Shirou cất tiếng hỏi, ánh mắt nhìn tôi với vẻ lo lắng khi trông
thấy bộ dạng run lẩy bẩy của tôi, chắc là trông tôi lúc này thảm lắm.
Thành thật mà nói, nếu bạn vừa chứng kiến một thảm cảnh kiểu như
giết người chẳng hạn, hoặc là tận mắt trông thấy động đất làm sập cả căn nhà yêu quý của bạn, trừ phi bạn là người vô cảm, còn không thì chắc
chắn cũng giống như tôi lúc này thôi.
_ Cậu nghĩ là tôi bây giờ có thể nuốt trôi cái gì đó hả? - tôi đáp, hai tay bấu chặt lấy thành ghế, mồ hôi túa ra.
Thề có chúa, tim tôi vẫn đang đập thình thịch đây này.
Trong lòng tôi hiện giờ có cả đống thắc mắc, thực sự tôi muốn làm rõ chúng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
_ Đừng sợ, bình tĩnh lại đi. – Shirou nói, tay đưa lên vỗ nhẹ vai tôi.
_ .....Quận chúa đó....sao lại giết cô ấy? – tôi ngẩng mặt lên, ấp úng hỏi -...mọi người để yên hả?
_ Hậu duệ của chúa tể có quyền làm tất cả mọi việc ngoại trừ chống lại
lệnh của cha mình, ai dám ho he chứ. – Shirou chậm rãi nhấp một ngụm
trà, đáp.
_ Nhưng cha hắn bắt hắn lấy cô ấy mà?
_ Phải....có điều xưa nay cậu ta luôn cãi lời ông ấy, dù rằng lần này có vẻ không đơn giản như mọi khi.
_ Thế à?... Hắn.... ghét cha mình như vậy à?
Shirou ngừng lại, cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ khẽ thở
dài. Tôi cũng không hỏi gì thêm, chúng tôi ngồi trong căng tin một lúc
lâu, cho đến tận khi bầu trời xâm xẩm tối thì tâm trạng của tôi mới ổn
định trở lại.
Đến lúc phải về rồi, nhưng tôi thật sự không muốn quay về chút
nào, tôi rất sợ phải nhìn thấy cái cảnh hành lang phía trước phòng 207
nhầy nhụa máu. Thật hãi hùng!
Tuy vậy, có một điều kì lạ đã xảy ra....khi chúng tôi trở lại ký
túc xá, chỗ hành lang đó lại sạch trơn và bóng loáng như ban đầu, khó mà tưởng tượng được một chuyện khủng khiếp vừa mới diễn ra tại đây. Ai đó
đã lau dọn chỗ này sao? Một cách hoàn hảo như vậy? Thậm chí không còn
sót lại ngay cả một chút mùi tanh tanh của máu????
Khi tôi bước vào phòng, không thấy hắn có ở đó, tôi đột nhiên nghi nghi là hắn đi phi tang xác chết (éc éc ), nhưng lại thấy như thế thì thật vô lý vì hắn đâu cần phải làm vậy chứ.
A~.....tên khốn đó luôn khó hiểu như vậy đấy, sống cùng phòng với
hắn, tôi luôn có cảm tưởng như mình đang đặt chân vào thế giới trong
“Death note” (bạn biết “Death note” chứ? Không biết thì lại google
nhá!!!)
Ren không có ở trong phòng vì lúc này cậu nhóc đang ở phía sau khu phòng học chính - nơi tuyệt đối yên tĩnh vốn là của riêng cậu (thế mà
con ranh đó cũng biết được và lần đó còn tới đây ngủ như một con lợn ).
Nhân tiện, con gái gì mà ngủ để nước miếng chảy lung tung, mém
chút là cậu cho đi... núp sau nải chuối ngắm gà khoả thân rồi (ai đó
cười cái gì hả???????).
Cậu nhóc ngồi tựa lưng vào ghế đá, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp nhắm chặt, hàng lông mày dài nhíu lại khó chịu.
Lần này, lão già chơi cậu một vố thật là đau. Vị hôn thê (thứ mấy ý nhỉ?, ai mà nhớ được!) của cậu - một quận chúa đến từ vampire tộc mà
cậu chưa từng được (a, chính xác là luôn trốn) gặp mặt, đã thừa lệnh của lão đến tận đây diện kiến cậu. Tưởng giết cô ta đi như mọi khi là xong
(tội lỗi, tội lỗi!!!), ai dè....
Vị giác của quỷ đâu phải tầm thường (trừ ma cà rồng không có vị
giác), thế nên khi giết con bé đó, một chút máu vô tình bắn lên dính vào môi cậu đã tố cáo xuất thân không đơn giản của quận chúa đó.
Chính xác!!!!
Là tộc bất tử, một nhánh nhỏ của tộc ma cà rồng phía đông...
Rõ thật là! Ai kêu lão già đó sắm vợ cho cậu vậy chứ? Cứ cho là lễ trưởng thành sắp tới đi, đến lúc đó cậu sẽ tự đi tìm, lão cuống lên như vậy là vì muốn chơi cậu hay là sợ cậu không tìm nổi cho lão một đứa con dâu ra hồn đây? Cái lão già quái đản này....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT