I’m King, hay còn gọi “tôi là vua” – được xem như một
trò chơi “truyền thống” của giới học sinh quỷ tộc thường được tổ chức
trong các buổi tiệc prom diễn ra hằng năm. Theo đó, trên các bàn tiệc đã bày biện đủ những đồ ăn thức uống ưa thích sẽ có giấu sẵn một vật để
nhận định “vua”, đó là chiếc nhẫn của King. Ai may mắn giành được nó,
đương nhiên sẽ trở thành người chiến thắng và nhận được một phần thưởng
vô giá.
Thề là bạn sẽ còn sung sướng hơn khi biết cái vé số mình mua lúc
sáng trúng độc đắc nhiều, nếu bạn may mắn là người tìm ra chiếc nhẫn ấy. Bật mí nhé, đó là bởi vì.....bạn sẽ nhận được một điều ước.
Và quan trọng hơn, nó sẽ trở thành sự thật! ( ước cái gì thực tế vào, kiểu như có thêm vài tỉ điều ước nữa như thế để ước dần, thọ ngang ông mặt trời hoặc là trở thành con cưng của tỉ phú Bill Gate, tuỳ bạn
=))
------------
“Đã tìm ra King! Trò chơi kết thúc!”
Có vẻ như câu nói của anh chàng devil MC làm hắn hơi xao nhãng
nên nới lỏng cổ tay. Như con chuột chết bắt được cọp ý quên như người
chết đuối vớ được cọc, tôi nhanh chóng chớp lấy thời cơ rụt vội cánh tay lại và len lén lủi vào trong đám đông.
Khỉ thật, cái nhà vệ sinh chứ có phải căn cứ quân sự đâu mà tìm
mãi không thấy chứ. Tôi muốn đi rửa tay, muốn về phòng xem nốt Siêu nhân Gao tập cuối, vậy cũng không được nữa, ông trời sao mà ki bo... Tôi
đang lẩm bẩm thì lại nghe có tiếng nói cất lên:
“Sau đây chúng tôi xin công bố King của đêm nay, đó là....”
ỒỒỒỒỒỒỒỒỒ..............
???
Tôi đã đi cách hội trường khá xa, không biết là đang nói cái gì nữa hết, chỉ biết là cái đám kia lại rú lên như kiểu sắp thăng đường, gì
thế nhẩy?
Not care, not care..... à đây rồi, cái nhà vệ sinh....Tôi mừng tí
nữa thì khóc được, tìm toát mồ hôi mới thấy “tềnh êu”, vội đẩy cửa bước
vào. Rửa tay xong, tôi ngước lên nhìn hình ảnh của mình trong gương. Kể
ra cũng phải công nhận cô bạn Chỉ Nhược khéo tay đáo để, bộ váy và những phụ kiện đi kèm khá là dễ thương, kiểu tóc này cũng hợp với tôi. Con
nhỏ cứ giãy đành đạch vì tôi không chịu để nó tô vẽ lên mặt (thì tức là
đánh son đánh phấn ấy, tôi bảo nó là cảm giác bôi son lên môi khiến tôi
thấy như là ăn xong không chùi mép, vậy là nó “tặng” nguyên cho tôi cái
nhìn hình Ỷ Thiên Kiếm).
Thế này khá được rồi mà, nhìn tổng thể thì trông tôi
cũng.....xinh đấy chứ :P ..... Ấy chết, mẹ bảo kiêu căng là không tốt,
tự kiểm điểm mau mau!
Bất chợt, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh ban nãy, lúc tôi đâm
sầm vào người hắn và (xui xẻo) chạm phải cái áo quý-tộc-đắt-tiền của
hắn, ngoài những vì sao bay vòng tròn trên đầu, tôi cũng kịp nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của hắn khi nhìn tôi.
Không biết là hắn đã nghĩ gì? Giá mà tôi cũng có thể đọc được ý nghĩ của người ta như hắn thì tốt.
Thịch....
Ôi trời, trái tim lại muốn chạy marathon òy. Sao lại thế nhỉ?
Lần nào cũng thế cả, mỗi khi dại dột nghĩ gì đó liên quan tới HẮN cũng
đều thế cả, không biết là bệnh gì đây? Nghi ngờ tên xấu xa kia đã âm
thầm phù phép cho tôi mắc căn bệnh quái gở nào đó về tim mạch ròy.
“Đồ đáng ghét, tôi sẽ... giết anh vào một ngày..... à ừm....không
xa”. Còn hiện tại, anh hãy giương mắt mà chờ đợi tôi tích luỹ đủ can
đảm! – tôi tặc lưỡi, đẩy cửa bước ra ngoài.
Nói thế thôi, ngày đó chắc là rất xa!
---------------------
“Chúc mừng quận chúa – King của năm nay”- giọng MC đầy hứng khởi.
_ Cám ơn! – con bé cười tươi.
Đám đông bên dưới không ngừng ồn ào, tất cả đều tỏ vẻ ngưỡng mộ
và thán phục. Chiếc nhẫn khắc chữ K nạm vàng sáng loá trên tay con bé
khiến ai nấy đều thầm ao ước.
“Vậy bây giờ, quận chúa, người muốn ước điều gì?” – anh chàng MC chìa chiếc micro về phía con bé với ánh mắt tò mò.
_ Điều ước...
Con bé nói lấp lửng, ánh mắt đảo khắp một lượt trong đám đông
bên dưới và dừng lại ở chỗ Linh, đôi môi hồng xinh đẹp khẽ nhếch lên một nụ cười mà ít ai có thể nhận ra được. Linh cũng thoáng thấy chiếc nhẫn
lấp lánh trên những ngón tay trắng muốt của Luciana, dù vậy cô nhóc vẫn
không nhận ra đó chính là...chiếc nhẫn độc đắc mà cô thẳng tay liệng
xuống sàn nhà, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn lên phía nàng quận chúa
kiều diễm của chúng ta một cách “nai tơ” không bút nào tả nổi =.=
Luciana lại mỉm cười, nhẹ nhàng bước xuống bên dưới. Đi ngang
qua chỗ Linh đứng, con bé cũng không hề ngoái lại mà tiến thẳng đến bên
thành lan can - chỗ mà Ren đang ngồi vắt vẻo một cách...bất cần đời.
_ Điện hạ! – con bé tiếp tục mỉm cười, một nụ cười vẫn với phong cách thánh thiện vốn có.
Ren không đáp, ánh mắt vẫn giữ nguyên hướng nhìn về khoảng
không vô định bên ngoài, nơi mà gió đang rít từng cơn lạnh buốt, những
bông tuyết vương lại trên mái tóc cậu lúc này càng khiến cái vẻ cuốn hút thường ngày của cậu thêm phần rõ rệt. Một chân cậu nhóc gác hờ lên
thành lan can, một chân buông thõng, tay lắc nhẹ khiến những viên đá
trong ly rượu màu đỏ va vào thành ly làm bằng thuỷ tinh tạo nên những
tiếng leng keng...
_ Biến đi! - cậu nhóc lạnh lùng nói.
_ Dù có không ưa muội như thế nào thì trước sau gì ngài cũng vẫn phải lấy muội.
_ Câm mồm vào và biến đi khi ta còn đủ kiên nhẫn nói chuyện tử tế với cô!
Luciana im lặng, liếc nhìn về phía Linh, khoé môi con bé lại nhếch lên nhưng lần này có phần dễ nhận thấy hơn một chút:
_ Nếu ngài thật sự yêu thích con ả khuyết tật đó, thì ngài phải nghĩ cho cô ta chứ...
CHOANG!!!!!!!!!!!!!!
Ren ném mạnh chiếc ly vào tường, tóm lấy cổ con bé, đôi mắt trợn trừng đầy vẻ kích động:
_ Cô nói cái gì hả?
_ Khụ... Muội nói.... ngài hãy nghĩ cho cô ta, điện hạ, ngài muốn cô ta chết sao?
“............”
_ Ngài biết rõ điều này mà, dù thúc phụ có cho phép, ngài cũng không thể, cô ta sẽ chết đấy.
_ Nếu vậy thì cô cũng đâu có khác hả?
Ren nói, tay càng siết chặt lại :
_ Khụ.... Muội yêu ngài, chết cũng được....Khụ.... Dù sao thì cô gái
ngài thích cũng....không phải là muội, chẳng phải tốt quá rồi sao?
Ren im lặng, cậu khẽ nhìn Linh, ánh mắt cô nhóc lúc này lộ rõ vẻ lo lắng cho Luciana, và trên hết, là vẻ hậm hực, căm ghét dành cho cậu. Đúng thế, chỉ có thể là như vậy, chỉ như vậy thôi. Cô ta đâu có ưa gì
cậu, đến cái tên của cậu, cô ta cũng mới chỉ (bất đắc dĩ) gọi nó duy
nhất một lần. Cũng phải thôi, chẳng phải chính cậu “gây sự” trước hay
sao, làm cô ta giận, rồi khóc biết bao lần, thế mà có lần nào cậu làm cô ta cười chưa? Mỗi lần ở bên cạnh cậu là cô ta cáu giận, mỗi lần cậu lại gần là cô ta tránh ra xa, mỗi một ánh mắt dành cho cậu ngoài sợ sệt và
ác cảm ra thì đâu còn gì khác, ngay cả lúc này đây. Với cô ta, rõ ràng
cậu đã diễn rất tròn vai một tên máu lạnh, tàn bạo và ác độc, đúng chứ?
Còn gì nữa nhỉ, xấu xa và ích kỉ?
Ren khẽ nhếch môi, nụ cười của cậu vẫn thế không có gì thay đổi,
có khác chăng chỉ là giờ đây nó đã pha thêm chút gì đó thật chua chát,
như thể cậu đang tự cười nhạo chính bản thân mình vậy.
Cậu nhóc thả Luciana ra, thu lại ánh mắt lạnh lùng ban đầu mà mới
nãy lúc nhìn Linh, cậu đã vô tình để nó biến mất khi nào chẳng hay.
Ai nói khả năng của Ren chỉ là đọc suy nghĩ và chiến đấu bao giờ, nó còn là một cái khác, một thứ năng lực sẽ cướp đi người con gái mà
cậu yêu thương, chính là nỗi đau từ thưở nhỏ vẫn luôn đeo bám tâm hồn
cậu, chính xác hơn là từ lúc cậu chào đời...
_ Điện hạ, ngài có thể giúp muội thực hiện điều ước không?
_ Chuyện gì?
_ Chấp nhận muội. – con bé nhìn thẳng vào mắt Ren.
“KHÔNG ĐƯỢC!!!”
Đó không phải là những gì Ren nói, đó là câu trả lời của trái
tim cậu. Có điều, câu trả lời mà cậu đưa ra lại không phải như thế.
WOAAAAAAAAAAAAAAAAAA.....
Đám đông xung quanh lại được dịp hò reo thoả thích khi cậu nhóc kéo Luciana lại và đặt lên môi con bé một nụ hôn.
...
Nhói!
Đó là cảm giác đầu tiên trỗi dậy nơi trái tim Linh. Trong phút
chốc, cô nhóc chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, hình như có gì đó....rất
đau. Cảm giác khó thở lại ập đến, bất giác cô nhóc nắm chặt lấy ngực áo, vội quay lưng bỏ đi.
Bản năng nói với cô rằng phải đi khỏi đó thật nhanh. Bởi nếu
không sẽ đau lắm, cái cơ thể kì cục của cô, nó chỉ biết nhân đôi nỗi đau lên mà thôi.
Ren nhìn theo bóng cô nhóc khuất dần, cười nhạt...
“Tiếp tục căm ghét tôi đi, nếu em dừng lại, tôi sợ tôi sẽ làm hại em mất!”.
------------------------------
“Lại là cái cảm giác này, cái cảm giác chết tiệt này, rốt cuộc là mình bị làm sao vậy chứ?” – tôi nghĩ.
Chạy ra phía ngoài hành lang, tôi dừng lại thở hổn hển. Thật là
khó chịu quá, lồng ngực cứ thắt lại, cảm giác như bị dìm xuống tận đáy
biển sâu không có sinh khí vậy. Tôi lấy tay bịt miệng để mình không nấc
lên thành tiếng, nước mắt ở đâu lập tức trào ra bất kể tôi cố kìm nén
như thế nào. Thật lạ, tại sao nhìn thấy cảnh đó tôi lại đâm ra thế này
chứ? Tuổi dậy thì chẳng lẽ cũng có những hiện tượng kì quặc như vậy sao?
Bất giác tôi đưa tay lên môi mình, chỉ mấy hôm trước thôi, sinh
nhật của tôi, hắn cũng đã làm như thế. Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là đùa cợt
với tôi, một trò đùa như thường lệ, tôi biết, tôi biết chứ, vậy mà tại
sao tôi luôn trông chờ một phép màu không bao giờ xảy ra?
Ren, anh tàn nhẫn lắm, tại sao lúc nào anh cũng “ám” tôi vậy chứ?
..................
Bạn biết không, những tai hoạ từ trên trời rơi xuống thường nhè vào lúc người ta mất cảnh giác nhất.
Bỗng nhiên, từ phía sau có ai đó đưa tay cầm chiếc khăn chụp lấy
miệng tôi, cái mùi nồng nồng sộc thẳng vào cánh mũi khiến đại não của
tôi gần như đình công. Tôi gồng mình lên cố gắng chống trả nhưng dường
như cái kẻ đang tóm chặt lấy tôi không phải là một cô gái. Cánh tay kẻ
đó cứng như đá tảng khiến đôi tay của tôi gần như gãy nát, và nó cũng
chỉ chờ có thế để...
RẮCCCCC....
_ Ư...!!!!!!!
Tôi không hét lên được vì miệng đã bị bịt chặt. Nhưng mà cái cảm giác đau buốt đến kinh người cộng với mọi sức lực gắng gượng để cố cử
động cánh tay phải không thành công đủ để tôi nhận ra....tay tôi đã gãy.
Mắt tôi mờ dần, mồ hôi túa ra lạnh toát sống lưng, đau đến tận
óc. Rất, thực sự là rất rất đau, đau lắm, cơn đau bị nhân lên gấp đôi
khiến tôi nhanh chóng mất dần sức lực.
Giờ đây, tôi đau cả thể xác lẫn tâm hồn...
Đau..... đau khủng khiếp!
Có ai đó, cứu tôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT