Một ngày
như mọi ngày, tôi đi học. Theo thường lệ, sau khi gửi xe ở nhà xe, tôi
lon ton xách cặp đi vào lớp, không quên ghé qua đọc bảng thông báo của
nhà trường. Nói là bàng thông báo cho oai, chứ thực ra trên đó toàn là « tác phẩm » của lũ học trò. Nào là những bức ảnh « hot » của một hotboy
nào đó trong lúc đang ngủ, những bức thư tỏ tình của mấy em tội nghiệp,
những dòng « tuyên bố » hùng hồn của một phe phái nào đó trong trường.
Tôi thường đọc mấy cái đó để giải trí cho vui, vì thực ra mà nói, nó
không khác « truyện cười » là mấy. Nhưng có lẽ hôm nay tôi không thể
cười được nữa.....
.
Tôi nheo con mắt lại, chúi đầu gần như sát bảng để nhìn. Một nỗi xấu hổ
xen lẫn tức giận bắt đầu trào lên trong người tôi. Cái gì thế này chứ
?????? Có nằm mơ tôi cũng không ngờ có ngày chính mình lại là kẻ « vinh
dự » được dán tên lên bảng. Dù rất muốn nhưng tôi không thể phủ nhận
được cái bức thư tình dài...5 trang của mình gửi cho Trọng Tuấn đang nằm sờ sờ trên đó, kèm theo một dòng tít khá shock : « bức thư tình kỷ lục ». Tôi vội vàng lột phăng bức thư ra khỏi bảng bằng một sự tức giận cực độ. Nhưng hành động ấy có vẻ không vớt vát được tình hình, vì ngay lúc
đó, tại nơi tôi đang đứng, hàng trăm con mắt của những đứa bạn đồng môn
đang đổ dồn về phía tôi. Ngỡ ngàng cũng có, buồn cười cũng có, tóm lại,
tôi đang bị nhìn bằng một sự trêu chọc. Nhưng vốn là người có sức « chịu đựng » và mức độ « bình tĩnh » khá cao, tôi cố gắng kìm lại, vo tròn
đống giấy vụn trong tay rồi cúi gầm mặt bước đi về phía lớp. Khỏi nói
các bạn cũng biết, đằng sau lưng tôi lúc đó tình hình tồi tệ đến mức
nào.
.
Tôi bước vào lớp như kẻ mất hồn, gương mặt thảm sầu. Nhưng chẳng ai chú ý đến điều đó. Đơn giản vì lớp tôi là một lớp không có sự đoàn kết. Sĩ số chỉ được có 40 mà chia ra không biết bao nhiêu là phe phái. Phe này
ghét phe kia, tìm mọi cách « trù dập » phe kia. Chẳng ai chịu nhường ai. Lắm lúc tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai phe nào đó trong lớp bay
vào đánh nhau túi bụi ngay trong phòng học. Nhưng chẳng ai can thiệp làm gì, vì đơn giản, với tụi tôi, chuyện này là cực kì bình thường. Can
thiệp đôi khi mình lại phải lãnh đòn oan. Tôi với con nhỏ bạn thân may
mắn không bị phe nào ghét bỏ vì chúng tôi nằm trong nhóm trung lập. Tức
là chơi với tất cả và cũng không thân với ai cả.
.
- Đáng đời mày ! Tao đã nói là bỏ quách cái thằng mất dịch ấy đi ! Thế mà mày cứ đeo nó như đỉa đói !
.
Đó chính là câu chào hỏi đầu buổi của Liên – con bạn mà tôi cho rằng là « thân nhất trần đời » với mình.
.
- Kệ tao ! – tôi đáp lại bất cần.
.
- Tao cũng muốn kệ lắm chứ ! Nhưng thấy mày điên quá !Tao chịu không nỗi ! – Liên nổi khùng đập bàn ầm ầm. Tính nó vốn nóng nên tôi cũng không
chấp.
.
- Tao mà biết thằng nào dán bức thư mồ hôi nước mắt của tao lên cái bảng chết tiệt đó thì tao sẽ chôn sống nó ! – tôi cũng bức xúc theo.
.
- Mày đúng là hết thuốc chữa mà. Còn ai vào đây nữa, thằng Tuấn chứ ai ! Bêu xấu những bức thư tỏ tình của mấy con nhỏ tội nghiệp là sở thích
của nó mà. Có ngon thì mày đi chôn sống nó đi ! – Liên biễu môi.
.
Và thế là tôi lại thở dài. Liên nói đúng. Ngay cái lúc thấy bức thư của
mình bị dán lên bảng thì tôi đã biết kẻ nào làm. Có lẽ bạn thấy tôi thật điên. Vì dù đã biết có đưa thư cho hắn thì cũng bị hắn dán lên đó để
bêu xấu vậy mà vẫn cứ còng lưng ra mà viết rồi tìm mọi cách đưa cho tên « mất dịch » ấy ! Nhưng tôi cũng bó tay với chính mình. Ai bảo tôi thích
hắn. Và ai bảo cái tính đã thích cái gì thì phải làm được cái ấy của
tôi.
Tôi nằm dài trên bàn. Buồn ngủ. Tôi hôm qua tôi thức cả đêm để chat với
Bom – Hoàng tử Online thứ 2 của mình nên sáng nay mắt mở không ra. Cũng
giống như với Prince, tôi không biết tên thật của Bom là gì, chỉ biết là cậu ta tự xưng mình là Bom, và tôi tự xưng mình là Lin. Nhưng điều đó
cũng không ảnh hưởng gì lắm tới mối quan hệ tốt đẹp của chúng tôi. Qua
cách mà Bom nói chuyện, tôi nghĩ cậu ấy khá cá tinh và hiểu chuyện.
Dường như chẳng bao giờ chúng tôi cãi vả nhau, còn đối với Prince thì
chuyện đó như cơm bữa. Prince luôn nghĩ là mình đúng và phủ nhận hoàn
toàn những ý kiến của tôi. Lắm lúc tôi phát điên lên vì điều đó. Nhưng
cũng may trong những cuộc xung đột như thế, Prince lại là người xin lỗi
trước. Và thế là mọi chuyện coi như được giải quyết. Nói chuyện với Bom
vốn ngoại ngữ của tôi cũng được cải thiện đáng kể, vì đa phần cậu ấy
dùng tiếng Anh để chat với tôi nên tôi cũng phải « chiều » theo mặc dù
khả năng ngoại ngữ của tôi chỉ ở mức trung bình. Tối hôm qua Bom tâm sự
rằng ở lớp mà cậu đang học có một cô bạn người Trung Quốc tặng quà tỏ
tình với cậu, nhưng đáng tiếc là Bom chẳng hề có cảm tình với bạn ấy nên hỏi tôi có cách nào giúp cậu từ chối lời tỏ tình ấy sao cho tế nhị và
ít bị mất lòng nhất. Và tất nhiên là tôi dùng toàn bộ vốn sống của mình
để giúp cậu ấy. Nếu Bom biết chính tôi cũng đang long đong lận đận với
chuyện tình cảm của mình thì chắc đã chẳng cảm ơn rối rít những lời
khuyên (mà không biết có ích hay không) của tôi.
.
Đang lim dim mơ màng với giấc ngủ bù, tôi bốc khói khi bị con bạn thân
nhéo một cái thật đau vào hông kèm theo giọng nói không kém tù và là mấy :
.
- Mày còn ở đây mà ngủ được à ! Ra sân trường mà coi kìa ! Thằng hoàng
tử cóc của mày đang làm cái trò gì kì khôi ở dưới sân đó đó! Ra coi cho
sáng con mắt ra !
.
Dù chưa thật sự hiểu chuyện gì nhưng tôi cũng vội vã đừng dậy theo Liên ra sân...
.
Và giá như tôi không ra xem thì hay biết mấy, có lẽ Trần Thanh Thanh này sẽ không phải đau lòng như thế này....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT