_ Mày quyết định sẽ ra đi hay sao?_ Ken thảng thốt hỏi, dường như không thể chấp nhận sự thật này!
_ Đúng vậy._ Kid xếp đồ bỏ vào va li, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm!
_ Mày có thể sao?
_ Không có việc gì là không thể!
_ Chỉ trừ việc mày không còn yêu Candy nữa!
_Mày thôi đi!_ Kid vẫn tất bật sắp xếp đồ đạc, chẳng buồn nhìn Ken lấy 1 cái.
_ Thôi cái gì mới
được? Tao không tin mày có thể bỏ dở tất cả như thế này! Thời gian qua
mày hi sinh vì cái gì? Mà giờ đây lại bỏ cuộc 1 cách đơn giản thế?!!!
_ Mày im ngay!_ Kid tỏ ra bực bội_ chuyện của tao, tao tự biết mà lo, không mượn mày xía vào!
_ Tao không thể yên
lặng nhìn mày với Candy ra nông nỗi này được!! Dừng lại đi! Cố gắng thêm chút nữa, Candy sẽ lại trở về bên mày!
_ Trở về?_ Kid nhắc lại, dường như có chút mỉa mai.
_ Đúng vậy! Sẽ quay
trở lại là Candy mà mày yêu thương bao năm qua!_ Ken không để ý đến thái độ của Kid, tiếp tục nói_ chỉ cần mày tiếp tục ở bên Candy. Rồi Candy
sẽ nhớ ra tất cả!
_ Vậy sao?_ Nụ cười giễu cợt nở trên môi Kid.
_ Ừm!_ Ken gật đầu, tỏ ra vui mừng khi nghĩ rằng bản thân đã thuyết phục được thằng bạn thay
đổi ý định!_ Candy cũng đã nói là cô ấy yêu mày kia mà! Đúng không?! Mày hãy bỏ ngoài tai những lời Yuli đã nói đi! Cô ấy chỉ vì quá lo lắng cho Candy nên mới có những lời lẽ như thế thôi.
Nghe đến 2 tiếng “
Yuli” là Kid lại thấy thái dương co giật. Giọng nói của cô vang vọng
khắp đầu óc anh, từng lời từng lời cứa sâu vào trái tim đang rỉ máu…
“…_ anh chính là kí ức đau khổ nhất của Candy! Bởi vì gặp anh nên cô ấy mới dằn vặt khổ tâm
đến mức này!”… “……..Anh còn muốn làm gì Candy nữa đây? Muốn Candy tàn tạ như thế nào thì mới hài lòng! Đồ độc ác này! Tình yêu của anh là vậy đó ư?!!!! Cô ấy nhớ ra anh thì anh thỏa mãn hài lòng, còn nỗi khổ đau của
cô ấy lúc nhớ lại tất cả quá khứ điên cuồng bất hạnh ấy, ai sẽ gánh
cho?!....”…….anh nhắm chặt mắt lại, nỗi khổ đau giằng xé tâm can… cô gái đó nói đúng… anh quá ích kỷ nếu chỉ nghĩ cho riêng mình… Candy của anh… bây giờ không còn hận thù đau đớn, không còn phiền muộn… như vậy là quá đủ… anh chỉ cần như thế…
_ Mày sao vậy chứ?_
Ken nhíu mày_ Mày hãy suy nghĩ thật kỹ đi! Tình yêu của mày tuyệt nhiên
không thể bỏ đi 1 cách lãng xẹt như thế! Phải cố gắng mà giành lấy!!!!!! Công sức của mày bao lâu nay, lẽ nào trôi xuống sông xuống biển?!!!
Kid rõ ràng đã quyết
định, nhưng lòng lại cứ nuôi 1 tia hi vọng nhỏ nhoi, anh thực sự rất ích kỷ, anh muốn cô không quên anh, muốn nghe chính miệng cô nói cô yêu anh 1 lần. Và Ken, lại là người thắp sáng cho hi vọng đó, cứ tiếp thêm hi
vọng mong manh, khiến anh chìm trong hỗn loạn! Đầu Kid càng ngày cảm
thấy đau nhức như búa bổ.
_Này!!!! Mày trả lời
tao ngay!!!_ Ken tức tối, khi thấy thằng bạn chỉ nhắm mắt im lặng tựa
lưng vào tường, dường như không hề để ý đến lời anh nói.
_ Mày cút đi!! _ Kid
ôm lấy đầu, bịt chặt 2 tai lại 1 cách khổ sở,hét lên_ Đừng khiến tao dao động! Tao ở lại để làm gì?!! Candy bây giờ hạnh phúc như vậy, tao có
quyền gì mà phá vỡ nụ cười đó! Tao xin mày! Im lặng… đừng nói thêm gì
nữa!... tao đã đau khổ lắm rồi… rất đau…_ Kid từ từ khuỵu xuống, bàn tay che đi cặp mắt, dường như muốn ngăn dòng nước mắt chảy ra.
Ken bàng hoàng đứng sững. Anh thật sự không ngờ…lẽ nào… anh lại chính là kẻ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối?!!
Katsuki khép cánh cửa phòng bệnh lại, rồi nụ cười trên môi anh vụt tắt. Bởi vì anh biết… anh
đã biết tất cả… anh nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác bất lực khổ sở điên
cuồng lại dấy lên mạnh mẽ. Anh quá hiểu cô… hiểu cô đến mức anh thấy căm ghét chính bản thân mình vì đã quá hiểu cô đến như thế… anh thở dài… có chút uất ức đau khổ…
_ Anh nói chuyện với tôi 1 lát có được không?
Katsuki đang cúi gằm
mặt, liền ngửng đầu lên. Trước mắt anh là Salasa đang mỉm cười nhẹ
nhàng, quả thật không thể nhận ra dáng vẻ tiểu yêu mà cô thường có.
_ tất nhiên là được!_ Katsuki gật đầu.
Nhà hàng King.
Katsuki ngồi đối diện Salasa đang từ tốn uống 1 tách cà phê nóng hổi. Cô không có vẻ gì là
vội vàng, cũng càng không chút gì như kiểu đang có chuyện. Nhàn rỗi nhấm nháp thưởng thức hương vị tách cà phê,thái độ này thật sự khiến người
ta… sôi máu@_@!
Tuy nhiên, đó chỉ là
phản ứng của người thường, trong tình huống đang vội vàng gấp gáp, còn
Katsuki,với bản lĩnh hơn người, vốn đã quen với cái kiểu nhởn nhơ của cô nàng này, vả lại anh cũng đang rảnh, và tâm trí anh thì cũng không khác gì cô, đang đi đến tận nơi nào không biết. Thế nên, anh chẳng buồn bận
tâm, vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Cuối cùng, sau khi
ngồi nhìn trời ngắm đất hơn 15 phút, nhấm nháp từng giọt cà phê, Salasa
mở đầu câu chuyện bằng 1 câu nói bâng quơ chẳng ăn nhập gì với hiện tại:
_ Thời tiết hôm nay có vẻ tốt nhỉ?
_ Sax!_ Katsuki đang uống cà phê, liền ho sặc sụa. Bởi vì… trời đang mưa rất to@_@!
_ Tôi đùa thôi mà!_ Salasa cười cười, chẳng có vẻ gì là thật lòng khi nói câu đó.
_ Tôi nghĩ tôi với cô không thân mật đến mức đùa như thế!_ Katsuki sau 1 hồi ho không ngừng, đã có thể mở miệng.
_ Ừm! Có thể!_ Salasa nhún vai_ cà phê ngon nhỉ?^^ ( lại 1 câu hỏi chẳng ăn nhập với chủ đề và không khí của buổi gặp mặt này)
_ Cô có phải là quá
rỗi rãi không?_ Katsuki “ đầu hàng” trước hành động của cô, không kiềm
chế được bản thân đã thốt ra 1 câu nói mỉa.
_ Vậy à? Chắc bởi vì “ nhàn cư vi bất thiện”, có lẽ tôi khiến anh thấy khó chịu rồi._ Khóe
miệng cô khẽ cong lên, cảm giác như đang chế giễu anh vậy.
_ Cũng không hẳn! Chỉ
có điều, cô nên nói vào chủ đề chính đi! Kéo dài thời gian chẳng được
ích lợi gì! Vả lại, vòng vo không phải là tính cách của tôi!
_ Vậy thế nào mới là tính cách của anh?_ Salasa chớp chớp mắt, hàng lông mi cong dài khẽ rung rung, quả thật vô cùng đáng yêu.
_ Đó là chuyện cô nên tự tìm hiểu!_ Anh đáp lại, trong câu nói có chút đùa cợt.
_ Tôi sẽ thử!^^
_ Nếu không có việc gì đặc biệt, thì tôi xin phép!_ Katsuki định đứng dậy, thật sự không thể
tiếp tục đôi co với cô nàng này được.
_ Đừng nóng! Anh ngồi xuống đi đã!_ Salasa vẫn mỉm cười điêu luyện, nhưng cô có vẻ không định trêu đùa anh nữa.
_ Được rồi! Vậy cô nói đi!_ Katsuki ngồi xuống_ cô gặp tôi vì chuyện gì?
_ Tôi cảm thấy… anh không được vui!_ Salasa từ tốn, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
_ Có sao?!_ Katsuki trong thoáng chốc mặt biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, hỏi vặn lại cô.
_ Nếu không anh đã
chẳng giật mình khi nghe tôi nói câu đó!_ tuy nhiên, tất cả những biểu
cảm đó đều bị Salasa thấy rõ. Con mắt của cô vốn vô cùng tinh tường!
_ Vậy thì chắc cô đã nhầm rồi!_ Katsuki ngay lập tức phủ định.
_ Tôi nhầm? Haha!_ Salasa bật cười.
_ Tôi thấy chẳng có gì buồn cười cả!_ Katsuki khó chịu đáp.
_ Ồ! Chỉ là tôi nực cười! Anh xem thường bản năng con gái của tôi quá rồi!_ Salasa không hề cười nữa, khuôn mặt nghiêm túc nói.
_ Tôi không dám! Nhưng nói năng không cơ sở như vậy, quả thật có đôi chút thất vọng về nữ diễn viên thiên tài Salasa-con người sinh ra để dành cho nghệ thuật-như cô!_ Katsuki tỏ thái độ mỉa mai.
_ Thất vọng?!_ Salasa
nhướn mày_ Như anh đã nói, tôi với anh chẳng có quan hệ gì đặc biệt,
không thân mật đến mức có thể đem lại hi vọng cho người còn lại thì lấy
gì làm thất vọng! Nhưng anh đừng dối lòng nữa! Rõ ràng anh không vui, bị tôi nhìn thấu lại lập tức quay ra xỉa xói tôi cho bằng được! Xem ra có
chút hẹp hòi!
_ Tôi hẹp hòi hay
không, chuyện đó tùy thuộc đánh giá cũa mỗi con người! Cô khích bác tôi
như thế, rốt cuộc có phải muốn tôi nổi giận trút hết ra không?_ Katsuki
dường như bắt thóp được Salasa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
_ Tôi đủ bản lĩnh để
làm vậy sao? _ Salasa mỉm cười_ anh chẳng phải là người lí trí nhất mực
hay sao? Nếu tôi có thể khiến anh nổi giận, thì chắc hẳn nguyên nhân
chính không phải do tôi!
_ Cô nghĩ tôi có gì
không vui được cơ chứ?!_ Katsuki nhíu mày!_ Candy bây giờ đã thuộc về
tôi rồi, cô ấy chẳng còn kí ức gì về hắn ta nữa! Hạnh phúc như thế, còn
gì để nuối tiếc?
_ Hạnh phúc thật sao? Sắc mặt anh bây giờ rất khó coi! Anh biết không?
_ Cô nói cái gì?
_ Trước mặt Candy thì
mỉm cười, nhưng sau khi cánh cửa đóng lại thù ngay lập tức thở dài đau
khổ, hành động của anh đã tố cáo chính anh đấy!
_ Cô…_ Katsuki thật sự không biết mở miệng nói gì nữa! Cảm giác bản thân đang bị cô thấu rõ.
_ Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện ngày hôm nay đâu! Nếu anh tin tưởng tôi, dù chỉ 1 chút,
hãy nói cho tôi nghe… lí do vì sao?
Katsuki trầm tĩnh,
không đáp lại… đúng vậy… anh có nỗi khổ sở đến mức điên cuồng… anh biết… biết rất rõ… nhưng anh không muốn nói với bất cứ ai… Candy tuy mỉm cười trong sáng với anh, đối xử ngọt ngào vô cùng… nhưng đôi khi cô lại thẫn thờ… anh có cảm giác… mất trí nhớ… cô cũng mất luôn cả linh hồn… chỉ có vẻ ngoài cười cười nói nói che đậy… anh còn đau khổ hơn xưa… bởi vì
không thể buông tay, nên lại càng lún sâu vào bể khổ…
Cuối cùng, Katsuki lắc đầu, từ chối thành ý của cô:
_ Tôi xin lỗi! Chuyện
đó là chuyện của bản thân tôi! Tôi có chút tin cô, nhưng không thể tin
hoàn toàn! Tôi xin phép!_ Katsuki đứng dậy, cúi đầu chào rồi vội bước
đi! Anh không muốn ngồi đối diện cô nữa! Ánh mắt cô như xuyên thấu mọi
ngóc ngách trong trái tim anh, cảm giác khó chịu vô cùng!
Salasa không giữ anh lại nữa! Cô mặc kệ, gọi 1 tách cà phê nóng hổi khác, tiếp tục nhấm nháp thư giãn.
Một người con gái với đôi mắt sắc lạnh bị chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất bớt, tiến lại, ngồi xuống trước mặt cô. Cô khẽ mỉm cười.
_ Thế nào rồi? Tại sao lại gọi tớ ra đây?
_ Rất rất rất đáng nghi!^^ Xem ra dự đoán của tớ không hề lầm lẫn!
_ Ý cậu là….?
_ Chúng ta bị lừa rồi!
_ Vậy thì bây giờ…
_ Tương kế tựu kế!
_ Tớ hiểu rồi!
_ Quyền lựa chọn là ở Candy, chúng ta mãi mãi chỉ là nhân vật phụ… trong câu chuyện tình này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT