Trên đường đi, tôi cứ luôn miệng hỏi Minh về những thắc mắc của mình nhưng cậu ta chẳng thèm trả lời lấy một câu, cứ đạp vèo vèo nhưng may mắn là lần này Minh đạp xe chậm hơn (so
với xe máy chứ không phải so với xe đạp đâu đấy ! +_+). Tôi ngồi sau mà
lòng dạ cứ bứt rức, không hiểu cậu ta đã nói cái gì với gia đình tôi mà
thấy ai cũng có vẻ...đồng tình và ủng hộ !
.
- Này ! Cậu vừa phải thôi nhé ! Bây giờ có trả lời không hả ? Không trả
lời là tôi nhảy xuống xe luôn đó ! – tôi bực dọc doạ nạt.
.
- Nếu như vậy thì càng tốt, tôi đỡ phải gồng mình đạp xe khi chở sau lưng một cục thịt thừa !
.
Cái gì cơ ???? « cục thịt thừa » ư ???? Cậu ta dám ví tôi với cái thứ đó ư ???? Làm sao mà nhịn nỗi được cơ chứ ???? Cứ mỗi lần nói chuyện với
Minh là y như rằng tôi bị...lên huyết áp vì tức giận. Cậu ta luôn làm
những thứ kì dị và luôn nói những điều kì cục. Và tất nhiên tôi luôn là
nạn nhân của những trò kì dị và kì cục ấy ! Không kiềm chế được cơn tức
giận, tôi nhéo mạnh vào hai bên hông của cậu ta khiến Minh giật mình lạc tay lái. Chiếc xe đạp loạng choạng mất phương hướng rồi đâm sầm vào lề
vỉa hè. Tôi bị hất văng xuống đất, đau ê ẩm.
.
Con ngựa sắt tội nghiệp của tôi đã bị méo vành...
.
Thế là chấm hết....
.
Tôi vừa lòm khòm đứng dậy vừa đưa đôi mắt ngơ ngác của mình nhìn chiếc
xe thân yêu mà không để ý rằng Minh đã bị ngã khá đau và đang...nằm dưới con ngựa sắt. Tôi tá hoả chạy lại kéo chiếc xe lên để Minh bò dậy. Nhìn vẻ mặt của cậu ta thì hình như bị ngã khá đau. Minh lấy tay cầm khuỷu
tay bên kia của mình rồi ngẩng lên nhìn tôi. Nói sao bây giờ nhỉ ??? Tôi cũng không miêu tả được ánh mắt của cậu ta lúc này như thế nào. Chỉ
biết rằng...nó rất khủng khiếp....
.
- Hài lòng chưa hả đồ khùng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Minh hét vào mặt tôi bằng tất cả sự tức giận đang dâng lên ngùn ngụt.
.
- Tôi...tôi có biết đâu ! Hix ! Ai bảo cậu....
.
Chưa kịp để tôi nói hết câu thì Minh đã nhảy vào họng tôi ngồi:
.
- Ai bảo cậu cái gì chứ ? Miệng cậu không cho nó nghỉ được hả ? Sao lúc
nào cũng nói được thế ? Nếu cậu yên phận mà ngồi sau để tôi chở thì đâu
đến nỗi này. Nhìn cậu không bằng một con khùng cậu hiểu không hả
??????????? Khùng thì cũng có giờ khùng của nó, còn cậu, cậu khùng kinh
niên !!!!!!!!
.
Tôi choáng váng trước những lời vừa nói của Minh. Dù biết tính cậu ta
vốn cục cằn nhưng tôi chưa bao giờ tin Minh có thể phát ngôn những câu
nói mang tính xúc phạm nặng nề như thế ! Tự nhiên...tôi thấy đau !
.
Sau khi nghe Minh nói vậy thì tôi chỉ ngơ người đứng nhìn rồi cũng không nói lại. Tôi chẳng muốn nói gì nữa hết. Cũng may phía trước có chỗ sửa
xe đạp, tôi mặc kệ Minh đứng một mình, dắt con ngựa sắt còm nhom tới đó
rồi giao cho ông sửa xe. Bây giờ thì chỉ có nước đi bộ tới trường, cũng
chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi. Có lẽ sẽ không muộn học...
.
Tôi đi như người mất hồn, hình như tôi cũng bị thương ở đâu đó trên
người vì thấy nhức nhức đau đau. Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm. Đầu tôi
lúc này nghĩ tới câu nói vừa nãy của Minh. Tôi không bằng một con khùng ? Tôi khùng kinh niên ?. Mình sao thế nhỉ ? Thường ngày bạn bè ở trường
và ngay cả Tuấn cũng hay gọi tôi là nhỏ khùng, cũng hay nói tôi khùng
nhưng sao tôi không thấy buồn chút nào hết, vậy mà hồi nãy, khi nghe
Minh nói như thế thì trong lòng tôi thoáng qua cái cảm giác hụt hẫng và
thất vọng kinh khủng. Lời cậu ta nói so với lời của tụi bạn thường ngày
nói có khác gì nhau đâu nhỉ ??? Có lẽ không khác về nội dung nhưng lại
khác về thái độ. Lũ bạn nói tôi là « khùng » bằng thái độ trêu chọc đơn
thuần, nhưng ở đây, thái độ của Minh là một sự căm ghét và bực bội ghê
gớm, tôi còn cảm nhận đâu đó sự khinh thường trong ấy. Hay là tôi nghĩ
quá lên ??? Mong là thế ! Tôi vốn là người không thích suy nghĩ nhiều,
bận tâm nhiều nhưng khi tôi đã buồn lòng vì một chuyện gì đó thì chứng
tỏ : điều đó đã làm tôi đau...Mà lỗi ở đây đâu chỉ có mình tôi ???
.
Mãi suy nghĩ vẩn vơ tôi không để ý rằng Minh đã đi song song với mình từ lúc nào. Trông cậu ta có vẻ đau, tay phải của Minh hình như đã có vấn
đề gì đó, có lẽ là xây xước. Tôi cũng muốn hỏi thăm xem cậu ta có bị gì
không nhưng sao khó mở miệng quá. Tôi không giận Minh vì những lời cậu
ta vừa nói, chỉ buồn thôi. Ai bảo tôi nhéo hông cậu ta làm gì. Nói đi
nói lại, lỗi to nhất cũng thuộc về tôi rồi. Muốn cãi cũng không cãi
được.
.
- Cậu...không sao chứ ???
.
Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng tôi cũng thốt ra được câu đó. Nhưng Minh không trả lời, đã thế còn bước nhanh hơn bỏ tôi lại một mình. Cũng phải thôi, cậu ta chưa đánh tôi đã là may lắm rồi...Tôi thở dài bước tiếp...
.
Cả hai chúng tôi bước vào lớp với khuôn mặt đầy u ám. Nhỏ Liên thấy tôi như vậy liền chạy tới hỏi han :
.
- Này ! Mày bị gì thế ? Sao tay của mày dính đầy đất cát thế này ?
.
Tôi vội nhìn xuống, đúng là hai bên tay tôi toàn là đất và cát. Chắc do
lúc nãy ngã xe nên vậy. Tôi buông một câu trả lời mệt mỏi rồi đi về chỗ
ngồi :
.
- Tao bị ngã xe thôi !
.
Nhỏ Liên nghe thế thì dựng đứng cả lên, chạy xồng xộc theo tôi để hỏi
tình hình. Nhưng sự thật là lúc đó tôi không muốn nói gì cả. Tự nhiên
thấy bực mình và khó chịu ghê gớm. Bây giờ mới thấy lời nhận xét mà lũ
bạn đặt cho mình quả không sai : Sáng nắng, chiều mưa, xế trưa ửng ửng,
tối có sương, mai lại bình thường.
.
Suốt tiết 1 tôi thấy Minh không viết bài, hình như là không thể viết
được. Lòng tôi bắt đầu lo lắng. Đến tiết 2 thì cậu ấy phải đi xuống
phòng y tế, tôi cũng phải đứng dậy đi theo ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT