Có một điều hài hước xảy ra sau đó là tôi tình cờ gặp Gigi cùng mấy đứa
nữa đang bước ra khỏi shop thời trang. Trên tay họ là một đống túi xách
các loại, hớn hở cười nói vui vẻ.
“Chào các cậu.”-Tôi dừng lại và mở lời đầy thân thiện dù chẳng hề ưa gì mấy cô nàng này.
Gigi lúc đó đang bận trò chuyện rôm rả, nhìn thấy tôi, cả đám cùng đứng khựng lại, tròn xoe mắt.
“Bạn em hả?”
“Vâng, là bạn cùng lớp.”-Tôi đáp lại Kiwi.
“Chào các em.”-Kiwi khẽ nghiêng đầu chào lịch sự.
“Chào…chào anh!”-Gigi lắp ba lắp bắp, và mắt cô nàng thì cứ dán chặt vào anh ấy không rời.
Chà, chuyện này tôi biết mà. Bạn nhớ không, tôi đã có vài lần nói về
việc Kiwi là mục tiêu được yêu thích và săn đuổi hàng đầu của trường
Isaac Newton. Hầu hết bọn con gái đều chết mê chết mệt anh ấy.
“Ừm…bọn tớ phải về bây giờ, đi trước nhé!”
Nói rồi tôi cùng anh Kiwi lên xe ra về, còn Gigi thì cứ đứng ở đó, há hốc mồm ra kinh ngạc.
Thật lòng mà nói, ngày trước khi đi bên cạnh anh ấy, nhìn thấy thái độ
bực bội của hội Gigi, tôi thấy hả hê lắm. Việc này chẳng khác nào chọc
tức cô nàng. Nhưng bây giờ, tôi chẳng thấy thú vị một chút nào.
Nếu là trước đây, tôi sẽ ước được ngồi trong xe của Kiwi mãi như thế này. Nói chuyện với anh ấy mới thú vị làm sao.
Kiwi rất thông minh, hiểu biết rộng nhưng lại rất hài hước, anh ấy cứ
khiến tôi cười mãi. Bọn tôi tám chuyện về mọi thứ, về sự ấm lên của Trái Đất, về ngày tận thế năm 2012 (Kiwi nói rằng ngày tận thế sẽ không thể
xảy ra bởi vì lọ thuốc nhỏ mắt của anh ấy ghi hạn sử dụng đến tận năm
2014 cơ ^^!), rồi thì album mới của Britney Spears (thật tuyệt là Kiwi
cũng rất yêu thích Brit), hay về một vài bộ phim hay ho trên tivi.
Nhưng Kem của hiện tại đã bắt đầu có sự thay đổi. Tôi không muốn ngồi
mãi như thế này. Tôi muốn tạm biệt Kiwi thật nhanh, chạy về nhà, chui
vào phòng tắm ngâm mình trong làn nước nóng.
Ngay cả tiếng loạt xoạt của chiếc áo khoác Kiwi đang mặc cũng ám ảnh tôi ghê gớm. Anh ấy đáng yêu, thân thiện và ngọt ngào quá, càng như vậy tôi lại càng khó xử.
“Bye anh Kiwi!”-Đến nơi, tôi đeo túi xách lên, ra ngoài và đóng rầm cửa xe lại, mau chóng chạy vào nhà.
“Bye Ice-cream!”-Kiwi nói vọng theo, nhưng tôi cứ lao đi, vờ như không nghe thấy.
Tôi bắt đầu có cảm giác việc này thật sai trái.
Hẳn rồi, tôi không thể nào thích một người chỉ vì bề ngoài của anh ấy,
càng không thể thêm cái lý do “hầu hết các cô gái đều như thế” được.
Ahhh! Sao mà lại đau khổ thế này cơ chứ!
…
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã bị chị Sam dọa cho một mẻ hết cả hồn.
Bụp bụp bụp!
Một tràng âm thanh liên hoàn bất ngờ đập ngay vào tai, kèm theo đó là
hàng loạt các miếng giấy đủ các sắc màu lấp lánh bay vụt ra từ cái ống
pháo giấy của chị ấy.
Tôi phải nói thêm bao nhiêu lần với Sam là đừng có mà nổ mấy cái thứ
này, nó sẽ dính hết cả lên tóc, và có khi còn chui tọt vào mũi hay miệng nữa?
“Gì thế chị Sam?”-Tôi lắc lắc đầu rồi lấy tay gạt chúng đi.
“Chúc mừng Kem sắp trở thành ngôi sao ca nhạc!”-Sam hí hửng reo lên.
“Hả? Ngôi sao ca nhạc?”
“Ừ, em gái chị tài ghê, còn được hãng đĩa của nhạc sĩ nổi tiếng mời hát nữa chứ! Hú hú!”
Ôi trời ạ.
Tôi để chị Sam tiếp tục hí hửng, không bình phẩm thêm gì, mệt mỏi lên phòng tắm qua rồi xuống dọn cơm với mẹ.
“Thế nào rồi Kem?”-Mẹ vừa hỏi vừa với tay lên tủ bếp lấy lọ hạt tiêu.
“Con nhận lời với ông An Mạnh rồi mẹ ạ. Từ mai, con sẽ đến phòng tập nhà ông ấy luyện giọng, khoảng hai tuần sau thì bắt tay vào thu âm.”
“Thế bệnh tình của ông ấy sao rồi?”
“Trông ông có vẻ yếu lắm. Nhưng ông rất hiền và tốt bụng.”-Tôi ỉu xìu.
Chợt tôi nghe thấy tiếng mẹ thở dài.
“Kem này.”-Bố từ phòng khách bước vào bếp.
“Dạ?”
“Con lớn rồi, nên bố mẹ cũng không khắt khe với con nữa. Bố đồng ý cho
con đi hát hay luyện giọng gì gì đó, nhưng phải biết cân bằng với thời
gian học ở nhà cũng như trên lớp, nhớ chưa?”
“Vâng, cảm ơn bố!”-Tôi mừng rỡ.
Vậy là lần này cả nhà đều ủng hộ mình, thật tốt quá đi!
…
Sáng hôm sau.
“CÁI GÌ CƠ? NHẠC SĨ AN MẠNH?”-Chưa kịp nghe tôi nói hết, My đã hét ầm cả lên.
“Yên nào My!”-Tôi vội lấy tay bịt miệng cậu ấy lại, dù gì thì đây cũng là sân trường Isaac Newton.
“Ừ ừ”-My gật đầu.-“Không thể tin nổi!”
“Mình cũng vậy.”-Tôi tiếp tục rảo bước.
“Vậy là, cậu sắp trở thành ca sĩ rồi. Không phải ai cũng được ông nhạc sĩ đó chú ý đâu.”
“Ừm, mình biết. Nhưng cậu nói xem, mình có thực sự đặc biệt như thế không?”
“Chắc chắn rồi, Kem.”
“Chiều nay mình đến nhà ông ấy luyện thanh nhạc. Cái khoản này chắc mình tệ lắm.”-Tôi thở dài đánh sượt.
“Ôi dào, đừng lo lắng quá. Có gì đâu nhỉ, chắc lại mì mi mí mi mì, mò mo mó mo mò thôi. Ha ha nghĩ đến là thấy thú vị!”
Rồi My hắng giọng một cái, rướn cao cổ lên, bắt đầu mì mí mi rõ là hài hước.
“Chưa chuẩn đâu, hai tay cậu phải ôm bụng nữa. Mấy người tập hát đều làm thế. Ha ha ha!”-Đoạn cả tôi và My đều cười vang.
Vừa bước chân vào cửa lớp, Gigi đã đứng sẵn ở đó và dang tay ra chặn tôi lại.
“Cho mình hỏi cậu một chút, được không?”-Gigi lên tiếng rất dịu dàng.
“Ừm. Cậu hỏi đi.”-Tôi ngạc nhiên.
“Rốt cuộc cậu và Kiwi là gì của nhau vậy? Cậu là bạn hay bạn gái anh ấy thế?”-Đắn đo mãi, cuối cùng cô nàng cũng lên tiếng.
Nhìn gương mặt thành khẩn của Gigi, tôi thực sự chẳng muốn chọc cô ấy thêm chút nào nữa.
“Là bạn bình thường thôi, không có gì cả.”
Nghe đến đây, Gigi rạng rỡ hẳn ra, mỉm cười đắc ý quay lại nói với mấy đứa con gái khác:
“Đấy chưa, mình bảo rồi mà. Trước đến nay anh ấy vẫn độc thân.”
“Không hẳn đâu, anh ấy có bạn gái rồi.”-Không hiểu sao tôi lại thốt ra được mấy câu ấy một cách hết sức bình thản.
“HẢ?”
Đúng như dự đoán, tất cả bọn con gái đều ồ lên.
“Cậu có đùa không thế Kem? Bạn gái của anh ấy là ai cơ?”-Gigi đứng phắt dậy, chống hai tay lên bàn.
“Không đùa đâu. Cô ấy đâu có học trường mình, nên các cậu không biết là
phải.”-Nói rồi tôi chuồn lẹ về chỗ, bỏ lại Gigi cùng hội bạn đang thất
vọng tràn trề.
Nghĩ lại, mình có hơi nhẫn tâm quá không nhỉ? Tự nhiên vùi dập hy vọng đang nhen nhóm của bọn họ.
Nhưng thôi kệ, đó là sự thật mà, chẳng có gì sai trái khi nói ra sự thật cả. Với lại, tôi thấy vô cảm với chuyện này.
Kiwi có bạn gái hay cái quái gì đi nữa là chuyện riêng tư của anh ấy,
không liên quan đến tôi. Từ giờ trở đi, không-liên-quan-đến-tôi-nữa!
Có thế chứ, phải lạnh lùng dứt khoát mới đúng phong cách của Kem.
Kiwi, từ giờ trở đi, em sẽ không quan tâm đến anh nữa. Anh là gì chứ? Là trái Kiwi xanh tươi chua chua mát mát? Tốt thôi, em sẽ bỏ anh vào máy
xay và trộn anh cùng món kem vani.
Đúng lúc đang hào hứng, sung sướng vì sự thay đổi xuất sắc của mình thì
tôi bỗng thấy Kiwi trong bộ đồng phục siêu cool của Isaac Newton, vai
khoác chiếc túi xách da màu nâu sáng đi qua hành lang lớp học. Nhìn thấy tôi qua cửa kính trong suốt, Kiwi vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ, rất thu
hút và lịch lãm.
Trong giây lát, tất cả hệt như một thước phim quay chậm, tôi thấy mình ngừng thở và nghe được cả tiếng nhịp tim đập thình thịch.
Kem đã thất bại toàn tập.
Tại sao chứ? Tại sao cứ xuất hiện cool như vậy hả!!!
…
3h chiều. Tôi đã có mặt trước cổng nhà ông An Mạnh.
Ra mở cửa là cậu nhóc Antony. Nhìn thấy nó, tôi bỗng chẳng còn cảm giác tức giận vì nó đã đọc cuốn sổ của tôi cả.
“Chị Kem!”-Cậu bé reo lên.
“Ừ chào Antony!”
Nhìn kĩ cậu nhóc tôi mới thấy, trông nó đáng yêu nhưng không giống cậu
bé 13 tuổi chút nào. Thực tế nó lớn hơn như vậy, cao hơn tôi một cái
đầu, và…giống một anh chàng 17 tuổi hơn.
Antony giúp tôi dắt xe rồi đóng cổng lại.
Cậu bé dẫn tôi qua phòng khách, lên cầu thang và đi qua nhiều căn phòng mới tới nơi luyện giọng.
“Cô Thảo Vy sẽ hướng dẫn chị.”-Antony nói và khẽ mở cánh cửa căn phòng kiểu châu Âu rộng lớn.
Chợt âm thanh mềm mại của đàn piano từ bên trong phát ra, xen vào đó là giọng hát cao vút của ai đó.
“Từ từ đã Antony.”-Tôi ra hiệu cho cậu bé chưa vào vội.
Chúng tôi đứng bên mép cửa, dõi về phía trong phòng, nơi có người đang chơi piano, và cô ấy còn hát nữa.
Giọng hát trong trẻo, đầy kĩ thuật, khi hiền hòa, khi dữ dội.
Đó là một cô gái mặc váy trắng, mái tóc đỏ rực ánh lên những tia sáng
lấp lánh. Cô ấy ngồi bên cây đàn piano, đôi bàn tay lướt trên những phím đàn một cách rất tự nhiên, đầy say mê.
Ôi Chúa ơi…!
Âm vực của giọng hát này…phải thuộc đến quãng 7, quãng 8.
Cô ấy hẳn là…
“Chị ấy là Mai Linh, gương mặt triển vọng mà ông em đã dày công đào tạo từ nhỏ đó chị.”
Ra là cô ấy.
Tôi sững sờ trong giây lát.
“Chị Mai Linh có giọng ba quãng tám.”-Antony thêm vào.
Và lần này thì tôi shock thật sự.
Ba quãng tám? Ôi thánh thần ơi, khủng khiếp quá.
Cô ấy hẳn sẽ rất nổi tiếng, có thể không phải hôm nay, ngày mai, nhưng chắc chắn trong một tương lai không xa.
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình, cô bạn xinh đẹp mà tôi từng gặp
trước kia, người nói với tôi rằng cô ấy là bạn gái Kiwi, có giọng hát ba quãng tám, và còn chơi piano rất thành thạo nữa.
Bỗng nhiên tôi thấy mình nhỏ bé quá đỗi…
“Ai thế này?”
Tôi cứ đứng đó đơ người ra, mãi đến khi Mai Linh phát hiện ra và lại gần.
“Chị ấy là Kem.”-Antony nhanh nhảu.
“À chị nhớ ra rồi, bạn của anh Kiwi. Thảo nào trông quen quen. Rất vui được gặp bạn!”-Mai Linh chìa tay ra bắt tay với tôi.
“Ừ ừm…mình cũng vậy.”
“Ông đã chọn chị Kem đấy chị Mai Linh!”
“Sao? Chọn gì cơ?”-Nghe Antony nói vậy, đang vui cười bỗng dưng Mai Linh nhíu mày.
“Giọng hát chính cho album mới.”
Tôi không chắc nữa, nhưng hình như lúc này đây, một tia chớp bắt đầu lóe sáng nơi đôi mắt Mai Linh và giông bão quanh đó bắt đầu nổi lên ầm ầm.
Không còn một chút thân thiện nào nữa, Mai Linh quay sang nhìn tôi hằn học, cái nhìn đầy tuyệt vọng.
“Antony…em nói sao cơ? Giọng hát chính?”-Cô ấy như bị mắc nghẹn, nói không thành lời.
“Vâng. Ông đã quyết định rồi, từ giờ chị Kem sẽ đến đây tập cùng cô Thảo Vy.”
Có gì đó không ổn. Ít nhất là từ cô gái này.
“KHÔNG ĐỜI NÀO!”-Cô ấy gắt lên, và run rẩy lùi lại phía sau.
“Chị sao vậy?”
“Không đời nào…không…”-Mai Linh bắt đầu cười rời rạc.-“Cô không thể có nó, bài hát đó là của tôi…không thể nào…”
“Bình tĩnh nào chị Mai Linh!”-Antony chạy lại gần và ngay lập tức bị Mai Linh hất phăng ra.
“Các người đang chơi trò gì vậy? Đang đùa tôi có đúng không?”
Tôi sợ hãi không dám nói câu nào, co mình lại nơi cánh cửa.
Như hiểu ra điều gì, Antony bèn đứng đó yên lặng.
“Đi, đi với tôi.”-Mai Linh giận dữ kéo lấy tay tôi lôi ra khỏi phòng.
“Đi đâu cơ?”-Tôi cố gỡ bàn tay cô ấy ra, nhưng bất lực.
“Làm rõ cái chuyện chết tiệt này. Tôi không tin người được chọn lại là cô. Không đời nào cô hiểu không?”-Mai Linh hét lên.
“Mình…”
“Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ông đang nằm và hỏi rõ xem rốt cuộc là thế
nào! Ông đã nhầm lẫn rồi! Người đó phải là tôi, bài hát đó là dành cho
tôi! Tôi đã chờ nó quá lâu, quá lâu rồi cô biết không?”
“Bỏ chị ấy ra Mai Linh!”-Antony chạy theo.
Cô ấy rõ ràng không nghe thấy gì, sự bực bội và giận dữ của Mai Linh trút hết lên cổ tay tôi, nó khiến tôi đau.
“Bỏ tay Ice-cream ra.”
Bỗng một giọng nói lạnh lùng quen thuộc cất lên từ phía sau. Cùng lúc là bàn tay anh ấy nắm lấy tay tôi kéo lại.
Rất mạnh mẽ, rất ấm áp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT