- Có cần đi rửa tay không? – Xíu hỏi bất chợt khiến nó giật bắn mình. Nó nhận ra ý đồ của Xíu trong hai chữ “rửa tay”

- Không! Thời gian cũng đã qua lâu rồi! Nếu cứ mãi trốn chạy thế này thì con người mình sẽ ngày càng mềm yếu hơn thôi!

- Thế ra cô đang học cách để sống mạnh mẽ ư?

- Không phải là “học”, mà là.. gồng mình lên để chống chọi với sự yếu đuối!

- Mà.. tại sao Xíu lại không hề yếu đuối như thế? – Nó bất chợt hỏi.. lần này đến lượt Xíu giật mình…

- Không phải là không hề yếu đuối.. mà là.. không ai nhận ra được sự yếu đuối của mình! Xíu chỉ biết Xíu có đủ bình tĩnh để đối mặt với mọi chuyện..

- Phi thường! – Nó cười ghẹo Xíu rồi nó chạy thẳng vào cangtin. Đối với nó, Xíu là một người khó hiểu. Rất ít khi Xíu để lộ tâm tư của mình.. Xíu luôn rất mực chững chạc, rất mực mạnh mẽ.. Nó không hiểu vì sao Xíu luôn bình tĩnh trước mọi chuyện.. Thế nhưng nó biết, Xíu cũng như nó.. dung cách khóc để tiếp tục cười..cho dù rằng đôi khi thấy mình thật quá giả dối….

- Này! Tại sao tự dưng tớ ghét con nhỏ ấy thế nhỉ! Hôm nay đã so sánh tớ với nó! – Lil nói.

- Này! Tớ không hiểu cậu nói gì cả? – Rem ngồi xoay xoay chai bia rồi nhấc lên tu ực..

- Trước giờ Hoàng chưa bao giờ phàn nàn về những chuyện tớ làm, dù nó có đình đám cỡ nào.. Vậy mà giờ lại dám lên tiếng phản bác tớ.

- Rốt cuộc cậu nói cái gì thế?

- Hôm nay Hoàng đem tớ ra so sanh với con nhỏ lớp 10, còn nói nó hơn hẳn những người luôn trát cả tảng phấn lên mặt.. Không phải nói tớ sao? Hừ - Lil bực dọc vớ lấy chai bia trên tay Rem tu hết..

- À! Có cái chuyện cỏn con đấy mà cậu cũng phải bực mình.. Sao không trị cho con nhỏ ấy một trận.

- Hừ! Rồi sẽ có ngày! Mà cũng không hiểu nó quen biết gì Hoàng, bạn của nó cứ tíu tít như thể thân thiết với Hoàng lắm ý.

- Đứa nào đấy!

- Chẳng biết! Nghe nói ngày trước nó học dưới Hoàng 1 lớp mà!

- Có phải cái con nhỏ hay ra sân bóng rổ không?

- Hình như thế!

- Hà hà! Cái con bé đấy ngày trước suốt ngày lon ton theo gót Hoàng mà! Nhưng yên tâm, Hoàng không bao giờ thích nó đâu.. Trước kia lúc nào cũng chỉ lo tránh nó còn không kịp, thời giờ đâu mà thích nó. Haha! À! Mà cậu vẫn chưa chán hắn à!

- Này! Cậu nói gì thế? Hắn nào? – Lil nổi quạu

- Thì người yêu cũ của tớ ý! Haha! Hắn lúc nào cũng lạnh như băng ý! Ít nói! Quen hắn tớ đến phát ớn ra! Giờ nghĩ lại! Nếu ngày trước không phải vì hắn giàu, nổi tiếng tớ đã chẳng them màng. – Rem cười khẩy.

- Cậu thôi đi! Đừng có nói người yêu tớ như thế! Cái loại con gái hám lợi…– Lần này thì Lil tức tối thật. Rem là cái thá gì chứ!

- Này! Sao lần này cậu lại thích dung đồ thừa của tớ thế! Cậu nghĩ rằng hắn thật lòng với cậu à! Hắn là loại chẳng bao giờ có tình người đâu! Nếu chán rồi thì qua đây tớ giới thiệu cho anh đại gia mới.. Trông cậu cũng đâu có đến nỗi nào! – Rem nói bằng cái giọng khinh khỉnh. Lil bực mình ẩn mạnh bàn sang một bên đứng dậy bước thẳng không them nhìn lại.. Rốt cuộc không hiểu Lil và Rem có phải là bạn thân không nữa

So với Rem thì Lil thực sự thích Hoàng.. Đúng như Lil nói.. Hoàng đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, chơi bóng rổ giỏi… mỗi tội quá ư lạnh lùng và thờ ơ với Lil. Lil yêu Hoàng đến nỗi giữ chặt Hoàng trong tay không rời một phút. Lil bỏ hết tất cả những quan hệ lăng nhăng ngày trước.. chỉ vì Hoàng..

Tan học…

Mọi người đã về cả rồi… Lần này nó không chạy vào cái góc nhỏ quen thuộc của nó nữa.. Nó về cùng bạn bè.. Nó thích cái cảm giác ngồi trên xe bus ghé mắt qua khung cửa kính nhìn dòng người qua lại… Hà Nội mùa thu… nó yêu tha thiết cái thành phố này.. nó yêu tha thiết mùa thu của Hà Nội.. cái mùa của sự rơi rụng, sự chia ly.. Mùa thu – mùa của đau thương… Sao cảnh vật cứ lặng lờ…thờ ơ thế nhỉ?..

Nó lại nghĩ đến anh!.. Bên cạnh một cô gái khác… Trong lòng nó nhen lên cái cảm giác ghen tuông đố kị.. Nó muốn người đứng ở bên anh không ai khác mà phải là nó… Nó muốn anh thuộc về nó.. chỉ riêng mình nó.. “Haizz! Dù biết là không nên.. nhưng cái tính tình nhỏ nhen này mãi chẳng thể nào thay đổi được! Đúng là đàn bà!” – Nó tự nhủ trong lòng nó thế và.. nên quên đi..

Và nó đang tiếp tục cái cuộc sống như thế… Hàng ngày.. mặt đối mặt.. Đi học.. nó cố gắng đi muộn hơn để không phải nhìn mặt anh.. Nó ít xuống cangtin hơn, thay vào đó là ở trên lớp.. Tan học, nó cố gắng chạy xuống cầu thang nhanh hơn để không phải giáp mặt hai con người cũng từ tầng trên đi xuống… Nó cố gắng làm mọi thứ.. chỉ để tránh mặt.. Nhưng thường thì ý muốn của nó không như thế… Con gái hay làm ngược lại những gì mình muốn.. Nó cố gắng tránh mặt chỉ càng khẳng định rằng… nó không thể quên anh…

- Này! Dạo này cậu có vẻ lãnh đạm quá nhỉ! – Chuột hỏi. Chuột là cô bạn mới toanh. Khi vừa chuyển trường đến thì đã được cô xếp chỗ cho ngồi cạnh nó. Chuột không biết gì về những chuyện đã xảy ra đối với nó.. Đôi khi nó thấy ở bên cô bạn này rất thoải mái. Ban đầu Chuột thực sự ghét nó… Nó không hiểu. Sau này nó mới biết, tại bởi cách sống của nó hoàn toàn khác với Chuột. Chuột sống vì bản thân mình rất nhiều còn nó thì không vậy (đó là do Chuột nhận xét, nó cũng chẳng biết có đúng không). Chuột nói: “Không thể hiểu nổi tại sao cậu có thể **** nhau với người yêu cũ vì chuyện chẳng lien quan gì đến cậu chứ”. “Nhưng đó là bạn tớ! Bạn của tớ”. Chỉ một câu nói ấy thôi, Chuột và nó đã trở thành bạn bè.

- Lãnh đạm gì chứ! – Nó hỏi ngược lại Chuột.

- Mọi ngày hay tí tởn với bọn kia lắm mà. Chẳng bao giờ thấy mặt mũi ở trên lớp. Sao dạo này bế quan tu luyện thế.

- Cũng nhiều lí do lắm.

- Định tránh mặt thằng Ngố hả.

- Hả! Nó á! – Nó tròn xoe mắt. Chuyện của nó thì có liên quan gì đến Ngố.

- Cậu thật quá đáng! Cậu không thấy nó thích cậu lắm hả. Cậu bơ nó, nó buồn thừ người ra kia kìa. Thằng bé nó cũng tốt, hiền lành, ngoan. Cậu cho nó cơ hội thì có chết đâu kia chứ. Tớ muốn có được thằng người yêu như nó mà không được. Số mình toàn gặp phải thằng đểu

- Cậu thích thì tớ nhường cho cậu đấy. Tớ còn bao nhiêu chuyện phải suy nghĩ.

- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới kìa! – Chuột nói rồi trỏ tay ra phía cửa lớp. Thằng bé đấy đã cầm một đống kẹo cho nó rồi. Biết nó thích ăn Chupa Chups dâu sữa, ngày nào thằng bé cũng mua cho nó, nhờ thế mà con Chuột cũng được thơm lây. Haizz!

- Cậu ra lấy đi! Bảo nó tớ cảm ơn nhé!

- Cậu thật quá vô tình! Tại sao người thích cậu thì cậu không thích, cậu toàn đi thích người không thèm quan tâm đến mình thế! – Chuột nói rồi đứng dậy đi ra cửa lớp. Nó bàng hoàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play