-Nhất định rồi, thế nào huynh cũng sẽ ăn thêm cho xem!

Trần Nhất vừa ăn vừa nói.

Tử Băng quay đi, cười khúch khích.

Hoa Tử Băng ngồi xuống bên cạnh Chu Tinh Đạo.

Vị tiểu vương gia đưa bát thức ăn cho tiểu đệ

-Đệ ăn đi, nấu nướng hơn cả buổi chắc là mệt lắm!

Tử Băng nhận bát thức ăn cười

-Cám ơn đại ca!

-Chỉ một mình đệ mà phải nấu bữa ăn cho tất cả mọi người đệ thấy có cực quá không?

Tinh Đạo dịu dàng hỏi han.

-Không sao đâu, đệ không thấy cực gì cả!

Tử Băng tinh nghịch lắc đầu đáp.

Chu Tinh Đạo lại mỉm cười thân thiện. Anh đưa tay xoa đầu thằng nhóc này.

Từ xa trông thế Chu Hiểu Lâm cắn răng

-Hừ, biết thế mình nên đến chỗ đại ca ngồi mới phải, tức quá mà!

-Gừ, nhìn mà phát ghét.

Trần Sơn siết chặt đôi đũa, suýt bẻ gãy nhưng kìm lại vì nhớ là còn cần đũa để ăn.

Trần Nhất nuốt thức ăn bảo

-Mấy đứa sao ghét Tử Băng vậy, huynh thấy thằng nhỏ cũng ngoan lắm, lại tốt nữa!

-Tam ca, huynh bị nó lừa rồi, thằng đó nhìn hiền hiền tướng tá ẻo ẻo thế nhưng gian lắm nhìn mặt nó là biết ngay mà.

Trần Giang dứt khoát phán đoán.

-Thôi đi, các đệ ganh tị chứ gì, vì giờ đây Tử Băng là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn mà.

Trần Thống biết tỏng mấy tên tiểu đệ ranh ma này.

-Không phải mà là vì…

Chu Hiểu Lâm đang gân cỗ thì khựng lại vì tự dưng cái bụng đau kinh khủng.

Không những vậy mà kế bên Trần Sơn, Trần Giang cũng bắt đầu ôm bụng quằn quại.

-Này, mấy đứa bị sao vậy?

Trần Thống ngạc nhiên hỏi vì trông sắc mặt ba tên tiểu đệ xanh xao lắm.

-Bọn đệ… bọn đệ đau bụng… đau bụng quá đi… ối chịu hết nổi rồi…

Ngay lập tức cả ba tên chạy vù đi như bị ma đuổi.

Ngồi ở bên nọ Chu Tinh Đạo kinh ngạc thấy cảnh ba tiểu đệ hối hả chạy vắt giò lên cổ.

-Có chuyện gì mà Hiểu Lâm, AGiang, ASơn chạy gấp gáp như vậy nhỉ?

Hoa Tử Băng bịt miệng để không bật cười.

-Hừ ăn phải loại nấm độc đó mà không bị “rượt” mới là lạ! hihi…

Tử Băng khoái chí nghĩ thầm, tiếp tục bữa ăn.

Hóa ra là Tử Băng đã lén bỏ vào bát của Hiểu Lâm, Trần Giang lẫn Trần Sơn một loại nấm độc khi ăn vào không chết nhưng sẽ bị đau bụng dữ dội và đi ngoài… liên tục!!

Khỏi nói hậu quả của ba cậu chàng kia vào trưa hôm đó là đi ngoài đến những chục lần.

Vừa mệt vừa đau bụng kinh khủng!

Chẳng ai trong đoàn hiểu nguyên do tại sao vì chỉ mỗi chúng là bị rượt!

Chính vì vậy mà không thể đổ tội cho thức ăn Tử Băng nấu được.

Hoa Tử Băng đứng khoanh tay nhìn ba tên nọ mặt mày tái mét, rũ người

-Sự trả thù chưa dừng ở đây đâu, cứ chờ đấy!

Tử Băng nhủ thầm. Và một kế hoạch trả thù mới hình thành.

-Ôi trời hỡi, chả biết bị gì nữa mà suốt buổi trưa đi ngoài liên tục đến nỗi chân nhấc không lên luôn. Đệ muốn ngất xỉu đây này.

Chu Hiểu Lâm ngâm mình trong hồ nước, thở mệt lữ.

Bên cạnh Trần Giang lấy tay quẹt quẹt mồ hôi, dù đang tắm nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng

-Huynh cũng muốn chết đây. Mà sao đột nhiên ba huynh đệ mình lại bị đau bụng chứ. Mọi người đâu có ai bị đâu, cái này đáng ngờ lắm.

Trần Sơn đang hụp đầu dưới nước, nghe vậy anh trồi lên ngay

-Nhất định là tên Hoa Tử Băng rồi, rất có thể nó cái gì vào bát thức ăn của chúng ta.

Nó trả thù mình cái vụ mình bắn nó đấy.

-Rất có thể , nhưng không có chứng cứ, chúng ta không thể kết tội nó trước mặt các huynh được. Không ngờ tên đó ghê gớm như vậy thế mà tam ca bảo nó “hiền”!

Hiểu Lâm liếc mắt vẩu môi.

-Không kết tội nó được thì mình tìm cách trả thù nó!

Chúng ta sẽ… thế này… thế này…

Trong khi Hiểu Lâm, Trần Giang chăm chú nghe kế hoạch phục thù của Trần Sơn thì trong lùm cây Hoa Tử Băng núp trong đấy dỏng tai nghe lỏm.

Tử Băng cười trong bụng

-Đã gây chuyện với người ta trước mà còn đòi trả thù, đã thế thì ta đây chả chịu thua.

Để xem nếu như không có quần áo thì ba tên đó sẽ làm gì!

Nghĩ là làm Tử Băng nhanh chóng vớ lấy hết y phục của ba chàng trai rồi len lén rời đi.

-Chà sao trời sắp tối rồi mà không thấy Hiểu Lâm, AGiang, ASơn đâu nhỉ?

Trần Nhất đứng ngóng ngoài lều.

-Mấy tên ấy đã bảo tắm nhanh rồi về vậy mà chắc lại la cà ở đâu nữa đây!

Trần Thống bực mình khoanh tay.

Đúng lúc Chu Tinh Đạo đi đến cùng Hoa Tử Băng.

Tử Băng nhìn sắc mặt lo lắng của hai huynh vờ hỏi

-Bộ có gì sao mà các huynh lại như thế?

-Thì là ba tên quậy phá kia đi tắm từ xế mà đến giờ chưa thấy mò về!

Trần Nhất thở ra kể.

Tinh Đạo nhíu mày

-Giờ này mà cả ba chưa về ư? Chúng tắm gì lâu vậy?

-Kệ chúng đi, khi nào đói tự khắc chúng mò về, lo chi cho mệt thân!

Trần Thống tức tối bỏ mặc luôn.

Hoa Tử Băng thì… cười ngầm ra vẻ thích thú vì nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của ba cậu nọ.

-Thôi, nhị ca đúng đấy, đại ca, Tử Băng chúng ta vào lều ăn tối đi! Lát nữa thế nào chúng cũng về cho xem. Đói bụng mà, tự biết mà về.

Trần Nhất đẩy nhẹ bốn người đi.

Chợt Xoạt! Xoạt!

Tất cả dừng lại vì nghe có tiếng động lạ trong lùm cây.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Trần Thống và Trần Nhất từ từ rút kiếm ra

-Này ai ở trong đó lên tiếng mau!

Trần Nhất nói to.

Không gian im lặng. Không ai đáp lời cả.

Chu Tinh Đạo và Hoa Tử Băng nghiêng đầu dán mắt vào lùm cây.

-Khả nghi thật, chẳng lẽ là trộm hay… cướp?

Trần Thống suy đoán.

Lại Xoạt! Xoạt! Quả nhiên có cái gì đó mà. Là người hay là thú?

Trần Nhất tiến đến gần, giơ kiếm về phía lùm cây

-Nếu không lên tiếng thì đừng trách mũi kiếm của ta vô tình!

Tiếng anh vừa dứt thì cái đầu của Chu Hiểu Lâm thò ra và giơ hai tay lên

-Đừng, đừng tam ca… là đệ Hiểu Lâm nè!

Những người nọ ngớ ra.

Tiếp theo Trần Giang, Trần Sơn cũng chui đầu ra khỏi lùm cây.

-Hiểu Lâm, các đệ làm gì vậy? Sao lại ở trong đó, mau ra ngoài đi!

Chu Tinh Đạo bảo.

Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn đưa mắt nhìn nhau… vẻ đau khổ!

-Đại ca, nhị ca, tam ca… cứu bọn đệ với.

Trần Thống cho kiếm vào vỏ, khó hiểu

-Cứu cái gì, sao bây giờ mấy đứa mới về hả, còn núp trong đó làm gì nữa, mau ra ngoài!

Trần Sơn sướt mướt

-Nhị ca ơi, bọn đệ cũng đâu muốn thế này nhưng mà bọn đệ không thể ra ngoài được.

-Tại sao?

-Vì… vì… bọn đệ không mặc y phục!

Cuối cùng Trần Giang cũng nói ra sự thật.

Trần Nhất hét to

-Cái gì, không mặc y phục là sao?

Chu Hiểu Lâm đưa tay lên môi ra dấu

-Suỵt, tam ca, nhỏ tiếng thôi, binh lính mà nghe được thì chết bọn đệ.

Sự việc là bọn đệ khi tắm xong bước lên bờ thì… y phục của cả ba đã biến mất!! Chả biết thằng nào chơi ác lấy mất y phục của bọn đệ rồi.

Nãy giờ Hoa Tử Băng quay mặt đi vì… rất là mắc cười.

Trời ơi muốn cười thật lớn cho hả hê quá!

-Sao lại vậy được, chẳng ai rảnh rang lại đi làm thế. Các đệ tìm kỹ chưa?

Tinh Đạo thấy sự việc có vẻ kỳ lạ.

-Kỹ lắm rồi, hoàn toàn không có gì hết. Bọn đệ mất hết y phục thật rồi.

Ba vị huynh lớn nhìn nhau, thở ra.

Lát sau Tinh Đạo gợi ý

-Thôi chuyện ra thế này rồi thì các đệ chịu khó ở trong đó chờ bọn huynh tìm ra y phục

cho các đệ vậy! Chỉ còn cách này thôi.

-Vậy là mấy đứa dùng bữa tối trong lùm cây đó luôn nhé!

Trần Thống che miệng cười cười.

Dù không thích như vậy một chút nào nhưng còn cách nào khác nữa đâu.

Cả ba gật đầu đồng ý.

-Đại ca, huynh, nhị ca và Tử Băng đi tìm y phục còn đệ sẽ lấy bữa tối cho mấy tên này.

Chu Tinh Đạo gật đầu với ý kiến đó của Trần Nhất.

Trần Thống tỏ vẻ khó chịu, bực bội

-Bực mình lúc nào cũng làm phiền người khác! Mấy đứa nợ huynh lần này đó.

Thế là bốn người rời đi.

Trước khi khuất bóng, Hoa Tử Băng xoay lại, lè lưỡi với ba tên con trai kia.

-Rồi, nhất định lại tên Tử Băng gây ra! Trông hắn hí hửng chưa kìa!

Trần Giang cắn cỏ, cào cấu.

-Trời ơi, điên cái người mất thôi. Nó trên cơ mình rồi.

Trần Sơn thấy máu như dồn lên tận não, uất ức.

Còn Chu Hiểu Lâm thì… dĩ nhiên nghĩ ra cách trả đũa!

Cái trò trả thù qua lại này không biết đến bao giờ kết thúc.

Buổi tối hôm đó

trong triều Nam Đô đang mở tiệc lớn mừng thái tử Minh Nhật và thái tử phi Các Tự.

Các bá quan văn võ đều có mặt đông đủ.

Đoàn múa hát cũng được triệu gọi.

Tất cả ăn uống no say, xem hát múa linh đình.

Không những vậy mà những hoàng tử từ các tỉnh cũng vào triều chung vui.

-Đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, ngũ hoàng đệ, lục hoàng đệ, thất hoàng đệ, mọi người đã đến rồi sao?

Lạc Minh Nhật vui mừng reo lên khi trông các huynh đệ xuất hiện.

Năm hoàng tử liền đến chỗ Minh Nhật.

Đại hoàng tử, Lạc Phổ, năm nay hai mươi ba tuổi, cai quản tỉnh Tiền Kỳ của Nam Đô, cười

-Tứ hoàng đệ, chúc mừng đệ nhé! Thế là có tân nương rồi.

Nhị hoàng tử, Lạc Sở Hùng, hai mươi tuổi, cai quản tỉnh Tương Dụ, Nam Đô, bảo

-Ganh tị thật đấy, nhị hoàng huynh còn chưa có thê tử thế mà hoàng đệ lại thành hôn rồi.

Lạc Minh Nhật cười xòa.

Chợt ai đó vòng tay ôm cổ Minh Nhật từ phía sau cùng lúc là giọng nói vang vang

-Đệ cũng muốn được như hoàng huynh!

Đó là thất hoàng tử, hoàng tử nhỏ tuổi nhất tròn mười sáu tuổi, Lạc Kỳ, cai quản tỉnh Tuyên Độ, Nam Đô.

-Thất hoàng đệ nghịch phá quá. À, mà sao lục hoàng đệ đứng lặng thinh thế?

Minh Nhật hướng mắt về phía vị hoàng đệ sau cùng.

-Thất hoàng đệ nghịch phá quá. À, mà sao lục hoàng đệ đứng lặng thinh thế?

Minh Nhật hướng mắt về phía vị hoàng đệ sau cùng.

Lạc Diễm, lục hoàng tử, trạc tuổi Minh Nhật, mười bảy, cai quản tỉnh Hàm Kinh, Nam Đô, vốn là người khép nép hiền lành nên nói năng nhỏ nhẹ

-Dạ, đệ chúc mừng hoàng huynh!

Cuối cùng ngũ hoàng tử, Lạc Trường Dinh, cũng mười bảy tuổi, cai quản tỉnh Hàng Tân, Nam Đô, thở ra

-Nếu biết thế này thì đệ ở lại kinh thành cho sướng!

Mấy huynh đệ bật cười.

Chợt Lạc Kỳ la lên mừng rỡ

-A tam hoàng huynh Cơ Thành!

Vị hoàng tử nhỏ tuổi vẫy tay gọi rối rít.

Lạc Cơ Thành liền đi đến chỗ mấy huynh đệ.

-Đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, ngũ hoàng đệ, lục hoàng đệ, thất hoàng đệ đã đến rồi ư? Lâu lắm mới gặp lại mọi người!

Cơ Thành nhìn hết lượt năm người.

Có vẻ như Lạc Phổ không thích tam hoàng đệ nên đã lảng đi nơi khác.

Cơ Thành thấy vậy nhưng cũng không nói gì.

Lạc Kỳ nghịch ngợm nắm tay Cơ Thành tíu tít

-Tiểu Kỳ nhớ tam hoàng huynh lắm đó. Lần này về triều hoàng đệ cốt là thăm hoàng huynh, huynh vui chứ?

Cơ Thành vò đầu cậu em nhỏ tuổi nhất bảo

-Thảo nào hôm nay tam hoàng huynh thấy trong lòng vui vui hóa ra là vì có Lạc Kỳ nhớ huynh đây mà.

Lạc Kỳ cười hớn hở, híp cả mắt.

Lạc Cơ Thành nhìn sang Lạc Diễm, dịu dàng nói

-Lạc Diễm sao buồn thế, hay đệ bị bệnh?

Lạc Diễm thường ít gần gũi với các huynh đệ nhưng riêng với tam hoàng huynh Cơ Thành lại khác, Lạc Diễm luôn thân thiết với Cơ Thành, không hiểu vì sao nữa

-Không, hoàng đệ vui lắm vì gặp lại tam hoàng huynh!

Bỗng Lạc Sở Hùng đánh vào người Cơ Thành

-Tam hoàng đệ sao lại để thua kém tứ hoàng đệ Minh Nhật vậy? Lẽ ra đệ phải có thê tử trước mới đúng chứ!

-Phải đấy, nên đệ mới bảo tứ hoàng huynh Minh Nhật cao tay mà!

Lạc Trường Dinh chán chường, lắc đầu.

Lạc Cơ Thành khoanh tay trước ngực

-Thôi đi, hai người ăn ý quá lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc người khác.

-Được rồi, được rồi, đệ không nói nữa. Mà tứ hoàng huynh, tân nương của huynh nghe nói là công chúa Bắc Đô rất xinh đẹp đệ nóng lòng muốn thấy mặt tứ hoàng tẩu lắm, huynh mau giới thiệu cho mọi người đi.

Lạc Trường Dinh tò mò.

-Phải đấy, huynh cũng sốt ruột muốn xem mặt hoàng đệ muội.

Lạc Sở Hùng thêm vào giục giã.

Lạc Cơ Thành nhìn xuống Minh Nhật

-Minh Nhật à, đệ còn không mau giới thiệu hoàng đệ muội Các Tự cho các huynh đệ biết. Với lại đệ nên ở bên cạnh hoàng đệ muội kẻo muội ấy bơ vơ cô độc một mình.

-Vâng, đệ quên mất, mãi tiếp đón mấy hoàng huynh, hoàng đệ mà không nhớ gì đến Các Tự. Nào theo đệ, đệ sẽ giới thiệu tân nương của đệ cho mọi người biết.

Lạc Minh Nhật xoay bánh xe lăn.

Lạc Sở Hùng nói với sang Lạc Phổ đang đứng nhìn đâu đó

-Đại hoàng huynh, đi mau nào.

Lạc Phổ, liếc mắt thoáng qua Cơ Thành rồi bước theo các hoàng đệ.

Lạc Cơ Thành thở ra, anh nắm tay Lạc Kỳ rồi vỗ vai Lạc Diễm

-Huynh đệ chúng ta cũng vào trong thôi.

-Hoàng đệ muội Các Tự xin ra mắt đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh!

Hoàng Nam Các Tự cúi người cung kính hành lễ.

Lạc Phổ đỡ lấy Các Tự ân cần

-Hoàng đệ muội đừng khách sáo, là người một nhà cả thôi!

Các Tự ngẩng mặt lên mỉm cười

-Đa tạ đại hoàng huynh.

Chỉ vừa chạm phải cái nhìn dịu dàng của đôi mắt sáng ngời kia là Lạc Phổ lập tức ngẩn người bởi vẻ đẹp kiều diễm của Các Tự.

Lạc Phổ nổi tiếng là hoàng tử đa tình phong lưu thường rất thích những giai nhân trong thiên hạ.

Nay trông thấy Các Tự, cô gái tuyệt sắc khiến vị đại hoàng tử này bắt đầu xao xuyến.

Tất cả hầu như đều thấy Lạc Phổ cứ mãi nhìn chăm chăm Các Tự, không chớp mắt.

-Chuyện gì thế này, đại hoàng huynh động lòng trước hoàng tẩu à?

Lạc Trường Dinh nói nhỏ với Lạc Sở Hùng đứng bên cạnh.

-Huynh ấy vốn đa tình mà, tất cả các giai nhân đều qua tay huynh ấy hết rồi. Hoàng đệ muội đẹp thế kia chả trách huynh ấy động lòng.

Lạc Sở Hùng lắc đầu, nhún vai.

Hoàng Nam Các Tự thấy bối rối trước ánh mắt kỳ lạ của vị Đại hoàng tử.

Lạc Cơ Thành khẽ đưa mắt sang Lạc Minh Nhật.

Hoàng đệ của anh im lặng không lên tiếng.

-Đại hoàng huynh, huynh để hoàng đệ muội chào hỏi Lạc Diễm, Lạc Kỳ và Lạc Trường Dinh đi.

Cơ Thành đột ngột lên tiếng giải vây cho Các Tự.

Nói chính xác rằng anh đang “giải vây” cho Minh Nhật.

Lạc Phổ sựt tỉnh

-À, ừ… không cần đệ nhắc ta đâu!

Bàn tay của Lạc Phổ cuối cùng cũng rời khỏi tay Các Tự.

Các Tự nhẹ cả người. Cô lập tức tránh người đi trước cái nhìn của Lạc Phổ.

Lạc Trường Dinh cúi người chào hỏi

-Chào tứ hoàng tẩu, đệ là Lạc Trường Dinh, ngũ hoàng đệ của hoàng huynh Minh Nhật.

Các Tự mỉm cười gật đầu.

Bên cạnh, Lạc Diễm khép nép nói khẽ

-Đệ là Lạc Diễm, lục hoàng đệ của tứ hoàng huynh Minh Nhật.

Các Tự chưa kịp cười đáp lễ thì Lạc Kỳ đã nhảy vồ đến líu lo cái miệng

-Hoàng tẩu, đệ là người nhỏ tuổi nhất, tên Lạc Kỳ, hoàng tẩu xinh đẹp quá!

-Cám ơn thất đệ.

Các Tự thấy thích hoàng đệ có vẻ tinh nghịch này.

Màn chào hỏi xem như xong xuôi.

Đúng lúc hoàng hậu Âu Mỹ Ngân đi đến

-Ồ, Phổ nhi, Hùng nhi, Dinh nhi, Diễm nhi cả Kỳ nhi nữa, các con đến lúc nào vậy?

-Bẩm nương nương, chúng con vừa mới đến!

Năm hoàng tử đồng thanh.

-Nào, nào, ngồi xuống nương nương xem, lâu lắm ta mới lại thấy các con đấy.

Năm chàng trai lần lượt ngồi xuống bên cạnh Âu Mỹ Ngân.

Lạc Phổ thỉnh thoảng lại nhìn qua chỗ Các Tự. Anh không thể rời mắt khỏi cô gái.

Lạc Cơ Thành thấy chuyện có vẻ không ổn rồi.

Lạc Minh Nhật nắm tay Các Tự nhẹ nhàng bảo

-Nàng đừng để ý đến đại hoàng huynh. Huynh ấy vốn là như thế.

Các Tự gật đầu đáp

-Vâng, Các Tự hiểu.

Vậy là sau đó tiệc lại tiếp tục.

Ở gần đó, Quan Bổn quan sát mấy hoàng tử đang chuyện trò cùng vị hoàng hậu xinh đẹp. Lâu lâu ông tể tướng già khẽ nhếch mép vì buồn cười điều gì không rõ.

-Hoàng đệ muội, không biết muội có biết đàn không?

Lạc Phổ tự dưng hỏi vọng qua.

Các Tự nói lễ phép

-Dạ có. Hoàng đệ muội kém cỏi chơi vẫn chưa được hay.

-Đừng khiêm tốn như thế, hoàng đệ muội xinh đẹp vậy chắc là tài chơi đàn rất hay nhỉ?

Hay là hoàng đệ muội lên góp vui một bản đàn đi.

Lạc Phổ chả biết lại muốn gì.

Lạc Cơ Thành đặt ly rượu xuống

-Đại hoàng huynh, huynh say rồi đấy, đừng làm khó dễ hoàng đệ muội nữa!

Lạc Phổ đang cười vui vẻ tự dưng nét mặt chuyển sang khó chịu

-Cơ Thành, ta đang nói chuyện với hoàng đệ muội, sao đệ lại chen vào.

Minh Nhật là phu quân của Các Tự còn không lên tiếng thì đệ có ý kiến gì.

Hoàng đệ muội, đại hoàng huynh chỉ muốn muội chơi một bài đàn thôi chắc muội không phiền?

-A dạ… chuyện này…

Các Tự liền nhìn sang Lạc Minh Nhật.

Minh Nhật nắm tay cô gái, ân cần bảo

-Nàng cứ chiều ý đại hoàng huynh, với lại ta cũng muốn xem thử tài gảy đàn của nàng!

Ngay cả phu quân cũng nói thế thì Các Tự khó lòng từ chối.

-Vâng, vậy Các Tự mạo muội chơi một bản đàn.

Tất cả mọi người im lặng

nhi nãy không khí còn ồn ào huyên náo

nhưng giờ đây lại chợt nhiên tĩnh lặng lạ thường.

Hoàng Nam Các Tự từ từ ngồi xuống.

Trước mặt cô tiểu thư là chiếc đàn gỗ sang trọng của hoàng tộc.

Đưa mắt nhìn hết thẩy những người có mặt tại đây.

Ai nấy đều dồn ánh mặt về phía Các Tự.

Các Tự hít sâu một hơi dài rồi bàn tay đặt lên chiếc đàn

những ngón tay bắt đầu gảy nhẹ mấy sợi dây trắng mỏng, thứ tạo ra âm thanh diệu kỳ!

Bản nhạc cất lên.

Du dương. Êm đềm. Buồn da diết. Có chút khổ đau, sầu não.

Bản nhạc về một người con gái yêu say đắm một chàng trai

nhưng số phận khắc nghiệt khiến họ không thể bên nhau.

Sự chia ly. Nước mắt. Tan vỡ.

Cô gái một mực thủy chung chờ đợi chàng trai.

Dù chàng đã ra đi.

Đôi mắt Các Tự buồn thăm thẳm.

Cô nhớ đến cha.

Lúc còn ở Kim phủ, Các Tự thường đàn bài này cho Kim Long nghe.

Ông rất thích vì nghĩ rằng bản nhạc có đôi chút giống mình.

Có thể ông nhớ đến người vợ đã qua đời mười mấy năm.

Các Tự nghĩ về bản thân.

Cảm thương cho mối tình đẹp.

Mối tình bị ngăn cấm.

Và Các Tự không muốn mình sẽ giống cô gái bất hạnh trong bản nhạc.

Các Tự muốn khóc nhưng lại không khóc được.

Dưới ánh trăng cùng những làn gió đêm mơ màng

trông Các Tự xinh đẹp vô cùng

với vải lụa đỏ bay nhẹ nhàng

với vẻ mặt đượm buồn ưu sầu.

Không ai lên tiếng, chỉ lặng người lắng nghe và quan sát cô gái gảy đàn.

Lạc Cơ Thành, cái nhìn bất động vào khoảng không

lâu lâu lại đưa ly rượu lên môi nốc cạn.

Lạc Minh Nhật thì mãi nhìn Các Tự

có cái gì mộng mị, mờ ảo trong đáy mắt anh.

Còn Lạc Phổ thì vừa uống rượu vừa chăm chú gián mắt vào Các Tự.

Say đắm. Mê mẩn. Thèm khát. Cái nhìn vuốt ve khắp người cô gái kiều diễm đó.

Y cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play