Sau vài giây chớp mắt vì chưa hiểu
cái quái gì đang diễn ra. Nhanh như chớp tôi vùng hẳn dậy bay xuống
giường trong bộ dạng vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc. Thậm chí tôi còn không
nhận ra rằng mình đang trong hình hài luộm thuộm với đầu tóc rối xù và
áo quần xộc xệch.
- Nói đi! Anh cho tôi uống thuốc ngủ phải không hả??? Anh dám giở trò đó với tôi sao??? Đồ tồi! – tôi như hét dựng vào mặt tên tóc vàng.
- Em chưa tỉnh ngủ hả??? – Phước Nguyên gãi gãi đầu nhìn tôi vẻ tò mò.
- Đừng có giả vờ không biết gì! Nói đi! Anh đã làm gì tôi rồi hả???? -
mặc dù đã rất cố gắng để lấy bình tĩnh nhưng tôi vẫn phải bật khóc. Thực sự là tôi sợ và hoang mang kinh khủng. Nhất là khi nhìn thấy gương mặt
đầy vẻ “sở khanh” của tên tóc vàng ( cũng không biết có đúng thế hay
không nữa, nhiều khi là do tôi ...hoang tưởng cũng nên!)
- Bình tĩnh đi em! Đừng làm anh sợ! – Phước Nguyên đưa hai tay hươ hươ ra kiểu trấn an tinh thần tôi.
- Làm sao mà tôi bình tĩnh được hả??? Nói đi! Anh đã làm gì tôi rồi??? Nói!!!!!!!!! – tôi cắm đầu cắm cổ hét thật to.
- Anh chỉ bế em từ phòng khách vào đây thôi! Anh không làm gì hết mà!!!
Anh mới về nhà sau show diễn đêm qua. Còn chưa kịp thở nữa thì làm gì
được chứ??? – Phước Nguyên cố gắng nói cho tôi hiểu vì thực sự tôi đang
trong tình trạng hoảng loạn tột độ.
- Ai mà tin cho được!!!!!!!!!!!!!
Tôi hét lên như thế rồi ngồi bệt xuống, nước mắt đầm đìa. Mặc dù thực
tâm tôi không tin anh ta có thể làm gì mình nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy sợ và hoảng loạn kinh khủng. Con người đâu dễ đoán biết được tốt
xấu thế nào. Quen nhau mấy năm trời mà còn chưa hiểu được bản chất của
nhau chứ huống gì tôi và Phước Nguyên chỉ mới gặp nhau chưa đầy một
tháng. Sao số tôi khổ vậy chứ??? Huhu!!!
- Em bây giờ đa nghi quá nhiều so với em của ngày xưa rồi. Anh cứ nghĩ
em sẽ vẫn là em của anh. Nhưng chắc là không thể. Cuộc đời mới làm em
thay đổi nhiều hơn anh nghĩ...
Tôi chẳng còn tâm trí nào để hiểu ai ta đang muốn nói cái gì. Thật là
điên khi tin vào một câu chuyện quá sức hoang đường mà bấy lâu nay tên
tóc vàng nhồi nhét vào trong đầu tôi. Gì mà kiếp trước kiếp sau, gì mà
người yêu, tình yêu, tất cả chỉ toàn là lừa dối. Mà cũng tại tôi vô ý vô tứ. Có thèm ngủ đến mức nào cũng không thể ngủ quên ở nhà người ta như
thế này được. Càng nghĩ càng muốn đập đầu vào tường cho xong!!!
Akkkkkkkkkkkkk
Phước Nguyên bỏ mặc tôi ngồi khóc như con khùng trong phòng anh ta rồi
đi ra ngoài. Vài phút sau thì đem vào một cái gì đó trông rất giống đĩa
phim. Tôi chẳng buồn quan tâm, cứ ngồi thù lu một góc giọt ngắn giọt
dài.
- Em nhìn lên màn hình đi! Thấy anh không??? Rồi có thấy giờ ở phía bên phải không??? Xem cho kỹ đi!
- Xem mấy cái này làm gì??? Hu hu...
- Này nhé! Đây là camera đặt trước cổng. Anh về nhà cùng anh Tú lúc 4h31 sáng nay. Còn bây giờ là 5h. Nếu chỉ tính đến lúc em thức dậy và nhìn
thấy anh thì khi đó chỉ khoảng 5h kém 20. Trong vòng có 10 phút thì anh
có thể làm gì được em hả???
- Hức...
Tôi chẳng biết nói gì, ngơ người ra hồi lâu. Nhưng mà...
- Cái này làm giả cũng được mà!
- Gì cơ??? Làm giả hả??? Chính thức bó tay với em!
Anh ta nói xong thì thở dài vòng tay lại. Còn tôi không hiểu được bản
thân mình đang làm cái gì nữa. Sau một hồi, tôi mới nhận ra hình như nãy giờ vì không kiềm chế được cảm xúc nên tôi đã hành xử hơi quá thì phải. Nhìn lại thì tôi thấy người mình cũng không có gì bất bình thường cả.
Áo quần tóc tai xộc xệch có lẽ vì tối qua bị nhỏ Nghi hành hạ khi phải
chơi những trò chơi kì lạ của nó. Hix...Chú Bảy nói quá không sai. Nhược điểm lớn nhất của tôi là không chế ngự được cảm xúc của bản thân.
10 phút trôi qua, Phước Nguyên vẫn ngồi im lặng trên chiếc ghế mây cạnh
cửa sổ. Tôi thì vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà, người ngơ ngẩn như trên mây.
Giờ đây thì tôi mới chính thức lấy lại được tinh thần và ý thức được
chuyện gì đang xảy ra với mình.
Tôi nhướng người đứng dậy, vuốt lại đầu tóc và chậm chậm tiến tới phía
tên tóc vàng. Có vẻ như anh ta vẫn còn bực mình tôi thì phải. Lần đầu
tiên kể từ quen anh ta, à không, đúng hơn là kể từ khi anh ta thay đổi
thái độ đột ngột thì tôi mới được nhìn thấy cái vẻ mặt lạnh lùng này.
Thực lòng là tôi muốn nói xin lỗi. Nhưng cái miệng tôi thì không chịu mở lời. Hix. Niềm kiêu hãnh của tôi cũng cao chót vót có kém ai đâu. Mà
tôi lại là con gái nữa chứ...
- Sao? Em bình tĩnh rồi phải không? – Phước Nguyên nói nhưng mắt vẫn nhìn ra cửa sổ, giọng buồn buồn.
- Ờ...uhm....rồi! Tôi...xin...
- Ngồi xuống chân anh đi!
- Hả??? – tôi hoảng hốt giật lùi khi nhìn thấy tên tóc vàng vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ nhẹ trên đùi mình.
- Hả hê gì nữa!
Chưa kịp để tôi định hình cảm xúc thì Phước Nguyên đã lôi tuột tôi ngồi
xuống chân anh ta. Quá hốt hoảng, tôi vùng dậy toan chạy đi thì bị anh
ta giữ chặt lại.
- Yên đi! Anh chẳng thích làm gì em đâu! Chỉ muốn gần em một chút thôi.
- Thả tôi ra. Sao anh tự tiện thế??? Tôi là gì của anh mà cứ thích gì là làm nấy vậy hả???
- Không là gì hay có là gì thì cũng vậy thôi. Đừng phản kháng cho mất
công. Em không biết rằng mỗi khi anh đã giữ thì rất chặt rồi hả? Nhìn
xuống dưới đường đi...
Dù đang rất không vừa lòng nhưng tôi vẫn nhìn xuống đường như lời anh ta nói. Mà có cái gì dưới đó đâu mà nhìn chứ? Tên này thật là thần kinh
quá đi!
- Ngày trước em hay đứng ở vị trí giống như thế này, anh vẫn thường đứng dưới đó, cầm tấm bảng ghi chữ I Love U hướng về phía em. Mọi người xung quanh nhìn anh như một thằng điên. Chỉ có em là cười tít mắt hạnh phúc. Cũng không biết tại sao ngày đó anh lại có thể mặt dày đến như thế.
Chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ thế nào. Chỉ biết làm sao cho em
vui. Chắc là vì anh yêu em. Chắc thế...
Phước Nguyên nói ôn tồn, tay vẫn siết lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Ánh
mắt anh ta buồn vô hạn, cứ như muốn níu kéo lại những gì đã qua nhưng
không thể. Còn tôi thì lặng người đi. Tim cũng tưởng như ngừng đập trong giây phút đó. Những gì mà Phước Nguyên vừa nói chẳng phải chính là ảo
tưởng mà hôm nọ tôi đã thấy khi ngồi một mình trên sân thượng đó sao?
Điều này nghĩa là gì đây...Hay chăng thực sự tồn tại một bí ẩn nào đó
trong mối quan hệ giữa tôi và người con trai kì lạ này...
- Sao em không nói gì hết vậy??? Cảm động à??? Cái này đã nhằm nhò gì.
Hồi trước anh còn làm nhiều thứ kinh khủng hơn vậy rất nhiều để em chấp
nhận làm bạn gái của anh đấy! – tên tóc vàng ngạc nhiên khi nhìn thấy
đôi mắt hơi hoen đỏ của tôi.
- Kinh khủng hơn nghĩa là sao???
- Nghĩa là cảm động hơn gấp trăm lần đấy nhóc ạ! Muốn anh làm lại cho mà xem không???
- Thôi! Không quan tâm! Tôi về đây!
Tôi đứng hẳn dậy, lấy tay quẹt nước mắt. Chừng này là đủ rồi. Tôi chưa
đủ can đảm để chấp nhận thêm bất cứ điều gì nữa. Cứ cho rằng Phước
Nguyên đúng. Cứ cho rằng trước đây tôi và anh ta thực sự yêu nhau. Nhưng bây giờ tôi không hề nhớ bất cứ thứ gì cả. Và tôi cũng không đủ niềm
tin cho một mối tình mà bản thân không biết đã bắt đầu từ khi nào và vì
sao chúng tôi lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Tôi cần thời
gian...
..........................................
Tôi bước từng bước nặng nề trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Những suy nghĩ liên tục diễn ra trong đầu khiến tôi cứ thơ thẩn như người mất hồn. Có
vẻ như giả thiết Phước Nguyên có vấn đề về tâm thần là không đúng. Có vẻ như tôi mới là người có vấn đề trong chuyện này. Có vẻ như còn rất
nhiều thứ mà tôi đã quên hoặc bị lấy đi. Nhưng tất cả chỉ là có vẻ
như...Chẳng có bất kì điều gì chắc chắn cả.
Tuy nhiên khi nhìn thấy cổng nhà mình thì tôi mới bình thường trở lại.
Vì sao bạn biết không? Vì tối hôm qua tôi không ngủ ở nhà! Một đứa con
gái mới lớn mà dám ngủ qua đêm ở ngoài, lại còn không thông báo với gia
đình nữa chứ. Nhà tôi lại toàn là người gia trưởng và nền nếp. Ôi không! Kiểu này làm sao qua khỏi được cơn thịnh nộ của ba cùng mấy bác đây???
Tôi run như cầy sấy trước cổng nhà. Dù rất muốn vào nhưng vẫn không dám
nhích thêm một bước nào nữa. Đầu óc tôi loạn cả lên, dường như nó muốn
nổ tung ra để tìm xem có cách nào đó để giải quyết rắc rối tày đình này. Nhưng càng vào những lúc nước sôi lửa bỏng như vậy thì não tôi lại
“láng mịn” hơn thì phải. Huhu........
- Này! Mày có đứng đó làm gì? Tính làm bù nhìn đuổi ruồi cho nhà này hả?
Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Chú Bảy đang đứng trên ban công gọi vọng xuống.
- Chú ơi...- tôi gọi với giọng thảm thiết cực độ. Không hiểu sao cứ nhìn thấy chú ấy là tôi lại không kìm được cảm xúc thật trong lòng mình.
- Mày không vào sớm thì tội càng nặng hơn đấy!
Tôi xụ mặt lại, lấy tay kéo cửa rồi bước vào, cảm giác như có quả bom nguyên tử đang treo lơ lửng trên đầu.
“Cố gắng đi Nguyên! Mạnh mẽ lên! Can đảm lên! Cùng lắm là bị một trận
roi thôi! Nặng lắm thì bị cắt tóc. Tóc mày có ngắn thêm cũng không thành vấn đề gì đâu! Cố lên!” – đây là những gì tôi tự nói với chính bản thân mình. Thường những lúc như thế này tôi luôn là người tự cổ vũ cho mình
nhiều nhất. Nhưng hiệu quả thì dường như là...con số 0!
Hít một hơi thật mạnh lấy tinh thần, tôi bước chân vào nhà. Và quả bom
trên đầu càng lúc càng nặng nề hơn khi tôi nhìn thấy bác Hai đang ngồi
ngay ở ghế giữa phòng khách đọc báo.
Kiểu này là coi như...xong!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT