Min Jae vẫn đang ngủ....cô đã quá say để biết được chuyên giì đang xảy ra.
Chiếc xe màu đen của Tae Sun dừng lại ở một khách sạn lớn trong thành
phố. Cậu dìu cô vào trong nhưng dường như Min Jae đã say tới đọ không
thể đứng được nữa...cậu bỗng nhấc bổng cô lên...cô vãn nằm gọn trong
vòng tay cậu, vẫn nhỏ bé như thế...chỉ khác là giờ cô không còn là Min
Jae có vẻ bề ngoài tầm thường như trước nữa...mà giờ đây trước mặt cậu
là một Min Jae cuốn hút , xinh đẹp.
.................
Cậu chỉ lặng yên ngồi nhìn Min Jae say ngủ...5 năm qua cậu đã nhớ cô đến thế nào...nhớ đến phát điên lên, nhớ đến nỗi muốn bay về ngay để ôm lấy cô...Nhưng giờ Min Jae ngay trước mặt, cậu lại chỉ có thể ngồi nhìn cô
từ xa...
Bỗng MIn Jae tỉnh dậy, cô lao thẳng vào nhà về sinh...rượu đã ngấm khiến cô nôn ra mọi thứ....Tae Sun nhẹ nhàng vỗ vào lưng để Min Jae có thể
nôn một cách dễ dàng hơn....Bất giác cô ngước lên..ánh mắt chạm ánh
mắt....Cô không tìn vào mắt mình, cô không tin rằng Tae Sun đang đứng
trước mặt cô...Vịn lấy Tae Sun,cô đứng lên, mở vòi nước và tát nước vòa
mắt cho thật tỉnh táo...để có thể nhìn rõ con người đang đứng trước mặt
cô...
-Em không sao chứ?
Giọng nói ấy khiến cô giật mình, giọng nói suốt 5 năm qua luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô....chôn chặt trong trái tim cô...và khiến cô phải
chờ đợi...
-Em không sao chứ?Sao lại uống nhiều như thế? Em đâu có uống được rượu đâu....
Cô ôm chàm lấy cậu, cái ôm thật mãnh liệt...cái ôm của sự nhơ nhung, của tình yêu kìm nén trong tim suốt 5 năm trời. Rồi chợt cô bật khóc..khóc
òa trong men rượu mộng mị và khóc òa khi đượcnhìn lại hình bóng người
thương....
-Anh đã ở đâu 5 năm qua...anh có biết em nhớ anh thế nào không hả đồ tồi...
Tae Sun không hiểu chuyện gì đang xảy ra...có lẽ do cô quá say nên không thể làm chủ được bản thân mình....cô cứ ôm lấy cậu và khóc như một đứa
trẻ...vẫn là thối quen ấy,thói quen túm lấy vạt áo người khác để che đi
gương mặt mít ướt của mình...
-Cứ khóc đi..anhkhoong hiểu vì sao em khóc...nhưng cứ khóc thỏa thích..anh sẽ ở đây bên cạnh em.....
Min Jae nhìn chong chong vào đôi mắt đã ngấn nước của Tae Sun, chạm nhẹ
tay lên gương mặt ấy, mắt, mũi, đôi môi, dừng lại ở đôi môi, cô nhìn nó
rồi chợt mỉm cười...cô đặt một nụ hôn hẹ nhà lên nó, nhanh thôi nhưng
cũng đủ cho Tae Sun cảm thấy ngõ ngàng....
Buông Tae Sun ra, cô lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má....
-Xin lỗi...em say quá rồi....
Nhưng cánh tay rắn chắc của Tae Sun đã kéo cô lại....đặt lên môi cô một
nụ hôn nồng cháy hơn, hai đôi môi ngọt ngào quyện lấy nhau, hơi thở gấp
hơn trong khi đầu lưỡi chạm vào nhau, dòng nước mắt vui mừng rơi
xuống...
..................
" Anh cũng không muốn rời xa em đâu....nhưng lại sợ em sẽ chạy mất. 5
năm là quá dài đối với anh, suốt 5 năm chỉ biết nhìn lên bầu trời ngắm
những đám mây để nhớ về em, cầu mong em luôn khỏe mạnh và đừng khóc. Cứ
mỗi sáng thức dậy nghĩ tới chuyện không có em ở bên anh như muốn phát
điên lên rồi chẳng muốn làm gì nữa...Anh không muốn là cái đuôi suốt
ngày chỉ biết yêu em mà bám theo em...anh cũng muốn trở thành người đàn
ông xứng đáng với em....để sau này khi chúng ta gặp lại nhau dù là ở đâu em cũng có thể mỉm cười và tự hào rằng trước kia đã từng có một Han Tae Sun hoàn mĩ yêu em...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT