Ôi trời ơi ! Tin được không nhỉ ???? Cậu ta vừa trả lời tôi sao ????? Mà còn trả lời một câu hoàn chỉnh nữa
chứ ! ( tại thường ngày mỗi lần tôi hỏi cái gì cậu ta cũng chỉ gật đầu,
lắc đầu, bất lắm thì chỉ uh mà thôi). Tôi cứ ngây người ra cho đến khi
cậu ta nhặt bút lên và ngồi yên vào vị trí. Vài giây sau tôi mới lấy lại tinh thần ngóc đầu lên.
.
- Hai em đang làm cái trò gì thế hả ? – điều tôi không mong muốn cũng đến, cô giáo đã xuất hiện can thiệp.
.
- Dạ không có gì đâu cô ạ ! Tại em bị rớt bút, bạn Minh cũng cúi xuống
nhặt dùm nên chúng em bị cụng đầu nhau. – tôi cười cười bao biện.
.
- Lần sau còn làm mất trật tự như thế thì đừng có trách tôi ! – cô giáo nghiêm nghị.
.
Tôi thở phào nhìn cô với ánh mắt biết ơn. Thầy cô của chúng ta thật
tuyệt vời, luôn có một sự bao dung nhất định đối với học trò. Tôi quay
sang nhìn cậu bạn bên cạnh, ánh mắt dò hỏi :
.
- Không phải cậu chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi của tôi hả ? Sao tự nhiên hôm nay động trời thế ?
.
- Học đi ! – Minh chẳng thèm nhìn tôi.
.
Cảm xúc của tôi bây giờ như thế nào nhỉ ???? Vui ! Đúng thật là vui !
Như vậy công sức bấy lâu nay của tôi kể cũng không uổng phí. Cuối cùng
cậu ta cũng dùng lời để giao tiếp với mình.
Đúng như tôi dự đoán, một tuần sau, con nhỏ lai Tây đã bị Trọng Tuấn «
say goodbye » ! Nghe thiên hạ đồn đại, ngay sau khi bị cậu ta đá, con
nhỏ nghỉ học liền mấy ngày trời không dám đến trường. Kể cũng tội, mới
ngày nào còn được hotboy quỳ gối dưới chân tỏ tình mà bây giờ đã bị phủi tay chẳng khác nào « chiếc giẻ lau ». Nhiều lúc tôi nghĩ mình cứ đeo
đuổi thằng nhóc này như thế, nó đừng có chấp nhận tình cảm của tôi nhưng cũng đừng có xa lánh tôi là được. Chứ nếu trở thành bạn gái của Tuấn,
không sớm thì muộn, tôi cũng là một cái giẻ lau không hơn không kém.
.
Trong khi đang loay hoay với biển người đông như kịt của căn tin, tôi
giật mình khi thấy Trọng Tuấn đang ngồi ở bàn góc trái và đưa đôi mắt «
lãng tử » nhìn mình ( đó là tôi tự thấy thế thôi chứ chưa chắc là cậu ta đang nhìn tôi). Nhưng tôi chẳng chút bối rối, xưa nay tôi ít khi đỏ mặt theo kiểu ngượng ngùng, cứ cho là hắn đang nhìn tôi đi chăng nữa thì
cũng chừng đó mà thôi. Chẳng việc gì phải luống cuống cả lên mặc dù là
tôi thực sự thích Tuấn. Lúc đầu tôi cũng có hơi thắc mắc tại vì sao hôm
nay cậu ta lại ngồi một mình, thường ngày bao giờ bên cạnh Tuấn cũng có
một bóng giai nhân nào đó. Nhưng tôi đã mừng hụt, vì chỉ vài giây sau,
một con nhỏ tóc uốn xoăn, mặc chẳng khác nào hình nộm ( tại vì nó trang
điểm đậm quá, tôi không thể hiểu được tại vì sao đi học mà cũng
phải...trang điểm ???) xấn tới ngồi bên, tay cầm theo mấy chai C2 và gói Poca to oạch. Tôi thở dài thôi không nhìn nữa, càng nhìn càng khó chịu, thế nào rồi cũng có cảnh cậu ta vuốt tóc con nhỏ rồi cười cười nói nói. Teen thời nay biểu hiện tình cảm quá sức « ngang nhiên », ngay cả tôi
cũng thuộc tuổi teen mà còn thấy khó chịu huống gì người lớn.
.
- Mày thấy chưa ? Mới hôm nào còn ríu rít bên cạnh em lai Tây, hôm nay
đã bay sang con hình nộm đó ! Đến bao giờ mày mới thôi cái suy nghĩ điên khùng là thích nó hả ? – Liên lại ca bài ca muôn thưở.
.
- Mày có cho tao nuốt trôi miếng bánh mỳ không hả ? Sao lúc nào cái
miệng mày cũng hoạt động 24/24 thế ? – tôi phát cáu, con bạn thân đúng
là không tâm lý gì cả.
.
- Tao nói là vì tốt cho mày thôi. Đã vậy từ nay tao không thèm nói nữa. Mất công còn bị mày c.h.ử.i !
.
- Tao cũng chỉ mong được thế thôi !
.
Nói rồi tôi vung văng đứng dậy, cầm ổ bánh mỳ đang dang dở chạy ra khỏi
căn tin. Thực sự tôi cũng bực chứ ??? Nhìn thằng mình thích ngồi cạnh
một con nhỏ khác, không phải là mình thì hỏi đứa nào thoải mái cho được. Dù đã quá quen với điều này nhưng tôi cứ thấy khó chịu. Mà theo cảm
nhận của mình, rõ ràng Trọng Tuấn đang muốn chọc tức tôi, biết tôi thích hắn nên lúc nào trước mặt tôi hắn cũng kè kè con nhỏ khác. Đúng là đồ
không có tim. Tôi bực bội đưa miếng bánh mỳ lên cắn một phát rõ mạnh.
Sao cái cuộc đời này lại có một con nhóc ngu như mình nhỉ ?????
.
Lúc đầu tôi có nói với các bạn là chính tôi cũng không biết lý do vì sao tôi thích hắn. Nhưng có lẽ là tôi đã nhầm. Vì cái gì trên đời này đều
có nguyên nhân của nó. Phải chăng tôi thích Trọng Tuấn từ cái ngày mưa
hôm ấy, khi mà chính mắt tôi trông thấy cậu ta ngồi khóc một mình dưới
chân cầu thang của trường ????? Đối với tôi, con gái khóc là chuyện bình thường, chỉ có con trai khóc mới là lạ. Và ở cái tuổi này, khi tâm sinh lý chưa ổn định, con trai rất rất hiếm rơi nước mắt, tất cả chỉ vì sĩ
diện và sĩ diện. Nhưng tôi đã thấy cậu ấy khóc. Khóc không ra tiếng
nhưng nước mắt đầm đìa. Khuôn mặt Tuấn tái cả đi, có lẽ là tôi đã đứng
rất lâu để nhìn cái cảnh đó. Và theo một sự thúc giục nào đó trong lòng, tôi mở cặp lấy bì khăn giấy rồi tiến tới trước mặt cậu ấy...
.
Tuấn ngẩng lên nhìn tôi. Nhưng chỉ nhìn thôi chứ không nói gì. Cậu ta ngoảnh mặt đi. Không quên lấy tay lau sạch nước mắt.
.
- Đừng nghĩ tôi thương hại cậu. Chỉ đơn giản là nước mắt rơi ra cần có
thứ gì đó lau đi...- tôi nói trong vô thức, vì lúc này, mắt tôi đã bị
choáng ngợp hoàn toàn trước đôi mắt và khuôn mặt ấy, một đôi mắt tuyệt
vời trên một gương mặt quá ư đặc biệt.
.
Tuấn vẫn lặng im nhìn tôi. Nhưng sắc mặt đã có chút thay đổi. Bì khăn
giấy trên tay tôi vẫn ở nguyên vị trí. Chúng tôi nhìn nhau khá lâu. Nhìn như không phải để nhìn mà để hiểu...Hiểu đối phương đang nghĩ như thế
nào về mình....
.
Vài phút sau, cậu ta ngồi dậy và chạy đi. Tôi chỉ kịp nhìn theo. Không
nói được lời nào. Từ đó cho đến bây giờ, trong suy nghĩ của mình, tôi
cho rằng, Tuấn có cái gì đó đặc biệt. Và tôi thích cậu ta vì sự đặc biệt ấy.
.
Quay lại với ổ mỳ trên tay, lòng tôi buồn rười rượi. Không biết cái tình cảm này sẽ đi tới đâu nhỉ ??? Khi mà lúc nào tôi cũng chỉ là kẻ đi sau
hình bóng của một đứa con gái nào đó bên cạnh Tuấn, còn cậu ta thì chỉ
mải miết tìm kiếm những nàng công chúa búp bê bỏ mặc tôi rong ruổi tháng ngày với những bức thư tình và những cây kẹo mút đơn độc....
.
- Này nhỏ khùng !
.
Tôi giật bắn người. Cái tên này thì chỉ có duy nhất một người gọi tôi.
Theo phản xạ, tôi quay lưng lại, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm miếng bánh
mỳ.
.
- Sao lúc nào tôi thấy cậu cũng xấu xí hết vậy ???? Cậu không có cách gì cải thiện được cái ngoại hình dị hợm của mình sao ???? Nếu như vậy thì
tôi còn chút lý do gì đó để chú ý tới cậu chứ ? – Tuấn nói với thái độ
mỉa mai.
.
- Này ! Đừng có tưởng tôi thích cậu thì muốn nói gì là nói nhé ! Tôi
chẳng thích mình xinh xắn làm gì. Xinh để rồi cũng bị cậu đá văng như
bao con nhỏ ngu ngốc khác. Tôi còn đủ thông minh, vì thế đừng có xúi bậy ! – tôi hùng dũng đốp trả. Tính tôi là thế, thích thì thích, nhưng
không phải vì thích người ta mà phải khuất phục người ta.
.
- Đúng là khùng mà ! Làm ơn đừng có gửi thư tình hay tặng kẹo cho tôi
nữa. Tôi không thích ! Nói đúng hơn là tôi ghét. Nếu cậu thích tôi thì
đừng có làm những việc mà tôi ghét. Hiểu chứ ? – Tuấn bỏ hai tay vào bọc quần nói đều.
.
- Ô hay ! Vốn dĩ từ trước đến giờ cậu đâu có thích tôi. Vì thế việc gì
mà tôi phải quan tâm tới vấn đề cậu ghét hay không ghét. Tôi thích cậu
thì tôi viết thư, còn đọc hay không là vấn đề của cậu. Cậu thấy đó, ngay cả việc cậu dán thư của tôi lên bảng thông báo tôi cũng chẳng thèm
trách cứ gì. Vì thế việc ai người đó làm. Miễn tôi thích cậu là được. –
tôi cũng bình tĩnh mà đốp lại trọn vẹn.
.
- Ai nói là tôi dán thư cậu lên bảng ??? Ờ....mà thôi....Cứ cho là tôi
làm đi ! Tôi chỉ mong từ nay cậu đừng có làm phiền tôi nữa ! Vì cậu mà
ngay cả việc tán mấy nhỏ khác tôi cũng không còn hứng !
.
- Kệ cậu. Đã nói rồi. Tôi thích là tôi làm. Nhắc mới nhớ ! Này ! Cầm lấy !
.
Tôi moi trong túi áo khoác của mình một cây kẹo mút rồi đưa trước mặt
Tuấn. Cậu ta lắc đầu thở dài rồi cũng cầm lấy, thói quen của tôi là vậy, lúc nào thấy Tuấn là tôi đưa cho cậu ta một cái kẹo. Tại tôi thích cậu
ta mà. Thích nhau là phải tặng kẹo ( đến bây giờ khi đã lớn, mỗi khi
nghĩ lại điều này tôi phải đánh vào đầu mình không biết bao nhiêu lần vì cảm thấy xấu hổ ! Sao hồi đó tôi có thể « điên » đến mức ấy được nhỉ
????). Nhưng lần này cậu ta cư xử hơi tệ.....Vì ngay khi cầm lấy cây kẹo mút của tôi, cậu ta không thương tiếc mà ném thẳng đi trước mắt tôi.
Miệng cười cười.
.
- Thế đó ! Tôi đã bảo là tôi không thích kẹo. Vì thế chỉ có thể làm như vậy mà thôi ! Hiểu chưa nhỏ khùng ?
.
Thực sự mà nói lúc đó người tôi giận run lên. Sao cậu ta tàn nhẫn thế
nhỉ ???? Có muốn ném thì hãy đợi khi tôi đi khỏi rồi hãy ném, tại sao cứ phải ném trước mặt người đã tặng mình chứ ????? Nhưng tôi kìm lại được, mặc dù gần như toàn bộ dây thần kinh đã căng phồng cả ra.
.
- Đó là chuyện của cậu. Đằng nào tôi đã tặng và cậu đã cầm. Như vậy đồng nghĩa với việc cây kẹo đó không phải của tôi nữa mà đã trở thành của
cậu. Việc cậu ném hay ăn nó không còn can dự đến tôi. Mai tôi sẽ tặng
tiếp. Còn bây giờ thì chào nhé, vào giờ rồi ! – tôi cố gắng bình tĩnh
hết mức có thể rồi nở một nụ cười « thân thiện » trước khi quay lưng đi
thẳng. Cuối cùng tôi cũng trụ vững trước cú sốc này. Càng ngày sức chịu
đựng của tôi càng được nâng cấp thì phải ?????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT