Xứ sở Bắc Đô xinh đẹp với hoa cỏ, phong cảnh trữ tình và đặc biệt là có một báu vật trời cho, Chim Lửa.
Loài chim này là vật linh thiêng và là niềm tự hào của người dân Bắc Đô.
Chim Lửa một trăm năm mới bay về trần gian vào mùa tuyết rơi, khi ngước
nhìn bầu trời Bắc Đô được phủ một màu trắng xóa tinh khôi
hình ảnh Chim Lửa cùng chiếc đuôi đỏ rực bay vút qua là điều tuyệt diệu, kỳ ảo nhất của huyển thoại.
Chim Lửa, biểu tượng của kỳ tích!
Và gió trời truyền tụng rằng, những ai được trông thấy Chim Lửa đầu tiên thì người đó sẽ…
Bắc Đô vào một buổi sáng tuyết trắng, màu trắng bị lãng quên, trong sáng nhất.
Triều đình Bắc Đô, viên thái giám đứng thẳng người, cất giọng thật lớn hô to
-Bẩm, có tam hoàng tử Nam Đô, Lạc Cơ Thành yết kiết!
Tiếng hô vừa dứt thì phía sau lưng viên thái giám một chàng trai mười
chín tuổi có nét đẹp như tuyết và trông cũng lạnh lùng như tuyết chậm
chạp bước vào phòng đại triều.
Tam hoàng tử Lạc Cơ Thành.
Lạc Cơ Thành, đưa mắt nhìn khắp các bá quan đang đứng, ai ai cũng giương mắt về phía anh.
Vị hoàng tử này nổi tiếng là người có trái tim băng đá, tung hoành ngang dọc trên sa trường khiến ai nghe đến cái tên Lạc Cơ Thành cũng phải
khiếp sợ.
Nhưng Cơ Thành có một bí mật, bí mật về nụ cười kỳ lạ của anh. Chỉ cần
anh mỉm cười thì tuyết sẽ tan chảy ngay. Chính vì vậy mà rất nhiều người muốn thấy nụ cười ấy, nhưng sẽ chẳng được đâu vì Cơ Thành không bao giờ cười…!?
Bắc Vương bước xuống, cúi người cung kính, dĩ nhiên, Nam Đô vốn là một cường quốc, còn Bắc Đô chỉ là nước thần tử.
-Nhọc công tam hoàng tử lặn lội từ Nam Đô đến đây, sao ngài không để vài ngày sau trẫm sẽ sai đoàn binh lính đưa công chúa sang Nam Đô?
Lạc Cơ Thành, chỉ trên sa trường là kẻ tàn bạo nhưng khi giao hảo với người khác thì lại vô cùng dễ chịu và nhẹ nhàng.
-À, xin Bắc Vương đừng khách sáo như thế, dù gì chúng ta cũng sắp trở
thành người một nhà nên không cần lễ nghi như vậy đâu. Chỉ là đệ đệ của
ta, Minh Nhật, nóng lòng muốn gặp hiền thê nên bảo ta sang đây mau chóng đưa công chúa, báu vật của Bắc Vương về. Chắc bệ hạ không thấy phiền hà chứ?
Lời nói dịu dàng đó chắc chẳng ai tin nổi là của Lạc Cơ Thành lạnh lùng.
-Hà, không dám, tam hoàng tử có lòng yêu thái tử Minh Nhật, đó là lẽ
thường tình trẫm nào dám thấy phiền. Vậy thì trẫm sẽ sai người chuẩn bị
cho tam hoàng tử, tối nay triều đình sẽ mở tiệc tiếp đãi ngài chu đáo.
Cơ Thành giơ tay lên, cất tiếng ngăn
-Không cần tiệc gì đâu, đừng bày vẽ làm gì. Thật ra lần này ta đến Bắc Đô là vì còn có chuyện khác.
Bắc Vương ngạc nhiên, nhíu đôi lông mày
-Dạ chẳng hay là chuyện gì mà khiến tam hoàng tử nhọc công thế?
-Chẳng là ta nghe nói từ rất lâu rồi Bắc Đô có một báu vật trời cho, đó
là Chim Lửa! Đồn rằng ngày mai là đúng trăm năm nên ắt hẳn Chim Lửa sẽ
bay về Bắc Đô khi tuyết rơi dày đặc. Vì hiếu kỳ muốn xem loài chim thần
thoại ấy nên ta mới tranh thủ đến đây.
Cơ Thành vừa nói vừa hướng mắt ra ngoài, màn tuyết trắng xóa phủ đầy cái nhìn bất động của anh.
Bắc Vương cười khà khà
-Ôi cứ tưởng chuyện gì to tát chứ tam hoàng tử muốn thấy Chim Lửa thì có gì khó, ngày mai trẫm sẽ cho người đưa ngài lên đỉnh núi Bạch Vân Sĩ
xem, đó là nơi dễ quan sát loài chim xinh đẹp này nhất!
-Vậy thì tuyệt quá, ta rất nóng lòng chờ sang ngày mai.
Cơ Thành giơ ngón tay lên, nói khẽ với vị vua già.
-Vâng, vâng trẫm sẽ bảo vương gia Chu Tinh Đạo đưa ngài đi, vương gia là người am hiểu địa hình ở núi Bạch Vân mà.
Bắc Vương liếc mắt qua tên thái giám đứng cạnh đó, hắn hiểu ý bèn hô lớn
-Hoàng thượng cho truyền vương gia Chu Tinh Đạo!
Kịch! Tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó vang lên
Lạc Cơ Thành và Bắc Vương xoay mặt qua chàng trai khôi ngô tuấn tú trạc
hai mươi tuổi từ từ tiến đến rồi cung kính cúi người quỳ xuống thưa
-Bẩm, thần, vương gia Chu Tinh Đạo yết kiến hoàng thượng và tam hoàng tử Nam Đô Lạc Cơ Thành.
Bắc Vương phủi tay áo, giọng ồm ồm bảo
-Mau đứng lên đi, vương gia Chu Tinh Đạo! Trẫm có việc giao cho khanh đây.
Tinh Đạo đứng dậy, anh ngẩng mặt nhìn hoàng thượng
-Dạ, không biết bệ hạ muốn thần làm gì?
Bắc Vương đặt tay lên chàng trai trẻ, rồi đảo mắt sang Cơ Thành đứng lặng im
-Chả là khanh cũng biết lý do tam hoàng tử Lạc Cơ Thành đến Bắc Đô chứ,
là để đích thân đưa công chúa, con gái trẫm về Nam Đô. Nhưng ngoài ra
hoàng tử còn vì muốn xem Chim Lửa, vật thiêng của xứ sở Bắc Đô cho nên
ngày mai vừa tròn một trăm năm khanh hãy đưa hoàng tử lên Bạch Vân Sĩ
ngắm Chim Lửa!
Tinh Đạo gật nhẹ, anh xoay qua vị hoàng tử trẻ tuổi, cười thân thiện, lễ phép
-Hóa ra hoàng tử vì hiếu kỳ về Chim Lửa nên mới đến đây sớm. Ngài yên
tâm thần sẽ hộ tống hoàng tử đến Bạch Vân sĩ vào đúng thời khắc Chim Lửa xuất hiện.
Lạc Cơ Thành nãy giờ chăm chú nhìn Chu Tinh Đạo, dường như có điều gì ở vị vương gia thu hút anh thì phải.
Đôi mắt.
Đôi mắt Tinh Đạo sáng, to thể hiện là người chí khí.
Trong đôi mắt đen tuyền đó có vô số những điểm sáng lung linh, mờ ảo hệt như các vì sao phủ nơi đáy mắt.
Mà lẽ thế nên anh tên Tinh Đạo chăng?
-Nghe danh tiểu vương gia Chu Tinh Đạo văn võ song toàn, tuổi trẻ tài
cao, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền. Thật vinh dự cho Lạc Cơ
Thành.
Sau vài giây không nói năng gì chợt Cơ Thành cất tiếng, vẻ khâm phục.
-Không dám, không dám Chu Tinh Đạo làm sao dám sánh với tam hoàng tử Lạc Cơ Thành, nhân tài của Nam Đô, mười bảy tuổi đã giúp Nam Vương chinh
phạt Tây Đô, lập nhiều chiến công ai cũng thán phục. Lẽ ra thần mới là
người vinh dự được gặp hoàng tử.
Cơ Thành cười nhẹ, anh chuyển hướng qua Bắc Vương
-Ta thấy hơi mệt nên muốn về phòng, cuộc gặp gỡ hôm nay rất vui, có gì ngày mai sẽ tiếp tục.
-À vâng, ngài đi đường vất vả nên sớm nghỉ ngơi mai ta bàn việc sau.
-Mai phải làm phiền tiểu vương gia Tinh Đạo rồi.
-Tinh Đạo không dám!
Tinh Đạo cúi người, ân cần nói.
Cơ Thành để hai tay ra sau lưng, nghiêng người chào lại Bắc Vương rồi rời phòng.
Viên thái giám cuống quýt bước theo sau dẫn đường cho hoàng tử.
Bắc Vương thở ra, vuốt râu ngán ngẫm
-Ngày kia trẫm phải gả công chúa sang Nam Đô rồi, thật phiền toái. Tinh
Đạo, mai khanh hộ tống tam hoàng tử Nam Đô cẩn thận đừng để xảy ra
chuyện gì.
-Bệ hạ yên tâm, thần sẽ bảo vệ hoàng tử thật chu đáo.
-Nè, nè qua trái một tí đi, phải phải qua trái ấy… đã bảo qua trái mà!
Ở phủ Kim gia, ngay trước cổng, có cô gái dễ thương, vẻ mặt trông lanh lợi không ngừng hô hào.
Tên gia đinh treo tấm bảng ngay phía trên cổng, bực mình nhoài người nói với
-Này Tử Băng sao cô cứ hét ầm ĩ vậy, tôi đâu có điếc, nói vừa đủ nghe thôi.
Hoa Tử Băng lém lỉnh, nhún nhún bờ vai
-AĐinh, anh không điếc mà sao tôi bảo sang trái mấy chục lần mà anh cứ
sang phải hoài vậy, may là tôi hét khàn cả giọng mà anh còn không nghe.
-Từ sáng đến giờ treo mỗi tấm bảng mà mất cả mấy canh giờ, cô cứ hết lên xuống qua trái qua phải, lúc thì thế này, khi thì thế kia, tôi phát
mệt. Thôi thì cô tự mà treo đi, tôi còn phải vào bên trong phụ mọi người nữa.
-Gì, chỉ treo mỗi cái bảng mà anh làm cũng không xong còn ở đó cằn nhằn, mai là đại thọ của lão gia phải ráng mà treo bảng lên chứ.
Tử Băng chống hông, đôi mắt tròn xoe mở to căng hết mức như dọa trẻ.
AĐinh lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán
-Cô đừng khó chịu như bà già, cứ treo cái bảng cho ngay ngắn là được rồi.
-Tên AĐinh nói ai là bà già hả, được, lần này tôi sẽ cố nhìn cái bảng
thật chính xác. Nào lẹ đi, trưa rồi, giải quyết cho xong tấm bảng chứ.
Tử Băng kéo tay áo tên gia đinh, giục giã không ngớt.
AĐinh chán chường, đứng dậy, bước lên cái thang gỗ cao liêu xiêu kéo nhanh tấm bảng nặng nề.
Hoa Tử Băng nhíu một mắt lại, lùi ra xa, ngắm ngía tấm bảng treo với dòng chữ màu vàng nổi bật “Kim phủ”
-Ừ, vị trí đó tốt đấy, rồi, cứ vậy đi, AĐinh… treo đúng như thế nhé!
-Hừ, cuối cùng cũng chịu, chỉ thích gây rắc rối cho người khác.
AĐinh lầm bầm, cố sức nâng tấm bảng gác nó vào đúng vị trí mà Tử Băng muốn.
-À Tử Băng nè, cô có biết gì không, ngày mai là đúng một trăm năm đấy!
Hoa Tử Băng đang nhẩm tính cái gì trong miệng, nghe tên gia đinh bảo thế liền hỏi
-Một trăm năm cái gì?
AĐinh gác bảng xong, xoay người trở lại, ngồi xuống thở
-Giời ạ, chuyện động trời như vậy mà cô không biết gì sao? Mai là tròn
một trăm năm, ngày mai cũng là ngày tuyết rơi nhiều nhất, và Chim Lửa sẽ bay về Bắc Đô của chúng ta. Cô nghe về Chim Lửa rồi chứ hả, nó đẹp lắm, tôi nghe các cụ bảo thế nên rất muốn xem loài chim kỳ lạ đó.
Đôi mắt Tử Băng sáng rực như thể vừa nhìn thấy vật gì quí hiếm
-Vậy ư, tuyệt quá, tôi đi báo với tiểu thư đây!
Chưa kịp để tên gia đinh nói hết thì cô bé nghịch ngợm này đã chạy vù vào phủ.
Ngoài vườn hoa phủ đầy màu tuyết như vải lụa trắng của người thiếu nữ,
có tiếng đàn du dương cất lên giữa không gian tĩnh mịch vắng lặng
khúc nhạc buồn sầu da diết quá, bài hát về một mối tình đẹp nhưng không thành.
Mái tóc đen huyền dài mỏng manh, gương mặt xinh đẹp tựa loài hoa anh đào mới nở, dịu dàng đằm thắm
cô gái chợt đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, một nỗi buồn man mác đọng lại trên bậc thềm đầy cánh hoa tàn.
Dường như đêm qua giọt sương nào đó ngủ quên nên sáng nay liền trốn vào
đôi mắt sáng màu nắng kia, khiến nó trở nên long lanh, ngân ngấn như có
nước.
Đang ngẩn người nghĩ ngợi thì bỗng tiếng gọi oang oang phá vỡ sự cô đọng
-Tiểu thư, tiểu thư ơi, tiểu thư ở đâu vậy?
Kim Các Tự trở về với thực tại, nỗi buồn người nghệ sĩ bất chợt tan biến đi như cánh hoa tan vào hư không, gió tuyết.
-Tử Băng, khẽ tiếng thôi, em làm gì mà gọi to thế?
Trông thấy Các Tự, Hoa Tử Băng đã mừng rỡ lao vồ đến bàn đá, nơi đặt chiếc đàn gỗ vừa được gảy xong bản nhạc buồn.
-Tiểu thư, em tìm tiểu thư khắp nơi, sao tiểu thư cứ ra ngoài chơi đàn
hoài vậy, tuyết rơi dày lắm, không khéo có ngày cô ngã bệnh thì khổ!
Kim Các Tự mỉm cười, lấy tay gõ nhẹ lên trán cô hầu tinh nghịch
-Em thôi cằn nhằn đi, cô nương, tìm ta có gì không?
-Dạ tất nhiên là có chuyện trọng đại rồi, tiểu thư biết mai là ngày gì không?
Các Tự dịu dàng bảo, gió tuyết lất phất phủ đầy hoa tuyết lên mái tóc cô
-Thì mai là ngày đại thọ sáu mươi tuổi cùa cha ta chứ gì nữa.
Tử Băng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, cô rướn người thì thầm
-Tiều thư sai rồi, mai ai chẳng biết là đại thọ của lão gia, ý Tử Băng
là mai còn là ngày trọng đại khác nữa cơ. Thôi để em nói cô nghe luôn,
mai là đúng một trăm năm Chim Lửa sẽ bay về Bắc Đô đó! Sao cô thấy tuyệt chứ!
Kim Các Tự nắm lấy hai tay, đôi mắt man mác đầy suy ngẫm
-Chim Lửa? Là loài chim trong truyền thuyết sao? Trùng hợp thật, mai
Chim Lửa sẽ về trần gian à, nghe nói cả trăm năm dân Bắc Đô mới thấy
Chim Lửa.
-Umh, đúng vậy, từ nhỏ em và tiểu thư đều được nghe kể về Chim Lửa,
chúng ta luôn ao ước được một lần trong đời thấy loài chim kỳ ảo đó, mai là cơ hội tốt đây.
Tiểu thư, hay là mai chúng ta lên Bạch Vân Sĩ xem nhé.
Tử Băng gợi ý, xem ra cô rất thích thú và hân hoan việc được thấy Chim Lửa.
-Nhưng mai là ngày đại thọ của cha ta, cha ta sẽ không cho chúng ta ra ngoài đâu.
Các Tự buồn rầu, khi buồn trông cô tiểu thư còn đẹp hơn nữa.
Tử Băng cười cười, giơ một ngón tay lên, giơ qua giơ lại như vẽ cái gì đó
-Thôi nào có gì mai em và tiểu thư lẻn trốn ra ngoài, chúng ta ra ngoài một tí thôi, chỉ một chút lão gia sẽ không biết đâu.
Lẽ nào tiểu thư không muốn thấy Chim Lửa? Đây là cơ hội hiếm có trăm năm, nếu bỏ lỡ thì uổng lắm.
Kim Các Tự nghĩ ngợi, quả thật cô rất muốn được thấy Chim Lửa một lần.
Từ nhỏ câu chuyện về loài chim kỳ diệu ấy Các Tự nghe mà thuộc làu.
Cảm động lắm. Chim Lửa biểu tượng cho kỳ tích!
Đắn đo vài giây, Các Tự gật đầu
-Được, nhưng mà bí mật nhé, chúng ta chỉ đi một lúc thôi đấy rồi về ngay.
-Hura, quá tuyệt! Tiểu thư yên tâm sẽ không sao đâu mà.
Tử Băng lém lỉnh, đứng dậy, cô nhảy nhót ra vẻ cự kỳ sung sướng.
-Có chuyện gì vui thế?
Hai cô gái khẽ giật mình quay qua, một ông già sáu mươi cái nhìn hiền từ cùng nụ cười thân thiện đang bước đến.
Các Tự thốt lên ngạc nhiên
-Cha!
-Lão gia?
Đó là Kim Long, vị quan thanh liêm của triều Bắc Đô, nay ông đã từ quan ẩn cư.
Là chủ của Kim phủ.
Kim Long vuốt râu, đưa mắt nhìn cả hai
-Sao, hai đứa có gì mà bàn tán sôi nổi vậy?
Tử Băng nhanh nhẹn chạy đến, đưa tay đỡ lấy Kim Long ngồi xuống ghế
-Dạ đâu có gì, lão gia, người ra đây tìm tiểu thư ạ?
-Ừ, nghe tiếng đàn của Các Tự nên ta đến xem thử! Không làm phiền hai đứa chứ?
-Lão gia nói gì thế, phiền gì đâu, thôi lão gia nói chuyện với tiểu thư, con vào trong lo vài chuyện cho đại thọ ngày mai của lão gia!
Hoa Tử Băng lanh trí lui vào trong, nếu còn đứng đó thế nào cũng bị lão gia hỏi
lỡ như bại lộ việc lẻn ra ngoài vào ngày mai thì hỏng hết.
Dõi theo bóng Tử Băng tíu tít chạy đi, Kim Long cười khà
-Con bé Tử Băng càng lớn càng nghịch ngợm nó chả bao giờ chịu ngồi yên.
-Tử Băng là vậy đó, lúc nào cũng đùa nghịch.
Kim Long nhìn con gái, cái nhìn luôn bao dung, ấm áp, đầy tình thương
-Con và Tử Băng sao lại khác nhau thế nhỉ? Một đứa thì lúc nào cũng líu
lo cái mồm, tay chân nghịch phá lung tung, đứa kia thì dịu dàng, hiền
lành, suốt ngày chỉ chơi với cỏ cây chim chóc. May cả hai không phải tỷ
muội ruột thịt!
-Cha à, tính mỗi người mỗi khác, Tử Băng là võ, con là văn, như vậy thì nhà ta văn võ song toàn rồi.
Kim Long bật cười trước câu nói thông minh của cô con gái mới lớn.
-Umh, thế cũng tốt!
Kim Long nắm tay Các Tự, tự dưng ông thở ra buồn bã
-Nhanh thật mới đó mà đã mười bảy năm trôi qua, mẹ con mất lúc con vừa
chào đời, một mình cha nuôi con khôn lớn, dạy dỗ chăm sóc con, giờ đây
Các Tự của cha lớn thật rồi. Cha cũng đã già, có lẽ phải mau mau tìm cho con một phu quân.
Lại phu quân.
Cứ mỗi lần Kim Long nhắc đến chuyện này là Các Tự không vui.
-Cha, Các Tự sẽ không lấy phu quân, con cứ ở vậy suốt đời chăm sóc cho cha thôi.
-Bậy, đừng nói vậy, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương
nhiên. Các Tự của cha vừa giỏi vừa xinh đẹp nhất định sẽ có tấm chồng
tốt. Địa vị không quan trọng, điều cần thiết là người đó phải có chí và
là người đàn ông tốt bụng.
Kim Các Tự ngã đầu lên bờ vai vững chắc của Kim Long, giọng trầm buồn
-Nhưng nghĩ đến việc xa cha là con không chịu được.
-Con gái à, rồi con phải có cuộc sống của riêng mình chứ. Nhất định con
của cha sẽ hạnh phúc, mẹ con đã nói thế khi bà mang thai con.
Kim Long vỗ nhẹ tấm lưng mỏng manh của con, thì thầm.
Các Tự không nói gì, chỉ siết chặt tay cha, lòng cô buồn da diết.
Bỗng
-Kim Long, hyunh ở đây hả?
Hai cha con cùng quay qua.
Là một ông già khác, xem chừng nhỏ tuổi hơn Kim Long, ăn mặc sang trọng
đứng cười, nhưng là nụ cười ẩn chứa điều gì không thật lòng.
Kim Long vui mừng đứng dậy gọi
-Là Hiền Sang đệ sao? Lâu rồi mới gặp, đệ dạo này thế nào?
-Hà, huynh khỏe thì đệ cũng khỏe, nghe nói mai là đại thọ sáu mươi của huynh nên hôm nay tiện thể ghé thăm xem sao!
-Khách sáo làm chi, huynh đang định cho người qua mời đệ dự tiệc ngày
mai nào ngờ đệ đến đến sớm thế này. Các Tự à, qua đây chào vương gia đi
con.
Nghe lời, Các Tự nhẹ nhàng bước đến, cúi người
-Các Tự xin ra mắt vương gia!
Chu Hiền Sang đỡ lấy cô cháu gái, ân cần
-Ở đây đừng hành lễ làm gì, cứ gọi ta là thúc thúc, ta và cha cháu vốn là huynh đệ.
Các Tự lễ phép gật đầu.
Hiền Sang ngắm nhìn cô bé mười bảy tuổi bảo
-Lớn quá rồi, chưa chi đã thành thiếu nữ xinh đẹp, Kim Long, huynh có
phước thật. Các Tự tài sắc thế này chắc là trai ở Bắc Đô sẽ mắc bệnh
tương tư mất thôi.
Nói xong Hiền Sang cười lớn.
Các Tự cúi đầu, cười e thẹn.
-Thôi con vào trong đi, để cha và vương gia nói chuyện!
Kim Các Tự làm lễ lần nữa rồi rời đi.
Chu Hiền Sang trước khi cùng Kim Long vào vườn hoa đã thoáng nhìn theo
bóng Các Tự khuất xa, có vẻ như là một suy nghĩ nào đấy lởn vởn qua cái
nhìn đó.
-Sao, lão gia trò chuyện với vương gia họ Chu à, ông ta lại đến ư, em chả thích!
Hoa Tử Băng thẳng thừng nói vậy trước mặt Các Tự.
-Tử Băng, cẩn thận lời nói của em, nếu để vương gia nghe thấy thì không chỉ em mà cả phủ này đều không thoát khỏi tội chết đâu.
Các Tự răn cô em lúc nào cũng gây rắc rối.
-Em biết rồi nhưng thật sự em không ưa được ông vương gia đó. Cái cách ông ta nhìn người khác thấy nham hiểm lắm.
-Đôi khi bề ngoài không nói lên được tính cách của người đó đâu, nhưng mà… nhiều lúc thì bề ngoài và bên trong giống như nhau.
Các Tự đặt tay lên môi, ngẫm nghĩ sâu xa.
Tử Băng nhíu mày, phồng má lên, rồi dò hỏi
-Ý tiểu thư là, tiểu thư cũng nghĩ về lão vương gia ấy giống em?
-Ừ, thì lần này hai tỷ muội mình có cùng cảm giác.
Tử Băng tự dưng mắc cười quá đi.
Cứ ngỡ Các Tự lúc nào cũng hiền lành, dịu dàng nào ngờ lắm lúc cô tiểu thư này cũng có suy nghĩ ranh ma như vậy.
-Thôi đừng nói về vấn đề này nữa chúng ta bàn về việc ngày mai đi…
-Hơi, hoàng đệ à, trẫm mệt mỏi quá, Triệu Lệ công chúa, con gái trẫm
nhất quyết không chịu gả qua Nam Đô. Trẫm rối trí vô cùng, chẳng biết
nên làm gì!
Kế bên là vương gia Chu Hiền Sang, nhìn anh trai một cách lo lắng
-Việc đến nước này thì công chúa Triệu Lệ có muốn cũng không được, chúng ta đã hứa với Nam Đô, gả công chúa cho thái tử Minh Nhật, không thể
nuốt lời. Chưa kể việc hứa gả này sẽ giúp Bắc Đô tránh khỏi sự xâm lược
của Nam Đô. Hết cách rồi!
Bắc Vương hạ tay xuống, ngán ngẫm đứng dậy
-Thật ra trẫm cũng không muốn Triệu Lệ, con gái cưng của trẫm bị gả qua
địch quốc, bên ấy thế nào nó cũng chịu khổ, chịu thiệt. Xa nhà, xa quê
hương nó sẽ không chịu nổi. Chỉ tại trẫm bất tài, chỉ tại ông trời không phù hộ Bắc Đô có quân đội hùng mạnh như Nam Đô nên cớ sự mới ra thế
này.
Nhìn anh trai than vãn, Hiền Sang cũng không biết làm gì.
Bắc Vương ngước mặt nhìn trời đêm đầy gió, bảo vu vơ
-Nếu như có ai đó thay Triệu Lệ gả qua Nam Đô thì hay biết mấy!!
Tự dưng câu nói vô tình ấy khiến Chu Hiền Sang nhớ đến Kim Các Tự, cô cháu gái xinh đẹp ông vừa gặp chiều nay.
-Hoàng huynh à, đệ có kế sách này biết đâu sẽ giúp được Lệ Nhi không phải gả đi.
Bắc Vương lập tức xoay lại nhìn em trai chăm chăm.
Hôm sau, tại Kim phủ, không khí rộn ràng, tưng bừng vì diễn ra đại thọ sáu mươi của Kim Long.
Kim phủ tấp nập người ra vào không xuể, nào là gia nô tì nữ nào là quan khách đến chia vui, chúc mừng gia chủ.
Và kia ngay góc vườn uyển, Hoa Tử Băng với đôi mắt tròn láu lỉnh ngó dáo dác, cô thấy lão gia đang bận tiếp khách, xem ra sẽ chẳng để ý đến
chuyện khác đâu.
Tử Băng quay người trở lại, vỗ hai tay vào nhau
-Vậy là ổn, mọi người đều bận rộn, đây là lúc thích hợp nhất để chúng ta lẻn ra ngoài. Phải tranh thủ đi sớm về sớm.
Kim Các Tự chớp mắt liên tục, cái nhìn sốt ruột
-Nhưng liệu sẽ thấy Chim Lửa chứ, mà biết lúc nào nó sẽ xuất hiện?
-Cái này em nghe mọi người đồn, Chim Lửa thường xuất hiện vào buổi sáng, đúng giờ này nè, mà chả nhẽ tiểu thư không muốn đi à?
Các Tự khẽ đưa mắt quan sát mọi hành động của Kim Long bên trong phòng lớn
-Vì nếu đi mà không thấy Chim Lửa sẽ uổng công chúng ta lẻn ra ngoài.
-Thôi nào, cái gì cũng phải mạo hiểm chứ, tiểu thư cứ nghe lời em, ra
ngoài cho vui. Hôm nay tuyết rơi dày nên em và tiểu thư cưỡi ngựa lên
Bạch Vân Sĩ. Yên tâm với cái màn tuyết trắng xóa này sẽ không ai thấy
chúng ta đâu.
Các Tự còn lưỡng lự, cô chỉ lo lỡ cha không thấy mình thì chắc ông sẽ cuống quýt lên, đi tìm khắp nơi cho xem.
Không muốn lỡ mất thời gian quý báu, Tử Băng nhanh chóng kéo Các Tự rời
khỏi vườn uyển, theo lối đường sỏi phủ tuyết lẻn ra cửa sau.
Hoa Tử Băng vốn cẩn thận nên cô đã chuẩn bị sẵn hai chú ngựa.
Phía sau Kim phủ, nơi ít người qua lại, là chỗ tốt nhất để giấu hai con tuấn mã này.
Hoa Tử Băng trao dây cương cho Các Tự, hối thúc
-Nào tiểu thư lên mau đi, chúng ta phải khởi hành ngay kẻo không kịp.
Các Tự chẳng kịp nói gì là Tử Băng đã leo tuốt lên lưng ngựa. Các Tự thở ra, cô từ từ vòng tay qua, giữ chú ngựa, rồi cố sức leo lên.
Chả dễ chút nào cả.
Nhưng dù gì Kim Các Tự vốn thích ngồi trên lưng ngựa.
Vì sẽ có cảm giác tự do.
Tử Băng nhoài người ra sau, trông nét mặt lo lắng của tiểu thư, bảo
-Tiểu thư hãy vui lên, chúng ta sắp được gặp Chim Lửa rồi! Hêy, đi nào!
Tử Băng cầm dây cương, thúc nhẹ chú ngựa bước đi trong làn tuyết rơi trắng xóa.
Theo sau, Các Tự cũng lầm lũi đi cùng.
Khi cả hai vừa rời khỏi phủ, thì ngoài cổng, chiếc xe ngựa sang trọng đỗ ịch.
Bước xuống là Bắc Vương và vương gia Chu Hiền Sang.
Kim Long chạy nhanh ra ngoài nghênh đón hoàng thượng.
-Chà đã lâu trẫm mới gặp lại khanh đấy, Kim Long! Xem ra khanh vẫn rất khỏe.
Bắc Vương cười khà, nhìn hết từ đầu xuống chân vị quan già.
-Dạ, đa tạ hoàng thượng quan tâm, nhờ hồng phúc của hoàng thượng, thần
vẫn khỏe mạnh. Hôm nay hoàng thượng đến đây quả là vịnh dự lớn lao cho
hạ thần.
Kim Long cúi gập người,cung kính, cái lưng ông cong oằn như cây khô giữa tuyết.
Vương gia Chu Hiền Sang phẩy phẩy quạt giấy bằng vàng, lắc đầu
-Đại thọ của huynh là dịp trọng đại nên hoàng thượng mới bỏ thời gian
đến dự, huynh đừng khách khí như vậy, mà huynh định để đệ với hoàng
thượng đứng ngoài này luôn sao?
Kim Long đứng thẳng người lên, nói nhanh
-Vâng, thần mời hoàng thượng và vương gia vào trong phủ.
Bắc Vương nhìn sang Chu Hiền Sang, xong cùng Kim Long bước vào.
Khi đó ngoài cổng thành, một đoàn người ngựa đang đứng chờ dưới cái giá rét của ngày mùa đông lạnh lẽo.
Trên lưng chú ngựa với màu da nâu sậm, Chu Tinh Đạo xem xét lại thanh
kiếm của mình. Có vẻ như cái lạnh cắt thịt kia không khiến anh bận tâm.
Cộp! Cộp! Cộp!
Từ sau lưng, ai đó thúc ngựa đến gần Tinh Đạo. Cùng lúc là giọng thỏ thẻ cất lên
-Đại ca à, đệ lạnh quá, ngày hôm nay tuyết rơi nhiều, không khéo đệ bệnh mất.
Chu Tinh Đạo xoay lưng lại
trước mặt anh là một chàng trai trên dưới mười tám, nét mặt rất tinh nghịch
đang không ngừng hà hơi vào hai lòng bàn tay cốt giữ ấm.
-Hiểu Lâm, đệ vốn rất khỏe mà làm gì ngã bệnh được.
Đó là Chu Hiểu Lâm. Đệ đệ ruột của Tinh Đạo.
-Khỏe mấy mà cứ đứng dưới thời tiết khắc nghiệt như vậy suốt một canh
giờ thì cũng đành bó tay thôi đại ca. Mà sao tam hoàng tử đó lâu thế
nhỉ?
-Không được vô lễ Hiểu Lâm, chúng ta cố chịu đựng chờ thêm ít phút.
Mỗi lần Tinh Đạo mà làm mặt nghiêm thì Hiểu Lâm sụ mặt y như đứa trẻ bị mắng.
-Ừ, đệ biết rồi, nhưng vì hôm nay Chim Lửa sẽ xuất hiện nên đệ mới theo
đại ca đi chuyến này, chứ bình thường đệ ở nhà cho sướng.
Hiểu Lâm co người, thở ra toàn khói, rôm rả tiếp
-Nghe nói Chim Lửa đẹp lắm, con vật thiêng mà, đại ca có biết nếu ai nhìn thấy…
Chu Hiểu Lâm chưa kịp nói thì giọng Lạc Cơ Thành vang lên
-Chà xin lỗi tiểu tiểu vương gia Tinh Đạo, sáng nay vì bận chút chuyện nên mới đến trễ thế này, có gì mong ngài bỏ qua.
Chu Tinh Đạo cúi người, tay đặt lên ngực trái, thành kính
-Không dám, Tinh Đạo chỉ là thần tử đâu dám trách tam hoàng tử.
-Tiểu vương gia Tinh Đạo quả là người hiểu lý lẽ, đáng ngưỡng mộ. Thôi chúng ta lên đường, kẻo trễ.
Lạc Cơ Thành thúc ngựa đi lên trước.
Chu Tinh Đạo ra dấu cho đoàn binh lính theo sau. Kế bên Hiểu Lâm lầm bầm
-Hừ, hách dữ, đã đến trễ còn ra vẻ ta đây nữa chứ.
Thế là đoàn người của triểu đình lên đường đến Bạch Vân Sĩ.
Sau hơn một canh giờ cho ngựa chạy như bay trong làn tuyết dày, Kim Các
Tự lẫn Hoa Tử Băng cuối cùng cũng đã đến chân núi Bạch Vân Sĩ.
Ngọn núi hùng vĩ nhất Bắc Đô.
Vào mùa tuyết rơi, núi Bạch Vân trông như một núi tuyết khổng lồ, xinh đẹp.
Bịch! Bịch!
Hai người con gái cùng xuống ngựa, đảo mắt nhìn sắp nơi
xung quanh chỉ một màu trắng
và trắng.
Gió tuyết thét gào, dữ tợn như vị thần đầy uy lực.
-Đến đây thì tỷ muội mình đành leo lên núi thôi, ngựa đi không được đâu.
Kim Các Tự quan sát sườn núi trắng hoát, kết luận.
-Chà leo núi cao trong thời tiết thế này quả là không còn gì tệ hại hơn, nhưng thôi điều quan trọng là được thấy Chim Lửa, cực mấy cũng chịu.
Các Tự cười lắc đầu. Cô tiểu thư túm váy lên, ngước nhìn dãy tuyết cao ngất.
Tử Băng cầm tay Các Tự ngăn lại
-Ấy, tiểu thư khoan đã, tiểu thư leo được không hay để em cõng cho!
Các Tự đưa mắt xuống chân rồi nhìn lên khắp người mình, cô ngiêng đầu
-Em nghĩ ta yếu đuối thế hả, ta sẽ tự leo.
Các Tự đặt bước chân đầu tiên lên lớp tuyết, sức nặng cơ thể khiến tuyết lõm xuống. Sẽ khó đi đây. Nhưng Các Tự tin mình sẽ làm được.
Tử Băng nhanh chóng leo theo sau, phòng hờ Các Tự có trượt chân thì còn đỡ kịp.
Cuộc hành trình leo trèo của hai cô gái bắt đầu trong khổ sở.
-Nào dừng lại!
Lạc Cơ Thành thắng ngựa, anh nhìn về phía trước chả thấy gì ngoài tuyết phủ.
-Thế này thì chắc khó lòng thấy Chim Lửa.
Kịp lúc Chu Tinh Đạo, Chu Hiểu Lâm cũng dừng lại đứng bên cạnh.
Hai huynh đệ phải thừa nhận rằng lời Cơ Thành nói là rất đúng.
Đồn đại khi Chim Lửa sắp xuất hiện thì tuyết sẽ rơi nhiều. Nhưng rơi
nhiều đến mức này thì chẳng ai chắc chắn rằng sẽ may mắn trông thấy Chim Lửa.
-Vậy là công cốc à?
Chu Hiểu Lâm ngán ngẫm.
-Chúng ta chỉ còn biết chờ đợi thôi, hy vọng Chim Lửa sẽ bay về Bắc Đô lần này.
Tinh Đạo đưa mắt sang Cơ Thành.
Lạc Cơ Thành không nói gì, chỉ ngước mặt lên cao, hoa tuyết phủ đầy mắt anh.
Không chỉ có những người ở núi Bạch Vân Sĩ mà ngay trong thành, tất cả người dân Bắc Đô cũng đứng dài trên đường
từ khắp mọi nơi, ai ai cũng mong nhìn thấy Chim Lửa.
Loài chim thần thoại trăm năm mới xuất hiện.
Màn tuyết trắng xóa bất chợt tan đi, hàng ngàn hoa tuyết tự dưng rơi ít lại.
Hoa Tử Băng ngạc nhiên khi bầu trời ngừng thổi những làn tuyết lạnh giá
-Chuyện gì vậy, đang nhiều tuyết thế kia mà sao lại ngưng?
Kim Các Tự dừng bước, cô vén nhẹ mái tóc dài ra sau, giờ đây trước mắt chỉ còn mấy hoa tuyết li ti thả mình chậm rãi.
Tuyết ngừng rồi! Kỳ lạ quá!
Hiểu Lâm giơ tay hứng lấy bụi tuyết cuối cùng xót lại.
Tinh Đạo cũng thấy khó hiểu trước cái màn ngừng rơi đột ngột này.
Cơ Thành nhìn quanh quẩn, cảnh vật giờ đây hiện ra rõ ràng, có thể thấy được những cành hoa, con suối, vách đá.
Tuyết chưa ngừng hẳn nhưng chỉ còn lất phất bụi trắng, màn tuyết tan vào hư vô.
Bất ngờ âm thanh kỳ lạ vang lên, hòa trong gió lạnh là tiếng gọi của một con chim.
Viên thái giám theo hầu liền chỉ tay lên trời
-Tam hoàng tử, người xem, Chim Lửa kìa!
Chu Hiểu Lâm cũng hét to
-Đại ca, xem đi, là Chim Lửa!
Lạc Cơ Thành và Chu Tinh Đạo giật mình ngước mặt lên cao.
-Trời ơi, tiểu thư… Chim Lửa!!
Giọng Hoa Tử Băng không còn rõ nữa khi cô chỉ tay về phía chân trời.
Kim Các Tự lập tức đưa mắt nhìn, cô tiểu thư chợt nhiên mỉm cười rạng rỡ
-Chim Lửa…! Là Chim Lửa!
Trong khoảnh khắc đất trời giao nhau, vạn vật sống lại
trên bầu trời xanh cao vời vợi một con chim lớn màu đỏ
với chiếc đuôi dài bằng lửa cháy rực đang giương đôi cánh sải dài ngàn dặm.
Là Chim Lửa. Niềm tự hào của các vị thần.
Hàng ngàn hoa tuyết vây quanh thân hình Chim Lửa mang nhiều màu sắc kỳ
ảo khiến Chim Lửa càng thêm lộng lẫy như vẻ đẹp chốn thần tiên lạc xuống trần gian.
Chim Lửa bay lượn, hòa thân hình đỏ rực lửa vào những vòng xoáy tuyết.
Đẹp. Mơ màng kỳ ảo. Chim Lửa như múa vũ điệu giao mùa giữa trời và đất.
Hình ảnh ấy quả nhiên là bức tranh thần thoại.
Bên dưới. Kim Các Tự
Hoa Tử Băng
Lạc Cơ Thành
Chu Tinh Đạo
Chu Hiểu Lâm
Và cùng những binh lính ngước nhìn vẻ đẹp mà thiên nhiên đã ban tặng cho xứ sở Bắc Đô. Chim Lửa.
Là những cái nhìn say mê, thích thú, ngưỡng mộ dành cho loài chim quý.
Chim Lửa là kết tinh từ tất cả các vẻ đẹp của thế gian hoàn mỹ.
Dĩ nhiên, những người dân Bắc Đô cũng đã trông thấy Chim Lửa.
Họ vui mừng, tự hào.
Họ reo lên, vỗ tay.
Khắp thành Bắc Đô ngập trong niềm hân hoan
giống như đón chờ buổi tiệc long trọng.
Chim Lửa nghiêng mình thả người theo làn gió tuyết
uyển chuyển nhẹ nhàng trong từng vũ điệu thần tiên.
Chiếc đuôi dài hóa lửa ánh lên nhiều tia sáng rực rỡ.
Rồi một cách bình yên, thanh thản
Chim Lửa từ từ đáp xuống trên cành cây ở giữa sườn núi đầy tuyết Bạch Vân Sĩ.
-Ý, Chim Lửa đáp lên cành cây hướng kia kìa tiểu thư, để em leo qua đó xem thử.
Hoa Tử Băng hí hửng bước qua bên trái sườn dốc phủ tuyết.
Kim Các Tự cất tiếng ngăn
-Đừng, Tử Băng, nguy hiểm đấy. Nếu Chim Lửa tấn công em thì sao?
-Tiểu thư đừng lo, Chim Lửa là con vật thiêng, nó sẽ không hại người đâu.
-Ừ, cứ cho là vậy nhưng bên đó dốc lắm, không khéo trượt ngã.
Nhưng Tử Băng đã không nghe lời Các Tự.
Cô gái nhất quyết qua bên chỗ Chim Lửa.
Kim Các Tự không còn cách nào khác đành qua theo.
Ở phía dưới, Lạc Cơ Thành giơ tay ra bảo
-Lính, đưa cung tên cho ta!
Chu Tinh Đạo ngạc nhiên
-Tam hoàng tử, ngài định làm gì?
Lạc Cơ Thành lắp tên vào chiếc cung gỗ to rồi cầm dây cương, thúc ngựa chạy đi.
Chu Tinh Đạo tức tốc đuổi theo.
Lạc Cơ Thành cho ngựa lao nhanh ra giữa vùng thảo nguyên trắng xóa bụi tuyết.
Anh giương cung lên
Nhắm về phía Chim Lửa vẫn đang đứng trên cành cây dọc sườn núi.
Bất ngờ giọng Tinh Đạo nói lớn phía sau
-Dừng tay tam hoàng tử, ngài không thể bắn Chim Lửa!
Lạc Cơ Thành quay mặt lại, điềm nhiên
-Đừng lo, ta không giết nó đâu, chỉ bắn vào cánh thôi. Ta muốn được xem
nó gần hơn. Báu vật hiếm có của đất trời, trăm năm mới thấy một lần.
Tinh Đạo không ngừng ngăn cản
-Dù không giết Chim Lửa nhưng ngài cũng không có quyền làm nó bị thương. Chim Lửa là vật thiêng. Nó là niềm tự hào của dân Bắc Đô chúng tôi.
Lạc Cơ Thành vốn hiếu thắng, lại khá tàn bạo, anh chẳng bao giờ nghe lời ai cả.
Khi đã thích hợp, Cơ Thành nhíu một con mắt lại, tay kéo thẳng dây cung
Hướng mũi tên đúng vào vị trí đôi cánh của Chim Lửa.
Và tay thả dây cung.
Mũi tên bay vút đi, lực rất mạnh.
Chu Tinh Đạo ngỡ ngàng, anh đã không kịp giữ Cơ Thành.
Đôi mắt vị hoàng tử dõi theo đường bay của mũi tên, khi tên gần sắp
trúng vào cánh Chim Lửa thì đột ngột bóng dáng của một người con gái
xuất hiện ở gần đó.
Vì nghe động nên Chim Lửa liền vỗ cánh bay lên cao.
Lạc Cơ Thành và Chu Tinh Đạo không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Mũi tên đã đến rất gần
Và giờ đây đích ngắm của nó chính là Hoa Tử Băng.
Lẽ ra mũi tên ấy sẽ cắm phập vào người Tử Băng
nhưng trớ trêu thay số phận lại khác đi.
Tất cả hoàn toàn thay đổi.
Mũi tên định mệnh đã mở ra một câu chuyện mới.
Hoa Tử Băng xoay qua, dù thấy mũi tên đang lao về mình nhưng lúc đó cô tự dưng bất động. Có lẽ vì quá nhanh chăng?
Đúng lúc giọng Kim Các Tự hét lên
-Cẩn thận Tử Băng!
Kim Các Tự đẩy mạnh Tử Băng sang một bên.
Cô tiểu thư ngiêng người tránh mũi tên nhưng xui xẻo, nó đã xước qua cánh tay cô.
Vết thương chảy máu.
Thấy vậy Lạc Cơ Thành tức giận. Anh phi ngựa chạy đến nơi đó.
Chu Tinh Đạo theo sau.
Cả hai người con gái lăn dài xuống sườn núi.
Cũng may nơi đó cách mặt đất không cao lắm.
Hoa Tử Băng ngồi dậy, cô thấy người ê ẩm, đau nhói.
Đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy tất cả diễn ra nhanh chóng và bất ngờ quá.
Đảo mắt sang bên cạnh, mắt Tử Băng mở to kinh ngạc khi thấy Kim Các Tự nằm dưới nền tuyết trắng, lốm đốm những giọt máu đỏ.
Màu đỏ thấm đẫm màu trắng của tuyết.
Hoa Tử Băng hốt hoảng đỡ Các Tự dậy, lay gọi
-Tiểu thư, tiểu thư ơi… trời ơi máu, tiểu thư đừng làm em sợ mà!
Bị lay mạnh, Kim Các Tự choàng tỉnh, cô tiểu thư mệt mỏi hỏi
-Tử Băng… em không sao chứ? Có bị thương gì không?
-Tiểu thư không biết mình bị thương ư, cô còn lo cho em nữa. Sao tự dưng tiểu thư lại đỡ mũi tên cho em, lỡ xảy ra chuyện gì em biết nói sao với lão gia?
Tử Băng muốn khóc, sóng mũi cay xè vì nỗi xúc động lẫn lo lắng.
Các Tự cười dịu dàng, dù tay cô máu chảy từng dòng, ướt đẫm tay áo khoác lông
-Khờ quá, ta không chết đâu. Chỉ bị thương thôi mà.
Tử Băng chạm tay vào vết thương rướm máu của Các Tự, bàn tay cô hầu nhuốm đỏ, màu đỏ giữa làn tuyết lất phất.
-Phải mau chóng đưa cô về phủ thôi, cần băng bó vết thương ngay.
Tử Băng dìu Các Tự.
Cả hai toan đứng dậy thì có tiếng vó ngựa dồn dập đến gần.
Khó hiểu khi thấy đoàn binh lính của triều đình.
Còn chưa hiểu gì thì từ trên yên ngựa Lạc Cơ Thành bước xuống, nhìn hai cô gái
-Sao các ngươi lại ở đây, có biết suýt chút là ta có thể bắn được Chim
Lửa không, vậy mà chỉ vì các ngươi ở đâu xuất hiện khiến nó bay mất.
Chu Tinh Đạo cùng Chu Hiểu Lâm xuống ngựa.
Hoa Tử Băng để Các Tự ngồi xuống, cô đứng dậy đến gần đối diện với Cơ Thành
-Hóa ra chính ngài là người bắn mũi tên đó.
Tại sao ngài lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy chứ?
Lạc Cơ Thành nhíu mày
-Cái gì, mi dám ăn nói với ta như vậy à?
Hoa Tử Băng cố kìm cơn giận
-Đúng! Ngài có biết mình vừa phạm hai lỗi lầm lớn không.
Thứ nhất, giương cung bắn Chim Lửa là điều không thể tha thứ ,Chim Lửa
vốn là loài vật linh thiêng, nó là báu vật mà dân Bắc Đô luôn gìn giữ và xem trọng.
Thứ hai, chỉ vì lỗi lầm thứ nhất mà suýt chút nữa ngài đã giết tiểu thư nhà tôi.
Ngài là quý tộc tại sao lại hành động như thế? Ngài không suy nghĩ à?
Hiểu Lâm nhìn sang Tinh Đạo với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lạc Cơ Thành dường như không tin vào tai mình
chưa bao giờ, chưa một lần nào, từ trước đến nay
lại có người mắng anh nhiều đến vậy. Chưa kể kẻ đang chỉ trích lại là thường dân.
Lạc Cơ Thành nghiến răng, giận dữ
-Hỗn xược, mi có biết mi đang nói chuyện với ai không hả?
-Dù ngài là ai đi chăng nữa thì ngài cũng đã có lỗi rồi!
Roẹt! Lạc Cơ Thành lập tức rút kiếm ra, là thanh Ngân Hỏa Kiếm anh luôn
mang theo bên mình, không chần chừ vị hoàng tử kề lưỡi kiếm sắt lạnh lên cổ cô gái
-Mi có tin chỉ một phát thôi là ta sẽ giết chết mi không?
Kim Các Tự ngồi trên nền tuyết, nghe vậy cô tiểu thư ngước lên, lo lắng.
Hoa Tử Băng vẫn điềm tĩnh dù cô biết thanh kiếm kia rất sắt bén.
Thấy vậy, Chu Tinh Đạo vào can ngăn
-Xin tam hoàng tử bớt nóng, cô gái này không cố ý xúc phạm ngài đâu.
Ngài hãy rộng lượng mà bỏ qua cho.
-Không cố ý à, cô ta mắng ta như vậy mà không cố ý ư? Hôm nay nhất định ta phải cho cô ta một bài học.
Tinh Đạo liền nhìn sang Tử Băng
-Cô hãy mau xin tam hoàng tử tha lỗi, mau lên.
Hoa Tử Băng vẫn ngoan cố không nói gì.
Lạc Cơ Thành tức đến mức ruột gan nóng cả lên.
Hiểu Lâm gác thanh kiếm lên vai, đảo mắt nhìn từ đầu xuống chân cô gái
-Cô gan thật, có biết đây là ai không, là tam hoàng tử Lạc Cơ Thành của Nam Đô đó.
Kim Các Tự hơi cúi mái đầu, nghĩ ngợi
-Lạc Cơ Thành? Tam hoàng tử nổi tiếng là người không có trái tim ở Nam Đô!
Hoa Tử Băng dửng dưng
-Thì ra là hoàng tử của Nam Đô, thảo nào lại dám bắn Chim Lửa. Người Nam Đô đâu hiểu gì về Bắc Đô.
Lạc Cơ Thành siết chặt Ngân Hỏa Kiếm, bàn tay xoay mạnh.
May thay Chu Tinh Đạo giữ chặt cánh tay Cơ Thành
-Đừng hoàng tử…!
-Tránh ra, ta phải giết tên thường dân xấc láo này.
Lạc Cơ Thành đay nghiến, mắt ánh phun trào cơn điên tiết.
Hiểu Lâm e ngại nói
-Cô đừng có nói nữa, mau mau xin hoàng tử tha mạng đi!
Hoa Tử Băng quay mặt. Chợt, phía sau, Kim Các Tự lên tiếng
-Tử Băng, hãy nghe lời vị tướng quân kia, quỳ xuống xin tam hoàng tử tha mạng!
Tử Băng trố mắt
-Tiểu thư, cô bảo em quỳ xuống sao?
-Đúng, quỳ xuống, xin lỗi hoàng tử, mau lên.
Các Tự vừa dùng tay che vết thương không ngừng chảy máu vừa nghiêm nghị.
-Nhưng… tiểu thư…
Các Tự bất thình lình lớn giọng
-Hoa Tử Băng, từ lúc nào em đã không xem lời nói của ta ra gì hả? Em bắt đầu không nghe lời ta rồi sao! Mau lên, ta bảo, em quỳ xuống! Nhanh
lên!
Tử Băng giật mình vì tiếng quát lớn của Các Tự.
Cô hầu đứng lặng người trong vài giây.
Lát sau, Tử Băng cố nuốt sự uất ức vào lòng, từ từ quỳ xuống trước mặt Cơ Thành.
Phải gắng lắm Tử Băng mới nói được một câu
-Xin… xin tam hoàng tử… tha lỗi cho sự hỗn xược của nô tì…
Kim Các Tự đang chịu đau vì vết thương, cô tiểu thư khẽ cúi đầu, tiếp lời
-Xin hoàng tử bỏ qua cho nha đầu này, là lỗi của nhi nữ đã không quản giáo tốt, cúi mong ngài rộng lòng mà tha mạng cho nó.
Chu Tinh Đạo làm dịu đi căng thẳng
-Phải, cô gái cũng quỳ xin hoàng tử rồi, với lại mũi tên của ngài làm bị thương vị tiểu thư này, vậy thôi ngài hãy bỏ qua.
Lạc Cơ Thành trông Hoa Tử Băng đang quỳ, kế bên Kim Các Tự bị thương do
mũi tên của anh, cô tiểu thư vẫn cúi đầu, không ngẩng mặt lên.
Dù gì mục đích Cơ Thành đến đây cốt là để đưa công chúa Bắc Đô về cho
hoàng đệ. Nếu ra giết một nha hoàng ngay trên đất Bắc Đô thì quả là
không tốt.
Nghĩ vậy Cơ Thành thu hồi kiếm.
-Xem như hôm nay ta tạm tha cho cái mạng của mi. Lần sau liệu mà giữ mồm giữ miệng, có ngày mi sẽ chết vì sự ngông cuồng của mình đó. Chỉ là một nha hoàng mà bày đặt phách lối!
Hoa Tử Băng siết chặt bàn tay, cắn răng.
Vừa giận vừa thấy nhục vì phải quỳ gối trước một tên hoàng tử chả ra gì.
Kim Các Tự thấy nhẹ người khi bước chân của Cơ Thành chuyển hướng.
Lạc Cơ Thành leo lên lưng ngựa, hướng mắt sang Tinh Đạo
-Vương gia, chúng ta về thôi!
Chu Tinh Đạo gật đầu.
Trước khi cho ngựa chạy đi, Cơ Thành lạnh lùng bảo với Tử Băng
-Mau đưa tiểu thư mi về trị thương, mi may mắn vì có một tiểu thư như thế.
Dứt lời vị hoàng tử thúc ngựa.
Hoa Tử Băng ngước mặt lên dõi theo, bực bội nhủ thầm
-Chẳng xin lỗi tiểu thư ta một tiếng, đúng là loại người chả ra gì.
-Tử Băng, về thôi.
Kim Các Tự nắm lấy tay cô hầu. Tử Băng đỡ lấy Các Tự, dìu tiểu thư đứng dậy.
Chu Tinh Đạo hỏi han
-Vết thương chảy máu nhiều đấy, có cần ta sai người đưa hai người về không?
Hoa Tử Băng, không thèm nhìn mặt anh chàng tiểu vương gia, hời hợt đáp
-Không cần, chúng tôi tự về được. Chúng ta đi nào, tiểu thư!
Cứ thế Tử Băng dìu Các Tự đi từng bước, chậm chạp.
Tinh Đạo cứ nhìn theo cả hai, Hiểu Lâm cười phì
-Chưa thấy nha hoàng nào như cô ta… Đi thôi đại ca!
Như nhớ ra gì đấy, Tinh Đạo ngước lên bầu trời, Chim Lửa đã bay mất tự lúc nào.
Không chỉ có anh mà Lạc Cơ Thành cũng tiếc nuối vì sự biến mất của Chim Lửa.
-Cả trăm năm mới được thấy con vật quý hiếm như vậy thế mà, bực thật!
Cơ Thành dừng ngựa, mắt hướng về cuối chân trời.
Viên thái giám bắt gặp cái nhìn xa xăm, ẩn chứa nỗi buồn của vị hoàng tử có trái tim băng giá như tuyết.
-Hoàng tử, ngài có chuyện gì sao?
Cơ Thành thở ra, lại nhớ lúc nãy, nha hoàng Hoa Tử Băng khiến anh tức tối
-Trời, Các Tự, con đi đâu mà để bị thương thế này?
Kim Long hốt hoảng khi từ cổng Hoa Tử Băng đỡ Kim Các Tự
-Đừng nói nữa, mau mau đưa Các Tự vào phòng cầm máu.
Trong khi Kim Long cùng Tử Băng nhanh chóng đưa Các Tự vào phòng
thì bên trong Bắc Vương và vương gia Chu Hiền Sang bước ra.
Bắc Vương nhìn bóng dáng Các Tự từ phía sau lưng, hỏi em trai
-Đó là Kim Các Tự mà đệ nói sao?
Chu Hiền Sang xếp chiếc quạt vàng, cười cười
-Đúng, hoàng huynh thấy thế nào?
-Một Kim Các Tự như thế thì thái tử Nam Đô sẽ vui mừng đây.
Chu Hiền Sang gật gù đồng tình.
Một mưu kế đã được vạch ra.
Mưu kế hoán đổi tiểu thư và công chúa hoàng triều.
-Thôi, tiễn trẫm đến đây là được rồi, khanh nên vào xem con gái thế nào đi!
Bắc Vương ra vẻ cảm thông cho Kim Long.
-Hoàng thượng nói đúng đó, huynh mau trở vào phủ chăm sóc cho Các Tự.
Đệ và hoàng thượng phải về triều nên không ở lại được.
-Dạ, thần đâu dám làm phiền hoàng thượng và vương gia, đa tạ hoàng thượng, vương gia đã lo lắng cho Các Tự của thần.
Bắc Vương gật gù thở ra
-Ừ, vậy thôi trẫm về. Tiệc hôm nay khanh chiêu đãi rất chu đáo, trẫm rất vui. Không những thế còn được thấy Chim Lửa nữa chứ.
Trẫm hy vọng Kim đại nhân sống thật lâu để vài năm nữa tổ chức đại thọ lần thứ hai, khi đó chắc khanh cũng hơn trăm tuổi rồi.
Nói xong Bắc Vương cười lớn. Chu Hiền Sang cũng cười
nhưng chả biết cười vì điều gì.
Trò chuyện một lúc sau đó Bắc Vương cùng Chu Hiền Sang lên kiệu hồi cung.
Kim Long dõi mắt nhìn theo, rồi bước vội vào trong phủ.
Hoa Tử Băng đứng khép nép, cúi đầu, cô không dám ngẩn mặt nhìn lão gia
-Lão gia, Tử Băng biết lỗi của mình rồi, tùy lão gia trách phạt, con xin chịu.
Kim Long ngồi trên ghế, đặt tay lên bàn, kế bên tách trà sứ đã nguội tự lúc nào
-Với thời tiết giá lạnh như vậy mà hai đứa lại tùy tiện ra ngoài không
nói gì cho ai trong phủ biết. Đến tận núi Bạch Vân Sĩ xem Chim Lửa để
rồi bị thương. Bây giờ con muốn ta phạt con và Các Tự thế nào đây?
-Lão gia, việc này chỉ là lỗi của một mình con, không liên quan đến tiểu thư, tiểu thư cũng vì đỡ cho con nên bị thương, lão gia đừng trách tiểu thư, con sẽ chịu hết.
Tử Băng kiên quyết nhận hết trách nhiệm về mình.
Kim Long nhìn cô hầu mười bảy tuổi
Tử Băng là đứa trẻ ông đưa về phủ lúc còn rất nhỏ, khi ấy cô là đứa trẻ
mồ côi, sống lay lất ở chợ, may mắn được ông cưu mang giúp đỡ.
Tử Băng sống cùng Các Tự, cả hai vốn xem nhau như tỷ muội ruột thịt.
Và Kim Long xem Tử Băng như con gái thứ hai của mình.
Vị quan già tốt bụng cũng thương Tử Băng như người cha thương con.
Các Tự thì dịu dàng, thông minh, học rất nhanh, học một mà đã hiểu mười.
Còn Tử Băng thì không được sáng dạ, học văn chương rất kém nhưng bù lại cô bé lanh lợi, nghịch ngợm và thích học võ.
Ngày đó, Tử Băng thường lẻn ra ngoài, đến võ quán gần phủ đứng học lỏm.
Mấy chiêu thức đánh võ chỉ cần vài tuần là Tử Băng thuộc nằm lòng hết
học còn nhanh hơn cả mấy anh trong võ quán.
Biết điều đó, Kim Long quyết định cho Tử Băng học võ.
Và nhờ vậy mà Tử Băng có thể bảo vệ Các Tự.
Cũng chính cá tính mạnh mẽ đó, Tử Băng luôn đứng ra nhận lỗi, chịu phạt khi cả hai lỡ gây ra chuyện động trời nào đấy.
Kim Long nhẹ nhàng lên tiếng
-Thôi, chuyện cũng đã lỡ bây giờ điều quan trọng là mong vết thương của Các Tự sẽ không quá nặng.
Hoa Tử Băng buồn hiu
thà lão gia cứ trách phạt còn hơn là tha thứ như vậy.
Chợt từ bên trong Các Tự bước ra ngoài
-Cha, cha đừng trách Tử Băng, vết thương của con không sao đâu, cha yên tâm.
Tử Băng liền chạy đến đỡ lấy tiểu thư
-Sao tiểu thư không nghỉ ngơi mà ra đây làm chi?
-Ta sợ em bị cha ta trách phạt thôi.
Kim Các Tự cười
Cô tiểu thư đến ngồi xuống đối diện với cha
-Cha, Các Tự xin lỗi vì đã làm cha lo lắng, sẽ không có lần sau đâu ạ.
Các Tự là cô gái thông minh, hiểu chuyện, cô luôn biết người khác nghĩ gì.
Chính thế Các Tự thường làm người khác siêu lòng bởi lời nói và cử chỉ điềm đạm ân cần.
Kim Long cầm tay con gái, xem vết thương đã được băng bó cẩn thận
-Con đấy, nhiều lúc cứng đầu lắm, cứ nghĩ là làm, giống hệt Tử Băng.
Cứ thế này chắc cha phải gả con sớm thôi.
-Cha, cha muốn tống Các Tự đi sao, như thế thì cha sẽ buồn lắm đó.
Kim Long cười khà, vỗ vỗ tay con
-Umh, không có Các Tự cha buồn chết mất. Con gái yêu là báu vật của cha mà.
-Con nữa, lão gia, con cũng là “báu vật” của lão gia!
Tử Băng lém lỉnh đưa tay chỉ vào mặt mình.
-Ừ, ừ, ta thương cả hai. Mà chắc hai đứa đói rồi để ta sai người chuẩn bị bữa trưa.
Trong khi đó, trên đường Bắc Vương hồi cung, đang diễn ra cuộc chiến khá khốc liệt giữa quân triều đình với một tên thích khách mặc áo đen xa
lạ.
Ở phía ngoài, Bắc Vương và vương gia Chu Hiền Sang được binh lính bảo vệ.
Cả hai quan sát trận chiến rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng quân triều đình cũng đã bắt giữ được tên thích khách.
Hắn được giải đến, tay trói chặt, chân bị đá quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.
Chu Hiền Sang phủi phủi vạt áo màu vàng, có thêu hình con rồng cuộn mình, nhìn tên thích khách, giận dữ quát
-Nói mau mi là ai, tại sao cả gan dám thích khách hoàng thượng?
Khôn hồn khai ra kẻ đứng phía sau, hoàng thượng sẽ rộng lòng tha tội chết cho mi.
Tên thích khách cứ ngỡ là một kẻ gan to hơn trời hóa ra lại là một tên nhát cấy
Hắn run rẩy, và khai báo hết mọi chuyện
-Bẩm, xin hoàng thượng tha mạng, thuộc hạ được lệnh người khác phải đi ám sát hoàng thượng.
-Kẻ đó là ai? Nói mau!
-Dạ… dạ… người ra lệnh cho thuộc hạ là… là Kim Long đại nhân!!!
Chu Hiền Sang nhìn qua hoàng thượng, vờ kinh ngạc
-Cái gì, là Kim Long huynh sao?
Tại Kim phủ
Kim Long đang cùng Các Tự, Tử Băng dùng bữa trưa vui vẻ thì gia nô chạy vào
-Bẩm lão gia, hoàng thượng và vương gia đang chờ người ngoài đại sảnh.
Kim Long ngạc nhiên, ông lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi cùng tên gia nô đến đại sảnh.
Các Tự với Tử Băng nhìn nhau khó hiểu. Cả hai cũng đi theo cùng.
Kim Long kéo áo cho thẳng, sải bước dài đến trước mặt Bắc Vương, quỳ xuống
-Thần, Kim Long, yết kiến hoàng thượng, vương gia.
Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…
Kim Long còn chưa nói hết câu thì lập tức binh lính đã đến bắt lấy ông dựng dậy.
Bên trong, Các Tự lẫn Tử Băng vô cùng kinh ngạc.
Kim Long, vẻ mắt khó hiểu, nhìn Bắc Vương hỏi
-Bẩm, hoàng thượng, thần đã làm gì có tội sao?
Bắc Vương, ánh mắt tức giận, lớn tiếng bảo
-Kim Long, khanh thật to gan dám sai thích khách ám sát trẫm.
Khanh muốn tạo phản à, trẫm đối đãi với khanh thế nào mà khanh lại làm như vậy?
Kim Long sững sờ khi nghe Bắc Vương buột tội mình
-Hoàng thượng, hoàng thượng nói thần mưu phản ư?
Chắc hoàng thượng đã hiểu lầm rồi, thần một mực trung thành đâu dám hai lòng.
Chu Hiền Sang bấy giờ mới cất giọng
-Huynh à, đệ thật không ngờ huynh lại làm vậy
sao huynh dám làm chuyện tày trời như thế, hoàng thượng đối đãi với huynh ra sao mà huynh sai người ám sát hoàng thượng chứ?
-Vương gia, ngài nói gì Kim Long không hiểu, Kim Long không hề sai người ám sát hoàng thượng, thần không bao giờ làm chuyện phản nghịch đó.
Hoàng thượng đối với thần ơn sâu nghĩa nặng, phận làm thần tử còn chưa
kịp báo đáp tấm lòng của hoàng thượng chứ đừng nói đến chuyện mưu phản.
Chắc chắn là có sự nhầm lẫn, mong hoàng thượng suy sét cho tấm lòng của thần.
Kim Long hết mực kêu oan cho mình.
Bắc Vương đập tay xuống bàn thật mạnh, quát
-Khanh còn chối, thôi được trẫm sẽ đưa vật chứng cho khanh xem.
Người đâu, mau giải thích khách vào.
Sau mệnh lệnh của Bắc Vương, từ bên ngoài, binh lính giải tên thích khách vào
Tên thích khách bị đẩy ngã lăn ra sàn, hắn rên rỉ.
Rồi hắn ngước lên trông thấy Kim Long liền kêu van
-Đại nhân, đại nhân, hãy cứu thuộc hạ.
Thuộc hạ vô dụng không hoàn thành được mệnh lệnh đi ám sát hoàng thượng
giờ bị bắt giữ khó mà giữ mạng sống, mong đại nhân cứu lấy thuộc hạ.
Kim Long đứng chết lặng khi bị tên xa lạ kia vu khống.
Hắn kêu oai oán như thể Kim Long là kẻ chủ mưu đẩy hắn vào đường cùng.
Khỏi nói, bên trong Kim Các Tự, Hoa Tử Băng ngỡ ngàng trước lời cáo buộc của tên thích khách áo đen.
Chu Hiền Sang mở quạt, phẩy phẩy, ra vẻ
-Thế nào, huynh còn điều gì để nói, chính tên thích khách đã khai huynh
là kẻ sai hắn ám sát hoàng thượng. Đến nước này huynh muốn chối ư?
Kim Long chắp hai tay, quỳ xuống, mặt ông nhăn nhúm, đáng thương
-Hoàng thượng, thần làm quan gần bốn mươi năm, cống hiến sức lực phụng
sự triều đình, chưa bao giờ thần nghĩ đến chuyện tạo phản.
Thần lo cho dân, lúc nào cũng một lòng hướng về hoàng thượng, lẽ nào hoàng thượng không hiểu cho tấm lòng của thần?
Bắc Vương giáng mắt nhìn sâu vào đôi mắt già nua của vị quan đã dành cả đời phò trợ triều đình.
Dĩ nhiên vị hoàng thượng này hiểu chứ, hiểu rất rõ là đằng khác. Nhưng…
Bắc Vương ra dấu cho tất cả binh lính lui ra kể cả tên thích khách.
Giờ đây trong phòng chỉ còn lại Bắc Vương, Chu Hiền Sang và Kim Long.
Ngoài ra phía sau cánh cửa phòng còn có Các Tự, Tử Băng đứng xem.
Bắc Vương tự dưng đến gần đỡ lấy Kim Long
-Kim Long, trẫm vốn vẫn hiểu tấm lòng khanh dành cho trẫm.
Nhưng sự việc lúc nãy khanh thấy rồi đó, tên thích khách cứ bảo khanh chính là kẻ đã ra lệnh cho hắn ám sát trẫm.
Khanh bảo trẫm phải làm gì đây?
Kim Long bảo
-Hoàng thượng, chuyện này chắc là nhầm lẫn nhưng hoàng thượng phải tin thần
Thần không bao giờ mang ý đồ tạo phản.
Chu Hiền Sang bất chợt thở dài
-Nhầm lẫn? Chẳng lẽ ý huynh là có ai đó muốn hại huynh?
-Chuyện này thần cũng không rõ.
Bắc Vương đảo mắt sang Chu Hiền Sang.
Vị vương gia lớn tuổi liển đến bên cạnh Kim Long
Kéo nhẹ ông sang một bên, nói khẽ
-Huynh à, bây giờ vấn đề này trở nên phức tạp rồi, hoàng thượng rất khó
xử, hoàng thượng tin huynh một lòng vì nước nhưng còn tên thích khách
thì cứ không ngừng bảo huynh là kẻ chủ mưu.
Giờ giải quyết thế nào đây?
Kim Long chắp tay, cầu khẩn
-Vương gia, chúng ta vốn là huynh đệ thâm giao, xin hãy tin thần, thật
sự thần không làm chuyện phản nghịch, khi quân phạm thượng như vậy!
Thần mong vương gia và hoàng thượng xem xét.
Hiền Sang nghĩ ngợi, ông gấp chiếc quạt vàng lại
-Thôi được, đệ nghĩ ra cách này biết đâu sẽ giúp được cho huynh.
Chắc huynh có nghe việc tam hoàng tử Nam Đô đến Bắc Đô chúng ta để đưa công chúa Triệu Lệ về.
Hơi, hoàng thượng đau lòng vì không muốn gả con gái sang địch quốc nhưng không còn cách nào khác, Bắc Đô nhất định phải gả công chúa.
-Vâng, dĩ nhiên thần có nghe, nhưng việc đó thì liên quan gì đến chuyện này?
Hiền Sang vờ im lặng, vẻ khó xử, xong ông tiếp
-Nghe đệ nói đây huynh à, để chứng minh huynh trung thành với triều đình thì phải xem huynh có đồng ý với điều này không.
Hoàng thượng nghĩ đến việc sẽ tìm một cô gái khác, phong cho làm công chúa và thay công chúa Triệu Lệ gả sang Nam Đô.
Người mà hoàng thượng nhắm đến chính là… Kim Các Tự, con gái yêu của huynh.
Kim Long ngỡ ngàng, ông lắc đầu liên tục
-Không, không được đâu vương gia, không thể là Các Tự được!
Bên trong Các Tự, Tử Băng nhíu mày khó hiểu trước thái độ khước từ kia.
Chu Hiền Sang than vãn
-Huynh à, huynh đừng như vậy, Các Tự may mắn được hoàng thượng chiếu cố, huynh nên vui mới đúng.
Với lại nếu huynh thật sự vì nước thì huynh cần đồng ý, có vậy mới chứng minh huynh một lòng một dạ với hoàng thượng.
-Vương gia, thần luôn trung thành với hoàng thượng
nhưng nếu để chứng minh điều đó mà hy sinh hạnh phúc của con gái mới mười bảy tuổi của thần thì không được. Tuyệt đối không thể!
Chu Hiền Sang lại nhìn Bắc Vương.
Bắc Vương đang ân cần thì lập tức chuyển sang giận dữ
-Khanh một mực bảo vì nước vì trẫm thế mà nay trẫm chỉ mong khanh để con gái Các Tự thay công chúa Triệu Lệ, con gái trẫm, gả qua Nam Đô
mà khanh đã từ chối kịch liệt như thế, thử hỏi làm sao trẫm tin khanh?
Kim Các Tự bàng hoàng khi nghe vậy. Hoa Tử Băng cũng kinh ngạc không kém.
Kim Long đau đớn quỳ lạy Bắc Vương
-Hoàng thượng trên cương vị là người cha
hoàng thượng cũng không nỡ để con gái mình gả qua địch quốc thì hoàng thượng phải hiểu cho thần chứ.
Thần cũng là một người cha, thần phải có trách nhiệm tìm kiếm hạnh phúc
cho con gái mình, làm sao thần nỡ để nó cống gả qua Nam Đô, địch quốc
được.
Các Tự đặt tay lên môi, cô bần thần ngã người vào bức tường sau lưng.
Tử Băng thấy vậy, cô siết chặt tay, nghiến răng tức giận.
Chu Hiền Sang cũng không còn giữ được vẻ mặt thân thiện nữa
-Nghĩa là huynh không đồng ý với điều này?
Kim Long run run ngước lên đối diện với Bắc Vương
-Hoàng thượng, thần… lần này không thể tuân mệnh!
-Nếu thế thì việc khanh có mưu đồ tạo phản là quá rõ.
Khanh chống lại lệnh trẫm tức là nỗi oan của khanh sẽ không được giải.
Kim Long dập đầu xuống đất, nói khẽ
-Thần thà mang danh ********* cũng không thể… hy sinh con gái!
Thần có thể chết nhưng không thể mất con gái, mong hoàng thượng hiểu cho!
Thấy thế Bắc Vương gật đầu, vẻ mặt trông rất căm giận
-Được lắm, khanh giỏi lắm, khanh sẽ phải hối hận.
Dứt lời Bắc Vương quay mặt ra cửa hét lớn
-Lính đâu, vào đây bắt giải Kim Long về cung cho trẫm!
Các Tự, Tử Băng sợ hãi khi cánh của mở toang, đám binh lính triều đình ùa vào.
Mấy tên lính đến gần giữ lấy tay Kim Long kéo dậy
Gương mặt vị quan già bình thản lạ lùng, ông chấp nhận với tội danh này.
-Giải đi!
Bắc Vương lạnh lùng, tàn nhẫn ra lệnh.
Đám lính toan giải Kim Long rời phòng thì từ bên trong Các Tự tức tốc chạy ra.
-Cha, cha ơi.
Kim Long trông thấy con liền bảo
-Các Tự, đừng ra đây, mau vào trong đi con, nghe lời cha, đừng lo gì hết.
-Cha, cha bị oan mà, làm sao con không lo được chứ!
Các Tự ôm lấy Kim Long, cô tiểu thư muốn khóc vì sợ mất đi người cha yêu quí.
Cùng lúc, Hoa Tử Băng cũng lao ra và không ngừng nói
-Lão gia, người đừng đi, con biết người bị oan.
Đau đớn nhìn hai đứa con gái bật khóc, Kim Long chỉ im lặng
mắt ông nhăn lại trông cay đắng.
Chu Hiền Sang thở hắt, cất tiếng
-Kim Các Tự, nãy giờ chắc cháu cũng đã nghe hết mọi chuyện chứ gì?
Kim Các Tự lau nước mắt sắp rơi, cô thả tay ra khỏi người cha, từ từ xoay lại
-Vương gia, hoàng thượng Các Tự đã nghe tất cả
Và cũng đã hiểu ý của hoàng thượng.
Các Tự nhẹ nhàng quỳ xuống
-Cha của nhi nữ suốt đời là quan thanh liêm, chưa bao giờ hai lòng, hoàng thượng..
Các Tự chưa nói hết câu thì Bắc Vương ngăn lại
-Trẫm không muốn nghe những lời như thế nữa
Tên thích khách một mực bảo Kim Long là kẻ chủ mưu
Trẫm đã cho ngài ấy một con đường sống và cho cơ hội chứng minh sự trong sạch
Vậy mà Kim Long không chịu, trẫm cũng bất lực.
Kim Các Tự im lặng, cúi đầu.
Chu Hiền Sang vốn biết Các Tự học rộng hiểu cao lại là đứa con hiếu thảo nên ông liền nói ra câu này
-Các Tự, không thể trách hoàng thượng được đâu.
Phải chi Kim Long huynh đồng ý điều đó thì đã chứng minh tấm lòng của mình.
Cháu nghĩ thế nào Các Tự?
Kim Long nhìn con gái đang quỳ
-Các Tự, con đừng lo cho cha, cha chết cũng không sao, nhưng hạnh phúc của con mới là điều quan trọng. Nghe lời cha đi.
-Huynh à, huynh nghĩ đơn giản quá với tội danh mưu phản, huynh nghĩ con
gái huynh sẽ thoát ư? Đệ nhắc huynh nhớ mưu phản là tru di cửu tộc đó!!!
Kim Long đờ người, ông đã quên mất điều này.
Tru di cửu tộc! Ông sẽ là người có tội với dòng họ Kim.
Hoa Tử Băng đứng kế bên, sững sờ. Tội danh quá nặng.
Tất cả chìm vào im lặng, chợt Kim Các Tự cất tiếng khẽ khàng
-Hoàng thượng, đó là ý muốn của hoàng thượng sao?
Bắc Vương nhíu mày, Các Tự ngước lên, ánh mắt kiên quyết
-Vậy là nhà họ Kim khó chống lại ý trời.
Thôi được, nhi nữ, Kim Các Tự… chấp nhận thay công chúa gả sang Nam Đô!
Kim Long ngăn cản
-Không Các Tự, đừng làm vậy con ơi!
-Tiểu thư, tiểu thư không thể gả qua địch quốc được.
Chu Hiền Sang như muốn chắc chắn nên hỏi lại cô gái
-Có thật, cháu đồng ý không?
-Vâng, nếu đó là số phận thì Các Tự đành chấp nhận.
Nhưng hoàng thượng, xin hoàng thượng hãy tha cho cha và người nhà Kim phủ.
-Hà, tất nhiên rồi, Kim Các Tự đồng ý thay công chúa cống gả như vậy đủ
chứng minh lòng thành của dòng họ Kim đối với triều đình.
Nên tội danh mưu phản sẽ bị xóa bỏ.
Các Tự trái tim đau đớn, cúi đầu
-Đa tạ… hoàng thượng!
Buổi chiều ngoài vườn hoa Kim phủ.
Gió tuyết thổi từng cơn nghe lạnh giá.
Những hoa tuyết trắng vô tình phủ đầy những cành hoa. Ngọn cỏ.
Trên cả bậc thềm gạch cô đơn. Lặng lẽ.
Kim Các Tự ngước mặt nhìn bầu trời xanh
Bụi tuyết phủ trắng cái nhìn của đôi mắt ưu sầu.
Cánh hoa tàn lụi bay lất phất khắp nơi. Đùa nghịch cùng làn gió trong trẻo.
Bất chợt giọng Tử Băng vang lên
-Tiểu thư, tiểu thư không thấy lạnh sao?
Các Tự mỉm cười, nụ cười úa tàn như mấy cánh hoa cuối đông
-Sau này rời khỏi Bắc Đô rồi ta sẽ không còn được lạnh như vậy nữa đâu.
Hoa Tử Băng liền nắm lấy tay Các Tự
-Tiểu thư, tiểu thư đừng đi, lẽ ra tiểu thư không nên nhận lời!
Các Tự lại cười cười, đôi mắt như có nước
-Thế em muốn ta phải làm gì
đứng nhìn cha ta mang tội mưu phản và cả Kim phủ sẽ bị tru di cửu tộc ư?
Ta quay mặt với tất cả chỉ để giữ hạnh phúc cho riêng mình sao?
Không thể. Cuộc đời ta không thể như vậy. Ta không có quyền chọn lựa.
Vả lại… em không thấy tên thích đó rất kỳ lạ sao?
Kể cả cái cách hoàng thượng một mực đổi tội cho cha ta
rồi xóa tội một cách dễ dàng, chứng tỏ rất có thể tất cả là mưu đồ được vạch sẵn.
Chúng ta không thể chống lại hoàng thượng đâu!
Hoa Tử Băng, bình thường là cô gái mạnh mẽ, nhưng lúc này cô lại bật khóc
-Nhưng tiểu thư ơi, cô sẽ ra sao khi một thân một mình ở địch quốc xa xôi.
Phu quân của cô, thái tử Nam Đô, là người thế nào chứ? Tốt hay xấu?
Liệu cô… sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình?
Các Tự nhìn Tử Băng cúi đầu, giọng cô hầu nghẹn ngào
Dòng nước mắt mặn chát của Tử Băng chảy xuống tay Các Tự. Tí tách.
Kim Các Tự thì thầm
-Có lẽ, kiếp này Kim Các Tự không thể có được cuộc sống của riêng mình.
Nhưng ta sẽ cố gắng.
Hoa Tử Băng, em là người mà ta tin tưởng nhất vì vậy
ta có một thỉnh cầu
Mong em hãy thay ta chăm sóc cho cha ta hết quãng đời còn lại của ông.
Được chứ?
Tử Băng ngẩng mặt lên, hai dòng nước mắt trực trào
-Nhất định em sẽ chăm sóc lão gia như cha ruột của mình, tiểu thư yên tâm.
-Còn nữa
Hứa với ta sau này em nhất định phải sống với người mình yêu thương.
Em phải hạnh phúc đấy!
Tử Băng ôm chầm lấy Các Tự, nức nở
-Tiểu thư, lúc nào tiểu thư cũng chỉ nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho bản thân mình hết vậy?
Các Tự cũng ôm chặt Tử Băng, người mà cô xem như em gái ruột
Vườn hoa Kim phủ vẫn ngập mình trong làn tuyết không bao giờ ngừng rơi.
Kim Các Tự khẽ khàng bước vào phòng của Kim Long.
Buổi trưa nay, khi Các Tự đồng ý gả sang Nam Đô, ông đã ngã lăn ra.
Bây giờ thì bệnh nặng, nằm liệt.
Các Tự đến bên cạnh giường nhìn cha.
Ông nhắm mắt, nằm im lìm, vẫn chưa dậy.
Các Tự nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Long
-Cha, Các Tự bất hiếu, kiếp này không thể phụng dưỡng cho cha. Nếu có
kiếp sau Các Tự mong sẽ lại là con gái của cha. Khi đó nhất định con sẽ
báo hiếu cho cha.
Nói xong Các Tự đặt tay Kim Long xuống.
Cô tiểu thư đứng dậy, đi lùi ra sau mấy bước rồi quỳ xuống, dập đầu cúi lạy.