"Mọi
người là ai?". Câu hỏi làm tất cả thất kinh. Không ai có thể nghĩ rằng,
tai nạn lần này có thể gây ra chuyện như vậy. Không lẽ nó thật sự mất trí nhớ,
giống như nhân vật trong những bộ phim truyền hình hay sao?
- Đây
là đâu thế?
Đầu
đau như búa bổ, nó cố gượng ngồi dậy, nhíu mày nhìn xung quanh. Hình như là bệnh
viện. Nhưng tại sao nó lại ở đây? Đợi đã, hình như nó không nhớ nổi thứ gì cả.
Rốt cuộc là thế nào? Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, một chút hình ảnh về quá khứ
cũng không có.
- Du,
cậu cẩn thận. Cứ nằm nghỉ ngơi đi!
My thấy
nó ngồi dậy, lập tức gạt phăng suy nghĩ trong đầu mình, chạy lại đỡ nó.
- Bạn
gọi tôi là Du? - Đôi mắt nghi ngờ nhìn My.
- Phải.
Cậu là Lâm Ngọc Du.
Ôi
chúa ơi! Nó còn không nhớ nổi mình là ai. Vậy là cái chuyện mất trí nhớ này có
thật ngoài đời sao? Lại còn xảy ra với nó. Thật sự khó tin quá!
- Chết
tiệt! Tại sao tôi không nhớ nổi cái gì?
Tại
sao một chút hình ảnh về quá khứ cũng không có. Ngay cả hình ảnh của mình cũng
không tìm thấy. Chuyện quái gì xảy ra vậy? Thật có cảm giác như là mình bị tẩy
não vậy.
- Cậu...
Ngay cả tớ cậu cũng không nhớ sao?
- Hỏi
thừa!
Kiệt lạnh
nhạt buông một câu, lừ mắt nhìn My. Nó còn không nhớ bản thân nó là ai. Những
người xung quanh lại càng không thể nhớ ra.
- Tại...
tôi cảm thấy chuyện này hơi kì quái.
My xấu
hổ gãi gãi đầu. Câu này đúng là hỏi thừa mà. Thực tình, nhỏ bị nó làm cho ngạc
nhiên đến mức đầu óc lú lẫn rồi >o<.>
-
Chúng ta nên mời bác sĩ tới kiểm tra. - Thầy Minh khẽ nhíu mày. - Có lẽ việc
này do phần đầu bị thương tổn.
- Dạ!
Để em đi tìm bác sĩ!
Chưa để
ai kịp nói gì, My đã chạy vội đi.
- Cái
con bé này! Lúc nào cũng cái vẻ hấp tấp ấy!
Thầy
Minh lắc lắc đầu, thở dài. Đưa ánh mắt nhìn về phía nó, anh bắt gặp ánh mắt nó
đang nhìn về phía mình, dường như alf lạ lẫm mà cũng giống như có cảm giác quen
thuộc. Nhìn đôi mắt ấy giống như đang cố đấu tranh, đôi lông mày khẽ cau lại,
có lẽ đang cố nhớ ra, người trước mặt mình là ai. Mỉm cười, anh lại gần, ngồi
xuống bên cạnh nó:
-
Không nhớ ra được thì đừng cố!
- Rốt
cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?
- Một
tai nạn!
Phải rồi!
Đây là một tai nạn, nhưng kẻ gây ra đã bỏ trốn. Không thể để mọi việc trôi qua
dễ dàng như vậy được.
- Cậu
đã báo cảnh sát vụ này chưa? - Thầy Minh đột ngột quay sang hỏi Kiệt.
- Đã
báo! Vài ngày nữa có lẽ sẽ có kết quả!
- Lần
này không thể để yên.
- Tất
nhiên! Vụ này tôi cũng không dễ bỏ qua. Kẻ gây ra việc này dám bỏ mặc Du, trốn
tránh trách nhiệm như vậy, bảo tôi bỏ qua cho hắn tôi cũng không làm được.
- Tai
nạn? - Ánh mắt nó chuyển sang người Kiệt. - Tai nạn như thế nào?
- Đừng
lo! - Gương mặt lạnh như băng nãy giờ chợt nở một nụ cười hiền hòa, đôi bàn tay
dịu dàng vuốt mái tóc nó. - Mọi việc rồi sẽ ổn thôi! Bất kể kẻ nào gây hại đến
cậu, tớ quyết sẽ trả thù.
Vẻ mặt
Kiệt bỗng thay đổi. Sự hiền hòa không còn, đôi mắt lộ rõ sự tức giận. Tâm hồn
ác quỷ đã muốn trỗi dậy. Tất cả? Phải. Những ai làm tổn thương nó, cậu quyết phải
cho họ sống không thể yên ổn, bao gồm cả... hắn.
- Bác
sĩ đến rồi!
My chạy
xốc vào, thở dốc. Theo sau là một vị bác sĩ đứng tuổi, toát lên vẻ chững chạc
và hiền hòa.
- Mọi
người đưa cô bé theo tôi! Chúng tôi cần kiểm tra một số thứ.
- Dạ!
Vẫn là
My đáp lời nhanh nhất. Nhỏ chạy tới, đỡ nó dậy. Hai người kia cũng đồng loạt tới
giúp.
Nó được
vị bác sĩ cũng mọi người đưa tới đủ phòng, làm đủ thủ tục kiểm tra. Sau khi
hoàn thành tất cả, lấy kết quả kiểm tra, vị bác sĩ trầm ngâm nhìn đống giấy tờ
xét nghiệm và tấm phim chụp trước mặt, rồi nhẹ nhàng gọi tất cả vào phòng làm
việc.
- Kết
quả sao ạ bác?
My sốt
sắng nhào tới hỏi. Vị bác sĩ cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nhỏ:
- Cháu
ngồi đó đã. Cứ bình tĩnh, không có vấn đề gì quan trọng đâu.
- Dạ!
- Là
thế này. Do tai nạn khiến đầu bệnh nhân bị va đập mạnh nên dẫn đến việc dây thần
kinh và não bị tổn thương. Ca phẫu thuật đã thành công, không để lại di chứng
gì nhưng những kí ức trước đây cảu bệnh nhân đã bị mất. Về việc này, mọi người
có thể tìm cách giúp bệnh nhân khôi phục. Ngoài ra không còn vấn đề gì khác, mọi
người có thể an tâm.
- Vậy
là tốt rồi! - My vuốt ngực, thờ phào. - Cảm ơn bác sĩ!
-
Không có gì!
-
Chúng ta về phòng thôi. Không có chuyện gì rồi!
Vẫn là
My hào hứng nhất, kéo tay cô bạn thân đi. Hia người kia cũng lẳng lặng đi theo
sau.
- Vậy
tôi có thể phục hồi trí nhớ phải không?
- Ừ. -
My vui vẻ trả lời.
- Vậy
mọi người sẽ giúp tôi chứ?
Bước
chân My chợt chững lại. Vài phút sau, nhỏ xoay người, dùng hai tay nắm chặt vai
nó, đôi mắt ánh lên sự đe dọa:
- Kí ức
trước đây cậu tốt nhất không nên nhớ lại. Phần kí ức đó chỉ toàn đau thương. Cậuc
hỉ cần biết, cậu là Lâm Ngọc Du, là bạn của mình, là con gái độc nhất của chủ tịch
tập đoàn đá quý Landey.
-
Nhưng...
- Cậu ấy
nói đúng đấy! Cậu phải quên tất cả! - Giọng Kiệt cũng vô cùng cứng rắn. - Đừng
bao giờ nhắc lại việc tìm lại kí ức trước đây. Tớ không muốn cậu đau khổ thêm lần
nữa. Tin tớ đi! Mọi người chỉ muốn điều tốt cho cậu thôi.
Hai
người này đã nói như vậy, nó chỉ còn cách đưa ánh mắt cầu cứu thầy Minh, nhưng
đáp lại chỉ là ánh mắt hờ hững, có vài phần đồng tình với My và Kiệt. Mất hết
trí nhớ có thể khiến nó hoảng loạn, nhưng điều này lại giúp nó quên tất cả đau
khổ trước đây. Nếu vậy cứ để việc này như thế đi.
Nó cúi
đầu. Nếu như kí ức trước đây chưa đầy những điều đau khổ, vậy thì cứ quên đi
cũng được. Tạm biệt... kí ức ngày hôm qua!
- Thế
nào? Tra ra rồi chứ?
Kiệt
ngồi vắt chân, đầu tựa vào thành ghế, đôi mắt nhắm hờ, vẻ thả lòng thoải mái
nhưng vẫn toát ra thứ sát khí khiến người khác phải rùng mình. Anh chàng đứng đối
diện vuốt mồ hôi lạnh, trả lời:
- Đã
tra ra, thưa thiếu gia!
- Làm
tốt lắm! - Kiệt nhổm dậy, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, giọng
nói lạnh như hàn băng ngàn năm, không có lấy một chút cảm xác. - Ai?
- Người
điều khiến chiếc xe ngày hôm đó là một cô gái, tên Võ Hà Yên.
- Võ
Hà Yên? - Kiệt nhíu mày. Không lẽ là cô ta? - Thông tin?
- Là
con gái của hiệu trưởng trường Thanh Phong, học sinh lớp 12A trường Thanh Phong.
- Ồ! -
Khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười nửa miệng. - Có vẻ đúng là cô ta thật.
Xem chừng cô nàng này đã đi quá giới hạn rồi. Không cho cô ta một bài học thì
cô ta thực sự không biết sợ là gì đây mà.
- Vậy
cậu định...
- Gọi
cho Phong, nói cậu ta lôi đứa cong ái không biết điều đó về đây cho tôi!
- Rõ,
thưa thiếu gia!
Chàng
trai không nói nhiều, lập tức rút điện thoại, tìm cái tên Phong trong danh bạ.
"Alo"
- Thiếu
gia có một nhiệm vụ giao cho cậu.
"Có
việc gì vậy?"
- Cậu
lập tức đến trường Thanh Phong, bắt một người đến biệt thự nhà họ Trần.
"Người
đó là..."
- Võ
Hà Yên, học sinh lớp 12A.
"Rõ"
- Xong
rồi, thiếu gia.
Chàng
trai quay ra Kiệt kính cẩn nói sau khi đã cúp điện thoại. Kiệt lạnh lùng phẩy
tay:
- Được
rồi, cậu có thể ra ngoài.
- Dạ!
Anh
chàng vội vã rời khỏi căn phòng tràn đầy sát khí đó. Đóng cánh cửa phòng, anh
vuốt ngực, thở phào. Vẫn biết là con trai của một ông trùm xã hội đen tuyệt
không thể bình thường nhưng thực sự dàng vẻ của cậu hôm nay có thể khiến bất kì
ai nhìn cũng phải run. Không hiểu đã có việc gì xảy ra khiến cậu như vậy nhỉ? Bỏ
đi, dù gì anh cũng chỉ là một cấp dưới, quan tâm nhiều cũng không tốt, nhất là
trong cái giới xã hội đen này.
* * *
- Xin
hỏi ở đây ai là Võ Hà Yên.
Một
chàng trai tuấn tú mặc chiếc áo sơ mi đen nở nụ cười rực rỡ hỏi mấy cô nữ sinh
ngồi trong lớp 12A, trường Thanh Phong. Tất cả những người đứng gần đều không
kìm được ngẩn ra trước nụ cười của chàng trai này. "Tầm thường!".
Phong khẽ cười khinh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười chói lóa, hỏi
lại lần nữa:
- Xin
hỏi ở đây ai là Võ Hà Yên vậy?
- Là
tôi đây!
Hà Yên
liếc nhìn anh chàng trước mặt. Nhỏ có quen người này sao? Thật sự là nhớ không
ra. Phong nhìn cô nàng, nở nụ cười nửa miệng:
- Thiếu
gia nhà chúng tôi có lời mời cô.
- Thiếu
gia nhà các người? Là ai? - Hà Yên nhíu mày, càng khó hiểu.
- Trần
Vũ Kiệt.
- A!
Giờ
thì đã hiểu. Hóa ra là Kiệt tìm nhỏ.
- Tôi
không đi! - Hừ, dại gì mà đi với các người khi chưa rõ mục đích.
- Cô
không muốn đi cũng không được! - Phong khẽ cười, ra hiệu cho đám người đằng
sau. - Bắt cô ta!
- Các
người làm gì vậy? Bỏ tôi ra!
Hà Yên
ra sức giằng tay ra, nhưng đáng tiếc, cô ta đúng là có võ đấy, song so với đám
người xã hội đen được đào tạo bài bản này thì chẳng là gì. Vậy nên tất nhiên,
cô nàng không thể thoát được khỏi bọn họ.
- Đưa
cô ta đi!
Phong
lạnh lùng ra lệnh, nụ cười trên mặt cậu cũng đã tắt. Cả người tỏa ra một thứ
sát khí nguy hiểm. Mấy cô nàng trong lớp chứng kiến cảnh này cũng không biết phải
làm thế nào. Một cô gái nhanh trí hơn, lập tức gọi đám bạn:
-
Chúng ta đi báo cho hiệu trưởng!
- Phải!
Đi báo ngay thôi!
* * *
- Bỏ
tôi ra! Các người muốn làm gì?
Hà Yên
vẫn không ngừng giãy giụa, lườm đám người vừa bắt mình tới biệt thự này. Bọn họ
rốt cuộc có ý định gì?
Một cảm
giác lành lạnh ở cổ khiến Hà Yên giật mình, nhìn sang. Cô nàng lập tức bắt gặp
nụ cười nguy hiểm của Kiệt. Cậu đang cầm một con dao nhỏ kề vào cổ cô nàng,
khóe miệng nhếch lên, vẻ khinh bỉ:
- Câm
mồm! Nếu muốn nhanh chết thì cứ việc hét tiếp.
- Cậu...
cậu định làm gì?
- Tôi
muốn làm gì à? Dạy cho cô một bài học. Tôi thấy gia đình cô thật không biết
cách dạy dỗ cô. Vậy thì tôi sẽ thay họ làm điều đó.
- Cậu...
- Hà Yên nghiến răng. - Cậu dám làm gì tôi thì sẽ không được yên ổn đâu. Mẹ tôi
chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Họ sẽ tới sơm thôi.
- Cảnh
sát? Ha ha... - Kiệt đột nhiên cười lớn rồi lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng,
cười khẩy nhìn cô nàng. - Cô nghĩ chúng tôi làm mưa làm gió trong giới xã hội
đen mà không có lá chắn gì hay sao? Cứ việc báo. Cô nghĩ chúng tôi sợ sao? Nếu
sợ thì từ đầu tôi đã không làm.
- Cậu...
- Yên
tâm đi! Tôi tuyệt đối không lấy cái mạng của cô đâu. - Kiệt lại gần, ghé sát
tai cô nàng. - Bởi vì... cô không đáng.
- Cậu...
- Hà Yên thực sự đã tức giận tột cùng, nghiến răng nhưng lại không dám làm gì.
- Giết
cô chỉ tổ làm bẩn tay tôi. - Kiệt khinh bỉ nhìn cô nàng. - Con người như cô thực
không đáng.
Hà Yên
bực bội muốn vung tay lên đánh Kiệt nhưng cảm giác đau nhói ở cổ đã nhắc nhở cô
ta, cô ta đang đứng ở vị trí nào. Con dao trong tay Kiệt ấn sâu hơn một chút, một
dòng máu nhỏ chảy ra. Cậu không quay đầu, nói với chàng trai đứng cạnh:
-
Phong, phiền cậu đến bệnh viện đón Du giúp tôi.
- Dạ,
thiếu gia!
Phong
dẫn theo đám đàn em rời đi. Trong căn phòng chỉ còn lại Kiệt và Hà Yên. Không
khí có phần căng thẳng. Bàn tay Hà Yên hết nắm lại mở. Cô nàng đang hết sức lo
sợ. Cô ta biết Kiệt tuyệt đối không phải là người bình thường, cậu đã biết những
việc cô ta làm chưa? Nếu biết rồi thì số phận cô ta sẽ đi về đâu?
- Tôi
khẳng định sẽ không giết cô đâu, không cần căng thẳng thế! - Kiệt liếc mắt nhìn
bàn tay Hà Yên, hừ lạnh, miệng chợt mỉm cười. - Nhưng tôi không dám chắc sẽ dể
cho gương mặt cô được nguyên vẹn.
- Cậu
muốn làm gì mặt tôi?
Hà yên
bất giác rùng mình. Đối với một con người, gương mặt rất quan trọng. Kiệt sẽ
làm gì với gương mặt cô ta?
- Ha,
sợ rồi hả? - Kiệt cười nhạt, gương mặt ác quỷ đã hoàn toàn hiện hình, không còn
vẻ ôn hòa như khi bên cạnh nó nữa. - Nếu biết có ngày hôm nay, đáng lẽ trước
đây cô không nên làm những việc đó với Du.
- Đó
là vì con nhỏ không biết điều đó! - Hà Yên tức giận hét lên. Nhắc đến nó khiến
cô ả không thể kìm được sự tức giận. Tất cả vì nó nên cô ả không thể có được
tình yêu của thầy Minh, cũng vì nó mà hôm nay cô ả mới như thế này.
"Bốp"
Một
cái tát giáng thẳng vào mặt Hà Yên. Khóe miệng rớm máu, cô ả từ từ ngồi dậy,
nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận của Kiệt. Cậu ngồi xổm, lấy tay nắm tóc cô ả, cười
khẩy:
- Cô
có biết ai là kẻ không biết điều không? Là cô đó! Đã như vậy còn nói vậy?
Haizzz, thực sự là cô muốn chết sớm mà.
Hà Yên
cắn môi, không nói gì. Hôm nay bất luận là có nói gì, cô ả khẳng định số phận
mình cũng không thể tốt đẹp.
- Thiếu
gia! Lâm tiểu thư đã đến! - Giọng Phong vang lên phía ngoài căn phòng.
- Đưa
cô ấy vào! - Kiệt thu lại bàn tay đang nắm tóc Hà Yên, phẩy phẩy tay như rũ bỏ
thứ gì dơ bẩn. Hà Yên nhìn hành động đó mà ngọn lửa tức giận trong lòng càng
bùng cháy.
"Cạch".
Cánh cửa bật mở. Nó ngơ ngác bước vào. Nhìn Hà Yên với mái tóc rũ rượi ngồi
trên sàn nhà, nó ngạc nhiên mở to mắt.
- Đây
là...
- Là
người đã hại cậu. - Kiệt lại gần, nụ cười dịu dàng lại nở trên môi cậu. - Người
đã khiến cậu mất trí nhớ, cũng khiến cậu chịu không tí tổn thương. Vì vậy, hôm
nay... tớ giao cô ta cho cậu.
- Cho
tớ? - Đôi mắt nai ngơ ngác lại càng mở to. Hà yên cũng có phàn ngạc nhiên. Nó
đã mất trí nhớ?
- Cầm
lấy! - Kiệt dúi vào tay nó con dao nhỏ. - Tùy cậu xử cô ta.
- Tơ
sao? Tớ... - Nó lúng túng, bối rối nhìn con dao trong tay.
- Cậu
muốn làm gì gương mặt cô ta thì tùy ý.
- Tớ...
Tớ không muốn làm gì cả.
Nó dúi
trả con dao vào tay Kiệt. Thực sự là nó không muốn làm gì cô gái này cả. Nó
không nhớ cô ta có hại đến nó hay không. Kể cả là có nó cũng không nhẫn tâm hủy
họa gương mặt ấy. Kiệt nhíu mày. Cậu đưa nó đến đây là vì muốn để tự tay nó trả
thù cô ả, để cho đứa con gái không biết điều kia thông minh hơn một chút. Nhưng
nó lại quá mềm lòng. Haizzz, cô bé cậu yêu tốt bụng đáng yêu như vậy, cậu đành
phải tự mình ra tay thôi.
Cầm lấy
con dao, Kiệt lạnh lùng tiến lại gần. Hà Yên cảnh giác lùi dần ra sau cho đến
khi chạm phải bức tường. Kiệt đưa tay nâng cằm cô ả, đưa con dao lại gần khuôn
mặt ấy, chậm rãi cửa một dường vào bên má phải. Hà Yên đau đớn hét lên. Nó nhìn
thấy cảnh đó, hốt hoảng quay mặt đi.
- Coi như
hôm nay cô may mắn. Vì Du không nỡ ra tay với cô. Tôi cũng chẳng có hứng đùa. Tặng
cô một vết ẹo, hi vọng sẽ là một bài học cho cô.
Hà Yên
ôm bên má bị thương, căm phẫn nhìn Kiệt. Cậu lạnh lùng phẩy tay:
-
Phong, cho cô ta một trận rồi tống về trường. Đừng để thứ rác rưởi này ở đây
lâu làm bẩn nhà tôi.
- Rõ!
-
Chúng ta đi thôi. - Nở nụ cười nhẹ nhàng như gió thu, Kiệt nắm tay nó kéo đi.
- Cậu
làm vậy... có hơi quá đáng không? - Nó mím môi, liếc nhìn Hà Yên rồi e dè hỏi
Kiệt.
-
Không hề! Tất cả những ai làm tổn thương cậu tớ đều không bỏ qua. Hôm nay với
cô ta chỉ là một bài học nhỏ. Vết sẹo đó cũng có thể đi phẫu thuật để hủy bỏ.
Nhưng nếu cô ta đụng đến cậu dù chỉ một sợi tóc, tớ đảm bảo lần sau sẽ không nhẹ
nhàng vậy đâu. Du! Nghe này! - Kiệt đặt tay lên vai nó, xoay người nó lại, đôi
mắt vô cùng nghiêm túc. - Tớ sẽ làm tất cả để bảo vệ cậu, cậu hiểu chứ? Hãy
luôn tin rằng tất cả những gì tớ làm đều là vì cậu. Tớ tuyệt không nhân nhượng
cho những kẻ đã khiến cậu đau khổ. Vì... tớ thích cậu, cậu biết không?
Nó chớp
chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Kiệt. Cậu lại nhấn mạnh một lần nữa, từng từ từng chữ
đều mang theo sự chân thành:
- Anh
yêu em!
Nó ngẩn
người nhìn Kiệt. Đôi mắt cậu thật sâu, lấp lánh một thứ tình cảm ngọt ngào. Nó
không nhớ bất kì điều gì về quá khứ nhưng có thể khẳng định, tình cảm của người
này với nó là thật.
- Thôi
bỏ đi, coi như tớ chưa nói gì.
Kiệt
khẽ cười, buông tay ra, ánh mắt lấp lánh của cậu biến mất. Cậu khoác vai nó một
cách tự nhiên, mỉm cười thân thiết như với một người bạn bình thường:
- Cũng
trưa rồi, chúng ta đi ăn nhé!
- Ừ!
Nó gật
nhẹ đầu, cũng không muốn nói gì nhiều. Kiệt khẽ thở dài. Chuyện tình cảm này thật
khó nói. Vẫn biết tình cảm nó dành cho hắn không dễ phai mờ, dù cho nó đã mất
trí nhớ, nhưng cậu vẫn hi vọng, mặc kệ hi vọng đó mong manh đến cỡ nào.
- Cậu
muốn ăn gì nào?
Kiệt
nghiêng nghiêng đầu, dịu dàng hỏi nó. Nó chớp chớp mắt, vẻ nghĩ ngợi một lát rồi
đáp:
-
Chúng ta ăn Spaghetti nhé!
- Được,
chiều ý cậu!
Kiệt nắm
tay nó, dắt nó lên xe. Cậu ra hiệu cho người tài xế ra ngoài rồi tự mình ngồi
vào vị trí tay lái.
- Sao
thế? Sao cậu không để anh ta lái xe?
- Tớ
muốn không gian của chúng ta được riêng tư. - Kiệt cười, nhìn sang vị trí bên cạnh.
- Cậu lên đây ngồi đi.
- Được.
Nó mở
cửa xe sau, lên ghế đằng trước ngồi, thắt dây an toàn vào.
- My
nói ba mẹ cậu sắp đi công tác về rồi. Có lẽ họ chưa biết việc cậu bị tai nạn. Lần
trước cậu vào viện My còn có thể giấu nhưng lần này nghiêm trọng vậy, cậu đã mất
cả trí nhớ nên không thể giấu được.
- Họ sắp
về sao?- Nó mở to mắt.
Ba mẹ
nó sắp về? Nó thực sự rất mong điều này. Có thể nhìn thấy họ, nó sẽ nhớ ra được
điều gì đó trong quá khứ, rất có thể trí nhớ sẽ phục hồi nữa. Kiệt dường như đọc
được suy nghĩ của nó. Cậu khẽ thở dài. Không biết nếu nó nhớ lại tất cả thì sẽ
ra sao nữa. Sẽ là một điều tốt hay lại khiến nó chìm trong đau khổ?
- Còn
cô gái đó cậu muốn xử lí thế nào? - Kiệt đột nhiên lên tiếng.
- Cô
gái nào vậy? - Nó nhíu nhíu mày.
- Là
cô gái tên Võ Hà Yên, người đã gây ra vụ ti nạn của cậu, khiến cậu mất trí nhớ.
- Có
thể chỉ là một vụ tia nạn, cô ấy cũng không cố tình. Cậu đừng làm gì hại người
ta! - Nó hốt hoảng nói vội.
- Vô
tình à? Tớ không cho là như vậy. - Kiệt cười khẩy, máu nóng sục sôi khi nghĩ đến
cô gái mang tâm địa độc ác đó. - Cô ta không ít lần gây nguy hiểm cho cậu, cậu
nghĩ lần nào cũng là không cố tình?
-
Nhưng... tớ chẳng nhớ gì chuyện trước đây cả. Coi như không có gì đi. Bỏ qua
cho cô ấy.
- Cậu
đừng quá tốt bụng như thế. - Kiệt lắc đầu, vẻ nghiêm túc. - Sự thánh thiện ấy e
là sẽ càng khiến cậu chịu nhiều đau khổ mà thôi. Có thù thì phải trả, ăn miếng
trả miếng, tuyệt đối không được nương tay cho kẻ đã hại mình. Như thế là tự hại
chính mình mà thôi.
- Dù
sao tớ cũng chẳng còn nhớ gì cả, nên chẳng có cái gì gọi là hận thù hết. Hơn nữa,
tớ thấy cô ấy cũng không phải hạng người độc ác.
- Cậu
đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. - Kiệt bẻ tay lái vào sân một nhà hàng sang trọng,
lái xe vào bãi đỗ. - Được rồi, chúng ta không nói nữa. Đi ăn đã.
- Được!
Kiệt mỉm
cười, lịch thiệp mở cửa xe bên mình rồi qua bên kia mở cửa cho nó, nắm lấy đôi
bàn tay nhỏ nhắn đi vào trong. Cả hai trở thành một đôi tiên đồng ngọc nữ thu
hút mọi sự chú ý cảu những người trong nhà hàng. Cô gái mang gương mặt trẻ con
đáng yêu, dễ thương trong bộ vái màu hồng chít eo, xếp li, nhiều tầng với những
rải ren màu trắng muốt. Mái tóc dài ngang lưng buông xuống mềm mại, được cài
lên một chiếc bờm đồng màu với váy, đính một quá dâu bằng pha lê sáng lấp lánh.
Chân nó mang một đôi giày búp bê hồng. Kiệt đi bên cạnh lại toát lên vẻ bí ẩn,
lạnh lùng đầy nam tính. Cậu mặc chiếc áo sơ mi đen, quần bò mài bạc, đi đôi
giày thể thao đen rất kiểu cách. Cả hai nhìn vô cùng rực rỡ trong cái nhà hàng
có hàng trăm người này.
Nó
cùng Kiệt đi lên tầng hai, đến một chiếc bàn gàn cửa sổ. Kiệt vẫy tay gọi người
phục vụ.
- Quý
khách cần gì ạ? - Có gái phục vụ nở nụ cười dịu dàng, đồng thời đưa quyển thực
đơn cho hai người.
Kiệt
đưa tya đỡ lấy, nhìn lướt qua danh sách, không ngẩng đầu, nói:
- 2 suất
mì Spaghetti, một chai rượu vang. À, cậu uống gì vậy Du? - Kiệt nhìn về phía
nó, nở một nụ cười nhẹ nhàng, làm cô phục vụ đứng cạnh phải ngẩn ngơ nhìn.
- Cứ
cho tớ một nước cam được rồi.
- Vậy
được, cho một lon nước cam.
- Quý
khách chờ một lát!
Cô phục
vụ nhanh chóng ghi lại rồi đi vội. Trước khi đi không quên quay đầu lại nhìn Kiệt
với ánh mắt đắm đuối rồi lại nhìn nó bằng đôi mắt ghen tị pha chút ngưỡng mộ.
Nó với tay lấy quyển thực đơn, lật lật vài trang.
- Cậu
muốn ăn gì nữa sao? - Kiệt cười cười hỏi nó.
- Tớ?
A không có! Tớ chỉ muốn xem nhà hàng này có muón gì đặc biệt hay không thôi! -
Nó vội vã xua tay.
- Nếu
muốn gì cứ gọi thêm. - Kiệt vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên gương mặt.
-
Không cần đâu.
- Thưa
quý khách, đồ ăn của quý khách đây ạ!
Cô phục
vụ ban nãy bưng ra hai đĩa mì, rượu vang và nước cam, đặt xuống bàn. Kiệt mỉm
cười một cách lịch sự:
- Cảm
ơn! Nhà hàng này làm nhanh thật!
Cô phục
vụ đỏ mặt trước nụ cười của Kiệt rồi vội vã cúi đầu, rời đi.
- Cậu
ăn đi, Spaghetti ở đây ngon lắm đó!
- Ừ. -
Nó lấy dĩa, cuộn một ít mì, đưa lên miệng nếm thử. Đúng như Kiệt nói, quả thực
rất ngon, đến mức nó không kìm được phải thốt lên. - Ngon thật!
- Nếu
thích thì ăn nhiều vào nhé! Không cần ngại đâu!
Kiệt với
tay láy một chiếc khăn giấy trên bàn, lau nhẹ khóe miệng còn dính nước sốt của
nó. Nó đỏ mặt, cười trừ. Ai đời con gái con đứa, ăn uống như nó thật là...
haizzz...
* * *
- Cậu
muốn ăn nữa không?
Nhìn
đĩa mì trên bàn của nó đã hết, Kiệt cười hỏi nó.
- Thôi
không cần đâu. Tớ no rồi. - Nó uống một ngụm nước cam rồi đặt lon nước xuống
bàn.
- Vậy
tớ đi thanh toán, cậu uống nước rồi ra ngoài xe chờ tớ.
- Được.
Kiệt
lôi chiếc ví, bước về phía quầy thanh toán. Nó cũng cầm chiếc túi xách nhỏ của
mình đứng dậy, một mình xuống bãi đỗ xe.
Nhìn
quanh mãi mới thấy chiếc xe của Kiệt, nó vội rảo bước về hướng đó. "Xoẹt".
Một linh cảm lóe lên trong lòng. Nó có cảm giác dường như ở đây có thứ gì đó...
rất quan trọng. Quay đầu lại, nhưng không có một bóng người nào trong bãi để xe
cả. Nó định quay đầu đi tiếp thì đôi mắt vô tình liếc qua một gương mặt trong một
chiếc xe đen bóng. Qua cửa kính xe, nó có thể nhìn thấy một gương mặt đẹp hoàn
hảo đang tựa vào cửa kính, say ngủ. Gương mặt ấy khiến trái tim nó chợt nhói,
không hiểu vì sao. Người con trai kia tại sao có vẻ quen thuộc đến vậy? Liệu
người này trong quá khứ có quan hệ gì với nó chăng. Một sức mạnh vô hình thôi
thúc đôi chân bé nhỏ của nó bước về phía chiếc xe đó.
Chầm
chậm, nó tiến dần về phía chiếc xe đó. Người con trai này, vì sao có thể gợi
lên trong lòng nó một cảm giác thân thuộc đến vậy. Nó có linh cảm người này là
mấu chốt của toàn bộ kí ức đã bị mất của nó. Gương mặt đó, vừa lạ lẫm lại vừa
quen thuộc. Nhưng nếu người này thực sự nằm trong kí ức của nó, tại sao cả Kiệt,
My lẫn thầy Minh đều không hề đề cập tới. Vậy thì có phải thứ linh cảm này của
nó chỉ là ngộ nhận? Liệu có phải đây chỉ là một cảm giác không thật?
Người
con trai trong chiếc xe khẽ cau mày, đột nhiên xoay người, gương mặt quay về
phía trong, nhưng có vẻ vẫn ngủ say. Nó nghiêng đầu, muốn nhìn rõ gương mặt này
thêm một chút.
- Du!
Cậu làm gì thế? Xe của chúng ta ở phía này cơ mà.
Tiếng
Kiệt vang lên đằng au lưng làm bước chân nó sững lại, nhưng đôi mắt vẫn nhìn
chăm chú vào người con trai kì lạ kia. Nó đang cố nhớ, dáng vẻ ấy rốt cuộc liệu
có phải đã từng xuất hiện trong kí ức của mình hay không?
Kiệt lại
gần, nhìn theo hướng ánh mắt của nó. Cậu không thấy có gì kì lạ, ngoài việc chiếc
xe này thoạt nhìn khá giống xe của cậu.
- Cậu
sao thế?
- À
không có gì! - Nó thu hồi ánh mắt, nhìn Kiệt mỉm cười,. Vừa rồi cậu cũng không
có biểu hiện gì kì lạ, có lẽ cảm giác vừa rồi của nó chỉ là ngộ nhận.
- Đi
thôi! Chúng ta về bệnh viện. Cậu cần nghỉ ngơi.
- Tớ
cũng nằm viện lâu rồi mà! Tớ thấy mình cũng ổn rồi. Chưa thể xuất viện hay sao?
-
Nhưng cứ nghỉ ngơi một thời gian nữa. Tớ muốn cho cậu có chút thời gian nghỉ
ngơi sau quãng thời gian vừa qua. - Kiệt dịu dàng vuốt mái tóc nó.
- Thời
gian vừa qua... khủng khiếp lắm sao? - Nó bất giác cắn môi.
- Ừ,
nhưng tất cả đã qua rồi! Đừng nghĩ nhiều nữa. Chúng ta về thôi.
- Ừ.
Nó
ngoái đầu lại nhìn chiếc xe đằng sau một lần nữa. Chàng trai trong xe vẫn ngồi
yên ở đó, dường như vẫn đang ngủ. Nó thở dài, quay mặt bước theo Kiệt.
Từ
phía xa, một người đàn ông trung niên lại gần, chui vào trong chiếc xe của
chàng trai vừa rồi. Ông lay nhẹ vai chàng trai, khẽ gọi:
- Thiếu
gia! Tôi mua xong rồi! Cậu dậy đi!
Chàng
trai mở mắt, đỡ lấy hộp cơm trong tay người đàn ông trung niên, mỉm cười:
- Cảm
ơn bác!
-
Không có gì! Thiếu gia, sao cậu không vào ăn luôn cho tiện, lại phải mua thế
này...
- Vì
chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Bác biết cháu lần này về chỉ để thu dọn
đồ đạc thôi mà. Cháu mới tiếp quản công ty, còn rất nhiều việc. Chỉ còn một tiếng
nữa là phải có mặt tại sân bay rồi, nếu không lại lỡ chuyến bay mất. Cháu không
muốn lãng phí thời gian.
- Được,
vậy cậu mau ăn trưa đi. Chúng ta sẽ về nhà cậu ngay bây giờ.
- Cảm
ơn bác!
Hắn lạng
lẽ nhìn về phía ngoài cửa xe. Không một bóng người. Có lẽ vừa rồi hắn nằm mơ
chăng? Tại sao lại có cảm giác nó đang ở đây, rất gần hắn? Có lẽ hắn nhớ nó đến
mức phát điên rồi. Khẽ cười nhẹ một tiếng, hắn yên lặng mở hộp cơm, lặng thinh
dùng đôi đũa gắp miếng thịt đưa lên miệng. Nhạt nhẽo, hoàn toàn không có vị gì.
Phải chăng sự cay đắng từ trái tim đã lấn át tất cả? Hắn lắc đầu, cười nhẹ, cố
dặn lòng, phải quên, quên tất cả. Bời hai người... vốn dĩ là... có duyên mà
không phận.
Chiếc
xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự lộng lẫy. Một đám người đang thu dọn
thùng lớn thùng nhỏ ở bên trong nhìn thấy, vội vã chạy tới mở cổng, cúi người vẻ
cung kính. Hắn hạ kính xe, hỏi:
- Đã
xong chưa?
- Sắp
rồi thưa thiếu gia! Đóng gói một số đồ đạc nữa là hoàn tất.
- Được,
vậy phiền mọi người.
Hắn ra
khỏi xe, đút hai tay vào túi quần, hình bóng cô độc lặng lẽ bước lên tầng hai của
căn biệt thự. Tầng này rất rộng, có năm gian phòng. Một là phòng của hắn, bên cạnh
là phòng Nhiên. Gia đình hai người vốn là chỗ thân thiết nên để hai đứa trẻ ở
Việt nam cùng nhau. Ba gian phòng còn lại đều dành cho khách.
"Cạch".
Hắn đẩy nhẹ cửa một gian phòng. Bên trong đã thu dọn hầu hết đồ đạc, chỉ còn một
số thứ không quan trọng và một chiếc hộp gỗ hắn không cho phép bất cứ ai động
vào. Lặng lẽ tiến lại, hắn mở nắp chiếc hộp. Bên trong đều là ảnh. Đó là những
tấm ảnh chụp nó, hoặc ảnh chụp chung của nó và hắn, là những kỉ niệm hắn lưu giữ,
là đoạn kí ức vừa ngọt ngào lại vừa khiến hắn đau khổ khi nhớ lại. Việc quay về
lần này, không chỉ vì muốn thu dọn đồ của hắn và Nhiên, mà còn vì muốn... nhìn
thấy nó. Nhưng hắn lại sợ... sợ mình sẽ không kìm được mà từ bỏ tất cả, cả công
ti lẫn cha mẹ để quay trở về bên người mình yêu.
Khẽ nhấc
một tấm ảnh lên, hắn nhoẻn miệng cười. Là tấm ảnh chụp nó đang phồng mồm, ngậm
chiếc thìa nhỏ, giơ tay hình chữ V nhìn về phía hắn. Đó là lần cả hai đi ăn
kem. Nó tham ăn giành luôn cả phần kem cảu hắn, làm hắn bực mình, đem điện thoại
chụp luôn hình nó lúc đang nhồm nhoàm một miệng toàn kem.
Hắn nhẹ
nhàng đặt tấm ảnh xuống, nhấc một tấm khác lên. Tấm hình chụp chung nó và hắn.
Cả hai đang ở công viên. Nó vươn người đặt một nụ hôn lên má hắn, hắn mỉm cười
ôm lấy eo của cô người yêu dễ thương. Hắn bất giác đưa tay sờ len má, dường như
dư vị ngọt ngào của nụ hôn lên má đó vẫn còn đọng lại.
Bỏ tấm
ảnh lại, ánh mắt hắn lại dừng lại ở một bức ảnh chụp chung khác. Nó và hắn ngồi
trên đu quay. Đôi mắt nó nhắm nghiền, có vẻ đang say ngủ, tựa vào bờ vai hắn. Hắn
ôm lấy bờ vai nó, miệng cười dịu dàng, một tay đưa ra phía trước chụp ảnh.
Hắn khẽ
cười, thả tấm ảnh xuống. Kỉ niệm... tất cả đều rất đẹp. Tất cả mới chỉ như vừa
xảy ra hôm qua, vậy mà giờ đây...
"Tách".
Chiếc bật lửa hiện lên một ngọ lửa nhỏ, đỏ rực. Hắn đưa một tấm ảnh lại gần. Ngọn
lửa đỏ rực liếm quanh tấm ảnh. Nụ cười hồn nhiên của cô gái trong ảnh dường như
càng rạng rỡ trong ánh lửa sáng rực. Hắn thả tấm ảnh vào một chiếc hộp sứ, tiếp
tục bỏ một tấm, lại một tấm nữa vào. Hắn điên cuồng đốt cháy tất cả, dường như
đang muốn thiêu rụi tất cả kỉ niệm. Kỉ niệm giờ đã trở thành con dao hai lưỡi,
vừa khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, lại vừa khiến hắn đau khổ. Hắn muốn quên tất
cả. Hắn sợ... sợ kí ức trước đây. Ngồi khuỵu xuống sàn, trái tim chợt đau như bị
dao cứa, là ngàn vạn con dao sắc nhọ, khiến hắn không thở nổi. Hắn chỉ có thể
dành cho cuộc đời hai từ: BẤT CÔNG. Tại sao? Nếu không thể đến ben nhau, tại
sao ban đầu lại để nó và hắn gặp nhau? Nếu đã là không có duyên phận, tại sao lại
để cả hai đắm chìm trong tình yêu tuyệt vọng không lối thoát ấy? Tại sao tình
yêu sâu sắc của hai người... lại đổi về một kết cục như vậy?
"Cộc
cộc cộc"
Tiếng
gõ cửa làm hắn chợt giật mình, lạnh giọng hỏi:
- Ai?
- Tôi
đây thiếu gia. - Bác tài xế ban nãy lên tiếng. - Mọi thứ xong rồi. Mời thiếu
gia xuống!
- Được,
cháu ra ngay đây!
Hắn lập
tức đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhìn tàn tro của những tấm ảnh vừa bị đốt rồi
lặng lẽ quay đi.
-
Chúng ta còn bao nhiêu lâu vậy bác? - Hắn quay người hỏi bác tài xế.
- Còn
40 phút thưa thiếu gia.
- Vậy
thì... chúng ta có thể đến bệnh viện XXX trước được không?
- Thiếu
gia, nhưng...
- Chỉ
năm phút thôi, sẽ không ảnh hương đến chuyến bay đâu.
- Vậy
được. - Bác tài xế thở dài. - Thiếu gia phải nhanh lên đó.
- Dạ được,
cháu biết rồi.
Cả hai
xuống dưới, chất đồ lên xe rồi lập tức khởi hành đến bệnh viện.
* * *
Hắn chần
chừ trước cánh cửa phòng bệnh, không biết nên vào hay không. Liệu nó có còn ở
đây không? Giờ này... nó vẫn ổn chứ?
- Anh
tìm ai vậy?
Giọng
nói thanh trong cất lên. Hắn cứng người, không dám quay đầu. Nó nhoẻn miệng, bước
tới trước mặt hắn. Hơi ngạc nhiên vì hắn chính là chàng trai vừa rồi nó gặp,
nhưng nó lập tức lấy lại vẻ bình thường:
- Anh
tìm ai ở đây vậy?
Lần
này đến lượt hắn ngạc nhiên. Hắn nhìn nó không chớp mắt. Thấy vẻ mặt nó hoàn
toàn tự nhiên, bộ cóc thông minh của hắn lạp tức hiểu ra vấn đề. Nó là vì chịu
đựng nỗi đau quá lớn mà mất trí nhớ hay là vì một lí do gì khác?
-
Không cò gì. - Hắn nhoẻn miệng cười. - Tôi định đến tìm một người bạn nhưng có
lẽ bây giờ... không cần nữa rồi.
Hắn
đút hai tay vào túi quần, trầm lặng quay lưng bước đì. Được hai bước, hắn đột
ngột dừng lại, nhìn nó, khẽ cười:
- Tạm
biệt!
Thở
dài, hắn lặng im bước đi. Có lẽ, lần này, hắn phải thực sự bước khỏi cuộc sống
của nó rồi. Nó không còn nhớ hắn. Như vậy chắc sẽ tốt hơn cho cả hai. Tạm biệt...
tất cả!
...............................................................
bạn
đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Chờ
đã!
Một
bàn tay bé nhỏ bất ngờ nắm lấy vai hắn. Hắn chợt giật mình. Suy đoán vừa rồi của
hắn... là sai chăng?
-
Chúng ta... có quen nhau không? - Nó bước tới trước mặt hắn, ngập ngừng hỏi.
Hắn thở
dài. Nhìn thái độ này xem chừng nó thực sự đã quên. Vậy cũng tốt. Coi như một sự
giải thoát cho nó khỏi những nỗi đau dày vò.
- Có lẽ!
- Hắn nở một nụ cười dịu dàng. - Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi. Cũng không có
gì đáng nhớ nữa cả. Nếu có thể quên điều gì là tốt điều ấy.
- Ý
anh là sao? - Nó cau mày, tỏ ý không hiểu những gì hắn nói.
- Ý
tôi là... những gì thuộc về quá khứ... em đừng nền cố tìm kiếm nữa.
- Tại
sao?
- Bởi
đó vốn dĩ là những thứ nên quên. - Hắn khẽ thở dài, đôi tay đưa lên vuốt mái
tóc mai của nó. - Cố tìm lại kí ức đó chỉ khiến mình thêm đau. Quên đi là tốt
nhất. Nghe tôi. Quá khứ của em, cả của tôi, đều mang đầy đau thương. Vậy nên đừng
cố tìm kiếm làm gì.
- Vậy
chúng ta có quan hệ gì?
-
Chúng ta... từng có quan hệ thân thiết, nhưng giờ chẳng còn gì cả. À, có phải...
em đã mất trí nhớ?
- Phải!
- Nó gật đầu quả quyết.
- Vậy
thì tốt. Có lẽ quá khứ của em chính là nguyên nhân gây nên việc em mất trí nhớ.
Em có muốn tìm lại quá khứ chỉ toàn niềm đau như vậy?
Nó lặng
người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đang cố tìm hình ảnh
mình trong đó. Làn gió dịu dàng luồn qua song cửa sổ, vờn trên mái tóc tơ mềm
mượt cảu nó. Thời gian dường như ngừng lại, không gian dường như chỉ còn hình
bóng của hai người. Biết bao điều muốn nói, cuối cùng lại chẳng biết phải bắt đầu
từ đâu. Đã từng mong mỏi đối mặt như thế này, cuối cùng, một người lại không
còn nhớ gì cả, một người... cố gắng chạy trốn tình yêu mong manh. Quá khứ như
là một căn phòng bí ẩn, đã bị khóa chặt trong trái tim cô gái. Mà chìa khóa mở
cánh cửa căn phòng... có lẽ là do chàng trai nắm giữ, hay là do những con người
xung quanh. Là tất cả, và còn có... chính bản thân cô gái.
- Thật
sự không nên tìm kiếm sao?
Im lặng
hồi lâu nó mới chậm rãi lên tiếng. Đôi mắt hắn trầm lặng nhìn nó. Trái tim hắn
không muốn nó quên tất cả. Kỉ niệm và hạnh phúc của hai người, hắn không muốn
nó quên. Nhưng lí trí lại mách bảo, nó quên tất cả sẽ là tốt cho cả hai. Bản
thân nó sẽ không đau khổ nữa. Còn hắn... có lẽ cũng dễ dàng quên mối tình nay
hơn.
- Phải.
- Cuối cùng lí trí của hắn đã chiến thắng tình cảm trong trái tim. - Chúc em sớm
tìm được hạnh phúc riêng. Từ nay trở đi... chúng ta là người xa lạ.
Hắn thở
dài, không nhìn nó, nặng nhọc cất bước ra đi. Nó vẫn đứng đó, thẫn thờ nhìn
theo bóng người con trai trước mắt. Người này và nó là quan hệ gì? Nó thực sự
không thể nhớ nổi. Rốt cuộc quá khứ của nó đã có những chuyện gì? Sao ai cũng
khuyên nó quên đi?
- Du!
Sao thế?
My mỉm
cười, bước tới bên cạnh nó.
- À,
không có gì!
Nó thu
hồi ánh mắt, quay qua cười với My. My gật đầu:
- Vậy
cậu đứng đây làm gì? Vào thu dọn đồ đi. Ba mẹ cậu sắp về rồi. Bọn mình sẽ dể cậu
về nhà.
- Ừ.
Nó lặng
lẽ về phòng, tâm trạng vẫn ngổn ngang, rối như tơ vò. My thở dài, nhìn nó rồi lại
hướng mắt ra phía ngoài. Nhỏ đã nhìn thấy hắn. Vốn rất giận dữ nhưng không hiểu
vì sao, nhỏ lại chỉ đứng im nhìn. Có lẽ nhỏ không muốn nó cảm thấy kì lạ hoặc
cũng có thể là do... nhỏ nhìn thấy nỗi đau trong đáy mắt hắn. Có thể, tất cả những
gì hắn làm đều là bất đắc dĩ. Hắn có thể cũng đang rất đau khổ. Bây giờ hắn đã
bỏ đi rồi, nó cũng chẳng còn nhớ gì nữa. Có lẽ nên để tất cả quá khứ vùi chôn.
Như thế sẽ tốt cho tất cả.
* * *
- Thiếu
gia!
- Còn
bao lâu nữa vậy bác? - Hắn vừa mở cửa xe, vừa hỏi bác tài xế.
- Còn
hơn 20 phút nữa.
- Vậy
vẫn kịp chứ?
- Tôi
sẽ cố cho xe chạy nhanh.
- Cảm
phiền bác.
-
Không có gì! Đó là nghĩa vụ của tôi mà, thiếu gia!
Bác
tài cười nhẹ, đáp lời vẻ cung kính rồi ngồi vào vị trí tay lai, bắt đầu cho xe
chạy. Hắn ngoái đầu lại đằng sau, nhìn bệnh viện lại một lần nữa rồi nhoẻn miệng
cười, khẽ thì thầm: "Tạm biệt em, kí ức của anh!"
* * *
- Có
chuyện gì vậy?
My ngạc
nhiên khi thấy nó chợt đứng im, dường như vừa giật mình vì cái gì đó. Nhỏ nhìn
quanh. Không có gì lạ. Vậy nó đang nhìn cái gì thế nhỉ?
- A,
không có gì! - Nó vội vã trở lại việc thu xếp đồ. - Chỉ tại tự nhiên tớ cảm
giác như có ai đó đang gọi mình.
- Vậy
sao? - My cười. - Linh cảm à? Có lẽ là ba mẹ cậu nhớ cong ái quá chăng? Hay
là... Kiệt nhỉ?
My
nháy mắt nghịch ngợm. Nó đỏ mặt cúi đầu.
- Cậu
nói linh tinh cái gì thế?
- Tớ
nói linh tinh bao giờ? - My bĩu môi. - Tình cảm của Kiệt với cậu đến đứa ngốc
cũng nhận ra. Đừng nói với tớ cậu lại ngốc quá mức vậy nhé.
- Tớ...
-
Haizzz, Du à! Kiệt quả thực tốt lắm. Cậu ấy làm gì cũng nghĩ tới cậu. Tớ thấy cậu
nên cân nhắc việc với cậu ấy. nếu không thích cũng đừng bắt cậu ấy chờ đợi lâu
như vậy. Còn nếu thích thì cho cậu ấy cơ hội đi. Một chàng trai tốt như vậy,
trên đời không có nhiều mà lựa chọn đâu.
- Tớ
hiểu, nhưng cảm giác của tớ với Kiệt... không phải là tình yêu. - Nó thở dài.
Tình cảm này nếu nói là tình bạn thì có vẻ đúng hơn.
- Tình
cảm có thể bồi đắp mà. Cậu cứ từ xác định tình cảm của mình, đừng vội vã.
- Ừ!
Nó lại
rơi vào trầm tư. Đột nhiên lại chợt nhớ đến chàng trai kì lạ hôm nay. Người đó
đối với nó là một cảm giác rất quen thuộc. Ở gần người đó, nó cảm thấy trái tim
mình lỗi nhịp, cảm giác rất bối rối, không thể lí giải nổi. My đứng lặng nhìn
nó, khẽ lắc đầu, nói rất khẽ, dường như là tự nói với mình:
- Tình
cảm của cậu xem ra chưa bao giờ thay đổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT