Thư mở cánh cửa sân thượng ra, ngó đầu vào nhìn xung quanh.

Quả đúng như suy đoán, Huy đang nằm ở sát lan can, chân vắt chữ ngũ, một tay để trên bụng, tay còn lại gác trên trán.

Bộ dáng lười biếng nằm lăn nằm lóc này không khác gì một tên đầu đường xó chợ.

Thư cười khổ lắc lắc đầu tiến lại gần phía Huy, nó giơ chân lên đá nhẹ vào người hắn:

- Ê, trời sắp tối rồi! Dậy đi!

Huy bỏ cánh tay đang gác trên trán xuống, nheo mày dùng giọng ngái ngủ hỏi:

- Ai vậy? Rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao mà tự nhiên đi quấy nhiễu giấc ngủ của người khác!?

Nó tiện chân đạp tiếp phát nữa, lần này mạnh hơn ban nãy.

- Còn hỏi ai nữa! Bụt hiện hình đây con!

0Hắn ngồi hẳn dậy, dụi dụi mắt. Nhìn rõ là thư thì không khỏi ngạc nhiên:

- Làm thế nào mà cô ở đây?

- Đi lên, còn làm thế nào nữa!

Hắn hơi nhướng mày:

- Có việc gì không? Sao quấy rầy tôi ngủ?

- Hừ, mặt trời sắp lên thiên đỉnh rồi còn ngủ! Tất nhiên là có việc mới đến tìm rồi!Má mì anh đến tìm anh đó!

- Mẹ tôi?

. . .

Huy nhìn bọc vải trong tay mẹ mình, nhìn vẻ mặt bà tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, mi tâm giữa trán hơi nhíu lại:

- Sức khỏe mẹ đã yếu vầy còn đi đến tận đây? Con đã bảo mẹ không cần làm cơm trưa cho con rồi mà!Con không cần ăn trưa!

Người phụ nữ kia đối diện với lời mắng mỏ của con trai mình nhưng không hề tức giận, ngược lại còn kéo tay hắn, đặt hộp cơm được gói cẩn thận vào rồi cười điềm đạm:

- Đừng nhịn ăn nhiều quá, ráng mà giữ sức khỏe nghe con! Mẹ không làm được gì cho con, đây là việc duy nhất mà mẹ có thể làm.

Huy giơ đưa lại hộp cơm cho mẹ mình, vẻ mặt lạnh tanh nói:

- Mẹ mang về mà ăn, con vẫn khỏe, sau mẹ đừng lo lắng mấy việc thừa thãi này! Hãy ở nhà nghỉ ngơi – đó là việc duy nhất con cần ở mẹ. Vậy thôi, mẹ không cần làm gì hơn!

Vẻ mặt người phụ nữ kia mang một vẻ tổn thương cùng bất lực, tay cầm hộp cơm mà hơi run lên.

- Mẹ về đi, đi đường cẩn thận.

Không biết là vô ý hay cố tình không để ý đến bộ dạng như sắp khóc đến nơi của mẹ mình, Huy thẳng thừng quay mặt đi, hướng cầu thang mà bước tới.

Thư nãy giờ đứng bên cạnh thấy vẻ thương tiếc của hắn đối với mẹ nhưng lại kiên quyết tỏ ra lạnh lùng thì tức giận không thôi.

Tên này rõ ràng rất quan tâm lo lắng cho mẹ mình, nhưng là không biết cách thể hiện điều đó. Thật ngốc!

Thư cầm hộp cơm trên tay người phụ nữ kia, xác định là hộp nhựa mềm bèn không thương tiếc nhắm đầu người đang định bước lên cầu thang kia mà ném.

CỐP!

- Ui da!

Một phát “headshot” làm làm Huy đau ôm đầu đau điếng. Hắn bất mãn nhìn về phía Thư:

- Cô làm quái gì vậy? Điên à?

Thư hùng hùng hổ hổ chống hông quà quát:

- Anh rốt cuộc thích ăn cơm hay ăn hộp? Mẹ mất bao tâm huyết chuẩn bị đồ ăn rồi tốn công đi đường xa đến đưa cơm cho con trai mà con trai vô tâm đuổi phắt về, nếu là con tôi thì tôi kiếm cục gạch nhét thẳng vô mồm cho no mấy ngày luôn! Tôi biết anh lo lắng sức khỏe của mẹ, nhưng cách anh làm chỉ càng khiến mẹ mình khỏe bệnh yếu tim, tiều tuỵ dần vì tủi thân. Đồ ngốc!

- Cô…

- Thèm vào nói với anh! – Thư hừ lạnh một tiếng, nó quay sang vỗ nhẹ vào vai người phụ nữ bên cạnh, nở nụ cười tử tế nhất có thể mà nói – Bác gái, bác yên tâm, con bác con sẽ chịu trách nhiệm…éc, không, là con sẽ xử lý, bác cứ đi đường cẩn thận!

Người phụ nữ kia nghe vậy thì nhìn Thư bằng ánh mắt cảm kích, nhưng vẫn xen lẫn trong đó sự bất an.

Thư cùng Huy đưa mẹ hắn ra đến cổng trường. Hắn kể từ lúc đó thì không có nói thêm bất cứ câu gì, có lẽ là giận dỗi.

Nhìn bộ dạng lớn đầu mà mắng cái liền tự ái kia, Thư không nhịn được bật cười, nó dùng khuỷu tay huých vào hông hắn.

Huy nhăn mày nghiến răng nói:

- Cô lại lên cơn nữa à?

Nó nhếch miệng cười gian:

- Nè, “giựn” à?

- Hừ, hơi đâu mà giận! Cô thích làm gì thì làm, tôi đi lên sân thượng đây!

BÁP!

Nó giơ tay đập vào gáy Huy, hắn xoa xoa gáy nổi đóa gắt lên:

- Cô đúng là điên nặng rồi!!

- Tên não phẳng này, ngoài ngủ ra thì vẫn là ngủ! Anh đến đây hôm nay để làm gì anh biết không hử?

- Lễ kỉ niệm thành lập trường.

- Vậy mà còn tính cúp cua đi ngủ nướng??!

- Xuỳ! Đi cho đủ quân số thôi! Tí thông báo điểm danh xuống là vừa!

Thư dùng hết lực kéo tay Huy lại, nó phồng má trợn mắt mà ra lệnh:

- Không được trốn, sắp đến thời điểm cắt bánh rồi, có nhiều trò vui lắm!

Huy đẩy tay nó ra, lắc đầu thở dài:

- Không hứng thú.

Nó ghìm chặt tay hắn lại, nheo mắt nguy hiểm:

- Hỏi lần cuối, đi không?

Huy nhìn bánh kem trong tay, nhíu mày lại, cuối cùng kết luận một câu kinh điển:

- Bánh kem gì mà toàn bánh với kem, chả có gì hay!

Thư bĩu môi đưa ngón trỏ ra ấn vào trán Huy:

- Bánh kem không có bánh và kem thì có khỉ gì!?

Huy bỏ một miếng bánh vào miệng, nhóp nhép nhai rồi gật gà gật gù:

- Ờ, cũng ngon đấy chứ.

Nó nghe vậy liền vênh mặt một góc bốn lăm độ không đỏ mặt một chút nào mà “chém gió”:

- Hô, đã bảo rồi mà! Còn nữa, chẳng qua chưa có Thư thiên tài đây nhúng tay vào thôi, chứ không thì ngon hết sảy luôn cho coi!

- Xời, nghe đâu Thư thiên tài của chúng ta là chúa phá hoại mà nhỉ?

- Éc… – Nó rụt đầu cười khan – Ha..ha…bánh ngon quá ha!

- Hắc, tôi chỉ đoán bừa thôi, không ngờ trúng, hên thật!

- Ừm…thì có làm vỡ răm ba cái đĩa thôi, không có gì to tát cả.

- Ờ, không to tát… – Huy lơ đãng cười, sau đó hắn đột ngột khoác tay lên vai Thư, âm trầm nói – Mà nè, cô đưa tôi đến chỗ đông người thế này, không sợ tôi sẽ hành nghề trộm cắp sao?

Nó thản nhiên đáp lại:

- Không, nếu anh dám làm thì tôi không đảm bảo sẽ không cho anh nốc ao đâu!

Hắn ghé sát vào tai nó thì thầm:

- Thế có nghĩa là cô vẫn muốn ngăn cản tôi?

Thư lắc đầu nguây nguẩy:

- Tôi không anh hùng cứu thế vầy, mỗi người có một cuộc sống riêng và một con đường riêng buộc phải chọn lựa dù đúng hay không. Tôi sẽ không đi qua con đường của anh, không ngăn cản lựa chọn của anh. Nhưng đừng xiên con đường của anh qua lối mòn trước mặt tôi, đồng nghĩa với việc anh muốn làm gì cũng được, nhưng chỉ cần đừng làm trước mặt tôi, tôi sẽ coi nó như chưa từng tồn tại.

Huy thâm thuý nhìn Thư, hắn mỉm cười như có như không:

- Tôi nghĩ muốn trộm…

- Ờ, cứ thử thì biết!

- …Đấy là cô nói nhé, được, tôi muốn trộm trái tim.

Thư tròn mắt nhìn Huy, tiếp đến, nó đột nhiên phì cười:

- Haha, ý tưởng hay, để xem nàng “thiếu lứ” nào mắc cần câu.

- Ui dào, mãi mới phát ngôn được một câu ra hồn người mà cô lỡ nào chà đạp vầy, thật biết tổn thương người!

Thư quệt một lát bánh kem vào má Huy:

- Đây, ủng hộ cho cái dự án lớn lao của anh!

- Thưởng ít thế!

Huy cũng không kém thế, hắn kéo tay Thư lên, liếm nhẹ vào đầu ngón tay dính kem của nó.

Nó giật mình rụt tay lại chà lau vào áo Huy, nhăn mặt mắng mỏ:

- Eo ôi bửn thế! Vẫn còn thèm bánh à? Chưa đầy ba phút đã ăn hết cái bánh bự tổ chảng rồi, đừng nghĩ tôi cho!

- Haha.

Hai người cứ mải đùa giỡn mà không hay ở một góc có hai người đang chằm chằm nhìn mình.

- Người trong lòng của cậu có vẻ tình tứ với thằng cha kia nhỉ? Nè Phong, đang ghen à?

Cô gái xinh đẹp đứng cạnh cùng Phong chứng kiến hết toàn bộ hành động của hai người kia, thấy phong nãy giờ cứ trầm ngâm không nói gì làm cô cảm thấy rất thú vị.

Cô, Trần Thuý An – cô bạn gái từ Đức trở về trong lời đồn của bàng dân thiên hạ – chị họ gã và cũng là người biết rõ toàn bộ những nguồn gốc của mọi hành động mà gã làm cho đến bây giờ.

Phong trầm mặc dựa người vào tường, tay cho vao túi không dị nghị một câu gì.

An nhìn về phía hai người đang tình tình tứ tứ kia mà lắc đầu tội nghiệp cho Phong. Cảm giác yêu một người mà không đủ tự tin nắm chắc phần trăm sẽ được đáp trả thật là khổ!

Cô thông qua cô Huyền – cô ruột của cô và là mẹ Phong mới biết được nhiều chuyện cực thú vị.

Phong luôn đặt mục tiêu trở thành người hoàn hảo trong mắt Thư mà cố gắng, nhưng không cho phép ai trong gia đình được tiết lộ ra.

Con bé luôn cố gắng học tập vì mục tiêu đứng đầu trường, nên gã thường xuyên trước kì thi thức trắng đêm mà điên cuồng học để trèo lên và luôn giữ vị trí đầu bảng.

Đứng đầu bảng làm gì? – An lúc đó đã ngây người hỏi cô một câu ngớ ngẩn như vậy và cũng nhận được một đáp án ngớ ngẩn không kém: vì muốn Thư luôn lấy gã làm mục tiêu, luôn ngưỡng mộ nhìn về phía gã.

Thời điểm con bé cuồn phong cách của các ộp pa Hàn Quốc, Phong đi nghiên cứu mấy tạp chí hàn quốc để tìm ra một phong cách ăn mặc sành điệu như Thư muốn. Cũng chỉ để nó mơ màng ngắm gã suốt ngày.

Năm cuối cấp hai, Thư bắt đầu chán nhạc nhẽo phim ảnh chuyển sang xem đấu vật tự do, bóng đá và bóng rổ.

Nó cuồng nhất là bóng rổ, mấy trận NBA trên kênh True. Thậm chí còn ra hẳn sân bóng rổ ở gần khu nhà xem mấy ông anh cao to chơi bóng rổ mỗi buổi chiều, còn tít mắt khen không ngừng và ước mơ muốn làm cao thủ bóng rổ. Phong cũng không kém thế, gã quyết định học bóng rổ.

Cứ vậy, mỗi ngày bốn giờ sáng đã dậy và tập bóng. Để rồi sau đó dạy cho Thư.

Lý do, cũng vẫn chỉ là muốn Thư ngưỡng mộ mình.

Dù là cái gì, chỉ cần Thư thích là Phong bất chấp để làm.

Nhưng mỗi lời yêu mà đến bây giờ gã chẳng dám nói, nguyên do sợ Thư không thích gã, sợ như vậy quan hệ của hai người sẽ không giống như trước nữa. Tóm lại đủ ngàn lẻ một cái nỗi sợ.

An cũng tựa người vào tường, cô bâng quơ nói:

- Cẩn thật không tuột tay đấy. Cậu đề bạt chị đi cùng tiếp khách mà không phải Thư chẳng phải vì muốn con bé ghen sao? Sao giờ chuyển thành cậu rồi? Ủ rũ vậy? Tính từ bỏ sao?

Phong nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Thư là của em, em không cho phép ai được ở bên Thư, không ai xứng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play