Nhảy xuống giường, tôi gập lại chăn chiếu cho gọn gàng. Dù đây không phải là nhà mình, nhưng tính cách ưa sạch sẽ và gọn gẽ của tôi đã ngấm sâu vào máu rồi. Ngày trước dù tôi có nghèo đói, nhưng tôi không bao giờ để cho bản thân luộm thuộm và bẩn thỉu.

Người ta nói “Đói cho sạch, rách cho thơm” nên tôi phải thực hiện triệt để phương châm này của người xưa. Cũng may bản thân tôi dù không được khoác trên mình những bộ quần áo sang trọng và đắt tiền, nhưng tôi luôn ăn mặc có chừng có mực và nghiêm túc. Tôi thích người ta gọi tôi là bà cô già. Ha ha ha ! Nói ra thì thật buồn cười, nhưng tôi thật sự sợ người khác theo đuổi tôi. Tôi không muốn gặp phiền phức.

Gập xong chăn chiếu, tôi cầm bộ quần áo vét màu trắng dành cho nữ ở trên giường lên. Sờ nhẹ vào lớp giấy bóng, tôi biết bộ quần áo này rất đắt tiền và được may bởi một hãng thời trang nổi tiếng. Kể ra, hắn cũng đối xử với tôi không đến nỗi tệ lắm.

Tôi nên cảm ơn hắn, nhưng tôi lại không muốn làm điều này một chút nào. Nếu hắn bớt lạnh lùng, bớt dùng những ngôn từ khiến tôi sợ chết khiếp hay tức điên lên, tôi sẽ bỏ tiền ra mời hắn một bữa cơm. Hắn coi như là người khá đặc biệt của tôi, ngay cả bạn bè cũng chưa chắc được tôi mời ăn cơm. Không hiểu khi biết được điều này, hắn sẽ có suy nghĩ như thế nào ?

Trên khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười trông giống như dân giang hồ vừa mới giật được một gì đó béo bở lắm. Từ trước đến nay, bộ quần áo vét màu trắng này được coi là món quà có ý nghĩa đối với tôi. Tôi ít khi được tặng quà, và cũng ít khi chịu nhận đồ của người khác.

Tôi không thích cảm giác mắc nợ ai đó. Nay nhận quà của hắn, tôi thấy mình nợ hắn một món nợ ân tình. Khi nào có dịp tôi chắc chắn sẽ trả lại hắn. Tôi biết hắn không thiếu tiền, tôi cũng không đủ khả năng để mua một bộ quần áo đắt tiền cho hắn.

Hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được, nhưng nhất định tương lai mai sau, cũng sẽ có lúc hắn phải nhờ đến tôi. Đã là cuộc sống thì không có một ai có thể đoán được chữ ngờ. Biết đâu mai sau tôi lại trở nên giàu có, còn hắn làm ăn lụi bại thì sao ?

Khi nói những lời này, tôi chẳng những không cảm thấy hổ thẹn hay ray rứt lương tâm, mà ngược lại, tôi còn thấy vui sướng. Tôi muốn hắn phải gỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn. Tính xấu của hắn sẽ phát huy đến mức độ tối đa khi hắn đứng ở trên cao so với người khác. Chỉ khi nào hắn cũng phải trải qua cuộc sống khó khăn và vất vả giống như tôi, hắn mới bớt được kiêu ngạo, và mới chịu mở miệng ra để nói chuyện tử tế với người khác.

Đứng dựa vai vào cửa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt hắn sắc bén nhìn tôi.

_Cô lại đang tưởng tượng ra điều gì thế ? Tôi tưởng cô đã đi tắm và thay quần áo rồi ? Cô không muốn ăn gì sao ?

Tôi giật mình nhìn hắn. Hắn xuất hiện lúc nào sao tôi không biết ? Lần nào cũng thế, hắn chẳng khác gì ma quỷ. Người bình thường đi bao giờ cũng nghe được tiếng giày khua trên nền gạch, và tiếng nói chuyện cười đùa. Còn hắn, hắn đi không lên tiếng, về cũng không có thanh sắc. Việc tôi ví hắn với quỷ hút máu cũng không có gì là sai. Hắn tuy không hút máu tôi, nhưng việc hắn dọa nạt cả tinh thần lẫn thể xác tôi, cũng không khác gì một tên ác quỷ trong truyền thuyết.

_Thế nào, cô không nghe tôi nói gì sao ?

_Tôi nghe rồi, anh khỏi cần phải nhắc lại. Tôi đi tắm, sau đó xuống ăn cơm là được chứ gì ?

_Xem ra cô là người thích ứng với môi trường sống mới rất nhanh.

Tôi hừ lạnh, mắt tôi căm tức nhìn hắn.

_Anh không cần phải châm chọc tôi. Nếu tôi không chấp nhận hoàn cảnh của mình, tôi biết phải làm gì bây giờ. Tôi đã xin nghỉ việc, nhưng anh không cho phép. Anh nói đi, tôi nên cư xử với anh như thế nào cho phải ? Chẳng hay, anh muốn tôi đánh anh, mắng anh, hay là vái lạy anh tha cho tôi ?

Mặt hắn xa xầm xuống. Miệng lưỡi sắc bén của tôi đã dùng không đúng đối tượng. Tôi đã quên mất rằng, hắn không phải mấy người bạn trong tổ công tác của tôi.

_Lẽ ra tôi không nên nhẹ tay với cô, tôi nên trừng phạt cô nghiêm khắc mới đúng. Nhưng mà không sao, ngày tháng còn dài, tôi sẽ từ từ dạy dỗ cô.

Nghe giọng nói giống khủng bố của hắn, trái tim tôi đập “bình bịch” trong lồng ngực, mồ hôi mẹ mồ hôi con trong cơ thể tôi bắt đầu tiết ra. Tôi đang hối hận, xem ra tính cách chanh chua của tôi chỉ làm hại tôi thêm. Tôi nên hiểu nguyên tắc làm người khôn ngoan là không nên chọc những tên lạnh lùng và kiêu ngạo giống như hắn mới phải. Giờ thì xong rồi, càng ngày hắn càng ghét tôi, càng muốn trừng phạt tôi nặng thêm. Tôi lại muốn khóc thét.

_Tôi cho cô mười lăm phút. Sau ngần ấy thời gian mà cô vẫn còn chưa chịu xuống ăn cơm, tôi sẽ mang cô đi công tác cùng với tôi mà không cần biết cô có nhịn bữa nào không ? Biết điều thì cô nên nhanh lên.

Nói xong, hắn tặng cho tôi một ánh mắt có thể dùng mũi tên để ghim tôi trên tường, sau đó hắn quay người bỏ đi.

Nhìn theo hình bóng của hắn khuất sau cánh cửa, tôi le lưỡi, tôi làm mặt hề với hắn.

Tên chết tiệt ! Đừng tưởng tôi sợ anh ! Sau khi kết thúc hợp đồng mà tôi đã kí với công ty Đông Dương, tôi sẽ cao chạy xa bay. Để xem khi tôi biến mất, anh có tìm được tôi không ?

Thật lạ, sao hắn phải bắt tôi ở lại bên cạnh hắn làm gì ? Tại sao hắn không cho phép tôi chạy trốn, hắn còn cho người điều tra về hết tất cả các thông tin cá nhân của tôi nữa ? Hắn làm điều đó nhằm mục đích gì ?

Tôi không phải là một cô gái giàu có, cũng không phải là một thiên kim tiểu thư của một nhà chính trị hay đại gia. Tôi chỉ là một con bé mồ côi, tứ cố vô thân. Nếu tôi không đắc tội với hắn, chắc chắn hắn cũng không biết đến tôi.

Đúng rồi, có khi nào vì điều này nên hắn bắt tôi ở lại bên cạnh hắn để hắn hành hạ và tìm cách trả thù tôi cho hả giận không ?

Tôi thấy chỉ có mỗi cách lý giải này là hợp lý nhất.

Đồ nhỏ mọn ! Đàn ông con trai – vai đội trời, chân đạp đất mà lại đi tính toán so đo với một cô gái như tôi.

Tức giận, tôi vứt bộ quần áo vét màu trắng mà hắn mua cho tôi ở trên giường, tôi nện mạnh gót chân xuống sàn nhà, tôi tiến thẳng đến phòng tắm ở phía đối diện.

Mở cánh cửa gỗ màu cánh cam, tôi bước vào trong. Ngay cả phòng tắm nhà hắn cũng khiến người khác phải trầm trồ và khen ngợi. Ở trong phòng có một chiếc gương hình chữ nhật rất to và rất dài, tôi ước chừng nó dài khoảng một mét. Trên kệ có rất nhiều đồ dùng từ sữa tắm, dầu gội đầu, kem đánh răng, bàn chải, nước hoa, và những thứ linh tinh khác.

Vặn vòi hoa sen, tôi hấng nước trong lòng bàn tay. Rửa mặt cho tỉnh ngủ, tôi soi khuôn mặt của mình trong gương.

Nhìn khuôn mặt ướt sũng nước, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, tôi phì cười. Trông tôi chẳng khác gì một con mọt sách suốt ngày chỉ biết đến sách vở.

Dùng chân đóng mạnh cửa phòng. Tôi vặn vòi hoa sen của bồn tắm. Ngửi từng lọ sữa tắm của hắn, cuối cùng tôi chọn được một lọ có mùi thơm của cây cỏ.

Tôi thích hương thơm nhàn nhạt, thích thứ gì đó có thể mang lại cảm giác sảng khoái và mát mẻ. Tôi không thích sịt thứ gì đó quá nồng trên cơ thể, ngay cả dầu gội đầu tôi cũng dùng loại dầu có mùi hương của bạc hà.

Vặn một ít sữa tắm ra tay, tôi hòa vào nước trong bồn tắm. Hình như hắn rất thích màu trắng và màu xám đen, nên mọi đồ dùng trong nhà hắn đa số đều có màu trắng, ngay cả văn phòng làm việc, hắn cũng phối màu theo kiểu màu trắng xen lẫn với màu xám đen.

Nghĩ đến những bộ vét màu đen mà ngày nào hắn cũng mặc ở trên người, tôi không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Tôi nghĩ nếu hắn chịu thay đổi một chút, hắn sẽ tạo cho người khác cảm giác dễ gần và thân thiện hơn.

Từ suy luận của bản thân, tôi cho rằng việc hắn cố tình tạo khoảng cách với mọi người cũng là có lý do. Hắn có vẻ bề ngoài đẹp như thế, nếu hắn không lạnh lùng, hắn sẽ bị hàng ngàn người bám chặt lấy, sống mà không có tự do như thế thật sự rất khó chịu.

Có lẽ tôi cũng không nên ghét hắn nữa, việc hắn lạnh lùng còn tốt hơn tính cách trăng hoa và ăn chơi phóng đãng như những tên công tử bột khác. Xem ra để lựa chọn giữa các tính cách khác nhau cũng không phải là một việc đơn giản. Tôi là người không có ý định yêu ai, cũng không muốn lấy ai, nên không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này.

Cởi quần áo, tôi bước vào bồn tắm. Tôi thích thú kêu lên một tiếng nho nhỏ. Đã hai ngày rồi, tôi mới có cơi hội tắm rửa và nằm thư giãn trong nước mát thế này.

Vừa tắm, tôi vừa nghịch nước bọt trong lòng bàn tay. Tâm trạng tôi đang thoải mái, nên tôi hát một bài hát về tình yêu. Tôi chẳng những có khuôn mặt của trẻ con, mà ngay cả giọng hát của tôi cũng trong sáng giống như một đứa trẻ.

Có nhiều khi, tôi thấy chán ghét khuôn mặt của chính mình. Tôi ước giá mà trông tôi già dặn hơn, tôi đã dễ dàng kiếm được việc làm hơn rất nhiều lần. Nhưng cũng có lúc tôi lại an ủi chính mình, khuôn mặt trẻ con này của tôi sẽ khiến tôi rất lâu già, nhờ thế tôi sẽ làm việc được lâu hơn, và kiếm được nhiều tiền hơn.

Bệnh tham tiền của tôi càng ngày càng nặng. Đi đâu, hay làm gì, tôi cũng tính toán nên làm thế nào cho có lợi nhất, và nên làm thế nào để tiết kiệm được chi phí. Tôi đã tiêu gần hết số tiền trong tài khoản tiết kiệm rồi, nên tôi càng cần phải kiếm được nhiều tiền và tiết kiệm hơn nữa để lấy lại những thứ đã mất.

Tắm xong, tôi quấn một chiếc khăn tắm khô và sạch quanh người, đầu tôi được bọc gọn trong một chiếc khăn bông màu trắng.

Do lúc nãy tôi tức giận hắn, tôi ném bộ vét màu trắng mà hắn đã mua cho tôi ở trên giường nên tôi không mang vào phòng tắm.

Mở cửa phòng, tôi sải bước đến gần chiếc giường rộng dãi và sang trọng ở gần cửa sổ. Mắt tôi chỉ nhìn duy nhất bộ áo vét đang được đặt trên tấm ga rải giường màu trắng tinh nên không nhìn thấy có một bóng người cao cao đang đứng ngắm cảnh vật từ cửa sổ của lầu hai.

Tiếng chiếc túi bóng ma sát vào quần áo khiến hắn quay lại.

_Cô đã tắm xong rồi sao ?

Lúc này tôi mới chú ý đến hắn. Phản ứng đầu tiên của tôi là nhảy dựng lên, sau đó mặt tôi đỏ bừng, tôi vội ôm lấy chiếc áo vét vào lòng để che bớt một phần nào đó mà chiếc khăn tắm không thể che được, miệng tôi hét lên.

_Anh…anh có phải là ma không hả ? Tại sao anh đứng ở đây mà không chịu lên tiếng cho tôi biết ?

Hắn quan sát tôi từ đầu xuống chân.

Nếu có một tên nào đó nhìn một người con gái quấn khăn tắm quanh người mà không cảm thấy hổ thẹn, hay thấy mình là một tên bất lịch sự, thì người đó chính là hắn.

Mắt hắn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt hắn không có một chút dao động, cũng không mảy may hiện lên một chút sắc tâm. Hình như hắn coi tôi chỉ là một con bé con mười một hoặc mười hai tuổi.

Trong khi hắn không cảm thấy gì, tôi lại ngượng ngùng và bối rối. Dù sao tôi cũng là một người không bao giờ tiếp xúc quá gần gũi với đàn ông. Lần trước, nếu không phải nghĩ mình sắp chết, tôi tuyệt đối không bao giờ hành động một cách ngu ngốc như thế.

_Trông cô chẳng khác gì một cây củi khô.

Lòng tự trọng của tôi bị xúc phạm nặng nề. Việc tôi gầy hay béo thì có liên quan gì đến hắn.

Hu hu hu ! Sao tôi khổ thế này hả trời ? Hắn có phải là đàn ông không ? Tại sao hắn dám phê bình tôi ?

Tôi không thèm bảo hắn câu nào, cũng không muốn tranh cãi với hắn nữa. Hắn chê tôi gầy cũng chẳng sao. Hắn không phải là người yêu, hay là chồng của tôi, nên tôi không nên vì mấy câu chê bai của hắn mà cảm thấy buồn. Ngược lại tôi nên cảm ơn hắn muốn đúng, hắn chê tôi có nghĩa là hắn không có hứng thú với tôi, và như thế hắn sẽ nhanh chóng xa thải tôi. Nghĩ đến một ngày gần đây, tôi có thể thoát khỏi hắn, tôi lại muốn nhảy cẩng lên sung sướng.

Ha ha ha ! Chê tiếp đi ! Chê nhiều vào !

Có lẽ khuôn mặt và nụ cười tôi lúc này trông ngố lắm, nên hắn nhìn tôi xăm xoi. Trái ngược với mong đợi của tôi, hắn chẳng những không chê tiếp, mà hắn lại bảo tôi.

_Nếu cô muốn quyến rũ tôi, cô nên hở ra những chỗ nên hở. Đừng ăn mặc kín quá.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

_Anh có bị làm sao không ? Tại sao tôi phải quyến rũ anh ? Cảm ơn gợi ý rất hay của anh, nhưng mà rất tiếc tôi đã có người yêu rồi. Người yêu của tôi tuy không sánh được bằng anh nhưng anh ấy tốt bụng và dễ thương. Một người lạnh lùng như anh, tôi thật sự thích không nổi.

Khi nói những lời này, tôi cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ. Tôi muốn nói hắn biết, đừng có quá tự kiêu. Hừ ! Hắn tưởng hắn là ai chứ ? Tôi dù có chết già cũng không muốn yêu hắn. Hắn đẹp trai và giàu có thật, nhưng hắn quá lạnh lùng, cách làm người quá cứng nhắc. Một con bé suốt ngày lắm mồm như tôi làm sao có thể ngồi cùng một khúc gỗ quanh năm suốt tháng cứ trơ lì không nói một câu ?

Tôi cầu mong anh Luân hãy tha thứ cho tôi vì đã kéo anh vào chuyện này. Tôi không muốn liên lụy đến anh, nhưng ngoài người bạn tốt là anh ra, tôi không biết có người đàn ông nào tốt hơn anh.

_Cô nói cô đã có người yêu rồi ?

Hắn lạnh nhạt hỏi tôi. Ánh mắt hắn âm u giống như địa ngục, sa tăng quỷ thần chuẩn bị hút linh hồn tôi xuống địa ngục.

_Đúng !

Tôi vênh mặt lên trả lời. Tôi sợ gì hắn. Việc tôi có người yêu hay không thì liên quan gì đến hắn ? Hắn có thể bắt tôi làm việc như điên, nhưng tuyệt đối không được phép xen vào chuyện cá nhân riêng tư của tôi.

_Cô chắc chứ ?

_Tại sao lại không chắc ? Anh hỏi câu này, anh không cảm thấy buồn cười sao ? Tôi yêu ai, thích ai chẳng lẽ tôi lại không biết ?

Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt quanh năm lạnh lùng của hắn hình như đã giảm thêm được mấy độ. Khí lạnh của hắn đang bao vây lấy tôi. Tôi bắt đầu run sợ, hắn sẽ không làm gì tôi chứ ? Tôi chỉ nói dối là tôi có người yêu thôi mà, tôi đâu có làm chuyện gì có lỗi với hắn ? Nếu tôi nói yêu hắn, nhưng tôi lại phản bội lại hắn, hắn mới nhìn tôi bằng đôi mắt đáng sợ như chuẩn bị giết tôi như thế ? Đằng này, tôi và hắn chỉ là quan hệ giữa sếp và nhân viên dưới quyền.

Vỗ trán, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa. Tôi mặc kệ hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi chỉ cần hắn để cho tôi sống yên là được.

Quay người, tôi tiến về phía nhà tắm.

Chiếc túi bóng bao bên ngoài bộ áo vét màu trắng khá dài. Trong khi tôi bước đi, tôi đã vô tình giẵm vào một góc của túi bóng, hai tay tôi lại ôm chặt vào lòng, nên theo đà tôi ngã đập mặt xuống đất.

Nếu có một cái lỗ hổng, tôi sẽ chui ngay xuống đất. Cả đời tôi chưa có lúc nào, lại ước mình có thể biến mất như thế.

Cú ngã của tôi phải nói là đẹp mắt nhất từ trước đến nay. Hai chân tôi co lên đến ngang gối, hai cánh tay đập mạnh xuống đất theo tư thế mà người ta vẫn thường quỳ lạy thần phật, còn khuôn mặt giống búp bê của tôi được tấm thảm màu trắng làm bằng nỉ đỡ, thân thể tôi ngã đè lên bộ vét.

Tuy không đễn nỗi đau đớn, nhưng hình ảnh vồ ếch của tôi trước con mắt quan sát từ đầu đến cuối của hắn, chẳng khác gì việc tôi đang diễn hề cho hắn xem.

Hu hu hu ! Tôi muốn mình biến mất ! Muốn mình vô hình ! Có thiên thần nào có thể giúp tôi biến ra khỏi đây không ?

Tiếng giày khua “lộp cộp” trên nền gạch men sáng bóng màu trắng. Mũi giày của hắn cách mặt tôi mấy centimet.

Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn. Sắc màu trên khuôn mặt tôi thay đổi liên tục. Chiều hôm qua tôi còn chê Tuyết Ngân là một con tắc kè hoa, còn bây giờ tôi cũng chẳng khác gì một con hề, có lẽ ngay cả một thằng hề cũng không diễn xuất tồi như tôi.

_Cô định nằm ăn vạ ở dưới sàn nhà đến bao giờ, hay là cô thấy sàn nhà rất sạch sẽ và rất êm ái, nên luyến tiếc không muốn đứng lên ?

Giọng nói không một chút tình cảm và thương người của hắn khiến tôi nổi giận.

_Anh biến đi, tôi không cần anh phải thương hại. Không giúp tôi đứng lên thì thôi, anh còn dám chọc vào nỗi đau của tôi nữa.

Chống hai tay xuống sàn nhà, tôi cố gắng đứng lên.

Tôi hơi ngốc, lẽ ra tôi không nên chống tay lên lớp túi bóng trơn tuột bao bên ngoài bộ áo vét, mà nên chống tay vào tấm thảm làm bằng nỉ như thế sẽ rất chặt và không bị tuột.

Nếu tôi biết trước được điều đó, đã không có nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra với tôi. Khi tôi tưởng rằng mình có thể đứng được lên, thêm một lần nữa tôi lại trượt tay ngã rầm xuống sàn nhà. Mắt tôi nổ đom đóm, còn ngực tôi bị đập mạnh, tôi không thở được. Thật là nhục nhã và quá mất mặt ! Tại sao tôi luôn làm trò hề cho hắn xem thế này ?

Tôi biết hắn không có ý định giúp tôi, nên tôi phải dựa vào chính mình. Cố nén đau, tôi lồm cồm bò dậy. Đầu gối tôi quỳ dưới sàn nhà, mái tóc của tôi xổ tung do chiếc khăn quấn tóc đã bị tọt và rơi xuống sàn nhà.

Tôi thấy cứ mỗi một lần tôi gặp họa, bao giờ cũng là những tai nạn liên hoàn và cấp độ của nó lúc nào cũng tăng lên bằng cấp số nhân.

Tôi là một cô gái thấp bé nhẹ cân, so với vóc người đàn ông cao to và rắn chắc như hắn thì tôi không thể bằng được. Chiếc khăn tắm mà tôi đang dùng là của hắn. Coi như tôi xui xẻo và không gặp may khi đi mượn đồ của người khác. Lúc trước tôi bị ngã là do chiếc túi bóng, còn lần này tôi bị ngã là do đầu gối của tôi quỳ trên góc của chiếc khăn tắm, còn chân tôi đạp trên sàn nhà trơn trợt.

Hai lần tôi ngã trước mặt, thêm lần này nữa là lần thứ ba. Tôi tưởng lần này tôi sẽ vồ ếch cho hắn xem nữa, nhưng có lẽ hắn thấy tình trạng này sẽ kéo dài mãi nếu như không chịu giúp tôi, nên ngay sau khi tôi ngã, hắn đã ôm lấy ngang eo tôi.

Tôi nằm ngọn trong vòng tay của hắn. Trên cơ thể hắn có mùi hương thanh nhàn mà tôi thích. Mùi hương này không quá đậm, cũng không quá nhạt. Tôi là ngưới có chiếc mũi rất nhạy, nên chỉ một lần ngửi mùi hương của ai đó, tôi sẽ nhớ ra người đó là ai khi gặp lại. Nhưng không hiểu tại sao, mùi hương trên cơ thể hắn lại luôn thay đổi.

Tôi nghi ngờ khả năng vê khứu giác của mình. Được hay là tôi đã nhận lầm ? Không ! Không thể ! Nếu ngay cả tôi cũng không thể nhớ được mùi hương trên cơ thể hắn, trên đời này sẽ không có ai có thể làm được điều đó.

Tôi tuy không dám đề cao khả năng bẩm sinh của mình, nhưng tôi chưa bao giờ phán đoán sai. Trước đây tôi luôn tự hào về khả năng của mình, nhưng đến khi gặp hắn, mọi thứ quanh tôi đều đảo lộn hết cả.

Tôi không hiểu một người khi được ai đó cứu sẽ làm gì ? Còn tôi, ngay sau khi hắn ôm lấy ngang eo của tôi, tôi đã ôm chặt lấy hắn, thậm chí chân tôi còn co lên, tôi chỉ bị ngã thôi, tôi lại tưởng mình đang gặp phải một con ma hay dưới sàn nhà có sâu bọ.

Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt rất kì lạ, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy biểu hiện này trên khuôn mặt và ánh mắt hắn. Tôi chỉ giỏi mạnh miệng để đấu lý với họ, còn chuyện liên quan đến việc cá nhân và vấn đề tình cảm thì tôi lại mù tịt.

_Cô nói rằng, cô đang không quyến rũ tôi ?

_Tôi không hề quyến rũ anh. Tôi chỉ đang ôm anh vì tôi bị ngã.

Tôi vội vã giải thích. Nói đùa, nếu để hắn hiểu lầm rằng tôi cũng giống như những cô gái thường xuyên vây lấy hắn, tôi thà tự vả vào miệng mình vì không giải thích ngay cho hắn hiểu còn hơn.

_Nếu cô không có ý định quyến rũ tôi, cô có thể buông tôi ra được rồi chứ ?

Không cần hắn nhắc lại lần thứ hai, tôi buông ngay hắn ra.

_Cảm…cảm ơn anh.

Tôi lúng túng nói lời cảm ơn hắn. Không hiểu lý do vì sao, khi nói lời cảm ơn người khác, tôi thấy rất dễ dàng và rất tự nhiên. Còn hắn, tôi không thể mở miệng nổi. Phải chăng, vì tôi có ác cảm với hắn, nên trong tôi luôn có một suy nghĩ phản đối những câu nói tốt đẹp dành cho hắn ?

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, tôi nhìn thấy ánh mắt sững sờ và kinh ngạc của hắn. Nếu bình thường khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, tôi sẽ rất mừng vì ít ra hắn không còn nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng và vô cảm nữa. Nhưng lúc này, ngàn vạn lần tôi cầu mong hắn không trông thấy, hay nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Chiếc khăn tắm quấn hờ quanh người tôi từ từ tuột xuống chân. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh có thể xua đuổi cả một đàn chim bồ câu bay tán loạn lên bầu trời.

Tôi vội ngồi thụp xuống vơ vội chiếc khăn tăm sau đó nhanh chóng quấn lại quanh người.

Hắn đứng bất động nhìn tôi. Khuôn mặt và ánh mắt hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì. Nhưng lòng tôi đang dậy sóng, đang gào thét.

Hu hu hu ! Thật nhục nhã ! Tại sao tôi có thể phô bày hết cơ thể cho hắn xem. Tôi muốn tự sát, muốn đập đầu vào bờ tường.

Không dám đứng đây thêm một lúc nào nữa, tôi cầm lấy bộ vét trên sàn nhà, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm như ma đuổi.

_Rầm !

Cánh cửa phòng tắm bị tôi thô bạo đóng lại. Ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi vò đầu bứt tóc, mặt tôi nóng bừng như phát sốt, còn trái tim đập dữ dội, tôi sợ rằng chỉ một chút nữa thôi trái tim tôi sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đập nhẹ đầu vào cánh cửa gỗ kêu “binh binh”, tôi đang tự hành hạ chính mình. Tôi không còn mặt mũi nào để gặp hắn nữa. Dũng khí, sự chanh chua trong tôi đều bay đi đâu hết cả. Bây giờ tôi chỉ là một con bé con không hiểu chuyện, không chịu được đả kích.

Ngồi một lúc lâu, cố hít thở thật sâu, cố tự an ủi chính mình rằng hắn không nhìn thấy được gì cả. Tôi mới run rẩy đứng lên. Gỡ bỏ túi bóng nhựa ở bên ngoài, tôi mặc bộ quần áo vét màu trắng vào người.

Chất liệu vải rất mịn và rất vừa vặn với tôi. Soi khuôn mặt hồng hào, ánh mắt long lanh vì mắc cỡ của mình, tôi mím chặt môi, tay tôi siết chặt. Tôi hận hắn, căm ghét hắn. Vì hắn, tôi đã tự mình biến thành một con hề.

Hình ảnh đáng xấu hổ lúc nãy lại hiện lên rõ mồm một trong đầu tôi. Hết rồi ! Kiểu này, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột rửa được nỗi oan của mình. Hu hu hu ! Tôi mong là hắn sẽ không nghĩ rằng, tôi đang tìm cách câu dẫn hắn. Nếu không, chắn chắn tôi sẽ phải bỏ xứ này mà đi thật xa. Đúng ! Dù gì tôi và hắn cũng là hai thái cực đối đầu với nhau. Có tôi, sẽ không có hắn. Tôi là kẻ yếu, hắn là kẻ mạnh, nên người phải ra đi chắc chắn phải là tôi.

Tôi run run hé cửa ra nhìn, thấy trong phòng không có ai. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là hắn đã đi khỏi đây, nếu không tôi sẽ ngồi lì ở trong phòng tắm không chịu ra. Tôi vốn là một người ưa giữ thể diện cho bản thân, tôi không muốn ai chọc ngoáy gì đến nhân phẩm của mình.

Gập gọn bộ quần áo vét của mình, tôi cẩn thẩn cho vào túi bóng, sau đó đút vào chiếc túi sách hình chữ nhật mà tôi hay mang theo mỗi khi đi làm hay đi đâu đó chơi.

Mở cửa phòng ngủ, tôi định đi xuống lầu ăn cơm với hắn, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, tôi không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Có cô gái nào bị một chàng trai nhìn thấy hết, mà vẫn có thể tỉnh bơ gặp người ta mà không đỏ mặt, hay không cảm thấy xấu hổ không ? Tôi nghĩ đa phần sẽ có cảm giác giống như tôi, còn những người khác sẽ chỉ bị khủng hoảng tinh thần lúc đầu, sau đó họ sẽ coi đó chỉ là tai nạn.

Tôi nhìn quanh quất khắp căn phòng. Tôi đang cố kiếm tìm một nơi để trốn. Sau khi tìm kiếm một hồi, tôi biết rằng, mình sẽ không thể đào ngay một tầng hầm để trốn thoát giống như chuột chũi. Tôi là người, tôi không phải là chuột, nên tôi đành phải chọn cách khác.

Đi đến gần cửa sổ, tôi cúi xuống nhìn xuống phía dưới. Tính độ cao từ lầu hai xuống đất, dưới khu vườn sau nhà, tôi ước chừng cao gần mười mét. Một kẻ hay leo trèo giống như tôi, thì độ cao này không là gì cả.

Gần cửa sổ có một cây xoài rất to, cây này có từ năm đến sáu tuổi. Tôi xoa tay vào nhau, mắt tôi sáng lên. Cuối cùng tôi cũng tìm được cách thoát ra khỏi đây. Cảm giác đu từ cây này sang cây kia giống như khỉ sẽ rất thú vị.

Tôi kéo một nhánh cây gần chỗ mình đứng, sau đó nương theo lực đẩy nghiêng của thân cây, tôi khéo léo trèo lên. Cũng may tôi là một cô gái nhỏ bé, nên cành cây có thể chịu đựng được sức nặng của tôi.

Trèo lên được thân cây rồi, tôi tụt dần xuống đất. Tôi ngó nghiêng xung quanh xem có ai phát hiện ra hành động giống như nữ chúa rừng xanh của mình không ? Sau khi xác định là không có bất cứ một ai cả, tôi luồn lách đi dưới những gốc cây cao to trong khu vườn và những bồn hoa đầy đủ các chủng loại của hắn.

Lần này tôi không dám leo cổng để trốn ra ngoài nữa. Người ta nói nếu muốn thành công phải thường xuyên thay đổi phương pháp.

Nhà hắn có rất nhiều cây xanh, chỉ cần chọn một cây mọc gần sát bờ tường, là tôi có thể trèo lên dễ dàng.

Mục tiêu xuất hiện trong tầm mắt tôi. Gần cuối góc vườn có một cây muỗm khá già cỗi; cành lá xum xuê, tội vội đi lại. Đạp trên những chiếc lá khô và cành gỗ mục, tôi phóng thật nhanh đến mục tiêu của mình. Nếu để hắn bắt gặp tôi ở đây, tôi có trốn lên đằng trời. Tôi không muốn hắn nghĩ rằng tôi là một con điên. Những hành động điên khùng mà tôi phô diễn trước mặt hắn từ sáng đến giờ là đã đủ lắm rồi, tôi không còn chịu được hơn nữa.

Sắn tay áo, tôi ngước mắt nhìn gốc cây sần sùi màu đen trước mặt. Tôi hơi ớn. Mặc bộ vét xịn màu trắng này không thích hợp cho việc leo trèo và quậy phá, nhưng để bảo toàn mạng sống của mình, tôi phải trốn. Quần áo có thể mua, nhưng mạng chỉ có một. Lòng đã quyết, tôi bỏ qua hình thức của bản thân.

Khó nhọc trèo lên đến gần giữa thân cây, tôi cố gắng di chuyển gần đến tường bao loan. Một tay tôi bấu lấy thân cây, một tay và một chân của tôi vừa bấu chặt lấy bờ tường bao loan, vừa run run đặt chân lên thành tường. Sau khi đã ổn định được trọng tâm của cơ thể, tôi thở hắt ra một hơi.

Giờ đây tôi giống như một con chim đang sắp sửa tung bay trên bầu trời. Đứng trên tường bao loan cao gần hai mét, tôi dang hai tay ra hai bên, môi tôi nở một nụ cười, gió làm mái tóc dài màu đen của tôi bay bay. Nếu không phải nghĩ rằng mình đang chạy trốn, tôi thật sự rất muốn hét to lên.

Đứng dưới tàng cây, hắn lạnh lùng nhìn tôi.

Xem ra tôi thật sự đã bị bệnh ảo tượng nặng. Tôi tưởng hành động của mình, hắn tuyệt đối sẽ không biết được. Thật không ngờ, hắn đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Nếu tôi mà biết được, tôi đã chẳng tìm cách trốn ra đây làm gì, cũng không cần phải liều mạng chạy bán sống bán chết và leo trèo giống như một con khỉ. Gặp phải hắn là xui xẻo của cuộc đời tôi.

_Cô đã thỏa mãn tính cách hiếu động của mình đủ rồi chứ ? Nếu đủ rồi thì hãy mau xuống đây, đi vào nhà ăn cơm, sau đó tôi và cô còn phải đi ra sân bay nữa.

Nghe giọng nói trầm của hắn ở dưới đất trong khu vườn. Tôi sợ hãi đến nỗi suýt chút nữa là té nhào xuống đất.

Tên độc ác ! Hắn định giết chết tôi chắc ? Hu hu hu ! Sao lần nào hắn cũng xuất hiện bên cạnh tôi giống như quỷ hút máu người thế này hả trời ?

Tôi khóc không ra nước mắt, nỗi khổ của tôi thấu đến tận trời xanh.

Tôi trừng mắt nhìn hắn. Lúc này tôi rất muốn nhảy xuống trước mặt hắn, sau đó đấm cho hắn vài cú vào mặt. Hừ ! Tôi đâu có ngu mà làm theo lời hắn. Đi vào nhà theo hắn, để hắn có cơ hội xử phạt tôi sao ? Tôi là người yêu tiền, nhưng còn yêu mạng của mình hơn. Mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, tôi tuyệt đối không chịu đi vào, hay muốn đi công tác cùng với hắn. Hắn nên chọn một người khác. Trong công ty của tôi có rất nhiều nhân viên ưu tú, tôi tin rằng hắn không cần đến một nhân viên quèn và không biết gì nhiều như tôi.

Thấy tôi chỉ ngồi xổm trên tường bao loan mà không chịu xuống, giọng hắn trở nên sắc lạnh.

_Cô bị điếc đúng không, hay cô không hiểu tôi đang nói gì ?

_Anh buông tha cho tôi đi có được không ? Công việc trợ lý riêng của anh, tôi không cần nữa. Anh có thể bổ nhiệm một nhân viên khác vào vị trí đó của tôi. Còn chuyến công tác lần này, tôi cũng không muốn đi cùng với anh. Tôi chưa từng đi công tác, công việc quen thuộc của tôi là quản lý nhân sự. Tôi không biết gì về đàm phán với các đối tác cả. Đi cùng với tôi, anh sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nếu đã biết trước được điều đó, anh nên xa thải tôi đi.

Hắn không thèm để ý đến lời nói của tôi, cũng không quan tâm tôi có chấp nhận là nhân viên dưới quyền của hắn không.

_Tôi bảo cô xuống ngay, cô đừng để tôi phải gọi bảo vệ lên đó để mang cô xuống.

Tôi cố gắng giữ thăng bằng, sau đó từ từ đứng dậy. Đứng ở vị trí trên cao so với hắn, tôi thấy mình tự tin hẳn.

_Anh đừng ương bướng và cố chấp nữa. Dù trước đây, tôi đã từng làm chuyện khiến lòng tự trọng của anh bị thương tổn, thì tôi mong anh hãy bỏ qua cho tôi. Lúc đó tôi say rượu, tôi lại nghĩ mình sắp chết, nên tôi mới hành động một cách hồ đồ như thế. Nhưng chẳng phải tôi đã trả tiền cho anh rồi còn gì. Coi như anh ban cho tôi một chút ân tình được không ? Tôi thật sự không thể chịu nổi tính cách lạnh lùng và đáng sợ của anh. Tôi đi đây, tôi hy vọng sẽ không bao giờ còn phải gặp lại anh nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play