Buổi chiều, thằng bé được chú quản gia đưa đến nhà Đức Hải thăm tôi.

Gặp lại thằng bé, tôi rất vui.

Ôm chặt lấy nó, tôi nháy mắt hỏi.

_Em có nhớ chị không ?

Thằng bé mặc dù rất vui sướng khi đến thăm tôi, nhưng từ trước đến nay, nó hiếm khi thừa nhận tình cảm của mình, nên nó hung hăng đáp.

_Không !

_Thật sao ? – Tôi giả vờ buồn rầu hỏi thằng bé, mặt xị xuống, tay buông thõng – Nếu em không nhớ chị, thì thôi vậy, chị sẽ không nướng cá cho em ăn nữa, cũng không dắt em đi chơi nữa.

Nghe nhắc đến món cá nướng yêu thích, nước bọt trong miệng thằng bé trào cả ra, nó nuốt ực một cái.

_Ai..ai cần chị phải nướng cá cho em ăn.

Tôi và chú quản gia cố nín cười, thằng bé thật biết cách chọc cười người khác.

Thằng bé không có ý về nhà ngay, mà nó muốn ở lại đây chơi với tôi qua đêm, nên nó bảo chú quản gia về trước.

Chú quản gia hiểu tính của thằng bé, biết rằng nó rất thích và quyến luyến tôi. Sau khi dặn dò thằng bé đôi câu, và nói lời chào tôi, chú ra về.

Tôi dắt thằng bé vào bếp, để nó ngồi trên ghế, tôi lúi húi nấu bữa cơm tối cho nó ăn.

_Chị Khánh Băng !

Thằng bé bỗng dưng gọi tên tôi.

Tôi quay lại nhìn nó, tay vẫn còn đang xào đảo thức ăn.

_Em muốn nói gì với chị đúng không ?

Thằng bé ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại tôi, mắt nó lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

_Có chuyện gì thì em nói đi, chị đã sẵn sàng nghe em nói rồi đây.

Thật ra, tôi đã sớm đoán được chuyện mà thằng bé muốn nói với tôi là gì rồi.

Chắc thằng bé muốn hỏi tôi là nó có nên dọn về đây sống cùng với tôi và Đức Hải không ?

Hai hôm nay, tối nào thằng bé cũng gọi điện cho tôi. Nó rất nhớ tôi và Đức Hải, trong lòng nó đã coi tôi là người mẹ thứ hai của nó.

Tắt bếp gas, tôi bày thức ăn ra đĩa, sau đó đặt lên bàn.

Xới cơm, cầm bát, tôi đơm cho thằng bé lưng lửng bát cơm.

Tôi cẩn thận gỡ từng chiếc xương cá, rồi gắp vào bát cơm cho thằng bé.

_Ăn đi nhóc ! – Tôi mỉm cười, dịu dàng bảo thằng bé.

Thằng bé ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt trong veo như nước của nó nhìn tôi chăm chú, đáy mắt nó mãnh liệt chiếu rọi hết mọi suy nghĩ trong đầu tôi.

_Sao em không ăn đi ?

Thằng bé cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, cầm đũa, nó gắp một miếng cá nướng trong bát, rồi cho vào miệng.

Chiếc miệng nhỏ nhắn của nó đang nhai nuốt thức ăn, từ từ, nó nhai từng phần nhỏ thức ăn trên bát, cho đến khi tôi gắp một khúc cá nhỏ khác cho nó.

Tôi im lặng ngồi nhìn thằng bé ăn cơm, thằng bé cũng không lên tiếng phá tan đi bầu không khí ấm cúng giữa hai chúng tôi.

Chờ thằng bé ăn xong, tôi dọn dẹp bàn ăn và rửa chén bát.

Thằng bé vẫn ngồi im trên ghế, mắt nó quan sát tôi rửa chén bát và úp từng cái lên kệ tủ treo ở gần tường.

Hoàn thành xong công việc của mình, tôi cùng thằng bé ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, chúng tôi ngồi đây vừa chờ Đức Hải về, vừa muốn nói chuyện và xem phim hoạt hình.

Tôi tưởng thằng bé thích xem phim, nên cầm remote rồi bật ti vi.

Đưa remote cho nó, tôi cười hỏi.

_Em muốn xem phim gì để chị bật ?

Thằng bé lắc đầu đáp.

_Em không muốn em xem phim, em có chuyện cần nói với chị.

Thái độ nghiêm túc của thằng bé, khiến tôi không nhịn được cười. Thằng bé lúc này trông thật giống một ông cụ non.

Tôi tắt ti vi theo lời của thằng bé.

Kéo nó ngồi lên lòng, tôi dịu dàng hỏi nhỏ.

_Nào, có chuyện gì thì em nói đi !

Thằng bé mân mê mười đầu ngón tay, bộ dạng phân vân và bối rối.

Tôi biết thằng bé khó mở lời, nên tìm cách gỡ rối cho nó.

_Em đã biết Đức Hải là cha ruột của em rồi đúng không ?

Thằng bé giật mình ngước mắt lên nhìn tôi, nó ngơ ngác không hiểu vì lí do gì mà tôi đoán được tâm sự của nó.

_Em đừng ngạc nhiên như thế, chẳng phải hai chúng ta là bạn thân sao ?

Thằng bé không phản đối câu trả lời của tôi, nó ấp úng nói.

_Chị có nghĩ là em nên dọn về đây sống cùng với chị và chú Đức Hải không ?

Tôi che miệng cười thầm.

Điệu bộ phụng phịu và xị mặt của thằng bé thật đáng yêu, ngay lúc này tôi rất muốn dùng tay véo đôi má lúng lính của nó.

Thằng bé đã tin tưởng tôi như thế, tôi không thể phụ lòng tin của nó được.

_Quyền quyết định là của em. Dù em chọn sống cùng với Đức Tiến hay Đức Hải, thì trong lòng họ, em vẫn mãi là người quan trọng nhất.

Thằng bé rơi vào suy tư. Có lẽ chuyện này đã khiến nó phải suy nghĩ và đắn đo lựa chọn từ rất lâu. Hôm nay, nó hỏi tôi chẳng qua nó muốn chứng thực lại quyết định của nó thôi.

_Nếu em dọn về đây sống cùng chị và chú Đức Hải, chị có vui không ?

Tôi ôm siết lấy thằng bé vào lòng, tôi xúc động rơi lệ.

_Sao lại không vui ? Chị không chỉ vui, mà còn rất mừng và hạnh phúc. Em có biết là mặc dù chị không phải mẹ ruột của em, nhưng chị luôn yêu thương em như con ruột của mình không ?

Thằng bé chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt nó bừng sáng, nụ cười trẻ thơ nở rộ trên môi.

_Chị và chú Đức Hải sẽ lấy nhau chứ ?

Tôi ngượng ngùng lấy tay lau nước mắt, miệng đáp nhỏ.

_Chị cũng không biết.

Thằng bé cau mày, miệng nó cong lên.

_Chị nói dối ! Em nghe chú ấy nói là hai người đang chuẩn bị làm lễ thành hôn.

Mặt tôi ửng đỏ, lông mi cụp xuống, tôi cảm thấy thẹn với thằng bé.

Đức Hải chết tiệt ! Sao hắn có thể đem chuyện này ra để khoe với thằng bé ?

_Nếu hai người kết hôn, mai sau em sẽ có những đứa em xinh đẹp, bụ bẫm và đáng yêu đúng không ?

Mặt tôi đã đỏ rực như hơ phải lửa, tay tôi bịt miệng thằng bé, miệng tôi rên rẩm.

_Em đừng nói lung tung nữa có được không ? Chị và Đức Hải vẫn chưa có dự định gì cả.

Thằng bé gỡ tay tôi ra khỏi miệng nó.

_Chị còn chối làm gì, dù hai người không kết hôn bây giờ, nhưng tương lai gần đây thì có.

Tôi dơ vũ khí lên đầu hàng, đấu lý với thằng bé ương bướng này không phải là một cách hay.

_Thôi được rồi, cứ cho là em đoán đúng đi, nhưng em đã có quyết định của riêng mình chưa ?

Thằng bé khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc của mình, nó chắc nịch bảo tôi.

_Nếu chị và chú Đức Hải lấy nhau, em sẽ dọn về sống với hai người. Dù em rất yêu bố Đức Tiến, nhưng bố cũng cần phải có hạnh phúc của riêng mình, em không muốn làm phiền bố mãi.

Tôi kinh ngạc nhìn thằng bé không chớp mắt.

Thật không ngờ ! Một thằng bé chỉ mới có hơn tám tuổi đầu lại có suy nghĩ chín chắn và thấu tình đạt lý như thế.

Nghe được quyết định của thằng bé, tôi hạnh phúc vừa cười rạng rỡ vừa rơi lệ.

Thế là ước mơ của tôi đã hoàn thành được một nửa. Bây giờ tôi đã có Đức Hải và Đức Trọng, họ là người thân, là gia đình của tôi, tôi sẽ làm hết sức mình để mang lại hạnh phúc và niềm vui cho họ.

Hơn 9 giờ tối, Đức Hải mới đi làm về.

Thấy tôi và thằng bé đang ngồi xem phim hoạt hình trên ghế sô pha trong phòng khách, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào, đôi mắt đen sâu như bóng đêm của hắn tràn ngập tình yêu và hy vọng.

Hắn im lặng không lên tiếng, hắn muốn lắng nghe tiếng nói chuyện và cười đùa của tôi và thằng bé, muốn tận hưởng cảm giác ấm áp và yên bình của một gia đình nhỏ.

Đã lâu rồi, căn nhà hắn luôn vắng bóng tiếng cười, khắp nơi chỉ có một sự lạnh lẽo và vô cảm, hắn có thể sắm sửa và trang bị đầy đủ tiện nghi cho căn nhà của mình, nhưng hắn không hề cảm nhận được không khí ấm cúng của một gia đình hạnh phúc.

Đang xem phim và cười đùa với tôi, thằng bé quay lại nhìn phía sau.

_A…!

Thằng bé giật mình reo nhỏ, khi thấy Đức Hải đang đứng dựa vào bờ tường, hai tay đút vào túi quần, nheo mắt nhìn tôi và nó.

Tiếng reo nhỏ của thằng bé, khiến tôi chú ý. Tò mò, tôi quay lại nhìn theo thằng bé.

Tôi vui mừng khi thấy hắn đã về.

_Chào anh !

Tôi cười tươi chào hắn, mặt hơi ửng đỏ, trái tim đập “thình thịch” trong lồng ngực, tôi giờ rất giống cô vợ nhỏ đang chờ chồng đi làm về.

Đức Hải bước lại gần tôi và thằng bé, hắn ngồi vào giữa tôi và thằng bé, tay hắn quàng lên vai hai chúng tôi.

_Hai người đã ăn cơm chưa ?

Thằng bé len lén nhìn hắn. Lúc trước, thằng bé sống chết cũng không chấp nhận dọn về sống cùng với hắn, nhưng nay mọi chuyện đều đã thay đổi. Nó nhận ra Đức Hải là một ông bố tốt, rất biết cách chăm sóc và chiều chuộng nó.

Đức Tiến tuy yêu thương nó thật, nhưng không dành nhiều thời gian để quan tâm, nói chuyện và dẫn nó đi chơi như Đức Hải.

Là trẻ con, đứa nào chẳng thích được làm nũng và được quan tâm đến sở thích dù chỉ là nhỏ nhất của mình.

Hơn nữa, thằng bé lại rất thích và quý tôi, nó muốn sống với tôi, và muốn được ở cùng với tôi một chỗ, tôi và nó là một đôi bạn thân.

_Sao không ai trả lời tôi thế ? – Đức Hải bông đùa hỏi, hắn không ngại trêu nghẹo tôi và thằng bé.

Tôi mím môi dùng khủy tay huých nhẹ vào sườn hắn.

Hừ ! Tôi vẫn còn ghi hận chuyện hắn dám khoe khoang với thằng bé là hai chúng tôi sắp kết hôn. Món nợ này, tôi nhất định phải tính với hắn.

Đức Hải nhăn nhó kêu đau.

_Em có biết cả ngày hôm nay anh đã phải làm việc nhiều như thế nào không ? Em không chăm lo cho anh thì thôi, sao em còn đánh anh ?

Bùm ! Mặt tôi đỏ bừng như gấc chín, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Xấu hổ quá ! Sao hắn có thể dùng những từ ám muội như thế để nói trước mặt thằng bé ? Thằng bé sẽ khinh thường tôi mất !

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi, Đức Hải cười ha ha, tiếng cười sang sảng và trầm ấm của hắn vang vọng khắp căn nhà.

Tôi điên tiết, bấm bẹo liên tục vào người hắn.

Thằng bé ngồi ngây trên ghế, mắt nó nhìn chúng tôi không rời mắt, khóe môi nó cong cong.

Thằng bé hiểu nó thực sự đã tìm được một gia đình hạnh phúc và đầm ấm cho riêng mình. Từ nay, nó không còn phải sống trong sự ghẻ lạnh của ông bà nội, và sự xa cách của Đức Tiến nữa.

Tôi và Đức Hải, thật lòng yêu thương và muốn chăm sóc nó cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play