Tôi rón rén bước vào, hai mắt nhắm tịt lại, tay thì cứng đơ ra. Gì chứ bác Hai là người tôi sợ nhất trong nhà.
- Về rồi mà sao không mở miệng chào hả? – bác Hai nói chậm rãi, mắt vẫn không rời tờ báo.
- Hix... dạ...cháu chào bác buổi sáng! – tôi nói mà như sắp khóc.
- Cháu cũng khá nhỉ? Bữa nay còn dám không ngủ ở nhà nữa!
- Bác ơi! Huhu! Cháu sai rồi! Bác tha cho cháu lần này thôi ạ!
Như bị bắn trúng tim, tôi hốt hoảng quỳ xuống, đưa hai tay lên cao nói
rối rít. Bây giờ thì không còn gì để mất nữa. Trong mọi trường hợp thì
tự nhận lỗi và cầu xin sự tha thứ luôn là phương thức tốt nhất có thể...
Sau vài giây mắt nhắm tịt, tim đập chân run, tôi bỗng nhiên thấy có cái
gì đó lạ lạ. Ngẩng đầu nhìn lên và mở mắt ra, tôi ngơ ngác khi nhìn thấy bác Hai đang đưa đôi mắt đầy dấu hỏi hướng về phía mình cứ như rằng
không hiểu đứa cháu thân yêu đang làm cái trò gì. Còn chú Bảy đứng tựa
trên cầu thang thì cười sằng sặc. Thế này là thế nào nhỉ???
- Thái độ hối lỗi như vậy là tốt! Nhưng mà cũng hơi quá! Cháu làm ta sợ
đấy...- bác Hai đặt tờ báo xuống bàn rồi tiến lại phía tôi rồi đỡ tôi
đứng dậy.
- Hơ???
- Con khờ này có lẽ chưa tỉnh ngủ anh ạ! Để em lôi nó lên lầu giáo huấn cho nó một trận.
Nói đoạn chú Bảy kéo xềnh xệch tôi lên phòng trong khi tôi vẫn còn ngơ
ngơ như con bò đeo nơ ( câu này là câu cửa miệng của nhỏ Mít, nghe riết
tôi cũng bị nhiễm luôn!).
Sau khi thả tôi ngồi phịch xuống giường, chú Bảy lại được thể cười như
điên như dại, cười như chưa bao giờ được cười làm tôi từ ngơ ngác hóa
khó hiểu và cuối cùng là bực mình.
- Chú đang làm cái trò gì vậy hả? Sao mà cứ cười mãi thế???
- Mày...haha...cái hành động quỳ xuống rồi đưa hai tay lên cao của mày
rất ấn tượng đó...haha...buồn cười chịu không nỗi luôn...haha...
Và thế là ổng lại tiếp tục ôm bụng cười. Lần này thì tôi bó phép thực sự.
Mất khoảng 5 phút thì tràn cười có thể được liệt vào danh sách những
tiếng cười có khả năng tiêu diệt côn trùng cao nhất của chú Bảy mới được dập tắt. Sau đó thì tôi mới được ổng kể cho nghe nguyên nhân vì sao bác Hai lại có thái độ đó khi thấy tôi quỳ xuống nhận tội và vì sao ổng lại cười như một thằng mất trí.
- Vậy là chú đã nói trước với cả nhà là tối qua cháu ở lại nhà nhỏ Mít ngủ vì nhỏ bị trúng gió mà không có người thân ở bên hả?
- Ời! Sao mày hỏi hoài thế?
- Và thế là ba với mấy bác không hề tức giận ạ?
- Cũng có! Họ tức vì mày không chịu thông báo cho họ biết. Tao lại phải
bịa thêm việc con Samsung Wave của mày bị hết pin mặc dù tối hôm qua mày gọi ầm ầm cho tao. Lại còn phải bắt em Mít dễ thương của tao gọi điện
cho ba mày để khẳng định lại sự việc nữa chứ! Haizzz
- Sự thật là thế sao?
- Ơ cái con nhỏ này! Tai mày bị thủng lỗ nào rồi hả?
- Ôi! Cháu yêu chú quá đi mất! Chú đúng là hero của đời cháu! Moa moa!!!
Tôi vui mừng muốn điên khi nghe những lời nói của chú Bảy. Hèn gì hồi
nãy lúc thấy tôi về nhà thái độ của bác Hai vẫn vô cùng bình thường chứ
chẳng có chút gì tức giận cả. Thật sự là vui quá đi mất thôi! Cứ tưởng
về nhà là phải ăn gậy rồi chứ! Hura!
- Con gà này! Mày hun tao kiểu này nhỏ Mít mà thấy thì coi chừng hứng
axit nhé con! – chú Bảy nhăn mặt né qua một bên sau khi bị tôi ôm chặt
cứng nhảy tưng tưng và quất vào má ổng một cái kiss “thâm hậu”.
- Ô! Cháu quên mất! Hì hì! – tôi vội vã buông tha cho ổng. Dù là chú
cháu ruột nhưng chú ấy cũng là “hoa” đã có chủ rồi. Tốt nhất là không
nên đụng chạm. Hehe
- Ê! Mới nói thế mà mày đã thả tao ra rồi hả? Không được! Ôm lại đi! Lần này đừng hun vào má! Hun vào đây này! – chú Bảy nhăn mặt lại vẻ bức xúc rồi lấy tay chỉ chỉ vào môi ổng.
- Trời! Chú bị gì à? Rõ vô duyên! Hứ!
Tôi há mồm ngạc nhiên trước cái yêu cầu điên rồ của ông chú lắm chiêu. Thân thiện với ổng một chút là ổng sẽ lấn tới. Thật là...
- Ê ê! Chưa ôm tao mà dám bỏ đi à! Ê ê!!!
Mặc kệ ổng! Con người gì đâu mà toàn bắt người khác làm chuyện kì cục.
Hôm nay bác Ba lại vào bếp. Thật lòng mà nói tôi thích ăn cơm của bác ấy hơn là ăn cơm do ba nấu. Lý do khách quan là vì tay nghề bếp núc của ba còn non lắm. Hix. Tôi mới tập tành nấu nướng mà còn nấu ngon hơn ba nữa là...
Nhưng bữa cơm gia đình dạo này không được đầy đủ các thành viên như
trước. Bác Tư đã bỏ bữa mấy ngày hôm nay. Bác ấy rời khỏi nhà từ lúc
sáng tinh mơ và luôn về khi trời tốt mịt, còn trong tình trạng say khướt nữa. Bác Hai với mấy người khác cũng có tỏ ý khuyên bảo nhưng tình hình vẫn thế. Tôi biết là bác Tư đang buồn lắm. Haizzz. Gia đình đổ vỡ, lại
có một người vợ như thế thì làm sao mà không buồn cho được.
- Nhớ chừa phần cơm cho thằng Tư nghen! – bác Hai dặn ba trước khi cầm chén lên.
- Dạ! Nhưng mà có lần nào nó chịu ăn đâu!
- Kệ! Rồi sẽ có lúc nó ăn! Thằng Tư không phải là đứa yếu đuối quá nhiều như thế đâu! Mọi người cứ đối xử bình thường với nó. Đừng tỏ ra bất cứ
thái độ gì cả. Hiểu chưa?
Không khí im ắng thay cho cái gật đầu. Hix. Giờ thì tôi chẳng mong có
thêm thành viên nữ nào trong nhà mình nữa đâu. Một cô Diệp cũng đã đủ
phức tạp lắm rồi.
Thường thường tôi hay ngồi đối diện với chú Tám trong bàn ăn. Nhưng vì
hôm nay khuyết một chỗ của bác Tư nên tôi ngồi đối diện với chú Bảy.
Điều đó cũng không nói lên được gì nếu như tôi không nhìn thấy những vết bầm ở má trái và khóe miệng của chú ấy. Hồi nãy vì không để ý nên tôi
không nhìn thấy. Giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra.
- Chú! Sao mặt chú lại như thế? Chú đánh nhau với ai sao? - tôi dừng đũa hỏi.
Sau câu hỏi của tôi, mọi người đồng loạt nhìn về phía chú Bảy, còn chú
ấy thì bối rối rồi nhìn tôi với ánh mắt tức giận cứ như thể tôi vừa làm
điều gì sai trái không bằng. Hay thật!
- Đưa ta coi! Mày đi đánh nhau ở đâu mà lại ra nông nổi này hả? – bác Hai đưa tay sờ mặt chú Bảy.
- Anh nói quá! Chỉ là va chạm nhẹ thôi! Không có vấn đề gì đâu. Tại em lười bôi thuốc nên vậy đó.
- Mày cứ liệu hồn đấy! Lớn to đầu rồi chứ không phải nhỏ dại gì nữa đâu! – bác Năm răn đe. Hix. Tính bác Năm có hơi khó chịu nên bây giờ vẫn
chưa rước được nàng nào về dinh cả.
- Á! Đau! Mày không nhẹ tay được à??? – chú Bảy rít lên khi tôi chỉ mới dùng tăm bông tẩm thuốc chạm nhẹ vào vết trầy trên mặt.
- Chú là đàn ông con trai mà chịu có tí đau cũng rên à? Mất mặt quá đi!
- Thì tao cũng là con người chứ bộ. Gương mặt điển trai của tao thành ra thế này là thành quả của thằng ca sĩ thần tượng của mày đó! – chú Bảy
vòng tay làu nhàu.
- Hả??? Thế là hôm qua hai người bum nhau thiệt à??? Không phải chứ!!! – tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Chứ sao nữa! Thằng đó coi ốm o mà cũng mạnh gớm! Hừ!
- Tất nhiên rồi...
Tôi lầm bầm trong miệng chứ không dám nói to. Nếu thế thì kiểu gì chú
Bảy cũng la ỏm lên rằng tôi bỏ người nhà bênh người dưng. Nhưng mà hồi
sáng thấy Phước Nguyên cũng không có gì khác lạ, anh ta vẫn bình thường
mà. Chậc! Lũ con trai khó hiểu quá. Mà vì cái gì mà hai người đó đánh
nhau được nhỉ? Chẳng lẽ là vì tôi thật ư??? Tên tóc vàng thì không nói
làm gì, nhưng còn chú Bảy thì chẳng việc gì phải đánh nhau với người ta. Cho dù Phước Nguyên có là người yêu của tôi thật và tôi thích anh ta
thật thì chú ấy cũng không có quyền làm thế. Càng nghĩ càng bực mình ông chú nóng tính của tôi. Nhưng liệu có còn vì lý do nào khác không nhỉ??? Hix...Thật chẳng hiểu nỗi hai con người này nữa...
Tôi đi học cũng được hơn một tuần rồi. Việc học Đại học đúng thật là
khác hoàn toàn so với việc học ở cấp 3. Môn học ít, hoạt động nhiều vô
kể, học theo học chế tín chỉ nên càng lạ lẫm hơn. Dù đã đi học được một
tuần nhưng tôi vẫn còn bị nhầm thời khóa biểu và toàn đi lộn phòng. Hix. Lớp tôi sĩ số 46 mống nhưng nói thật là có đụng mặt nhau thì tôi vẫn
không biết đó là bạn cùng lớp với mình. Lý do là vì mang tiếng là có lớp riêng nhưng cả tuần học chung với nhau chỉ 4 tiết thì làm sao mà thân
quen cho được.
- Mít! Dạo này mày với ông chú tao sao rồi? – tôi hất vai nhỏ bạn hỏi han.
- Nguyễn y vân mày ạ! Haizzz
- Sao hôm bữa tao thấy ổng tình thương mến thương với mày lắm mà! Không có chút tiến triển gì sao?
- Tiến triển gì chứ! Ông là con trai mà mưa nắng thất thường hơn cả tao
nữa. Tự nhiên điện thoại hẹn tao đi chơi, thế mà khi tao đến nơi, đứng
đợi dài cả cổ ra thì ổng gọi điện bảo là tự dưng chán, không muốn đi
nữa. Hỏi mày thế có tức không cơ chứ! – con nhỏ kể lể với thái độ bức
xúc.
- Uh! Chú tao nổi tiếng sát gái từ thời cấp 3 rồi mà! Mày muốn làm bạn
gái ổng lâu dài thì cố gắng mà chịu đựng đi. Độ chảnh của ổng đo không
nỗi đâu!
Đang ríu rít tíu tít với nhỏ Mít về câu chuyện tình yêu muôn thuở của nó thì sự ồn ào bất bình thường từ phía ngoài sân làm tôi dừng lại, quay
đầu nhìn ra...
Trong khi tôi chưa kịp nhìn thấy cái gì cả thì nhỏ Mít đã đứng bật dậy
ré lên cái tên Ryo một cách cuồng nhiệt và không kém phần...điên loạn. Ở tên tóc vàng có điểm gì mà khiến cho sinh viên nữ trường tôi cứ mỗi khi nhìn thấy anh ta là phải chuyển thành những con đười ươi sống như vậy
nhỉ??? Thật là hết biết luôn!
Bon chen trong đám người đông nghịt, dù không muốn đi tẹo nào nhưng nhỏ
Mít cứ cầm chặt tay tôi lôi đi gặp mặt thần tượng của nó. “Cái mặt anh
ta thì cần gì phải đi ngắm cơ chứ! Ngày nào mình cũng gặp đến chai cả
mặt rồi mà” – tôi tự nhủ như thế nhưng vẫn cắn răng bon chen cùng nhỏ
bạn.
Đang loay hoay để ngóc đầu lên nhìn ra phía ngoài thì đột nhiên ai đó
trong đám đông đẩy mạnh khiến mọi người chao đảo và tôi chính thức là kẻ bị dính chưởng. Dù đã rất cố gắng bám trụ nhưng vì số lượng người tập
trung quá đông, diện tích lại hẹp nên tôi bị đẩy mạnh ra tận phía ngoài
và đáp đất trong tư thế đúng chất Yoga (tức là ngồi trên hai chân chéo
nhau). Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hình dung ra độ te tua lúc
đó của tôi đến level nào rồi. Mặt mày đỏ lừ, áo quần xiên xẹo, tóc tai
thì rối tung cả lên. Đen hơn nữa là Phước Nguyên đang từ từ tiến lại
phía tôi. Ôi không!!!
Tên tóc vàng cứ thế vô tư bước từng bước đầy tự tin (tôi thấy thế) về
phía tôi. Chỉ khi mũi bàn chân anh ta cách tôi 30cm thì mới chịu dừng
lại. Tôi xấu hổ không gì bằng, cúi gầm mặt xuống, miệng lầm bầm những
thứ tiếng gì mà chính tôi cũng không hiểu nữa.
- Em trai không sao chứ?
Đó là câu hỏi phát ra từ miệng Phước Nguyên! Kèm theo đó là bàn tay đưa ra như muốn đỡ tôi dậy.
“Này! Em trai gì chứ! Anh điên hả???”
Nhưng chẳng có tín hiệu trả lời. Nhìn lên thì ánh mắt anh ta vẫn như
thế. Tuy ấm áp nhưng lại xa lạ vô cùng. Không giống với ánh mắt trước
đây của anh ta.
“Này! Anh không nghe tôi gọi gì sao?”
Không bỏ cuộc. Tôi vẫn cố gắng phát tín hiệu vào đầu tên tóc vàng. Mà cứ mỗi khi đầu tôi “nói chuyện” thì mắt tôi cũng nháy nháy theo như kiểu
“ủng hộ” ( mặc dù tôi không muốn chút nào).
Nhưng Phước Nguyên vẫn thế. Hình như còn có thêm cảm giác khó chịu khi
tôi vẫn không chịu nắm tay anh ta để để đứng dậy mà lại cứ nháy nháy mắt ra hiệu.
- Hì hì! Có lẽ bạn em hơi shock khi đứng quá gần anh như thế này! Anh thông cảm cho bạn em nha! I Love u so much!
Nhỏ Mít chạy ra từ đám đông tiến tới phía tôi rồi một mực lôi tôi đứng
dậy. Chắc nó nghĩ tôi đang bị mê mẩn bởi nhan sắc của mỹ nam Ryo nên mới ngồi lỳ ở đây. Tức quá! Tại sao hôm nay hắn ta kì lạ vậy nhỉ??? Mọi hôm nếu bắt gặp nhau trong tình huống như thế này thì dù có giả vờ không
quen biết thì ánh mắt anh ta vẫn rất ấm áp và chan chứa tình cảm mà. Thế này là thế nào đây????
Sau khi bị nhỏ Mít lôi xồng xộc qua một bên như một tù nhân, tôi vẫn cố
gắng phát tín hiệu bằng suy nghĩ như kết quả vẫn vậy. Thậm chí Phước
Nguyên còn không thèm nhìn tôi lấy một cái rồi bỏ đi tiếp. Dường như
chúng tôi đang trong tình trạng “không kết nối” được. Nhưng tại sao???
Akkkkkkkkkkkkkk
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT