Buổi
tối, sau khi tắm rửa, thay quần áo và ăn cơm với cả nhà, chàng trai cầm
máy ảnh vào phòng rửa ảnh. Niềm đam mê chụp ảnh của chàng trai đã lây
sang cô gái, hai anh em đều có sở thích chụp ảnh, thích lưu giữ lại
những khoảnh khắc của cuộc sống vào trong ống kính của mình.
Phòng rửa ảnh rộng hơn 10 mét vuông, tắt bóng típ, chàng trai bật bóng
đèn điện áp thấp treo giữa phòng. Công việc rửa và tráng ảnh rất quan
trọng, chàng trai cẩn thận tráng và rửa từng bức ảnh, sau đó treo lên
một sợi dây móc từ bờ tường bên này sang bờ tường bên kia. Chờ hơn 10
phút, chàng trai bật lại bóng típ, căn phòng bừng sáng, mọi thứ đều nhìn rõ.
Cầm hơn 40 bức ảnh trong tay, chàng trai quay trở về phòng riêng. Phòng
ngủ của chàng trai nằm trên lầu hai, cạnh phòng của cô em gái. Hai anh
em ngoài sở thích chung là chụp ảnh thì không còn sở thích chung nào
nữa. Chàng trai là một người mạnh mẽ, thích làm những công việc mang lại cảm giác mạnh, hay dấn thân vào nguy hiểm, còn cô gái lại thích những
công việc nhẹ nhàng, đôi khi có một chút mơ mộng.
Chàng trai trang trí phòng ngủ của mình rất đơn giản, tông màu chủ yếu
là trắng và đen, cạnh cửa kính nhìn ra khu vườn đặt một chiếc bàn kính,
trên bàn có một chiếc máy tính Laptop đang hiển thị màn hình xanh dương, bên cạnh kê một chiếc giường đơn rộng hơn một mét.
Chàng trai kéo ghế, ngồi xuống, đặt hơn 40 bức ảnh trên bàn. Cô em gái
chơi đùa cả ngày đã đi ngủ từ sớm. Trong số hơn 40 bức ảnh, chàng trai
phân loại được hơn 10 bức ảnh thích và vừa mắt nhất, đặc biệt là chùm
ảnh chụp cảnh một người đàn ông đứng trên ban công lầu hai của tòa lâu
đài. Chàng trai sửng sốt nhìn người đàn ông trong chốc lát, nghiên cứu
từng nét biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.
Người đàn ông này nếu nói rằng xa lạ với hai anh em nhà họ Hoàng cũng
không phải, mà nếu nói gần gũi và có chút quen biết cũng không sai. Ngay từ khi còn nhỏ, hai anh em thỉnh thoảng lại nghe bố mẹ gây sự cãi nhau vì người đàn ông này. Khi lên 10 tuổi, chàng trai từng có cơ hội gặp
mặt anh ta một lần, không phải nói là ông ta mới đúng, người đàn ông này cũng đã hơn 40 tuổi một chút rồi.
Nằm trên giường, kê gối dưới đầu, chàng trai xem lại một lượt hơn 10 bức ảnh chụp về người đàn ông lạ mặt.
“Nghe nói ông ta vẫn chưa kết hôn, ông ta vẫn còn yêu mẹ và vẫn đang chờ đợi sao ?” Chàng trai đăm chiêu suy nghĩ: “Trên đời này có người chung
tình như thế sao ?”
Khóe môi nhếch lên, chàng trai cười nhạt: “Mình nhất định phải tìm cách
gặp mặt trực tiếp ông ta một lần, mình muốn biết thêm thông tin về người đàn ông này.”
“Cộc ! cộc !” Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Chàng trai vội giấu tất cả hơn 40 bức ảnh xuống gối, sau đó mới nói: “Mời vào !”
Hoàng Tuấn Kiệt mở cửa, bước vào trong phòng: “Chưa ngủ sao, con trai ?”
“Dạ, con chưa buồn ngủ. Còn bố ?” Chàng trai mỉm cười, hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.
“Bố muốn nói chuyện với con một lúc.” Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn màn hình Laptop của chàng trai.
“Bố muốn nói chuyện gì ?” Chàng trai lười biếng không muốn ngồi dậy, vẫn nằm thẳng trên giường, tay đặt trên bụng, tư thế nghiêm chỉnh.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế, đối diện với con trai: “Bố nghe nói mùa
hè này con muốn bay đến Châu Phi chụp cảnh thú rừng và vẽ phong cảnh ?”
Trong số hai đứa con, Hoàng Tuấn Kiệt không yên tâm nhất không phải là
Thủy Tiên – đứa con gái ưa quậy phá và nghịch ngợm, mà là đứa con đầu –
Phong Đạt. Phong Đạt là một chàng trai mạnh mẽ và quyết đoán, thích
phiêu lưu và mạo hiểm, có đôi lúc Hoàng Tuấn Kiệt lại mong Phong Đạt có
thể trở thành một đứa con gái bình thường giống như những đứa con gái
cùng trang lứa khác thì tốt biết mấy, như thế hắn và Thư Phàm sẽ đỡ lo
hơn, không cần phải sống trong thấp thỏm sợ hãi như mấy năm vừa qua nữa.
“Đó chỉ là dự định của con thôi. Con chưa quyết định được là có đi hay
không, khi nào hoàn thành xong nốt công việc còn dang dở con sẽ suy nghĩ đến vấn đề này.” Chàng trai nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, trìu mến nhìn con trai. Gần 20 năm qua, hắn có một gia đình hạnh phúc, có một cuộc sống mỹ mãn, đầm ấm bên cạnh ba mẹ
con Thư Phàm. Thư Phàm đã sinh cho hắn hai đứa con xinh đẹp, mỗi đứa đều có cá tính và tài năng riêng, hắn rất tự hào về chúng, mong chúng có
thể đạt được ước mơ, đi theo con đường mà mình đã lựa chọn và tìm được
hạnh phúc cho riêng mình.
Khi cánh cửa phòng khép lại, chàng trai mở mắt. Thật ra, chàng trai chỉ
giả vờ ngủ, không muốn bố nhắc đến chuyện này. Mặc dù biết bố mẹ lo lắng và quan tâm đến mình, nhưng không phải chuyện gì cũng thuận theo mong
muốn của họ được.
Nhỏm dậy, đóng cửa phòng, chàng trai nhìn lướt qua căn phòng một lượt.
Xem đồng hồ đeo trên cổ tay, thấy chỉ đến con số 10, chàng trai nhăn
mặt, vội vàng mở cửa tủ, chọn lấy một bộ treo cạnh mé bên tay phải của
tủ quần áo.
Thay xong quần áo, chàng trai chọn không đi cửa chính, mà đi bằng đường
cửa sổ. Trườn người dọc xuống theo ống nước, chàng trai an toàn đáp nhẹ
nhàng xuống khu vườn phía sau nhà như một con chim đang dang rộng đôi
cánh chuẩn bị bay.
Thư Phàm đứng trên lan can lầu hai nhìn hình bóng con trai đang băng qua khu vườn.
Hoàng Tuấn Kiệt vòng tay ôm lấy ngang eo Thư Phàm, cằm đặt trên vai
trái: “Hai đứa con của chúng ta đã lớn hết cả rồi. Em đừng lo lắng,
thằng bé biết nó đang làm gì.”
Thư Phàm thở dài: “Em tin tưởng vào khả năng của con, nhưng mà….”
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn theo hướng của Thư Phàm. Thấy con trai thành thạo
trèo lên cánh cổng sắt, sau đó trèo xuống bên kia của cánh cổng, chưa
đầy một phút đã biến mất không thấy bóng dáng. Hoàng Tuấn Kiệt bật cười: “Anh không biết là mình đã sinh ra được một đứa con có thân thủ phi
phàm như thế.”
Thư Phàm cũng bật cười theo Hoàng Tuấn Kiệt: “Em chưa thấy có một người
bố nào như anh. Con trai chúng ta lén lút rời khỏi nhà, trèo tường như
một tên trộm, anh chẳng những không lên tiếng răn đe, lại còn đứng đây
cao hứng mỉm cười nữa ?”
Hoàng Tuấn Kiệt dùng răng cắn nhẹ vào vành tai Thư Phàm: “Em không thấy
hai đứa con của chúng ta có tính cách rất giống em sao ?”
Thư Phàm run bắn người vì sự động chạm của Hoàng Tuấn Kiệt. Vừa giận vừa thẹn, Thư Phàm dùng cùi trỏ thúc nhẹ vào mạng sườn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Chúng ta đi ngủ thôi, cũng đã khuya rồi.” Miệng nói tay hành động, Hoàng Tuấn Kiệt thuần thục bế Thư Phàm lên.
Thư Phàm đỏ bừng mặt, tay đấm nhẹ vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt, miệng khẽ gắt: “Anh đang làm gì thế hả ? Mau buông em xuống !”
Hoàng Tuấn Kiệt cười ám muội, chẳng những không buông Thư Phàm xuống, còn cấp tốc bế Thư Phàm vào trong phòng.
Hai người đã lấy và sống với nhau gần 20 năm, nhưng tình cảm vẫn mặn nồng như ngày mới quen.
******************
Phong Đạt đến một quán bar nổi tiếng của thành phố, chuyên dành cho
khách VIP, những người đến đây đều là những người có máu mặt trong xã
hội. Phong Đạt đến đây không phải để chơi, mà đến để tìm tư liệu viết
bài, muốn chụp ảnh một nhân vật quan trọng mà Phong Đạt đã theo đuổi từ
lâu.
Người đàn ông đó là Bách Khải Văn, hơn 30 tuổi, bề ngoài là một doanh
nhân thành đạt, nhưng theo những gì mà Phong Đạt điều tra được bề mặt
chìm bên trong anh ta là một tay trùm, rất có thể anh ta có dính dáng
đến xã hội đen.
Phong Đạt phải dò hỏi và theo dõi rất lâu, mới biết được Bách Khải Văn
thường xuyên đến đây uống rượu và giải trí, thời gian anh ta thường đến
quán bar trong khoảng từ hơn 10 đến 11 giờ.
Để thuận tiện ra vào quán bar, Phong Đạt đã cố gắng xin một chân phục vụ trong quán. Một công tử con nhà giàu như Phong Đạt đâu thiếu tiền,
nhưng Phong Đạt thích sống tự do, muốn được làm những gì mà mình thích,
chọn cách sống như thế, tuy rằng sẽ rất vất vả, nhưng lại rất kích
thích.
Phong Đạt thay bộ quần áo phục vục của quán do quản lý đưa, sau đó bưng khay rượu đi lướt qua từng vị khách đứng cạch quần bar.
Phong Đạt nhìn lướt qua một lượt, không thấy bóng dáng Bách Khải Văn đâu cả. Phong Đạt thất vọng, cố gắng duy trì khuôn mặt bình thản, tiếp tục
đóng vai phục vụ của mình.
“Chàng trai trẻ !” Một người phụ nữ trung niên, mặt trát phấn dày cộm,
môi tô son đỏ chót, mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng đắt tiền, đã
hơi chuếch choáng say, vẫy tay gọi Phong Đạt.
Phong Đạt cau mày, rất ghét những quý bà trung niên nhiều tiền lắm của,
đến đây ăn chơi thác loạn. Tuy trong lòng không ngừng nguyền rủa người
phụ nữ kia, nhưng vẫn lễ độ bước đến gần.
“Thưa bà, bà cần gì ? Bà muốn gọi thêm rượu chăng ?” Phong Đạt chuyên nghiệp hỏi người phụ nữ trung niên.
Người phu nụ nữ trung niên tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh
đẹp, có thể bấm ra sữa của Phong Đạt. Bàn tay bà ta vươn ra, định bẹo
vào má Phong Đạt.
Phong Đạt khẽ ngả người về phía sau, tránh khỏi bàn tay đượm mùi phấn
son của người phụ nữ trung niên: “Thư bà, bà muốn gọi thêm rượu gì ?”
Phong Đạt ‘tốt bụng’ giới thiệu hàng loạt loại rượu nổi tiếng trong quán bar cho người phụ nữ trung niên.
Người phu nụ nữ trung niên nghe câu được câu mất, bà ta vẫn chằm chằm
nhìn Phong Đạt không chớp mắt, như thể Phong Đạt chính là loại rượu ngon mà bà ta muốn uống vào bụng ngay lập tức.
Phong Đạt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên. Những người phụ nữ có
tính cách hám giai như người phụ nữ này, Phong Đạt gặp nhiều vô số kể.
Không ngờ họ đã già như vậy rồi, mà tình cách lẳng lơ vẫn không thể bỏ
được, thậm chí càng ngày càng trở nên biến thái và suy đồi.
Người phụ nữ trung niên ôm lấy cánh tay Phong Đạt, đầu dựa vào vai, cợt
nhả hỏi: “Chú em, có muốn đi cùng với tôi không, tôi sẽ trả cho chú em
thật nhiều tiền, nhiều hơn gấp mấy lần số tiền mà chú em kiếm được ở
đây.”
Phong Đạt ghê tởm, cố gỡ mười ngón tay có những chiếc móng sơn màu đỏ
như máu của người phụ nữ trung niên ra khỏi cánh tay: “Cảm ơn lòng tốt
của bà, nhưng tôi sợ với thân phận của mình, không xứng làm bạn của bà.”
Người phụ nữ trung niêm bấu chặt lấy cánh tay của Phong Đạt không chịu
buông. Phong Đạt dùng sức, muốn bẻ gãy mười ngón tay của bà ta. Tối nay
tâm trạng Phong Đạt đang phiền chán không vui, người cần tìm không thấy đến, lại gặp phải phiền phức không đáng có.
Vừa lúc đó, Bách Khải Văn bước vào cửa quán.
Phong Đạt giật mình nhìn, dừng tất cả các động tác, tâm trạng bực bội đã tan biến như khói. Trong cái rủi có cái may, đang lúc muốn bỏ đi, không ngờ tối nay lại gặp được Bách Khải Văn ở đây.
Bách Khải Văn mặc một bộ vét màu trắng, cao hơn Phong Đạt một cái đầu,
cằm vuông, mắt hẹp và dài, lông mày đen rậm, đôi môi gợi cảm, sống mũi
thẳng, gò má cao, nước da trung tính, không trắng cũng không đen. Sự
xuất hiện của hắn khiến mọi người đều ngước mắt nhìn, trong mắt của họ
có ghen tị, có ngưỡng mộ và tò mò.
Trong lúc Phong Đạt ngưng thần đánh giá và quan sát người đàn ông vừa
bước vào cửa, người phụ nữ trung niên bất mãn khi thấy Phong Đạt không
nhìn mình mà cứ nhìn Bách Khải Văn mãi, đã lay mạnh cánh tay hắn khiến
cho mấy ly rượu trên tay rung lắc mạnh.
Phong Đạt hoảng sợ, theo phản xạ, vội vàng hất bỏ tay người phụ nữ trung niên ra khỏi tay mình, tay phải nhanh chóng giữ thăng bằng lấy khay
bưng rượu, tránh cho những ly rượu đổ nghiêng ngả. Thân thủ của Phong
Đạt rất nhanh gọn và đẹp mắt, mấy người đứng bên cạnh đều trầm trồ khen
ngợi, Bách Khải Văn cũng liếc mắt nhìn.
Nhưng số của Phong Đạt không may mắn như thế, người phụ nữ trung niên vì hờn giận Phong Đạt dám đối xử thô lỗ với mình đã đẩy Phong Đạt ngã chúi về phía trước. Phong Đạt có thể tránh cho mình ngã, nhưng lại không có
ba đấu sáu tay để đảm bảo mấy ly rượu trên khay không đổ nhào theo mình, hậu quả vạt áo vét màu trắng trước ngực của Bách Khải Văn ướt đẫm rượu
vang, màu đỏ chói mắt hiện rõ mồn một trên nền áo vét màu trắng tinh.
Phong Đạt thầm kêu không ổn, cẩn thận dò xét sắc mặt của Bách Khải Văn.
Nhớ mình đang là một nhân viên phục vụ, Phong Đạt vội thu lại khuôn mặt
bình thản, rối rít xin lỗi Bách Khải Văn: “Thành thật xin lỗi quý khách. Tôi không cố ý, xin quý khách bỏ qua cho tôi.”
Mọi người xung quanh đều không dám to tiếng, tất cả đều tập trung nhìn
cảnh Phong Đạt dùng khăn tay màu trắng lấy trong túi quần lau vạt áo cho Bách Khải Văn.
Quản lý của quán bar, sắc mặt trắng bệch, quát Phong Đạt: “Cậu làm ăn tắc trắc như thế hả ?”
Bách Khải Văn là khách VIP của quán, là nhân vật trăm triệu lần cũng
không nên đắc tội. Một người bình thường không hiểu hắn là ai, đã không
dám có hành động và ăn nói vô lễ với hắn, huống hồ quản lý của quán bar
biết hắn là loại người nào.
Bách Khải Văn nhướng mắt nhìn Phong Đạt. Hắn là một người ưa sạch sẽ,
đặc biệt thích màu trắng. Vì Phong Đạt, trước mặt bao nhiêu người thế
này, hắn bị biến thành trò hề.
“Cậu ta là nhân viên phục vụ của quán bar ?” Bách Khải Văn hỏi quản lý của quán bar, giọng lạnh tựa băng giá.
“Vâng, vâng, cậu ta là phục vụ mới đến làm việc ở đây.” Quán lý run giọng đáp, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Bách Khải Văn nhìn lướt qua dung mạo của Phong Đạt. Sau khi phất tay ra hiệu cho hai người vệ sĩ đứng bên cạnh, hắn xoay người bỏ đi.
Người quán lý thương hại nhìn Phong Đạt, ông ta hiểu ẩn ý của cái phất tay đó có nghĩa là gì.
Phong Đạt khẽ nhăn trán, hai đường lông mày thành một đường thẳng tắp.
Phong Đạt có thể đọc được ngụ ý trong ánh mắt của ông quản lý quán bar.
Chân chưa kịp chuồn đi, Phong Đạt đã bị hai người vệ sĩ của Bách Khải
Văn kèm vào giữa, hai tay bị giữ chặt, gần như bị khiêng ra khỏi cửa
quán. Bằng vào thân thủ của mình, Phong Đạt dễ dàng có thể chạy thoát,
nhưng đây là địa bàn của người khác, không thể khinh suất.
Chiếc xe BMW đậu gần trước cửa quán bar. Khóe môi Phong Đạt nhếch lên,
bây giờ không chạy thì còn chờ đến khi nào. Chỉ thấy Phong Đạt co hai
chân lên, đạp mạnh mũi giày vào ống chân của hai vệ sĩ. Vì bất ngờ, hai
người vệ sĩ nới lỏng tay, Phong Đạt lợi dụng cơ hội chạy vụt đi.
Ngồi trong xe ô tô, Bách Khải Văn theo dõi nhất cử nhất động của Phong
Đạt. Nhìn theo hình bóng xa dần của Phong Đạt, Bách Khải Văn ban đầu hơi sửng sốt một chút, nhưng sau đó lạnh lùng nói thầm: “Chờ đấy nhóc con,
tôi nhất định sẽ tìm được cậu, sẽ dạy cho cậu biết tốt nhất không nên dở trò trước mặt tôi.”
Phong Đạt sau khi chạy thoát khỏi quán bar, đã bắt một chiếc xe tắc xi về
nhà. Phong Đạt trèo qua cánh cổng sắt, băng qua khu vườn, trèo lên ống
nước, sau đó vòng qua cửa sổ, trườn vào trong phòng ngủ.
Điều Phong Đạt không ngờ được là, Hoàng Tuấn Kiệt đã đứng trước lan can
lầu hai quan sát nhất cử nhất động của mình từ lâu. Khi thấy Phong Đạt
đã an toàn về đến nhà, Hoàng Tuấn Kiệt mới thả lòng tâm tư, quay về
giường ngủ.
“Con đã về nhà rồi hả anh ?” Thư Phàm ngái ngủ hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.
“Con đã về rồi, em ngủ đi.” Hoàng Tuấn Kiệt vòng tay ôm lấy Thư Phàm vào lòng.
Phong Đạt luôn cho rằng hành động lén lút của mình không bị bố mẹ phát
hiện, nhưng có biết đâu, bất cứ Phong Đạt làm gì, cũng nằm trong tầm
kiểm soát của Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt.
Đầu tiên, Phong Đạt đi tắm, sau đó mở máy tính Laptop, lên Google tìm
kiếm thông tin có liên quan đến người đàn ông bí ẩn tên Bách Khải Văn.
Trên mạng không cung cấp nhiều thông tin về anh ta, đa phần chỉ là những tin vặt vãnh, ngoài lề, không mấy quan trọng. Khoé môi Phong Đạt nhếch
lên, nói về tài hacker không ai bằng Phong Đạt. Đối thủ càng đáng gờm,
Phong Đạt càng không dễ bỏ qua.
Kể từ lúc chú ý đến Bách Khải Văn, Phong Đạt đã trổ tài hacker của mình. Lần theo điện chỉ IP, mất mấy ngày, Phong Đạt mới xâm nhập được vào máy tính của Bách Khải Văn. Những thông tin mà Phong Đạt thu được rất khả
quan, Phong Đạt vào máy tính của anh ta chỉ vì tò mò và vì lòng hiếu
thắng của mình, hoàn toàn không có ý định ăn cắp thông tin có liên quan
đến chuyện làm ăn của anh ta. Phong Đạt không cho rằng mình đang vi phạm pháp luật, dù sao hacker cũng chia thành hai loại. Loại thứ nhất là
muốn ăn cắp thông tin mật của người khác, rồi bán với giá cao. Phong Đạt thuộc loại thứ hai.
Bách Khải Văn về đến nhà riêng, đầu tiên hắn cũng đi tắm, thay quần áo, sau đó lên mạng đọc bản báo cáo công việc.
Phía bên kia, Phong Đạt kinh hỉ khi phát hiện ra Bách Khải Văn đang online.
“Ồ !” Phong Đạt kêu lên một tiếng, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Nên thoát mạng, hay là nên gửi một dòng tin nhắn để làm quen ?
Ngẫm nghĩ một lúc, Phong Đạt thấy nếu thoát khỏi máy tính cá nhân của
hắn thế này thì hơi khiếm nhã, nên có lời chào hỏi hắn một chút mới phải phép. Vì suy nghĩ như vậy, Phong Đạt đánh một dòng word: “Xin chào,
chúng ta có thể làm quen với nhau được không ?”
Bách Khải Văn kinh ngạc tột độ khi thấy máy tính không nằm trong tầm
kiểm soát của mình, trên màn hình hiện lên một cửa sổ word trắng với
dòng chữ to đùng: “Xin chào, chúng ta có thể làm quen với nhau được
không ?”
Bách Khải Văn tuy rằng không hiểu quá rõ về máy tính, nhưng đối với tầm
quan trọng của hệ thống an toàn máy tính vẫn rất rõ ràng, cho nên cũng
mời nhân viên của bộ kỹ thuật của công ty làm một số biện pháp bảo vệ
đặc biệt với các bản ghi chép, nhưng loại tình huống này, nhìn thế nào
cũng đều là bị người khác xâm nhập hệ thống. Bách Khải Văn hiểu được
tính nghiêm trọng của sự việc, lúc này nhổ luôn phích điện.
Phong Đạt bĩu môi: “Thật là bất lịch sự. Người ta có lời chào hỏi, ít ra cũng phải đáp lại vài chữ chứ ? Sao lại tắt màn hình đen thui luôn như
thế ?”
Phong Đạt không biết mình đã trêu chọc vào người không nên động chạm
vào. Bách Khải Văn tuy có dáng vẻ bề ngoài lãnh đạm, ăn nói chững trạc,
giọng nói trầm ấm, nhưng một khi hắn tức giận, hắn sẽ biến thành một con người nguy hiểm, chỉ một mệnh lệnh của hắn, cũng đủ khiến đối thủ suốt
đời không ngóc đầu lên nổi.
Chán nản, không có việc gì để làm, Phong Đạt tắt máy tính Laptop, trèo lên giường ngủ.
Trong khi Phong Đạt dễ dàng chìm vào mộng đẹp, Bách Khải Văn lại không
ngủ được. Lần đầu tiên mạng máy tính của hắn mới bị hacker xâm nhập, nói thế nào chuyện này cũng không được bình thường.
Không ngủ được, Bách Khải Văn lập tức mở điện thoại. Hắn yêu cầu trợ lý
tìm mua cho hắn một chiếc máy tính mới, đồng thời hắn quyết định sáng
ngày mai sẽ đuổi việc nhân viên cài đặt bảo vệ cho máy tính của hắn.
Những tài liệu lưu trong máy tính đều là những tài liệu mật, có quan hệ
đến sự thành bại của công ty. Nếu những tài liệu này bị rao bán cho
những công ty đối thủ, công ty của hắn sẽ sớm bị phá sản. Hắn là một
người làm việc cẩn thận, không bao giờ đánh cược bất cứ thứ gì nếu hắn
không nắm chắc được phần thắng trong tay.
*****************
Phong Đạt ngủ đến hơn tám giờ sáng mới dậy. Người trong nhà đã quen với
thói quen thức khuya , dậy muộn của Phong Đạt, nên để cho hắn thoải mái
ngủ đến khi nào muốn dậy thì dậy.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm đã ở chơi nhà ông Gia Huy được hơn một tuần. Cả hai là những người cuồng công việc. Hoàng Tuấn Kiệt đam mê kinh
doanh, Thư Phàm thích nghiên cứu và thử nghiệm thuốc, cả hai vợ chồng
đều cố gắng sắp xếp thời gian hợp lý để ở bên nhau, quan tâm và săn sóc
con cái.
Bây giờ anh em Phong Đạt đều đã trưởng thành, Thư Phàm và Hoàng Tuấn
Kiệt không còn phải dìu dắt hai đứa con giống như trước, cứ tưởng như
thế sẽ nhẹ bớt gánh nặng nhưng…. càng trưởng thành hai anh em càng bộc
lộ rõ tính cách của mình, càng khiến Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm lo lắng nhiều hơn.
Ăn xong cơm sáng, Hoàng Tuấn Kiệt lái xe đến công ty làm việc. Thư Phàm
vùi đầu vào thử nghiệm thuốc. Thư Phàm đang nghiên cứu một loại thuốc
mới, nếu thử nghiệm thành công có thể cứu chữa được rất nhiều người bị
bệnh viêm khớp xương.
Thủy Tiên bị cấm túc một tuần không được đi ra ngoài. Tuy không phục
nhưng cũng không dám ho he có ý kiến gì. Thủy Tiên không sợ bố mắng, chỉ sợ bị mẹ phạt, đôi khi Thư Phàm còn dùng roi tre quất vào mông Thủy
Tiên. Đã lớn thế này rồi, vẫn bị mẹ dùng roi tre đánh vào mông như đang
dạy dỗ một đứa trẻ con, Thủy Tiên thấy xẩu hổ và bực bội không ít, rất
muốn phản kháng và yêu cầu Thư Phàm thay đổi cách đối xử, nhưng xem ra
hiện tại vẫn là không nên nói gì thì hơn, nếu không hình phạt cấm túc sẽ tăng từ một tuần lên đến nửa tháng, có khi kéo dài hơn một tháng cũng
nên.
Thủy Tiên gõ cửa phòng ngủ của Phong Đạt: “Anh Đạt ! Anh đã dậy chưa ?”
Phong Đạt đã dậy được một lúc, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Trên màn hình đang mở chế độ Full Sreen, từng bức ảnh lướt qua màn hình
trong vòng chưa đầy 6 giây. Phong Đạt đang xem lại những bức hình mà
mình đã chụp, muốn chọn vào bức ảnh ưng ý nhất để gửi đến cuộc thi “Hành Tinh Xanh”. Mặc dù không chắc mình sẽ được giải, cũng không quan trọng
sẽ được thưởng bao nhiêu tiền, Phong Đạt tham gia chỉ để thỏa mãn niềm
đam mê đối với tranh ảnh của mình, muốn so tài với những người khác.
“Anh Đạt ! Anh đã dậy chưa ?” Thấy gõ cửa và hỏi mấy lần mà Phong Đạt không lên tiếng trả lời, Thủy Tiên nâng cao thanh âm.
Phong Đạt cau mày, không hài lòng khi bị người khác làm phiền đúng vào
lúc muốn tập trung đánh giá và thưởng lãm từng bức ảnh nghệ thuật. Biết
tính cô em gái sẽ không bỏ đi, nếu mình không lên tiếng nói gì, Phong
Đạt đành đứng dậy, đi ra mở cửa.
Thủy Tiên nhìn từ đầu xuống chân Phong Đạt. Thấy Phong Đạt ăn mặc chỉnh
tề, khuôn mặt sáng sủa, không có dấu hiệu của một người vừa mới ngủ dậy, Thủy Tiên cười hỏi: “Em tưởng anh vẫn còn đang ngủ ?”
Phong Đạt giễu cợt bảo Thủy Tiên: “Nếu tưởng anh đang ngủ, em không nên đến gõ cửa làm phiền mới phải.”
Thủy Tiên le lưỡi, tự nhiên bước vào trong phòng. Tiến đến gần chiếc bàn kính đặt Laptop, Thủy Tiên chống tay xuống mặt bàn, mắt nhìn lướt qua
mấy bức ảnh trên màn hình máy tính: “Anh đang làm gì thế ? Muốn chọn bức hình nào đẹp để mang đi dự thi sao ?”
Phong Đạt hơi kinh ngạc khi cô em gái có thể đoán biết mình đang định
làm gì. Nhưng sau khi nghĩ một chút, sự tán thưởng dành cho cô em gái đã tan biến như bong bóng xà phòng. Phong Đạt nhớ hai hôm trước cô em gái
đã hỏi câu hỏi này, khi thấy mình chăm chú xem từng bức ảnh trên màn
hình máy tính. Điểm đáng khen duy nhất của Thủy Tiên là có trí nhớ tốt.
Cảm hứng xem ảnh đã mất, Phong Đạt tắt máy tính, đội mũ lưỡi trai trên
đầu, đút Laptop vào một chiếc túi Balô màu xám, cầm theo cả máy ảnh,
dáng vẻ như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Anh hai ! Anh định đi đâu thế, có thể cho em đi cùng được không ?” Thủy Tiên lập tức thay đổi 180 độ, từ bất mãn trở nên vui vẻ dị thường. Chỉ
cần được đi ra ngoài hít khí trời và có trò chơi để quậy phá, Thủy Tiên
sẽ quên hết bực bội trong lòng.
“Em đang bị cấm túc.” Phong Đạt vô tình, dội nguyên một gáo nước lạnh vào tinh thần hưng phấn của Thủy Tiên.
“Anh hai…..” Thủy Tiên bất mãn kêu lên: “Nếu anh không cho em đi cùng, em sẽ nói sự thật cho chị Thu Trang biết.”
Phong Đạt đang sải bước đi ra đến gần cửa, nghe cô em gái nói, chới với suýt ngã rầm xuống sàn nhà.
“Em đang đe dọa anh ?” Phong Đạt quay lại, trừng mắt nhìn cô em gái, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Em nào có.” Thủy Tiên cười hắc hắc, điệu bộ hết sức gian trá: “Anh có
thể giấu được chị ấy bao lâu, tốt xấu gì chị ấy cũng thầm mếm anh đã
lâu.”
“Im miệng !” Phong Đạt quát: “Nếu em mà nói hở ra điều gì cho cô ấy
biết, anh sẽ từ em luôn. Hừ…..” Phong Đạt hầm hầm xoay người bỏ đi.
Thủy Tiên lon ton chạy theo Phong Đạt. Cơ hội hiếm có này, làm sao Thủy Tiên có thể bỏ qua cho được.
“Em đi theo anh làm gì ?” Vừa đi xuống cầu thang, Phong Đạt vừa cố gỡ bỏ con đỉa đang đu bám trên người.
“Em đi theo anh a.” Thủy Tiên giả vờ khờ dại đáp: “Chẳng phải chiều tối
hôm qua, anh nói nếu em muốn đi ra ngoài nhất thiết phải có anh đi cùng
và không được chạy nhảy lung tung là gì ? Anh đã nói như thế, tại sao
sáng nay lại quên rồi ?” Thủy Tiên xụ mặt, hốc mắt đỏ hoe, nói khóc liền khóc.
Da đầu Phong Đạt run lên. Tài đóng kịch của Thủy Tiên còn giỏi và vượt
trội hơn so với mẹ. Mỗi lần cô em gái dở chiêu khóc và mè nheo, Phong
Đạt chỉ còn nước giơ cờ trắng đầu hàng vô điều kiện.
“Thôi được rồi, anh sẽ cho em đi cùng nhưng em phải hứa không được chạy
nhảy lung tung, phải tuyệt đối nghe lời của anh.” Vẫn biết rằng khó mà
kiểm soát được tính cách ưa chạy nhảy và quậy phá của Thủy Tiên, nhưng
Phong Đạt vẫn phải nhắc nhở. Có câu: “Có còn hơn không.”
“Em hứa, em hứa mà.” Thủy Tiên cười hì hì, nước mắt vừa nãy tuôn ra như
mưa, dường như đã bị không khí nóng bức khiến cho bốc hơi gần hết.
Phong Đạt há hốc mồm nhìn em gái, tự hỏi phải chăng mình vừa mới gặp
phải ảo giác. Tại sao trên đời này có một cô gái nói khóc là khóc, nói
nín là nín là có thể nín ngay ? Thủy Tiên là người có phải là một cái
máy được lập trình đâu ?
Mang theo tâm trạng nặng nề như đeo đá, Phong Đạt đưa Thủy Tiên rời khỏi nhà.
Ông Gia Huy đứng trên lầu hai, mỉm cười nhìn hai đứa cháu. Từ khi Phong
Đạt và Thủy Tiên được sinh ra, không khí trong nhà trở nên ấm cúng và
vui nhộn hẳn, mọi người trong gia đình cũng xích lại gần nhau hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT