- Cậu…Sao cậu lại gọi mình như thế? – tôi lắp bắp hỏi.
.
- Xin lỗi nhé! Mình cũng không muốn gọi cậu như thế đâu! Nhưng mình
không biết tên cậu là gì, hồi nãy hỏi anh hai thì ảnh bảo vậy! – nghe
thái độ của Quang thì không giống người đang nói dối. Còn Minh thì tôi
hiểu quá rõ. Sự thật chắc là vậy rồi!
.
- Cái cậu Minh này! Thật là…Mình tên là Trần Thanh Thanh! – tôi cười toe toét giới thiệu.
.
- Thanh Thanh hả? Tên nghe hay thật! Rất êm tai! - cậu ta đọc lại tên tôi rồi mỉm cười nhận xét khiến tôi…nở bung cả lỗ mũi.
.
- Mà sao cậu không về với anh của cậu?
.
- Anh có người chở về rồi, anh không thích đi cùng mình! - mặt cậu ta buồn buồn.
.
- Sao thế? Anh em ruột mà kì vậy ta?
.
- Mình cũng không biết! Từ hồi cấp 2 ảnh đã vậy. Ảnh bảo là ghét sự giống nhau giữa mình và ảnh!
.
- Lão Minh này đúng là…- tôi lầm rầm, ngay cả với em song sinh của mình mà còn kì quặc như thế thì huống gì với bạn bè như tôi.
.
- Mà cậu về nhà hay đi đâu vây?
.
- À! Mình tính ra chợ mua len!
.
- Hở??? Len???
.
- Sao? Kì lạ lắm à?
.
- Ờ không! Cho mình đi cùng với nhé! - cậu ta nheo mắt cười đề nghị.
.
- Nếu cậu thích thì cùng đi! – tôi đồng ý ngay tắp lự, không hiểu sao
tôi thích cách hành xử của cậu ấy, có cái gì đó rất tự nhiên và chân
thành.
.
Thế là hai chúng tôi đạp xe đến chợ. Quang đi con xe địa hình hiệu
Asama, theo tôi biết thì đây là loại xe đang cực thịnh trong giới học
sinh. Lớp tôi cũng khá nhiều đứa đi loại này, nhìn cá tính cực. Quang
cao lêu nghêu, cái ba lô thì to đùng, mái tóc cắt toe toe hoe hoe màu
vàng cháy nắng, cậu ta ngồi trên xe mà tôi có cảm tưởng chỉ thấy mỗi
mình thân hình của Quang, chiếc xe như bị lọt thỏm đi. Câu nói “Người
đẹp vì lụa” quả không sai. Mặc dù Minh và Quang là anh em sinh đôi,
giống nhau đến từng chi tiết nhưng người ngoài nhìn vào hoàn toàn có thể nhận ra đâu là Minh, đâu là Quang qua cách ăn mặc của hai người. Tôi
chưa bao giờ phủ nhận là Minh xấu trai, và đến lúc này, khi thấy Quang
tôi có thể khẳng định một lần nữa ý kiến ấy. Bằng chứng là cậu em song
sinh của Minh ăn mặc áo quần cực kì có phong cách, không cầu kì nhưng
toát lên được sự cá tính. Gì chứ tôi thích cặp kính cận Gucci của Quang
hơn cặp kính cận Nobita của Minh, không phải vì kính hiệu gì mà vì hình
dáng của cái kính. Tại sao Minh cứ phải đeo cặp *** chai to tổ bố, mất
thẩm mĩ như thế mà lại không đeo những cái kính gọn nhẹ, mảnh khảnh đại
loại như của Quang? Nếu cậu ta thay cái kính cận đi thì sẽ tăng thêm vẻ
đẹp của mình lên hơn 30%. Tôi cam đoan là như vậy.
.
Quang nói chuyện cực có duyên. Duyên ở đây không phải là do dẻo miệng
như anh trai tôi mà là do sự chân thật, vui vẻ của cậu ấy. Những vấn đề
mà tôi đưa ra đều được Quang tiếp thu và bàn bạc một cách nhiệt tình,
tôi không hề thấy sự chán nản hay thờ ơ từ phía cậu ấy. Không ngờ có lúc tôi cũng gặp được một người như Bom – hoàng tử Online của mình ở ngoài
đời. Vui quá đi!
.
Câu chuyện làm cho con đường đến chợ ngắn hơn. Chúng tôi dừng xe trước
một quầy hàng chuyên bán đồ dùng bằng len trong chợ. Nhìn những chiếc
khăn quàng cổ với đủ màu sắc, hình dáng trước mặt mình mà lòng tôi thấy
hứng thú lạ lùng. Rồi đây Trần Thanh Thanh tôi cũng có thể tự tay đan
những chiếc khăn như thế ( đúng là chưa làm chưa biết được khổ +_+). Bà
chủ quầy đang thoắt thoắt với hai que đan trên tay ngẩng lên nhìn chúng
tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Đó là một thái độ có thể chấp nhận được khi
có người đi mua len trong cái thời tiết nắng khô người lúc này.
.
- Các cháu muốn mua gì?
.
- Dạ thưa cô! Cháu muốn mua len và học một vài kiểu đan để tự đan khăn ạ! – tôi lễ phép trả lời.
.
- Cháu nhìn hàng khăn treo bên phải đi, muốn đan kiểu nào thì chọn rồi cô bày cho!
.
Tôi cười híp mắt nhìn Quang. Cậu ấy cũng có vẻ hứng thú với việc này, mắt cứ nhìn quanh quầy hàng.
.
Trước mặt tôi lúc này là bao la các chiếc khăn len với đủ mọi kiểu đan.
Có nhiều chiếc đẹp cực, nổi hình rất ấn tượng. Đang loay hoay chọn một
mẫu cho mình (đúng hơn là chọn cho Minh +_+) thì bà chủ quầy lên tiếng:
.
- Nếu cháu mới học đan thì nên chọn loại căn bản mà làm, mấy kiểu trên
tay cháu khó đan lắm, chỉ những đứa thạo tay và đan quen mới làm được
thôi!
.
Tôi vỡ mộng. Mặt mày xụ hẳn đi. Quang biết ý nên vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
.
- Mình thấy cũng không cần cầu kì đâu, chỉ cần có tâm là được mà!
.
Hix! Quang nói cũng đúng. Thôi thì chọn kiểu đơn giản nhất mà làm vậy.
.
Sau một hồi hỏi ý kiến, cuối cùng tôi chấp nhận kiểu đan ô vuông chéo.
Tức là nửa ô chia theo đường chéo là màu này, nửa ô vuông còn lại là màu kia. Khi lên màu nhìn cũng đẹp phết, đơn giản mà lại ấn tượng. Tôi ngồi chăm chú nhìn bà chủ quầy đan thử vài múi đầu. Và đến bây giờ, khi đi
vào thực tiễn, tôi mới hiểu được một…chân lý: “Đan len còn khó hơn
cả…học Văn (môn tôi ghét nhất)”. Đếm ra thì có hơn 10 lần tôi đan hỏng
ngay phần lấy múi, có lẽ vì tôi đưa mũi đan chéo qua chéo lại bị sai nên mãi mà vẫn chưa có đường mũi cơ bản. Bà chủ quầy bắt đầu bực mình trước sự vụng về kinh khủng của tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT