Sau ngày Giáng sinh, Enji mỗi ngày đều cùng người nhà Fujimaru vui chơi. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng quyết định:

“ Lần này tôi sẽ đón giao thừa với mọi người.”.

Khi tiếng nói thanh thanh của cô vừa thoát ra, một trận hò reo long trời nổ lên dữ dội…………….. Sau đó:

“ Cô Elik, tôi thắng rồi…”. Cô Marie lên tiếng, cười khúc khích xoè tay ra đưa trước mặt cô Elik.

“ Fin, thế nào hả..”. Anh Kaoru cười gian dễ sợ, hướng Fin nháy nháy mắt.

“ Ông Langdon, tiền thì tôi không thiếu, vì thế sẽ không lấy mấy đồng lương của ông. Nhưng tôi thắng cược, cũng không thể cho không được. Coi như ván cờ này tôi thắng nhé.”. Saka đang đánh cờ với ông Langdon, à không, thực tế là anh đang đưa con vua chạy quanh bàn cờ, bỗng lên tiếng liếc cô rồi nhìn ông ấy cười đểu. Nói xong đứng dậy đến vỗ đầu cô:

“ Bé ngoan, tốt lắm..”.

Không chỉ anh….

Cô Marie nhìn Enji, giơ lên một đồng tiền vàng cổ lắc lắc…

Fin chậc một cái, ném cho Kaoru một xấp tiền….

Mấy người xung quanh cũng đang trong tình trạng đổi chác như vậy…

Cái nhà Fujimaru, cô thầm nghĩ:

Sao có thể thối nát giống nhà Senje đến như vậy.

---

Enji cùng vài nữ hầu và cô Elik đang chơi cờ cá ngựa, một người đột nhiên chạy ùa vào, gương mặt hốt hoảng, lắc đầu nhìn mấy người rồi nói:

“ Làm sao đây.?. Cậu chủ đột nhiên đói….mà ông Landon lại để quên thuốc ở khách sạn Mùa Đông..”.

Khi vừa nghe mấy từ kia xong, sắc mặt của mọi người liền trầm xuống xanh ngắt. Cô Elik vội vàng đứng dậy, vừa kéo nữ hầu kia ra khỏi phòng vừa nói:

“ Nhanh lên, mau đến đó...”.

Không chỉ cô Elik, những người còn lại cũng đứng dậy theo, họ thầm nói với nhau những câu:

“ Sao lại có thể, mấy năm gần đây ngài ấy có quên bao giờ đâu…”.

“ Ông Langdon phải mau mang thuốc về đó…”.

“ Tiểu thư, cô ở lại đây nhé, chúng tôi đi một lát, chút nữa sẽ giải thích cho cô.”.

Enji - một cô gái không bao giờ biết đến những chữ :cô ở lại đây nhé, chúng tôi đi một lát, chút nữa sẽ giải thích cho cô, vì thế mà chẳng quan tâm nối gót theo họ luôn.

Enji đi theo Jenna và Marie đến phòng Saka, lục tung một ngăn kéo, sau đó thở dài lắc đầu với cô Marie bên cạnh.

“ Được rồi…”. Cô Marie nói: “ Ông Langdon sẽ mau về thôi, chúng ta mau đến đó xem thế nào.”.

Enji lúc đó không biết xem là xem cái gì, giờ thì cô mới hiểu:

Saka ngồi trên ghế salong đối diện với cửa sổ sát đất nhìn ra được phong cảnh tuyết trắng bên ngoài, nhưng không phải là anh đang thưởng thức cảnh đẹp. Cô nghĩ là vậy. Bởi vì…Mùi hương cay thơm quyến rũ lan khắp căn phòng được toả ra từ điếu cigar Cohiba đang cháy trên tay Saka , chốc chốc anh lại cầm cốc rượu trên bàn uống, khuôn mặt cực kì khó chịu, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ nhìn tuyết rơi, ánh mắt anh lạnh băng, cảm giác còn lạnh hơn cả tuyết nữa.

“ Cô Elik, Saka sao vậy.?. Tôi chưa từng thấy anh ấy như thế bao giờ.”.

Nghe câu hỏi, cô quản gia khẽ thở dài:

“ Cậu chủ là đang đói….”

“ Đói…???. Vậy nấu cơm đi.”. Cô cảm thấy kì lạ, nói rất hồn nhiên.

Nói xong, lại thấy kì lạ hơn nữa. Đúng vậy, nếu đói chỉ cần nấu cơm là được, cũng không cần mọi người phải lo lắng như vậy. Không lẽ…

“ Cô Elik, đói ở đây, Saka cần máu sao. Nhưng gần một năm qua, tôi có thấy anh ấy làm sao đâu.”.

“ Đó là vì ngài ấy uống thuốc đều đặn. Nhưng ông Langdon nói gần một tháng qua ngài ấy liên tục làm việc rồi quên mất, vừa rồi lại cảm thấy đói. Trong khi đó….” Cô Elik dừng nói, nhìn Enji khổ sở. “….Ông Langdon để quên thuốc ở khách sạn Mùa Đông, đã đi lấy rồi, nhưng hiện giờ chưa thể đưa thuốc cho ngài ấy được, vì thế, ngài ấy đang rất khó chịu. Ngài ấy sẽ không phát điên, nhưng những lúc thế này, cậu chủ mới thực sự là mình, rất không tốt, không tốt. Cô đừng làm phiền nhé, có như thế nào, chúng tôi không thể cứu cô được.”.

Lời cảnh báo của cô Elik còn chưa kịp ngấm, đầu óc Enji đã từ chối tiếp thu. Cô hơn hở tiến dần đến đến anh, trong khi đó, người nhà Fujimaru nín thở. Họ thực sự muốn kêu gào:

“ Tiểu thư, van xin cô, đừng đi mà…”

“ Tiểu thư, đừng làm điều dại dột….”.

“ Tiểu thư, ngài ấy đáng sợ lắm. Cô quay lại với chúng tôi đi.”.

Nhưng cơ bản là không thể, bây giờ chỉ cần họ làm ồn, Saka sẽ làm gì họ cũng không có khả năng tưởng tượng được.

Enji cứ như vậy, tung tăng chạy nhảy qua muôn vàn những biển cảnh cáo: Stop; Danger ; Come back, please!....và đến chỗ anh. Cô nhẹ nhàng lượn qua, lượn lại…để xem phản ứng của anh thế nào. Thấy anh mãi cũng chỉ chăm chăm nhìn vào ly rượu, đến liếc cô một cái cũng lười, trong lòng cô dâng lên cảm giác…hưng phấn khó tả. Đối mặt với anh lúc này, cảm giác như đối mặt với thú dữ…cực kì, cực kì thú vị….o_O…

Enji ngồi phịch một cái xuống ghế salon mềm mại, nghiêng đầu ngó mặt anh, hỏi anh bằng chất giọng rất dễ thương.

“ Sakaaaaa…..!. Anh đang đói à.”.

Anh im lặng không trả lời, cô không quan tâm vẫn tiếp tục.

“ Nó như thế nào.?. Nói cho Enji biết chút được không.?. Có giống như khát nước không.?. Có giống như thèm ăn kem không.?. Có cảm giác khó chịu không.?.Có cảm thấy giận giữ không.?. Có thấy muốn đánh người không.?.....Saka, đừng im lặng như vậy. Nói cho Enji biết chút xíu cũng đâu có sao..”.

Cô liến thoắng lảm nhảm một hồi, càng nói càng khiến mấy người nhà Fujimaru toát hồ hôi.( Này, đang là mùa đông đấy nhé.) Cả người họ dần run lên sợ hãi thay cô, một vài người đã liều mạng chạy đến gần, người sử dụng tay chân khoắng lung tung ra hiệu, người thì chỉ trỏ dùng tiếng nói của người câm cảnh báo. Đáp án vẫn là không có tác dụng.

Nhưng cô nói nhiều như vậy, cũng có thể khiến anh chú ý.

Ánh mắt anh rời khỏi tầm nhìn xa xăm đang xuyến thấu lớp kính để chuyển đến cô. Đôi mắt xám tro lạnh lùng nhìn cô không cảm xúc, anh cất tiếng nói băng lãnh:

“ Enji, tôi đang rất khó chịu. Không có thời gian chơi với em, em tránh ra chỗ khác đi. Em nói nhiều quá. Tôi nghe rất đau đầu.”. Anh nói xong, ánh mắt lại ngay lập tức nhìn về phía khác, coi như không để ý đến cô thêm nữa.

Kẻ khôn ngoan, nghe anh nói như vậy liền rời đi.

Enji không những khôn ngoan, còn là đại thiên tài. Chỉ tiếc là đại thiên tài quái gở….. Vì thế….không những không rời đi, cô còn khuyếch đại thêm cái loa nho nhỏ của mình.

“ Không phải mà, Enji đâu có muốn chơi, Enji là đang muốn tìm hiểu. Này nhé, anh đang đói, vậy thì đâu cần chờ thuốc mang về, anh uống máu tươi cũng được mà.( Người nhà Fujimaru giật mình.) Em đọc trong sách ghi chép nhà Senje, ở đó ghi rõ Vampire có thể hút máu người. Anh là dòng thuần, chắc chắn là biết chứ. Enji rất tò mò, không biết khi hút máu người, Vampire sẽ như thế nào.?. Enji mới đọc sách thôi, còn chưa nhìn thấy tận mắt. Hay là anh kiếm ai đó trong nhà mình hút máu họ cho em xem được không.?. ( Người nhà Fujimaru nhìn cô kinh hoàng.) Cô Elik thì anh thấy thế nào, hay cô Marie nhé.”.

Enji đều đều nói, nói thêm câu nào là mấy người kia thêm kinh sợ đến đó. Nhất là câu cuối vừa phát ra, hai người phụ nữ đã lập tức hoá đá, ánh mắt họ tràn đầy nỗi lòng bị phản bội, trên mặt ít nhiều lo lắng, họ không nghĩ cô có thể nói như vậy được. Thường ngày họ yêu quý cô rất nhiều mà….

Và rồi, Saka từ từ quay đầu nhìn cô lại càng khiến họ hoảng hốt….

Anh nhìn cô rất lâu mới chậm rãi hỏi:

“ Thực sự muốn biết cảm giác hút máu giống thế nào.?.”

“ Đúng vậy, rất rất muốn biết…”. Cô gật đầu lia lịa, tạm thời không hiểu ẩn ý trong câu hỏi mờ ám của anh.

“ Vậy được…”. Anh đáp lời rồi nói tiếp. “…lại gần đây, tôi sẽ nói cho.”.

Không chút nghi ngờ, Enji liền ngoan ngoãn vui vẻ mò tới ngồi sát ngay cạnh anh.

Nhưng…

Đáp lại ánh mắt ngây thơ trong trẻo và nụ cười tươi sáng của cô, anh lại im lặng nhìn vào chiếc cổ trắng nõn và âm thầm đánh giá.

Vứt điếu cigar trên bàn, đặt nhẹ li rượu xuống, anh từ từ tiến gần cô.

Đôi tay to lớn của anh áp vào hai bên má hồng hồng mềm mềm phinh phính, anh cúi xuống và hôn cô rất mạnh mẽ…

Khi cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra….

Nụ hôn của anh đã đi dần xuống cổ…

………

Phập....

………

Đó là một âm thanh, thực sự rất nhỏ, nhưng cô lại nghe thấy rõ ràng…

Cảm giác như là…hai vật sắc, nhỏ và nhọn vừa đâm vào cổ của cô….

Dòng máu ngọt ngào tuôn ra…

Hai chiếc răng nanh vẫn tiếp tục cắm sâu như thế…

Enji cảm nhận rõ dòng máu chảy…cổ họng anh phập phồng…tiếng anh nuốt thứ chất lỏng đó vang lên đều đặn…

Xung quanh là một mảnh tĩnh lặng…

Enji ngây ngốc không nói gì, không phản kháng, không cử động, cô hiện giờ đã biết đến ngỡ ngàng đến tột cùng là gì.

Những người hầu và vệ sĩ nhà Fujimaru đã sớm vốn á khẩu, họ sững sờ nhìn quang cảnh trước mắt…

Phải đến hơn ba phút, một tiếng nói trầm khàn vang lên đánh thức tất cả. Giọng nói pha chút kinh ngạc, nhưng khuôn mặt của người nói lại rất bình tĩnh:

“ Cậu chủ, thuốc của ngài ở đây.”.

Người nhà Fujimaru giật mình quay phắt người nhìn ông, thầm than sao ông không trở về sớm vài phút. Như vậy thì sẽ rất tốt rồi.

Saka nghe thấy tiếng ông Langdon, anh dừng lại việc mình đang làm, từ từ thả người cô nằm xuống ghế và đứng dậy. Anh tiến đến gần ông, một tay rút ra chiếc khăn từ trong túi và lau miệng. Tay kia lấy lọ thuốc nhỏ trên tay ông Langdon, nhẹ nhàng mở nắp hộp, chậm rãi đưa từng viên từng viên tròn tròn màu đỏ đặc vào miệng. Và cũng bình thản bước ra khỏi căn phòng, không hề ngoái đầu lại.

Ở trên ghế salon, Enji được đỡ nằm xuống, quá mức kinh ngạc nên vẫn ngây người ra một lúc, rồi mọi thứ trước mắt cô mờ dần, trắng xoá…cuối cùng là bao trùm bởi màu đen tuyền sâu thẳm….

---

Saka tỉnh dậy vào khoảng hơn hai tiếng sau đó, cảm thấy cơ thể rất thoải mái, cơn đói khiến anh bực bội cũng biến mất. Lắc lắc đầu, anh ngồi dậy.

“ Cậu chủ, ngài đã tỉnh.”. Tiếng ông Langdon vang lên trước khi xuất hiện.

“ Ngài còn đói không.?.”.

“ Không, hiện tại tôi thấy rất ổn. Tôi ăn hết bao nhiêu thuốc vậy.”. Anh đứng dậy, rời khỏi giường và đi về phía phòng tắm.

“ Chừng 40 viên.”.

“ 40 viên.? Xem ra lần này tôi rất đói.”. Saka táp nước vào mặt cho tỉnh táo, nhìn vào gương thở nhẹ. Lần nào đói anh cũng ăn rất nhiều, nhưng chưa bao giờ đến 40 viên máu cả. Có lẽ về sau không nên quên việc quan trọng như thế được. Anh đưa tay vào túi quần muốn lấy khăn ra lau tay, lại giật mình phát hiện khăn tay bị lấm bẩn. Anh nhìn kĩ hơn, là…máu khô sao.?.

Sau hai giây….

Anh quay đầu nhìn ông Landon, ánh mắt trầm xuống xem ra không tốt.

“ Tốt nhất là ông nên lắc đầu.”.

Đáp lại anh, ông quản gia mỉm cười.

“ Cậu chủ, ngài nên sang phòng tiểu thư một lát. Cô Elik có vẻ sắp không cản nổi tiểu thư nữa rồi.”.

---

Phòng Enji.

Những tiếng hét phẫn nộ vang lên khiếp lòng người khiếp đảm.

Aaaaaaaaaaa………..

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa………

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………..

“ Tiểu thư, cô nên bình tĩnh lại. Lúc đó cậu chủ đang mất kiểm soát.”. Giọng một nữ hầu vang lên nhẹ nhàng hoà hoãn.

“ Đói mà cũng mất kiểm soát được, anh ấy là thú vật à.”. Giọng Enji bừng bừng phần nộ.

“ Tôi phải đi giết Saka. Không thể tha thứ được. Tôi có phải đồ ăn đâu.”.

“ Tiểu thư, cô phải hiểu là….”.

“ Là cái gì tôi cũng cóc quan tâm. Luộc anh ấy xong rồi cái gì cũng được.”. Giọng cô gào lên dữ dội át hết toàn bộ những lời nói khuyên nhủ của các hầu gái.

“ Tiểu thư, cậu chủ không phải là thức ăn. Không được luộc ngài ấy”.

“ Thế nào cũng được. Tôi phải băm Saka nấu cháo.”.

Ồn ào…ồn ào…

Saka đứng ngoài cửa, tay đang định đẩy cửa bước vào liền khựng lại. Anh im lặng nghe đoạn hội thoại trên vẫn đang tiếp tục, suy nghĩ thức thời quay ngay người bước đi.

“ Ông Langdon, khi nào con bé hết giận thì hẵng cho nó xuống tầng gặp tôi. Nếu tình trạng cứ tiếp tục thế này thì tạm thời nhốt lại cũng được.”.

---

Bữa cơm tối, Enji hai tay nắm chặt dĩa và dao nhỏ thái thức ăn đang cắm trên miếng thịt bò sốt nhìn anh trừng trừng căm tức.

Sau bữa cơm tối, Enji áp li sữa nóng trong tay, nhìn anh trừng trừng căm tức.

Gần 10 giờ tối, Enji cầm chặt quyển sách mở trong tay, ở góc xa nhìn anh trừng trừng căm tức

Hơn 11h đêm, sắp đến giờ đi ngủ, Enji ôm chặt Hunxter, ngồi ở ghế salon đối diện với ghế salon của anh, nhìn anh trừng trừng căm tức.

Người ta nói, khủng bố tinh thần là khủng khiếp nhất.

.Saka lĩnh giáo.

“ Enji, bực tức chuyện gì vậy.?.”. Saka liếc cô, vô tội hỏi.

Nhanh như chớp, cô gào lên đáp lại anh hết sức dữ dội.

“ Em không phải đồ ăn.”.

Gào xong, khuôn mặt lập tức đỏ hồng lên, trông hết sức ấm ức oan khuất.

Trước phản ứng quá mãnh liệt ấy, anh chỉ còn biết cách thở dài. Cô tức giận anh còn có thể chống đỡ, nhưng bày ra bộ mặt ấm ức như vậy…..đúng là đánh một đòn mạnh vào tim anh.

“ Tôi biết.”.

“ Vậy sao lúc đó anh cắn em.”.

“ Lúc đó tôi hơi đói nên khó chịu. Em biết rõ mà, cô Elik cũng đã cảnh báo em.”.

“ Anh là Hunxter à, hễ đói là đi cắn càn sao.?.”.Cô tiếp tục lên giọng, vẫn là ấm ức tra hỏi anh. Khi cô vừa nói đến Hunxter, con chó liền gâu lên một tiếng phụ hoạ.

Anh lại thở dài. Cuối cùng không nói nữa mà đứng dậy tiến về phía đối diện. Ngồi xuống bên cạnh và đưa tay tháo dải băng trắng mỏng đang quấn quanh cổ cô gái trước mặt. Anh xem xét kĩ vết răng nanh của mình, chúng nhỏ, nhưng trông khá sâu. Enji trước hành động của anh cũng ngồi im lặng.

Anh nói với cô, giọng rất nhẹ nhàng:

“ Sẽ không để lại sẹo đâu.”.

“ Em biết. Vết thương này với khả năng hồi phục của em cũng chỉ mất không quá ba ngày sẽ trở lại bình thường như cũ.”.

Anh nghe giọng cô nói tuy đã dịu lại nhưng vẫn rất buồn bực liền cảm thấy nhói nhói trong lòng. Khẽ mỉm cười, anh ôm cô vào lòng, vỗ vỗ nhẹ lưng cô:

“ Bé con, tôi xin lỗi. Sau này sẽ không cắn em nữa.”.

Wa…tình cảm đằm thắm thật tốt. Và sẽ tốt hơn nếu anh không nói thêm câu này:

“ Mà cũng là em muốn biết cảm giác bị hút máu thế nào mà. Giờ biết rồi sao còn giận tôi.”.

Enji cáu…

“ Đi chết đi. Saka!.”.

“ Mai em trở về nhà Senje, không đón giao thừa gì với anh nữa.”.

“……”.

---

Cô Elik nhìn theo chiếc xe bạc sang trọng trở Enji về nhà, đồng loạt cùng những người khác thở dài đau khổ. Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn mỉm cười thiên hạ thái bình lòng không khỏi tức giận.

“ Cậu chủ, ngài vẫn còn vui vẻ được sao.?.”.

“ Có gì lại không vui vẻ được.?.”. Anh vẫn cười cười hỏi lại cô.

“ Cậu chủ, sinh nhật tiểu thư Enji vào tháng mấy.?.”.

“ Ừm…là tháng ba. Có gì liên quan sao.?.”.

“ Phải…”. Cô Elik đáp lời thật mạnh, vẻ mặt theo kiểu: Ra là ngài còn nhớ.

“ Tháng ba tiểu thư sẽ đủ 19 tuổi, ngài sẽ hết quyền làm giám hộ, lúc đó muốn cô ấy ở lại nhà Fujimaru cũng không thể được nữa. Ngài biết rõ đây là năm mới duy nhất và cuối cùng cô ấy đón giao thừa với chúng ta. Vậy mà ngài làm tiểu thư đi rồi.”.

Anh bình tĩnh trước những lời nói của cô Elik, nghe xong lại mỉm cười càng thâm sâu hơn:

“ Cô Elik, là ngược lại mới đúng. Đây là lần cuối cùng Enji đón năm mới với gia tộc Senje. Và sẽ là mãi mãi với gia đình Fujimaru.”.

Để người quản gia đứng suy ngẫm với lời nói của mình, anh rảo bước vào nhà. Vừa đi vừa ra lệnh cho ông Langdon ngay sau mình:

“ Ông báo lại cho Đại Lão là con bé sẽ trở về. Nói luôn với ông ta ngày 4 tôi sẽ đến đón Enji. Năm mới thăm gia đình một vài ngày là được rồi.”.

“ Ngày 4.?. Ngài định đưa tiểu thư sang Pháp sao.?.”.

“ Tất nhiên rồi, nhiều người trong gia tộc không phải rất mong chờ Enji sao.?. Năm mới mang Enji về, coi như là món qua tặng họ.”.

Ánh mắt anh ánh lên tia thú vị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play