- Vì cô không xứng. Cô căn bản không
xứng với Devil. Cô chỉ là một đứa con gái bình thường từ gia cảnh đến vẻ ngoài. Trong khi đó, cô chỉ mới gặp Devil được một tháng, còn tôi…cô
biết không, tôi đã quen anh ấy từ khi anh ấy 18 tuổi. Cô dựa vào một
tháng ngắn ngủi mà cướp được anh ấy ư? Đừng có mơ. Cô nên xem lại thân
phận của mình đi. Cô mà tiếp tục ở bên cạnh chỉ gây rắc rối cho anh ấy.
Nghe Ngôn Lục Hàm nói mà sắc mặt Diệp
Tuyết không đổi. Cô quá hiểu rõ cái kiểu công kích này, muốn cô không
đánh mà lui à? Không bao giờ có chuyện đó.
Phải. Cô chỉ gặp Devil một tháng, cô
cũng không biết rốt cuộc Devil vì sao lại yêu cô nhưng cô rất tin tưởng
vào tình yêu của cả hai.
Cô cũng biết bản thân cô không có cơ
hội được gặp anh sớm hơn Ngôn Lục Hàm, không yêu anh sớm hơn. Tuy nhiên, cô không vì điều đó mà cảm thấy mình thua kém Ngôn Lục Hàm.
- Vậy sao? Tôi không quan tâm. – Diệp Tuyết mỉm cười một cách tự nhiên, ra vẻ không để ý.
Thái Tiến Long giờ mới nói:
- Diệp Tuyết, tôi nghĩ cô nên nghe
theo lời Lục Hàm. Thời gian của cô và Devil rất ngắn. Cô chưa nghe qua
câu thời gian là thước đo chính xác nhất tình cảm của con người sao?
Giữa cô và Devil chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.
Diệp Tuyết đã hiểu tại sao lại để
những người trong nhóm nghe được cuộc nói chuyện này. Họ dĩ nhiên sẽ
bênh vực Ngôn Lục Hàm. Cô ta là thành viên của tổ chức, quen biết họ đã
rất lâu rồi. Còn cô…chỉ mới gặp họ mới đây, làm sao so được với Ngôn Lục Hàm chứ.
Trần Lâm cũng cho là đúng:
- Phải đấy. Thật sự cô và Devil không hợp đâu, chúng tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Muốn tốt cho cô?
Không còn lý do nào dễ nghe hơn sao?
Diệp Tuyết biết rõ, căn bản họ không thích cô, cô chỉ là một cô gái bình thường, không thể cùng một thế giới với họ.
Trần Quân thì chỉ buông một câu coi như không có liên quan đến mình:
- Tôi không có ý kiến.
Có lẽ tình cảm giữa Trần Quân và Đinh
Nhi đang tiến triển tốt nên hắn không muốn nói năng một cách khó chịu
với bạn tốt của Đinh Nhi. Tuy nguyên nhân không được hay song vẫn đỡ hơn 3 người kia.
Không để cho Diệp Tuyết phản bác thêm, Ngôn Lục Hàm chêm thêm:
- Hơn nữa, Devil là người của tổ chức, là một người đặc biệt quan trọng của tổ chức. Nếu anh ấy yêu một người
con gái bình thường, không có liên quan đến tổ chức, lại chẳng hiểu gì
công việc của anh ấy thì không thể chấp nhận được. Cô sẽ gây vướng bận
cho anh ấy. Tốt nhất, cô tự biết điều mà tránh xa anh ấy.
Nãy giờ Diệp Tuyết đã nhịn lắm rồi, cô không thể cứ để cho cô ta nói này nói nọ mãi được, nên chấm dứt cuộc nói chuyện này.
- Ai nói tôi không có liên quan đến tổ chức?
Bọn họ không hiểu Diệp Tuyết muốn nói gì, chỉ có thể chăm chú nhìn cô.
- Bố mẹ tôi là thành viên của tổ chức.
Nói xong, Diệp Tuyết nhún vai đi lên
lầu, bỏ mặt mấy gương mặt ngơ ngác lại chuyển biến thành màu trắng,
không tin nổi cô đang nói gì.
Ngôn Lục Hàm là người ngạc nhiên nhất. Tưởng rằng đưa ra nhiều lý do như vậy sẽ khiến Diệp Tuyết rời xa Devil, vậy mà…một trong các lý do của cô ta đã bị đánh gãy.
Lẽ ra Diệp Tuyết định nói thêm rằng cô đã là thành viên chính thức của tổ chức nhưng lại thôi, để cho bọn họ
từ từ biết. Hôm trước gặp Lăng Mặc Sơn, ông đã đề nghị đưa cô vào tổ
chức. Vì bố mẹ cũng từng làm trong tổ chức nên cô cũng không phản đối,
quyết định gia nhập.
……….
Devil hiện tại vẫn chưa về, Diệp Tuyết vào phòng anh nghịch phá chơi. Bình thường chỉ khi nào anh yêu cầu thì
người giúp việc mới vào dọn dẹp, còn những người khác thì không ai được
phép bước chân vào. Nhưng Diệp Tuyết thì ngoại lệ. Anh không những cho
phép cô vào mà còn đưa cho cô chìa khóa phòng. Diệp Tuyết đặc biệt vui
vẻ vì sự ưu đãi này.
Cô loay hoay xem mọi thứ trong phòng
Devil. Dường như tất cả đồ vật đều là màu tối, đã số là màu đen. Đúng là rất hợp với tính cách khác người của anh.
Diệp Tuyết mở mấy cái hộc tủ xem thử
có gì hay không thì bất chợt một khung ảnh màu sắc rất sáng, khác hẳn
mọi thứ khác trong phòng. Khung ảnh được cất cẩn thận trong hộc tủ, để
riêng với các vật khác.
Điều làm Diệp Tuyết ngạc nhiên chính là hình ảnh trong khung ảnh.
Một cậu bé mặt mày cau có, lạnh lùng,
thờ ơ, ánh mắt lãnh đạm. Ngược lại với cậu bé, bên cạnh là một cô bé,
đôi mắt đen to tròn, hồn nhiên cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay cậu bé. Đằng sau hai người là một sắc tím lung linh của cánh đồng hoa oải hương.
♥♥♥
- Anh Thiên, chúng ta chụp một tấm ảnh đi. Em mới mượn được máy ảnh của mẹ.
Cô bé lắc lắc cánh tay cậu bé năn nỉ. Vẻ mặt cậu bé vẫn không thay đổi, giọng nói lạnh tanh:
- Không thích.
Cô bé không bỏ cuộc, tiếp tục bám lấy cậu bé luyên thuyên:
- Đi mà, một tấm thôi. Hoa oải hương ở đây đẹp thế này chúng ta không chụp thì phí lắm…Anh Thiên, anh chụp
chung với em đi…làm kỉ niệm mà…
Nghe đến từ kỉ niệm, cậu bé có chút
động lòng. Ngay lập tức, cô bé nắm lấy cơ hội, ôm khư khư tay của cậu
bé, giơ máy ảnh lên, hướng vào hai người mà chụp. Cô bé thích thú ngắm
hình trong máy ảnh. Cậu bé đút tay vào túi quần, len lén nhìn một tí rồi lạnh lùng nói:
- Rửa cho anh một tấm.
♥♥♥
Hồi ức kết thúc.
Diệp Tuyết vẫn nhìn khung ảnh không rời mắt.
Tại sao anh lại có tấm ảnh này? Cô nhớ nắm đó mình chỉ rửa thành hai tấm, một cho cô, một cho người đó.
Mà khung ảnh này lại được anh cất giấu kĩ như thế, chẳng lẽ là rất quan trọng sao?
Nhìn kĩ lại, người đó có nét rất giống anh…không phải có nét…mà là khá giống…Sao lúc trước cô không nhận thấy điều này?
Anh…là người đó ư???
Nếu anh là người đó, vậy…những điều
Ngôn Lục Hàm nói là vô nghĩa. Cô và anh đã quen nhau từ khi anh 14 tuổi. Khoảng cách về thời gian sẽ không còn. Và năm đó, cô cũng có tình cảm
với anh. Có khi nào là do tình cảm với anh lúc ấy nên giờ chỉ mới gặp
anh chưa đầy một tháng mà cô đã yêu anh? Nhưng…nếu là anh thật…anh….có
nhận ra cô không?
- Em biết rồi à?
Một tiếng nói từ ngoài cửa phòng vang
lên, khung hình trong tay Diệp Tuyết bất giác rơi khỏi tay cô. Do bất
ngờ quá nên cô phản ứng hơi mạnh.
Khung ảnh đang rơi giữa không trung thì được một bàn tay cầm lấy.
Không cần nghĩ, cô cũng biết là Devil.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT