Hàng loạt tiếng động nối tiếp nhau rồi sau đó tất cả lại chìm vào im lặng...
Im lặng....
Gì vậy? Sao đột nhiên im ắng thế nhỉ?
Ban nãy vì sợ quá nên tôi nhắm tịt cả hai mắt và ngồi thu mình lại
một góc, phó mặc cho số phận." Là phúc thì không phải họa, là họa thì
không tránh được, mà muốn tránh cũng không được!!!!!!!" - tôi lẩm bẩm.
Mà sao...kỳ vậy? Con quái háu đói này còn chờ cái gì mà chưa tợp tôi
đi? Hay còn muốn tôi tự giác nhảy vào miệng nó nữa? Đến ăn mà cũng lười
thì chịu rồi!
Thấy hơi quái quái, tôi từ từ mở mắt ra, một con mắt, rồi cả hai con mắt, tôi ngớ người.
Con quái đâu?
Xung quanh cây đổ ngổn ngang, dưới đất một đám tro tụ lại đang bị
nước mưa cuốn đi, dòng nước mưa hòa loãng thứ chất lỏng màu đỏ đang
không ngừng chảy xuống...
Máu?...
...Nhưng con Kéc vừa nãy đâu?...
_ Chết rồi !
Hả? Chết rồi? Tự nhiên chết?
Tôi bất chợt lại ngơ người lần hai, giọng nói này......tên đáng ghét đó?
Bên cạnh tôi, một dáng người cao lớn quen thuộc đang đứng đó, không
phải, đang xoay người lại rồi, và bây giờ đang nhìn tôi, lại nói sai nữa rồi, đang lườm tôi. Chính là hắn!
Tôi lạnh hết cả người, ngay lập tức gục đầu xuống, mắt nhìn như dán
xuống đất. Nhưng tôi lại giật mình, cứ giật mình thế này chắc tổn thọ
mất thôi. Nhưng mà... tôi đang thấy gì đây...?
Máu! Máu loang lổ dưới đất! Đang tiếp tục chảy xuống!
Máu ở đâu ra? Máu con Kéc?
Vội ngước lên nhìn, tôi chợt thấy trong lòng nhói một cái như bị dao
đâm, rõ ràng không bị thương nhưng tôi lại thấy đau, tôi bị làm sao thế
này?
Máu đang chảy xuống, là máu của hắn, máu đang chảy ra xối xả từ vai
trái và theo cánh tay tiếp tục chảy xuống nhỏ trên mặt đất, bị nước mưa
cuốn đi.
Một bên má đột ngột mất cảm giác, nhưng lại có cảm giác còn đau gấp
vạn lần cái đợt tôi ngã xuống từ tầng ba. Bên má ấy đã hứng trọn một cái tát, từ kẻ đang đứng trước mặt tôi.
_ Cô bị điên rồi phải không?
"......"
_ Đang yên đang lành tự nhiên chạy đến đây, tự chuốc lấy tai họa, cô bị điên phải không?
"......"
_ Cô muốn cho tôi chết với cô đúng không? Cô suýt nữa thành công rồi đấy !
.........
" Khóc? Cô khóc cái gì? Tôi mới là kẻ cần phải khóc đây này!" - Ren
nghĩ. Cậu đã định mặc kệ không đuổi theo cô nhóc, nhưng rồi cảm thấy
lòng như có lửa đốt, lại chợt nhớ cô nhóc này bị chứng bệnh không xác
định được phương hướng, thời tiết này là lúc thuận lợi cho lũ Kéc ma
trong khu rừng bị yểm bùa đi kiếm ăn, chúng ăn thịt quỷ, nhỡ cô chạy vào rừng thì làm sao? Nhỡ cô gặp chúng thì làm thế nào? Cô không biết dùng
quỷ thuật, làm sao mà đấu lại chúng? Thế là vừa trở về cậu đã lại vội đi ngay, khu rừng rộng bạt ngàn này, biết cô nhóc ở đâu mà tìm, lại tối
rồi, mọi thứ đều không ổn, cậu phải tìm ra cô nhóc trước khi cô gặp nguy hiểm, nhưng tình huống này cứ như bị lạc vào mê cung, làm cậu loạn hết
cả lên, cậu điên cuồng tìm kiếm, lần đầu tiên trong đời cậu biết thế nào là nỗi sợ, sợ mất đi một cái gì đó, thật quan trọng.
Và rồi đâu đó vọng lên tiếng cô nhóc...
Lần đầu tiên cô gọi tên của cậu...
Như chết đuối vớ được cọc, tưởng chừng cuộc tìm kiếm đã vô vọng, nay
chợt lóe lên chút ánh sáng, cậu đã lao về phía ấy, nơi phát ra tiếng gọi , trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: cậu phải đưa cô trở về!
Và thật may mắn vì cậu đã đến kịp, ngay lúc móng vuốt của con Kéc
chỉ còn cách cô nhóc chút xíu thôi, cậu đã kịp chặn nó lại. Móng vuốt
sắc nhọn của con Kéc có độc tố, không chạm đến được cô nhóc, nhưng đã
làm một bên vai trái của cậu rách toạc ra...
................
Bây giờ mọi chuyện tạm ổn rồi, cậu lại không kìm được mà cho cô một cái tát, bởi vì chưa ai dám làm cho cậu sợ hãi và hoang mang như thế
cả, cậu hận là không thể tự tay giết chết cô cho rồi, sao cô dám làm cậu trở nên như thế?
...............
Tôi không biết phải nói gì, nhưng cũng biết là không nên phản bác,
bởi vì rõ ràng là tôi sai. Mưa mỗi lúc một to, lồng ngực tôi mỗi lúc một quặn thắt lại, tôi nhìn xuống cánh tay hắn, cánh tay đầm đìa máu chảy
xuống từ vai trái đang nắm chặt lại và run lên từng chập, có vẻ như muốn tát cho tôi cái nữa nhưng cứ phải nhịn.
_ Anh muốn đánh tiếp thì đánh đi, tôi cho anh đánh đấy, tôi...oái!!!!!!!!!!
Cả thân mình hắn đổ gục xuống, trớ trêu thay lại ngã đè lên người tôi.
_ Ê này, dậy đi! Anh nặng như cùm ý! Này!!!!
Không có tiếng đáp trả.
_ Này, anh ngất rồi đấy à? Tỉnh lại mau, nhỡ có thêm con nào như con vừa nãy chạy ra thì làm sao? Ê!!!!!!!!!!
"......"
_ Đừng có làm tôi sợ nha, này, dậy đi! Này......
Nguy rồi, làm sao bây giờ, tối lắm rồi, thôi chết máu của hắn đang chảy ra....sao tự nhiên biến thành màu đen thế này???
_ Ê, DẬY MAU!!!!!! Anh không được chết đâu đấy!!!! Ai cho anh nằm thế
này hả? Mở mắt ra, này tôi xin anh đấy, dậy đi!!!!!!!!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT