Khoanh tay trước ngực, hắn bực bội nhìn tôi.

_Cô định bỏ việc. Cô có biết điều khoản trong hợp đồng nói nếu cô tự ý bỏ việc cô sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền không ?

Tôi căm phẫn hét ầm lên.

_Anh đừng ép người quá đáng. Tôi đã nói là tôi xin lỗi anh, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, anh còn muốn như thế nào nữa ?

_Tôi đã làm gì cô chưa ? Tôi thăng chức cho cô, tôi bảo cô đi công tác cùng với tôi. Tôi có đánh cô, mắng cô, hay lấy mạng của cô đâu, mà lần nào cô cũng tìm cách bỏ trốn ?

Mặt tôi méo xệch, tôi rất muốn gào thét.

_Phải, anh không làm gì tôi cả. Anh mới chỉ dọa cho tôi sợ chết khiếp thôi. Anh làm ơn làm phước buông tha cho tôi đi. Nếu anh không có ý định xa thải tôi, anh có thể cho tôi quay về làm việc tại phòng nhân sự được không ?

_Tại sao cô lại thích làm việc ở đó ? Cô muốn làm việc cùng người yêu của cô sao ?

Tôi tròn xoe mắt nhìn hắn, mồm tôi há hốc. Sao đầu óc của tên khúc gỗ này lại nghĩ rằng tôi muốn quay về phòng nhân sự vì tôi lưu luyến một người đàn ông nào đó ? Hắn có bị điên không ? Tại sao hắn không tự xét lại tính cách lạnh lùng và đáng sợ của bản thân hắn ?

_Sao cô không trả lời ? Tôi nói đúng rồi phải không ?

Tôi hung hăng nhìn hắn. Hai tay chống lên sườn, tôi quát nhỏ.

_Việc đó không liên quan gì đến anh ? Anh không có quyền xen vào đời tư và các mối quan hệ của tôi. Tôi muốn yêu ai thì yêu, quen ai thì quen. Anh hãy lo cho bản thân anh đi.

Ngồi xuống, tôi ước đoán khoảng cách từ bờ tường xuống vỉa hè ở bên cạnh.

_Tôi thật lòng khuyên bảo cô, tốt nhất là cô không nên nhảy xuống. Nếu không, một là cô bị tai nạn phải nằm viện, hai là tôi sẽ trừng phạt cô. Tôi không thể chịu đựng được tính cách ưa quậy phá của cô nữa rồi.

Tôi tặng cho hắn một cái bĩu môi dài hàng thế kỉ, miệng tôi cong lên đầy vẻ thách thức.

_Anh tưởng chỉ có mình anh mới chán ghét tôi chắc ? Tôi luôn cầu mong là tôi và anh đừng bao giờ gặp lại nhau nữa. Bộ quần áo này, tôi sẽ gửi lại cho anh. Cám ơn anh vì đã cho tôi ngủ nhờ vào tối hôm qua và cho tôi mượn tạm bộ đồ này. Không nói chuyện dông dài với anh nữa. Tôi đi đây !

Hắn chưa kịp nói được lời nào, tôi hai tay bấu chặt vào bờ tường, sau đó tôi nhẹ nhàng đáp xuống đất giống như một người tập khinh công đang nhún nhảy từ cành cây này đến cây kia.

Đã thoát ra được bên ngoài rồi, tôi sung sướng hét to lên một tiếng. Sợ hắn sẽ nhanh chóng mở cửa và đuổi theo mình, tôi co giò phóng thật nhanh. Mỗi lúc gặp nạn như thế này, tôi thật sự rất cảm ơn tính tiết kiệm của mình. Nếu không phải vì ngày nào tôi cũng phải chạy đua với thời gian để đi làm đúng giờ bằng cách đi bộ hết tốc lực, và chạy bở hơi tai, chắc giờ đây tôi đã quỵ ngã.

Chạy được một đoạn khá xa, tôi trông thấy có một chiếc xe buýt số 13 đang chuẩn bị rời bánh, tôi vội vã vừa đuổi theo sau, vừa vẫy tay và vừa gọi í ới thật to. Có lẽ tài xế xe buýt đã nhìn thấy tôi qua gương kính xe, nên vẫn mở cửa đứng chờ tôi.

Tôi vui mừng vì mình đã không lỡ xe buýt, và không cần phải mất nhiều tiền để trả cho tài xế tắc xi.

Trèo lên cánh cửa của thân xe buýt, tôi ngó nghiêng xung quanh, tôi đang cố tìm cho mình một chiếc ghế trống. May mắn cho tôi là còn mấy hàng ghế trống ở phía cuối xe, tôi nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình.

Chị nhân viên xoát vé đến chỗ tôi, chị hỏi tôi có vé tháng không ? Tôi gật đầu nói rằng là có. Một người ngày nào cũng đi xe buýt như tôi, nếu không mua vé tháng thì hơi ngốc. Mua vé tháng rẻ hơn việc ngày nào cũng phải trả tiền rất nhiều. Chị nhân viên có vẻ không được vui khi biết tôi không trả tiền mặt mà lại xé cho chị một chiếc vé xe buýt màu xanh dương.

Tôi mong chị thông cảm cho tôi. Tôi là một người có tính tiết kiệm, nên tôi phải tìm cách tiết kiệm từng đồng bạc nhỏ.

Trên đường về chỗ mà tôi đang trọ có rất nhiều chuyến xe buýt. Nếu tôi ở trên đường cái chính, tôi sẽ không phải đi bộ một đoạn khá xa. Nhưng với một người quanh năm đi ở thuê như tôi, làm sao đủ tiền mướn một căn nhà trị giá mấy triệu một tháng. Mượn một căn hộ chung cư hơn một triệu một tháng, tôi đã kêu là quá đắt đỏ rồi, nói gì một nơi xa hoa như thế.

Đi qua cửa hàng bánh, tôi liền mở cửa rồi bước vào trong. Nguyên cả một buổi chiều hôm qua, tôi không có gì lót dạ, nên đói cồn cào. Bệnh đau dạ dày nhẹ của tôi sẽ hành hạ tôi nếu tôi không ăn uống điều độ, và uống thuốc đúng giờ. Nhưng một con bé vốn bất cẩn và không mấy chú ý đến bản thân mình, tôi không thể thực hiện đúng lời theo lời khuyên của bác sĩ.

Bảo chị nhân viên gói cho mình hơn năm cái bánh rán, tôi trả tiền rồi ra về.

Tôi yên tâm rằng, hắn nhất định sẽ không đuổi theo tôi, và cũng không tiếp tục giữ tôi ở lại bên cạnh làm việc cùng với hắn nữa. Có lẽ hắn thấy một người không biết nghe lời và luôn quậy phá như tôi sẽ khiến hắn gặp họa và tức giận, hắn sẽ vì sự an toàn của bản thân, hắn sẽ buông tha cho tôi.

Chỉ cần hắn làm được điều ấy, tôi sẽ lạy tạ hắn, sẽ cảm ơn hắn không dưới năm mươi lần.

Đi lên cầu thang dẫn đến phòng trọ của mình, tôi gặp mấy người hàng xóm mà tôi có dịp được gặp mặt vài lần. Tôi mỉm cười chào họ, họ chào lại tôi. Mối quan hệ giữa tôi và họ chỉ nhạt nhẽo và bình lặng như thế. Tôi thích cuộc sống như thế này, tôi thích có thể được sống yên và có không gian riêng tư để hít thở khí trời và làm những gì mà tôi thích.

Tra chìa khóa vào ổ khóa, tôi xoay một vòng. Cánh cửa phòng của tôi làm bằng gỗ màu cam nhạt. Tôi là người không thích trang trí nhà cửa, cũng không muốn mất công dán bất cứ tranh ảnh gì lên tường. Tôi chỉ thích sống ở căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp là được rồi, tôi không đòi hỏi phải trang trí cầu kì và bắt mắt. Đối với tôi, đơn giản, tiện lợi và giản dị mới là phương châm sống mà tôi lựa chọn. Còn xa hoa lãng phí chỉ khiến tôi thêm tức giận.

Quăng túi sách lên giường, tôi đi vào căn bếp mini của mình. Mở tủ lạnh, tôi cố tìm kiếm xem còn xót lại món gì để ăn không. Không may cho tôi, ngoài trứng vịt và mì tôm gói, tôi không còn món gì cả.

Tôi thật sự muốn điên lên. Lúc tôi không đói bụng, trong tủ lạnh của tôi đầy ắp thức ăn. Còn bây giờ, tôi muốn ăn thì lại chẳng còn gì cả.

Nhăn mặt tỏ vẻ chán nản và không hài lòng, tôi đành đi nấu mì gói ăn cùng với trứng vịt. Trước kia tôi luôn ăn mì gói trừ bữa, có lẽ chính vì thế nên cơ thể tôi mới gầy mòn và bị đau dạ dày nhẹ như hiện nay.

Trong khi chờ mì tôm chín, tôi nhấm nháp một chiếc bánh gián. Ngồi trên giường, tôi vừa ăn vừa xem ti vi. Trong đầu tôi đang tính toán nên làm gì tiếp theo. Công việc ở công ty Đông Dương chắc chắn tôi không thể đi làm nữa rồi, kể từ hôm nay tôi chính thức trở thành một người thất nghiệp.

Tuy tôi không cam lòng và nuối tiếc, nhưng tôi không thể cưỡng cầu. Nếu hắn là một ông chủ bình thường, và tôi không đắc tội với hắn, tôi sẽ cố sống cố chết giữ lấy công việc béo bở này bằng được. Nhưng đáng tiếc, tôi và hắn là kẻ thù của nhau. Một lãnh thổ không thể có hai con hổ, nên tôi chọn cách chạy trốn và rời xa khỏi hắn.

Mì tôm chín, tôi bắt đầu dùng bữa. Xoa hai tay vào nhau, trên môi tôi nở một nụ cười thỏa mãn. Mặc dù tôi muốn có một bữa ăn thịnh soạn, nhưng tôi đang đói, nên chỉ cần có thứ gì đó cho vào bụng là tôi đã thấy may mắn lắm rồi.

Cầm đũa tôi vớt một ít mì nóng hổi thơm mùi tôm hùm lên miệng. Đang chuẩn bị ăn, tôi nghe có tiếng chuông cửa. Không phải chứ ? Ai lại đến đúng vào lúc tôi đang ăn uống thế này ? Đúng là bất lịch sự ? Họ không nghe người xưa có câu “Trời đánh tránh bữa ăn hay sao ?” Sao họ không chờ tôi ăn xong, rồi hãy đến ?

Tôi nghĩ người đang gõ cửa phòng tôi chỉ là mấy người hàng xóm cần hỏi mượn tôi thứ gì đó, nên tôi mở cửa.

Không như dự đoán và mong đợi của tôi, người xuất hiện trước cửa nhà tôi là người mà tôi nghĩ không bao giờ muốn gặp lại, cũng là người tôi vừa mới chạy bán sống bán chết để trở về.

Miệng tôi há hốc, còn mắt tôi tròn xoe, mặt tôi kinh hoàng như vừa mới trông thấy quỷ. Tôi thấy hắn còn đáng sợ hơn cả quỷ, vì không có con quỷ nào dám xuất hiện giữa ban ngày và chịu được ánh sáng chói chang và nóng bức của mặt trời.

Nhìn mặt tôi chắc là trông ngố lắm, nến hắn nhếch mép cười nhạt, mắt hắn thích thú nhìn tôi.

_Cô không muốn mời tôi vào nhà sao ?

Lúc này, tôi mới bàng hoàng tỉnh lại.

Chúa ơi ! Tại sao người luôn tìm cách hành hạ con thế này ? Chẳng phải con đã nói rõ mọi chuyện với hắn rồi sao ? Con cầu xin Người hãy mau cứu con, mau mang con đi thật xa. Con thật sự không thể chịu đựng nổi hắn nữa rồi. Kêu chán, tôi lại gào khóc.

Nhìn khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh của tôi. Hắn chắc thấy buồn cười lắm, nên nụ cười trên môi hắn không còn vẻ lạnh lùng và vô cảm như trước nữa.

Tôi quá sợ hãi. Để tránh xảy ra chuyện đáng tiếc, nhất là liên quan đến tính mạng của mình, tôi đóng rầm cửa lại.

Hình như hắn đã đoán trước được ý định của tôi, nên một chân hắn chẹn cửa, còn tay phải của hắn mở rộng cánh cửa sang bên cạnh.

Tôi căm tức hét ầm lên.

_Anh đến đây làm gì ? Tôi đã nói là tôi không muốn gặp lại anh, cũng không muốn có liên quan gì đến anh.

Hắn không bảo tôi câu nào, hắn lịch sự cởi bỏ giày, sau đó hắn ung dung đi vào trong phòng tôi như thể đây là nhà của hắn.

_Phòng trọ của cô quá nhỏ.

Sau khi liếc nhìn qua một lượt, hắn mới lên tiếng nhận xét về diện tích căn phòng mà tôi đang trọ.

_Nhỏ hay không thì có liên quan gì đến anh. Nếu anh đã xem đủ rồi, mời anh đi cho.

Hắn lờ đi thái độ khó chịu của tôi. Lại gần giường, hắn ngồi xuống. Nhìn đến bát mỳ tôm và đĩa bán rán của tôi, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu xen lẫn thương hại.

_Cô đang ăn cơm ?

Tôi đã bị hắn chọc cho phát điên. Chân tay tôi ngứa ngáy, tôi muốn sút hắn ra khỏi phòng. Hắn đúng là kẻ phiền phức và là một kẻ bám dai như đỉa.

_Anh muốn gì ?

Tôi cố nén giận để hỏi hắn.

_Tôi và cô cần phải đi công tác. Cô chạy mất nên tôi lái xe đến đây tìm cô.

_Tôi đã nói rõ ràng với anh là tôi không muốn đi đâu cả. Tôi đã xin từ chức không làm trợ lý riêng của anh nữa, anh nghĩ một người không phải là nhân viên của công ty Đông Dương sẽ đủ tư cách để đi cùng với anh sao ?

_Cô xin nghỉ đó là việc của cô. Còn quyết định có xa thải cô không là việc của tôi.

Hắn lạnh lùng trả lời tôi. Ngồi trên giường, hắn ngồi thật thẳng, ánh mắt hắn không ngừng quan sát khắp căn phòng của tôi.

Tôi hoàn toàn không hiểu hắn. Tại sao hắn cứ nhất quyết bắt tôi làm trợ lý riêng của hắn ? Chưa hết, tôi đã xin nghỉ việc, tại sao hắn cũng không chịu để cho tôi đi ?

_Nếu cô muốn ăn mỳ thì hãy mau ngồi xuống ăn đi. Bát mỳ của cô sắp nguội rồi.

_Cảm ơn anh. Nếu anh đã nói xong những gì muốn nói, phiền anh mau đi nhanh ra khỏi đây. Tôi không tiễn khách.

_Chắc là cô không muốn ăn hết bát mỳ và số bánh kia. Được thôi, nếu cô đã muốn thế, chúng ta đi luôn bây giờ.

Sức chịu đựng trong tôi có giới hạn. Tôi đã nói hết nước hết cái mà hắn không chịu nghe tôi nói, hắn hoàn toàn coi lời nói của tôi là bọt biển. Tôi bực mình quát.

_Anh mà không đi, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.

Tôi tưởng khi nghe tôi nói những lời này, hắn sẽ nổi khùng lên, hay xoay người bỏ đi. Nhưng hắn không có phản ứng gì cả, hắn chỉ im lặng nhìn tôi. Ánh mắt hắn sáng như sao trên trời, còn khuôn mặt đẹp trai của hắn lạnh băng. Hắn đang coi tôi là một đứa trẻ nít đang hù dọa người lớn bằng mấy trò ranh của mình.

Tôi thấy nếu chỉ nói suông sẽ không có tác dụng, vì thế tôi bấm nút gọi cảnh sát.

Hắn tốt bụng nhắc nhở tôi.

_Cô muốn gọi thứ cứ gọi đi. Nhưng trước khi làm điều này, cô hãy suy nghĩ cho kĩ. Khi cô gọi cảnh sát đến, tôi sẽ nói ngược lại rằng vì cô lấy một món đồ của tôi nên tôi phải theo cô đến tận đây để lấy lại. Cô nghĩ rằng cảnh sát sẽ tin cô hay là tin tôi ?

Tôi không nói được một lời nào. Hắn nói đúng, nhất định cảnh sát sẽ tin hắn. Hắn đường đường là Tổng giám đốc của Tập đoàn Đông Dương chuyên kinh doanh về bất động sản. Tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn. Làm gì có chuyện một ông chủ lớn như hắn lại tìm cách quấy rối hay muốn ăn cắp thứ gì đó của tôi.

Tôi thua hắn rồi, thua hoàn toàn. Giờ đây tôi chỉ còn biết dựa vào chính mình.

_Cô mau thu xếp đồ đạc trong nhà đi. Lần đi công tác này, tôi và cô phải đi mất mấy ngày mới về.

Tôi ỉu xìu nhìn hắn, mặt tôi lộ vẻ chán nản và buồn bã.

_Anh có thể buông tha cho tôi được không ? Tôi thật sự không muốn đi công tác, cũng không muốn tiếp tục công việc ở công ty.

Hắn đứng lên, tôi sợ hãi đi giật lùi, chân tôi chuẩn bị chạy trốn nếu như hắn đánh tôi.

Cầm bát mỳ dưới sàn nhà, hắn mang vào căn phòng bếp mini của tôi.

Hành động không thể dự đoán trước của hắn khiến tôi trợn tròn mắt, miệng tôi thêm một lần nữa lại há hốc. Hắn luôn khiến tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cứ mỗi lần tôi tưởng hắn sẽ đánh tôi, hắn lại sang mục tiêu khác.

Hắn giúp tôi đổ mì tôm vào chậu rửa chén bát, sau đó xả đi. Chiếc bát thân yêu của tôi được hắn cho vào một cái túi bóng. Tôi chưa kịp hiểu hắn định làm gì, hắn gọi điện cho ông quản gia.

Chỉ năm phút sau, ông quản gia xuất hiện.

Trong khi một người chủ như tôi ngu ngơ và khù khờ không hiểu gì. Ông quản gia nhanh chóng nghe lời dặn dò của hắn, ông vâng dạ gật đầu. Tôi đứng chết chân một chỗ nên tai ù đi, tôi không nghe rõ họ đang nói chuyện gì với nhau.

Cầm lấy túi sách của tôi, hắn lôi tôi đi.

Tôi ngơ ngác đi theo hắn giống như một kẻ mất trí. Tôi hoàn toàn không chuyện gì đang xảy ra. Tại sao hắn lại gọi ông quản gia đến đây, và tại sao mấy cô giúp việc trong nhà hắn lại tiến hành dọn dẹp căn phòng của tôi ?

Đang đi, tôi bỗng dừng lại. Tôi quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.

_Anh muốn gì khi anh cho nhân viên của mình tự nhiên đụng chạm vào đồ đạc của tôi trong khi tôi vẫn chưa cho phép ?

_Đây là vấn đề cô quan tâm ?

Tôi muốn hét ầm lên. Ai có thể bình tĩnh khi chứng kiến cảnh người khác đụng chạm vào đồ đạc của mình mà không cần biết mình có muốn hay không ?

_Anh nói nhanh lên ! Tôi muốn biết lý do vì sao !

_Khu nhà mà cô đang ở hiện giờ thuộc về tôi.

Mặt tôi trắng bệch, mồ hôi rịn ra trán, và qua lớp quần áo.

_Ý…ý anh muốn nói rằng tôi bị đuổi ra khỏi đây đúng không ?

_Tôi chỉ cho người giúp cô dọn nhà.

Tôi nghiến răng, mắt tôi căm phẫn nhìn hắn.

_Nếu anh muốn đuổi tôi, anh cũng phải cho tôi thời gian để chuẩn bị. Đằng này, anh nói đi là đi, làm sao mà tôi chịu được. Anh dù là ông chủ, anh cũng phải cho người đi ở thuê như tôi đây ít nhất một tuần hay nửa tháng để đi tìm một chỗ trọ mới chứ ?

_Cô còn muốn đi đâu nữa ? Chẳng phải cô đã có chỗ để đi rồi sao ?

Tôi muốn đánh hắn, mắng hắn, quát vào mặt hắn. Tôi có thể đi đâu ? ở đâu ? Tôi chỉ có hai người bạn thân là Tuyết Ngân và anh Luân. Đến sống cùng với Tuyết Ngân cũng được nhưng mà tôi không muốn. Cô ấy còn có cuộc sống riêng, và thỉnh thoảng bạn trai của cô ấy còn đến chơi. Có một người lạ như tôi ở trong phòng, họ sẽ mất tự nhiên và mất đi không khí lãng mạng của một đôi tình nhân. Còn anh Luân, tôi không thể. Tôi biết anh ấy là người tốt, nhưng tôi không muốn dựa dẫm vào anh ấy. Tôi muốn tự lập, tôi không muốn nợ ân tình của người khác.

Tôi hất tay hắn ra khỏi cánh tay phải, tôi quay gót đi vào trong nhà.

Hắn tức giận nắm chặt lấy cánh tay phải của tôi.

_Cô đừng dở trò nữa. Tôi đã chán phải chạy theo cô lắm rồi. Bây giờ nếu cô mà còn tiếp tục chạy trốn hay dở tính trẻ con của cô ra, tôi sẽ dùng vũ lực với cô. Cô có biết là hai chúng ta sắp sửa muộn giờ bay rồi không ?

Tôi rưng rưng sắp khóc, tôi thấy thật tủi thân. Dù hắn có căm ghét tôi, hắn cũng không cần phải đuổi cùng giết tận như thế này.

_Anh đi một mình đi. Bây giờ tôi bị anh đuổi ra khỏi nhà, anh lại bảo tôi đi công tác cùng với anh. Anh tưởng tôi bị điên chắc ?

_Tôi đã nói là tôi cho người giúp cô chuyển đồ đạc đến nhà mới. Tôi đâu có nói là đuổi cô ra khỏi nhà ?

Tôi kinh ngạc nhìn hắn.

_Anh…anh nói cái gì ? Giúp tôi chuyển đồ đạc đến nhà mới ? Nhà nào ? Sao tôi không biết gì cả ?

_Khi nào cô về nhà rồi cô sẽ biết. Còn bây giờ mau theo tôi lên xe để ra sân bay.

Suy nghĩ trong tôi lộn xộn. Lúc đầu tôi tưởng hắn tống cổ tôi ra khỏi nhà, sau đó tôi mới biết hắn muốn chuyển tôi đến nhà mới. Mặc dù tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình không thành một kẻ vô gia cư, nhưng tôi vẫn không yên lòng. Tôi hiện giờ giống như một cô gái nông thôn lần đầu tiên lên thành phố nên cái gì cũng thấy mới lạ.

Hắn lôi tôi lên xe ô tô. Để đề phòng tôi lại co giò bỏ chạy, hắn nhanh chóng bảo tài xế lái xe đưa tôi và hắn ra sân bay.

Trên đường đi, tôi mở miệng hỏi hắn.

_Anh muốn đưa tôi đi đâu đây ?

_Sân bay.

Tôi tức tối mím chặt môi, mắt tôi bốc hỏa.

_Tôi biết là sân bay, nhưng là bay đến đâu ?

_Khi nào lên máy bay, tôi sẽ nói cho cô biết.

Tôi thấy lo sợ vu vơ. Hắn không phải vì quá căm hận tôi nên tìm cách đưa tôi đến một nơi xa lạ, sau đó hắn sẽ bán tôi chứ ?

Nghĩ đến đây, tôi lại muốn khóc thét. Căn bệnh nhát gan và ham sống sợ chết trong tôi giờ lại phát huy đến cực điểm.

Nhìn khuôn mặt trắng bệnh, và ánh mắt sợ hãi của tôi, hắn cố nhịn cười.

_Cô thả lỏng cơ thể đi. Tôi dù có ghét cô thật nhưng không dám mang cô ra nước ngoài để bán đâu. Tôi và cô lần này đi công tác là thật.

_Anh….anh không lừa tôi chứ ? Tôi lấy gì để tin anh.

Nghe giọng run rẩy của tôi, ánh mắt hắn sáng lên. Hình như hắn rất thích chọc giận tôi, và rất thích nhìn thấy tôi vì sợ hãi mà co rúm lại như một con chó con.

_Cô nghĩ thử xem nếu đem cô bán đi liệu tôi được bao nhiêu tiền ?

_Anh…anh nói thế mà nghe được à ? Anh có biết tội buôn bán phụ nữ sẽ bị tù bao nhiêu năm không ? Một người có nhiều tiền như anh, sẽ không ngu ngốc chỉ vì một con bé như tôi, anh phá hủy đi sự nghiệp và tương lai của mình chứ ?

_Cô nói không sai nhưng có điều, nếu tôi hành động ma không hay quỷ không biết. Cô nghĩ rằng cảnh sát sẽ điều tra ra tôi sao ?

Mặt tôi lúc này đã trắng bệch như tờ giấy trắng. Tôi vội mở cánh cửa xe ô tô, tôi muốn xuống xe, muốn cách xa hắn càng xa càng tốt.

Hắn chưa từng thấy một cô gái nào lại ngây thơ và nhát cáy như tôi. Chỉ vài ba câu đe dọa đã hồn vía lên mây. Nếu tôi bình tĩnh và chịu suy nghĩ kĩ một chút, tôi sẽ thấy trong lời nói của hắn có rất nhiều sơ hở, và ánh mắt hắn nhìn tôi không giống một người đang nói chuyện nghiêm túc, hắn đang chọc tức và dọa nạt tôi.

Cửa xe đã bị khóa chốt nên tôi không mở ra được.

Hắn không ngăn cản tôi, cũng không lên tiếng khuyên tôi hãy ngồi im trên ghế. Hắn thích thú quan sát từng hành động và cử chỉ của tôi. Có lẽ hắn coi tôi là một diễn viên nghiệp dư chuyên môn diễn hài cho hắn xem.

Nhìn nụ cười cố nén của hắn, tôi muốn điên lên. Tôi đúng là một con ngốc. Tại sao tôi lại dễ dàng bị hắn điều khiển cảm xúc và hành động như thế ? Tại sao chỉ vài câu nói của hắn, lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và suy nghĩ của tôi ?

Ra đến sân bay, tài xế lái xe vào bãi đỗ xe. Tôi phải chờ hắn bước xuống, cánh cửa xe của tôi mới được mở ra.

Tôi là một kẻ sợ chết. Tôi luôn tìm cách bỏ trốn nếu như bị rơi vào đường cùng, và rơi vào bế tắc không có lối thoát.

Tôi không cần biết, những lời nói lúc nãy của hắn có phải là thật không, tôi cũng không muốn đi cùng hắn ra nước ngoài. Nếu là trước kia tôi đã hét lên sung sướng, thì giờ đây tôi lại cầu mong những gì mà mình đang phải đối diện chỉ là một cơn ác mộng kéo dài mà thôi.

Hắn đi bên cạnh tôi. Tôi vừa đi vừa quan sát xung quanh. Tôi đang tìm cơ hội thích hợp để co giò bỏ chạy thật nhanh. Có thể tôi không có nhiều tài năng đặc biệt, nhưng riêng khoản bỏ chạy, tôi luôn đoạt giải quán quân.

Hắn hình như đã đoán biết được ý định và suy nghĩ của tôi, nên hắn tặng cho tôi một ánh mắt cảnh cáo và lạnh như băng.

_Cô mà còn tìm cách bỏ chạy thêm một lần nữa, tôi sẽ vác cô lên máy bay.

Tôi chột dạ nhìn hắn. Tôi rất khâm phục tài nhìn mặt đoán tâm trạng và suy nghĩ của người khác của hắn.

Tôi cười gượng gạo bảo hắn.

_Anh đang nói đùa gì thế ? Đã đến tận đây rồi, tôi còn đi đâu được nữa.

Mặc dù ngoài miệng tôi nói với hắn như thế, nhưng bên trong tôi đang gào thét, đang thúc giục bản thân hãy mau chạy, hãy mau tìm cách đi.

Sân bay có rất đông người. Tôi có thể gặp đủ loại màu da ở đây từ màu vàng, màu trắng đến màu đen. Sân bay quốc tế là nơi tập trung nhiều hành khách và nhiều máy bay nhất. Tôi chưa từng xuất ngoại, cũng chưa từng đi đâu bằng máy bay, nên mọi thứ ở đây đối với tôi còn khá lạ lẫm. Tôi giống như một đứa trẻ con ham học nên thấy thứ gì lạ cũng hiếu kì muốn chạy lại để xem và quan sát.

Đi bên cạnh tôi, hắn chăm chú nhìn tôi. Có lẽ hắn chưa từng gặp một cô gái nào lại có quá nhiều sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt giống như tôi. Lúc trước, tôi còn run rẩy sợ hãi, muốn chạy trốn. Bây giờ, tôi lại ngơ ngác ngó nghiêng như một đứa trẻ con.

Không có một người nào lại ngớ ngẩn giống như tôi. Ai đi ra sân bay cũng biết mình đi đâu, biết mấy giờ để bay. Còn tôi, tôi không biết gì cả. Tôi không biết hắn định đưa tôi đi đâu, đi chuyến nào, đi lúc mấy giờ. Tôi chỉ biết tôi phải đi theo hắn, nghe lệnh của hắn.

Nhìn đồng hồ đeo trên tay, hắn quay sang bảo tôi.

_Còn gần một tiếng nữa mới bay, cô có muốn đi ăn gì không ?

Tôi định từ chối, nhưng lại nghĩ mình giả vờ cao quý làm gì. Nếu muốn tiếp tục chiến đấu, tôi cần phải có sức khỏe.

_Tôi vẫn chưa ăn gì từ chiều hôm qua đến giờ nên hơi đói.

Hắn đưa tôi lên tầng lầu. Nơi đây có một nhà hàng sang trọng và thoáng mát. Tôi choáng váng trước lối trang trí và kiến trúc ở đây. Thật không ngờ ở sân bay tôi lại có thể được trông thấy một nhà hàng giống như trong khách sạn thế này. Trần nhà được làm bằng kính trong suốt, sàn nhà được lát gạch men sáng bóng, ghế được bọc da và vải màu đỏ, bàn được làm bằng kính. Tôi đếm được hơn ba mươi bộ bàn ghế. Đồ trang trí ở nơi đây đa số đều được làm bằng kính và thủy tinh. Đến đây lại khiến tôi liên tưởng đến một thế giới chỉ có trong truyện cổ tích.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng trong phục của những nữ tiếp viên hàng không. Nhìn cách làm việc của họ, tôi thấy họ rất chuyên nghiệp. Tôi thỏa mãn lòng hiếu kì và tính tò mò của mình bằng cách đứng im một chỗ, mắt ngước lên nhìn trần nhà. Tôi đứng im một lúc, sau đó mới chịu rời đi.

Tôi bỏ qua ánh mắt kì lạ của hắn khi nhìn tôi, cũng bỏ qua luôn khuôn mặt không còn tức giận của hắn khi hắn tưởng tôi là một người mang sẵn trong người tính ưa tìm tòi và ưa khám phá.

Không sao ! Dù hắn thực sự có coi tôi là một cô gái chưa trưởng thành, tôi cũng không oán trách hắn, chỉ cần hắn buông tha cho tôi, và không dùng ánh mắt lạnh băng của hắn để nhìn tôi là được.

Hắn chọn một chỗ gần giữa quán gần ban công nhìn ra bên ngoài. Cử chỉ của hắn rất tao nhã, bàn tay phải đặt trên vạt áo vét, sau đó hắn lịch lãm ngồi xuống.

Tôi nhìn hắn không rời mắt, đây là lần đầu tiên tôi đi ăn cùng với hắn, nên có cơ hội được quan sát tất cả mọi biểu hiện của hắn. Tôi thấy dù hắn có đi đâu và làm gì, hắn cũng thể hiện cho người khác biết hắn là ai ? Xem ra thương hiệu và danh tiếng của hắn, không ai có thể bắt chước và thay thế được.

Kéo ghế, tôi ngồi xuống đối diện với hắn. Hai tay xoa vào nhau, tôi nhìn hằn bằng đôi mắt tò mò và hiếu kì.

_Anh đã thay đổi mùi nước hoa ?

Hắn hơi chấn động. Hắn nhìn tôi một chút, sau đó hắn mới trả lời tôi.

_Đúng.

Tôi bối rối vuốt mái tóc đen dài của mình.

_Xin anh đừng hiểu lầm. Tôi là người nhạy cảm với mùi hương nên chỉ cần ngửi một lần, lần sau khi gặp lại tôi sẽ biết ngay người đó là ai.

_Thì ra là thế. Cô nhớ lần trước tôi dùng nước hoa mùi gì ?

Khi nói những lời này, ánh mắt hắn rất sáng, hắn đang chờ mong tôi cho hắn biết tài năng phán đoán mùi vị của tôi đến đâu.

Tôi mím môi nhìn hắn, mắt tôi bốc hỏa.

_Anh có cần phải dùng ánh mắt khinh thường đó để nhìn tôi không ? Anh nên nhớ, tôi không phải đang tìm cách để lấy lòng anh.

_Tôi biết cô không đang cố ý khen ngợi hay lấy lòng tôi. Tôi chỉ muốn biết cô có nhớ mùi hương mà tôi dùng lần trước là gì không thôi. Xem ra cô cũng là một người rất đa nghi và hay nghĩ lung tung.

Tôi phồng mồm trợn mắt. Nếu ai trông thấy hình ảnh này của tôi bây giờ họ lại tưởng tôi bị điên.

_Anh bớt nói xàm đi. Tôi không bị mắc bệnh đa nghi, cũng không phải là người hay nghĩ ngợi lung tung. Tôi hoàn toàn bình thường, anh đã hiểu chưa ?

_Đã hiểu. Cô nói ý chính đi.

Sau khi tặng cho hắn một bộ mặt đằng đằng sát khí, tôi bằng đầu cố hình dung lại cảm giác khi tôi ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn.

_Tôi có thể nói mùi nước hoa của anh giống như mái tóc, bộ vét màu đen mà anh đang mặc trên người. Tôi đặt cho nó một cái tên đó là “Black”. Ấn tượng của tôi dành cho anh ở buổi tối hôm ấy là bí ẩn, lịch sự và thời thượng. Để tôi đoán nhé, nước hoa mà buổi tối hôm ấy anh dùng có phải là sư kết hợp hoàn hảo giữa mùi hương bạc hà, quýt, húng quế, gừng, hương trầm, hương gỗ và mùi da.

Tôi hăng say nói mà không để ý đến ánh mắt của hắn. Ánh mắt của hắn không chỉ sáng lên, mà còn rực sáng. Trên môi hắn nở một nụ cười nhàn nhạt khi thấy tôi vừa nói vừa tủm tỉm cười một mình giống như mọi khi, mắt mơ màng nhìn về phương trời xa như đang tưởng tượng đến một cảnh mỹ lệ trong quá khứ.

Nếu tôi biết rằng, từ lúc gặp hắn, tôi đã hoàn toàn bộc lộ hết tất cả con người thật cho hắn biết, tôi đã không ngu dại nói huyên thuyên và hành động một cách điên dồ giống như một thiếu nữ ngây thơ không hiểu việc đời.

Tôi háo hức hỏi hắn.

_Những gì mà tôi đoán có đúng không ?

Hắn che dấu nụ cười thích thú sau mười đầu ngón tay được nâng đỡ bởi khủy tay đang chống ở trên bàn.

_Cô mong mình đoán đúng hay đoán sai ?

Tôi bực bội nhìn hắn. Ai chẳng mong mình đoán đúng, có ai mong mình mong mình đoán sai. Hắn hỏi tôi như vậy không phải là thừa quá sao ?

Như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, hắn đáp.

_Cô đừng lo, cô đã đoán đúng rồi. Tối hôm đó đúng là tôi đã dùng nước hoa mang tên là “Black”.

Tôi cười toe toét. Tôi cao hứng uống ngay một ngụm cà phê trong ly.

Hắn nheo mắt nhìn tôi. Thấy tôi cười ngớ ngẩn như một con ngố, hắn cười nhẹ.

_Cô gọi thức ăn và thức uống đi. Tôi nghĩ là cô đã đói lắm rồi.

Cầm tờ menu màu xanh nhạt ở trên bàn làm bằng kính, tôi chăm chú nhìn tên từng món ăn được in chi chít trên giấy.

Khi ngửi được mùi hương trên giấy, mũi tôi nhăn lại. Tôi không thích hương thơm nồng nồng của mùi mực in.

Hình ảnh dễ thương và đáng yêu của tôi lọt vào mắt hắn. Hình như hắn thích ngắm nhìn và quan sát tất cả mọi biểu hiện của tôi.

Cuối cùng tôi chọn một đĩa gà rán, một đĩa mỳ ý, một đĩa rau xà lách. Gọi xong, tôi đưa trả menu cho cô nhân viên.

Đến đây khách hàng đều được phục vụ một cách nhanh chóng. Tôi và hắn vừa mới gọi đồ ăn, thì chỉ hai phút sau thức ăn đã được mang lên.

Tôi không muốn uống rượu, nên dùng cà phê thay rượu.

Cầm lấy dĩa, tôi mỉm cười bảo hắn.

_Chúng ta ăn thôi.

Tôi ăn món mỳ ý trước. Lúc này tôi đã quá đói, nên cũng không thèm để ý đến hình tượng thục nữ của mình. Nếu hắn là chàng trai tôi muốn tán tỉnh, tôi sẽ cố gắng ăn nhỏ nhẹ, ăn từ tốn và ăn thật ít. Nhưng đối với tôi, tiền và mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nên tôi chẳng quan tâm hắn nghĩ về tôi thế nào. Tôi ăn không đến nỗi như hổ đói, nhưng tuyệt đối không phải giống mèo, mà giống heo.

Hắn vừa uống rượu vừa nhìn tôi. Tôi không hiểu vì sao hắn lại thích nhìn tôi như thế ? Hình ảnh ăn uống phạm tục của tôi thì có gì đáng nhìn, hay là hắn chưa từng thấy có một cô gái nào lại ăn uống nhiệt tình trước mặt hắn như tôi, nên hắn phải nhìn một lần cho biết. Có lẽ tôi đã mở rộng tầm mắt cho hắn.

Trên tay tôi lúc này là một cái đùi gà rán vàng ươm và thơm ròn. Đúng là mỹ vị của thế gian. Nếu không có ai ở đây, thế nào tôi cũng nhảy cẫng lên sung sướng. Từ lâu rồi, tôi mới được ăn một cơm ngon như thế này. Trước đây, tôi chỉ ăn uống qua loa, sau đó lại tiếp tục lao đầu vào làm việc như điên, nên không hiểu thế nào là cảm giác hưởng thụ và thưởng thức.

Tôi đánh sạch đĩa mỳ ý, sau đó tôi còn ăn thêm hai cái đùi gà rán, ăn gần hết đĩa rau xà lách, uống hết một cốc nước lọc. Sau khi đã thỏa mãn cơn đói của mình, lúc này tôi mới ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Tôi chột dạ, và hơi bối rối. Không phải hắn định trừng phạt tôi vì dám cướp hết đồ ăn của hắn chứ ?

Tôi giờ không chỉ trở thành tâm điểm chú ý của hắn, mà còn của tất cả mọi người xung quanh. Sự xuất hiện của hắn, giống hệt một bông hoa lạ mang theo mùi hương quyến rũ và hương sắc rực rỡ. Tôi vì đi cùng hắn, nên cũng được mọi người “chiếu cố”. Chắc chắn, họ phải há hốc mồm kinh ngạc và sửng sốt vì không dám tin rằng, một anh chàng siêu tuấn tú, siêu đẹp trai, lịch lãm và đĩnh đạc lại đi cùng với một cô gái ăn uống thô tục và chanh chua giống như tôi.

Khi bắt gặp ánh mắt của mọi người, tôi chẳng những không cảm thấy buồn mà ngược lại tôi còn cười sung sướng, cười như điên trong thầm lặng. Tôi chỉ mong họ xì xầm, chỉ trỏ nhiều vào. Chỉ có như thế, hắn mới buông tha cho tôi. Tôi nghĩ một người có lòng tự trọng cao như hắn, chắc chắn sẽ không chịu được một “phàm phu tục tử” giống như tôi lâu.

Trái ngược với mong đợi của tôi, hắn không những không tức giận hay sinh khí, mà ngược lại hắn điềm tĩnh uống rượu, hắn ăn phần đồ ăn trong đĩa của hắn.

Tôi căm tức nhìn hắn. Tại sao hắn không thể tiếp nhận được “ý tốt” của tôi ? Tại sao hắn luôn cho tôi thấy rằng tôi chỉ là một đứa trẻ ranh không hiểu chuyện mà thôi ?

Chán nản vì kế hoạch của mình không thành công như mong đợi, tôi đẩy ghế rồi đứng lên.

Hắn đề phòng nhìn tôi.

_Cô lại định đi đâu nữa ? Sắp đến giờ bay rồi.

Tôi giả vờ ngượng ngịu.

_Mong anh thông cảm, tôi cần phải vào nhà vệ sinh.

Hắn không vội đáp lời tôi. Đôi mắt hắn đang đánh giá và quan sát tôi.

Dưới ánh mắt lạnh giá của hắn, người tôi bất giác run lên, tôi có cảm giác mình đang ở dưới một hầm băng.

_Cô lại định bỏ trốn đúng không ?

Tôi chột dạ vội thanh minh.

_Tôi đã nói là tôi cần đi vệ sinh. Không lẽ ngay cả quyền cơ bản này tôi cũng không có ?

_Tôi không cấm cô đi vệ sinh, nhưng ai biết được là cô đi vệ sinh thật hay là cô lại có ý định bỏ trốn ?

Tôi siết chặt tay, mắt tôi nổi lửa.

_Anh quá đáng vừa thôi. Tôi là nhân viên của anh, tôi không phải là tội phạm.

_Cô biết được thế là tốt. Cô nên cư xử cho đúng với tư cách của một nhân viên mẫu mực và biết điều. Nếu cô để tôi phải đối xử với cô như một tội phạm, lúc đó cô đừng trách tôi.

Người tôi hơi run lên, môi tôi co giật. Tôi đang sợ, đang hốt hoảng. Đôi mắt sắc bén của hắn giống như một con dao được mài sắc, chỉ cần hắn muốn hắn có thể khiến tôi khai hết tất cả những dự định mà tôi đang muốn thực hiện.

Không dám đứng ở đây thêm nữa, tôi cầm lấy túi sách hình chữ nhật của mình.

_Cô biết nhà vệ sinh ở chỗ nào chứ ?

Bình thường khi nghe một người khác hỏi tôi câu này, tôi sẽ cảm ơn người đó rối rít. Nhưng những lời nói đầy “quan tâm” của hắn chỉ khiến tôi muốn khóc thét. Kiểu này, hắn đang muốn canh chừng tôi đây.

Thấy tôi im lặng không đáp, hắn nói tiếp.

_Ở trong nhà hàng này cũng có nhà vệ sinh, cô đi hỏi một cô nhân viên ở đây, cô ấy sẽ chỉ cho cô.

Nhờ “lòng tốt” của hắn, tôi đành cắn răng tiến đến gần một chị nhân viên đang đứng trong quầy làm bằng gỗ và thủy tinh, dùng để tính tiền và bán hàng tạp hóa cho khách.

Nở một nụ cười lịch sự và nhã nhặn, tôi hỏi.

_Chị làm ơn cho em hỏi, nhà vệ sinh nữ ở chỗ nào hả chị ?

Có lẽ do tôi có khuôn mặt giống như búp bê, tôi lại ăn nói nhỏ nhẹ và lịch sự, nên chị nhân viên nhiệt tình chỉ đường cho tôi.

_Em cứ đi thẳng theo con đường này, sang đến cửa hàng nối liền ở bên cạnh, em rẽ phải, đi thêm mấy mét nữa là tới. Nhà vệ sinh nữ ở ngay bên cạnh nhà vệ sinh nam.

_Em cảm ơn chị.

_Không có gì.

Nghiêng đầu nhìn hắn, tôi muốn biết hiện giờ hắn đang làm gì, hắn có theo dõi tôi không ? Tôi thấy hắn vẫn đang nhấm nháp ly rượu trên ly, ánh mắt hắn không nhìn tôi. Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần hắn không chú ý đến tôi, tôi có thể yên tâm làm những gì mà mình muốn.

Tôi nhanh chóng quay người bỏ đi, mà đâu hay đôi mắt hắn đang dõi theo từng bước chân của tôi. Có lẽ hắn biết tôi định làm gì, và định đi đâu. Một người thông minh như hắn không thể không biết tôi đang suy nghĩ gì. Nếu hắn là một chàng trai bình thường và đơn giản, tôi đã không sợ hắn như thế.

Tôi mặc dù biết là không nên phản kháng lại mệnh lệnh và yêu cầu của hắn, nhưng tôi vốn là một cô gái ương bướng và cứng đầu. Những việc mà tôi muốn, tôi sẽ cố gắng hoàn thành bằng được, dù tôi biết công sức mà mình bỏ ra gần như bằng không. Sống ở trên đời này, tôi ghét nhất việc bị người khác chèn ép và bắt nạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play