Gió thổi làm tóc nó bay bay, khuôn mặt khi nhìn nghiêng khiến
người ta bất giác như đang ngắm nhìn một thiên thần.
I've got a problem and I.. (don't know what to do about it)
Even if I did, I don't know if i would quit
But I doubt it. I'm,
Taken by the thought of it
And I know this much is true
Baby, you have become my addiction.
I'm so strung out on you
I can barely move...but I like it,
And it's all because of you
So, and it's all because of you
And it's all because of you
So, and it's all because...
Never get enough,
She's the sweetest drug
Ain't no doubt....
So strung out.
Ain't no doubt....
So strung out.
Over you,
Over you
Over you
Tôi có một vấn đề và tôi (không biết phải làm sao)
Nếu tôi biết, tôi cũng không bíêt liệu tôi có từ bỏ được
không
Nhưng tôi nghi ngờ là tôi có thể. Tôi
Bị ý nghĩ về điều đó kiểm soát mất rồi
Và tôi biết điều này là thật
Cưng ơi, cưng trở thành thuốc nghiện của tôi rồi
Tôi phải đeo đẳng em thôi
Tôi không thể di chuyển được... nhưng tôi thích điều đó
Và tất cả là tại em (tất cả là tại em)
Tất cả là tại...
Không bao giờ đủ
Cô ấy là liều thuốc nghiện ngọt ngào
Nghĩ về điều đó mỗi giây
Tôi không thể làm gì hết
Chỉ quan tâm mỗi chuyện là lần tới, tôi sẽ lấy thêm nữa
Biết là tôi phải tránh xa
Vì điều đó không tốt cho tôi tí nào
Tôi cố và cố nhưng sự ám ảnh của tôi không tha cho tôi
Nó quay mặt lại. hắn đang hát. Chính xác là như vậy. hắn…sao
lại hát hay như thế. Mà hồi giờ nó có nghe hắn hát đâu. Sao bỗng nhiên?
- ngạc nhiên lắm hả?_hắn quay lại mỉm cừời
- uk! Không nghĩ là anh lại hát như vậy?
- cô thích nghe không
- hì! Thích! Anh hát nữa đi
nó im lặng ngồi nghe hắn hát, đung đưa theo điệu nhạc.
một lâu sau, hắn quay lại thì nó đã ngủ từ khi nào (hik!).
nhìn nó, hắn mỉm cười:
- con người này đúng là! Thật hết thuốc chữa.
Sáu tháng trôi vùn vụt qua như một giấc mơ. Nhanh thật! ngày
kia thôi là nó sẽ rời khỏi cái gia đình này. Ba mẹ hắn đang rục rịch chuẩn bị
bay sang nước ngoài. Mặt mẹ hắn vẫn buồn lắm:
- haizzzzzz! Anh à. Em còn muốn ở đây với hai đứa mà
- không được em à. Chúng ta còn công việc ở bên đó. Chẳng phải
những điều em lo lắng với đứa con trai yêu qý đã giải quyết xong rồi hay sao?_bố
hắn an ủi
- Nhưng…chúng chưa có con thì em vẫn chưa yên tâm
- Em lại nghĩ vậy nữa rồi. chúng còn trẻ, không thể để đứa
bé cản trở việc của chúng được
- Nhưng em…
- Được rồi mà. Không sao đâu
Mẹ hắn thở dài. Thật là chẳng biết làm sao nữa. công việc của
bà rất bận rộn. ở đây gần nửa năm là một kì tích đối với bà rồi. công việc của
bà bận rộn, chất như núi ở đất nước xa xôi kia.
Bà xuống bếp, muốn mở một bữa tiệc thật ngon trong gia đình
để tạm biệt hai đứa con yêu dấu.
- mẹ chuẩn bị đồ ăn ạ?_nó ôm bà từ phía sau. Giọng nũng nịu
- uk. Mẹ muốn làm một tiệc nhỏ để tạm biệt hai đứa
- vậy để con giúp mẹ nhá.
- Ukm. Con thái thịt giúp mẹ đi
- Vâng
Bà tú nhìn nó mà khẽ mỉm cười. con bé tuy không nấu ăn giỏi
như các thiên kim tiểu thư khác, thậm chí có phần đoảng hơn nhưng như thế thì
sao nào? Con bé có một cá tính của nó, dễ thương, khiến người khác rất vu vẻ và
ấm lòng khi ở bên. Bà rất hài lòng, thằng Lâm lấy nó làm vợ cũng làm cho bà yên
tâm phaanf nào.
- Mẹ biết…thằng Lâm không tốt như những đứa khác. Nó ngang
tàng, bướng bỉnh và thậm chí trăng hoa nữa. nó sẽ có lúc làm con buồn
- Không sao mà mẹ_”dù sao thì con cũng sẽ đi mà” nó nghĩ thầm
- Mẹ vẫn lo lắm. nhỡ nó có việc gì làm ocn buồn thì con gọi
cho mẹ nhá. Mẹ sẽ xử nó giùm con
- Vâng
Nó nói mà thấy cổ họng nghẹn lại, khóe mắt cay cay. Trong
nhà này, ai cũng đối xử với nó thật là tốt. ba hắn tuy ít nói nhưng lại âm thầm
lo lắng cho nó về việc học, việc làm. Còn mẹ hắ thì chăm sóc nó như motoj đứa
con gái ruột, thông cảm cho nó về tính hậu đậu, vụng về
- sao con lại khóc_bà Tú nhìn nó, mặt biến sắc_con thấy khó
chịu ở chỗ nào à?
- Dạ không ạ?_nó nghẹn ngào
- Sao lại không sao. Thôi con lên phòng đi, để mẹ tự chuẩn bị
cũng được
- Mẹ…._nó bất giác khóc to, ôm chầm lấy bà Tú
Hơi bất ngờ, bà Tu vỗ vỗ vai nó, ôn tồn hỏi:
- ngoan nào! Con gái. Có chuyện gì. Kể mẹ nghe, sao lại khóc
- con…hức…sao mẹ…lại đối xử…tốt với con vậy chứ?
- Mẹ xem con là con gái ruột của mẹ. con là cô con gái tốt,
con dâu hiền thảo, tất nhiên mẹ phải đối xử tốt với con rồi
- Mẹ…mẹ…ơi! Con thương mẹ lắm
- Ukm! Mẹ cũng thương con
Đẩy nó ra, bà Tú chùi nước mắt cho nó:
- thôi nào, lớn rồi lại khóc. Chồng con nó cười cho đấy
- kệ anh ấy
- sao kệ được nào. Thôi nín đi. Chuẩn bị bữa tiệc cho hai bố
con nữa chứ
- vâng ạ
nó chùi nước mắt, loay hoay giúp bà dọn tiệc.
Ngày hôm sau,. Tại sân bay…
- mẹ đã bảo không cần tiễn mà
- nhưng mà con thích_nó ôm bà Tú, giọng nũng nịu
- thôi nào. Lớn mà y như con nít ấy. hai đứa nhớ phải sống tốt,
không được cãi nhau đâu đấy. nhất là thằng Lâm. Con mà để cho cái Linh nó khóc
thì coi chứng đó_bà Tú lừ mắt nhìn hắn
- thôi mà mẹ. sao mẹ lại bênh vực cô ấy thế. Cô ấy toàn bắt
nạt không ak mà
- mày coi chừng đó. con Linh bắt nạt mà cũng đáng. Coi chứng
chứu không mẹ về xử mày liền ấy
- mẹ…._Lâm nhìn bà, ánh mắt vô tội
- hahaha! Hai mẹ con xong chưa? Chuẩn bị đi thôi chứ
- bố…._nó chạy lại, ôm chầm lấy ông Vương
- uk! Con gái ở nhà ngoan nhé
- bố đi cũng giữ gìn sức khỏe nhé. Chăm sóc mẹ tốt nữa. đừng
cho mẹ làm việc quá sức
- được rồi! được rồi! hai mẹ con cứ làm như bố con tụi tôi
không biết chăm sóc phụ nữ ấy
ông bà Vương xách va li đi, nó và hắn vẫy tay đến khi bóng
hai người ấy khuất hẳn.
- đi nào. Về thôi
- ukm
nó trả lời nhỏ xíu, lẽo đẽo đi theo hắn.
- chiều nay tôi về nhé.
- Vội đến thế ak?
- Ukm. Chứ tôi ở nhà anh làm gì. Chỉ làm chướng mắt anh thôi
Hắn im lạng lững thững đi. Nó trở về nhà, sắp gọn lại đống đồ
bỏ vào va li. Hắn chỉ đứng ở nơi cửa ra vào, nhìn nó sắp đồ, không nói gì.
- anh không đi chơi đâu ak
- không.
- Sao hiền thế?
- …
- Không có tôi…anh thoải mái nhé
- ….
- Chăm sóc tốt cho bản thân nhé
- ….
- Đừng để ốm đấy, anh mà sụt cân thì mấy cô nàng chê ngay đó
- ….
- Nhỡ có đau bệnh thì khám ngay, để lâu ngày không ai chăm
sóc cho anh đâu. Người giúp việc chăm sóc không kĩ như mẹ anh đâu
- …
- Ít ăn ở quán, về nhà ăn cơm tốt hơn
- …
Hắn quay người, đi xuống dưới nhà. Nó nhìn bóng dáng hắn đi
mà bất giác cảm thấy điều gì đó tưng tức ở ngực.
Xuống dưới nhà, nó bước vào bàn ăn cơm. Hai người ăn cơm mà
chẳng nói với nhau điều gì. không khí trong nhà bỗng trở nên im ắng, buồn tẻ.
- chiều nay để tôi đưa cô về_hắn bây giờ mới nói lên một câu
- không cần_nó nói mà không ngước lên_hết hợp đồng, hỉ là
người lạ, cần chi phải tình cảm như vậy
hắn im lặng. nó đã từ chối lòng tốt của hắn. nó sợ! sợ cái sự
ôn nhucủa hắn làm đổ gục mất. không! Trong hoàn cảnh này nó cần phải làm chủ,
không được mất lý trí. Mày nên nhớ hắn ghét con gái như thế nào, nếu còn ở lại
bên cạnh hắn thì mày sẽ phải khổ. Nó vừa ăn cơm, tự nhủ mình như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT