♥♥♥ Diệp Tuyết đã vào năm học thứ tư của đại học được một tuần rồi. Lẽ ra ngay sau khi Devil nói muốn sắp xếp để Hạ Vũ gặp
người đứng đầu tổ chức – chính là Lão Đại Lăng Mặc Sơn, nghe đâu ông ta
cũng đã hơn 40 tuổi nhưng vì trong ngày đó Hạ Vũ lại bất ngờ phải tham
gia chuyến đi khảo sát hơn một tuần do lớp học tổ chức.Vì vậy, cuộc gặp mặt này phải lùi lại một thời gian mà không phải lúc nào
Lăng Mặc Sơn cũng rảnh rỗi, có thời gian. Ông là người lãnh đạo của một
tổ chức lớn mạnh như vậy thì dĩ nhiên rất bận rộn.
Mấy ngày nay thật sự Diệp Tuyết rất
bực mình, cực kì bực mình. Cái tên Hình Trí không biết xấu hổ suốt ngày
bám nhằng lấy cô không tha, còn đòi theo đuổi cô nữa chứ. Nếu không phải vì hắn ta là thiên tài của cả trường thì cô sẽ không khách khí mà cho
hắn ăn vài đấm. Đương nhiên cô không dám đắc tội với hắn kẻo mọi người
trong trường lại không để cô yên thân thì chết. Nhưng…với sự đeo bám
đáng ghét của Hình Trí thì mọi người trong trường cũng nhìn cô với con
mắt bất mãn, khó chịu.
Diệp Tuyết thật sự không hiểu nổi Hình Trí nghĩ gì nữa. Hắn ta là thiên tài, học giỏi, lại cực kì đẹp trai, là ngôi sao trong lòng của biết bao người, tại sao lại phải bám riết lấy
một cô gái chỉ mới gặp như cô? Rõ ràng bên cạnh hắn có rất nhiều con gái mà. Ai mà chẳng biết hắn thay bồ như thay áo, đi đến nơi nào là để lại
một mối tình ở đó.Vậy mà lại để ý đến cô?
Mà Diệp Tuyết tự thắc mắc điều này có
hơi thừa thì phải. Chẳng phải một ngôi sao đích thật, một người đàn ông
đẹp trai chỉ có hơn Hình Trí chứ không có kém, gia thế lại rất hiển hách như Devil lại còn yêu cô, huống chi Hình Trí so với anh thì…lại thua
kém không ít.
Sự bám riết của Hình Trí không nói làm gì, có chuyện còn khó chịu hơn nữa. Không biết là người yêu cũ của Diệp Tuyết – Tạ Nhất Viễn muốn gì mà tự nhiên gọi điện đến hỏi thăm cô.
Ban đầu thấy số lạ cô cứ tưởng ai gọi
nhầm số, ai ngờ là hắn. Khi nhận ra hắn cô rất muốn cúp máy liền, càng
nghe giọng của hắn càng điên người. Song giọng nói của hắn có phần thiểu não và chán nản, cô không kìm được sự tội nghiệp với hắn mà cố gắng
nghe hắn nói. Mà cuộc nói chuyện này cũng chỉ kéo dài hơn một phút.
Hắn chỉ đơn thuần hỏi cô có khỏe
không, dạo này như thế nào rồi thôi. Lâu rồi hai người không nói chuyện
nên có phần ngượng ngập, chả biết nói gì. Diệp Tuyết cũng chẳng hỏi gì
hắn, mặc hắn muốn hỏi gì thì hỏi.
Những tưởng rằng mọi chuyện liên quan đến Tạ Nhất Viễn sẽ chỉ dừng lại ở đó.
Khi Diệp Tuyết vừa mới hết tiết học
cuối cùng cũng đã hơn 5 giờ rồi. Cô rảo bước đi về nhưng lại bắt gặp
hình dáng của một người mà trước đây cô rất quen thuộc ở trước cổng
trường. Là hắn. Tạ Nhất Viễn.
Trong lòng Diệp Tuyết không khỏi tự
hỏi tại sao Tạ Nhất Viễn lại có mặt ở đây. Hay là….. chờ bạn gái của
hắn? Hạ Vũ đã từng nói với cô rằng người mà hắn cặp kè cũng trong trường Báo chí của cô.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Tuyết không
khỏi có chút chua xót nhưng cảm giác đó chỉ là do cô tự thấy bản thân
trước đây rất ngốc, nếu không làm sao lại đi yêu hắn.
Diệp Tuyết quyết định đi tránh sang một bên để khỏi giáp
mặt với Tạ Nhất Viễn. Nhưng, hắn lại gọi cô một tiếng rất thân mật như trước đây hắn vẫn hay gọi.
- Tiểu Diệp!
Bước chân của Diệp Tuyết chợt dừng
lại, quay đầu nhìn hắn. Hắn có vẻ gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hơi hốc
hác, lộ ra vẻ thương tâm.
Diệp Tuyết cố cười hết sức vui vẻ để hắn không biết được cô không muốn gặp hắn tẹo nào, sải bước đến trước mặt hắn:
- Chào anh! Trùng hợp quá. Anh…
Cô còn chưa kịp nói là anh tới đón bạn gái phải không thì Tạ Nhất Viễn đã cắt ngang:
- Không trùng hợp.
Trong lúc Diệp Tuyết vẫn chưa kịp hiểu ra thì hắn đã nói tiếp:
- Là anh đến tìm em.
- Tìm em? – Diệp Tuyết lộ vẻ không thể tin nổi. Hắn đến tìm cô làm gì chứ? Muốn làm cô đau lòng như một năm trước ư?
- Phải. Chúng ta…- Tạ Nhất Viễn ngập ngừng dừng lại rồi nói – Có thể nói chuyện một lát được không?
- Nói chuyện? – Diệp Tuyết tự nghĩ có
chuyện gì để nói sao? Cô nhớ rõ bản thân không có nợ anh ta thứ gì cả.
Những món quà quý giá mà hắn tặng cô đã gửi trả lại, mặc dù lúc đó hắn
không muốn lấy lại cũng phải lấy. Tiền bạc thì cô càng không mượn của
hắn. Rốt cuộc là muốn nói gì chứ?
- Ừ.
- Được thôi. – Hắn đã muốn nói đến vậy thì Diệp Tuyết cũng không hẹp hòi gì mà đứng tiếp hắn, cô sảng khoái
đáp lại – Anh nói đi.
- Ở đây ư? Anh có thể mời em đến quán cà phê không?
Tạ Nhất Viễn có phải là được voi đòi
tiên rồi không? Nói ở đâu mà chẳng được, đằng nào cô cũng không muốn nói nhiều hay ở chung một chỗ với hắn.
Diệp Tuyết lắc đầu:
- Không cần, có gì anh cứ nói đi.
Thấy Diệp Tuyết cương quyết như vậy, Tạ Nhất đành chiều theo, khóe môi giật giật rồi mới thong thả nói:
- Tiểu Diệp, anh xin lỗi.
Xin lỗi?
Chuyện trước đây sao? Hơn một năm rồi mà hắn ta đến gặp cô xin lỗi là có ý gì?
Lại tiếp tục gọi tên cô thân mật như
vậy. Đã từ lâu lắm rồi không ai gọi cô như vậy và cô cũng không muốn. Cô thích mọi người gọi mình là Tiểu Tuyết hơn, bởi vì thật chất cô có phải họ Diệp đâu. Nhưng nếu hắn gọi cô là Tiểu Tuyết, cô cũng không chấp
nhận, hắn có quan hệ gì thân thiết với cô chứ.
- Tạ Nhất Viễn, - Diệp Tuyết không
ngần ngại gọi cả tên của hắn ta – anh đừng gọi em thân mật như vậy nữa.
Hiện tại chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
- Được rồi, anh muốn gọi sao cũng được. Lời xin lỗi của anh em đã nghe xong rồi, em có thể đi chứ?
- Tiểu Diệp, em có tha thứ cho anh không? – Tạ Nhất Viễn cầm lấy tay Diệp Tuyết nắm chặt.
Hành động này không những khiến Diệp Tuyết hơi hoảng hốt mà nó đã lọt vào tầm mắt của một người.
Devil đang chứng kiến tất cả mọi việc. Nhìn thấy người yêu bị người khác nắm tay anh rất muốn ra phang cho hắn một trận nhưng anh thấy Diệp Tuyết đã nhanh hơn anh. Cô đã gạt tay Tạ
Nhất Viễn ra không chút nể tình, lạnh lùng nói:
- Tạ Nhất Viễn, anh nên tự trọng một chút.
Devil khẽ nhếch môi cười nhạt. Cái tên điên khùng này không biết tự lượng sức mình, chưa gì đã bị người yêu
của anh đối xử tệ bạc rồi. (^-^)
- Tiểu Diệp à, trước đây là anh có
lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy, không nên chia tay em…Là lỗi
của anh…nhưng tất cả do cô ta đã dụ dỗ anh…em hãy tha thứ cho anh…Tiểu
Diệp… - Giọng nói Tạ Nhất Viễn rõ ràng đang rất kích động.
Dụ dỗ? Tha thứ?
Hắn đang khuyên con nít à?
Đàn ông dễ dàng bị người con gái khác dụ dỗ như anh ta mà cũng có quyền đòi cô tha thứ ư?
Không nói đến chuyện bị người khác thì thôi, đã nói đến là làm cô tức giận nói lớn tiếng nói:
- Do cô ta dụ dỗ? Sao anh không nói là do anh không kìm chế nổi trước vẻ đẹp của cô ta, không khỏi động lòng?
Giờ anh đi đổ lỗi cho cô ta, anh không thấy ngượng à? Tạ Nhất Viễn, anh
đã quá thay đổi rồi.
Những câu nói rất to của Diệp Tuyết
làm mọi người xung quanh phải chú ý, có cả sinh viên trong trường và
người ở bên ngoài trường vây quanh hai người tò mò như đang xem mấy vở
kích tình cảm.
Điều đó không làm Diệp Tuyết ngại ngùng gì. Được, hắn ta muốn xấu mặt thì cô cũng không ngại giúp đỡ.
- Anh không biết là tôi rất ghét nói chuyện với loại đàn ông vô sỉ như anh sao?
Sắc mặt Tạ Nhất Viễn từ màu đỏ xấu hổ
rồi chuyển thành trắng bệch, cuối cùng là đen sì sì. Devil nhìn thấy mà
rất muốn vỗ tay khen thưởng cho người yêu của mình. (Hạo ca ơi là Hạo ca, ca có phải là đang vui trên nỗi đau khổ của người khác không???)
Diệp Tuyết cho rằng Tạ Nhất Viễn sẽ bỏ cuộc, vì tức giận và xấu hổ mà lập tức đi khỏi đây. Cô không nghĩ tới
hắn ta lại bỏ hết tất cả xấu hổ, gắt gao ôm lấy cô trước bao con mắt của mọi người.
- Tiểu Diệp, em đừng như vậy…anh biết…anh có lỗi…và anh biết,…em còn yêu anh…rất nhiều..đúng không, Tiểu Diệp?...
Sự kiên nhẫn của Diệp Tuyết thật sự có giới hạn. Hình như cả năm trời yêu nhau, hắn ta không biết là cô rất nóng tính thì phải.
Dùng hết sức lức vốn có của mình, Diệp Tuyết đẩy Tạ Nhất Viễn một cái rất mạnh, khiến hắn không còn ôm lấy cô
nữa. Cô còn khinh bỉ phủi phủi người như dính phải thứ gì dơ bẩn, lẽ ra
cô còn chừa cho hắn chút tự trọng nhưng hắn không muốn thì cô tiếp tục
chiều.
- Tạ Nhất Viễn! Tôi nói cho anh biết,
tôi không còn yêu anh từ rất lâu rồi, từ khi anh nói lời chia tay…Mong
anh tự trọng…giờ tôi đã có người yêu…
Bị nói đến cỡ đó mà Tạ Nhất Viễn vẫn không chịu buông tay, vẫn muốn níu giữ lấy cô, ngang ngược nói:
- Em nói dối! Em vẫn còn yêu anh…thật chất em chưa có bạn trai…chưa có người yêu…
Trời ơi! Hắn ta có phải bị điên rồi không?
- Anh nghe không hiểu tôi nói gì sao? Tôi-đã-có-người-yêu!
Diệp Tuyết nhấn mạnh từng chữ một.
- Anh không tin, trừ khi em gọi anh ta đến đây.
Hơ…?Gọi Devil đến vì chuyện điên khùng này ư? Cô không muốn điên giống hắn đâu.
Diệp Tuyết đang định lên tiếng thì một giọng nói trầm ấm, ngữ khí kiên định ở đâu vang lên:
- Không cần. Là tôi.
Là giọng của anh?
Diệp Tuyết nhận ra. Cô quay đầu nhìn về phía có giọng nói đó.
Quả nhiên có một người đàn ông, dáng
người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú mê hoặc, ung dung xuyên qua từ đám
đông. Ai nấy cũng tự động nhường đường cho người đàn ông này, biết bao
cặp mắt ngưỡng mộ nhìn anh.
Không gian im ắng lại vỡ òa lên khi có rất nhiều hét to:
- Devil! Devil! Trưởng nhóm của Super Boys! Là Devil kìa….
Rất nhiều tạp âm lẫn lộn với nhau
nhưng rõ ràng đều đang nói đến Devil, bởi lẽ anh là thành viên của nhóm
nhạc cực kì nổi tiếng và sự nổi tiếng của anh còn hơn cả nhóm nhạc.
Diệp Tuyết ngây người nhìn anh. Không
ngờ anh lại có mặt ở đây? Trong lòng cô thầm hỏi có phải anh đã chứng
kiến hết rồi phải không?
Devil mỉm cười dịu dàng với Diệp Tuyết, nụ cười vô cùng đẹp và mê người. Mọi người xung quanh nhìn anh không rời mắt.
Anh vòng tay qua ôm lấy eo cô rất
thành thục, thu hồi lại nụ cười mà dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tạ Nhất
Viễn, khô khan lên tiếng:
- Tôi là người Tiểu Tuyết. Anh còn muốn biết thêm gì nữa?
Tạ Nhất Viễn thật sự bị chấn động, cõi lòng tan nát. Hắn ta cứ tưởng cô vẫn còn yêu hắn, còn nhớ hắn nên mới
gọi điện cho cô rồi đến tận đây gặp cô, mong cùng cô nối lại tình cảm.
Vậy mà…người yêu của cô là…ngôi sao nổi tiếng cả nước, dù là người không thích âm nhạc, anh ta cũng nghe nói rất nhiều về người đàn ông này.
- Tôi không cần biết truyện trước đây
của anh và Tiểu Tuyết, nhưng, phiền anh tránh xa cô ấy ngày từ giờ phút
này. – Là một câu nói nhắc nhở, song có thể nghe ra đó là lời đe dọa của Devil.
Tạ Nhất Viễn không còn gì để nói, im hơi lặng tiếng rời đi.
Diệp Tuyết vui vẻ mỉm cười với anh, ôm lấy cánh tay của anh cười không ngớt. Trong lòng cô vẫn có thương cảm
với Tạ Nhất Viễn nhưng thôi, đáng đời anh ta, tự mình gây ra thì tự
chịu. Đối với hắn ta, cô đã không chút tình cảm nào rồi.
Lúc này đây Diệp Tuyết mới nhớ ra
những người xung quanh mình. Họ đang không ngừng bàn tán, cô nghe loáng
thoáng nào là Devil, nào là người yêu….đều là nhắc đến anh và cô.
Cô lo lắng, anh là người nổi tiếng là
xuất hiện nơi đông người như thế rất dễ bị phát hiện. Hơn nữa lại thẳng
thừng tuyên bố cô là người yêu của anh…còn cô là người yêu của anh, đi
đôi co với người đàn ông khác…rồi cuộc nói chuyện nãy giờ…
Bản thân học ngành báo và sự việc lại
đang xảy ra trước trường Báo chí, cô biết rất rõ chuyện này sẽ thành tin hot trên mặt báo. Cô bắt đầu sợ những tờ báo sẽ đặt điều thêm bớt này
nọ, ảnh hưởng đến sự nghiệp ca hát của anh.
Diệp Tuyết cũng đã thấy được ánh đèn flash nháy lên từ nãy đến giờ. Haizz, ngay cả hình cũng có…
Một lát sau, một đám nhà báo, phóng
viên nhận được tin tức thì ồ ạt kéo đến, sắp xông vào phỏng vấn, “tra
hỏi” thì Devil đã nhanh chóng ôm vai Diệp Tuyết kéo lên xe của anh ở gần đó, xe lăn bánh chạy mất. Cánh nhà báo chỉ còn ngửi được khói. Điều này làm họ thất vọng tiu nghỉu, cô nhìn thấy không khỏi thấy buồn cười.
Devil vốn dĩ đợi một thời gian mới
công khai thân phận của Diệp Tuyết với báo chí. Giờ đây lấy sự việc này
để công khai cũng không tồi, coi như là đóng dấu cô là của anh, không ai dám có ý đồ với cô nữa. (ca đểu quá)
Ngày thứ 30 không có anhxa anh, một khoảng thời gian không phải là dài nhưng em đã sắp trụ không nổi nữa rồi.
Sự cố gắng của em nhiều khi muốn sụp đổ.
Vũ Vũ đã nhiều lần khuyên em nên đến gặp anh, nên nói hết sự thật cho anh.
Em…không làm được…thật sự không làm nổi.
Bản thân em hiểu rất rõ, khi em nói
hết cho anh thì anh nhất định sẽ ở bên cạnh, cùng em đối mặt với tất cả
nhưng em không muốn, không muốn anh ph bên cạnh.
Cũng đã tròn một tháng từ khi em rời
ải vì em. Một người đàn ông hoàn hảo như anh sẽ tìm được một cô gái khác tốt hơn em rất nhiều, cô ấy sẽ yêu anh nhiều hơn em yêu anh, sẽ quan
tâm anh hơn em, sẽ cùng anh đi đến suốt cuộc đời. Còn em……em không thể!
Em không muốn anh phải giống như anh trai anh.
Anh ấy đã rất đau khổ, mãi mãi sống
trong sự cô đơn không có chị em. Anh ấy đã lựa chọn mãi mãi ôm hình bóng của chị em mà không chịu tiếp nhận một trái tim khác…
Nếu thật sự em cũng giống như chị em, em tin chắc anh cũng sẽ lựa chọn như thế.
Em không muốn….vì vậy…em lựa chọn ra đi…biến mất khỏi cuộc đời anh, thế giới của anh………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT