Hắn lãnh đạm nói rồi ăn tiếp bữa sáng. Nó để ý thấy hắn chẳng nói gì với nó, chỉ nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. ra xe, hắn vẫn im lặng đi, nó lẽo đẽo theo sau. Một hồi. như không chịu đựng được, hắn mới lên tiếng:

- Sao hồi sáng lại khóc? Nói thật đi..có phải là do tối qua…

- Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. không phải là không phải. anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa có được không? Anh với tôi đơn thuần chỉ là hợp đồng! sao cứ hay quan tâm thế nhỉ

- Cái gì mà là hợp đồng?_tên Ken cáu gắt_chẳng phải hôm qua đã…

- Haha! không ngờ anh là người nặn tình nghĩa như vậy đó. chúng ta đêm qua đơn giản chỉ là tình một đêm. TÌNH_MỘT_ĐÊM thôi anh hiểu không?

- Em…sao lại có thể nói như vậy? em…đang lừa dối anh phải không>? Xảy ra chuyện gì với em vậy?

- Tôi đã nói là không có gì. Đêm qua đơn giản là anh cần tôi_tôi cần anh. Hết đêm thì chỉ là NGƯỜI XA LẠ thôi. Sao anh chẳng hiểu tôi nhỉ

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả.tôi quá mệt mỏi rồi. không ngờ anh là người như thế. Quá nhạt nhẽo và buồn chán. Thì ra anh là người dễ chinh phục đến vậy. vậy mà tôi tưởng sẽ có nhiều điều thú vị khi chinh phục anh chứ. Ai ngờ…chỉ cần một đêm là anh đã…thôi tôi đi đây. Anh không cần đón tôi nữa đâu. Phiền.phức!

Nói rồi nó một mạch đi thẳng, khong dám dừng lại. có cái gì nóng hổi đang lăn trên má nó thế này? Cái gì cay cay nới mắt nó thế này? Còn cả miệng nó nữa. Sao lại...mặn chát đến thế. Cái…đấy…không phải là nước mắt đấy chứ? “Chết tiệt”_nó rủa thầm trong miệng. chẳng phải cả đêm hôm qua đã khóc rồi sao? Chẳng phải đã hwuas là không được nghĩ đến, không được quan tâm đến người đàn ông đó hay sao? Chẳng phải…chết tiệt!!! sao hôm nay nó lại bỗng trở nên yếu đuối thế này? Nó tự **** thầm rồi quệt vội nước mắt, vội đến trường.

Vừa bước vào cửa lớp đã nghe tiếng con Vân kêu lên đầy ngạc nhiên:

- ôh hay! Mi còn chưa hết phép mà sao lại đi học?

- keke! Ta là con ngoan trò giở mà lại_nó vẫn giữ thái độ vui vẻ dù trong lòng đang mún khóc

- mi trông cách mi đang cười kìa. Có chuyện gì hả? mặt mi…sao vậy? chuyện gì xảy ra với tên ck mới cưới ak_Vân tinh ý hỏi nó

- haizzzzzzz! Mới xa mày có mấy ngày mà mày mún làm thầy bói hồi nào vậy hả?

- ta không đùa! Nói thiệt yk

- thì ta có đùa đâu. Mà mi tính làm thầy bói thiệt hả_nó vẫn đùa giỡn, không muốn nói thật với nhỏ Vân. Chẳng phải là ngại gì mà nó sợ nhỏ Vân lo lắng cho nó thôi. Vân là một đứa luon sống vì bạn mình. Chơi từ hồi nhỏ đến giờ, nó quá rõ tính nhỏ bạn. vì thế nó cũng không muốn nói…chỉ sợ nhỏ lo nghĩ nhiều

- thôi. Mi không muốn nói chắc là có lý do. Ta không ép

nghe nói vậy, nó vui lắm. thật tốt là con bạn rất tâm lý. Nó chuyển chủ đề:

- ak mà chuyện mày với tên Quân thế nào oiz?

- Mày đừng nhắc đến tên đó nữa. hắn bỏ đi ra nước ngoài du học rồi

- Du học?_nó mở to mắt ra_tại sao lại như vậy? lúc nào cơ?

- Sau khi dự đám cưới của mi. xem ra…ta không còn cơ hội nữa rồi

- Hắn từ chối lời tỏ của mi ak

- Không! Ta chưa kịp tỏ tình thì hắn đã đi rồi

- Sao mi lại nó là hk còn hy vọng?

- Ta thấy…hắn nặng tình với mi lắm_Vân nói mà mặt buồn rười rượi

- Không sao đâu. Ta tin là hắn sẽ động lòng với sự nỗ lực của mi thôi. Ta ủng hộ mi_nó nói rồi vỗ vai Vân động viên

- Cảm ơn mi_nhỏ Vân mỉm cười

….

Sau buổi học, tạm biệt nhỏ Vân, nó lang thang khắp nói. Đơn thuần là nó hk muốn về sớm. chỉ cần chạm mặt tên Ken là nó càng buồn đau hơn. Bước vào một cửa hàng làm tóc, nó chọn cho mình một kiểu thật đẹp, sau đó đi sắm đồ và nữ trang. Bước ra khỏi siêu thị là nó thay đổi với một phong cách mới

Xong xuối, nó vẫy một chiếc taxi đến bar No.1_cũng là một Bar khá nổi tiếng mà trước đây nó cũng đến vài lần

Nó bước vào trong, mọi ánh mắt đổ dồn vào nó. Vài con mắt hau háu nhìn nó như muốn nuốt chửng làm nó thấy có phần sợ hãi. Nhưng cố đứng vững, nó tự tin bước đến một bàn, gọi một ly whisky. Ngay lập tức, một tên con trai dáng vẻ bụi bặm, khuôn mặt ưa nhìn bước tới gần nó, ngồi xuống bên cạnh:

- chào em! Đến đây một mình sao?

- Ukm! Có chuyện gì không?nó ngước mắt lên hỏi

- Buồn nhỉ. Thế có thể chơi cùng anh đêm nay không?

- Sao cũng được_nó nói rồi quay lại uống tiếp

- Em biết nhảy chứ?

- Anh nghĩ tôi không biết nhảy thì đên đây làm quái gì?

- Ra với anh một bản nhé

Nó gật đầu rồi theo chân hắn bước ra. Nó bắt đầu lắc lư theo nhạc, nhảy điên cuồng. tên con trai kia bám chặt lấy nó, bàn tay không để yên mà sờ soạng thân người. nó gạt tay hắn ra, bực bội về lại phía ghế ngồi. tên kia cũng lẽo đẽo bám theo:

- Sao thế em? Em không thể…chiều anh một chút ak?

- Anh tránh ra đi. Đàn ông thằng nào cũng ******** như nhau?

- Em cãi nhau với người yêu ak?

- Đó không phải là chuyện của anh

- Theo anh đi! Anh sẽ tốt hơn cái thằng mù mắt đã bỏ rơi em, tốt hơn thằng đó gấp trăm lần

- Tôi.nói.là.anh.tránh.xa.tôi.ra

- Thôi nào em…anh chỉ muốn giúp em hết buồn thôi mà

- Chết tiệt

Nó rủa thầm rồi đặt tiền lên bàn, vớ láy túi xách đi thật nhanh ra ngoài cửa. Đuổi theo nó là âm thanh cừoi khả ố của tên kia.

Ra ngoài đường, thoát khỏi không khí ngột ngạt của rượu, khói thuốc và âm nhạc ấy, nó mới thấy lòng mình được chút thanh thản. tìm một ghế đá, nó ngồi lên, hai tay ôm lấy đầu đầy mệt mỏi. nó phải làm gì đây? Về nhà ư? Nó không muốn đối mặt với tên đàn ông ấy chút nào. Không về nhà? Chắc chắn bà Tú, ông Vương và cả mọi người sẽ rất lo lắng cho nó. Tuy chỉ ở với họ được vài ngày nhưng nó cũng đủ cảm nhận được tình yêu của họ dành cho nó thật nhiều đến nhường nào. Suy nghĩ một hồi, nó cũng phải lết cái đôi chân về nhà mình. Muốn để cho tâm hồn thư thái chút ít, nó quyết định đi bộ, cũng là cách để nó giải đi ít nhiều mùi rượu trong nguwoif.

Vừa đến cửa nhà, đã thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng trước cổng. hắn cũng thấy nó đã về, ánh mắt có chút tức giận nhưng vẫn kìm nén, ôn nhu hỏi:

- em làm gì mà về trễ vậy?

- Ơ hay! Chăng phải tôi đã nói với mẹ là học với bạn nên về trễ hay sao_nó vẫn cố ý gây sự

- Nhưng anh đã liên lạc với bạn em và chẳng ai biết em ở đâu cả

- Ôh hay! Anh đang điều tra tôi hả?_nó bắt đầu cáu

- Anh chỉ quan tâm đến em thôi mà_hắn vẫn dịu dàng nhưng trong đáy mắt đã có lửa

- Tôi nói tiếng Việt chứ có nopí tiếng Ả rập đâu mà anh không hiểu nhỉ? Tôi đã nói là không cần anh quan tâm

- Anh nghe mấy thằng đàn em báo là thấy em trong Bar No.1

- Haha! H` anh xem tôi như một tên tội phạm đấy ak? Anh vào Bar được, tôi cũng vào đuợc. anh cằn nhằn điều gì

- Nếu em muốn, anh sẽ dẫn em vào, không nên đi một mình, sẽ rất nguy hiểm. em biết rồi đấy, trong bar…

- Anh thôi đi_nó gạt phắt tay xua đi_anh không cần phải giảng giải. anh vào bar thì anh cũng như vậy cả thôi. Nói chi lòng vòng. Tôi mmệt quá, vào ngủ đây. Anh thật là lắm chuyện

Nói rồi, nó đi vào trong nhà, đi như là muốn chạy trốn hắn. tại sao? Tại sao vẫn còn nhớ đến nguời con gái ấy mà cứ quan tâm đến nó là sao? Tại sao hắn không lạnh lùng, mặc kệ nó như hắn đã từng đối xử với những nguời con gái khác. Hắn làm như vậy…chẳng khác nào…chẳng khác nào giết chết nó thôi. Không đựoc~ ó phải cứng rắn lên, phải tập cố soóng đối diện với hắn hàng ngày. Nhưng nó vừa buớc đến củă, hắn đã kéo tay nó lên lầu, nó la khẽ:

- anh buông tôi ra

- nếu em không muốn ba mẹ biết chuyện em đi bar thì tốt nhất là nên im miệng đi

- anh…

nó vô cùng tức giận nhưng hắn nói đúng, la lối lúc này không phải là cách tốt. biết điều, nó im lặng nhưng đối tay vẫn không ngừng quơ quơ thoát khỏi hắn. Đến phòng, hắn đẩy mảy cánh cửa ra và lấy chân đống rầm lại. ném nó lên giuờng, hắn ngồi đối diện và bắt đầu thẩm vấn:

- em đã thay dổi, tay dổi rất nhiều. em không cnfnhư hồi truớc nữa. kể từ sau đêm hôm truớc

- hừ! con nguời rất dễ thay đổi. huống hồ…con nguời truớc của tôi..anh thật sự không biết. chính là như bây giờ. Còn con nguời ma fnah lầm tuởng là con nguời thật, chỉ là giả vờ để DỤ_MỘT_ĐỨA_CON_NÍT_NHƯ_ANH_THÔI

- em nói dối. anh nhìn ngưòi bao giờ cũng rất đúng.

- Anh muốn làm thầy bói thì tôi khuyên anh nên bỏ nghề sớm đi nhá. Tôi mệt rồi, tôi muốn đi tắm

Nói rồi nó lấy đồ (rút kinh nghiệm, hong dám quên đồ thân yêu) truớc khi vào, nó còn quay lại:

- mà anh có cần tôi dạy lại cho anh về phép lịch sự không nhỉ? Anh không đuợc phép xông vào phòng lúc nguời khác đang tắm

hắn ngồi trầm ngâm huớng ra ngoài cửa sổ. hắn…cũng không biết tình cảm của mình ra sao nữa. mỗi đêm, hắn vẫn luôn nhớ về nguời con gái đã ra đi, bỏ hắn trong nỗi cô đơn trống vắng, mặt khác, hắn cứ quan tâm, lo lắng cho nó, không muốn nó gặp phải nguy hiểm, không muốn nó buồn, không muốn nó rơi nuớc mắt. vậy! rút cuộc alf loại tình ảm như thế nào đây?

Ai daaaaaaaaaa! Thật là đau đầu chết mất. hắn gõ vài cái vào đầu mình. Thôi! Tốt nhất là ngủ. mai nghĩ tiếp vậy, hắn đắp chăn, lăn quay ra ngủ.

Nó sau khi tắm hì thấy tinh thần rất sảng khoái, định sẽ nhảy lên giường và đanh một giấc. nhưng khi nhìn thấy thân hình của hắn, trong mắt nó có một tia e dè. Nó…không thể nào lại ngủ cũng với hắn nữa chứ? Thật sự là không muốn đâu nha. Nghìn vạn lần cũng không muốn. nhưng nhìn lại dưới đât nó cũng không muốn nằm dưới đó đâu. Chắc hẳn là lạnh lắm ý. Haizzzzzzzzzzz! Đành vậy. nó lủi thủi bước lên giường, nằm gọn trong một góc, giữ một khoảng cách với hắn, thật là không muốn đụng chạm tới hắn đâu.

….

Đã muộn rồi mà nó thực sự trằn trọc không ngủ được. đã trùm chăn kín mít rồi mà sao nó lại cảm thấy lạnh thế này? Nhìn tấm lưng rộng rãi, to lớn của hắn, nó nghĩ nhất định khi ôm vào sẽ rất ấm nha. Nhưng mà…hắn…đã không thuộc về nó cơ mà. Không được…phải…phải cứng rắn lên! Không được nghĩ về hắn nữa. nó tự nhủ nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được. bất giác, có một cánh tay to lớn vươn ra, kéo nó vào trong lòng. Nó hoảng hốt giãy dụa! không muốn! không muốn mà. Hắn quát khẽ:

- em nằm yên tí đi

- anh thả ra. Làm cái trò gì đây?

- Một tí thôi. Cho anh ôm em một tí thôi mà

- Anh ôm cái gối kia kìa

- Ôm cái gối kia anh ngủ không được. một chút thôi mà

Nó không nói gì nữa mà căn bản là không muốn nói thêm gì. Nó tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn thích cái cảm giác ấm áp mà hắn ôm nó. Nằm một lúc, nó chìm sâu vào giấc ngủ

Nửa đêm, nó bị đánh thức bởi tiếng kêu mê ma của hắn. vẫn là tiếng gọi ấy, tiếng gọi thiết tha tên người con gái ấy. nước mắt anh cũng đã rơi đầy trên khuôn mặt anh tuấn.

Anh khóc ư?

Vì sao lại khóc?

Đau ak?

Anh đau?

Tưởng tôi không đau sao?

Không đau sao được khi nghe người đàn ông đang ôm mình trong mơ lại tha thiết gọi tên một người con gái khác.

Đ.a.u

Đau thật! haha! Sớm nó đã biết được kết quả này. Mà sao….vẫn đau cơ chứ

Cái gì mà không ôm em ngủ không được? haha! Anh được lắm. nói dối được lắm. Mà nó cũng sơm biết rằng… người anh yêu mãi mãi không phải là nó.

Vậy mà….

Vẫn tự lừa dối chính mình là sao

Đúng!

Là do nó ngu ngốc

Là do nó ngốc nghếch

Đã trao trái tim mình cho hắn một cách mù quáng

Đây là cái giá mà nó phải nhận

Chẳng phải sao?

Có một giọt nước mắt rơi xuống

Hai…rồi ba giọt

Rồi…từng hàng nước mắt chảy dài mặn chát nơi đôi môi

Khóc….

Là khóc sao

Haha! Không biết tự bao giờ nó lại trở nên yếu đuối như vậy?

Hèn! Hèn nhát!

Khóc vì một tên con trai không yêu mình

Thật hèn nhát.

Nó không thể hèn nhát như vậy

Hắn là cái gì mà nó phải khóc vì hắn?

Hắn là cái gì mà để nó phải cầu xin tình yêu của hắn?

Không! Hẳn chẳng là gì cả.

Hắn không đáng để được nó yêu.

Nhưng sao….

Nước mắt vẫn cứ rơi thế này?

Đáng chết!

Đã tự nhủ mình không được khóc.

Mà sao

Vẫn nghe nhói ở trog tim

Nước mắt cứ chực trào ra

Khiến nó…

Không thể khống chế nổi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play