Ăn xong bốn người ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Hai chị giúp việc đã lấy đồ uống cho chúng tôi.

_Chú đến đây làm gì ? - Đức Tiến cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi Đức Hải

Đức Hải không vội trả lời Đức Tiến, hắn tao nhã ngồi uống cà phê, đôi mắt giễu cợt của hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm.

_Tôi đến đây đón cô ấy đi.

_Cạch ! – Ly cà phê bị Đức Tiến đặt mạnh xuống bàn.

Đức Tiến trừng mắt nhìn Đức Hải, mặt hắn lạnh tựa như băng.

_Tôi không muốn chú xuất hiện ở nhà tôi nữa. Nếu không có việc gì, chú nên đi đi.

Đức Hải không chú ý đến thái độ muốn đuổi khách của Đức Tiến, hắn cũng không quan tâm Đức Tiến có chào đón mình không .

_Tôi cũng không muốn đến đây quấy rầy và làm phiền anh, nhưng hình như hai chúng ta còn có rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng với nhau.

Đức Hải đặt ly cà phê xuống bàn, ngả người ra sau ghế, hắn nhìn khắp một lượt.

_Nếu anh không muốn tôi đến đây thăm anh cũng không sao. Chỉ cần anh giao thằng bé và cô ấy cho tôi, tôi sẽ đi ngay lập tức. Còn nếu không, tôi sẽ đến đây hàng ngày.

Mặt Đức Tiến phút chốc trắng bệch, đôi mắt hắn đục ngàu, trông hắn còn thống khổ và đau đớn hơn cả ngày hôm qua.

_Chú…chú vừa mới nói gì ? – Đức Tiến run giọng hỏi, hắn đã hoàn toàn đánh mất phong độ và sự điềm tĩnh của ngày xưa.

_Tôi muốn anh giao thằng bé và cô ấy cho tôi. – Đức Hải sắc lạnh nhắc lại từng câu từng chữ cho Đức Tiến nghe.

Lòng bàn tay Đức Tiến đượm mồ hôi, ánh mắt hắn giống như một con sư tử vừa mới đi lạc ra khỏi lãnh thổ của mình. Trong nội tâm của hắn có biết bao nhiêu mũi dao đang cứa sâu vào trái tim và cơ thể hắn.

_Tôi…tôi thật sự không hiểu. – Đức Tiến khó nhọc lên tiếng, thanh âm của hắn vang ra xa giống như một tiếng chuông chùa đang báo hiệu một ngày sắp sửa tàn.

Ngồi bên cạnh thằng bé, tôi thấy tình huống bây giờ rất quỷ dị. Tại sao Đức Hải lại đòi mang thằng bé đi ? Thằng bé không phải là con của Đức Tiến sao ?

_Anh có cần tôi nhắc lại mấy câu nói lúc nãy không ? – Đức Hải chiếu đôi mắt thâm trầm và phẫn nộ vào Đức Tiến.

_Không…không cần .

Đức Tiến đã hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh hàng ngày, cũng mất luôn hình ảnh một người đàn ông tràn đầy tự tin và phong độ. Giờ đây trông hắn giống như một người vừa mới bị người khác bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.

_Nếu anh không cần tôi nhắc lại, thì anh hãy mau chóng làm theo lời tôi nói đi.

_Không được ! – Đức Tiến đột nhiên hét to lên. _ Tôi sẽ không bao giờ giao thằng bé và cô ấy cho chú. Chú không xứng đáng có được họ.

Đức Hải cười nhạt, đôi mắt chim ưng của hắn vẫn không rời khuôn mặt nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi của Đức Tiến.

_Anh muốn tôi làm rối tung mọi chuyện lên, thì anh mới chịu làm theo lời tôi nói chứ gì ? Tôi nói cho anh biết, tôi không còn là một chàng thanh niên 21 tuổi nữa. Tôi giờ đã 29 tuổi rồi, tôi đã phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn và đau khổ mới sống xót đến ngày hôm nay. Tôi sẽ đòi lại những gì đáng nhẽ ra là phải thuộc về tôi. Anh nên chuẩn bị tinh thần cùng tôi tranh đấu đi.

Nói xong, Đức Hải quay sang nhìn tôi.

_Chúng ta đi thôi. Hôm nay có buổi làm từ thiện, nên cô cũng cần phải đi.

Đức Hải đã hoàn toàn biến thành một con người khác hẳn. Hắn không còn dáng vẻ cà phơ cà phất, mà hiện giờ hắn đã trở nên chĩnh chạc và đáng sợ hơn bao giờ hết.

_Tôi…tôi…! – Tôi lắp bắp nói không nên lời.

Việc hai anh em họ gây chiến với nhau, khiến một người thứ ba như tôi cảm thấy sợ hãi và lo sợ mãi không thôi. Mặc dù trong trận chiến này, tôi không phải là nguyên nhân chính, nhưng tôi vẫn mong hai người bọn họ có thể sống hòa thuận và yêu thương lẫn nhau.

_Thế nào, cô không muốn đi ? – Đức Hải thiếu kiên nhẫn hỏi tôi, thanh âm lạnh lùng và cao ngạo của hắn đang xuyên thấu vào lỗ tai tôi.

Tôi là một cô nhi, nên luôn muốn làm một việc gì đó cho bọn trẻ có hoàn cảnh giống như mình. Được đi làm từ thiện tôi rất vui, nhưng phải đi cùng Đức Hải với danh nghĩa vợ chưa cưới của hắn, khiến tôi thấy không thoải mái và bức bối.

Đức Hải nhếch mép cười, đôi mắt lạnh giá của hắn nhìn tôi không rời mắt, hắn đang muốn bóc trần tất cả mọi suy nghĩ trong đầu tôi.

_Cô không muốn đi, tôi cũng không ép.

Quay sang thằng bé, Đức Hải mỉm cười hỏi.

_Cháu có muốn đi cùng với chú không ?

Thằng bé ngồi im từ lúc nãy đến giờ. Nó chăm chú lắng nghe câu truyện của ba người lớn. Tuy rằng nó không hiểu vì lí do gì, Đức Hải lại muốn dẫn nó đi, và đòi quyền được chăm sóc nó, nhưng là trẻ con nó đã có một dự cảm thân thiết và gần gũi với Đức Hải.

_Chú muốn đưa cháu đến trại trẻ mồ côi ? – Thằng bé cẩn thận hỏi lại.

_Đúng ! Cháu có muốn đi không ?

Thằng bé len lén nhìn khuôn mặt trầm trọng và lo sợ của Đức Tiến. Thấy hắn nhìn mình như đang cố níu giữ một thứ gì đó trân quý, thằng bé bắt đầu do dự nửa muốn đi nửa lại không dám.

Đức Hải vẫn kiên nhẫn ngồi chờ nghe câu trả lời của hai chúng tôi.

Tôi cũng rơi vào khó xử không khác gì thằng bé. Giữa việc công và việc tư, tôi nên chọn làm việc nào trước. Tôi rất muốn đi làm từ thiện, nhưng lại không muốn đi cùng với Đức Hải, cũng không muốn Đức Tiến hiểu lầm tôi có tình cảm với Đức Hải.

Tôi nhăn nhó khổ sở. Tôi không ngừng nhìu mày, tay vô thức đưa lên vuốt tóc, vầng trán thỉnh thoảng lại nhăn lại, như thể tôi đang suy nghĩ và đấu tranh nội tâm một cách mạnh mẽ và căng thẳng.

_Chú về đi ! – Thêm một lần nữa, Đức Tiến lại lên tiếng đuổi khách, thanh âm của hắn hơi run và hơi khàn. Đôi mắt không còn một độ ấm nào của hắn đã tố cáo hắn đang hốt hoảng, và đang lo sợ mất đi thằng bé và tôi.

Đức Hải chuyển rời ánh mắt sang Đức Tiến, giọng hắn nhàn nhạt.

_Anh đã đuổi tôi hai lần rồi. Tôi cũng không muốn đến đây, để cho anh đuổi tôi đi giống như đang xua một phế phẩm. Nếu anh chịu buông tay, tôi sẽ không còn xuất hiện thêm một lần nữa.

_Tôi bảo chú hãy đi về đi ! – Đức Tiến đột nhiên cao giọng, thanh âm hắn giống như dã thú đang chuẩn bị vồ mồi.

Đức Hải thản nhiên nở một nụ cười xem thường, hắn không coi thái độ giận dữ của Đức Tiến vào đâu.

Đức Hải đứng lên, hắn nắm lấy tay thằng bé và tay tôi, rồi kéo hai chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi cửa.

_Đứng lại ! – Đức Tiến phẫn nộ quát to. _ Chú định mang bọn họ đi đâu ?

Đang đi, Đức Hải dừng lại.

_Tôi mang họ đi làm từ thiện với tôi. Nếu anh có nhã hứng, anh có thể đi cùng.

Đức Tiến nhìn cảnh ba người chúng tôi tay nắm tay giống như một gia đình, mặt hắn càng lúc càng tái nhợt, đôi mắt đã hoàn toàn hòa tan vào màn đêm đen kịt trong thời tiết giông bão và sấm chớp.

_Để cô ấy và thằng bé ở lại, tôi không muốn chú mang họ đi đâu cả.

Đức Hải quay lại nhìn Đức Tiến, nụ cười trên môi hắn cũng nhợt nhạt không khác gì khuôn mặt Đức Tiến bây giờ.

_Anh có thể cấm được tôi sao ? Tôi đã nói rồi, khi tôi chưa đoạt được những gì đáng nhẽ ra phải thuộc về mình, tôi sẽ không bao giờ dừng lại.

Đức Tiến im lặng không đáp, đôi mắt hắn trừng trừng nhìn Đức Hải. Hắn đang cố gắng dành giật lại những thứ, mà hắn sắp sửa đánh mất.

_Nếu anh còn cố chọc tức tôi, tôi sẽ không ngại ngần gì nói cho thằng bé biết được sự thật. Tôi đã mất hơn tám năm rồi, tôi không muốn sống giả vờ mà không cần biết đến sự tồn tại của nó nữa. Chắc anh cũng ngạc nhiên, khi thấy tôi đột nhiên lại nhớ lại tất cả mọi chuyện chứ gì ? – Đức Hải bật cười thê lương và chua xót. _ Tôi cũng rất muốn quên và không muốn nhớ gì cả, nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải đối diện với quá khứ của chính mình và anh cũng thế.

Nhìn Đức Tiến bằng ánh mắt cảnh cáo, Đức Hải nhếch mép cười lạnh.

_Anh tốt nhất là đừng cố ngăn cản tôi, nếu không hai anh em chúng ta cùng lắm là đánh nhau một trận và cùng đưa nhau ra tòa để nhờ tòa án phân xử.

Nói xong, Đức Hải lôi hai chúng tôi đi.

Thằng bé rơi vào suy tư, nó vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Đức Tiến. Tuy nó chỉ là một đứa trẻ con, nó không hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa Đức Hải và Đức Tiến, nhưng nó có linh tính, nó vẫn cảm nhận được tình cảm của Đức Hải dành cho nó là gì.

Tôi bàng hoàng không dám tin. Dù Đức Hải không nói rõ ràng là thằng bé là con của hắn, nhưng bằng vào thái độ giận dữ và phẫn nộ của hắn, cũng đã đủ để cho tôi hiểu ra vấn đề. Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, cơ thể tôi đang bị một ngọn núi đá đè bẹp, ngực tôi vỡ nát, tôi không thể thở được.

Từ lúc làm quen và tiếp xúc với ba người đàn ông nhà họ Trương, tôi luôn quan sát nhất cử nhất động của họ. Hai lần được Đức Hải dẫn tôi và thằng bé đi chơi, tôi đã thấy Đức Hải và thằng bé rất hợp nhau. Mỗi lần được được gặp Đức Hải, thằng bé luôn cười tươi và sung sướng nhào vào lòng Đức Hải. Tình cảm gần gũi và thân thiết như thế, chỉ xuất hiện khi họ thực sự yêu thương lẫn nhau.

Tôi mải tập trung vào suy nghĩ đến nỗi đã quên mình đang bị Đức Hải dẫn đi giống như một người vợ phản bội chồng, và đang bị chồng gông cổ về nhà để trừng phạt.

Đến khi, bị Đức Hải đẩy lên xe ô tô và phóng đi, tôi mới giật mình hét lên.

_Dừng xe ! Tôi không muốn đi cùng với anh !

_Cô im đi ! – Đức Hải quát tôi. _ Cô mà còn nói thêm một câu nào nữa, thì cô đừng có trách tôi.

Ngồi ở bên cạnh tôi, thằng bé nhỏ giọng bảo.

_Chị thôi đi ! Đừng hét nữa ! Chẳng phải chị vẫn thích được đi làm từ thiện hay sao ?

_Chị biết, nhưng mà ….! – Tôi khó xử không nói hết được một câu. Tôi thích đi làm từ thiện là thật. Nếu tôi không có dính dáng gì với Đức Hải thì tôi sẽ không ngần ngại đi ngay, mà không cần phải bị lôi kéo như thế này.

Như hiểu tôi đang nghĩ gì ở trong đầu, Đức Hải thay tôi nói cho thằng bé hiểu.

_Cô muốn nói rằng, cô ghét tôi, nên không muốn đi cùng với tôi chứ gì ? Cô yên tâm, tôi sẽ không làm khó cô, cũng không ép cô phải làm những việc mà cô không muốn. Lần đi làm từ thiện, tôi cũng có dự định là không bắt cô phải đi cùng, nhưng do có cả phóng viên và báo chí nên cô không thể không đi.

_Anh định lấy bọn họ ra để gây sức ép với tôi ? – Tôi căm tức vặn hỏi hắn.

_Cô nghĩ thế nào là tùy cô. Tôi không cần phải tốn công sức để giải thích với cô. Dù tôi có làm gì, cô cũng đâu có nghĩ tốt về tôi. – Đức Hải giận lẫy bảo tôi, giọng nói hoàn toàn không có một chút nể tình.

Tôi mở to mắt nhìn Đức Hải, mồm tôi há hốc. Đây là thái độ của một người muốn nhờ vả người khác làm việc gì đó cho mình hay sao ? Trên đời này, tôi chưa từng gặp phải một kẻ không biết điều, giống như tên điên này.

Thằng bé trái ngược hoàn toàn với tôi. Nó ngồi im trên ghế, dáng vẻ suy tư. Nó không mở miệng nói bất cứ một câu gì trên suốt đoạn đường đến cô nhi viện. Hình như nó đã đoán ra được một phần sự thật mà nó nên được biết từ trước.

Tôi và Đức Hải vẫn đấu lý với nhau giống như trước. Hai chúng tôi giống như hai đứa trẻ con ương bướng và khó dạy bảo. Vì có tính cách giống như nước với lửa nên không thể hòa hợp được.

Tôi không thể nào hiểu được lý do vì sao, hắn lại yêu tôi và muốn tôi làm bạn gái của hắn. Rõ ràng tôi và hắn không hề hợp nhau, cũng không thể nói chuyện được tám câu với nhau mà không cãi nhau, hay không gây sự với nhau. Tôi tưởng những người yêu nhau, đều có thể nói chuyện tâm đầu ý hợp và không bao giờ cãi nhau ?

Cô nhi viện, nằm trên một hòn đảo nhỏ gần bờ biển. Để đến được nơi đó, chúng tôi bắt buộc phải đi bằng phà.

Tôi dù sao vẫn còn là một đứa trẻ con ham nghịch ngợm và ham chơi, nên nhanh chóng quên mất sự bực bội ban đầu. Tôi cùng với thằng bé tay nắm tay, hai chúng tôi ngó nghiêng xung quanh, tay không ngừng chỉ trỏ và miệng không ngừng cười đùa với nhau.

Đi ở bên cạnh, Đức Hải quan sát và nhìn ngắm chúng tôi, trên khóe môi hắn lúc nào cũng giữ một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hắn đen sâu của hắn càng lúc càng nồng đậm. Nội tâm hắn, đang đấu tranh dữ dội. Có lẽ hắn cũng giống như Đức Tiến, cả hai đều có nhiều chuyện cần phải giải quyết và nói rõ với nhau. Dù tám năm trước đã xảy ra chuyện gì, thì cũng đã lui dần vào quá khứ, thời khắc ở hiện tại này mới là quan trọng.

Thằng bé dù có thật sự là con của Đức Hải, hắn cũng không thể tự nhiên ép buộc thằng bé gọi mình là cha, và bắt nó phải về sống với mình. Hắn phải học cách tôn trọng quyết định và lựa chọn của thằng bé.

Thằng bé đã sống với Đức Tiến từ khi nó mới được sinh ra, cho đến tận bây giờ, đâu có thể nói thay đổi là có thể thay đổi được. Thói quen gọi Đức Tiến là cha, và suy nghĩ hắn là bố đẻ của mình đã ăn sâu vào máu nó rồi.

Đức Hải muốn thay bé gọi mình là cha, và chuyển về sống với mình, hắn phải dành thời gian để thuyết phục thằng bé, và làm lại từ đầu, để thằng bé quen dần với việc, nó không phải là con đẻ của Đức Tiến, và chấp nhận mình là cha ruột của nó.

Ngồi trên phà, tôi và thằng đi về cuối đuôi phà, tôi muốn cùng thằng bé ngắm cảnh ở phía sau.

Chỉ cho thằng bé xem phong cảnh sông nước ở xung quanh, tôi vui vẻ hỏi thằng bé.

_Em có muốn chị dạy em bơi không ?

Thằng bé rùng mình nhìn mặt sông ở phía trước mặt. Nhìn sóng nước mênh mông, nó nuốt nước bọt.

_Em sợ bị chết chìm lắm.

Tôi xoa đầu khích lệ và động viên nó.

_Chính vì em không biết bơi, nên mới sợ bị chết chìm. Khi em đã biết bơi rồi, em sẽ không còn sợ phải lội nước nữa.

Thằng bé ngước mắt lên nhìn tôi.

_Chị nói thật chứ ? Có đúng là chỉ cần em biết bơi, em không còn sợ bị chết đuối nữa ?

Tôi nheo mắt, thanh âm tôi tràn đầy tự tin và kiêu hãnh.

_Em có thấy một người biết bơi bị chết đuối bao giờ chưa ?

Thằng bé bĩu môi tỏ vẻ không tin.

_Chị nói dối ! Mỗi lần em xem thời sự, em thấy có nhiều dân cư sống ở vùng biển, đều bị chết đuối đấy thôi.

Tôi á khẩu, mắt mở to nhìn thằng bé, nụ cười đông cứng trên môi. Hay thật ! Không ngờ thằng bé thông minh đã tìm ngay được một ví dụ cụ thể để phản bác lại lời nói của tôi. Xem ra mỗi lần phát biểu bất cứ một nhận định gì, tôi phải nói cho gãy góc, và phải chẹn hết tất cả các ngóc ngách, để cho thằng bé khỏi tìm cách bắt chẹt tôi nữa.

Tôi kéo thằng bé ngồi xuống, đặt nó ngồi trên lòng mình, tôi giải thích cho nó hiểu.

_Chị biết là có nhiều dân cư đã chết vì sóng biển và nước sông, nhưng đó không phải là toàn bộ. Con người dù có giỏi đến đâu, cũng không thể thắng nổi thiên nhiên. Nhưng không phải vì thế, mà chúng ta trở nên tự ti và không làm gì cả. Em có đồng ý với chị là, thà rằng mình oanh liệt chiến đấu đến cùng, còn hơn chưa làm gì cả đã vội đầu hàng không ? – Thanh âm tôi tràn đầy khí khái của một đấng nam nhi.

Thằng bé ngơ ngác nhìn tôi, nó kiên quyết gật đầu đồng ý với ý kiến của tôi.

Tôi sung sướng và hài lòng nở một nụ cười. Thằng bé thật đáng yêu.

_Nếu em đã không phải đối lại ý kiến của chị, bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ dạy em học bơi.

Thằng bé rụt rè cắt ngang lời tôi.

_Nhưng mà chúng ta sẽ học ở đâu ? Em không muốn nhảy xuống đây để học bơi với chị đâu.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó và méo xệch của thằng bé, tôi bật cười khúc khích.

_Ai bảo em là chị sẽ bắt em lội xuống sông để học bơi. Tất nhiên là phải học bơi ở trong bể bơi tại nhà em rồi.

Thằng bé thở ra một hơi nhẹ nhõm, tay nó vuốt ngực.

_Chị làm em sợ chết khiếp. Nhìn sông nước mênh mông thế này, em thấy mình sắp sửa bị nước sông nhấn chìm xuống đến tận đáy.

Hiếm khi, thấy thằng bé tỏ ra nhát gan và sợ sệt thế này, đôi mắt tôi ánh lên những tia nhìn gian sảo, nụ cười trên môi tôi càng lúc càng trở nên đáng nghi. Tôi đang cười thầm trong lòng, tôi muốn dọa thằng bé một trận.

_Chúng ta phải dành cả ngày để đi làm từ thiện, nên không thể về nhà trước bốn giờ chiều. Hay là chị dành mấy tiếng ở đây để dạy em bơi nhé ?

Tôi vừa mới dứt lời, thằng bé nhảy lên như đỉa phải vôi.

_Không ! Em không muốn học bơi ở đây !

Tiếng hét thất thanh của thằng bé thu hút chú của tất cả mọi người. Họ đều chăm chú lắng nghe xem tiếng hét xuất phát từ đâu, và đang phỏng đoán xem có chuyện gì mà thằng bé lại hét to như thế.

Tôi một tay bịt miệng cười sặc sụa, một tay ôm lấy bụng. Tôi cố gắng ngăn tiếng cười đang dồn nén ở trong cổ họng ra ngoài. Tôi không muốn thằng bé nổi điên lên ở đây, rồi xông lên đá và mắng tôi luôn mồm.

Đứng ở phía sau lưng tôi và thằng bé, Đức Hải lắc đầu ngán ngẩm.

Thằng bé lúc này, mới để ý đến sự có mặt của Đức Hải. Ánh mắt nó nhìn Đức Hải rất kì lạ, nó không còn tự nhiên gọi chú, và nói chuyện với hắn giống như trước nữa. Nó đã dần tỏ ra xa cách và phòng bị.

Đức Hải cũng nhận ra thái độ không được bình thường của thằng bé. Họ là cha con, nên họ có những linh cảm tương thông hơn người bình thường.

_Cháu có thích quang cảnh ở xung đây không ? – Hắn nhẹ giọng hỏi.

_Không thích ! – Thằng bé thờ ơ đáp, nó cụp mắt không nhìn Đức Hải.

Tôi giật mình quay lại nhìn Đức Hải. Thấy hắn đang đứng lù lù ở sau lưng mình, tôi hốt hoảng hét lên một tiếng, và lùi ra sau hai bước.

Tôi đang đứng ở gần thành phà, chỉ cần hai bước chân cũng đủ để tôi ngã xuống sông. Sự xuất hiện không gây ra một tiếng động của hắn, đã khiến tôi chới với ngã ngửa ra sau.

Đức Hải vội kéo giật tôi vào lòng, tôi hoảng hốt ôm chặt lấy hắn, hai chân tôi co quắp giống hệt một con lười đang ôm chặt lấy một thân cây để ngủ.

Thằng bé tròn xoe mắt nhìn hai chúng tôi, còn chiếc miệng nhỏ xinh vừa mới kêu thét lên một tiếng khi thấy tôi sắp bị ngã xuống sông, vẫn chưa ngậm lại được khi nhìn chứng kiến cảnh ôm ấp thân mật của hai chúng tôi.

Tiếng hét của thằng bé, cộng với tiếng hét của tôi, đã khiến mọi người trên phà, di chuyển về phía sau.

Phóng viên và báo chí, thi nhau chụp ảnh và quay phim pha cứu nguy lãng mạng của Đức Hải, và cảnh ôm ấp của hai chúng tôi.

Họ rất phấn khích và kích động khi có thể lưu giữ lại được những thước phim và chụp được những bức ảnh có một không hai của chúng tôi. Giờ thì tôi dù có muốn phủ nhận không phải là bạn gái của hắn, cũng không có ai tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play