Kể từ lúc gặp Đức Tiến, trong lòng tôi đau như sát muối, tôi hiểu tình
cảm mà tôi dành cho Đức Tiến là gì, cũng hiểu rằng Đức Tiến không hề yêu tôi. Nếu hắn thật lòng yêu tôi, thì hắn sẽ không bình thản hỏi tôi có
muốn kết hôn với một người con trai khác không, mà không có một chút mất mát và tiếc nuối nào.
Xem ra, giữa yêu và không yêu khác nhau nhiều quá. Một người mà không có một chút quyến luyến và tiếc nuối nào khi người con gái mà mình thích
đi lấy chồng, có được gọi là yêu không ?
Thật nực cười ! Tôi đang làm gì thế này, tại sao tôi có thể khóc lóc và
rơi lệ vì một người đàn ông không cần tôi, mà quên mất rằng bên cạnh
tôi còn một người đàn ông yêu tôi thật lòng, và lúc nào cũng muốn cùng
tôi tạo dựng một gia đình hạnh phúc và êm ấm ?
Từ trong bóng tối, Đức Hải bước ra, đứng chắn trước mặt tôi.
Bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài nghiêng nghiêng trên nền gạch trước
cổng, hình ảnh cô đơn và buồn khổ của hắn lọt vào trong tầm mắt tôi.
Tôi giật mình ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
_Em đã đi đâu về ?
Hắn nén giận hỏi, khuôn mặt lạnh tanh.
_Em…em….!
Tôi nuốt nước bọt, miệng khô lưỡi đắng.
_Anh đã dặn là em phải ở nhà cho an toàn kia mà, sao em không nghe lời anh ?
_Em…em xin lỗi, em có chút việc nên cần phải đi ra ngoài.
_Em đã đi đâu về ?
Đức Hải lập lại câu hỏi lúc nãy, hắn không chịu buông tha cho tôi khi
vẫn còn chưa tra ra những việc mà tôi đã làm từ tối đến giờ.
Tôi rất muốn dấu hắn chuyện tôi đi gặp Đức Tiến, nhưng sau khi suy nghĩ
kĩ, tôi thấy tốt nhất là tôi nên nói cho hắn biết, tôi không nên dấu
giếm hắn. Nếu tôi đã chấp nhận làm bạn gái của hắn, giữa tôi và hắn
không nên có bất cứ bí mật gì.
Nhìn vào mắt hắn, tôi bối rối nói.
_Em vừa đi gặp Đức Tiến.
Tay Đức Hải siết chặt, đôi mắt đen sâu của hắn chiếu thẳng vào tôi, môi hắn mím chặt.
_Em đã đi gặp Đức Tiến ?
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời.
_Em và anh ấy đã nói gì ?
_Bọn em nói chuyện về thằng bé.
Cơ thể của Đức Hải căng cứng, hắn lo lắng tôi và Đức Tiến có thể nối lại tình xưa.
_Không phải em và anh ấy định quay về với nhau đấy chứ ?
Tôi lắc đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt kiên định.
_Không bao giờ có chuyện đó, anh ấy không yêu em, người mà anh ấy yêu là Kim Loan. Anh nghĩ rằng, em có thể chấp nhận ở bên cạnh một người không yêu mình sao ?
Hai tay Đức Hải bấu chặt lấy hai vai tôi, hắn nghiến răng hỏi.
_Nói như thế có nghĩa là chỉ cần anh ấy ngỏ lời yêu em, em sẽ đồng ý lấy anh ấy ?
Tôi nhăn mặt vì đau, mắt vẫn nhìn vào mắt hắn, nước mắt lăn dài trên má, lòng tôi đau quá.
_Anh coi em là cái gì, em không phải là một con rối. Dù em ngốc nghếch
và dại khờ thật, nhưng em không ngốc đến nỗi không thể hiểu thế nào là
yêu thật lòng, thế nào là thích.
Đức Hải nhìn thật sâu vào mắt tôi, đôi mắt rực lửa của hắn dần dần biến
mất, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, hắn khàn giọng hỏi tôi.
_Em sẽ không thay đổi quyết định của mình chứ ?
_Không, em sẽ không thay đổi, trừ phi anh không cần em nữa.
Đức Hải ôm chầm lấy tôi, hắn kích động nói.
_Ai nói rằng anh không cần em, nếu không yêu em, anh sẽ không hao tốn
nhiều tâm tư để đưa em sang đây bằng được. Anh yêu em, yêu rất nhiều. Em có thể đồng ý lấy anh và ở bên cạnh anh cả đời được không ?
Tôi dụi đầu vào ngực hắn, hai tay ôm siết lấy eo hắn.
Trong vòng tay hắn, tôi tìm được hơi ấm của tình người, tìm kiếm được một điểm tựa của đời mình.
Đã qua rồi những mất mát và đau thương, bây giờ tôi không còn phải sống
cô đơn và buồn khổ như trước kia nữa. Bên cạnh tôi đã có Đức Hải, tôi sẽ cố gắng xoa dịu đi nỗi đau trong lòng hắn, đồng thời cùng giúp bản thân mình quên đi mối tình dang dở với Đức Tiến.
_Chuyện này mình nói sau được không anh ? Anh cũng đói rồi, để em vào nhà nấu gì đó cho anh ăn.
Đức Hải thất vọng vì tôi không nhận lời hắn ngay, nhưng hắn cũng phần
nào yên tâm, vì tôi không còn tìm cách tránh xa hắn giống như trước nữa.
Hai chúng tôi nắm tay bước vào trong nhà.
_Anh đi tắm đi !
Đức Hải vòng tay ôm lấy cổ tôi từ phía sau, mũi hắn dụi trên tóc tôi.
_Giá mà hai chúng ta có thể sống suốt đời với nhau như thế này thì hai biết mấy.
Mũi tôi cay cay, tôi xúc động rơi lệ.
Khát khao mãnh liệt muốn có được một gia đình của Đức Hải, đã đánh tan
đi mọi phòng bị và ngập ngừng trong tôi. Một người đàn ông muốn tạo dựng một gia đình với một cô gái, đặc biệt là một người có tính cách cao
ngạo và ngông cuồng như Đức Hải, càng cho tôi hiểu rõ hơn tình cảm mà
hắn dành cho tôi nhiều như thế nào.
Vỗ nhẹ vào tay hắn, tôi giục.
_Anh đi tắm nhanh đi, anh cũng đã mệt mỏi rồi, cần tắm rửa, ăn cơm rồi còn nghỉ ngơi nữa.
_Cảm ơn em.
Tôi mỉm cười không đáp.
Quẹt nước mắt, tôi đi nhanh vào bếp. Sở thích ăn uống của Đức Hải, tôi
đã thuộc làu. Vừa nấu cơm, tôi vừa ngơ ngẩn giống như một kẻ mất hồn. Dù hai chúng tôi chưa lấy nhau, nhưng cách sống giống như hiện tại, cũng
giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
Tôi bị ý nghĩ này làm cho buồn cười, và lắc đầu chịu thua tính cách hay nghĩ ngợi lung tung của mình.
Nấu xong, tôi dọn thức ăn ra bàn.
Được nấu ăn cho người con trai mà mình thích, đối với tôi mà nói đó là
một niềm vui không thể diễn tả bằng lời. Cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc này cứ mãi bám riết và lan tỏa trong lòng tôi.
_Em nấu món gì mà thơm thế ?
Vừa đi vừa lau tóc, Đức Hải mỉm cười hỏi.
_Anh cứ ăn đi rồi sẽ biết.
Không ngẩng đầu lên nhìn hắn, tôi trả lời.
_Em không thể bật mí được sao ?
Đức Hải không dễ dàng buông tha cho tôi.
Từ lúc sống cùng với hắn ,tôi đã phát hiện ra tính cách hay bông đùa của hắn. Nếu fan hâm mộ của hắn mà biết được, họ sẽ không dám tin rằng một
người lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng và vô cảm, lại có nhiều biểu
như thế.
_Anh ngồi xuống đi !
Tôi chỉ chiếc ghế bên cạnh, mắt ngẩng lên nhìn hắn.
Tôi đỏ bừng mặt khi thấy hắn chỉ mặc độc một chiếc quần lửng dài đến
ngang gối, mái tóc ướt nhẹp, nước đang rỏ xuống cổ và vai. Nhìn hắn cho
tôi cảm giác đang được xem người mẫu nam quảng cáo nước khoáng hay xà
phòng tắm.
Chúa ơi ! Nếu tôi mà là một sắc nữ, tôi sẽ xông lên cắn hắn một ngụm.
_Em bị làm sao thế ?
Đức Hải giả vờ vô tội chớp chớp mắt nhìn tôi.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhất định là do tên này cố ý câu dẫn tôi.
Đức Hải bật cười thú vị, tiếng cười sảng khoái và trầm ấm vang khắp căn nhà.
Tôi điên tiết vì bị hắn trêu đùa, cầm lấy một cái thìa tôi đuổi hắn chạy lòng vòng xung quanh chiếc bàn ăn trong bếp.
Dần dần, tôi cũng quên đi mọi phiền muộn và bực bội trong lòng, tôi đã hòa tan cùng với tiếng cười của hắn.
Từ nay, tôi đã tìm được mùa xuân của cuộc đời mình. Không ngờ người đàn
ông yêu tôi, muốn lấy tôi làm vợ lại là minh tinh Trương Đông Hải, có
nằm mơ tôi cũng không bao giờ dám mơ tưởng quá xa vời thế này.
Dạo này Đức Hải bận tập vũ đạo và thu âm để ra album mới, nên hắn không thể ở nhà cả ngày với tôi.
Tôi hiểu được sự vất vả của hắn, hiểu hắn phải hy sinh nhiều như thế nào cho sự nghiệp của mình. Không thể giúp được gì cho hắn, tôi chỉ còn
biết động viên và khích lệ hắn, và cố gắng chăm lo từng bữa ăn cho hắn.
Sáng nay, sau khi ăn cơm sáng do tôi nấu, hắn hôn tạm biệt tôi rồi lái xe đến công ty.
Để không có thời gian rảnh rỗi rồi lại nghĩ lung tung, tôi sắn tay áo,
đeo tạp dề, cầm giẻ lau nhà, tôi quyết tâm dọn dẹp hết lầu trên đến lầu
dưới.
Công việc dọn dẹp vệ sinh không quá xa lạ với tôi. Trước kia khi còn là
một sinh viên, ngày nào tôi cũng phải đi dọn nhà cho người ta. Nếu tôi
không chăm chỉ lao động kiếm tiền, tôi sẽ không thể học hết năm năm đại
học, và kiếm được cho mình một công việc trong công ty Đông Dương.
Làm việc đúng là phương pháp chữa tạm thời hết tất cả mọi căn bệnh buồn
chán và ưu phiền. Làm việc đến không kịp thở và mệt mỏi chỉ muốn nghỉ
ngơi, tôi đâu còn tâm trí để nghĩ đến việc khác nữa.
Đang lau phòng khách, chuông cổng đột ngột vang lên.
Tôi ngẩn người, tai chăm chú lắng nghe.
Không hiểu người nào đang bấm chuông cổng nhà Đức Hải. Người đó có phải là fan hâm mộ, hay quản lý của Đức Hải không ?
Nếu phải, tôi nghĩ mình cứ giả vờ không nghe thấy đi là hơn. Để họ trông thấy tôi trong bộ quần áo dính toàn bụi bặm, tóc tai bết vào trán vì mồ hôi thế này, thật mất mặt.
Tôi tưởng chỉ cần mình không mở cổng, người đó sẽ bỏ đi, nhưng tôi đã đánh giá thấp tính kiên nhẫn của người đó rồi.
Tiếng chuông cổng vang lên rất đều, không nhanh không chậm, rất có nhịp điệu và tiết tấu.
Thở dài ngán ngẩm, kiểu này tôi không ra mở cổng cũng không được. Tôi sợ hàng xóm sẽ mắng tôi gây ồn áo và mất trật tự khu phố.
Dựng giẻ lau nhà trong sô nước, tôi phóng thật nhanh ra mở cổng.
Khi cánh cổng sắt nặng nề được hé mở ra một bên, tôi kinh hoàng mở to mắt, mặt cứng đờ.
Bố mẹ của Đức Hải xuất hiện trước mặt tôi, giống như hung thần chuẩn bị giết thịt và chém tôi thành mấy khúc.
Không phải chứ ? Sao số tôi lại xui xẻo thế này ?
Tôi…tôi biết làm gì để đối phó với họ đây ? Nghe Đức Hải kể về người vợ
bất hạnh trước kia của hắn, tôi bất chợt thấy lạnh hết cả sống lưng. Tôi có thể là một cô gái mạnh miệng, và nói chuyện một cách thẳng thắn mà
không cần biết đến đúng sai, nhưng không có nghĩa là tôi đủ dũng cảm để
đối phó với những người khó tính và không mấy thân thiện thế này.
Hu hu hu ! Trong lòng tôi không ngừng gào thét, tôi muốn co giò bỏ chạy.
Bố mẹ Đức Hải nhìn từ đầu xuống chân tôi.
Trông bộ dạng giống như một con ở của tôi, họ cau mày.
_Chúng tôi có thể vào được rồi chứ ?
Bà Trương nén giận hỏi, mặt bà lạnh như băng đá.
Tôi nước bọt, cổ họng khô khốc, miệng ấp úng.
_Mời…mời hai bác vào !
Tôi mở rộng cánh cửa sang một bên.
Họ đi vào trong, mắt họ lướt qua người tôi một lượt.
Dưới tia mắt nhìn sắc bén và không hài lòng của họ, cơ thể tôi bất giác run lên, da đầu tôi tê dại.
Lúc này, tôi rất muốn bỏ mặc mọi thứ, và bỏ trốn ra khỏi đây.
Bố mẹ Đức Hải rất khó tính, lại hay xét nét gia cảnh của người khác, họ
làm sao có thể chấp nhận một đứa con dâu xuất thân nghèo hèn và không có gì như tôi.
Chỉ cần nghĩ đến những gì mà họ sắp nói, tôi đã không còn dũng khí đi vào trong nhà và tiếp chuyện với họ.
_Cô còn không nhanh lên, cô bắt chúng tôi phải chờ cô đến bao giờ nữa ?
Bà Trương bực mình cao giọng giục tôi.
Tôi hốt hoảng hoàn hồn, cố gắng thu lại khuôn mặt tái nhợt của mình.
Môi mím chặt, mười ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tôi cầu trời cầu phật là họ nói nhanh đi nhanh cho tôi nhờ.
Đi vào trong phòng khách, để họ ngồi chờ trên ghế sô pha, tôi đi pha hai tách cà phê cho họ.
Tôi run run đặt trước mặt họ.
_Mời…mời hai bác !
Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống, mí mắt cụp xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ
hôi, từng cơn rùng mình ớn lạnh thỉnh thoảng lại tra tấn thể xác và linh hồn tôi.
Bà Trương và ông Trương uống cà phê do tôi pha, họ từ tốn nhấp từng ngụm nhỏ, họ hành hạ và dày vò tôi bằng cách không nóng cũng không vội mắng
tôi, mà bắt tôi phải chịu đựng không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc
súng ở xung quanh.
_Nghe nói cô và Đức Hải sắp kết hôn ?
Bà Trương thờ ơ hỏi, giọng bà lạnh lẽo như băng đá, bà hỏi chuyện chung thân đại sự cả đời của con trai, mà như thể đó là của con của một người khác.
_Chuyện…chuyện này…!
Tôi ấp úng không biết nói như thế nào cho phải. Mặc dù Đức Hải đã cầu
hôn tôi, và muốn lấy tôi làm vợ, nhưng tôi vẫn còn chưa nhận lời.
_Có gì thì cô cứ nói thẳng, cô không cần phải dấu giếm.
_Cháu…cháu và anh ấy chỉ mới có dự định thế thôi.
_Dự định nhưng mà hai đứa vẫn quyết tâm lấy nhau đúng không ?
_Dạ…
_Nếu đã thế, sao cô còn ấp úng làm gì ?
Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn bà Trương và ông Trương.
Họ đáng sợ quá, họ đến đây để chỉnh tôi hay muốn dạy tôi hiểu họ không muốn có một đứa con dâu giống như tôi ?
_Cô biết thằng bé là con của Đức Hải chứ ?
Tôi gật đầu, đáp nhỏ.
_Vâng.
_Cô chấp nhận làm mẹ của thằng bé ?
_Vâng.
Bà Trương nhìn tôi chằm chằm, bà đang phân tích biểu hiện trên khuôn mặt tôi, bà muốn biết tôi là thật lòng yêu Đức Hải và muốn làm mẹ của thằng bé, hay là tôi chỉ vì danh tiếng và địa vị của Đức Hải.
_Một cô gái chưa từng lấy chồng như cô, cũng đồng ý làm mẹ kế của thằng bé sao ?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bà Trương, tôi kiên định đáp.
_Cháu biết hai bác không thích cháu, cũng không muốn cháu làm con dâu
của hai bác, nhưng cháu thực lòng yêu thương thằng bé và coi nó như con
ruột của mình.
_Ai cũng nói cũng thế, nhưng khi kết hôn rồi mới lòi bản tính thật của
mình ra. Cô có dám chắc là cô không vì địa vị và danh tiếng của Đức Hải
không ?
Hai tay tôi nắm chặt vào nhau, mắt tôi bừng lửa giận.
Bà Trương có thể nói thế nào cũng được, thậm chí bà có thể cao giọng
mắng tôi và không chấp nhận tôi làm con dâu, nhưng tôi tuyệt đối không
cho phép bà sỉ nhục tôi.
Tôi tuy nghèo thật, nhưng không phải là một kẻ không hiểu thế nào là liêm sỉ.
_Cháu hiểu bác không tin cháu, cũng không cho rằng cháu đồng ý lấy anh
Đức Hải vì cháu thật lòng thích và yêu anh ấy, nhưng cháu không phải là
một kẻ mù quáng chạy theo đồng tiền và danh vọng, mà quên đi hạnh phúc
chung thân đại sự của cả đời mình.
_Cô định giảng đạo lý cho tôi nghe đúng không ? – Bà Trương cười khẩy
trước câu trả lời của tôi, miệng bà phun ra một câu – Vô nghĩa !
Tôi ngồi thẳng người trên ghế sô pha, mắt tôi nhìn thẳng vào mắt bà
Trương. Vào giây phút này, kể từ lúc bà Trương không coi trọng nhân
phẩm của tôi, tôi không còn sợ bà nữa.
_Cháu không ép bác phải tin cháu, cũng không muốn bác phải miễn cưỡng
chấp nhận cháu. Cháu tin rằng khi lựa chọn cháu, anh Hải đã có cân nhắc
của riêng mình.
Bà Trương tái mặt, răng bà sít lại.
_Cô định đem thằng Hải ra đây để thách thức lòng kiên nhẫn của tôi ?
Bà Trương càng nóng giận, tôi càng bình tĩnh.
_Bác nghĩ thế nào là tùy bác, cháu không dám can thiệp vào.
_Cô…!
Bà Trương chỉ thẳng tay vào mặt tôi, bà nghiến răng nghiến lợi quát tôi.
_Cô nghe cho rõ đây, cô đừng có mơ mà bước vào gia đình nhà họ Trương,
tôi còn sống ngày nào thì cô đừng hòng mà bước chân vào nhà tôi dù chỉ
là một bước.
Ông Trương ngồi im nghe tôi và Bà Trương đối đáp từ nãy đến giờ, lúc này ông mới lên tiếng.
_Thằng Hải và thằng bé từng về quê hương cô chơi ?
Tôi dời ánh mắt chú ý sang ông Trương.
_Vâng.
_Cô là một đứa trẻ mồ côi ?
_Vâng.
Đặt ly cà phê xuống bàn, ông Trương vắt chân chữ ngũ, tay đặt trên gối.
_Cô nói thử xem, một cô gái mồ côi và không có gì như cô, sẽ làm được gì cho Đức Hải ?
Câu hỏi của ông Trương đã đánh mạnh vào lòng tự ti của tôi.
Đúng ! Một cô gái như tôi thì có thể mang lại thứ gì cho Đức Hải ? Tôi
không có tiền, cũng không có quyền thế, không có của cải để giúp cho Đức Hải giàu hơn và củng cố thêm địa vị ngoài xã hội.
Nhắm mắt lại, tôi hồi tượng lại những kỉ niệm vui vẻ mà tôi đã có với
Đức Hải. Tôi đã từng hỏi Đức Hải lý do vì sao hắn lại yêu một cô gái
không có gì đặc biệt như tôi.
Hắn đã trả lời tôi rằng, yêu đâu cần phải biết phải lý do, nếu ai cũng
hiểu vì sao mình lại yêu người đó, thì tình yêu trên thế giới này không
còn huyền bí nữa.
Nhớ đến nụ cười hạnh phúc và ngọt ngào của Đức Hải, nhớ đến ánh mắt
tràn đầy tình yêu mà hắn dành cho tôi, trên khóe môi bất giác nở một nụ
cười tin tưởng và ấm áp như nắng mai.
Đức Hải đã phải sống trong tám năm đau khổ và dằn vặt vì mất đi người
con gái mà hắn yêu tha thiết, nay hắn đã tìm được tôi, tuy rằng tôi
không thể giúp gì cho hắn, nhưng tôi nghĩ chỉ cần tôi còn ở bên cạnh
hắn, cũng hắn trải qua cuộc sống đời thường, đối với hắn mà nói đó là
một niềm an ủi to lớn mà không tiền bạc nào có thể mua được.
Vậy thì tại sao tôi lại phải tự ti và mặc cảm vì xuất thân nghèo hèn của mình. Ai sinh ra mà chẳng muốn có được một gia đình giàu có và yên ấm,
đâu có ai muốn mình phải sống trong trại trẻ mồ côi và không được bố mẹ
quan tâm đến chuyện sống chết của bản thân mình.
Tôi ngẩng cao đầu nhìn ông Trương, tôi đáp lời ông với một nụ cười trên môi.
_Cháu là một đứa trẻ mồ côi, nên không thể mang lại tiền bạc và của cải
cho anh ấy, nhưng cháu sẽ mang lại hạnh phúc và niềm vui cho anh ấy.
Câu trả lời của tôi đã khiến ông bà Trương bị chấn động. Có lẽ họ không ngờ là tôi lại trả lời họ như thế.
Mất mấy giây bàng hoàng vì kinh ngạc, ông Trương cười hỏi.
_Hạnh phúc và niềm vui ? Cô không thấy hai thứ này quá xa xỉ và phù phiếm sao ?
Tôi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm tin và sự kiên định.
_Cháu lại không thấy có một chút xa xỉ và phù phiếm nào. Anh Hải là một
minh tinh, với tính cách ngông cuồng và cao ngạo của mình, anh ấy đâu
cần của cải và tài sản của cháu. Có thể hai bác không tin có tình yêu
chân chính ở trên đời, nhưng trong số những con người sống vụ lợi đó,
vẫn có những con người sống hết lòng vì người khác. Cháu biết cháu
nghèo, biết cháu không xứng với anh ấy, nhưng anh ấy đã dạy cho cháu
hiểu thế nào là yêu, thế nào là tin tưởng. Trái tim anh ấy bị tổn thương và mất mát, cháu muốn mang nụ cười đến cho anh ấy, muốn xoa dịu đi nỗi
đau trong lòng anh ấy. Cháu tin rằng, hai bác cũng muốn anh ấy được sống hạnh phúc và vui vẻ.
Ông Trương im lặng không nói gì, ông rơi vào suy tư.
Bà Trương ngồi bất động trên ghế, mắt bà đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt, tách cà phê sóng sánh trên tay.
Đối với chuyện xảy ra cách đây tám năm về trước, mặc dù họ không trực
tiếp gây ra cái chết của cô ấy, nhưng họ cũng đã gián tiếp gây ra bi
kịch không thể cứu vãn nổi.
Nếu họ chịu mở rộng lòng mình ra, và chịu đón nhận cô ấy làm con dâu, thì mọi chuyện đã không diễn ra theo hướng tồi tệ đó.
Bây giờ dù họ có hối hận, cũng đã muộn mất rồi. Họ không thể trả cho
hắn, người con gái mà hắn yêu tha thiết đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh.
Tám năm qua, Đức Hải sống xa cách với gia đình, hắn ít khi về nhà, cũng
không còn nói chuyện nhiều với họ giống như trước. Hắn vẫn còn trách và
hận họ, vẫn không thể tha thứ cho những gì mà họ đã gây ra.
Tiễn ông bà Trương ra cổng, tôi đứng nhìn theo chiếc xe ô tô khuất dần sau đầu ngõ.
Thực lòng tôi rất ghen tị với Đức Hải, hắn không những có cha mẹ, có anh em, hắn còn có một đứa con trai tám tuổi.
Tuy bố mẹ Đức Hải khó tính và gia trưởng, nhưng họ làm thế cũng chỉ vì họ thương hắn và lo cho tương lai của hắn.
Thật hay cho cái gọi là danh gia vọng tộc, và xứng lứa vừa đôi. Chẳng lẽ một cô gái xuất thân nghèo hèn như tôi, thì không đáng được hưởng hạnh phúc ? Nếu chuyện này là thật, thì trên đời này có còn thiên lý nữa
không ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT