Thời
gian là thứ hữu hiệu nhất giúp con người vứt bỏ quá khứ. Nó là thứ đáng quý,
nhưng đôi lúc lại vô cùng đáng sợ. Bởi, thời gian là thứ duy nhất con người
không bao giờ có thể lấy lại. Một khi nó đã đi qua, thì cũng giống như một bát
nước đổ đi, dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể trở về. Vậy nên, một quyết định
sai lầm có thể thay đổi tất cả. Một khi vòng xoay của định mệnh chuyển động, số
phận của những con người nằm trong đó sẽ đổ thay... vĩnh viễn. Không bao giờ có
thể... trở lại ngày đầu tiên.
Tháng
sáu, mùa hè hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Cái nóng buông xuống tất thảy các
phố phường. Con đường rợp nắng, nóng nức đến mức khó chịu vô cùng. Khó khăn lắm
mới thấy một cơn gió dịu nhẹ, mơn man thổi qua. Rất nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến
tâm trạng người ta dịu đi phần nào.
Nó lặng
thầm bước trên con đường tấp nập người qua lại, trên tay cầm mấy quyển sách,
đưa lên đầu che đi một phần những tia nắng gay gắt của buổi trưa. Nó thở dài,
thầm than trong lòng. Biết vậy sáng nay nó đã để ba đưa đi. Nhưng vốn là sáng
nay trời trong, mát mẻ, cứ tưởng hôm nay được ngày râm mát, đẹp trời. Cũng tại
cái dự báo chết tiệt. Cái gì mà nhiều mây, không nắng? Bây giờ nắng muốn chết rồi
đây! Lòng nó không ngừng cảm thán. Tự dưng sáng nay nổi hứng muốn đi bộ làm gì
không biết. Đoạn đường về nhà không dài, nhưng dường như đã bị cái nóng chết tiệt
này làm cho trở nên dài vô tận rồi.
"Píp
píp".
-
Nhóc, làm gì mà đi giữa trời nắng thế này hả?
Giọng
nói quen thuộc này khiến nó vừa nghe đã biết là ai. Khẽ cười, nó quay đầu, nói
với chàng trai trong xe:
- Chào
thầy!
- Ừ! -
Minh cười, nhìn chỗ sách trên tay nó. - Lại ôn luyện hả?
- Dạ!
Em cũng sắp thi đại học rồi mà.
- Ừ, vậy
cố lên nhé! Vậy nhóc có muốn quá giang về nhà không?
- Dạ tất
nhiên là có!
Chỉ đợi
có thế, nó lập tức mở cửa, trèo lên xe Minh. Anh mỉm cười, lắc đầu, lái xe đi.
Nó lúc nào cũng trẻ con như vậy. Mặc dù bây giờ đã sắp trở thành sinh viên đại
học rồi. Nó ngồi bên cạnh, tranh thủ mở sách ra đọc, thi thoảng liếc mắt nhìn
Minh. Nó thấy có chút hối hận vì đã lên xe. Trong hơn một năm anh ở cạnh, chăm
sóc nó, kể từ sau khi nó mất đi trí nhớ, nó cũng đã hiểu tình cảm anh dành cho
mình. Nhưng nhiều lắm nó cũng chỉ có thể coi Minh là một người anh trai, không
thể hơn được nữa. Ngồi cạnh anh thế này, nó cảm thấy rất ngại ngùng, đành giả vờ
chúi đầu vào sách, mà thực ra... nó đâu có vào đầu được chữ nào >o<.>
- Em
có vẻ chăm chỉ nhỉ! - Minh nhìn sang bên, cười khi thấy nó đang "chăm chú
đọc sách".
- Giờ
thầy mới biết sao? - Nó bĩu môi, mắt vẫn không rời quyển sách. - Em là học sinh
chăm chỉ mẫu mực đó.
- Vậy
sao? Vậy mà thầy thấy trước đây em có không ít lần không thuộc bài đấy. Cụ thể
là bao nhiêu ấy nhỉ?
- Cũng
có nhiều lắm đâu - Nó cười trừ.
- Ừ, không
nhiều lắm. - Minh bật cười. - Cũng chỉ trên dưới chục lần thôi.
- Thầy!
- Nó đỏ mặt hét lên.
- Thôi
được rồi được rồi, không trêu em nữa. Học tiếp đi!
Nó phụng
phịu liếc xéo Minh một cái rồi cầm quyển sách, tiếp tục làm bộ học sinh căm chỉ.
- Học
trò, đến nhà em rồi!
- A! Cảm
ơn thầy! Thầy vào uống nước chứ ạ? - Nó đẩy cửa xe, quay lại cười, hỏi.
- Cũng
được. Thầy cũng đang khát.
- Vậy
mời thầy!
Nó mở
cửa xe, bước ra ngoài, mời Minh vào nhà. Anh cũng ra khỏi xe, theo sau nó.
- Tiểu
thư đã về!
Cô
giúp việc ra mở cổng vừa nhìn thấy nó, vội càng cúi người cung kính. Nó mỉm cười,
gật đầu.
- Ba,
mẹ!
- Chào
hai bác!
Nó và
Minh cùng bước vào phòng khách, cúi chào cha mẹ nó.
- Ồ
Minh đến chơi à? - Mẹ nó cười thân thiện. Cháu qua bên đó ngồi đi.
Bà chỉ
vào chiếc ghế phía đối diện. Giờ nó mới để ý, Kiệt cũng đang ở đây. Cậu ngồi
trên chiếc ghế đó, đối diện với cha mẹ nó. Cậu cau mày nhìn Minh, vẻ mặt biểu lộ
rõ rệt là không vui. Minh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, tỏ ý chào. Kiệt cũng gật
đầu đáp lại. Bầu không khí có phần trở nên căng thẳng. Nó đứng đơ ở đó, không
biết làm gì. Mẹ nó thì đang cười rất hài lòng. Hai chàng trai này bà đều vừa ý.
Vừa đẹp trai, tài giỏi lại yêu thương con gái bà hết mực. Bà muốn kiếm một điểm
không hài lòng cũng khó. Chỉ có điều… haizzz… muốn lựa chọn trong hai người này
một người làm con rể, quả thực là không dễ dàng. Thôi thì tất cả đành theo ý nó
vậy.
- Ông
chủ, bà chủ, tiểu thư, hai vị thiếu gia, mời mọi người vào dùng bữa.
Tiếng
của bác quản gia đã phá tan bầu không khí trầm mặc vừa rồi. Ba nó mỉm cười, hướng
về phía Kiệt và Minh, bảo:
- Hai
đứa cũng ở lại ăn cơm luôn chứ!
- Cháu
nghĩ nên để khi khác. - Kiệt và Minh cùng đồng thanh.
- Hai
đứa ngại gì? - Mẹ nó tiếp lời. - Mấy khi cả hai có dịp cùng gặp nhau ở đây thế này.
Ở lại dùng bữa với gia đình bác. Như vậy chẳng phải vui hơn sao? Mẹ nói đúng
không Du?
- A! Dạ…
phải… ạ! - Tâm hồn nó chẳng biết đang phiêu bạt nơi nào, nên nghe thấy mẹ gọi
mình, có chút lúng túng.
- Hừ,
con bé này đang nghĩ gì thế? - Mẹ nó lừ mắt, vẻ không hài lòng, nhưng sau đó lại
nở ngay một nụ cười gian. - Con nói đi, mời hai người ở lại dùng bữa chứ? Hay
muốn ăn cơm riêng tư với một người.
- Mẹ!
Nó đỏ
bừng mặt, giậm giậm chân. Mẹ nó thật là, đùa không đúng lúc gì cả. Câu nói của
bà đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai kẻ ngồi đối diện. Vẫn biết câu này
mẹ nó vốn chỉ là hỏi chơi, đùa cho vui, nhưng đây lại là điều hai người muốn biết.
Sự lựa chọn của nó, cho đến giờ vẫn chưa chịu đưa ra. Thực ra thì, nó không hề
muốn phải lựa chọn. Không hiểu vì sao, nhưng trong trái tim nó vẫn có một khoảng
trống không thể lấp đầy. Nó luôn cảm thấy, dường như trong quá khứ, nó đã từng
yêu. Trong giấc mơ hàng đêm vẫn thường hiện về một hình bóng. Nhưng nó lại
không tài nào nhìn thấy gương mặt của người con trai ấy, chỉ có thể nhìn thấy tấm
lưng rộng. Nó đã quyết định từ bỏ quá khứ, song vẫn luôn canh cánh một câu hỏi.
Liệu người con trai trong giấc mơ đó, có phải là người nó đã gặp ở bệnh viện
vào cái ngày nó đưa ra quyết định?
- Con
bé này lại thơ thẩn gì thế? - Mẹ nó huơ huơ đôi đũa trước mặt con gái. - Ngồi
xuống ăn cơm đi chứ!
- Ơ? Dạ!
Người
giúp việc vội tới, kéo chiếc ghế ra. Nó ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nở nụ cười
nhẹ:
- Mời
mọi người!
- Được
rồi, hai đứa cứ tự nhiên nhé!
Mẹ nó
mỉm cười, hướng mắt về phía Kiệt và Minh mà nói. Hai người gật đầu, cùng đáp:
- Dạ,
cảm ơn bác!
Nói
xong lại quay sang nhau với nụ cười trên môi nhưng ánh mắt rõ ràng là muốn
thiêu sống đối phương mà >o<.>
- Hai
đứa làm gì nhìn nhau mãi thế? Mau ăn cơm đi!
Mẹ nó
nhìn thấy vậy, đành lên tiếng phá vỡ không khí đối nghịch giữa hai người này.
Ba nó có vẻ không mấy quan tâm, chỉ thi thoảng hỏi vài câu. Ông đương nhiên
cũng hiểu chuyện tình cảm phức tạp giữa ba đứa trẻ, nhưng không muốn can dự, để
con gái mình tự chọn. Ba nó cũng giống như mẹ nó, đều hài lòng với hai chàng
trai này. Hơn nữa, việc ông quan tâm nhất là con gái mình đã trưởng thành, hiểu
chuyện hơn, không còn làm đủ trò quậy khiến ông đau đầu nữa.
- Kiệt
năm nay cũng thi đại học nhỉ?
Mẹ nó
gắp một miếng thịt gà đặt vào bát Kiệt, tươi cười hỏi. Kiệt gật đầu, cười đáp lời:
- Dạ!
- Vậy
định thi vào đâu thế?
- Con
thi quản trị kinh doanh.
- Đại
học Quốc gia Hà Nội à?
- Dạ!
- Ồ! Vậy
là thi cùng Du rồi!
Mẹ nó
chuyển ánh mắt hướng về phía cong ái. Nó chỉ cười, không đáp lời. Kiệt cũng vậy.
Tất nhiên là cậu biết nó thi vào đó. Chính vì thế cậu mới nộp đơn dự thi vào
trường này.
- À,
Minh này! Bác nghe nói con sắp tổ chức show diễn đầu tiên. Chuẩn bị thế nào rồi?
- Mẹ nó lại quay qua Minh.
- Cũng
tạm rồi ạ! 2 tuần nữa bác sẽ đến xem chứ ạ? - Minh nở nụ cười hiền hòa quen thuộc.
Nói về
Minh một chút. Sau những việc xảy ra với nó ở Thanh Phong, Minh cũng không còn
làm thầy giáo ở đó nữa. Anh dự thi và trúng tuyển trong cuộc thi tìm kiếm nhân
tài của công ti nghệ thuật Ước Mơ Xanh. Anh được họ đưa đi đào tạo. Và với tư
chất thông minh, lại từng học tại học viện thanh nhạc nên anh nhanh chóng hoàn
thành khóa đào tạo, trở thành ca sĩ chính thức của công ti. Thời gian vừa qua,
anh đã cho ra một album, được sự ủng hộ lớn của các tín đồ âm nhạc. Vậy nên
ngay sau đó, công ti quyết định mở show diễn đầu tiên cho anh, vừa quảng bá giọng
ca mới, vừa quảng cáo cho album vừa ra.
- Ừ, tất
nhiên! Du, con đi chứ? - Mẹ nó gật đầu.
-
Con... a... dạ... vâng!
Nó vẫn
còn đang trầm tư trong dòng suy nghĩ, nghe tiếng hỏi của mẹ nên giật mình, lắp
bắp. Mẹ nó cau mày, nhìn chằm chằm con gái. Không bình thường! Chắc chắn là
không bình thường! Nếu không làm sao hôm nay tự dưng nó lại thơ thẩn đến thế?
Nghĩ vậy nhưng mẹ nó cũng không nói gì, vẫn cười, hỏi chuyện Kiệt và Minh.
Kiệt
và Minh tất nhiên nhận ra có gì đó không ổn, song cũng không muốn hỏi gì. Còn bản
thân nó cũng không rõ vì sao bản thân lại suy nghĩ về người con trai kì lạ kia.
Dường như là vì, trong lòng nó có một linh cảm mãnh liệt, một linh cảm mà chính
nó cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy là có liên quan đến người đó.
* * *
- Con
xin lỗi! Con thấy hơi mệt! Mọi người cứ dùng bữa, con về phòng trước.
Trong
lúc mọi người vẫn đang ngồi bên bàn ăn, nó đứng dậy, rời khỏi phòng ăn. Nó cảm
thấy tâm trạng mình hiện tại không được ổn định, ngồi ở đây cảm giác không thoải
mái. Minh thấy vậy cũng đứng dậy:
- Con
no rồi. Hai bác và Kiệt cứ ăn tự nhiên. Con xin phép ra ngoài trước!
- Ừ!
Mẹ nó
gật đầu, mỉm cười. Kiệt dõi mắt theo, muốn chạy ra ngoài cùng nó, nhưng phải giữ
phép lịch sự nên đành ngồi lại. Nó đã ra ngoài, Minh cũng ra theo, không lẽ cậu
cũng bỏ đi, để bố mẹ nó ngồi lại?
* * *
- Em
sao thế?
Thấy
nó ngồi thơ thẩn trên chiếc ghế ngoài hành lang, Minh mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi
xuống bên cạnh.
- Em
không biết nữa thầy ạ! - Nó thở dài. Mặc dù Minh giờ không còn là thầy của nó nữa,
anh cũng chẳng phải thầy giáo gì nữa, nhưng nó vẫn gọi vậy theo thói quen trước
đây. - Tự nhiên em có linh cảm cuộc đời mình sắp có thay đổi lớn.
- Sao
thế? - Minh theo thói quen, đưa tay vuốt tóc cô nhóc trước mặt. - Đừng nghĩ nhiều.
Cái gì đến sẽ đến. Dù có việc gì cũng sẽ có cách giải quyết mà.
- Em
hiểu! - Nó nghiêng đầu, mỉm cười. - Nhưng không hiểu sao, tâm trạng thấy bức bối
quá.
- Vậy
hả?
Minh rời
khỏi ghế, tiến đến bên chiếc đàn dương cầm đặt gần đó, mở nắp đàn, không quay đầu,
hỏi:
- Vậy
có muốn nghe một khúc nhạc giải tỏa tâm sự hay không?
- Được
ạ!
Nó cười
nhẹ, nhìn theo đôi bàn tay của Minh lướt trên phím đàn. Anh nhẹ nhàng di chuyển
đôi tay mình. Từng nốt nhạc vang lên, khảm vào không gian một sự lãng mạn, ngọt
ngào:
"Đêm
nay sao đêm lấp lánh trên bầu trời
Ngôi
sao nào sẽ mãi, riêng chỉ cho mình anh
Tìm em
trong trời đêm muôn ngàn vì sao sáng soi
Tìm
em... đến bao giờ?
Em có
biết tình yêu anh vẫn luôn trao mãi về người
Em có
biết tình yêu anh nhiều hơn những ánh sao trời
Em có
hiểu anh vẫn mãi sẽ chỉ chờ đợi riêng em
Em có
hiểu anh chỉ mãi yêu riêng mình em... mà thôi
..."
- Du!
Minh
ngừng chơi đàn, quay đầu nhìn về phía nó. Nó giật mình ngẩng lên. Hai người mặt
đối mặt, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.
- Em sẽ
đến buổi biểu diễn của anh chứ?
- À!
Em sẽ... sẽ đến.
Minh tự
nhiên thay đổi cách xưng hô làm nó cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Anh cười,
nhìn gương mặt đỏ rực của nó mà cảm thấy đáng yêu vô cùng. Buổi biểu diễn hôm ấy
với anh vô cùng quan trọng. Đó sẽ là ngày... thôi, việc này để nói sau.
- Em
hèm... Hai người...
Kiệt đứng
đằng sau, không chịu nổi khung cảnh trước mặt nên phải lên tiếng.
-
Chúng tôi làm sao? - Minh nhìn sang Kiệt, mỉm cười. - Cậu đến đây ngồi đi.
Kiệt hừ
lạnh, cũng không thèm nhìn Minh, đi đến bên nó, ngồi xuống, hắng giọng rồi nói:
- À Du
này, mai cậu rỗi không?
- Có,
sao thế?
- Nếu
vậy thì... Ừm. Mai nhà hàng Sweet Love có tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cậu có thể...
- A nhắc
mới nhớ. - Thầy Minh ngắt lời Kiệt. - Tôi được tặng hai vé tham gia buổi tiệc.
Em đi cùng anh nhé, Du!
- Anh
không thấy mình bất lịch sự à? Tôi đang nói đó! - Kiệt tức giận hét lên, sau đó
lại quay sang nó, đổi giọng nhẹ nhàng. - Cậu đi cùng mình nhé!
- A!
Nó chớp
chớp mắt nhìn hai người, không biết nên xử lí ra sao. Cả hai cũng đang nhìn nó
với đôi mắt đợi chờ/ Ai nói cho nó biết phải xử lí thế nào đây?
- A,
việc này...
Nó bối
rối vuốt vuốt tóc mai, ấp úng mãi không nói nổi lời nào.
- Du
ơi! Du ơi!
Đúng
lúc này thì vị cứu tinh xuất hiện. Nó mừng như bắt được vàng, vội vã lao tới,
túm ngay cô gái đang cao hứng nhảy vào phòng khách nhà mình.
- A!
Con quỷ, làm gì tóc tao thế?
My hất
tay nó ra, gương mặt nhăn nhó, vẻ khó chịu, vuốt lại mái tóc bị nó túm làm xù
lên. Nó cười xòa, chỉ chỉ về phía sau. My đang tính cho nó một cái cố đầu,
nhưng nhìn thấy bóng dáng "ai đó" ngồi phía sau, bèn lập tức hạ tay
xuống, cười trừ.
- Em
chào... chào thầy!
My
cũng giữ thói quen cũ, gọi giống như nó. Minh cười, gật đầu:
- Chào
em! Lâu quá rồi không gặp! Dạo này em vẫn khỏe chứ?
- Dạ
vâng! Em vẫn ổn.
Nói
xong câu đó, hai người lại im lặng, My có vẻ ngượng ngùng. Nó thở dài. Hai người
này... Đã tạo điều kiện như thế, cố ý mai mối rồi mà không chịu tiến triển gì hết.
Thật là phụ công nó mà!
- A!
My! Ngày mai nhà hàng Sweet Love có tiệc, thầy Minh muốn mời cậu đi. Cậu... đi
nhé!
Nó
nháy mắt nghịch ngợm. My chớp chớp đôi mắt vẻ không tin, rồi lại quay qua Minh.
Anh nhìn nó, khẽ thở dài rồi mỉm cười với My:
- Em sẽ
đi chứ?
- Em?
Thầy nói thật sao? - Đôi mắt My đã mở to đến mức không thể lớn hơn được nữa.
- Ừ,
là thật! - Minh cười dịu dàng.
- Vậy...
- My đỏ mặt, cúi đầu. Nó thấy vậy bèn bước tới, đập nhẹ vai cô bạn.
- Thôi
nào, đi đi cho vui mà! Ha? Tớ cũng đi mà!
- Ừ, vậy
thì được!
My vội
vàng gật đầu. Nó biết cô nàng vốn muốn không gian chỉ có hai người thôi, nó
cũng chẳng thích đi theo làm kì đà cản mũi. Nhưng mà nếu không nói ra câu này,
nó sợ cô bạn của mình lại ngại, không dám nói ra câu đồng ý. Tạm vậy, đến bữa
tiệc, nó sẽ kiếm cớ lôi Kiệt đi riêng, để lai không gian cho hai người này.
- Vậy
là vừa đủ bốn vé.
Kiệt
lên tiếng, đôi mắt dường như ánh lên nụ cười, hướng vè phía Minh, vẻ khiêu
khích. Đáp lại ánh mắt đó, Minh chỉ cười, không nói gì.
- Buổi
tiệc mấy giờ bắt đầu vậy?
Nó
quay đầu lại hỏi. Kiệt lục túi áo, nhìn tấm vé rồi đáp:
- 7 giờ
tối chính thức bắt đầy. Vậy 6 rưỡi tớ đến đón cậu nhé!
- Ừ!
- À ừm,
còn My? Nhà em... ở đâu nhỉ? - Minh quay sang hỏi My.
- Thôi
khỏi thầy. Để em đợi ở nhà Du luôn. Thầy đến đây đón em là được.
- Ừ, vậy
cũng được. - Minh cười, đưa tay lên xem đồng hồ. - Thôi cũng muộn rồi. Tôi về
đây, còn có chút việc. Chào các em!
- Tớ
nghĩ mình cũng nên về rồi. - Kiệt cũng đứng dậy, mỉm cười với nó. - Hẹn tối mai
gặp lại.
- Ừ,
chào hai người.
Nó và
My cùng đồng thanh. Hai chàng tra vẫy tay chào rồi đi. Trên hành lang chỉ còn lại
nó và My. Nó nhìn My chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười gian xảo. My rùng mình, đề
phòng:
- Mày
nhìn gì tao ghê vậy?
-
Không có gì! - Khóe miệng nó vẫn giữ nguyên nụ cười đó. - Sướng nhé! Hẹn hò với
chàng!
- Mày
hâm à?
My đỏ
mặt quay đi, đẩy nó một cái rồi vội vã chuồn vào trong phòng, không muốn để nó
trêu chọc thêm nữa. Nó nhìn theo cô bạn thân mà phì cười. My đang dần tìm được
hạnh phúc của mình. Nhưng còn nó? Nó khẽ thở dài. Hạnh phúc của nó đang ở nơi
nào?
* * *
Ngày
hôm sau...
Tuy hẹn
hai người kia là 6 rưỡi tới đón nhưng mới 5 giờ My đã có mặt tại nhà nó. Cô
nàng có vẻ chăm chút cho cuộc hẹn lần này. My mặc chiếc váy trắng muốt, bên
ngoài khoác chiếc áo lững bằng ren đồng màu. Mái tóc dài mọi khi được buông thả
tự do hôm nay được cặp cao lên bằng một chiếc cặp pha lê trong suốt được làm
khá tinh tế. Những lọn tóc màu nâu rủ xuống nhẹ nhàng làm tôn lên vẻ thục nữ và
tiểu thư cao quý ở My. Nhỏ bạn thân hôm nay thực sự khiến nó phải suýt xoa mãi.
Đẹp một cách rạng rỡ, khiến người khác vừa nhìn đã bị cuốn hút.
- Mày
thấy như vậy ổn không?
My đừng
trước gương, lo lắng hỏi nó. Nó mỉm cười, lại gần, chỉnh lại chiếc cặp trên đầu
cô bạn:
- Được
rồi, đẹp vô cùng, cô bạn của tôi ạ! À này! - Nó chợt nhìn xuống chân My. - Tao
có một đôi giày rất hợp với bộ váy của mày. Mang thử vào xem.
My
chưa kịp đáp lời, nó đã xông xáo đến bên tủ đựng đồ, lôi từ bên trong một đôi
giày đính những viên kim cương trong suốt, được khắc thành hình hoa hồng đầy
tinh xảo. My không kìm nổi tiếng "ồ" kinh ngạc. Nó cười, đặt đôi giày
xuống chân cô bạn.
- Đi
vào đi. Cẩn thận đấy! Có hỏng là tao bắt mày đền!
- Rồi
biết rồi!
My bĩu
môi. Đôi mắt tiếp tục ngắm đôi giày lấp lánh dưới chân. Quả thực là rất đẹp!
- À,
tao có chút chuyện muốn hỏi mày!
My
nhìn nó, có vẻ muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng. Nó kéo cô bạn ngồi xuống
ghế, cười hỏi:
- Có
chuyện gì thế?
-
Mày... cái đó... à... tao biết là thầy Minh rất thích mày. Còn mày? Mày có
thích thầy Minh hay không?
- Mày
yên tâm. - Nó nhẹ nhàng trấn an cô bạn thân. - Tao chỉ coi thầy ấy như một người
anh trai thôi.
- Ừ...
vậy thì... tao an tâm rồi. - My thở phào.
- Đừng
lo! Con bạn ngốc nghếch! Cố lên! Tao không thể đáp lại tình cảm thầy Minh nên
mày hãy cố làm cho thầy ấy hạnh phúc nhé! Chúc hai người sơm thuộc về nhau. -
Nó nháy mắt.
- Ừ. Cảm
ơn mày!
My cười
hiền, đáp lời. Câu trả lời của nó đúng như nhỏ đã nghĩ. Vì thế, nhỏ quyết tâm,
nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cùng
lúc này, ở sân bay, một cô gái trẻ mang gương mặt thanh tú, mặc bộ váy liền
thân, xếp li màu xanh biển, xuống khỏi máy bay. Cô gái đi nhận hành lí, một
mình đi giữa sân bay quen thuộc này. Bên ngoài sân bay, ánh nắng cuối cùng
trong ngày đang buông xuống mặt đất, không gian chìm trong một sự ảm đạm khó tả.
Cô gái kéo chiếc va li ra bên ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh một hồi. Trên bờ
môi xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ nhàng:
- Cuối
cùng... cũng đến lúc trở về!
Trở lại
căn nhà của hai cô gái. 6 giờ 15 phút...
- Mày
ngồi im một chỗ xem nào! Tao chóng mặt quá!
Nó
phát cáu với cô bạn. Từ nãy đến giờ, My đã đi đi lại lại như vậy cả mấy chục lần
rồi. Nó thật không chịu nổi nữa.
-
Nhưng mà... tao... tao thấy hồi hộp lắm!
My vẫn
không ngừng đi đi lại lại. Nó hết cách, đành nằm bẹp trên ghế, thở dài ngao
ngán:
- Mày
có phải lần đầu hẹn hò đâu!
-
Nhưng những lần trước tao chỉ muốn chơi đùa thôi!
My trừng
mắt nhìn nó. Nó lại thở dài thêm một cái. Cô bạn của nó đúng là thay đổi quá.
Trước đây, My phải nói là một playgirl thứ thiệt. Với nhỏ, không bao giờ có
khái niệm yêu. Tình yêu với nhỏ là thứ để chơi đùa. Nhỏ đùa giỡn với tình yêu của
không biết bao nhiêu anh chàng si tình. Yêu rồi lại đá, dá rồi lại yêu, nhưng
tuyệt đối không có chuyện thật lòng. Vậy mà từ khi gặp Minh, My hoàn toàn thay
đổi. Những cuộc tình ngắn ngủi trước đây đều chấm dứt. Nhỏ dứt mình ra khỏi những
cuộc ăn chơi đua đòi, dường như trở thành một cô gái ngoan hiền, ngoại trừ...
haizzz, một vài tính nết không đời nào thay đổi. Nhưng không sao. Người ta nói
gian sơn dễ đổi, bản tính khó rời mà.
- Rồi
rồi, tôi biết lần này là thật. Nhưng cô cũng không thể làm làm người khác hoa mắt
chóng mặt như vậy được. Mày làm tao sắp chết vì hoa mắt rồi đây này!
- Hoa
mắt thì làm sao mà chết được. - My trừng mắt, với nó. - Tao hiện tại không có
tâm trạng bình ổn mà ngồi yên như mày.
Nó lắc
đầu, không nói gì thêm, mặc kệ cô bạn mình muốn làm gì thì làm.
- A! Đến
rồi!
My đột
nhiên hét lên khiến nó giật mình, phải nhòm dậy, nhìn ra ngoài cửa. Đúng là có
hai chiếc xe đang đỗ ngoài cổng. Nó cười tinh quái nhìn cô bạn:
- Đến
đúng lúc thật! Đến muộn chút nữa chắc mày đã thành nàng Tô Thị chờ chồng.
- Nói
vớ vẩn cái gì thế? Mày có tin tao đập cho cái mặt mày không nhận ra nổi không?
- Được
rồi, được rồi, Gì nóng thế?
Nó cười
hì hì, vội nhảy khỏi ghế, tránh móng tay sắc bén của cô bạn cào tới.
- Con
quỷ! Cứ liệu hồn với tao!
My giơ
móng tay đe dọa rồi ra mở cổng khi nghe tiếng chuông cửa bên ngoài. Bộ dạng rõ
ràng là dữ dằn nhưng nó biết, cô nàng đang cố che giấu sự xấu hổ của mình thôi,
vì nó đã liếc thấy đôi má ửng đỏ của My. Thế là, tiếng cười trêu chọc lại càng
lớn hơn, làm gương mặt My đã đỏ giờ lại càng đỏ dữ. Đôi má lúc này đã có thể
sánh ngang với cà chua về độ đỏ tươi tắn =)).
- Ồ!
Hôm nay trông em rất đặc biệt! - Minh nhìn My chăm chú rồi mỉm cười. - Đẹp lắm!
- Cảm
ơn thầy!
My lí
nhí nói, không dám ngẩng đầu nhìn lên. Nó thấy vậy, bèn đưa tay lên miệng, che
đi tiếng cười. My quắc mắt sang nó. Nó lập tức im bặt, nhưng khóe miệng vẫn co
giật không ngừng.
- Sao
hôm nay trông cậu đơn giản quá vậy?
Kiệt
không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nó. Cậu cau mày nhìn nó từ đầu đến chân.
Nó bối rối trước ánh nhìn đó, vuốt vuốt mấy lọn tóc xõa trước trán:
- À...
cái này... tớ vốn không thích quá cầu kì mà!
Thật
ra nó không ăn mặc nổi bật là vì có lí do riêng. Nó cố tình chọn bộ đồ đơn giản
để làm mình chìm đi, giúp My trở nên nổi bật trong mắt "ai đó". Hôm
nay, nó chỉ mặc một bộ cánh đơn giản màu hồng, chít eo, xòe rộng, đính một bông
hoa to bản ở thắt lưng. Mái tóc dài buông thõng, cài lên một chiếc bờm chỏ đồng
màu với váy. Chân đi đôi bốt lông ngắn màu hồng. Ngoài ra không còn gì đặc biệt.
Ngay cả trang sức như vòng cổ, vòng tay hay nhẫn gì đó nó cũng không mang.
Trông nó vô cùng giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ dễ thương khiến người ta không
kìm lòng được mà ngắm nhìn.
- Thôi
được rồi! Như vậy cũng được. Sấp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!
Kiệt
đưa tay nhìn đồng hồ rồi lên tiếng giục. Ba người kia nghe vậy, cũng đồng loạt
quay đầu nhìn chiếc đồng hồ to trong phòng khách rồi lập tức ra xe.
Nó
nhanh nhẹn trèo lên xe Kiệt, còn nháy mắt với My. My bối rối, ngượng ngùng một
lát rồi cũng leo lên xe Minh. Hai chiếc xe mau chóng lăn bánh rời khỏi cổng căn
biệt thự nhà nó.
15
phút sau, cả bốn người đã có mặt tại cửa lớn nhà hàng Sweet Love. Haizzz, nói
là bữa tiệc nhỏ nhưng xem chừng cũng không phải là vừa. Nhà hàng này vốn không
hề nhỏ. Bữa tiệc hôm nay là kỉ niệm 5 năm thành lập nhà hàng, nên không thể xem
thường.
Ngay từ
ngoài cửa, những ánh đèn nhấp nháy cùng hàng loạt đã bảo vệ đã cho thấy, bữa tiệc
ngày hôm nay sẽ như thế nào. Nhưng cũng may, cả bốn người đều đã quen với những
bữa tiệc kiểu thế này nên chẳng có ai tỏ vẻ ngạc nhiên cả. Kiệt nắm tay nó,
cùng đi vào bên trong. My e dè khoác tay Minh, sánh vai bước vào. Bên trong nhà
hàng, ánh đèn chùm rực rỡ tỏa sáng không gian đại sảnh. Hôm nay quả thực có rất
nhiều người tới dự tiệc, tất cả đều ăn bận vô cùng sang trọng. Nó nhìn lại mới
thấy mình thực sự là quá mức đơn giản. Bất giác, nó quy qua liếc nhìn cô bạn
thân, nhoẻn miệng cười. Đã đến lúc để lại không gian riêng rư cho hai người này
rồi.
- A!
Chúng ta qua bên kia đi!
Nó hét
lên mọt tiếng nho nhỏ rồi kéo Kiệt chạy qua một phía. Lợi dụng đám đông người,
nó vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng tách khỏi hai người kia. Kiệt nãy giờ bị nó
lôi đi nhưng không nói gì, để mặc nó muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy nó vừa chạy
vừa ngoái lại đằng sau nhìn My và Minh, cậu cũng đã hiểu nó định làm gì.
Sau
khi xác định đã cách xa chỗ cô bạn thân, nó mới dừng lại, thở dốc. Len qua đám
người này đúng là không phải một việc dễ dàng gì. Đột nhiên, một thứ mát lạnh
chạm vào má nó.
- Cậu
uống đi!
Kiệt nở
nụ cười hiền, đưa ly sinh tố hoa quả cho nó. Nó mỉm cười đón lấy, ghé lên miệng.
Ở đây đông người, nó chỉ dám uống từ tốn, không dám uống một cách vội vã. Hơn nữa,
thời gian qua, nó cũng đã bỏ được thói quen ăn như hổ đói của mình sau nhiều lần
đi ăn cùng Kiệt.
Bên
phía My và Minh, My đang hốt hoảng đảo mắt xung quanh tìm nó. Con quỷ! Dám bỏ bạn
bè đi hẹn hò riêng tư à? Có lẽ nhỏ không biết, nó làm vậy để giúp nó có cơ hội
bên cạnh "ai kia". Còn Minh thì rất ung dung, còn cười, bảo My:
- Đừng
tốn công tìm làm gì. Em không cần lo cho họ đâu. Có lẽ chỉ đi chơi đâu đó trong
này thôi mà.
- Em
biết, nhưng mà... Á!
My còn
chưa nói hết câu, một người phục vụ chạy vội vã va phải làm nó té ngửa ra đằng
sau. Cảm giác mình sắp tiếp đất thì đột nhiên, một cánh tay rắn chắc đưa ra,
kéo mạnh nhỏ lên.
'Thịch".
Trong giây phút hai gương mặt gần kề nhau, trái tim My lập tức loạn nhịp, nhảy
linh tinh trong lồng ngực. Minh dường như cũng không khá hơn là mấy. Gương mặt
anh đỏ bừng. Hai người giữ tư thế này một lúc lâu, Minh mới ngại ngùng buông My
ra.
-
Em... không sao chứ?
- Dạ
không ạ!
My
cũng vô cùng ngượng ngùng. Không khí xung quanh hai người dường như bị hai
gương mặt đỏ rực hâm nóng.
* * *
- Tớ
đi vệ sinh một lát!
Nó đặt
ly nước lên bàn, mỉm cười nhìn Kiệt. Kiệt không nói gì, gật nhẹ đầu.
Nó luồn
qua đám người đang đứng trò chuyện, tìm vịt trí nhà vệ sinh. Nhà hàng rất rộng,
điều này khiến cho nó nhìn vô cùng sang trọng, nhưng cũng có cái bất tiện. Ví dụ
muốn tìm một khu nào đó thì cũng phải đi lòng vòng một hồi mới tới được. Như
lúc này đây, người đã đông mà còn phải đi một đoạn dài mới tới được nhà vệ sinh
làm nó bực mình muốn chết.
Đứng rửa
tay trong nhà vệ sinh, nó vô tình liếc mắt sang cô gái bên cạnh. Cô gái này
nhìn rất xinh đẹp, mặc một bộ váy màu xanh lá cây. Màu này rất kén người mặc,
nhưng cô gái này mặc vào lại vô cùng nổi bật, rất đẹp. Có lẽ vì làn da màu trắng
sữa kia chăng? Nó đưa mắt nhìn kĩ một chút gương mặt của cô gái này. Có cái gì
đó rất quen thuộc. Nó đã gặp ở đâu rồi chăng?
Cô gái
kia dường như nhận ra cái nhìn của nó, liền đưa mắt lên nhìn đáp lại. Khoảnh khắc
hai đôi mắt giao nhau, nó nhận ra cô gái kia hình như có nét ngạc nhiên vụt
qua, nhưng rất nhanh đã biến mất. Cô giá váy xanh mỉm cười:
- Sao
lại nhìn tôi như thế?
- À
không... không có gì! Xin lỗi!
Nó ngại
ngùng nói vội rồi ra ngoài trước. Cô gái kia nhìn theo, miệng khẽ nở nụ cười:
- Quả
nhiên!
- Bác!
Một cô
gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu xanh lá bước tới bên cạnh giám đốc nhà hàng, cầm
ly rượu trên bàn, nâng lên tỏ ý chúc mừng. Gương mặt này... chính là cô gái gặp
nó vừa rồi.
- Ồ,
con bé này! Dạo này càng lớn nhìn càng xinh đẹp, rất giống mẹ cháu.
Vị
giám đốc nhà hàng cười hiền từ, gật đầu nhìn cô gái. Cô gái nhoẻn miệng cười,
đưa chiếc ly của mình chạm nhẹ vào ly cảu ông.
- Cháu
làm sao bằng được mẹ cháu. Bà luôn là người phụ nữ đẹp nhất.
- Đúng
thế! Mẹ cháu cũng là một người rất tốt, nhưng thật đáng tiếc. - Giọng vị giám đốc
trầm xuống rồi vụt trở lại vui vẻ. - À, sao lần này cháu đột nhiên về nước thế?
Ta tưởng cháu sẽ ở lại đó luôn.
- Cháu
quay về vì có một chuyện cần giải quyết. - Cô gái xinh đẹp nháy mắt. - Một người
bạn của cháu do một tai nạn mà mất trí nhớ. Cháu trở về để giúp cô ấy.
- Có
chuyện này sao?
- Dạ!
Cái này là do Lâm nói với cháu.
Noi đến
đây, gương mặt xinh đẹp chìm vào vẻ suy tư. Đến đoạn này chắc mọi người cũng hiểu
đây là ai rồi chứ? Vâng, người con gái xinh đẹp mặc chiếc váy liền thân màu
xanh lá chính là Nhiên, người cong ái đã mắc sai lầm hơn một năm về trước, đẩy
những nhân vật chính vào nỗi đau khổ chia cách.
Khi hắn
nói có thể nó bị mất trí nhớ, nhỏ còn tưởng nó là vì không muốn gặp hắn nên mới
làm vậy, nhưng xem ra, điều này là thật rồi. Ánh mắt nó vừa rồi hoàn toàn là
không nhận ra nhỏ. Nhỏ cũng không quá ngạc nhiên, vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần
cho việc này. Nó mất trí nhớ có khi cũng là một điều tốt. Như vậy nó sẽ không
còn hận nhỏ. Nhưng thế này lại không tốt cho hắn.
- Cháu
về lần này Lâm có biết không? - Vị giám đốc cất giọng trầm ấm. - Chuyện của hia
đứa thế nào rồi?
- Cháu
tưởng cháu nói với bác rồi. - Nhiên mân mê ly rượu trên tay, nhấp một ngụm rồi
đáp lời. - Bọn cháu chấm dứt từ lâu rồi.
Mà có
lẽ cũng không phải chấm dứt. Bởi vì vốn dĩ, cả hai chưa bao giờ bắt đầu.
- Vậy
mà bác còn tưởng hai đứa phải sắp đính hôn rồi chứ.
-
Không có đâu bác. - Nhiên cười. - Trong tim cậu ấy đâu có bóng hình cháu. Mà
mãi mãi chỉ có bóng hình cô ấy. Thế nên cháu mới về đây giúp cô ấy, cũng là
giúp Lâm. À, bác biết chuyện chưa nhỉ? Tổng công ti của Denka sắp chuyển về Việt
Nam. Chắc Lâm cũng sắp về rồi.
- Thật
sao? Sao bác chẳng biết gì nhỉ. - Vị giám đốc ngạc nhiên.
- Cháu
và Lâm khó khăn lắm mới thuyết phục được ba mẹ cậu ấy. Cậu ấy rất mong cái ngày
này. Cậu ấy muốn về bên người con gái mà cậu ấy yêu thương. - Ly rượu trong tay
Nhiên ánh lên màu sắc đỏ rực đầy quyến rũ, đôi môi xinh đẹp đặt nhẹ lên miệng
ly, đưa thứ chất lỏng ấy vào. - Cháu muốn khi cậu ấy trở về, bọn họ sẽ lại như
xưa. Nhưng muốn vậy, trước hết phải làm cô ấy nhớ lại tất cả.
-
Cháu... - Vị giám đốc ngập ngừng một hồi rồi thở dài. - Cháu giúp cậu ấy như vậy...
chẳng lẽ cháu không còn yêu cậu bé đó.
- Cháu
sao? - Đôi môi hồng nhẹ nhàng vẽ thành một đường cong hiền dịu. - Hết lâu rồi
bác à. Bên cạnh cậu ấy lâu như vậy, chẳng lẽ cháu còn không hiểu tình cảm của cậu
ấy dành cho cô gái đó. Cháu bỏ cuộc lâu rồi. Cố giữ làm gì, chỉ khiến mình thêm
đau. Mà không chỉ có mình cháu đau, như vậy cũng khiến cả hai người bọn họ đau
khổ. Cháu đã sai một lần, cháu nhất định phải bù lấp lỗi lầm này. Nếu không
cháu sẽ không thể sống yên mất. Đây là cơ hội tốt cho cháu chuộc tội. Nhưng mà...
bác à... Cháu thực sự không biết phải làm như thế nào cả?
- Việc
này bác cũng chưa từng gặp. Để phục hồi trí nhớ một con người, vừa dễ mà lại vừa
khó. Nếu người đó muốn tìm về kí ức, có thể dễ dàng làm được. Nhưng nếu không e
là chúng ta cũng bất lực.
- Cháu
sẽ cố thử. Còn hơn một tháng lâm sẽ về. Đến lúc đó, cô ấy phải nhớ ra tất cả. Nếu
lần này về, cô ấy vẫn không nhớ, cậu ấy chắc chắn sẽ lại rất đau khổ. Lâm chịu
đau khổ trong hơn một năm nay đã quá đủ rồi. Cháu thật không muốn cậu ấy như thế
nữa.
Vị giám
đốc lặng im. Ông nhìn cô cháu gái thật lâu, dường như đang cố tìm hiểu một điều
gì đó. Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi lên tiếng:
- Cháu
có chắc mình đã hết yêu Lâm?
- Có
thể là chưa bác à! - Nhiên đặt ly rượu xuống bàn, gương mặt xuất hiện một nụ cười,
nhìn qua có vẻ tươi tắn, nhưng để ý kĩ sẽ thấy có phần gượng gạo. - Tình cảm
bao nhiêu lâu như vậy, đâu phải nói quên là quên được ngay. Nhưng mà không quên
không được. Tình cảm này không thuộc về cháu. Cháu giờ về đây, giúp họ cũng chỉ
với tư cách một người bạn thân. À còn điều này. Lí do cháu về Việt Nam lần này,
còn là muốn tìm một người bạn trai nữa.
Nhiên
nháy mắt nghịch ngợm. Người bác nhỏ ngây ra một lát rồi cười xòa, xoa đầu cô
cháu gái:
- Con
bé này. Chẳng lẽ bên đó không có ai lọt vào mắt cháu?
- Bên
đó cũng có nhiều người điều kiện tốt,. nhưng chẳng có ai làm cháu rung động.
Cháu thử về Việt Nam, về cội nguồn của mình xem sao. Biết đâu ở đây cháu lại
tìm thấy một người nào đó. Giống như... chị cháu vậy.
- Chị
cháu... thật tội nghiệp. Ông trời sao lại không giúp một con người tốt như vậy
chứ. Cả chàng trai đó cũng vậy, nghe nói đến giờ cậu ấy vẫn không lấy vợ. Cậu ấy
còn tuyên bố, chị gái cháu là người vợ duy nhất, sẽ không có người nào khác.
- Một
chàng trai chung tình. - Nhiên nở nụ cười dịu dàng. - Nếu có một vị hôn phu như
vậy thì thật tuyệt.
- Rồi
cháu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi. Đừng buồn! Sẽ đến một ngày, một
nửa của cháu tìm đến.
- Chảu
hiểu. Cảm ơn bác!
Nhiên
bất giác nghĩ về Lâm. Tình cảm của nhỏ trước nay vốn chỉ là một phía, không hề
có sự đáp lại. Bao nhiêu năm trời, rốt cuộc vãn chỉ là mối tình đơn phương. Còn
nó, một thời gian ngắn đã chiếm được trái tim hắn. Có phải đây là cái người ta
vẫn gọi là duyên phận.
* * *
- Hai
người đo đâu thế?
Vừa thấp
thoáng thấy bóng nó và Kiệt quay lại, My vội vàng chạy xộc tới, vẻ sốt sắng. Nó
cười tinh quái, ngoái ra đằng sau, thấy thầy Minh đang ngồi yên một chỗ, gương
mặt hơi đỏ.
- Chẳng
phải muốn người ta đi lắm sao? Không gian riêng tư của hai người đâu thể để người
thứ ba phá vỡ.
- Con
quỷ! Nói cái gì thế?
My xấu
hổ cúi gằm mặt. Nó càng được thể trêu già:
-
Nhanh thật! Mới đi có một tí đã có tiến triển rồi. Nếu tao đi lâu hơn, có khi
nào ngày mai nhận tin hai người đính hôn không nhỉ?
- Con
quỷ, đừng đê tao phải cho mày một trận.
My cố
làm bộ dữ dằn nhưng gương mặt vẫn đỏ phừng phừng. Nó mặc dù không biết có chuyện
gì nhưng vẫn hiểu, việc này chắc hẳn liên quan đến chuyện tình cảm, nếu không
sao gương mặt cả hai lại đỏ như thế. Nó tò mò kéo tay My, hỏi nhỏ:
- Hai
người vừa có chuyện gì thế?
-
Không... không có gì?
- Còn
không có? - Nó lừ mắt nhìn cô bạn. - Mày không nói đúng không? Được, tao đi hỏi
thầy Minh. Tao mà tìm hiểu được, tao sẽ báo cho ba ******.
- Mày
dám? - My trừng mắt nhìn nó, rồi chợt hạ giọng. - Được rồi, tao nói. Vừa rồi,
Minh... Minh... anh ấy... hôn tao...
- Cái
gì? Hôn á?
Nó trợn
trừng mắt, hét toáng lên. Mặc dù biết hai người có vẻ đã có tiến triển, nhưng
nhanh đến thế thì... nó thực sự không ngờ đến.
Suỵt! Mày bé mồm thôi, muốn thông báo cho cả thế giới biết hả?
My vừa
nói vừa đưa tay bịt chặt lấy miệng nó.
-
Bít... ít... ồi... Bỏ... ra...
Nó hất
tay My ra, thở hổn hển vì bị cô bạn bịt miệng qua chặt. Ngay sau đó, với gương
mặt háo hức, nó cười gian, hỏi nhỏ:
- Sao
rồi? Sao tiến triển nhanh thế? Tình huống lúc đó như thế nào? Thầy Minh nói gì
rồi?
- À,
cái này... - Gương mặt My đỏ bừng. - Thực ra... lúc đó... là... là...
- Là
cái gì, sốt ruột quá. - Nó không chịu nổi vẻ ấp úng của cô bạn, bực mình quát
lên.
- Mày
từ từ xem nào. Lúc đó chỉ là... tình huống bất đắc dĩ thôi. Minh cũng chỉ là muốn
giúp tao nên mới thế. - Nói đến đây My có chút thất vọng.
- Vậy
thì là chuyện gì xảy ra thế?
- Là
thế này... Mày nhớ cái anh chàng người Mỹ gốc Việt David không?
-
Không? Là ai thế? - Mặt nó ngơ ra.
- Là
cái anh chàng người yêu ngày trước của tao, chia tay lâu rồi nhưng mấy tháng
trước lại tuyên bố theo đuổi tao. Mệt muốn chết!
- À,
nhớ rồi! Cái tên ngày nào cũng gửi hoa tới cho mày đúng không?
- Ừ!
-
Nhưng hắn thì liên quan gì ở đây?
- À
thì... lúc nãy tao gặp hắn. Vì hắn chạy theo lải nhải dữ quá nên tao phải nói
Minh là người yêu tao.
- Ồ, rồi
sao nữa?
- Mày
để im tao kể xem nào, cắt ngang hoài thế. - My trừng mắt nhìn nó. Nó đành cười
trừ. My tiếp tục. - Hắn nói không tin, nói kiểu gì hắn cũng không chịu tin, bảo
tao nói dối để gạt hắn đi.
- Rồi
sao? Mày hôn thầy Minh để chứng tỏ cho hắn thấy hả?
Nó háo
hức hỏi thì lập tức nhận lại ánh mắt hình viên đạn của cô bạn thân. My bực mình
quát nhỏ:
- Tao
đã bảo đừng có cắt ngang cơ mà.
- Ừ ừ,
xin lỗi! Rồi, tiếp đi.
- À ừm...
sau đó thì... Minh ôm lấy tao rồi... rồi. .. - Mặt My đỏ bừng lên khi nghĩ đến
tình huống lúc đó. - Rồi sao thì mày biết rồi đấy. Lúc đó, anh ấy đã tuyên bố một
câu, dù biết là giả vờ cho tên kia thấy thôi nhưng tao vẫn cảm thấy rất hạnh
phúc.
- Câu
gì thế?
- À...
Minh nói: "Cô ấy là người yêu của tôi. Tôi cấm cậu quấy rầy cô ấy. Nếu tôi
còn phát hiện cậu bám theo cô ấy, đừng trách tôi không khách khí!"
- Ha
ha! Sướng nha! Tiến triển thế rồi còn gì? - Nó cười gian, vỗ vỗ vai cô bạn.
- Tiến
triển cái gì, chỉ là giả vờ thôi mà!
Mặt My
bỗng xịu xuống. Nó vội an ủi cô bạn:
- Đừng
buồn! Mày có thấy thầy Minh đang đỏ mặt không? Chứng tỏ thầy ấy cũng đang ngượng,
mà như thế tức là thầy Minh cũng có tình cảm với mày. Chỉ cần bồi đắp thêm nữa
là đủ!
- Thật
sao?
- Thật!
Tao có lừa mày bao giờ chưa?
- Mày
lừa tao còn ít sao? - My liếc xéo nó.
- À
thì... - Nó xấu hổi cười trừ. - Nhưng mà lần này tao thề là tao nói thật đấy.
- Tạm
tin mày!
Nó khẽ
cười. Hi vọng hai người này sẽ ngày càng tốt đẹp. Tình cảm của My dành cho Minh
bao lâu có thể sắp được đáp lại rồi. Đôi mắt nó ánh lên một tia vui vẻ, nhìn cô
bạn với gương mặt đỏ ửng. Chân mệnh thiên tử trong mộng cảu nàng sắp thuộc về
nàng rồi, còn nó thì sao đây? Nó không xác định nổi, tình cảm của mình với Kiệt
là gì. Hơn nữa, trong giấc mơ của nó, thương xuyên xuất hiện một người con trai
đứng trong ánh mặt trời chói lóa, không thể nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy khóe
môi người đó vẽ nên nụ cười mê hồn. Đó là ai? Nó không thể nhớ nổi, càng cố nhớ
càng cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đôi mắt
vô tình liếc qua chiếc bàn tiệc phía trước, nó chợt sững lại. Cô gái mặc chiếc
váy xanh lúc nãy đang đứng đó. Nó nheo nheo mắt, cố nhìn kĩ gương mặt đó. Rất
quen! Nó đã từng gặp chăng? Hay cô ấy là một phần trong kí ức đã mất của nó.
- My!
Tao thấy cô gái kia rất quen! Có phải bạn bè gì đó của chúng ta không? Tao
không nhớ nổi!
My
nhìn theo hướng chỉ của nó. Vừa thoáng lướt qua gương mặt đó, mặt nhỏ tối sầm.
My lập tức đứng bật dậy, trước sự ngạc nhiên của nó, nhỏ đi về phía cô gái kia,
gương mặt lộ rõ vẻ tức giận tột cùng.
"Chát".
Một
cái tát đau điếng giáng xuống mà Nhiên. Những người xung quanh bị tiếng động
thu hút, ngoái đầu lại nhìn. Người bác Nhiên đứng bên cạnh thấy vậy, định lôi
My ra, nhưng nhận được ánh mắt ám hiệu của Nhiên nên đành đứng yên.
- Cô về
đây làm gì?
My tức
giận quát lên, khiến Kiệt và Minh cùng ngoái đầu lại nhìn. Đôi mắt họ trong
phút chốc cũng tối sầm. Nó thấy vậy cũng cảm thấy bất an.
- Lần
này tôi về là thiện ý. Tôi không muốn làm gì hại đến mọi người cả. Lân trước
tôi đã sai, tôi sẽ sửa tất cả.
- Cô
muốn sửa sai? - My cười khinh bỉ. - Đừng ở đó nói những lời giả dối nữa. Cô còn
muốn Du tổn thương như thế nào mới chịu hả?
- Tôi
thực sự về là muốn giúp Du, tôi không có ý làm tổn thương gì cậu ấy hết!
- Giúp
Du? Câu ấy không cần cô giúp. Cô tốt nhất cút về bên tên đó đi, cút về bên
Hoàng Thiên Lâm đi. Các người tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng
tôi nữa.
"Ầm".
Ba chữ "Hoàng Thiên Lâm" vừa thoát ra từ miệng My lập tức gây ra cơn
chấn động trong lòng nó. Trái tim đột nhiên không chịu ngủ yên mà đập mạnh dữ dội.
Nó cảm thấy rất khó thở, thực sự rất khó chịu. Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Nó khóc sao? Khóc vì cái gì mới được chứ? Tại sao ba chữ đó lại có ảnh hưởng tới
nó nhiều như vậy.
- Tôi
thực sự muốn giúp cậu ấy nhớ lại tất cả? Chẳng lẽ các người muốn cô ấy sống mà
không có quá khứ?
- Như
vậy còn tốt hơn là để cô ấy nhớ lại mà đau khổ? Cô ấy khó khăn lắm mới sống yên
bình được một chút, xin các người đừng gợi lại cái quá khứ đau khổ đó. Cô ấy
đau vì các người nhiều lắm rồi, đừng tiếp tục đùa bỡn với sức chịu đựng của cô ấy
như thế nữa.
-
Tôi...
Nhiên
chợt im lặng, nhìn gương mặt tái mét của nó, nó lại cảm thấy có cái gì bứt rứt
trong lòng. Còn nó, nó đang hết sức chấn động vì những lời nói vừa rồi của hai
người. Quá khứ của nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu đau như búa bổ, trước mắt
nó, mọi thứ tối sầm lại.
* * *
- Cô ấy
tỉnh rồi!
Đôi mắt
nặng nhọc hé mở, nó nhìn thấy My đang ngồi bên giường bệnh, gương mặt lo lắng
nhìn mình. My ngập ngừng một lát rồi hỏi:
- Cậu...
nhớ ra gì chưa?
Nhớ?
Nó vẫn không thể nhớ ra điều gì. Quá khứ vẫn mờ ảo, không thể chạm tay vào. Những
hình ảnh rời rạc và mờ nhạt không thể nhìn rõ. Nó vẫn không nhớ nổi điều gì cả,
vẫn là con người không có kí ức.
- Tớ vẫn
không nhớ ra điều gì.
- Vậy
thì tốt!
My thở
phào nhẹ nhõm. Kiệt và Minh ở bên cạnh hình như cũng vậy. Nó lặng lẽ nhìn ba
người, rồi trầm giọng:
- Tớ
muốn đi tìm quá khứ!
My giật
mình, đôi mắt mở to nhìn nó:
- Cậu...
Tớ đã nói với cậu là quá khứ của cậu chỉ toàn những điều đau khổ. Cậu muốn tìm
lại làm gì? Tiếp tục đắm chìm trong những đau khổ ấy à?
- Dù
là đau khổ hay hạnh phúc tớ vẫn muốn tìm lại. Tớ muốn đối mặt. Tớ không thể trốn
tránh mãi như vậy được.
Trốn
tránh quá khứ trong hơn một năm qua, nó nghĩ là quá đủ rồi. Dù đã xảy ra chuyện
gì trong quá khứ, nó cũng muốn nhớ lại, tất cả. Một con người sống không có quá
khứ, cảm giác rất khó chịu. Mặc kệ đau khổ thế nào, nó cũng sẽ tìm lại kí ức.
-
Nhưng mà... Du! Cậu nghĩ kĩ chưa? Tìm lại quá khứ đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải
nếm trải những đau khổ trước đây. Cậu thực muốn tìm lại sao?
My lo
lắng ngồi xuống bên cạnh nó. Giọng nói nhẹ nhàng, quan tâm lại, lại có phần giống
như đang thỉnh cầu. Nhỏ không muốn nó nhớ lại tất cả. Nhỏ không thể để nó đau
khổ thêm một lần nữa. Nhìn cô bạn thân đắm chìm trong nỗi đau tình ái, My thực
sự không đành lòng. Cả hai lớn lên bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm khăng khít
giống như chị em. Một người đau khổ, người kia cũng sẽ chẳng dễ chịu gì.
Nó im
lặng, đôi môi mím chặt, gương mặt rơi vào trầm tư. Ngoài trời đêm, ánh trăng mờ
ảo dần bị che khuất sau làn mây dày đặc. Bầu trời chìm trong sự tăm tối, không
ánh sáng. Gió đêm lạnh lùng lay động cành lá, những chiếc lá tàn úa thả mình
rơi xuống nơi đất lạnh. Không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi.
Đêm thật lạnh giá, có chăng quá khứ trước đây của nó cũng vậy?
Trong
lòng diễn ra sự đấu tranh dữ dội. Nửa muốn làm theo lời khuyên của mọi người, vứt
bỏ tất cả, nhưng nửa lại muốn tìm lại những kí ức đã mất. Nếu kí ức từng có thực
sự chỉ là những nỗi đau khôn nguôi, vậy thì... có nên chăng tìm lại nó? Nhưng
dù sao, một con người sống không có quá khứ cũng rất khó chịu, ngay cả những việc
mình đã từng làm, những việc từng diễn ra với mình cũng không nhớ nổi hay sao?
- Tớ
thực sự muốn tìm lại.
Suy
nghĩ rất lâu, nó mới chậm rãi mở miệng. My ngồi bên khẽ thở dài một tiếng. Kiệt
và Minh nãy giờ vẫn im lặng nhưng cũng không tránh khỏi tiếng thở dài. Một năm
qua đi, một năm yên bình. Bây giờ nó lại muốn tìm lại tất cả. Có ổn không? Nếu
như phá vỡ cuộc sống yên ổn này, nó liệu có ổn không?
- Cậu
nghĩ thật kĩ đi. Nếu tìm lại tất cả, cậu sẽ phải đối mặt.
Kiệt
trầm giọng nói. Thực lòng, cậu không mong nó nhớ lại. Tình cảm trong hơn một năm
qua cậu vun đắp, giờ mới có chút tiến triển. Nó nhớ lại tất cả, liệu có phải, sẽ
để trái tim mình mãi mãi hướng về người đó?
- Tớ
biết, tớ đã chuẩn bị tinh thần rồi. Quá khứ không tốt đẹp, tớ sẽ học cách chấp
nhận và vùi chôn nó. Coi như đó là một lần giông tố để tớ trưởng thành hơn.
- Thôi
được! Tùy em!
Mình
lúc này mới lên tiếng. Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, xoa đầu nó:
- Cô
bé ngốc! Em kiên quyết như vậy, thầy cũng không muốn nói nhiều nữa. Chỉ là, em
nên chuẩn bị tinh thần. Quá khứ của em không phải là quá mức bi thương, nhưng
nó cũng không ít đau khổ. Cố lên, vượt qua được, em sẽ trưởng thành hơn.
- Cảm
ơn thầy!
Nó gật
đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng. Minh vẫn luôn là người ủng hộ nó. Nó thực sự rất cảm
kích anh, cũng thực sự có tình cảm với anh, nhưng dù sao, đó cũng chỉ là một thứ
tình cảm giống như em gái đối với anh trai, không có gì khác.
My và
Kiệt cũng không khuyên can nữa, chỉ nhẹ nhàng động viên, cổ vũ tinh thần cho
nó. Nó biết, có lẽ quá khứ đã ngủ quên sẽ một lần nữa thức dậy, cứa vào trái
tim nó một nhát dao, sát muối vào vết thương còn chưa lành. Nhưng nó chấp nhận.
ứ coi như, tất cả là một bài học cuộc đời cho chính nó, cho một đứa con gái
chưa hiểu hết sự đời.
* * *
- Oáp!
Nó
ngáp dài, mệt mỏi gục đầu xuống bàn, đôi mắt lim dim mơ màng muốn chìm vào giấc
ngủ. Thực tình, mệt muốn chết đi được! Nó ghét nhất mấy cái buổi học chiều này.
Chết tiệt! Trưa còn chẳng kịp ngủ tí nào, giờ đến nghe mấy bài toán khô khan,
thực chỉ muốn gục luôn xuống bàn mà ngủ, nhưng nó cũng có phần e dè ông thầy
trên bảng, nên chỉ dám gục trong chốc lát, rồi cố lấy sức mà gượng dậy.
- À!
Xin lỗi các em! Chúng ta dừng bài giảng một lát! Thầy muốn giới thiệu với các
em, hôm nay chúng ta có một bạn mới.
Thầy
giáo sau khi nói chuyện gì đó với một cô giáo đứng bên ngoài thì quay lại, mỉm
cười nói với học sinh trong lớp. Sau đó hướng ra ngoài lớp, ra hiệu cho học
sinh đang đứng ngoài đó vào trong.
- Oa!
Xinh quá!
- Dễ
thương thật!
- Nhìn
qua còn tưởng thiên sứ giáng trần kìa!
- ...
Lũ bạn
trong lớp nhao nhao lên bàn tán. Tiếng ồn dần kéo nó ra khỏi cơn buồn ngủ. Nó dụi
dụi mắt, nhìn lên bảng. Đứng trên đó là một cô bạn gương mặt thanh tú, các đường
nét xinh đẹp tuyệt mĩ, mái tóc nâu uốn hơi xoăn được cố định bằng một chiếc bờm
trắng đính bông hoa lụa phớt hồng, chiếc váy trắng có chít eo, xòe rộng, lớp vải
voan bên ngoài bao bọc lấy lớp vải trắng bên trong, bồng bềnh mềm mại theo từng
chuyển động của cô bạn. Xung quanh cô gái, ánh mặt trời từ ngoài cửa lớp chiếu
rọi vào, tọa thành một đường viền sáng rực theo từng đường nét cơ thể. Nhìn như
vậy, quả thực giống như một thiên sứ. Nhưng điều khiến nó quan tâm không phải
là gương mặt và vẻ ngoài thoát tục đó, mà chính là, nét quen thuộc của cô bạn
này. Người này, chính là cô gái trong bữa tiệc ngày hôm qua, cô gái đã lãnh trọn
một cái tát của My. Đố còn có thể là ai khác ngoài Nhiên?
- À ờm!
Hình như lớp không còn bàn nào trống cả. Vậy... em ngồi chung với một bạn nào
đó nhé!
Thầy
giáo nhìn quanh lớp rồi quay lại bảo Nhiên. Nhiên gật nhẹ đầu, nhìn xung quanh
rồi dừng lại, đưa tay chỉ về bàn nó.
- Em
muốn ngồi cạnh bạn ấy!
- Ừ được!
Du, em để bạn ngồi đó nhé!
- Dạ!
Nó vẫn
còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của Nhiên, nghe thầy hỏi vội vàng bừng tỉnh.
Nhiên mỉm cười, xách chiếc cặp tiến đến bên cạnh nó, đặt cặp xuống bàn.
- Sao
cậu lại...
- Tôi đã
nói rồi. - Nhiên nháy mắt. - Tối sẽ giúp cậu... tìm lại quá khứ!
- Thế
nào?
- Vẫn
không có ấn tượng gì!
Nó
chán nản lắc đầu. Từ sáng đến giờ, Nhiên và nó đã đi gần hết cái công viên này,
nhưng tại sao vẫn không hề gợi ra trong lòng nó một chút hình ảnh gì cả. Nhiên
có vẻ cũng mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh vườn hoa, thở dài một tiếng:
- Nơi
này chẳng lẽ cậu lại không có một chút ấn tượng nào!
Nó
nhìn quanh, cố gắng nhìn thật kĩ ọi nơi, cố gắng vẽ ra trong lòng một chút hình
ảnh của quá khứ, nhưng dường như không thể. Nhiên tiếp tục:
- Đây
là nơi cậu và cậu ấy thường đến.
Trong
lòng nó có chút trấn động. Nó biết, người mà nhiên vừa nhắc đến là ai. "Cậy
ấy" có lẽ chính là người mang cái tên Hoàng Thiên Lâm, cái tên mà mỗi lần
nghe thấy, nó đều không kiềm chế nổi sự run rẩy trong trái tim mình. Nhiên dường
như đọc được suy nghĩ trong lòng nó, mỉm cười, nghiêng đầu về phía nó, hỏi:
- Đang
nghĩ về cậu ấy?
- Về
ai cơ? - Nó vờ ngây ngổ, hỏi lại, nhưng sắc mặt vẫn có phần bối rối.
- Xem
ra trong trái tim cậu vẫn luôn có cậu ấy. - Nhiên cười, đôi mắt ánh lên chút niềm
vui. - Vậy thì cũng báo cho cậu luôn. Cậu ấy đã sắp trở về rồi. Tập đoàn Denka
cũng sắp về đây. Hi vọng đến lúc đó, cậu sẽ nhớ ra cậu ấy. Cũng hi vọng... cậu
sẽ không trách cứ cậu ấy.
Nói đến
câu này, Nhiên chợt cúi thấp đầu, giọng nói có phần trầm xuống. Cũng tại nhỏ. Nếu
ngày đó không để tình cảm lấn át lí trí, nếu ngày đó chấp nhận sự thật về tình
yên không thuộc về mình sớm hơn, nếu ngày đó không nghe theo lời con rắn độc Hà
Yên kia, có lẽ bây giờ mọi chuyện vẫn yên ổn. Nhưng dù sao, cuộc đời cũng vốn
dĩ không hề tồn tại hai từ "nếu như" đó. Sai cũng đã sai rồi, giờ chỉ
còn cách sửa sai. Đó là cách tốt nhất cho cả ba người hiện giờ.
-
Chúng ta qua bên đó. Hi vọng cậu sẽ nhớ ra.
Không
để nó kịp nói gì, Nhiên nắm lấy đôi bàn tay của nó, kéo đi. Nó cũng yên lặng đi
theo Nhiên, không nói câu gì. Trước mắt nó, vòng đu quay khổng lồ hiện lên. Chầm
chậm, chầm chậm, vòng đu quay chuyển động. Chầm chậm, chầm chậm, hình ảnh mờ nhạt
của kí ức hiện về. Trong buồng đu quay bé nhỏ, một đôi tình nhân ngồi sát bên
nhau. Cô gái mỉm cười, tựa trên bờ vai chàng trai. Chàng trai dịu dàng vòng đôi
tay qua vai cô gái. Khung cảnh nhẹ nhàng, lãng mạn. Cô gái khẽ thủ thỉ, giọng
nói êm ái bên tai chàng trai:
-
Chúng ta sẽ mãi như vậy, được chứ?
- Ừ,
mãi mãi như thế. - Chàng trai bật cười, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô
gái.
- Nếu
mà... nếu mà sau này anh xa em, thậm chí là quên em, em phải làm thế nào? - Giọng
cô gái bất chợt run run, khi nghĩ đến tình cảnh đáng sợ nhất trong tình yêu, giống
như trong những bộ phim tình cảm đau thương.
- Sẽ
không có chuyện đó. - Chàng trai mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô gái. - Nếu có
ngày đó, em hãy quên anh đi, hãy coi như anh chưa từng tồn tại. Bởi lẽ, lúc đó,
anh không còn xứng đáng với em nữa.
-
Nhưng... nói quên anh là quên được sao?
-
Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. - Chàng trai đột nhiên cười nhẹ. Gương mặt dịu dàng
này khác hẳn với vẻ lãnh đạm thường ngày. - Còn em nữa đó, nếu có ngày em dám
quên anh, anh sẽ làm mọi cách để em nhớ lại tất cả. Anh sẽ không bao giờ để em
quên anh. Ngốc, em là của anh!
Mơ
màng, nó dường như cảm nhận được hình ảnh ấy đang hiện lên trước mắt. Giọng nói
ấm áp giống như vẫn còn quanh đây. Nụ cười hiền hòa, ánh mắt yêu thương, tất cả
kỉ niệm dường như mới vừa hôm qua. Gương mặt ấy, gương mặt trong những giấc mơ
hàng đêm dần dần hiện rõ. Nụ cười ấy khiến trái tim nó quặn thắt. Ánh mắt dịu
dàng chợt hiện về trong tiềm thức. Nước mắt không kiềm chế nổi, cứ thế tuôn
rơi. Nó đưa tay bụm miệng, không để mình bật lên những tiếng nấc nức nở.
"Ào
ào".
Trời bất
chợt đổ mưa. Những hạt mưa nặng nề rơi xuống gương mặt bầu bĩnh của cô gái đứng
trong màn mưa lạnh giá. Hay thật! Nó chợt cười. Ông trời cũng muốn khóc cùng nó
sao? Hay đây chính là nước mắt của nó, đã khiến vạn vật trở thành một màu mờ nhạt,
buồn bã trong phút chốc?
Mưa
càng lúc càng lớn. Màn mưa giăng dày, trắng xóa, cơ hồ không thể nhìn rõ những
gì phía trước. Cây lá trong công viên ngả nghiêng theo làn gió thổi, chật vật
chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Nó vẫn đứng đó, ở vị trí cũ, mặc kệ nước
mưa tạt vào người, mặc kệ nước mưa lăn dài theo gương mặt. Mặt ướt đẫm, nó
không còn phân biệt nổi, đâu là nước mưa, và đâu là nước mắt nữa. Nó đã nói, sẽ
dũng cảm đối mặt, nhưng giờ phút này, giờ phút sắp nhớ ra tất cả, nó lại sợ. Nó
hiểu, kì thật, bản thân mình chưa từng mạnh mẽ. Nó yếu đuối, nó không có đủ can
đảm đón nhận những nỗi đau trong quá khứ. Đau một lần đủ lắm rồi. Một lần nữa,
nó không biết mình sẽ ra sao nữa.
- Mưa
to quá rồi! Chúng ta về thôi!
Nhiên
kéo tay nó, muốn đưa nó trở về. Vừa rồi, nhỏ vẫn luôn chăm chú quan sát biểu hiện
trên gương mặt nó. Có lẽ nó đã nhớ ra điều gì đó. Nhỏ để yên, bỏ mặc màn mưa, đứng
cùng nó, bởi lẽ hi vọng nó sẽ nhớ ra tất cả trong khoảnh khắc này. Nhưng lúc
này mưa thật sự quá to. Nhiên biết sức khỏe nó vốn không tốt, nhỏ sợ sẽ có chuyện.
- Bỏ
tay ra! Mặc kệ tôi!
Nó hất
mạnh tay Nhiên, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận.
"Ầm".
Một tiếng
sét vang vọng trong không trung. Ánh sáng lóe lên, rạch ngang bâu trời. Nhưng
nó và Nhiên vẫn đứng đó. Nhiên kinh ngạc nhìn nó, im lặng. Nó nhìn chằm chằm nhỏ,
ánh mắt vừa ẩn chứa sự tức giận, vừa ẩn chứa chút hận thù, song phần nhiều là ẩn
chứa sự bi thương, tổn thương sâu sắc. Nước mắt nó rơi, hòa tan trong nước mưa
càng lúc càng nhiều. Nó không nói không rằng, chỉ nhìn Nhiên như thế. Con người
này, đã có lúc nó từng coi là bạn, thậm chí là một người bạn rất thân thiết,
nhưng chính người ấy đã phản bôi tình bạn của hai người, chính người ấy là một
phần nguyên nhân gây nên những đau khổ cho nó.
Bỏ mặc
Nhiên đứng lặng đằng sau, nó lạnh lùng quay đi. Đưa tay thô bạo gạt đi dòng nước
mắt, nó tự mắng mình không thôi. Nước mắt này rõ ràng là vô nghĩa. Khóc thì ích
gì chứ? Bọn họ đáng không? Vì quá khứ đau thương như thế đáng không? Nước mắt
rơi thì làm được gì? Thời gian chẳng thể trở lại. Tất cả cũng chẳng thể làm lại.
Bánh xe định mệnh đã quay vòng. Muốn trở lại điểm xuất phát? E là không thể!
Nó gạt
nước mưa trên mặt. Đôi mắt đã dần nhòe đi vì thứ nước đang lan tràn trên gương
mặt mình. Nhưng bước chân nó không dừng lại, thậm chí còn nhanh hơn. Nó đang chạy,
rời khỏi cái quá khứ đó. Nó không muốn nhớ, không muốn nữa rồi. Nó hối hận rồi.
Nó muốn quên.
Đôi
bàn chân bước nhanh ra khỏi công viên. Không nhìn rõ đường, nó chỉ có thể bước theo
cảm nhận. Mặc kê đi về đâu, chỉ cần rời xa nơi này, rời xa nơi cả hai cất giấu
biết bao kỉ niệm.
"Píp
píp".
Tiếng
còi xe vang lên đằng sau, rất lớn. Trong màn mưa dày đặc, nó nhận ra ánh sáng của
đèn xe ô tô. Bước chân chững lại, muốn tránh nhưng trong khoảnh khắc, tất cả diễn
ra quá nhanh. Phản ứng của nó không theo kịp chuyển động của chiếc xe. Như một
pha quay chậm, nó nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình.
Trong
màn mưa lạnh giá, tiếng động dài vang lên, vô tình.
"Kéttttttttttttttttttttt"
"Rầm".
Trước
mắt tối dần. Nó cảm nhận được sự đâu đớn từ đỉnh đầu. Mùi tanh của máu, màu đỏ
rực của máu lan tràn trong không gian, một không gian tĩnh mịch...
"Sao
em thiếu tin tưởng vào bản thân đến thế. Em không đến nỗi quá kém cỏi".
"Nhiên
không phải bạn anh. Xin lỗi em, Du! Anh đã nhận ra, anh yêu cô ấy, không phải
em. Chúng ta... chúng ta chia tay đi!"
"Có
lẽ.. anh sẽ không trở về Việt Nam nữa."
"Anh
sẽ ở lại đây, thừa kế tạp đoàn Denka của ba. Anh không thể trở về bên em. Du!
Xin lỗi! Anh yêu em!"
...
Mở mắt,
một màu trắng toát, lạnh lẽo vô hồn. Nó lập tức nhận ra, mình đang nằm trong bệnh
viện. Đôi mắt lạnh băng, không hề chứa đựng dù chỉ là một chút cảm xúc. Đôi môi
nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng. Nó đã nhớ ra... tất cả.
Người con trai trong những giấc mơ hàng đêm, cuối cùng nó đã có thể nhớ ra đó
là ai. Những kí ức đã mất, cuối cùng nó đã có thể hồi tưởng. Những đau thương
đã quên, cuối cùng tất cả đều trở lại.
-Du! Cậu
tỉnh rồi?
Một giọng
nói trong trẻo vang lên. Nó ngước mắt. Bên cạnh giường bệnh, Nhiên đang ngồi
đó, lo lắng nhìn nó. Nó nhìn xuống dưới. Đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay nó. Lạnh
lùng, nó gỡ tay ra, ngồi dậy, cũng không thèm nhìn Nhiên thêm một lần nào nữa.
Im lặng
hồi lâu, Nhiên mới chậm rãi lên tiếng:
- Cậu
đã nhớ ra tất cả? - Giọng nói không giấu nổi vẻ buồn rầu.
Nó chậm
rãi gật đầu.
- Vậy
thì...
- Tại
sao? - Nó đột ngột lên tiếng. Nhiên mở to mắt nhìn nó, có vẻ vẫn chưa xác định
được nó muốn hỏi gì. - Tại sao muốn tôi phải nhớ lại?
-
Tôi...
- Giờ
thì tôi nhớ hết rồi, các người vừa lòng chưa? - Đôi mắt lạnh lùng quét qua
Nhiên, giọng nói đanh thép, cứng rắn đến mức khiến nhỏ phải giật mình. Đay dường
như không phải là nó. - Các người vui chưa? Cuối cùng cũng có thể kéo tôi trở lại
với đau khổ này.
- Tôi
thực sự không có ý đó. Chỉ là... chỉ là... Lâm sắp về. Tôi muốn...
- Muốn
tôi và cậu ta quay lại? - Nó lạnh lùng cắt ngang lời Nhiên. Nhiên cắn môi, gật
đầu. - Ha, đừng đùa với tôi! Sẽ không bao giờ có chuyện đó!
- Cậu
đừng như thế có được không? - Giọng nói của Nhiên giống như sắp khóc. - Ngày đó
là tôi sai, những hành động của tôi đều sai cả, không hề liên quan gì đến Lâm.
-
Không liên quan? Vậy khi tôi cần anh ta nhất thì anh ta ở đâu?
Nó đột
ngột hét lên. Vết thương vốn tưởng đã lành bây giờ vì sự trở lại của Nhiên mà bị
xé toạc, rỉ máu.
- Cậu...
ngày đó cậu ấy... Nhưng cậu ấy không hề cố ý, có muốn trách thì cậu cứ trách
tôi đi.
-
Trách cậu? - Nó cười nhạt. - Cậu tất nhiên là phải trách. Cả anh ta cũng vậy!
Ngày đó, anh ta vì cậu mà bỏ rơi tôi. Sống chết của tôi anh ta đều không màng.
Như vậy mà nói yêu tôi? Giả dối. Các người đều giả dối như nhau cả thôi! Đừng ở
trước mặt tôi diễn trò nữa. Tình cảm đối với cá người, tôi đã sớm quên từ lâu rồi!
- Cậu...
- Lần này thì Nhiên đã bật khóc thực sự. Nhỏ túm lấy tay áo đó, nói trong dòng
nước mắt. - Xin cậu! Trách cứ tôi thế nào cũng được. Nhưng đừng trách Lâm! Suốt
hơn một năm qua, cậu ấy ngày nào cũng đau khổ. Nhìn cậu ấy như vậy, tôi thực sự
không chịu đựng nổi.
-
Không chịu đựng nổi? - Nó lại cười nhạt một tiếng. - Vậy thì cậu đến bên anh
ta, giúp anh ta thoát khỏi sự dằn vặt tội lỗi đó đi! À, chẳng phải tư lúc ra
đi, hai người đã là một đôi rồi sao? Tại sao đến giờ tôi vẫn chưa nhận được thiệp
hồng thế? Hay là vốn không còn coi tôi là bạn nữa rồi!
- Du!
Cậu có nhất thiết phải như vậy không? Thời gian đã qua cũng lâu rồi mà! Ngày đó
tất cả là do tôi. Hai người cứ oán trách tôi, sao cũng được, tôi chịu. Nhưng
tôi biết, tình cảm của cậu và cậu ấy đều không dễ phai nhòa. Hai người có cơ hội
làm lại từ đâu, tại sao không nắm lấy!
-
Không dễ phai nhòa? - Gương mặt nó lại lạnh như băng, không biểu lộ chút cảm
xúc. - Tình cảm đó hết từ lâu rồi! Từ ngày anh ta ra đi, tình yêu trong tôi đã
chết! Bây giờ, người tôi yêu không còn là anh ta nữa! Cậu về nói với anh ta như
vậy. Còn giờ thì tránh ra! Tôi muốn ra ngoài!
Nó đẩy
mạnh Nhiên, xông ra khỏi phòng. Nhiên thẫn thờ nhìn theo bóng dáng nó. Đây
không giống nó, thực sự không giống. Chẳng lẽ, vết thương ấy đã khiến nó trở
nên như vậy sao?
* * *
Nó lặng
yên đứng bên giường bệnh, nhìn gương mặt của người con trai đang say trong giấc
ngủ. Mái tóc nâu rũ xuống gương mặt trầm buồn. Nó khẽ cười, vuốt nhẹ mái tóc cậu.
Nước mắt không tự chủ được, lặng lẽ tuôn rơi. Giọng nói đầy bi lệ vang lên
trong không gian phòng bệnh yên ắng:
- Tại
sao cứu tớ hết lần này đến lần khác? Vì sao cậu phải làm như vậy?
Không
gian vẫn im lặng, không nghe thấy tiếng trả lời. Đôi môi nhỏ nhẹ nhàng mỉm cười,
khẽ gạt dòng nước mắt đang lăn dài.
- Cậu
đối tốt với tớ như vậy... tớ biết phải làm sao đây?
Vẫn im
lặng. Nó cúi nhìn gương mặt Kiệt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Khi
nó đau khổ, cậu luôn bên cạnh. Khi nó gặp nguy hiểm, cậu có mặt kịp thời. Thời
gian nó cần hắn nhất thì... bên cạnh nó chỉ có 3 người bạn thân thiết, trong đó
có Kiệt. Nó biết, tình yêu cậu dành cho nó là vô cùng sâu đậm. Nó biết, nếu yêu
cậu, có lẽ... nó sẽ hạnh phúc, hạnh phúc thực sự. Nhưng, nó vẫn còn phân vân.
Vì hắn sao? Có thế! Người con trai đó lạnh lùng băng lãnh nhưng khi bên nó lại
luôn nở nụ cười ấm áp. Nhưng người đó, lại cũng là người bỏ rơi nó khi nó cần một
vòng tay ấm áp. Yêu và quên! Nên làm sao đây?
- Cậu
sao thế?
Giọng
nói trầm ấm vang lên bên tai nó. Kiệt nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay lên vuốt mấy
sợi tóc mai trên đầu nó.
- Cậu
không có làm sao chứ?
Nó lắc
mạnh đầu, cổ họng nghẹn đắng.
-
Không... không có! Cậu có sao không?
-
Không sao đâu! Bị thương nhẹ thôi mà!
- Ừ!
Nó im
lặng. Kiệt nhìn nó, khẽ thở dài:
- Nhớ
ra rồi sao? Tớ thấy cậu đứng trước vòng đu quay đó, rất lâu! Có phải nó đã gợi
mở kí ức trong cậu?
Nó gật
đầu.
- Vậy
cậu định thế nào? - Kiệt mỉm cười. - Nghe nói Lâm cũng sắp trở về. Hai người có
định xóa bỏ tất cả, làm lại từ đầu?
Nó im
lặng hồi lâu. Đôi mắt tựa hồ đang có sự đấu tranh tư tưởng dữ dội. Hồi lâu, nó
mới chậm rãi mở miệng:
- Hết
rồi! Từ ngày anh ta ra đi, chúng tớ đã không còn lại gì cả. Tớ không phải một
món đồ chơi của người khác. Thích thì cầm lấy, không thích thì ném đi! Một khi
người đó bỏ rơi tớ, sẽ không còn cơ hội quay lại.
Không
gian lại chìm trong sự im ắng lạ kì. Nó đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Những chiếc
lá còn đẫm nước đang lay động trong gió, cố gắng đón lấy những tia nắng mặt trời
ấm áp, mặt trời sau cơn mưa.
Mặt trời
sau mưa? Sau mưa trời lại sáng, đó là quy luật của vạn vật trong tự nhiên.
Nhưng mà... cơn bão này đã gây ra tổn hại quá lớn, nên trong lòng nó, ánh mặt
trời cũng không thể chiếu những tia sáng ấm áp như ban đấu.
Hết rồi!
Có những việc đã qua đi thì không bao giờ có thể trở lại. Vòng xoay định mệnh
đã chuyển động. Trở lại điểm xuất phát? E là không thể nào!
Đôi mắt
lóe lên một tia kiên định, nó nhìn Kiệt, giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong
không gian:
-
Chúng ta yêu nhau nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT