-Đó là ngày xưa mà , ngày xưa mình còn bồng bột chưa suy nghĩ được nhiều điều , còn bây giờ thì ai cũng có cách nghĩ riêng của mình rồi . Tớ
nghĩ là yêu một người là để cho người đó hạnh phúc , người minh yêu hạnh phúc thì đó mới chính là tình yêu thật sự .
Duy nói .
Tôi yêu ai ? thực sự tôi không hề biết . Tôi xem họ như những người bạn
thân chí cốt của mình . Thực sự để chọn thì rất khó . Khó lắm .
-Cậu trở nên yếu đuối từ khi nào thế ? Cậu không đủ cam đảm để dành lấy cô ấy chứ không phải cậu là 1 con người tốt bụng .
Hoàng nói .
-Có lẽ cậu nói đúng . Tớ sợ bị từ chối , tình cảm tớ dành cho Ú rất
nhiều , cũng không hiểu vì sao lại thế nữa . Nhưng mà tình cảm càng
nhiều thì tớ lại càng sợ bị từ chối nhiều hơn .
Duy thú thật .
Rắc rối quá , thật sự chẳng thể biết gì nữa .
Đau đầu quá . Khó chịu ghê gớm . Đầu óc tôi cứ như muốn nổ tung ra vậy . Có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều rồi .
+++++++++
3 ngày sau .
Mệt quá , ngủ một giấc dậy mà chẳng thấy thoải mái gì cả .
Tôi khó chịu . Từ từ mở mắt .
-Ú , cậu tỉnh rồi à .
Là Minh, cậu ấy đang cầm lấy tôi , cảm giác được hơi ấm của người cậu ấy đang truyền sang người tôi . rất ấm áp .
Tôi lờ mờ nhìn ,có lẽ vì lâu rồi không nhìn nên hình ảnh còn mờ mờ , dần 1 chút mới rõ nét hơn .
Cậu ấy khác xưa quá .Nhìn già hơn , trưởng thành hơn , nhưng mà ánh mắt và cách đối xử thì vẫn như ngày xưa . Vẫn rất tốt .
-Ừm .
Tôi khẽ ừ nhẹ một tiếng , bản thân tôi lúc này cũng chẳng thể nói được nhiều .
-Mừng quá , để tớ gọi điện cho mọi người .
Minh cầm chiếc điện thoại trên tay , tay cậu ấy run run , cứ như thể cái điện thoại nặng quá không thể cầm lên trên tay vậy . Có lẽ cậu ấy vui
quá .
-Bác gái , Ú tỉnh rồi . Bác nhanh đến bệnh viện . Bác nhớ thông báo giùm cho mọi người giúp cháu .
Minh gọi điện thoại xong thì nhìn tôi cười , nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc lắm .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT