_ Con thật sự muốn quay về Mỹ sao?_ Người ông già nắm chặt bàn tay cháu trai của mình, khẽ hỏi.
_ Vâng. Con xin lỗi ông!_ Kid cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng có tội. Anh đã phụ lòng mong đợi của ông.
_ Con không có lỗi gì
cả!_ Ông lắc đầu._ nhưng ta vẫn muốn con ở lại đây thêm vài ngày nữa,
bởi vì bà nội con vừa biết tin con đang ở Nhật. Nếu bây giờ con quay về
Mỹ, thì…_ ông bỏ lửng câu nói, để cho Kid tự hiểu.
_ Nhưng con…_ Kid biết ông muốn ám chỉ điều gì, nhưng càng ở đây, anh càng nhớ đến cô… cảm
giác ấy thiêu đốt cơ thể anh, khiến anh chỉ muốn chạy đến bên cạnh cô
ngay lập tức… dù biết rằng, chạy đến bên cô, nhìn thấy cô rồi, tuy lòng
thương nhớ có dịu đi chút ít, nhưng lại phải gánh nỗi đau khổ gấp trăm
ngàn lần.
_ ta đã nói đến mức
đó, mà con vẫn cương quyết đi, không thèm nể mặt ông già này chút nào
chứ gì?!_ Ông nghiêm mặt, giọng nói đanh thép có chút uy hiếp.
_ Con… vâng, con biết rồi. Con sẽ ở lại._ Cuối cùng anh đành phải chấp thuận.
Sau khi gặp được bà nội vừa đi du lịch về, bị bà mắng cho 1 trận tơi tả, Kid chuẩn bị để bay về New York.
Hai ngày trôi qua,
anh cảm thấy đầu óc càng ngày càng mịt mù. Xem ra anh đã yêu Candy đến
mức chẳng thể điều khiển được bản thân mình nữa rồi.
Nhưng ra đi thế này, quả thật có chút không cam lòng.
Kid quyết định đến thăm Candy lần cuối cùng.
_________________________________________
Bệnh viện S.
7h sáng.
Phòng bệnh của Candy.
Kid nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cô đang say ngủ. Thật sự anh cảm thấy có chút may mắn. Bởi
vì, nếu cô đang tỉnh, chắc chắn sẽ lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng
băng giá. Anh sẽ không thể nhìn cô với cự li gần như thế này lần cuối.
Candy lúc nào cũng
thật xinh đẹp. Mỗi đường nét trên khuôn mặt đều rất thanh tú, làn da
trắng mịn như men sứ, lại có cảm giác lành lạnh khi chạm vào… mỗi giây
mỗi khắc bên cô, đều in sâu trong trái tim anh… anh nhớ lại cảm xúc khi
được chạm vào cô… trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót…
Candy vẫn giống như
thế, không có gì thay đổi. Chỉ có điều, không còn nhận ra anh, không còn biết đến sự tồn tại của anh nữa. Người còn đây nhưng tình yêu đã rời xa anh rồi…
… Cổ họng anh đắng
ngắt. Anh muốn nói lời từ biệt cô, nhưng chẳng thể nào thốt ra. Anh muốn được chạm vào cô thêm 1 lần , nhưng cuối cùng chẳng dám. Bởi vì anh sợ. Sợ cô giật mình tỉnh giấc sẽ lại nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi lạnh
lẽo .Sợ chút lí trí còn sót lại sẽ biến mất, khiến anh không thể nào
điểu khiển được bản thân mà bất chấp tất cả ở lại bên cô…
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bật mở! Kid hoảng hốt quay lại! Anh thật sự không muốn chạm mặt 2
người… Hóa ra là Salasa! Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười, tiến lại
bên cạnh anh. Liếc nhìn thấy chiếc vali bên cạnh, cô thoáng chút giật
mình, sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ, cô khẽ hỏi:
_ Anh thật sự sẽ ra đi ?
Kid im lặng không nói gì, chỉ gật đầu, trên môi nở nụ cười nhẹ, như có chút hụt hẫng.
_ Có thể sao?
_ Không gì là không thể…_ câu này anh từng đã nói với Ken, cảm giác thật lạ lùng khi lặp lại.
_ Nhưng anh lại không thể ngừng yêu Candy…
_ Không thể ngừng nhưng có thể rời xa…_ Kid cảm thấy có chút buồn cười. Quả nhiên là đồng loại, cô nói y chang Ken.
_ Vậy à? Xem ra… thời gian qua anh đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi…_ Salasa lắc đầu.
_ Có lẽ thế…tôi nhận ra… buông tay đôi khi mới là cách tốt đẹp nhất… để không còn ai phải chịu thêm tổn thương…
_ Anh sẽ không hối hận chứ?
_ Tôi không biết nữa… nhưng trong lòng có chút nuối tiếc…
_ Nuối tiếc?_ Salasa lặp lại, rồi tiếp_ nuối tiếc cũng chẳng được ích gì, nếu anh đã quyết định ra đi, thì hãy đi thật vui vẻ.
_ Tôi đang rất cố
gắng… cô có biết không?_ Kid vẫn nhìn Candy. Anh muốn bản thân có thể
ghi nhớ hình ảnh của cô 1 cách thật rõ nét.
Salasa mỉm cười,
không đáp lại. Bởi vì sự đau đớn trong câu nói đó, sự kìm nén trong câu
nói đó, cô quả thật không biết nên an ủi anh như thế nào. Cuối cùng,
Salasa mở lời:
_ Anh hãy từ biệt Candy lần cuối đi, tôi có chút việc, phải đi bây giờ!
_ Ừm!
Trước khi bước ra khỏi cửa, Salasa ngoái đầu lại, hỏi anh:
_ Anh định bay chuyến nào vậy?
_ Cô hỏi để làm gì?_ Kid nhìn Salasa 1 cách khó hiểu.
_ 1 ngày là bạn, mãi
mãi là bạn!^^ đối với tôi, anh được xếp trong số đó! Nếu có thể, tôi sẽ
ra tiễn anh! Anh sẽ không từ chối chứ?!_ Salasa cười, khiến người ta
không thể nào bỏ ngoài tai được.
_ Cảm ơn cô! Tôi sẽ bay chuyến E06 lúc 9h sáng nay.
_ Tôi biết rồi!
Salasa đi rồi, Kid
vẫn tiếp tục ở lại bên Candy thêm 1 chút nữa. Anh đã viết sẵn 1 bức thư, tất cả những chân tình anh không thể nói thành lời đều ở trên trang
giấy đó. Nhưng, anh có chút lo sợ. Bởi vì anh để lại bức thư cho cô,
nghĩa là anh sẽ không còn là người qua đường. Nếu như cô đọc rồi, bắt
đầu nghĩ ngợi những gì anh viết… rồi tất cả kí ức quay lại… cô có lẽ sẽ
khổ đau đến chết… anh không được phép ích kỷ như vậy…
.. anh đã quyết định ra đi, thì hãy biến mất hoàn toàn, coi như chưa từng xuất hiện. Để cho cô được thanh thản hạnh phúc.
Anh vò nát bức thư
trong bàn tay, ném vào sọt rác. Đúng vậy, quá khứ hãy ngủ yên, để cô mãi nở nụ cười trong sáng, không ưu phiền. Ở nơi xa xôi cách nửa vòng Trái
đất, anh sẽ luôn cầu chúc cho cô được hạnh phúc… bên người con trai ấy…
“… anh yêu em… dẫu cho trời đất đổi thay, tình yêu của anh tuyệt nhiên không hề thay đổi…
… anh không dám đòi hỏi gì quá nhiều… chỉ cần biết rằng em vẫn tồn tại trên thế giới này…
chỉ vậy mà thôi… dù không được ở bên cạnh em… dù cho trái tim này đớn
đau đến mức nào đi chăng nữa…
… Candy à… anh sẽ dõi theo em… âm thầm và lặng lẽ…
… vĩnh biệt… tình yêu của linh hồn anh…”
______________________________________________
Kid rời khỏi phòng
bệnh, kéo vali đi 1 cách nặng nề. Giây phút rời xa cô, cả thế giới dường như sụp đổ. Nhưng… Kid lắc lắc đầu… anh không được thay đổi… hãy vì cô… hãy vì người con gái anh yêu mà làm tất cả…
Candy mở mắt. Đôi mắt xanh dưới ánh nắng như toát ra 1 thứ gì đó kì lạ. Cô không ngồi dậy…
chỉ nhìn chằm chằm vào 1 điểm vô tận trên trần nhà…
5 phút trôi qua…
Cô bật dậy! Vội vàng
nhặt lấy bức thư đã nhàu nát trong sọt rác ra đọc. Từng dòng chữ ngay
ngắn trên mặt giấy trắng… đập thẳng vào mắt cô…
“ Candy,
Em là người duy
nhất khiến cho trái tim anh rung động. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên của
giây phút gặp gỡ, anh đã biết rằng trái tim anh thuộc về em. Thời gian
qua, ở bên em, dù cho nhiều đau khổ nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng hạnh
phúc.
Có thể em đã quên, nhưng tất cả những kỉ niệm ta bên nhau sẽ không bao giờ phai mờ trong
tâm trí anh dù chỉ một giây một khắc.Anh chưa từng hối hận vì đã yêu em. Gặp gỡ em và được yêu em là niềm hạnh phúc đặc biệt nhất mà Thượng đế
đã trao tặng.
Tuy thời gian qua ngắn ngủi như 1 giấc mộng ngọt ngào, nhưng đó sẽ là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời anh.
Anh biết, có những lỗi lầm mãi mãi không thể nào sửa chữa và sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh chính là trong khoảnh khắc đã thấy sợ hãi em. Có lẽ người ta nói
đúng. Anh bởi vì sống quá hạnh phúc yên bình, nên không biết được sự tàn nhẫn của cuộc đời, lại càng không hiểu được nỗi đau đớn mà em đã phải
chịu đựng. Bất hạnh của em, anh chẳng thể giúp gì. Vậy mà… dù cho anh
yêu em nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, thì lỗi lầm này, sẽ chẳng bao giờ
có thể xóa bỏ.
Candy à, anh đã
từng nghĩ, chỉ cần anh yêu em, bất chấp tất cả ở bên em, rồi tình yêu ấy sẽ được báo đáp. Nhưng trong giây phút em nằm trong tay anh, cả người
lạnh lẽo như băng giá, cơ thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào, cũng là lúc anh nhận ra rằng, anh đã sai, đã sai thật rồi.
Yêu 1 người, không
phải là cứ giành giật lấy người đó cho bằng được. Anh đòi hỏi được nhận
lại vì mình đã cho đi. Đó là việc làm ngu ngốc.
Em có biết không?
Anh đã luôn mong chờ 1 ngày em nói tiếng yêu anh, dành trọn cho em tất
cả trái tim để đổi lấy 1 câu chỉ có 3 chữ ngắn ngủi. Nhưng hóa ra, tất
cả đều là vô nghĩa. Ngày em nói tiếng yêu anh, lại là ngày em muốn biến
mất khỏi thế gian này. Khoảnh khắc đó, trái tim anh dường như vỡ vụn.
Anh vốn không cần em nói yêu anh, chỉ cần em mãi mãi mỉm cười hạnh phúc. Là bởi vì anh quá tham lam nên chẳng thể nhận ra được ước nguyện thật
sự của lòng mình. Và anh thật sự đã phải trả giá. Một câu “ em yêu anh”
đánh đổi bằng cảnh tượng mình không muốn chứng kiến nhất… xem ra, cái
giá này quá đắt rồi…
Anh cứ nghĩ rằng,
sau bao nhiêu khổ đau trắc trở, ta sẽ lại được bên nhau. Anh yêu em. Và
em cũng yêu anh! Chỉ cần như thế, không gì có thể ngăn cản ta được nữa…
nhưng…em quên tất cả, để lại cho anh mối tình này… để lại cho anh một
ánh mắt xa lạ… để lại cho anh 1 câu nói lạnh lùng… và để lại cho anh… 1
hố sâu tuyệt vọng không lối thoát…
… Chỉ có điều, như vậy phải chăng là kết cục tốt đẹp nhất cho chuyện tình này? Em từ bây giờ, đã chẳng còn điều gì ám ảnh…
… nếu như tình yêu
của anh mất đi cũng đồng thời giúp em giải thoát khỏi những cơn ác
mộng… thì … anh chấp nhận… Em hãy hạnh phúc bên người con trai ấy… 1
người cũng yêu em bằng tất cả trái tim và sự chân thành. Em hãy luôn nở nụ cười xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất… để sự ra đi của anh không bị
uổng phí…
… anh yêu em… dẫu cho trời đất đổi thay, tình yêu của anh tuyệt nhiên không hề thay đổi…
… anh không dám đòi hỏi gì quá nhiều… chỉ cần biết rằng em vẫn tồn tại trên thế giới này…
chỉ vậy mà thôi… dù không được ở bên cạnh em… dù cho trái tim này đớn
đau đến mức nào đi chăng nữa…
… Candy à… anh sẽ mãi dõi theo em… âm thầm và lặng lẽ…
… vĩnh biệt… tình yêu của linh hồn anh…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT