Nó cứ suy nghĩ mãi câu nói của Chuột. Vật vờ nhung nhớ một hình bóng
chưa bao giờ thuộc về mình; thay vào đó, tại sao nó không tìm một con
đường mới trong tình yêu?. Nó cứ ám ảnh mãi cái suy nghĩ này. Nhưng nó
cũng không thể ép mình được. Cũng nhiều lần nó cố gắng để tìm cho mình
một người mới đáng để nó quan tâm hơn anh.. Cũng đã thử nhận lời rồi…
Nhưng lại chia tay.. Vì nó hiểu: Nếu không có tình cảm với người ta thì
đừng bao giờ tạo thêm kỉ niệm. Điều ấy chỉ làm cho đối phương càng cố
gắng níu kéo và trông chờ vào tình yêu hơn thôi”. Điều đó thật đúng với
nó và anh. Nó biết anh không hề để mắt đến nó.. nhưng nó cố gắng lắm để
không bỏ cuộc.. chấp nhận lừa dối người khác để chọc tức anh.. chấp nhận ngày ngày được nhìn anh, cảm nhận cuộc sống của anh… Và hi vọng…. Giờ
thì đối với nó.. Vị trí của anh trong lòng nó là gì… Không cố gắng..
không thù oán.. không trách móc…không gì cả… Chỉ là.. không thể quên
được mà thôi… Chỉ một điều ấy mà nó day dứt mãi đén giờ…
“Nếu tình cờ em với anh gặp mặt.. Nhìn nhau ta biết vui hay buồn.
Nếu một ngày trông thấy em trên đương.. Nhìn em, anh có cười không?
Anh giờ ra sao.. Rất vui hay đang buồn. Có khi nào trong phút giây anh chợt nhớ đến em.
Em thì vẫn thể.. Vẫn yêu anh như ngày nào..
Vẫn là người luôn dõi theo anh mà thôi..”
Nó ngân nga bài hát “Quên” của Khắc Việt. Con Chuột đáng chết. Cái ipod
cũng đáng chết nốt. Đúng lúc người ta đang ngổn ngang một bầu tâm sự
không thể trút cùng ai thì bất kì sự việc nào, hành động nào cũng khiến
người ta thêm buồn.
Tan học…
Giáp mặt nhau.. Đến cô chủ nhiệm cũng quá đáng với nó. Bình thường lớp
nó được tan sớm hơn lớp anh. Nhưng hôm nay cô lên nói này nói nọ… Thế là lớp nó ra muộn.. Thế là trong lúc nó “ngổn ngang bầu tâm sự” như đã nói ở trên.. nó lại gặp một “vật thể”.. không là “hai vật thế” mới đúng..
điều đó khiến nó càng không thể cầm lòng được. Nó trở lại là con người
thật của nó. .. Lạnh lùng bước đi.. Không một lời chào hỏi…
Cô bé kia… Sau vài năm không gặp.. Sự thay đổi của con gái thật khiến
người khác đáng nể… Nhưng tại sao.. em luôn nhìn tôi bằng đôi mắt buồn
rầu và gương mặt có vẻ đau khổ lắm… Tôi cứ băn khoăn mãi…
- Anh! Tối nay anh đưa em đi chơi nhé! – Dường như Lil nhận ra được sự
có mặt của cô bé đó. Có lẽ đã nghe ai đó kể về chiến tích theo đuổi tôi
ngày trước của em nên mới cố tình nói vậy. Định dằn mặt nhau đây mà..
Đúng là đàn bà..
- Ừ!
- Tại sao anh cứ lạnh lùng, thờ ơ như vậy chứ!
- Thế em còn muốn thế nào?
- Hừ! Em về trước cùng bạn.. Lát anh qua sớm đón em đấy…
Có vẻ Lil thất vọng hơn bình thường… Thái độ của tôi vẫn chẳng khác
gì bình thường.. Nhưng sự hiện diện của em thì làm cái chuyện bình
thường ấy trở nên không bình thường chút nào.. Và tôi đã bị Lil dỗi..
Thường thì Lil luôn là người đi làm hòa mà.. Tối nay thể nào cũng ngọt
nhạt chờ tôi bỏ qua cho mà xem. Con gái thật dễ đoán….
Đúng là anh vẫn như thế… Vẫn lạnh lùng như trước.. Ít nói như
trước..Và tại sao… nó lại khó chịu đến vậy… Đôi bàn tay nó run run, nó
cố nắm chặt lại nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.. Nó bước nhanh về phía hội trường mà không biết có người thấy hiếu kì nên đi theo nó…
Em đang khóc.. Lúc nào cũng có bạn bè ở bên em, lúc nào em cũng
tươi cười, vui vẻ. Thật sự em rất vô tư, hồn nhiên..Nhưng..Tại sao lúc
này em chỉ có một mình?.. Tại sao lúc này em lại nhỏ bé và mong manh đến vậy?.. Tại sao lại khóc nấc lên từng cơn và trông có vẻ đau đớn thế?
Tại sao không có đến một người ôm em vào lòng và an ủi em?... Từng câu
hỏi tôi đặt ra.. từng chút .. từng chút khiến tôi càng thêm nghi ngờ về
cô bé này…Một cô bé mạnh mẽ, vui vẻ, hạnh phúc… hay một con người yếu
đuối, mỏng manh và luôn đau buồn.. Đâu mới là em? Chẳng lẽ em không phải là cô bé vô tư đến vô duyên mà tôi biết từ trước đến giờ.. Phải chẳng
người con gái đáng thương đang cố kìm nén những giọt nước mắt lăn dài
trên má kia mới đúng là em…. Có lẽ giữa tôi và em có một khoảng cách rất xa.. mà giờ bản thân tôi muốn từng bước.. từng bước một tiến lại gần
bên em để tìm được câu trả lời về em mà tôi muốn biết..
Nó ngủ thiếp đi lúc nào mà không biết…. Nó mở mắt ra.. Nước mắt đã
khô tự bao giờ.. Đứng dậy và tiếp tục bước đi… Giờ thì nó phải về nhà và ăn bữa trưa muộn vào cái thời điểm 3 giờ chiểu… Nó đi ngang qua sân
bóng rổ.. Anh đang đứng ở đấy.. trên tay cầm quả bóng.. Và đây là sân
khấu của anh…Nó sững người lại một lúc… lắc lắc đầu rồi cắm mặt đi
tiếp..
- Này! Nhím! – Tôi bất giác gọi em!
- Dạ! – Nó giật mình ngẩng đầu lên!
- Có muốn chơi bóng không? – Anh hỏi nó. Nó lắc lắc đầu, cúi chào anh và ra về…Đừng bao giờ cố gắng tạo thêm kỉ niệm… Chẳng lẽ trái tim chưa đủ
đau hay sao.. chẳng lẽ nước mắt lại cứ phải rơi mãi…
- Chẳng lẽ vẫn là con bé đỏng đảnh như trước! – Nhìn con bé đi khuất xa, tôi mới lắc đầu tự nói với lòng mình.. Cất quả bóng vào cặp.. Tôi cũng
ra về! Thật là đói bụng quá đi…
Nó lại bật Ipod lên.. Lần này lại là “Rhythm of the rain”.. Quả thực
trong máy nó.. chỉ toàn những bài hát buồn.. Và cũng chỉ khi nào buồn..
nó mới bật lên nghe..
“Listen to the rhythm of the falling rain
Telling me just what a fool I’ve been
I wish that it would go and let me cry in vain
And let me be alone again
The only boy I care about has gone away
Looking for a brand new start
But little does he know that when he left that day
Along with his he took my heart”
(Tôi lắng nghe giai điệu mưa rơi
Như nói với tôi rằng, này cô thật ngốc
Tôi muốn mưa ngừng rơi, để cho tôi khóc
Và hãy để tôi một mình nhé, mưa ơi
Người tôi yêu duy nhất đã đi xa
Kiếm tìm một khởi đầu mới lạ
Nhưng anh đâu biết
Ngày đi xa ấy
Anh đã đánh mất trái tim tôi)
Phải.. Quả thực nó rất muốn quên anh đi… Nó thực sự muốn quên.. Trong
thâm tâm.. tĩnh lặng.. cứ chờ đợi như một con ngốc… vẫn cố gắng níu kéo
một chút hi vọng....Giống như tòa nhà cao tầng không có móng vậy.. xây
càng cao, càng dễ sụp đổ.. Càng hi vọng lắm… thất vọng lại càng
nhiều….Và nước mắt.. cứ như muốn rơi mãi vậy…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT