người đã bị các người hại chết.

Tôi là đang muốn trả thù cho ông tôi.

Các người đừng vọng tưởng sẽ tìm được tôi, vì người cháu đó sớm đã bị chết cháy rồi.”

Dưới góc giấy màu trắng, được đóng một kí hiệu hình con rơi, trông bí ẩn, là thế lực đại diện cho bóng tối.

Mọi người ngồi trong phòng đều khiếp sợ, lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, hơi thở ngưng đọng.

Kẻ bí ẩn đó nói đúng, người cháu của ông Hoàng sớm đã chết cháy cùng với ông ta rồi. Chẳng lẽ là bóng ma của hắn quay về đây để trả thù sao ?

Mọi người không ai bảo ai câu nào, tất cả đều đeo đuổi một suy nghĩ riêng. Người ta nói: "Đời cha ăn mặn, đời con khát nước" quả không sai một chút nào.

Mặc dù Hoàng Tuấn Kiệt không phải là người xấu, Hoài Thương và Thy Dung là hai đứa trẻ thông minh lanh lợi và tốt bụng, hay làm việc thiện, cũng không thoát khỏi nhân quả báo ứng do thế hệ đi trước để lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play