“Để yên đi Kiwi! Em cần phải biết chuyện gì đang xảy ra!”-Mai Linh nức nở quay lại, và cảm xúc mãnh liệt của cô ấy cuối cùng đã trào ra bằng những giọt nước mắt.

Cùng lúc Mai Linh buông tay, Kiwi vội kéo tôi nép sát về phía anh ấy.

“Anh xin lỗi. Nhưng ông quyết định rồi, Mai Linh. Không ai thay đổi được ông đâu.”

“Quyết định? Từ khi nào? Tại sao em lại không biết?”

“Từ hôm qua.”-Kiwi bình thản đáp lại.

Khác với thái độ giận dữ khi trước, lần này thì Mai Linh ôm mặt khóc nấc lên thành từng tiếng trước mặt tất cả chúng tôi. Hẳn cô ấy buồn và thất vọng lắm.

Không hiểu sao, tôi bỗng thấy mình có lỗi, mình thật là xấu xa. Xét về mọi khía cạnh, về ngoại hình, giọng hát, kĩ thuật, cô ấy hơn tôi hoàn toàn. Vậy tại sao không chọn cô ấy?

Trong bộ váy trắng, trông cô ấy càng thêm yếu đuối và mỏng manh. Đột nhiên, Kiwi khẽ buông tay tôi ra, bước lại gần Mai Linh.

“Đừng khóc nữa, Mai Linh.”-Rồi Kiwi cúi xuống lấy tay gạt những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt xinh đẹp kia.

Không chần chừ gì, cô ấy ôm chầm Kiwi, thật chặt.

Một thoáng sững sờ, nhưng rồi Kiwi cũng vòng tay ôm lại.

“Anh có hiểu cảm giác của em lúc này không?”-Cô ấy thì thầm trong tiếng nấc và vùi mình vào bờ vai ấm áp của Kiwi.

“Anh hiểu.”-Kiwi thở dài.

Tất cả những việc này…đang diễn ra trước mắt tôi. Rất thật, rất sống động.

Phải rồi, Mai Linh là bạn gái của anh ấy mà, chuyện này thật quá đỗi bình thường. Vả lại, tôi cũng đâu có tình cảm gì với Kiwi đâu.

Nhưng sao…lại đau thế này nhỉ…?

Cảm giác như…có ai đang bóp chặt lấy trái tim mình vậy.

Ước sao mình có thể biến mất khỏi nơi đây.

Có một điều kì lạ là, mặc dù muốn vậy, mặc dù có thể bỏ chạy, nhưng tôi lại không hề nhúc nhích. Cứ đứng đó hệt như bức tượng đá vô hình. Đối diện với tất cả.

“Để anh đưa em về.”-Kiwi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí âm u đang bay lơ lửng trên đầu tôi.

“Ừm.”-Mai Linh ngoan ngoãn đáp lại.

“Ice-cream, chút nữa giáo viên thanh nhạc sẽ đến, em ở đây chờ nhé.”-Kiwi vừa dìu Mai Linh xuống cầu thang, vừa nói vọng lại.

Tất nhiên, tôi chẳng hề có ý niệm nào về việc anh ấy vừa nói những cái gì.

Tất cả những gì tôi biết, đó là anh ấy đã buông tay tôi ra để đến với Mai Linh-nàng thiên nga trắng xinh đẹp, bỏ tôi lại nơi đây cùng nỗi buồn vô tận.

Thế này đã đủ đau lòng lắm rồi.

Thêm nữa, trước khi rời khỏi đây, Mai Linh đã tặng cho tôi ánh nhìn mà mãi sau này tôi vẫn không thể nào quên được.

Sóng gió sắp nổi dậy từ đây, tôi biết.

***

Một lát sau, chuyên gia thanh nhạc của tôi đã đến. Nghe Antony nói, Mai Linh là học trò cưng của cô ấy, mà không chỉ vậy, cô Thảo Vy còn là cô có họ hàng xa với Mai Linh nữa.

Cô ấy có cái tên rất đẹp, rất nhã nhặn, rất mĩ miều. Thế nhưng lần đầu tiên tiếp xúc, tôi đã thầm gào thét bên trong tâm can mình rằng, giáo viên khủng khiếp nhất, ghê gớm nhất mà tôi đã từng gặp trong cuộc đời chính là đây!

Bạn đã từng đọc Matilda-cô bé nghịch ngợm của Roald Dalh chưa?

Và bạn còn nhớ nhân vật cô hiệu trưởng khổng lồ hung dữ Trunchbull chứ? Cô Thảo Vy, thực sự là phiên bản ngoài đời thực của quý cô Trunchbull ác mộng.

Cô ấy cũng cao lớn như vậy. Hai vai cô ấy gồ lên như hai dãy núi và bàn tay thì to bè, trắng nhợt trông đến là khiếp hãi.

Trước đến giờ tôi vẫn thường nghĩ rằng những người nghệ sĩ chơi đàn piano luôn có bàn tay dài và thon thả, kèm theo là một vóc người nhỏ nhắn, tính cách hiền hòa, dịu dàng. Nhưng cô Thảo Vy thì đi ngược lại tất cả điều đó.

Hay cũng có một cách giải thích khác hợp lý hơn cho việc cô ấy đối xử dữ dằn, là vì cô ấy ghét tôi. Cũng phải thôi, cháu họ hàng xa của cô ấy là Mai Linh mà.

Cô Thảo Vy mặc một bộ váy âu phục màu đen, vai khoác chiếc túi xách thổ cẩm nhiều sắc màu, huỳnh huỵch bước từng bước nặng nề vào phòng. Có lẽ cô ấy nên tham gia lớp aerobic nào đó, như chỗ gần nhà tôi chẳng hạn, nó có thể giúp cô ấy cải thiện thân hình một cách đáng kể-tôi nghĩ thầm.

“Em chào cô.”-Tôi lễ phép đứng dậy.

“Ừm.”-Cô Thảo Vy gật đầu rồi gỡ túi xách, ngồi xuống ghế sofa, vắt chân chữ ngũ, bộ dạng rất thoải mái.

Rồi cô ấy lôi điện thoại ra, bấm số và gọi cho hàng tá người một cách thản nhiên như thể không cần biết tới sự có mặt của tôi ở đây vậy. Hay cô ấy cho rằng tôi đang dành thời gian quý báu của mình đến đây ngắm cô ấy thay vì học gì đó về…ừm, thanh nhạc?

“Anh à, khi nào về nhớ ghé qua siêu thị mua ít nấm nhé, loại nấm kim hay ăn lẩu ấy. Thêm một ít nấm bạch tuyết nữa…”

“Đức à, cô có đọc qua mail em gửi rồi, cứ thế tổ chức đi nhé, hội trường hôm đó trống đấy…”

“Ui da, dạo này tao cũng vẫn hay đau lưng lắm, đau ê ẩm. Bịch thuốc mày gửi tao hôm nọ sắc lên uống cũng không ăn thua…”

“Cái con mụ ở chỗ chị hôm nọ rẽ sang đường không bật xi nhan, cũng không mang theo giấy tờ xe, bị phạt mấy trăm đấy, thời buổi bây giờ không đùa được đâu…”

“#$%$^*&%%&*@….”

Cứ thế, cô ấy luôn tay luôn miệng hoạt động mà không để ý gì đến con bé đang nhăn nhó khổ sở ngồi bên cạnh.

“Thưa cô…”-Cuối cùng thì tôi cũng dám thốt lên đầy sợ sệt.

Thấy vậy, cô Thảo Vy liền quay sang nói với tôi một câu cộc lốc.

“Sao?”

“Em phải về nhà trước 5h chiều ạ, và giờ thì đã 4h rồi…”-Tôi ấp úng.

“Ha, em còn có việc quan trọng hơn cả học nhạc sao? Tôi thấy thất vọng quá, em đã nghe câu nghệ thuật không bao giờ có giới hạn chưa?”

“Chưa ạ…”

“Haizz, sự lựa chọn của lão già khỉ gió An Mạnh là đây sao? Sao chẳng có chút xíu đam mê nào với âm nhạc vậy.”-Cô Thảo Vy vừa đủng đỉnh nhét điện thoại vào túi xách vừa tỏ vẻ ngao ngán.

Trời. Cô ta, à không, bà ta mới đáng- đang nói cái gì vậy? Gọi nhạc sĩ An Mạnh đáng kính là lão già khỉ gió sao? Còn đam mê đam miếc gì nữa? Được lắm, tôi đã tôn trọng bà hết mức rồi đấy.

“Xin lỗi, cô có thể lịch sự một chút được không ạ? Em nghĩ cô không nên gọi nhạc sĩ An Mạnh như vậy! Với lại, em không phải là không có chút xíu đam mê nào với âm nhạc, mong cô đừng hiểu lầm!”

Nói đến đây, tôi cứng họng vì bắt gặp phải ánh mắt phẫn nộ của cô Thảo Vy.

“Em dám nặng lời với tôi sao, Hạ Kem?”-Và miệng cô ấy thì bắt đầu méo mó vì ngạc nhiên.-“Tôi sẽ…”

Đúng lúc ấy, cửa phòng đột nhiên mở ra, là chú An Thông. Trông chú ấy rất phấn khích.

“Sao rồi? Hai cô trò đã học được nhiều chưa?”-Chú An Thông tươi cười đem đĩa hoa quả đặt lên bàn.

“Được một lúc lâu rồi, chị đang cho cháu nó nghỉ xả hơi ấy mà.”-Cô Thảo Vy nhanh nhẩu đáp, rồi nhướn người sang xiên một miếng dưa ăn.

Được-một-lúc-lâu-rồi???

Thật là nói dối quá mà. Cứ như thế bà ta đã dạy tôi hàng tiếng đồng hồ rồi ý. Tôi bắt đầu cảm thấy nhân vật này thật trơ trẽn hết sức. Nhưng không lẽ lại đi nói với chú An Thông về sự giả dối của mụ ta ư? Hẳn ông An Mạnh mà biết sẽ thất vọng lắm…và còn biết đâu nữa, bệnh tình càng thêm nặng thì sao?

“Vâng, cháu đang nghỉ giải lao ạ.”-Nghĩ vậy, tôi bèn thận trọng đáp lại.

Bên cạnh tôi, bà ta mỉm cười hân hoan, đầy mãn nguyện.

“Vất vả cho cháu rồi, Kem à!”-Chú ấy nói rồi lấy dĩa xiên một miếng dưa đưa cho tôi.

“Cảm ơn chú. Không có gì đâu ạ.”-Tôi cười trừ.

“À thôi mình học tiếp đi chứ nhỉ, cô trò mình cũng nghỉ được một lúc rồi.”-Cô Thảo Vy giả bộ vui vẻ đứng dậy tiến về phía cây đàn piano màu trắng, mở nắp đàn ra và sắp xếp các bản nhạc.

Thực ra chúng ta đã ngồi nghỉ cả thế kỉ rồi ấy chứ thưa quý cô-tôi nghĩ thầm rồi bất đắc dĩ lại gần.

“Vậy hai cô trò học tiếp đi nha, để tôi ra ngoài kẻo lại làm phiền đến việc học của cháu Kem!”-Rồi chú An Thông từ tốn ra khỏi phòng và đóng cánh cửa nặng trịch lại.

Okay, giờ thì tôi cũng bắt đầu được học âm nhạc rồi.

Cô Thảo Vy nhìn thấy bộ dáng lóng nga lóng ngóng của tôi, liền bật cười đầy mỉa mai.

Tôi đã nói rồi mà, hẳn là cô ấy ghét tôi lắm.

Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Ai mà chẳng bị ghét, đến Lady Gaga đình đám còn có cả đống người anti nữa là. Với lại, ở trường tôi bị hội Gigi ghét nên cũng quen rồi.

Trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì cô Thảo Vy cũng đã dạo được một đoạn nhạc.

Tôi vẫn cứ đứng đó hồn nhiên không hiểu gì.

Rồi cô ấy lại đánh lại đoạn nhạc ấy thêm một lần nữa.

???

Phừng phừng phừng!

Cô Thảo Vy tức giận dùng hai bàn tay đập lên các phím đàn đầy cáu kỉnh.

“Sao còn đứng trơ ra đó!”

“Gì…gì cơ ạ?”

Thật không công bằng! Tôi những tưởng mình sẽ được học cái gì đó về kĩ thuật lấy hơi, làm ấm giọng, dội âm, xử lý ngôn ngữ,…như những gì tôi thấy trên TV.

“Hát theo những nốt tôi đang đánh. Nào làm lại, lalalalala…”

À, ra vậy. Tôi đã thấy cái này trong chương trình ca nhạc thiếu nhi Đồ Rê Mí.

Và rồi tôi chăm chú lắng nghe từng đoạn nhạc dạo, tập trung hát lại thật chuẩn xác.

Nhưng có vẻ như cô Thảo Vy đang đánh đố tôi thì phải. Ban đầu thì là một đoạn ngắn thôi, nhưng càng về sau càng dài và phức tạp hơn. Tôi bắt đầu loạn cả lên và không thể hát lại chuẩn xác như lúc đầu được.

“Ôi trời ơi! Em đang hát cái gì vậy? Đã học qua thanh nhạc chưa đó hả?”-Cô ấy lại tiếp tục bực bội quát lên.

“Em chưa từng, thưa cô.”-Tôi bình thản đáp lại.

“Thật là hoang dã. Em khiến tôi phát ngán đến tận cổ rồi đấy! Em biết Mai Linh chứ? Con bé mới tuyệt vời làm sao! Nó luôn làm tốt tất cả mọi thứ! Em hãy cố gắng mà học hỏi bạn!”-Cô ấy nói với vẻ khinh bỉ.

Mai Linh ư? Đem tôi ra so sánh với cô ấy nữa? Tôi thừa biết mình kém cỏi mà…

Không được! Sao mình lại có suy nghĩ nhu nhược ấy nhỉ? Mình không phải là đứa dễ khuất phục! Hoàn toàn không phải! Gì chứ, có mỗi chút khó khăn không đáng kể mà đã nản lòng rồi. Mình đã hứa không để cho ông An Mạnh phải thất vọng mà?

Phải rồi, mình sẽ làm được. Mình phải làm được, mình nhất định sẽ làm được!

Nghĩ vậy, tôi nhắm chặt mắt lại. Thần kinh căng ra hết cỡ, tất cả sự tập trung và năng lượng dồn vào hết hai đôi tai. Tôi chăm chú nghe một cách hết sức kĩ càng, lưu lại chúng trong bộ não, và rồi mở mắt ra, cố gắng hát lại thật chuẩn xác.

Một lần, hai lần, rồi ba lần. Đoạn về sau càng phức tạp thì tôi càng tập trung nhiều hơn. Và…diệu kì thay, tôi đã làm được!

Hạ Kem-rốt cuộc đã làm được!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play