Minh ngồi trên bậc thềm trước dãy
phòng học, một chân duỗi thẳng, một chân gác lên, tóc tai bù xù,áo trắng đã bỏ ra ngoài quần, cặp kính cận đã bị tháo ra nằm im lìm bên cạnh. Và cái quan trọng nhất là điếu thuốc lá đang nằm trên miệng Minh đã cháy
được một nửa….
.
Gum chạy tới chỗ tôi, ánh mắt buồn tha thiết. Có lẽ cậu ta không muốn tôi nhìn thấy cảnh này nên mới đẩy tôi đi…
.
Phạm Minh của tôi đây sao?????
.
- Sao? Thấy tôi như thế này nên chết giả rồi hả??? – Minh cười nửa miệng, ném điếu thuốc xuống đất rồi đứng dậy, vẻ bất cần.
.
- Cậu…cậu…đang làm gì thế hả??? – tôi run từng đợt, miệng lắp ba lắp bắp.
.
- Tôi làm gì thì liên quan gì tới cậu. Hỏi cũng bằng thừa… - vẫn cái
giọng chua chát ấy, xỉ vả ấy nhưng sao mà tôi thấy đôi mắt cậu ta buồn
quá...
.
- Anh ơi, về lớp đi! Ai cũng lo cho anh cả! – Gum nhẹ nhàng khuyên bảo.
.
- Em mặc anh! Dẫn nhỏ khùng này đi đi! Anh muốn một mình! – Minh nói lạnh lùng.
.
Tôi bây giờ cứ như vừa bị dìm xuống nước. Mọi thứ lùng bùng bên tai. Tôi không tin Minh có thể trở thành như vậy…Không hề giống Minh thường ngày chút nào. Cứ như là hai con người khác nhau. Nhin “tảng băng” của tôi
bây giờ cực kì bụi và…giang hồ…Sao lại thế chứ??? Phải chăng người hút
thuốc lén lút sau nhà vệ sinh lần trước mà tôi nhìn thấy chính là cậu
ấy??? Ôi không! Mọi chuyện sao có thể diễn biến theo hướng này được ????
.
- Minh! Có phải cậu không??? Có phải là Phạm Minh thường ngày cộc cằn
thô lỗ không???? Sao tôi…sao tôi không nhìn ra được thế này????? – tôi
nhăn nhó, hai tay cứ hết nắm rồi lại mở.
.
- Đừng có hỏi gì hết! Đi đi!!!!!!!!!!! – Minh lại hét lên như bao lần
cậu ấy vẫn làm, nhưng bây giờ tôi không thấy sợ, tôi muốn hỏi cho ra lẽ
tất cả.
.
- Mình về thôi Thanh! Cậu chưa hiểu được thế giới của anh ấy đâu! Bây giờ ảnh muốn một mình…- Gum thở dài kéo tôi đi.
.
- Không! Gum vào lớp trước đi! Thanh có chuyện muốn nói với Minh! Thanh không về đâu! – tôi cương quyết.
.
- Nhưng…
.
- Đã nói là Gum về trước đi mà! - lần này đến lượt tôi hét lên, bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại làm như thế nữa.
Bây giờ chỉ còn tôi với Minh. Cậu ta cứ đứng đó, dựa lưng vào thành
tường đang quét vôi dang dở. Tôi cũng im lặng đứng nhìn cậu ta. Việc
nhận ra một con người khác trong Minh sao lại khiến tôi suy sụp như thế
này nhỉ???? Tôi vốn dĩ đâu có hiểu được con người cậu ta, vậy thì tại
sao tôi lại phải đau lòng khi thấy hình ảnh Minh như thế???? Tại sao???
Tại sao????
.
- Sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi? Như thế này là thế nào??? – tôi gằn giọng.
.
- Cậu không có quyền hỏi. – Minh đáp thẳng thừng và không hề quay mặt lại nhìn tôi.
.
Không có quyền???? Cũng đúng! Tôi đâu có quyền hỏi…Tôi không là gì của
cậu ấy cả, ngay cả là bạn cũng không. Từ trước đến giờ Minh không coi
tôi ra gì…đối với cậu ấy lúc nào tôi cũng chỉ là một nhỏ khùng không hơn không kém….Sao mà đau thế này……
.
Trời càng về trưa càng nắng gắt. Tôi cứ đứng phơi mình giữa màu vàng
chói của bầu trời gần 2 tiếng đồng hồ. Tiếng chuông reo báo hiệu ra về
thoảng bên tai tôi…Vậy là tôi và Minh đã mang tội chuồn giờ…Cậu ta chuồn 4 tiết, còn tôi thì chuồn 2 tiết…Rồi sẽ khó sống với cô giáo chủ nhiệm
và cả với bố mẹ tôi nữa. Nhưng những điều đó bây giờ đối với tôi không
còn là vấn đề, vấn đề của tôi lúc này là Minh và câu hỏi “Đâu mới là con người thật của cậu ấy???”
.
Minh có nhìn tôi đấy! Tôi cam đoan là vậy. Nhưng lúc ánh mắt chúng tôi
chạm nhau thì tức khắc cậu ấy quay lưng đi. Minh ghét tôi đến thế à???
Buồn thật! Tôi chỉ muốn một câu trả lời từ phía cậu ấy thôi…Nó khó đến
thế sao????
.
- Minh! Cậu trả lời đi! Trả lời tôi đi chứ??? Cuối cùng cậu là ai hả???
Tôi chỉ muốn biết điều đó thôi! Sao cậu cứ luôn khiến tôi phải chờ đợi
thế??????????? – tôi nổi khùng hét lên.
.
Minh lại nhìn tôi. Cơ mặt cậu ta gồng lên, ánh mắt giận dữ…
.
- Tôi là ai hả? Tôi là Phạm Minh! Là thằng nhóc khù khờ với chiếc kính
cận Nobita mà cậu ghét cay ghét đắng, là thằng nhóc bạo lực khi luôn bắt nạt cậu, là thằng nhóc luôn phải chịu đau đớn vì cậu. Được chưa hả đồ
khùng?????????? Gặp cậu là sự xui xẻo lớn nhất của tôi đó!!!!!!!!!! -
cậu ta quát lại tôi rồi bỏ đi.
.
Còn tôi lại một mình…
.
Hix…hoá ra tôi là sự xui xẻo lớn nhất của cậu ấy….
.
Thế mà tôi lại không biết….
.
Chóng mặt quá…..
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT