Nó hét dựng lên khi nhìn thấy Phạm Minh đang dùng đầu nhọn của con dao
rạch những đường ngang dọc trên cánh tay phải của mình. Cậu nhóc thực
hiện hành động đó với gương mặt không chút cảm xúc, còn nó thì thấy đau
nhói trong lòng. Đọc báo Thanh vẫn thường nghe người ta nhắc đến những
người bị trầm cảm và ức chế cảm xúc luôn có những hành động theo khuynh
hướng tiêu cực và quái dị. Nhìn Minh lúc này nó cảm giác dường như cậu
ta đang dần vô cảm với xung quanh và vô cảm với bản thân mình.
.
Sau tiếng hét vang trời của nó, Ghim ngước nhìn, đôi mắt đờ đẫn. Mọi thứ cứ như trống rỗng và u ám trong ánh mắt đó. Nó hốt hoảng chạy tới
giựt phăng con dao trên tay cậu nhóc.
.
- Làm gì thế???? – Minh hỏi một cách mệt mỏi.
.
- Cậu...cậu... – nó run rẩy, mặt mày tái xanh khi nhìn thấy máu đã rịn
ra trên cánh tay của Phạm Minh. Nhanh như cắt nó lôi cậu nhóc đứng dậy
rồi kéo thẳng tới phòng y tế của trường cách đó không xa.
- Tụi trẻ các em bây giờ hết việc để làm rồi hả? Lớn to đùng thế này rồi mà còn chơi với dao kéo là sao???????? – cô y tế bức xúc vừa băng bó
cho Ghim vừa thuyết giáo một tràng. Nó thì lòng nóng như lửa đốt, vừa
tức vừa thương Minh. Còn cậu ta thì chẳng có vẻ gì là đau đớn hay sợ
hãi, mặt cứ ngây ra, vô hồn và vô cảm...
.
Trời trưa nắng oi ả, nó đi sau Minh, cậu nhóc vẫn bước từng bước nặng nề phía trước. Thanh ngước mắt nhìn, nó cảm giác Phạm Minh bây giờ như một đám mây đen u ám, dờ dật trôi qua tất cả, đám mây ấy đang tự thu mình
lại, đang tự hành hạ bản thân....Và bỗng chốc nó thấy đau....Nỗi đau tựa như ngày nào nó đã quặn lòng vì sự ra đi của Trọng Tuấn....
.
- Cậu đứng lại cho tôi! – nó hét lên.
.
Nhưng Minh dường như không nghe thấy, những bước chân vẫn đặt từng sải
dài trên sân trường đầy lá bàng rụng. Mọi thứ trong mắt cậu nhóc lúc này cứ xa dấn đi, mờ dần đi....
.
- Tôi đã bảo cậu đứng lại mà sao cậu không nghe hả????????? – nó nổi
khùng thật sự, nó muốn khóc, nó cảm giác bị ức chế, Phạm Minh đang bước
đi xa nó, và nó thấy sợ...Nó chạy theo để kéo tay Ghim lại....
.
Á.........
.
Một cú đo đường “cực chuẩn” đã được nó thực hiện. Phạm Minh giật mình
quay lại thì đã thấy nhóc khùng đang nằm dài trên nền đất, gương mặt
nhăn nhó đầy thảm hại. Minh nhíu mày...đôi tay giơ nhẹ lên nhưng rồi lại thả lỏng...Sao thế này nhỉ??? Thấy đau là vậy nhưng vẫn đứng như thế,
vẫn im lặng như thế! Tại sao???
.
- Huhu! Cậu bỏ mặt tôi! Cậu không đỡ tôi dậy! Cậu vô cảm với tôi rồi! huhu...Đồ độc ác! Đồ xấu xa!
.
Như đã không còn chịu đựng được nữa, nó bật khóc tức tưởi. Phạm Minh
nhìn thấy nó ngã, Phạm Minh nhìn thấy nó đau nhưng cậu ấy vẫn đứng đó,
vẫn không chạy tới bên nó. Lúc Trọng Tuấn khóc một mình dưới chân cầu
thang, nó chính là người chìa tờ khăn giấy để cậu ta lau nước mắt. Nó
từng nghĩ rồi cũng có lúc, nó sẽ được ai đó lau nước mắt mỗi khi đau
buồn. Nó từng nghĩ khi nó thương yêu ai thì sẽ được họ đáp lại...Lúc ngã nhoài xuống đất, điều đầu tiên nó nghĩ đến không phải là sự đau đớn do
bị trầy xước ở chân mà là nó hi vọng một cánh tay từ phía Phạm Minh sẽ
đỡ nó dậy. Cho dù có nằm mơ nó vẫn không tưởng tượng được rằng...Bây
giờ, nó đang ngã, và không ai đỡ nó đứng lên....
.
Phạm Minh nghiến răng, đầu óc cứ đảo lộn...Đôi mắt đẫm nước của nó chiếu thẳng vào cái tâm hồn đang tím tái dần đi vì những nỗi đau không thể
nào chịu đựng. Đó là gì nhỉ??? Đó là nước mắt...là nước mắt của đứa con
gái mà từ sâu trong trái tim lạnh lẽo của cậu đã có một vị trí không thể nào đổi thay....
.
Ghim bước từng bước đầy tâm trạng, đôi mắt cứ sâu hun hút tiến về phía
nó. Thanh nhìn thấy dường như Minh cũng muốn khóc như mình......
.
- Đứng dậy đi! Tôi không chịu đựng được nữa rồi.... – Minh nói thều
thào, đưa đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của nó và
kéo lên.
.
Trời trưa đổ nắng thiêu đốt không gian, những hàng cây cứ im lặng dần đi vì gió vắng mặt...Sân sau của trường cứ thu hẹp dần, thu hẹp dần trong
đôi mắt của nó...Mọi thứ cứ méo mó đi....nó thấy vai mình nặng
trịch....nó thấy lòng mình ướt đẫm nỗi đau....Không đau sao được khi mà
Phạm Minh – cậu bạn thân chưa một lần khóc trước mặt ai bây giờ đang gục trên vai nó và nấc từng tiếng một...rất nghẹn ngào...rất cay
đắng....rất xót xa.....
.
Con người ta có tuổi...Nhưng nỗi đau thì không chừa bất cứ ai....Trong
cuộc đời của mình, ta có thể cười nhưng chắc chắn cũng phải khóc...Khóc
nhiều là đằng khác....Ai bảo trưởng thành thì mới biết đau, ai bảo chỉ
có người lớn mới biết chôn chặt đắng cay để không nấc ra thành
tiếng...Con trẻ cũng có nỗi đau của riêng nó....Và con trẻ cũng có cách
che giấu của riêng nó....Chỉ khác rằng, tâm hồn và sức chịu đựng của nó
còn quá mỏng manh...Và nó cần rơi nước mắt.....
- Cậu đã khóc đấy! Cậu biết không? - nó nhìn Minh hỏi khi cả hai đã ngồi ngoài bờ sông cạnh trường.
.
Im lặng.
.
- Lúc cậu khóc...tôi cũng khóc....
.
Im lặng.
.
- Và cậu đã khóc trên vai tôi...
.
- Bạn ấy đi rồi....
.
- Bạn nào cơ???
.
- Mối tình đầu của tôi....
.
- Như thế nào?
.
- Một tuần trước...vào tối hôm sinh nhật....người ta gọi điện cho
tôi....họ bảo rằng....bạn ấy đã không còn trên cõi đời này nữa.....
.
- Và cậu đã đau lòng đến mức trở nên vô cảm với tất cả?
.
- 10 tuổi, tôi phải sống một cuộc sống thiếu thốn tình cảm của người
mẹ...trong mắt tôi, khái niệm kẻ khác giới hầu như là không có...tôi
ghét mọi thứ...không ai chơi với tôi...không ai chịu chia sẻ với
tôi.....chỉ có bạn ấy....chỉ có bạn ấy là ngày nào cũng ngồi nghe tôi
nói....bạn ấy không đi được như người ta nhưng bạn ấy biết dẫn tôi đi
qua nỗi đau để tiếp tục lớn lên giữa cuộc đời này.....vậy mà....
.
- Cậu thích bạn ấy nhiều lắm hả?
.
- Không phải là thích...mà là yêu....yêu như một phần cơ thể....yêu như chính bản thân mình.....
.
- Bạn ấy đã đi tới một nơi rất đẹp...ở đó bạn ấy sẽ không phải chịu đau khổ nữa...
.
- Có lẽ....
.
Và Minh lại khóc. Cậu nhóc khóc như một thằng con trai thực thụ, một
thằng con trai biết đau khổ trước tình cảm của chính mình. Nó im lặng
nhìn. Hóa ra cả tuần nay Minh trở nên như vậy không phải vì bị nó từ
chối mà là vì một nửa trái tim của cậu đã không còn. Đôi khi nỗi đau đến quá bất ngờ, quá nặng nề khiến con người ta hoảng loạn và không thể tìm được cách nào để đối diện. Phạm Minh vì quá đau mà không biết làm thế
nào để thoát khỏi nỗi đau đó. Nó đã từng nghe Quang nói ngay từ nhỏ Ghim đã thiếu thốn tình cảm rất nhiều. Mẹ chỉ thương Quang, ít quan tâm
Minh. Khi ly hôn, Minh về ở với ba, suốt ngày sống một mình trong căn
nhà rộng tênh cô độc. Chính hoàn cảnh sống ấy đã tạo nên một Phạm Minh
lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, lúc nào cũng chỉ biết im lặng tự che
giấu nỗi đau. Người ta nói quả không sai, gia đình chính là môi trường
sống thứ nhất, có ý nghĩa quyết định đến sự hình thành nhân cách con
người. Một số người làm cha làm mẹ cứ nghĩ đơn giản rằng mình sinh ra
nó, mình nuôi nó lớn là đã hoàn thành trách nhiệm. Nhưng không, con
người tồn tại đâu phải chỉ nhờ vào thể xác, phải cần đến sự điều khiển
của tâm hồn. Tâm hồn con cần được cha mẹ vun đắp và nuôi dưỡng. Một
người cha, người mẹ đúng nghĩa thì phải biết rằng những việc mình làm sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến cảm xúc trẻ thơ. Ly hôn, đơn giản là sự
tách nhau ra, ai đi đường nấy. Nhưng đối với những tâm hồn thơ ngây nhỏ
dại, việc thiếu đi tình thương của một trong hai đấng sinh thành chính
là thiệt thòi không thể nào bù đắp. Minh đúng là bất hạnh...Cậu có một
gia đình không trọn vẹn....những tình thương không trọn vẹn....và cả một trái tim cũng không được yêu trọn vẹn....
.
..............................
.
Nó cứ ngồi với Minh như thế...rất lâu...rất lâu....
.
Phố đã len đèn...mặt sông in bóng những vệt sáng ngoằn nghèo nối đuôi
nhau chạy quanh quẩn. Trời thay màu áo, trăng kéo vành nhô lên đầy rạng
rỡ. Mọi thứ cứ như một niềm an ủi vô biên mà tạo hóa muốn vỗ về trái tim đang chảy máu của Minh....
.
- Về thôi... – Minh nói nhỏ.
.
- Về thật chứ? – nó ngúc ngắt cái đầu.
.
- Uh! Về...
.
Uh! Về. Về lại với chính mình, về lại với tất cả....
Nó và Minh chia tay nhau tại ngã ba. Minh đã ổn một phần nào đó, và nó
thấy yên tâm. Nỗi đau như tảng đá đè nặng tâm hồn, bây giờ được trút ra
rồi thì chắc hẳn sẽ vơi đi nhiều. Nó cũng vơi đi nhiều....
.
- Cậu đi đâu giờ này mới về?
.
Một câu hỏi vang lên bên tai khi nó đang bước từng bước tiến tới cánh
cổng của nhà mình. Theo quán tính, Thanh ngước nhìn về phía có âm thanh. Đôi mắt nó tròn xoe khi nhìn thấy Phạm Long đã đứng trước nhà mình từ
bao giờ, khuôn mặt cậu nhóc xem ra không vui vẻ gì cho lắm.
.
- Mình đi với Minh! – không hiểu sao trong lúc đó nó lại “thành thật” đến như vậy!
.
- Cái gì?????? Đi với Minh???? Hồi sáng mình đã hẹn cậu tối nay đi chơi rồi mà???? – Long nổi khùng lên.
.
- Nhưng mình đâu có nhận lời???
.
- Cậu....
.
- Minh đang không ổn, là bạn bè, mình cần phải ở bên cậu ấy lúc này.
.
Long bỗng dưng im lặng. Đôi mắt đầy trách cứ. Cậu nhóc quay đầu xe rồi
đạp thẳng đi. Trước khi bỏ về không quên để lại một câu khiến nó phải
choáng váng:
.
- Tôi hết thích cậu rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT