Chuông điện thoại reo lên, người đàn ông lặng lẽ gạt đi nước mắt trên mặt, rút điện thoại ra nghe.
“Trang Thiên Nam nghe”
“Nghe nghe cái con khỉ, anh cả, anh mau về gấp.”
“Ân Ân, có chuyện gì vậy?”
“Chị Tiểu Tuyết vừa mới gặp được bạn của chị Hân Hân.”
“Bạn của Hân Hân?”
“Phải, là người đã đưa di cốt của chị Hân Hân cho anh đó.”
“Nhưng mà có chuyện gì?”
“Thì anh cứ về đi, nhanh lên. Em cúp máy đây.”
Tít…tít…
Trở về 5 tháng trước…
Hoàng hôn buông xuống,
ánh mặt trời yếu ớt hắt vào phòng bệnh…Diệp Tuyết nằm trên giường, sắc
mặt trắng bệch của mấy giờ trước đã khá hơn rất nhiều, chỉ còn lại chút
nhợt nhạt.
Nếu như không phải Lăng Mặc Sơn mời một bác sĩ người Anh nổi tiếng về gen làm phẫu thuật cho
Diệp Tuyết thì có lẽ giờ đây cô đã không có may mắn mà nằm ở đây như thế này. Bác sĩ nói tình trạng của cô đã không còn nguy hiểm nhưng do trải
qua phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ nên thể lực của cô bị suy yếu, tạm thời vẫn hôn mê. Bác sĩ còn nói tình trạng của cô có thể nói là kì tích, cơ
hội phẫu thuật rất thấp, vậy mà lại thành công đến không ngờ, ngay cả di chứng để lại cũng không có.
Nhìn Diệp Tuyết hôn mê
đã hơn 1 ngày, Devil cảm thấy lòng thấp thỏm không yên, dù cho bác sĩ
nói đã không sao rồi nhưng anh vẫn sợ cô sẽ mãi không tỉnh lại.
- Nước…nước…
Devil xoay người lại nhìn Diệp Tuyết, ánh mắt anh tràn ngập niềm vui.
Đôi mắt Diệp Tuyết vẫn
nhắm lại, chỉ có đầu khẽ động đậy, khóe môi mấp máy vài tiếng rất nhỏ.
Devil nhanh chóng rót một cốc nước ấm, tự mình ngậm lấy một ngụm rồi khẽ chạm môi mình vào môi cô, giúp cô uống nước. Một lát sau, đôi mắt Diệp
Tuyết từ từ mở ra. Ngủ cả ngày trời nên khi mở mắt, Diệp Tuyết chưa kịp
thích nghi với ánh sáng, không tự chủ được cô nhắm lại rồi mở ra. Người
đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là người mà cô luôn mong mỏi. Anh nhìn cô dịu dàng nói:
- Em thấy thế nào rồi?
Diệp Tuyết lắc đầu, nước mắt lại trào ra làm Devil hơi lo sợ tưởng cô lại bị gì.
- Em không khỏe ở đâu sao? Để anh đi goi bác sĩ.
Ngay khi anh định quay
đi, Diệp Tuyết vội nắm lấy bàn tay anh, khịt khịt mũi rồi cười ngốc
nghếch. Anh bật cười kéo ghế ngồi ngay cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn
cô.
Hồi lâu sau, Diệp Tuyết thấp giọng nói như người có lỗi:
- Em xin lỗi…
- Là anh có lỗi…lẽ ra anh không nên tin lời em nói…- Devil chân thành nói
- Xin lỗi…- Diệp Tuyết lặp lại một lần nữa.
Devil khẽ nhéo mũi Diệp Tuyết một cái rồi cụng đầu vào trán cô nói:
- Biết lỗi thì sau này phải bù lại cho anh.
- … - Diệp Tuyết bĩu môi không thèm nói gì.
- Tiểu Tuyết.....sau
này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em đều phải nói với anh, hiểu không? Anh muốn mình là người đầu tiên biết chuyện của em. – Nét mặt Devil trở
nên nghiêm tục lạ thường.
Diệp Tuyết cúi đầu xuống, im lặng không trả lời.
- Có nghe anh nói
không? – Devil nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Tuyết, bắt cô nhìn thẳng vào mắt
anh. Hốc mắt đỏ lên, cô gật đầu đồng ý. Anh kéo cô ôm vào lòng, cằm tựa
lên đầu cô, khẽ khàng nói – Nếu lần này không có Ân Ân, chắc anh vẫn ngu ngốc không biết gì.
- Ân Ân? – Diệp Tuyết nghi ngại hỏi
- Ừ, là Ân Ân, em gái kết nghĩa của em.
- Thiên Ân ư? Nhưng sao…
- Nó là em gái anh.
- Hả? Em gái anh? – Diệp Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh với vẻ không tin nổi.
- Không cần ngạc nhiên vậy đâu. Em cũng chuẩn bị tinh thần đi, bố mẹ anh cũng sắp trở về rồi.
Đương nhiên là câu nói này còn có sức kinh ngạc hơn câu trước đó rồi.
- Sao lại thế? Họ về làm gì? Thăm anh ư?
- Xin lỗi đi, đứa con
này họ coi như không rồi. Họ muốn gặp con dâu là em. – Devil nói rất
thản nhiên, không biết người ở trong lòng mình đang “im lặng là vàng”.
…………
Hiện tại…….
“Thật ra thì Hân Hân chưa chết…”
“Năm đó cậu ấy làm phẫu thuật, rất may là qua khỏi…
“Nhưng…đôi mắt của Hân Hân đã bị di chứng sau phẫu thuật…”
“Từ đó, Hân Hân không nhìn thấy gì nữa…cậu ấy đã trở thành một người mù…”
“Vì
không muốn liên lụy đến người khác, nhất là không muốn trở thành gánh
nặng của Trang Thiên Nam, Hân Hân quyết định giấu sự thật về ca phẫu
thuật và muốn chị nói với người khác là cậu ấy đã chết…”
“Sau đó, Hân Hân được một gia đình giàu có nhận nuôi…”
“Cậu ấy đã trở về Đài Loan từ mấy năm trước…”
“ Hân Hân muốn tìm em và bố mẹ nhưng không nhận được tin tức gì…từ đó, cậu ấy sống luôn ở Đài Loan…”
Dưới sự giúp đỡ từ
người bạn thân của Tử Hân, Diệp Tuyết và Trang Thiên Nam đã tìm ra nơi ở của Tử Hân…Tử Hân được sự tài trợ của bố mẹ nuôi đã thành lập một trang trại trồng hoa oải hương…
Khi Devil, Trang Thiên Nam và Diệp Tuyết đến trang trại của Tử Hân, Devil ghé sát tai Diệp Tuyết, khẽ nói:
- Anh thật sự đã tin vào định mệnh. Em biết không, món quà sinh nhật anh muốn tặng em chính là nơi này.
Đúng vậy. Khi cánh đồng hoa mà cô đưa anh đi xem lúc nhỏ bị khai phá, trở thành khu công
nghiệp, anh đã tìm hiểu rất nhiều nơi, anh muốn tìm một nơi giống như
vậy, muốn cô nhìn thấy cánh đồng hoa mà cô từng ao ước sẽ được nhìn thấy lần nữa. Và ông trời đã giúp anh, anh đã tìm được nơi này, không ngờ,
nó lại thuộc sở hữu của chị gái cô. Những tưởng sinh nhật vừa rồi, anh
có thể đưa cô đến đây nhưng…mọi chuyện lại không như ý muốn…Song, rất
may là…cơ hội vẫn còn…
Một rừng hoa oải hương tràn ngập sắc tím…Những bông hoa nhẹ nhàng đung đưa theo gió.....
Trang Thiên Nam đã nhìn thấy người con gái mà anh mong đợi suốt mấy năm qua, người con gái tồn tại mãi trong trái tim anh…..
Một cô gái dáng người
nhỏ bé, gầy yếu, đôi mắt tuy không nhìn thấy gì nhưng khuôn mặt vẫn rất
rạng rỡ trong ráng chiều của hoàng hôn. Cô đứng giữa cánh đồng hoa oải
hương…Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua…màu tím lung linh…Khung cảnh như
một giấc mơ huyền ảo nhưng rất chân thật….
“Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những
bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi một ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT