Hội ẩm thực hôm nay quả thực rất náo nhiệt. Náo nhiệt thế nào ư?

Ừm, dao nĩa bay liệng, bánh kem tung cánh giữa không trung.

Mọi chuyện bắt nguồn từ hai tên Siêu song sinh thừa cơ làm bừa úp bánh vào đầu hội trưởng Ẩm thực, xong sau đó chạy loạn vào trong phòng hội ẩm thực làm anh ta không phát hiện ra được ai là người vừa úp bánh vào đầu mình.

Mọi người cũng vì thế mà

Tức mình, hội trưởng ẩm thực cắt hai phần bánh nhắm cả hai mà ném. Rất tiếc là hai tên khốn nạn ấy tránh rất ngon lành cành đào, bánh chao liệng dính ngay vào mông một thành viên trong hội ẩm thực, cái còn lại ập thẳng ngực một cán bộ nữ lớp mười.

Kết quả chiến tranh nổ ra và tình hình nó gay gắt đến tận giây phút này.

Cứ thế dần dần, một sơ xảy gây chiến thành ra một cuộc tàn sát nhau bằng bánh kem thẳng đến cả đám đều nhem nhuốc hết cả mới biết đường dừng lại.

Làm bánh kem là cả một quá trình kì công, nhưng bôi bánh ra rồi để mà dọn lại càng kì công hơn nữa. Và tất nhiên người dọn là Siêu song sinh.

Để bắt được họ dọn tất cả là nhờ quyền cước karatedo của Oanh. Ban đầu, nhỏ lồng lộn kéo chân cả hai siêu, lết áo họ lau nhà.

Sau cùng em gái hội trưởng Ẩm thực thấy thương tình bèn “lỡ tay” xé áo họ ra mỉm cười phúc hậu bảo cả hai Siêu đi lau nhà.

Duy thì không biết đã biến đâu mất tiêu, Phong không hiểu sao cứ ngồi yên đọc sách, không, đọc gì mà cầm sách ngược cơ chứ!

Thư đoán, gã ngồi nghĩ vu vơ gì đó rồi, mà chị gái hot girl khối mười hai kia cũng không thấy đâu.

Nếu đoán không nhầm thì gã chính là buồn tình ngồi tương tư rồi!

Về phần tên Huy, hắn nhảy tót lên ghế sofa nằm ngủ, dùng một cuốn tạp chí play boy che mặt. Đúng, tạp chí play boy - “đệ ruột” của hội trưởng Ẩm thực, được giấu xuống ba tấc đất nhưng vẫn bị đào lên, rất tiếc bản thân anh ta chưa hay biết bảo bối của mình đã được “vinh dự” đưa ra ngoài ánh sáng.

Nhàm chán một lúc, tất cả đều hết trò để quậy, con bé Trâm quyết định xung phong ra trận bày trò.

Nó đứng trướng toàn thể mọi người hùng hồn tuyên bố:

- Chúng ta sẽ chơi một trò, tui sẽ chọn ra hai tên con trai hoặc một nam một nữ, mỗi người sẽ ngậm một đầu bánh ống bơ sữa ở chiếc bánh kem kia và cùng ăn hết trong vòng mười giây, quá mười giây hoặc bị rơi nếu không sẽ phải hôn nhau!

Đây sẽ là trò cũ rích nếu như không có thêm vế sau: “cùng ăn hết trong vòng mười giây, quá mười giây hoặc bị rơi nếu không sẽ phải hôn nhau”. Hơn nữa, nhỏ Oanh cũng ham hố làm người chủ trì. Có hội trưởng karate ở đây, ai làm phản có đường đi húp cháo, cho nên chẳng người nào dám ho he.

Trâm có bảo kê càng được thể hào hứng, nhỏ dứt khoát tuyên bố:

- Quyết định, câu lạc bộ bóng rổ toàn nam lãnh đạn trước. Người được lựa chọn là đội trưởng đội bóng rổ và cao thủ của đội bóng. Không phàn nàn, lời đã nói không rút lại!

Thư “may mắn” trúng độc đắc, cùng với cao thủ đội bóng rổ là người mà tất cả các thành viên đội bóng đều dồn hết ánh nhìn về phía đó. Người đó còn rất vui vẻ tự nhiên mà nói:

- Được thôi, chơi hết mình!

. . .

Thư bối rối không dám ngước lên nhìn người làm tim mình đập mạnh đang đứng trước mặt, nó lúng túng cầm một đầu chiếc bánh đưa lên cắn nhẹ rồi hướng đầu kia về phía Phong.

Gã rũ mắt xuống, tay đặt lên vai nó, hơi khom người chậm rãi gặm lấy.

Thư luống cuống cố gắng kiễng chân lên ăn hết phần bánh của mình. Gã đã cao thì chớ, lại không chịu phối hợp cúi xuống làm nó với phát cực.

Nhìn bộ dạng ung dung của Phong làm nó có cảm giác hơi lo lắng và hồi hộp.

Oanh đã đếm đến quá năm nhưng cử chỉ của gã so với ban đầu chẳng khác là bao.

Nó bất an túm lấy vai áo Phong, ra hiệu ý bảo gã đẩy nhanh tốc độ lên.

Nhưng đột nhiên, Phong nhìn thẳng vào mắt nó làm nó cả người cứng đờ.

Không kịp suy nghĩ, bàn tay gã đã vòng ra phía sau ôm lấy nó, kéo nó về phía gã, bao gồm cả môi.

Thay vì ăn bánh, Phong điên cuồng. nuốt lấy môi nó.

Gã dùng một tay ghìm chặt gáy nó, ép hai người dính sát vào nhau.

Thư có thể nghe thấy tiếng thét chói tai, tiếng hò reo, huýt sáo vang lên. Tuy nhiên, mọi thứ đều trở nên hỗn độn.

Phong dùng lưỡi đẩy miếng bánh sang miệng nó, tiếp tục hôn nó thật sâu.

Thư vùng vẫy đấm mạnh lên vai Phong, cố gắng đẩy gã ra nhưng không làm gì được bởi cánh tay gã khóa chặt lấy người nó, kéo cả người lơ lửng trên không.

Thư không biết làm sao, chỉ còn cách bấm móng tay mình vào bả vai Phong.

Khó thở đến chết mất!

¤ ¤ ¤

- Ưm…

Thư nhíu mày khó khăn cố gắng nghiêng người về phía sau để tránh đi bờ môi của Phong nhưng gã giữ chặt gáy làm nó không sao cử động được. Cả người bị nhấc bổng lên, chân không cách nào chạm xuống mặt đất được làm nó càng thêm hoảng sợ, tay túm áo gã làm nhàu hết lên.

Thư không biết Phong rốt cuộc là suy nghĩ gì mà lại đi hôn nó, nhưng nó chỉ biết rằng mình sắp nghẹt thở đến nơi.

Đầu rối ren tới mức thậm chí quên mất những tiếng hô hào xung quanh, quên luôn đây là nơi nào.

Mãi đến khi Thư như sắp xỉu luôn vì nghẹt thở, Phong mới chịu buông nó xuống.

Nó bất thăng bằng lao về phía trước nên liền theo bản năng bám lấy vai Phong.

Gã đưa tay đỡ lây nó cười gian:

- Muốn chơi tiếp?

- Phong… – Nó đỏ mặt ngước lên nhìn về phía gã – …Phong vừa làm quái gì…

Gã nhún nhún vai thản nhiên ngắt lời nó:

- Đã chơi thì phải chơi cho hoàn tráng, vậy mới vui!

- Phong…cái đồ…đi chết đi đồ khốn!

Mặt Thư sa sầm lại, nó tức tối đá thẳng vào chân gã rồi giận dỗi bỏ đi, chạy thật nhanh đến bãi để xe lấy xe phóng về luôn. Phong từ phía sau lớn tiếng gọi cũng không thèm quay lại.

Phong nhìn thư phóng xe chạy chối chết mà không khỏi thở dài thườn thượt ủ rũ đi vào trong.

Cả đám loai choai tư tưởng vốn đen tối lại vừa chứng kiến một màn cưỡng hôn đã mắt thì không nhịn được tò mò đứng chen chúc nhau ở cổng lớn, thò đầu ra ngoài hóng hớt.

Phong quay người lại thì đối diện ngay mười mươi con mắt đang lóe sáng rạng rỡ ngời ngời như vì tinh tú trên trời cao.

Cả bọn thấy Phong bước vào, không hẹn cùng nhoẻn miệng vừa cười thâm thuý, vừa đồng thanh lên án:

- Ghê thật, biết rồi nhá!



CỘC CỘC.

- Thư ơi, mở cửa!

Phong đứng trước cửa phòng Thư, trên tay cầm chìa khóa cửa nhưng vẫn gõ cho lịch sự rồi tính sau.

Thư bên trong nằm trùm chăn kín đầu, úp mặt xuống gối tự kỉ, nghe thấy tiếng gõ cửa liền phụng phịu gắt lên:

- Phong tốt nhất biến đi! Thư không muốn nhìn thấy bản mặt Phong!!

- Mở cửa đi đã!

Nó chắc nịch đáp lại:

- Không mở!

- Mở đi mà!

- Không!

Phong trầm mặc vài giây rồi thấp giọng hỏi:

- Mở hay không nè?

Càng vậy Thư càng kiên quyết:

- Không là không! Khóa rồi, không mở!

Bên kia cánh cửa đột nhiên lâm vào trạng thái im lặng. Thư nhổm đầu dậy, không thấy động tĩnh gì nữa thì bản tính trẻ con phụng phịu bĩu môi trùm chăn tiếp tục nằm ườn ra.

Phong đúng là đồ khó ưa! Đồ đáng ghét! Đồ chết giẫm!

Vậy mà dám lấy nụ hôn đầu của nó ra đùa giỡn, lại trước mặt biết bao nhiêu người như vậy. Thử hỏi mai nó đến trường còn mặt mũi đâu ra mà đối diện với các bạn chứ!?

Hôn kịch liệt như vậy rồi nói mỗi câu phủi sạch tội lỗi, coi tất cả chỉ là đùa giỡn. Làm Thư cứ nghĩ lại là tim lại đập liên hồi.

Nó đưa ngón tay lên bất mãn chà lau môi giống như làm vậy thì sẽ quên đi được những gì đang xảy ra vậy.

CẠCH.

Âm thanh cửa mở khe khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Đây là lầu hai, và Phong đường hoàng nhẹ bước vào trong phòng tiến về phía Thư giống như một kị sĩ bóng đêm, không, kị sĩ ban ngày thong thả mà hiên ngang bước đến bên công chúa.

Giả dụ như gã mà là trộm thì quả này Thư mất trắng!

Nó không hay biết mà vẫn cứ trùm chăn kín đầu, nằm sấp trên giường nghĩ vu nghĩ vơ.

Phong cười ranh mãnh ngồi xuống giường, xoay người, cũng nằm sấp nhưng là nằm trên người Thư.

Nó giật thót mình, vung tay tốc chăn lên, ngoái đầu nhìn xem là “thứ” gì nặng trịch trên vai mình.

Phóng đại ngay tầm mắt nó là khuôn mặt Phong đang tủm tỉm cười mờ ám.

Đột ngột mặt đối mặt với người đã làm mình nghĩ ngợi đến ngây ngốc suốt cả buổi trưa, Thư không khỏi lúng túng, lắp ba lắp bắp hỏi:

- Phong…s…s..ao…sao cậu…

- Ba mẹ Thư bảo nếu Thư không chịu mở cửa thì tùy tiện dùng bất cứ phương pháp gì mà chui vào. Và, hết!

Gân xanh trên trán thư trồi lên trên khỏi da mặt, nó đẩy người Phong ra xa.

Tuy nhiên nào có dễ vậy!

Phong chẳng những không xi nhê tí nào, thậm chí còn ung dung chống cằm nhìn nó mà hòa ai hơi cong khóe môi:

- Còn giận sao?

Nó đưa ngón trỏ đẩy khuôn mặt gã sang một bên, bĩu môi trắng trợn chối cãi:

- Hừ, ai thèm giận chứ! Cùng lắm giống như muỗi đốt cột điện, chẳng có gì phải giận!

- Thế có thích muỗi đốt nữa không?

Nó đỏ mặt đập cái đốp vào trán Phong:

- Đốt cái đầu cậu ấy! Bửn kinh có gì mà thích! Biến chỗ khác, người cậu như cái tạ thịt di động ấy!

- Thế hết giận chưa?

Nó khó chịu quát lên:

- Vậy thì đừng bao giờ lặp lại hành động điên khùng đó! Đùa giỡn cũng có giới hạn!

Phong nghe vậy đột ngột trầm mặc, gã rũ mắt xuống hỏi bâng quơ:

- Cậu ghét tớ làm như vậy sao?

Thư không mảy may suy nghĩ bèn thẳng thắn đáp lại:

- Tất nhiên rồi! Ghét cay ghét đắng luôn ấy!

Bị đùa giỡn như vậy, bất cứ người nào cũng giận dữ chứ huống chi là một đứa con gái như nó!

- Vậy sao…ra là Thư ghét Phong hôn Thư đến thế. Vậy thì…kệ Thư! Thích hay không Thư không có quyền chọn lựa!

Gã mím môi nhổm dậy, cầm con gấu bông màu nâu ở góc giường Thư, phụng phịu ngồi bứt từng cọng lông.

Thư nheo mắt giựt lại con gấu bông trên tay gã, ôm gọn gấu vào trong lòng mình chu môi hỏi:

- Ai cho Phong nghịch con gấu bông yêu quý của tớ?!

- Thèm vào, gấu xấu òm!

” Ôm con gấu xấu xí ấy, tớ thà ôm cậu còn hơn! ” – câu này Phong suýt nữa thì buột miệng nói ra nhưng gã biết thừa lỡ mà nói ra thì phải làm, mà dám động đậy thì Thư trăm phần trăm sẽ không thèm nhìn mặt gã nữa. Nếu Thư không đi quá giới hạn cho phép của gã, gã cũng sẽ không có những hành động quá thái. Quyết định vậy!

Phong trèo lên bàn học của Thư, lấy từ trong hộc bàn ra mấy quyển truyện Conan mà gã để trong đó để thỉnh thoảng sang đây chơi lấy ra đọc giết thời gian.

RENG RENG!

Tiếng chuông điện thoại để bàn dưới nhà vang lên. Mẹ Thư nhấc máy lên nghe, đầu giây bên kia nói gì đó chừng vài phút, bà rời ống nghe ra, hướng lầu bên trên mà hô:

- Thư ơi có bạn gọi nè!

Thư bước xuống, nhanh nhẹn tiếp ống nghe và đưa lên tai:

- Alô?

Một giọng nữ ồm ồm phát ra:

- “ Alô, tôi Thu Minh nè bà! “

Nó ra vẻ ngạc nhiên bật thốt lên:

- Wow! Sao tự nhiên rồng vàng lại hỏi thăm giun đũa thế này!

- ” Hừ, thích chết hà con khỉ kia! “

- Thế bà gọi tui có việc gì hông?

Giọng điệu Thu Minh có vẻ như trầm xuống:

- “ Ừm…tôi thất tình… “

- Oh~ Nhưng bà là yêu đơn phương con gái hay con trai?

Nhỏ nghe vậy lồng lộn quát lên:

- ” Bà là đang muốn kiếm người đánh nhau phải hông? Muốn solo ngay và luôn không hử?? “

Nó ha hả cười:

- Đùa tí cho có không khí thôi mà! Ừ, “tê bình phương” rồi thì sao nữa?

- ” Ờ…thì tôi quyết định rồi… “

- Hử?

- ” Mai chúng ta đi meeting đi! “

- Meeting?

- ” Đúng, hai giờ chiều mai, tôi sẽ đến nhà make up cho bà, cấm trốn! “

- WTF?

- ” Tút…tút…tút… “

Chưa kịp để Thư hiểu cái mô tê gì thì nhỏ đã cúp máy, để lại nó vẻ mặt mờ mịt nhìn cái ống nghe.

*

* *

Buổi chiều, trong phòng lớp 11B3.

Các học sinh đểu tập hợp đông đủ, mọi việc đều đã được thảo luận và chuẩn bị chu đáo từ trước, bây giờ chỉ còn mỗi việc thay trang phục và mở cửa nhà ma.

Theo như sắp xếp, Thu Minh đóng vai xác chết sống dậy, Duy thì quỷ chết oan bị nhét vào chiếc hòm lớn. Lớp trưởng làm chiếc đầu trên nóc tủ chỉ làm một việc duy nhất là thò đầu qua lỗ đã đục và đứng im trợn mắt đỏ ngầu lên. Siêu song sinh làm ma sinh đôi bị quấn trong chiếc chăn treo lủng lẳng trên cây. Phong có nhiệm vụ làm thầy cúng đuổi tà bị điên cứ chạy lung tung nói linh tinh.

Nghĩ lại hôm trước Phong tập một màn này làm cả lớp run run ôm bụng mà không dám cười vì sợ bị ăn đòn. Thu Minh thì đúng là xác chết sống dậy thực thụ bởi động tác cứng nhắc, lại thêm đầu hơi ngoẹo đi trông vô cùng nghệ thuật. Duy bị nhét trong chiếc hòm cũ kĩ lại thỉnh thoảng phải hú lên đòi mạng nghe giống ma chết đói hơn là chết oan. Hội trưởng hội Cosplay thì đeo kính sát tròng đổi màu mắt thành đỏ, căng lồi mắt ra mà trừng, trông…thật ngu! Hai tên song sinh thì bị treo ở ngoài lan can tầng hai, đặt đệm ở dưới nên không lo, nhưng lo cái thỉnh thoảng lại thấy một trong hai thốt lên: ” Ngứa mông làm sao gãi? “, hay đại loại như ” Có cục ghèn ở mắt cần cậy gấp. “, …blad, …blad… Hội trưởng Cos dặn:

” Nếu hôm nay dám thở ra những câu kiểu như hôm tập duyệt thì treo cả hai lên sân thượng phơi nắng phơi mưa, điều hòa không khí! “

Còn về phần Thư, nó đóng vai ma nữ áo dài tự tử sau cánh cửa…nhà vệ sinh. Nhưng vấn đề không phải ở đó, vấn đề là nó sợ ma! Mà hội Cosplay hóa trang chẳng khác gì thật!

Nhìn chính mình trong gương mà còn cảm thấy sợ hãi chứ huống chi còn đứng trong cả một mê cung được dàn dựng muốn rợn người để dọa ma người khác! Chỉ sợ mình bị dọa trước thôi!

Thư ngồi co ro trên bệ bồn cầu của một nhà vệ sinh giả được dựng lên chân thực với máu đỏ ngòm loang lổ trên tường và trên sàn nhà.

Nhiệm vụ của nó thật sự là vô cùng vô cùng nan giải. Nó vào vai một nữ sinh với thảm kịch tàn sát bí ẩn trong nhà vệ sinh.

Nghe đồn, mà không phải nghe đồn, chính xác Thư nghe một câu chuyện nói về sự kiện của trường từ lời kể của Long lé – lớp trưởng kiêm hội trưởng Cosplay vốn nổi tiếng đồi bại kia. Người ta nói rằng nữ sinh ấy móc mắt và cứa cổ tự sát trong nhà vệ sinh vào ngày lễ kỉ niệm trường, nhưng hắn bảo, cổ bị cưỡng xong sát.

Dù không biết là thật hay giả, nhưng hắn ta còn cảnh báo nên cẩn thận nếu như soi gương mà thấy một hình ảnh giống mình trong đó nhưng không có khuôn mặt.

Chính vì thế, xung quanh Thư có những ba cái gương lớn nhưng nó chẳng dám nghiêng đầu một milimet nào. Cho dù không có ma thật thì nhìn bản thân mình cũng đã muốn rợn tóc gáy. Nhưng Thư không thể làm gì khác hơn là mòn mỏi ngồi đợi Phong đến. Vừa rồi, trước khi nhốt vào đây nó đã ném cho Phong một ánh mắt cầu cứu.

Thư muốn bỏ đi nhưng lớp trưởng bảo các bạn khác sẽ đình công nếu Thư được đặc xá. Nó chắc chắn Phong sẽ đến bởi Phong biết nó rất sợ ma.

CẠCH

KÉT

Trong lúc Thư đang run sợ đến sắp khóc, tiếng chốt cửa bị gạt ra cùng tiếng mở cửa vang lên phá vỡ bầu không khí âm u tĩnh mịch đến đáng sợ.

Ngay khi không gian bên ngoài mở ra trước mắt, Thư thấy một bóng dáng cao lớn trước cửa, nó không thèm suy nghĩ mà nhắm mắt nhắm mũi lao về phía trước, ôm chặt lấy người kia, theo bản năng hô lên:

- Phong! May quá Phong đến rồi!

Người kia cử động cứng nhắc vỗ về lưng thư, trấn an nó:

- Nè, bình tĩnh nào! Tôi không phải cái thằng nhóc hàng xóm nhà bên cô đâu!

Thư khó hiểu ngước lên nhìn người mà nó vừa vồ vập ôm lấy. Thật không ngờ, người đó lại là Huy.

Nhưng chưa kịp thốt lên câu hỏi biểu hiện sự kinh ngạc nào, tên khó ưa kia liền chặn họng nó:

- Oh! Nhìn người trong gương kìa!

Nó giật mình vô thức vùi mặt vào lồng ngực Huy, hai tay vòng qua hông hắn ôm thật chặt, cả người như muốn dính lấy hắn.

*

* *

Trước đó, ở một nơi nào đó, trong mê cung ma đó, có một người nào đó, đang làm trò gì đó.

Đương nhiên trong nhà ma thì một là dọa ma hai là chơi ma rồi!

Tuy vậy, vẫn có trường hợp ngoại lệ là một thầy cúng, hông đeo chuông bạc, tay cầm chổi lông phất phơ đuổi tà.

Phong – trong vai thầy cúng với nhiệm vụ miệng hú hú và chân chạy lăng xăng. Gã đang trên đường đi tới chỗ Thư.

Hơn ai hết, Phong biết Thư rất nhát ma. Nếu buộc nó chọn giữa xem phim ma trong bóng tối một mình với xem hentai giữa ban ngày trên hè phố đông người thì nó thà chọn xem *hentai còn hơn!

(*Phim hoạt hình XXX của Nhật.)

Mà không, dù không phải chọn lựa thì hentai chính là món khoái khẩu của Thư. Nó từng bảo thích xem hentai, thí nghe tiếng kêu của nhân vật hoạt hình bởi nó vui tai. Thư thường tắt ti vi đi, cắm loa vào và chỉ nghe tiếng.

Phong thì không có gì bàn luận, gã chỉ hỏi Thư một câu duy nhất: “Thư có muốn Phong giúp Thư ‘kêu’ như vậy không?”. Kết quả tất nhiên là bị đánh cho lên bờ xuống ruộng!

Phong khác Thư, gã rất thích phim ma và nhất là kinh dị Mỹ. Gã cảm thấy phim kinh dị Mỹ rất hài! Mỗi lần đến đoạn dọa ma, gã đều thích thú cười khúc khích. Thư thì ngồi trong lòng gã, úp mặt xuống gối hét lên bảo gã thần kinh.

Phong chính vì bận bịu mà quên khuấy vụ này để tên Long lé bại não và bất lực kia gieo rắc những tư tưởng không trong sáng vào đầu Thư. Tên khốn ấy, không những thế còn cosplay cho Thư kinh dị đến mức đứng giữa ban ngày còn thấy ghê răng! Đã vậy, hắn còn lắp đặt ba cái gương vô tạo hiệu ứng ảo ảnh đa chiều để người ta loá mắt không đếm được có bao nhiêu ma nữ, chí còn nhốt nó vào và cài then lại.

Quả này trăm phần trăm Phong đoán Thư đang co rúm lại và ngồi khóc thút thít. Mấy lần Thư ham chơi bị phạt nhốt trong phòng cũng đều như vậy, vẫn là gã len lén giấu bác trai bác gái đi mua quà vặt và truyện tranh rồi trèo qua cửa sổ vào chơi với nó. Ban nãy trước khi bị nhốt, Phong thấy sắc mặt Thư có vẻ bất an. Lần mò mãi theo mê cung u tối mới thấy khúc cua có vạch kẻ màu đỏ kí hiệu sắp đến toa lét ma. Trong mê cung ma vòng vèo này, mỗi khúc cua đều được kí hiệu bởi một vạch kẻ với nhiều màu sắc khác nhau, chú thích cho từng địa điểm.Phong thu lại tư thế người không ra người, khùng không ra khùng, bước gần đến vị trí vạch đỏ. Bỗng nhiên, bước chân gã đột ngột khựng lại khi nhìn hai người một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau.Tên con trai kia, gã muốn quên cũng khó, hắn chính là người đã nói nói cười cười với Thư dưới sân trường sáng nay.Còn người con gái trong lòng hắn, có cháy thành tro gã cũng nhận ra.Phong lùi lại, mím môi lẳng lặng tựa vào vách tường. Nghe điều gì? Gã không biết nữa!

Huy cúi xuống nhìn người con gái trong lòng mình, hắn khẻ nhếch miệng đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhát gan đang vùi vào trước ngực mình kia:

- Haha. Rảnh rỗi sinh nông nổi bỏ tiền mua vé vào coi lớp cô làm ăn thế nào, không ngờ sắp nhàm chán muốn chết đến nơi thì gặp ngay một con ma sợ chính mình. Vui thật!

Thư tức giận đẩy hắn ra, không kiêng nể chút nào giơ chân đá thẳng vào đầu gối hắn:

- Đồ khốn nạn không giới hạn này!

Huy nhẹ nhàng phủi phủi ống quần, trên môi vẫn giữ nụ cười cợt nhả:

- Chẹp, đùa chút thôi, tại trông mặt cô ngu quá trời mà!

- Anh…

- Nhưng…cô nghe thử coi, hình như có tiếng gì ấy!

- Tiếng gì?

Thư một mặt không tin tưởng lắm, tuy nhiên mặt khác vẫn vểnh tai lên nghe ngóng. Quả đúng thật, nó nghe thấy âm thanh như oan hồn bất tán gào thét đòi mạng làm gáy nó bắt đầu lành lạnh.

Thư túm lấy vạt áo Huy, nó luống cuống đảo mắt hoảng hốt nhìn xung quanh.

- Ngu thật mà! – Huy lắc đầu khẽ vẹo má nó

- Chiêu trò của lớp mình mà còn không biết! Đây là một trong những bản nhạc bất hủ do Immediate music sản xuất, bật lên tạo cảm giác ma quái ghê rợn. Cũng sáng tạo, nhưng vẫn nhàm chán! Trò khác!

- Cái gì vậy? Hơ…

Thư chẳng có thời gian tiếp nhận và phân tích những lời nói khó hiểu của Huy, bởi ngay sau đó nó đã bị hắn vác lên vai.

Nó giật mình hô lên:

- Oái?! Anh làm trò quỷ gì vậy?

- Uhm, bắt ma.

. . .

Trên một thân cây cao ngay gần mê cung ma đó, hai anh em Siêu Việt và Siêu Nhân đang ngồi vắt vẻo trên cành. Cả hai người đều rách rưới, hôi hám, ăn mặc chia năm xẻ bảy, trên quần áo còn dính những vệt máu giả chưa khô. Khuôn mặt hóa trang bặm trợn, những vết xước, vết lồi lõm tùm lum trông thật ghê rợn.

Trên tay mỗi người đều cầm một ống nhòm, dõi theo hai bóng người đằng xa đang men theo vườn hoa của trường mà đường hoàng chuồn cổng sau ra ngoài:

- Nhân, thông báo cho Biladen đi. – Việt buông ống nhòm xuống, lên tiếng ra lệnh.

- Ok.

Nhân rút điện thoại giắt trong túi ra, bấm một dãy số dài rồi đưa lên tai nghe.

Chừng vài giây sau, gã đột nhiên cười đê tiện mà nói:

- Nè bà đen, thành công, Phong đã chậm một bước. Bà đểu thật, dám thay đổi kí hiệu làm cha Phong phải đi đường vòng.

Bên kia truyền lại một giọng nói hào sảng:

- ” Hê, đùa tí mới có không khí! Thật không ngờ chém gió vài đường cơ bản với mẹ Huy về Thư và quan hệ của nhỏ với Huy mà bả đã tin sái cổ đòi gặp nhỏ ngay. Không tổn công tui vô ý một cách cố tình đánh rơi bản đồ mê cung. Thú vị thật! “

- Haha, tên đó vì mẹ mình có thể làm bất cứ việc gì. Mà bà làm sao tìm được địa chỉ nhà Huy vậy?

- ” Gì chứ, bộ ông không biết trình tám nhảm của đội ngũ giáo viên trường mình sao? Mà thôi sớm muộn cũng biết! Còn nhiều trò vui đang chờ đợi anh em nhà ông ở trước mắt lắm đấy! Thế nhé! Ngắt điện đây, tui phải quay lại làm nhiệm vụ, hai ông cũng nhanh nhanh mà trở về hiện trường! “

- Ố kê!

Nhân hí hửng cúp máy, gã hướng phía Việt mà cười gian:

- Bà Thu Minh này cũng thâm đấy chứ!

Việt đung đưa chân, ngả đầu về phía sau ung dung đáp lại:

- Ờm, nhưng sớm muộn anh cũng nốc ao bả cho mày coi, giờ chưa hứng thú. Còn lão Phong khó nhế. Không ăn được rồi…

Nhân nhoẻn miệng tiếp lời:

- Vậy thì đạp đổ thôi!

* *

*

Mờ mịt tối, Thư uể oải lững thững trên đường bước về nhà. Cả chiều hôm nay Thư phải ngồi trò chuyện đến sái cả hàm với một người phụ nữ trung tuổi nhìn có vẻ như rất điềm đạm và ít nói. Đó là mẹ Huy.

Nhưng ông cha ta là không bao giờ có sai: “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”!

Bả nói hết chuyện trên trời dưới đất, chuyện mặt trăng mặt trời mà chung quy là trò chuyện xong Thư cũng không nhớ nổi cả hai nói gì. Ông nói gà bà nói vịt loạn xì ngầu hết cả lên.

Huy sau khi vác nó đi, không những biết đường men theo cửa bí mật mà chỉ thành viên trong lớp biết, còn có thể an toàn rời khỏi mê cung đi, qua cổng sau và chuồn.

Hắn cứ thế xốc Thư trên vai trong bộ dáng như vầy đến bãi gửi xe ở ngoài trường, ném nó thẳng lên xe máy.

Cả quãng đường, có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nó, nếu không phải vì Huy phóng xe bạt mạng làm nó hoảng thì nó đã ngại muốn chết quách đi cho rồi!

Huy đưa Thư thẳng về nhà hắn, chính xác là áp giải Thư, ném cho nó áo sơ mi và quần bò thun của hắn bảo nó thay ra và đi tẩy trang.

Hắn bắt nó phải trò chuyện với mẹ hắn cho đến khi hắn cảm thấy đã đủ. Xong, hắn lấy trang phục cosplay của Thư và bảo nó phải làm cho hắn một việc nếu không sẽ không trả.

Đây là đồ độc quyền của hội cosplay, lỡ mà hỏng hóc thì tên Long lé kia sẽ không tha cho nó!

Thư lo quýnh lên nói rằng nó chằng nghĩ ra chuyện gì để tám thì Huy chắc nịch khẳng định rằng lát nữa nó sẽ không có thời gian để nói gì, sau đó xách ghế xếp lên ban công nằm ngủ.

Khi Huy xuống thì trời đã tờ mờ tối, Thư không dám để Huy chở về bởi trên người nó đang mặc quần áo của hắn, bố mẹ chắc chắn sẽ thắc mắc. Nó tự về thì ít ra ba mẹ sẽ nghĩ đó là quần áo của Phong.

Đẩy cửa chính ra, nó lập tức tháo giày để lên giá, đồng thời lớn giọng chào:

- Ba, mẹ, con về rồi!

- Ừ, con ngoan – Giọng nói trầm thấp quen không thể quen thuộc hơn được nữa vang lên bên tai. Tuy nhiên, đó không phải giọng ba Thư.

Nó tròn mắt ngước nhìn men theo từ đôi bàn chân trước mắt mình lên đến khuôn mặt của chủ nhân đôi bàn chân kia.

Tiếng nói vừa rồi là của Phong, chắc chắn!

Gã hai tay khoanh lại trước ngực, cười đôn hậu đến đáng sợ:

- Hi, về rồi sao? Cả nhà chờ Thư lâu lắm rồi nè!

- Hở?

Thư chưa kịp thích ứng với tình hình hiện tại thì đã bị Phong kéo vào phòng khách.

Ba Thư đang ngồi trên bàn ăn đọc báo, mẹ nó thì bưng tô canh khoai đặt lên bàn. Thấy nó, cả hai cùng không hẹn mà gần như đồng thanh:

- Lớp trưởng nhờ gì mà lâu vậy con? Phong về từ lâu rồi kia!

Thư lắp bắp không nói nên lời:

- Con…con…

Phong ấn nó xuống ghế, cười mỉm chi thay Thư đáp lại ba mẹ:

- À, hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường nên rất nhiều việc, mà Thư cũng ở trong danh sách cán bộ lớp nên bận bịu suốt à!

- Oh!

- Ra vậy, vậy hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi!

Thư trố mắt nhìn Phong, gã chuyển mắt nhìn sang chỗ khác. Ba mẹ Thư không nghi ngờ chút nào liền tiếp tục ai làm việc nấy.

Mẹ nó đi lấy nốt đĩa tôm chiên giòn dưới bếp lên, ba lại phía ngăn kéo gấp báo cất vào. Phong thì đảm đang sắp bát đũa và lấy khăn lau, còn Thư thì ngồi…đổ mồ hôi hột!

Sau đó cả nhà quây quần vừa ngồi ăn cơm vừa xem thời sự.

Phong quả thực đột nhiên có những hành động rất khó tả! Gã cứ liên tục mỉm cười bảo nó ăn nhiều vào, còn gắp thức ăn vô bát nó.

Không giống như thường ngày, Phong hôm nay rất ngoan ngoãn và…éc, tử tế =v=!

Từng cử chỉ đều thể hiện đúng chất con nhà lành!

Trong khi chờ đợi mẹ Thư xới cơm, Phong như nhớ tới gì đó, gã hướng phía mẹ nó mà nói:

- À, quên, bác Nga, bác lát có thể làm giùm con đồ ăn khuya không? Tí nữa con với Thư sẽ học bài. Dù sao cũng sắp thi rồi.

- À, ừ để xem nếu lát bà bạn bác không đến thì bác làm cho. Gớm! Mà anh không giữ nhà cẩn thận đi, một mình một căn cứ địa mà suốt ngày sang đây ăn trực!

- Hô hô, là lỗi tại bác mà! – Gã cười meo meo nói – Ai biểu bác nấu ngon vậy làm chi!

- Cái thằng này!

Ba Thư nhức màng nhĩ không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

- Hai bác cháu be bé cái giọng tôi xem thời sự cái nào! Bà xem thời sự có nhiều tin hay lắm nè!

- Biết rồi cái ông này!

- Hehe, vâng ạ! – Phong đưa bàn tay lên trán chào kiểu tác phong quân đội rồi đột nhiên khom người thấp giọng hỏi Thư - Oh, mà quên! Phong mới kiếm được bộ phim hay lắm! Lát mình xem phim trước rồi học hen!

Thư thoáng rùng mình:

- What? Phim?

Tưởng cả chiều nay Thư bốc hơi mất tăm nhưng thấy Phong bao che cho nó, cứ ngỡ bỏ qua rồi cơ!

Trời! Chẳng lẽ đến giờ hành xác sao? Phong thì kiếm được phim gì “hay” ngoài ma cơ chứ?!

Phong cúi xuống, kéo cặp sách sau lưng, lục lọi lấy ra một đĩa phim hoạt hình trang trí đẹp mắt với hình gấu và thỏ, giơ lên và nhoẻn miệng cười:

- Ten ten, Happy tree friend! Phim hoạt hình này xem vui cực í!

Nó nhìn đĩa phim đập chất dành cho học sinh tiểu học kia thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù không biết Phong nãy giờ bị gì mà cười kinh dị như vậy, nhưng cười kinh dị còn hơn xem ma kinh dị!

Ngàn lẻ một cái suy đoán cùng phòng bị, Thư cũng không ngờ rằng mình bị lừa một vố nặng!

Từ lúc Phong bảo tắt đèn để xem, Thư đã ngờ ngợ bảo Phong bật nó xem trước xem có phải phim ma trá hình ở ngoài vỏ không. Thấy không có gì đặc biệt mới cho gã tắt điện đi.

Nhưng không ngờ cái phim này không dọa người, cơ mà càng xem lại càng thấy kinh tởm!

Cho tới khi nhân vật hoạt hình trong đó chém nhau đứt đâu, rồi mắt lòi ra, người nhũn bét đủ các kiểu mới ngớ ra…đây là phim hoạt hình kinh dị chứ giành cho tiểu học gì!

Thư toan bò xuống giường tắt mau và lẹ nhưng bị Phong kéo lại vào lòng. Gã vòng tay lên phía trước giữ chặt lấy cằm nó, cúi đầu thì thầm bên tai nó:

- Đi đâu? Phim đang hay mà? Không xem nữa sao?

Nó luống cuống bám vào cánh tay Phong, nhắm chặt mắt lại:

- Nhưng nó…nó…là phim kinh dị mà!

- À, phải rồi, tớ quên chưa nói đây là phim hoạt hình kinh dị. Mà Thư cũng không hỏi, tự kiểm tra thì cũng kiểm tra rồi, cho nên phải xem chứ!

- Không! Không xem! Buông tớ ra!!

Phong nghe thư quát vậy nhưng không những không buông ra mà còn siết chặt hơn:

- Cũng được thôi, nhưng Thư phải cởi cái thứ giẻ rách trên người Thư ra đã, nó trướng mắt lắm!

Nói liền, Phong lần mò cởi cúc áo trên cùng của Thư ra. Nó hoảng hốt đưa hai tay lên giữ lại cổ áo.

- Phong làm gì?!

Thư biết gã đang định làm gì, nhưng nó cứ nghĩ gã sớm quên vụ quần áo này rồi cơ!

- Quần áo này Thư lấy ở đâu?

- Tớ…cái này…

- Dù sao Phong cũng không quan tâm và cũng không muốn quan tâm. Cởi ra trước đã rồi tính sau…

Thư dãy dụa đẩy tay Phong ra, nhưng không cản trở được gã tiếp tục cởi tiếp cái cúc thứ hai.

Thư hoảng sợ không biết làm gì đành nức nở khóc thét lên:

- Đừng! Buông ra! Thư mặc cái gì liên quan quái gì đến Phong chứ!?

Phong luôn như vậy, cứ thích làm theo ý mình, không quan tâm đến cảm nhận của người khác!

Gã ưng ý cái gì phải giành cho bằng được, không ưa thì phá cho hỏng mới thôi!

Phong dừng lại động tác chừng vài giây, sau đó đột ngột ép Thư vào tường, hai bàn tay giữ lấy khuôn mặt nó, cúi đầu xuống hôn vào môi nó.

Thư đối diện trực tiếp với màn hình ti vi với những cảnh máu me be bét làm nó không dám mở mắt ra.

Cả người không nhúc nhích được khiến Thư rất khó chịu, nó tức giận điên cuồng dùng hết lực đấm liên tục vào lưng Phong. Tuy nhiên, gã vẫn không chịu buông ra.

Trong một ngày dám hôn nó hai lần. Sáng nay coi như bỏ quá cho, nhưng còn giờ…

Phong đúng là quá đáng mà!

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa ngoài kia vang lên, Phong rốt cuộc cũng rời môi nó ra. Thư nhân lúc Phong lơi lỏng bèn dùng sức đẩy gã ra, chạy thẳng vào trong nhà tắm.

Phong đứng dậy, gã chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, bật đèn lên rồi mở cửa ra.

- Bác Tuyên?

Đó là ba Thư, ông đứng trước cửa phòng, mặt còn đeo kính não, tay cầm tờ báo, ông thấy Phong bước ra thì ngó đầu vào hỏi:

- Thư đâu con?

Phong mặt không biến sắc chút nào, rất tự nhiên mà đáp lại:

- Thư đi vệ sinh rồi bác.

- Mà nè, mày lại bắt nó xem phim ma phải không? Con bé nhát, mày đừng ép nó quá ha!

Phong xoa xoa đầu đánh trống lảng:

- Hờ hờ, vậy bác tìm con có chi không? Cần con giúp gì sao?

- À không, bác chỉ lên bảo hai đứa là bà Nga bả có việc đi với bạn rồi, không làm món ăn khuya cho hai đứa được.

- Ra thế, không có chi đâu bác, con vừa vặn có việc gấp phải đi rồi, hôm nay không học ở đây được.

- Oh, vậy sao? Vậy nhớ báo con bé một tiếng kẻo nó lại chờ!

Phong lễ phép gật đầu:

- Vâng ạ.

Chờ bác Tuyên rời đi, Phong ngoái lại nhìn cánh cửa đã khép chặt kia, rồi lại nhìn lòng bàn tay mình.

Gã vừa làm gì?

Chẳng làm được gì và chỉ toàn ghen tuông!

Gã ghét Thư dùng ánh mắt yếu đuối đối diện với người khác ngoài gã.

Ghét người khác ôm Thư, chạm vào Thư cho dù chỉ đơn thuần là một cái vẹo má.

Nhưng nhìn thấy người ta mang Thư rời đi mà lại chẳng dám bước ra.

Gã rất sợ Thư nói như vừa rồi…

” …liên quan gì đến Phong chứ?”

Chết tiệt!

Tốt nhất Thư không nên tiếp tục làm những việc vượt quá giới hạn cho phép của gã!

Phong siết chặt lòng bàn tay lại rồi bước ra ngoài, nắm chốt cửa đóng sầm lại và bỏ đi không nói một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play