Chu Hiền Sang cáo từ. Ông mở cửa ra thì vô tình thấy Tử Băng.

Hoa Tử Băng cúi đầu, hành lễ.

Chu Hiền Sang không nói gì bỏ đi.

Tử Băng dõi theo lầm bầm trong miệng. Lão vương gia già độc ác.

Tử Băng bước vào phòng

cô thấy Kim Long nằm im trên giường, mắt giáng lên trần. Bất động.

Tử Băng đặt cái khay gỗ đựng đĩa thức ăn lên bàn

nhẹ nhàng đến bên giường lên tiếng

-Lão gia, hãy ngồi dậy ăn miếng cháo. Sau đó Tử Băng sẽ đi hốt thuốc cho lão gia.

Kim Long vẫn nằm yên. Giờ đây ông chẳng còn thiết điều gì nữa.

Con gái duy nhất mà ông yêu thương, Các Tự, đã bị gả sang Nam Đô.

Lúc con gái đi, ông không kịp nhìn mặt con lần cuối.

-Lão gia, đừng như vậy, tiểu thư mà biết sẽ không vui đâu.

Kim Long trở mình, xoay mặt hướng mắt nhìn vào bức tường. Không nói lời nào.

Trông cảnh đó, lòng Tử Băng càng thêm nặng trĩu, buồn bã.

Vườn hoa về đêm thật tĩnh lặng, gió cũng đã ngừng thổi, bụi tuyết mãi lất phất.

Hoa Tử Băng ngồi xuống ghế đá

ngước nhìn ánh trăng treo cao sáng rực.

Liệu trăng kia có hiểu lòng thế gian? Hiểu nỗi đau của những con người nhỏ bé.

Giờ đây Tử Băng không biết phải làm sao để ngăn tiểu thư không bị cống gả

để lão gia khỏi bệnh vui vẻ trở lại.

Tử Băng cần làm gì đây?

Cô gái cúi đầu, nhắm mắt, như cố lắng nghe xem có lời mách bảo nào không.

-Thái tử Nam Đô không biết là người thế nào nhưng hình như hoàng huynh của thái tử đó chính là tam hoàng tử Lạc Cơ Thành, cái kẻ đã làm tiểu thư bị thương.

Vậy thì nguy mất, hắn ta là kẻ không ra gì, chắc chắn đệ đệ của hắn cũng giống thế. Tiểu thư sẽ ra sao khi làm thê tử của hắn?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Các Tự biết đâu sẽ bị thái tử Nam Đô hành hạ là Tử Băng đã chịu không nổi. Chính thế cần phải nghĩ cách mới được.

Hoa Tử Băng cố vắt óc suy nghĩ

thường cô rất kém việc vận dụng đầu óc.

Nhưng giờ đành phải cố tìm ra kế cách.

Chợt Tử Băng thấy đống quà mừng nằm ngổn ngang ngoài cửa phòng đại sảnh.

“Sau đó, triều đình sẽ cử một đoàn binh lính đưa sính lễ sang bên ấy.”

Đã gả công chúa sang rồi còn đưa sính lễ qua Nam Đô ư?

Thật là… Nam Đô là cái gì chứ?

Rồi đột nhiên trong đầu Tử Băng lóe lên một suy nghĩ

-Khoan đã nếu binh lính triều đình sang Nam Đô thì… tại sao mình…

Ẩn hiện qua cái nhìn bất động của cô hầu, một kế hoạch nào đó đã hình thành.

Nửa đêm

ngoài cửa phòng Kim Long, Hoa Tử Băng đang quỳ.

Im lặng vài phút

Tử Băng cất tiếng thật khẽ

-Lão gia, nếu không có lão gia và tiểu thư thì Hoa Tử Băng chưa chắc đã sống đến hôm nay. Ân tình của hai người dành cho con là quá lớn. Vì vậy đã đến lúc con báo đáp ân tình này. Lão gia, xin hãy yên tâm, Tử Băng sẽ đưa tiểu thư trở về, dù có gian khổ đến mấy nhất định con cũng sẽ mang tiểu thư về bên lão gia. Tử Băng hứa.

Lão gia tha lỗi cho sự cứng đầu của Tử Băng.

Xong

Hoa Tử Băng dập đầu lạy mấy cái.

Cô gái đứng dậy, quay bước về phòng mình.

Trong căn phòng nhỏ

Tử Băng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ

dường như cô sẽ có một chuyến hành trình dài. Thật dài.

Chuẩn bị hết những thứ cần thiết

Tử Băng đến bên chiếc gương soi lớn, nhìn mình trong gương.

Bàn tay từ từ tháo vải buột tóc ra.

Mái tóc dài buông xõa qua lưng.

Tay kia cầm lấy thanh kiếm nhỏ. Mạnh mẽ. Kiên quyết. Ấn mạnh tay.

Roẹt! Mái tóc dài đứt toạt. Những sợi tóc đen tuyền rơi *** xuống nền nhà.

Tử Băng lấy miếng vải đen buột mái tóc, giờ đây chỉ ngắn đến vai, cột cao.

Trông cô như một chàng trai mười bảy khôi ngô.

Tiếp đến Tử Băng thay quần áo của nam nhi vào.

Thế là tất cả xong xuôi.

Hoa Tử Băng đặt lên bàn một lá thư. Ngay ngắn.

Cô đeo túi vải lên vai. Tay cầm thanh kiếm nhỏ.

Đến bên cửa, mở toan. Gió đêm thổi lồng lộng.

Bóng dáng Hoa Tử Băng mất hút sau cánh cửa lất phất bụi tuyết đêm.

Sáng sớm hôm sau

triều đình không khí có vẻ nhộn nhịp. Vì là tiễn đưa công chúa sang Nam Đô.

Tất cả các bá quan văn võ đều có mặt đông đủ.

Bắc Vương nhìn Lạc Cơ Thành

-Vậy là con gái trẫm cuối cùng cũng theo tam hoàng tử về Nam Đô. Nhi nữ tuy sống trong cung, được chiều chuộng nhưng là người hiểu chuyện, biết lễ nghi.

Mà nếu nhi nữ của trẫm có làm gì không phải mong tam hoàng tử và thái tử hãy bỏ qua đừng chấp nhất. Được thế trẫm vô cùng biết ơn.

Lạc Cơ Thành bảo

-Bắc Vương đừng nói vậy, hoàng đệ

của ta lấy được công chúa Bắc Đô là niềm vinh dự đâu dám làm khó dễ công chúa. Bắc Vương cứ yên tâm, nhất định công chúa sẽ không bị ngược đãi.

Bắc Vương cười gật đầu, vờ ra vẻ hài lòng.

Kế bên vương gia Chu Hiền Sang đưa mắt nhìn hoàng huynh, nhếch mép.

Cùng lúc viên thái giám cất giọng hô to, vang khắp đại triều

-Hoàng Nam Các Tự công chúa yết kiến!

Khi tiếng hô vừa dứt thì ngay cửa phòng đại triều Hoàng Nam Các Tự xuất hiện

Theo sau còn có mấy người cung nữ

Các Tự mặc áo khoác lông màu đỏ rực rỡ

Rực rỡ như máu đỏ nhuốm màu trên tuyết trắng tinh khôi, trong sáng.

Mái tóc được búi cao, điểm thêm vài bông hoa màu xanh tím

Trước trán một sợi dây hồng ngọc rũ xuống. Cao sang.

Phần tóc dưới buông xõa dài qua lưng

đính trên đó là những hạt ngọc nhỏ lấp lánh.

Miếng vải mỏng trong suốt màu hồng anh đào choàng lên mái tóc

thỉnh thoảng gió tuyết thổi vào làm tung bay mảnh vải mỏng manh.

Trông Các Tự như một nàng tiên kiều diễm.

Thuần khiết ở lứa tuổi mười bảy.

Trong sáng như tuyết trời Bắc Đô xinh đẹp.

Tất cả những người có mặt tại phòng đại triều đều không rời mắt khỏi cô công chúa đang bước từng bước tiến về phía Bắc Vương.

Tà áo khoát lông trải dài theo mỗi gót chân Các Tự.

Vương theo mấy cánh hoa anh đào hồng phấn.

Đứng trước mặt Bắc Vương, Các Tự khẽ cúi người

-Hoàng Nam Các Tự xin ra mắt… phụ vương!

Cũng may Các Tự thông minh còn biết gọi Bắc Vương hai tiếng “phụ vương”.

Bắc Vương cười hiền lành, đưa tay đỡ lấy “con gái yêu quý”

-Miễn lễ, Các Tự không cần hành lễ đâu.

Hoàng Nam Các Tự nay con theo tam hoàng tử Lạc Cơ Thành, sau này sẽ là hoàng huynh của con, về Nam Đô xa xôi, con nhất định phải trở thành một hiền thê của thái tử, nhớ đừng phụ lòng mong mỏi của phụ vương, con nhé!

Các Tự cúi đầu, chẳng ai thấy được ánh mắt buồn tha thiết của cô gái

-Vâng, Các Tự nghe lời phụ vương, nhi nữ sẽ không làm phụ vương thất vọng.

Bắc Vương ra vẻ xúc động, vị hoàng thượng vỗ vỗ vai con gái, xót xa.

Lạc Cơ Thành cứ nhìn nhìn Các Tự với vẻ mặt kỳ lạ.

Hình như anh cảm giác mình đã gặp cô công chúa này ở đâu thì phải.

Nhưng Cơ Thành phải thừa nhận rằng Hoàng Nam Các Tự rất xinh đẹp.

-Các Tự đây là tam hoàng tử Lạc Cơ Thành, hoàng huynh của con!

Các Tự xoay qua, cô không dám nhìn trực diện “hoàng huynh” lạnh lùng

-Hoàng Nam Các Tự xin yết kiến hoàng huynh!

-Hoàng đệ muội không nên khách sáo, chúng ta sẽ trở thành người một nhà mà.

Giọng nói của Cơ Thành nghe dịu dàng hơn hôm qua nhiều.

Các Tự không biết rồi đây mình sẽ làm gì khi mỗi ngày đều gặp mặt hoàng huynh có trái tim băng đá này nữa.

Chu Hiền Sang thấy chán ngấy cái cảnh vờ vịt của hoàng thượng nên liền tâu

-Bẩm thần nghĩ tam hoàng tử nên lên đường sớm về Nam Đô!

Lạc Cơ Thành gật đầu.

Vậy là cuối cùng Kim Các Tự đã theo Cơ Thành xuất gia đến địch quốc, Nam Đô.

Kim Các Tự bước lên chiếc kiệu lớn, có mấy con tuấn mã.

Trước khi rèm được phủ xuống Kim Các Tự đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Hôm nay tuyết rơi rất dày. Lạnh lắm. Chưa bao giờ tuyết rơi nhiều như vậy.

Cả bầu trời xanh trong Bắc Đô phủ đầy hoa tuyết. Một màu trắng.

Đây sẽ là lần cuối Kim Các Tự trông thấy tuyết rơi ở xứ sở Bắc Đô.

Quê hương của cô.

Bất chợt Các Tự thấy một cánh chim sải dài bay vút trên không gian bao la

cô gái tự nhủ

“Liệu mình sẽ tìm thấy hạnh phúc ở nơi đất khách xa xôi?”

Đang nghĩ ngợi thì cô cung nữ kế bên lên tiếng

-Đến giờ khởi kiệu rồi công chúa nên che rèm lại kẻo tuyết bay vào sẽ rất lạnh.

Các Tự gật đầu. Lòng nặng trĩu đành buông tay thả rèm phủ xuống.

Có tiếng vó ngựa đến gần cùng lúc là giọng Cơ Thành vang khẽ ngoài kiệu

-Hoàng đệ muội đường về Nam Đô hơi xa nên muội cố gắng nhé!

-Vâng, hoàng đệ muội hiểu.

Lạc Cơ Thành thúc ngựa lên trước đoàn binh lính, ra lệnh

-Xuất phát!

Binh lính Nam Đô lên đường dưới cái tuyết rơi dày vào buổi sớm.

Họ ra cổng thành Bắc Đô, dân chúng tụ họp lại xem kiệu công chúa được đưa đi.

Lẫn trong đám đông, Hoa Tử Băng cố rướn người lên xem.

Qua tấm rèm cửa mỏng, Tử Băng thấy thấp thoáng bóng cô gái ngồi trong kiệu xe.

Dĩ nhiên đó là Kim Các Tự, tiểu thư của cô.

Hoa Tử Băng toan cất tiếng gọi nhưng lại thôi.

Cho dù Các Tự có thấy Tử Băng đi nữa thì cũng vô ích.

Rồi Tử Băng đảo mắt nhìn qua Lạc Cơ Thành đi đầu đám binh lính.

-Cái tên hoàng tử tàn độc ấy sẽ là hoàng huynh của tiểu thư… ôi trời!

Tử Băng đã thốt lên trong bụng điều đó.

Và cô càng kiên quyết muốn sang Nam Đô hơn.

Lính của Nam Đô đã ra khỏi thành, bây giờ Tử Băng phải chờ lính triều đình đưa sính lễ đến cổng thành, lúc ấy cô sẽ nghĩ cách trà trộn vào.

-Thế nào đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?

Chu Tinh Đạo hỏi lớn binh lính.

Tất cả đồng thanh hô to

-Đã xong rồi thưa tiểu vương gia!

-Tốt bây giờ chúng ta sẽ đến doanh trại ngoài cổng thành, ở đó triều đình đã chuẩn bị sẵn sính lễ, điểm danh một lần nữa rồi chúng ta lên đường.

Chu Tinh Đạo leo lên lưng ngựa.

Phía sau có Chu Hiểu Lâm và bốn người con trai khác.

Đó là bốn anh em họ Trần, cũng là tướng triều đình.

Hai người đứng đầu là con cả và con thứ, Trần Thống với Trần Nhất, năm nay cả hai trạc mười chín tuổi, sinh đôi.

Tiếp, hai người đứng bên trái là con thứ ba và con út, Trần Giang với Trần Sơn, cũng sinh đôi, vừa mới mười tám tuổi.

Nếu như ghép tên của bốn cậu con trai họ Trần lại sẽ thấy tấm lòng của nhà họ Trần đối với đất nước Bắc Đô.

Đó là “Thống- Nhất- Giang- Sơn”.

Tâm niệm này bốn anh em không bao giờ được quên.

-Ái chà, sao mà lâu thế ta?

Hoa Tử Băng ngồi dưới gốc cây gần ngay cổng thành chờ đợi.

Cô hầu không ngừng ngửa cổ trông đoàn binh lính đưa sính lễ.

-Mà lát nữa mình sẽ làm cách nào để trà trộn vào đây nhỉ? Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy. Cố gắng lên Hoa Tử Băng, vì lão gia và tiểu thư, mình sẽ làm được!

Tử Băng siết chặt tay cổ vũ tinh thần cho chính mình.

Bỗng

-Ê, binh lính triều đình đưa sính lễ kìa!

Một người bán rong đứng kế bên hét to, chỉ tay về phía xa.

Ngay lập tức Hoa Tử Băng đứng vụt dậy, đến chỗ đám đông người đang bu quanh.

Trông nét mặt hơi nghiêm nghị của Chu Tinh Đạo, Trần Giang nói khẽ

-Hiểu Lâm, đệ có thấy hôm nay đại ca trông rất “hình sự” không?

-Đúng đấy, nhìn đại ca đáng sợ hơn mọi ngày! Đã vậy huynh ấy còn mang theo thanh Đoạt Sa Kiếm, báu vật mà huynh ấy gìn gữ cẩn thận.

Trần Sơn góp tiếng vào cùng.

Chu Hiểu Lâm thở ra thườn thượt

-Có gì đâu, chuyến đi này đại ca đệ rất xem trọng mà. Với lại đêm qua huynh ấy và cha đệ cãi nhau kịch liệt. Chán thật!

Nghe thế, Trần Nhất cho ngựa đi lùi ra sau

-Tiểu vương gia Tinh Đạo lại tranh cãi với vương gia à?

Về chuyện gì?

-Thì như mọi lần, cha đệ không ngừng nhắc huynh ấy mau thành gia lập thất, cha đệ còn chọn sẵn hiền thê cho huynh ấy nữa, nghe nói hình như là thập tam công chúa Hoàng Nam Lý Lý cái gì đó đệ nghe không rõ.

-Tiểu vương gia Tinh Đạo vốn là người ngay thẳng, huynh ấy sẽ không chịu ép hôn như vậy đâu! Hôn nhân kiểu đó là để tiến thân còn gì!

Ba thằng nhóc nọ gật gù. Phải, họ quá hiểu tính khí của tiểu vương gia này.

Chợt tiếng Trần Thống đi phía trước vọng xuống

-Đi nhanh đi, đừng ở đó nhiều chuyện.

-Chúng đệ biết rồi, chỉ nói tí xíu thôi mà.

Trần Thống lắc đầu. Kế bên Chu Tinh Đạo cười nhẹ.

Cố hết sức nhón người lên cao để trông cho rõ đoàn binh lính, Hoa Tử Băng phải vô cùng vất vả với mấy chục cái đầu người chen lấn kia.

Nhưng mà may mắn cuối cùng Tử Băng cũng nhìn được vài người trong đoàn lính.

Tử Băng ngạc nhiên khi thấy Chu Tinh Đạo, người đi đầu.

Cô nhíu mày nghĩ ngợi

-Sao anh chàng kia trông quen thế nhỉ? Đã gặp ở đâu rồi ấy… A, nhớ rồi, hôm qua lúc tên hoàng tử tàn bạo kia định vung kiếm giết mình thì hình như anh ta đã ngăn hắn lại, anh ta cứu mình.

Nhưng anh ta là ai? Là gì trong triều đình? Đứng đầu đoàn binh lính đưa sính lễ chắc không phải thứ thường.

Chợt, có người đứng gần đó nói với ai bên cạnh

-Hình như nghe nói người dẫn đầu là tiểu vương gia Chu Tinh Đạo, giỏi lắm. Xem ra Bắc Đô xem trọng chuyến đi này.

-Gì, đã gả công chúa còn đưa sính lễ.

Hoa Tử Băng đã nghe nãy giờ, cô hướng mắt nhìn lại Tinh Đạo

-Thì ra là tiểu vương gia, là hoàng tộc nhưng mà có vẻ là người tốt.

À đúng, mau nghĩ cách trà trộn vào đi chứ, Tử Băng, động não xem nào.

Đang cắn răng lo lắng thì tự dưng Tử Băng thấy phía bên kia đường có gian hàng bánh bao nóng hổi, ông chủ quán mập ú không ngừng cất tiếng rao.

Và trong tích tắc một mưu kế nho nhỏ đã hình thành.

Hoa Tử Băng không hiểu sao mà hôm nay mình thông minh quá vậy.

-Nếu như anh chàng tiểu vương gia đó là người tốt thì kế hoạch này sẽ thành công. Đành thử vận may thôi, cố lên Hoa Tử Băng!

Tử Băng lấy lọ than bôi lên mặt mình cho lem luốc rồi rời khỏi đám đông.

Cô chậm chạp bước đến gần gian hàng bánh bao.

Thấy thằng nhóc nhỏ mặt mày lấm bẩn ông chủ mập liền cất tiếng xua đuổi

-Đi, đi chỗ khác mau, đừng làm bẩn hàng bánh của ta. Đi!

Tử Băng bỏ mặc, cô giương mắt nhìn chằm chằm bánh bao bốc khói nghi ngút.

Thu hết can đảm, Tử Băng giơ tay lên chụp lấy một cái bánh, lập tức bỏ chạy.

Ông chủ hàng liền la lên

-Đứng lại, ăn cắp! Có kẻ ăn cắp bánh bao!

Mấy người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía bên kia đường

nơi diễn ra cuộc rượt đuổi của ông chủ hàng bánh và thằng bé ăn mày lấm lem.

Hoa Tử Băng lao nhanh vào đoàn binh lính đưa sính lễ khiến tất cả nháo nhào.

-Có chuyện gì vậy? Tiểu vương gia, xin hãy cẩn thận coi chừng thích khách!

Trần Thống rút kiếm ra, bảo vệ.

Chu Tinh Đạo trông thấy cậu nhóc tay cầm bánh bao sắp chạy đến chỗ mình.

Tử Băng cũng thấy Tinh Đạo

cô gái mừng rỡ toan lao đến nhưng bất ngờ Trần Thống bay xuống ngựa

nhanh như cắt anh giơ thẳng mũi kiếm ngay trước ngực Tử Băng.

Hoa Tử Băng giật mình dừng bước.

Đúng lúc ông chủ hàng bánh chụp lấy bờ vai Tử Băng, siết chặt

-A ha, bắt được rồi, gan lắm dám lấy cắp bánh của ta ư? Theo ta đến quan huyện.

Vừa bị tóm vừa bị Trần Thống “đe dọa” bằng kiếm

Tử Băng đưa mắt hướng về phía Chu Tinh Đạo

thấy tiểu vương gia đang nhìn mình, không chừng chừ Tử Băng… bật khóc!

Ông chủ quán lẫn Trần Thống đều ngạc nhiên.

Tử Băng tru tréo dữ dội

-Ông ơi làm ơn tha cho con, làm ơn đi mà. Con khổ quá nên mới lấy cắp bánh.

Tử Băng vờ lau lau nước mắt

cô thỉnh thoảng mở mắt ti hí nhìn xem Chu Tinh Đạo đang làm gì.

Biết anh chàng vẫn nhìn mình, Tử Băng càng khóc lớn hơn. Nghe thê thảm.

Chu Hiểu Lâm gãi đầu

-Chuyện gì thế này, tại sao lại có thằng nhóc đứng ra khóc giữa đường vậy chứ?

Trần Nhất. Trần Giang. Trần Sơn nhìn nhau khó hiểu.

Chu Tinh Đạo liền xuống ngựa, bước đến gần chỗ ba người đang đứng.

Trần Thống bảo

-Cẩn thận tiểu vương gia, thằng nhóc này chẳng biết là người thế nào…

Chu Tinh Đạo giơ tay ngăn

Anh đưa mắt qua Tử Băng vẫn còn đứng khóc

-Này tiểu huynh đệ sao lại lấy cắp bánh của người khác?

Tử Băng thút thít, ra vẻ đáng thương

-Dạ, đệ đói quá lại không có tiền nên đành lấy cắp bánh, đệ không muốn đến quan huyện đâu, huynh hãy cứu đệ!

-Hỗn xược, tiểu vương gia là để ngươi tùy tiện xưng hô huynh đệ thế sao?

Tử Băng giật mình trước tiếng quát của Trần Thống.

-Làm gì hung dữ vậy, tại tiểu vương gia gọi tôi là “huynh đệ” trước mà.

-Cái thằng nhóc này…

-Thôi AThống, đừng gây chuyện làm gì.

Chu Tinh Đạo cười cản vị tướng lại, anh thò tay vào áo lấy ra tờ ngân phiếu

-Đây, ta cho tiểu đệ chút tiền trả tiền bánh cho người ta, rồi đến quán trọ ăn một bữa thật ngon. Sau đó thì về nhà đi!

-Tiểu vương gia nhưng mà…

-Còn nhưng nhị cái gì, hãy đa tạ tiểu vương gia đi, ngươi may mắn đó.

Trần Thống vừa nói vừa nhét tờ ngân phiếu vào tay Tử Băng.

Tử Băng còn chưa kịp nói gì thêm là Chu Tinh Đạo đã quay lưng. Lên ngựa.

Trần Thống cũng thu hồi kiếm.

Ngồi trên yên ngựa Trần Thống thở ra

-Toàn gặp chuyện không đâu! Chúng ta tiếp tục thôi tiểu vương gia, trễ rồi.

Chu Tinh Đạo gật, thúc ngựa đi.

Anh còn mỉm cười thân thiện với “thằng bé” ăn mày Hoa Tử Băng.

Tử Băng tay cầm ngân phiếu, há hốc mồm nhìn trân trối theo đoàn binh lính đi dần ra cổng thành, có vẻ cô bị sốc nặng!

Tử Băng chống hông, cắn răng vì mưu kế thất bại.

-Hừ chả kịp cho mình nói gì cả!

Kế bên ông chủ hàng bánh cất tiếng

-Ê trả tiền cho cái bánh của ta đi.

Tử Băng xoay qua, lấy ít ngân lượng đưa ông ta

-Đây, bánh bao của ông chả làm nên tích sự gì cả.

Nói xong Hoa Tử Băng liền đuổi theo đoàn binh lính.

Ông chủ dõi theo kinh ngạc, có ngân lượng mà sao lại ăn cắp bánh bao?

Hoa Tử Băng đứng lấp ló sau gốc cây cổ thụ to.

Cô đưa mắt nhìn vào doanh trại của triều đình.

Tử Băng đã lén bám theo đoàn binh lính đến doanh trại này.

Bằng mọi giá cô phải được theo họ để qua Nam Đô.

Nhìn nãy giờ mà Tử Băng chả thấy anh chàng tiểu vương gia Chu Tinh Đạo đâu.

Chẳng hiểu sao nhưng Tử Băng nghĩ chỉ có anh ta mới giúp được mình thôi.

Đứng một hồi, bực mình quá, Tử Băng quyết định đi vào doanh trại tìm người.

Bên trong doanh trại có rất nhiều lều vải dựng lên

và hiển nhiên là binh lính cũng rất, rất nhiều.

Hoa Tử Băng phải vất vả lắm mới đi dò la khắp nơi

vừa đi cô vừa trốn quân lính ở trại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play