Chỉ còn 5 phút nữa là vào tiết 1.
Tôi đang cặm cụi đọc nốt mấy dòng cuối trong vở Giáo dục công dân để lát vào giờ, cô có gọi lên kiểm tra bài cũ thì còn biết đường mà trả lời.
Gì chứ môn Công dân là môn mà lớp tôi học tệ nhất, điểm lúc nào cũng lè
tè ngang mức trung bình. Mà không chỉ riêng lớp tôi đâu, mấy lớp khác
cũng vậy. Trách sao được khi học sinh chỉ chăm chú học mấy môn chính
theo khối như Toán, Lý, Hoá, Sinh, Văn, …còn mấy môn phụ thì chẳng đứa
nào hứng thú. Tôi thường nghe mấy thằng con trai trong lớp ca rằng: “Học mấy môn đó chán ngắt, thà chơi game cho sướng!”.Tôi thì thấy nó hay
hay, nhất là phần Triết trong học kì 1 vừa rồi ở sách GDCD, rất trừu
tượng nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy cực đúng. Thật là khâm phục Mác,
Angghen và Lênin quá đi!
.
- Mày ơi! Nhanh! Đi lấy sổ đầu bài với tao, nhanh! Lúc nãy đi học tao
quên ghé phòng giám thị lấy! - nhỏ Liên day người tôi như bão lay cây
chuối trong khi tôi đang tập trung nhớ nốt những định nghĩa cuối cùng.
.
- Tao khổ với mày quá! – tôi nhăn nhó thả cuốn sách xuống bàn rồi đi theo nó, chỉ còn vài phút nữa là chuông reo rồi.
.
Cả tôi và Liên chạy như ma đuổi. Kiểu này thế nào cũng bị thầy giám thị
la cho coi. Ở trường tôi có một quy định là vào chiều thứ sáu hàng tuần, lớp phó học tập mỗi lớp phải đem sổ đầu bài xuống nộp ở phòng giám thị
để tổng kết điểm thi đua của cả tuần, sau đó sáng thứ bảy phải tới phòng để lấy sổ cho giáo viên bộ môn phê vào. Tôi quên nói với các bạn là nhỏ Liên chính là lớp phó học tập của lớp tôi, mặc dù nó học hành chẳng tốt chút nào, còn tệ hơn tôi nữa. Nhưng trong lớp không ai chịu làm nên cô
chủ nhiệm chỉ định ai thì người đó phải làm. Nhỏ Liên trở thành “kẻ bị
chỉ định”. Suốt cả học kì vừa rồi tôi không biết đã phải khổ sở bao lần
vì nó khi mà cứ hở chút là Liên làm thất lạc sổ, rồi quên sổ ở nhà, rồi
quên nộp cho phòng giám thị. Nhiều lúc thấy nó phát điên lên với cái
cuốn sổ trắng trắng mỏng tanh đó. Đúng là có nhiều cái khổ mà con người
không biết được…Nhất là đối với những đứa đoảng tính như tôi và Liên.
.
- Sao rồi? Có bị thầy la không? – tôi hỏi Liên khi nó từ trong phòng giám thị bước ra với cuốn sổ trên tay.
.
- May quá mày ơi! Lúc tao vào lấy thì thầy đang nghe điện thoại nên chỉ
hơi chau mày thôi. Hú hồn! – con nhỏ nhe răng cười sung sướng, cũng phải thôi, nó cực kì sợ việc bị thầy giám thị mắng.
.
Thế là chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy về lớp. Thật không có cái khổ nào bằng cái khổ nào. Sáng sớm chưa học được gì mà đã tốn năng lượng vào
việc chạy bộ bất đắc dĩ này. Tôi đến suy dinh dưỡng mất thôi…
.
Bộp….
.
Tình hình là tôi đã va vào lưng một ai đó. Chạy nhắm mắt nhắm mũi kiểu
này không đụng người ta mới là lạ. Nhìn lên thì nhỏ Liên đã chạy biến đi trước rồi, bực mình thật, dám bỏ tôi ở lại. Toan ngẩng mặt lên tính xin lỗi người mình mới va vào toan tôi khựng lại một giây…
.
- Ơ Minh! Không phải cậu đang ở lớp à???? Ra đây làm gì????
.
Hoá ra người tôi va vào lại là Minh. Nhưng sao cậu ta lại ở đây vào giờ
nãy nhỉ? Lúc nãy trước khi đi tôi còn thấy Minh ngồi lù lù trong lớp mà. Tay chân băng bó mà còn đi lung tung. (Thực tình lúc đó Minh đứng quay
lưng về phía tôi, chỉ hơi nghiêng người ngoái đầu lại sau cú va vừa rồi )
.
Minh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi (sao thế nhỉ??? gặp tôi chứ có phải
gặp ma đâu??? Ngày nào mà chẳng gặp nhau!), hai mắt cậu ta mở tròn thao
láo, miệng mấp máy cái gì đó nhưng chỉ được có thế, ngay tức khắc Minh
xốc mạnh cái balo lên vai rồi chạy biến về phía trước. Dáng điệu rất vội vã. Quái lạ! Ra ngoài mà lại mang cặp theo làm gì nhỉ??? Tôi nhớ là
Minh luôn đeo cặp chéo mà, sao hôm nay đổi kiểu thế ta? Mà hướng đó đâu
phải là hướng đi về lớp…..
.
Ham nghĩ lung tung, tôi giật bắn mình khi tiếng chuông bao hiệu vào tiết reng dữ dội bên tai. Quay sang nhìn, thì ra mình đang đứng sát cái
chuông. Hèn gì…
.
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi mím môi chạy vù đi. Mong là về lớp trước khi cô giá vào...
.
Nhưng trời chẳng thương tôi, khi tôi đáp trước mặt cửa lớp thì đã thấy cô giáo ngồi trên bàn.
.
- Sao em vào trễ thế Thanh! – cô nghiêm nghị hỏi, trong lớp cô chỉ nhớ
được có tên tôi và thằng nhóc lớp trưởng, đơn giản vì chỉ có mình tôi là hăng say phát biểu trong giờ của cô.
.
- Dạ…em…đi vệ sinh! – tôi lí nhí đáp, bây giờ chỉ nghỉ được cái lý do đó mà thôi.
.
Đúng như tôi dự đoán, từ phía lớp rộn lên những tiếng cười khúc khích. Với lý do đó thì tôi bị cười cũng phải… Haizzzz….
.
- Thôi! Em vào lớp đi! Lần sau không được vào trễ như thế nữa nghe không?
.
- Dạ!
.
Tôi lủi thủi đi về chỗ ngồi. Minh đã vào lớp trước tôi. Cậu ta chạy nhanh như thế mà!
.
Nhưng tôi cứ cảm giác có cái gì đó lạ lạ…
.
Sao nhỉ????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT