Tôi cảm thấy mọi chuyện cứ như là
một trò chơi vậy. Mà tôi lại là kẻ bị người ta đem ra để bày trò. Sao
nhỉ? Tuấn về, Minh cũng về, thế là thế nào??? Tuấn đi khiến tôi chới với một thời gian dài, còn Minh đi thì lại khiến tôi hụt hẫng đến ốm nằm
liệt giường. Những tưởng mọi thứ sẽ trôi qua, thời gian sẽ xóa nhòa tất
cả, tôi lại có thể trở về với chính mình, trở về với trái tim vô tư
không chút vấn vương tình cảm, ấy vậy mà khi tâm hồn tôi cân bằng nhất,
số phận lại trả về cho tôi hai con người đã từng một thời gây sóng gió
trong đời mình. Tôi không đủ tự tin rằng bản thân có thể chấp nhận được
chuyện này…tôi là người, không phải là thánh, tôi không đủ sức mạnh để
điều khiển trái tim còn quá non nớt của mình…không thể….
Minh vẫn lặng lẽ như xưa, thậm chí là còn băng giá hơn. Cậu ta đứng im
hồi lâu, và tôi cứ có cảm giác đôi mắt ấy chỉ đang hướng về phía mình
bằng một thái độ kì lạ đến khó tả:
- Minh! Em muốn ngồi ở đâu? – cô chủ nhiệm dịu dàng hỏi.
- Tất nhiên là ngồi chỗ cũ rồi ạ! – cậu ta đáp đều đều.
- Nhưng… - cô giáo ái ngại nhìn về phía Trọng Tuấn. Cũng phải thôi, vì bây giờ chỗ ngồi bên cạnh tôi đã có người.
Minh không nói không rằng, tiến về phía bàn tôi ngồi và dừng lại trước mặt Trọng Tuấn, đôi mắt sắc lạnh:
- Cậu nên tìm chỗ khác! Chỗ này là của tôi!
- Ai bảo với cậu chỗ này không phải là của tôi? – Trọng Tuấn mỉm cười.
- Tôi bảo, và sự thật là thế!
- Nhưng cậu đã bỏ trống nó một thời gian rồi, bây giờ cậu cũng giống như tôi, mọi thứ đều đã trở về vị trí ban đầu.
- Tôi không bỏ trống, mà tôi cho nó nghỉ ngơi, nó mãi là chỗ ngồi của tôi.
- Không có gì là mãi mãi nếu như cậu đã từng rời bỏ nó. Tỉnh lại đi!
- Tôi không nói nhiều. Đứng dậy và ngồi ở nơi khác. Chỗ này vốn dĩ không phải là của cậu.
- Chưa phải là của tôi nhưng cũng không phải là của cậu. Chưa phải rồi sẽ phải. Đó là quy luật cho sự cố gắng và bù đắp!
- Nhưng cũng có quy luật những giá trị có thật thì luôn luôn sống và tồn tại, cho dù có sự xa cách trong một thời gian dài nhưng mọi thứ vẫn sẽ
là như thế nếu như sự thật nó là như thế!
Cả lớp cùng cô giáo chủ nhiệm cứ há hốc mồm mà chứng kiến cuộc nói
chuyện kì quặc đến mức khó tin của Trọng Tuấn và Phạm Minh. Không ai
hiểu họ đang nói về cái gì ngoại trừ tôi, không ai hiểu cái mà họ đang
tranh cãi không phải là việc chỗ ngồi này là của ai mà là vấn đề tôi là
của ai. Không phải là một kẻ quá tự tin nhưng tôi khẳng định mình suy
đoán đúng, vì họ cứ nói xong một câu là lại nhìn về phía tôi. Nhưng sao
nhỉ? Tôi thì lại không muốn ngồi với ai cả, tôi chỉ muốn một mình…
- Thôi đi! Hai người dừng ngay cái điệp khúc cãi vả nhau đi! Tôi muốn ngồi một mình, hai cậu tìm chỗ khác mà ngồi!
Cả Tuấn và Minh ngạc nhiên ra mặt. Kệ bọn họ! Họ tưởng rằng bỏ lại cho
tôi hàng tá những đau khổ như thế rồi khi trở về vẫn sẽ nhận được sự
chấp nhận của tôi ư??? Tôi không đủ vị tha đến mức đó! Năm nay cũng là
năm cuối cấp rồi, tôi không còn hứng thú gì với cái gọi là yêu đương
nữa…
- Thôi thế này nhé! Hiện tại thì lớp chúng ta bàn nào cũng đủ 2 người
ngồi rồi, vậy nên để cho công bằng, bàn của Thanh Thanh sẽ kéo sát với
bàn của Phước Trung để thành một bàn dài, Thanh ngồi giữa, hai em ngồi
hai bên. Vậy là đủ chỗ, đợi khi nào trường có bàn mới thì tách ra cũng
được!
Tôi trợn tròn mắt nhìn cô giáo. Hix, vậy là sao chứ??? Tôi ngồi giữa hai con người ki quặc này ư??? Đến cả việc họ trở về bất thình lình như thế này tôi còn chưa thể chấp nhận kịp mà bây giờ lại phải ngồi cạnh họ
sao??? Chuyện gì thế này???
Tuấn nhìn Minh cười mỉm, Minh lạnh lùng đáp lại bằng đôi mắt sắc như
dao. Họ gật đầu đồng ý rồi về chỗ ngồi. Cuối cùng thì Hoàng tử mắc dịch
ngồi bên trái, tảng băng Ghim thì ngồi bên phải. Cả lớp vẫn nhìn chúng
tôi với ánh mắt có dấu hỏi to đùng. Họ không hiểu, và tôi cũng không
hiểu…
Tình hình là ngay buổi học đầu tiên của năm 12, tôi đã khó sống với hai hoàng tử của mình…
Điển hình:
Ra chơi!
- Đi ăn sáng nào nhỏ khùng! – Tuấn đứng phắt dậy thản nhiên cầm tay tôi
kéo đi như cái thưở nào cậu ta còn chảnh chọe khi được tôi theo đuổi.
- Không đi đâu hết! – Ghim lạnh lùng đặt tay lên vai ấn tôi xuống.
- Cậu không ăn thì phải cho người khác ăn chứ? – Tuấn bắt đầu phát cáu,
gì chứ tính cậu ta thì tôi vẫn còn hiểu rõ, nếu không làm được cái gì
theo ý mình thì sẽ không bao giờ buông tha.
- Cậu ấy không thích đi chứ không phải tôi không cho đi. – Minh vẫn cắm
đầu vào cuốn truyện dày cộm và trả lời đều đều. Nhìn Ghim lúc này lại
giống với Ghim nobita thuở trước.
- Sao cậu biết nhỏ khùng không thích đi? – Tuấn bắt bè.
- Vì tôi hiểu cậu ấy hơn cậu. – Minh ngẩng mặt lên đáp thản nhiên.
- Thôi! Dừng! Minh! Đứng dậy đi ăn sáng cùng luôn! Trời ạ! Đến khổ với
hai người thôi! – tôi bực như con mực, trong tình huống này thì chỉ còn
cách đó.
Tôi xa Tuấn hơn 1 năm, xa Minh hơn 3 tháng, những khoảng thời gian không phải là quá dài nhưng cũng đủ để ta quên đi nhiều thứ. Vậy mà, giờ đây, khi tôi gặp lại họ, mọi thứ lại trở nên gần gũi hơn, thân thuộc hơn như rằng từ trước đến giờ chúng tôi không hề rời xa nhau. Vậy là sao??? Hay chăng là quy luật tình cảm, càng xa càng nhớ, càng muốn quên thì càng
giữ chặt trong lòng??? Tôi cũng không biết nữa…Tôi chỉ biết rằng giờ đây mình đang hạnh phúc và lo lắng, hạnh phúc vì những gì tưởng chừng đã
mất đi đã quay trở lại, lo lắng vì không biết rằng sự trở lại này sẽ gây nên những giông tố lớn đến mức nào…Ôi…số phận….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT