Tôi ngồi cùng với Liên suốt cả ngày
hôm đó. Cả lớp bây giờ cũng đã biết hết về hoàn cảnh của nhỏ, cô chủ
nhiệm cùng vài đứa hồi chiều có tới thăm nhỏ. Ai cũng thở dài trước sự
dại dột của Liên. Nhưng cũng như tôi, họ thương nó nhiều hơn là trách.
Liên nghĩ sẽ tất cả sẽ quay lưng với mình khi bản thân lâm vào tình
trạng thê thảm này, nhưng có lẽ nó đã quá bi quan. Mọi người vẫn luôn
ben cạnh chúng ta nếu như ta thực sự cần họ...
- Thanh! – Liên cất giọng đầy mệt mỏi khi hé mở đôi mắt.
- A! Mày tỉnh rồi! Con ngốc này! Mày làm tao lo quá!
- Tao chưa chết hả???
- Ăn nói lung tung! Chết chóc gì đây! Mày chỉ bị ngất thôi, không sao hết!
- Hix...tại sao không để tao chết đi! Sống làm gì nữa! – Liên nhăn nhó, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng.
- Tao đánh mày bây giờ. Mày đừng có ngu ngốc thêm nữa. Mọi chuyện chưa
phải là đã quá muộn nếu như mày biết làm lại. Việc cần thiết bây giờ là
mày phải tỉnh dưỡng để mau chóng hồi phục và trở lại làm một Phan Cẩm
Liên nhí nhảnh, hồn nhiên của ngày xưa! Nghe rõ chưa!!!!!!!!
- Mày đừng an ủi tao nữa! Tao chán bản thân lắm rồi! Tao ghét cả thế
giới này! Tao không muốn sống! Tao không muốn sống!!!!!!! – Liên cứ thể
giằng xé bản thân, nhìn nó bây giờ khiến tôi đau đến đứt ruột. Mọi
chuyện đối với Liên vẫn còn quá kinh khủng.
- Ai cho cậu chết mà chết!
Một tiếng quát lớn từ phía đằng sau khiến tôi giật mình quay lại, Liên
cũng ngước mắt nhìn lên. Là Quang! Cậu ta tiến lại phía Liên rồi cúi
người xuống, dùng hai tay đặt mạnh lên vai nhỏ và nói nhấn từng câu, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tái nhợt đi của Liên với thái độ cực
kì nghiêm túc.
- Này! Nghe cho rõ đây! Phạm Quang này thích cậu! Và tôi không cho phép
cậu chết! Cả thế giới này quay lưng với cậu thì tôi vẫn sẽ nhìn cậu, cả
thế giới này buộc tội cậu nhưng tôi sẽ tha thứ cho cậu. Vì thế cậu không việc gì phải chối bỏ cuộc sống của mình! Hiểu chưa?
- Quang...
Liên ngơ ngác rồi chết lặng trước những gì vừa nghe được. Tôi cũng bàng
hoàng không kém. Quang thích Liên ư??? Tại sao tôi không nhận biết được
điều này sớm hơn nhỉ???
- Tôi xin mấy người đấy! Đừng nghĩ cách an ủi tôi nữa! Quang! Cậu không
việc gì phải làm như thế! Tôi ...tôi không xứng! – sau một hồi ngỡ
ngàng, Liên vội vã hất tay Quang ra rồi quay mặt sang phía khác, giọng
nghẹn ngào.
- Tôi nói thật mà! – Gum trả lời ngay lập tức.
..........
Cuối cùng thì tôi và Quang cũng thuyết phục được Liên từ bỏ ý định chấm
dứt cuộc đời của mình. Bây giờ tôi mới phát hiện ra giữa Quang và Liên
có cái gì đó rất tương đồng, qua cách nói, cách nhìn, thái độ và cả hành động. Liên có vẻ biết sợ trước sự nổi khùng của Quang. Và tôi thấy mừng vì điều đó!
- Bây giờ thì mày kể cho tụi tao nghe toàn bộ sự việc đi!
- Tao...
- Cứ kể đi, không sao! – Gum động viên.
- Tao ...tao quen hắn trong một lần tới chơi nhà nhỏ bạn trong lớp học
thêm. Hắn chủ động làm quen rồi tán tỉnh tao. Lúc đầu tao cũng không
thích, nhưng thời gian đó ba mẹ tao hay gây gổ cãi vã nhau suốt, tao bực mình nên không muốn về nhà nữa...Và rồi lúc nào tao đi lang thang trên
đường hắn cũng xuất hiện...Dần dà...tao tin hắn..tao nghĩ hắn thích mình thật sự...Hắn rất chân thành khi nghe tao tâm sự...Và tao đã tưởng rằng hắn hiểu mình...Hix...Càng lúc tao càng lún sâu hơn vào cái tình cảm
vẩn vơ đó, tao nghe lời hắn trốn học đi chơi, ăn trộm tiền ba mẹ cho hắn đánh tỉ số, không biết lúc đó tao bị sao nữa...Hắn nói gì là tao tin,
hắn bảo gì là tao làm....Và rồi.....
Liên không nói tiếp được. Nhỏ cúi mặt xuống khóc nức nở. Tôi mủi lòng
quàng tay ôm lấy nó. Con gái thường nhẹ dạ cả tin, ngay cả tôi suýt nữa
cũng bị tên Prince dởm ấy lừa gạt. Có chăng là tôi may mắn hơn Liên khi
sớm phát hiện ra bộ mặt thật của hắn. Dù gì đi nữa thì chúng tôi vẫn còn quá non nớt trước những cạm bẫy của cuộc đời. Cũng may mọi chuyện chưa
đến nỗi tồi tệ không thể cứu vãn. Liên vẫn khóc rấm rứt trên tay tôi.
Quang im lặng không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt xót xa.
- Tao sai rồi mày ơi...
Uh! Nhỏ đã biết mình sai. Và tôi tin cú vấp này sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn
và khôn ngoan hơn. Mong cho bạn tôi sớm lấy lại cuộc đời mình...Tôi yêu
nhỏ nhiều lắm....
................................
Liên đã ngủ thiếp đi sau khi ăn được vài muỗng cháo. Quang bảo tôi về để cậu ấy ở lại với nhỏ một lát. Ba mẹ nhỏ cũng sắp từ nhà vào bệnh viện.
- A Thanh này!
- Hử???
- Anh về rồi đấy!
- ...
- Cậu đi gặp anh đi...Anh nhớ cậu lắm đấy...
- Mình về nhé!
Tôi cố gắng lảng tránh câu nói của Quang. Minh về rồi. Nhưng cậu ấy
cũng sẽ rời bỏ tôi. Nói sao nhỉ??? Thực lòng tôi rất muốn gặp Minh.
Nhưng chắc gì cậu ấy đã muốn gặp tôi...
Tôi đạp xe về đến nhà cũng là lúc mặt trời khuất hẳn sau những đám mây
màu đỏ thẫm. Trên đường đi tôi cứ suy nghĩ miên man về việc có nên đi
gặp Minh hay không. Nếu như lần này không nói được những gì muốn nói thì có lẽ là tôi sẽ phải ân hận đến chết mất. Nhưng tôi cảm giác mình không có đủ can đảm để đối diện với cậu ấy chứ đừng nói là bày tỏ tấm
lòng...Sao mà khó quá....
Tôi dừng xe trước cổng. Không gian xung quanh im ắng đến lạ. Hôm nay ba
mẹ đi dự tiệc, anh hai thì đi Vũng Tàu với mấy người trong hội Kỹ năng
của mình rồi. Hix...Lại phải ở nhà một mình. Tôi bây giờ chỉ muốn ngủ
thôi. Mệt mỏi lắm rồi....
- Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy!
Đang tra chìa vào ổ, tim tôi đột ngột đập thình thịch khi nghe tiếng nói ấy. Theo phản xạ tôi quay người lại nhìn, tay vẫn run run. Ai thế
này??? Minh ư??? Cậu ta đang đứng dựa lưng vào thành tường của cổng nhà
tôi, hai tay bỏ vào bọc quần, mắt nhìn lên trời, miệng mỉm cười lạnh
lùng. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn phong cách ấy nhưng sao bây giờ lại có cái
gì đó xa lạ đến thế này...Tôi bật ra một câu hỏi trong vô thức:
- Cậu đợi tôi ư??? Không phải cậu....
Tôi định nói “ Không phải cậu giận tôi ư???” nhưng không kịp phát âm ra trọn vẹn thì Ghim đã tiến lại và ôm chặt tôi vào lòng...Cậu ta làm mọi
thứ theo cách lạnh lùng như xưa nay vẫn thế...Nhưng sao mà tôi muốn khóc thế này....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT