-Chà , hình như em có vẻ được mấy cậu bé đó quan tâm thì phải , quen
biết bao nhiêu năm nay rồi nhưng rất ít khi chị thấy họ cười thân thiện
như thế đối với một cô bé .
Chị Mai vừa đánh phấn vừa nói với tôi .
-Thế hả chị ? Chị quen họ à ?
Tôi không kìm được sự tò mò mà hỏi .
-Tính sơ qua cũng được gần 10 năm rồi .
Thì ra là thế , hóa ra người ta quen nhau lâu lắm rồi . Thế mà tôi cứ
ngỡ là … Thật là mất mặt quá , sao lại suy nghĩ lung tung thế cơ chứ .
Haiizzzzz
Cái tình huống này cứ như là ghen tuông trong yêu đương ý . Ôi .
Không thể , tôi không có ấn tượng sâu sắc với những ngời này thỉ làm sao tôi thích họ được chứ . Yêu thì cũng phải có ấn tượng và cảm tình cơ mà . Chứ đằng này như tôi với họ thế thì có yêu mới là lạ .
Nhưng thôi , tốt nhất là không nên suy nghĩ một vấn đề không có lợi cho
cái não này . Càng suy nghĩ chỉ càng làm rối lên mà thôi .
+++++++++
Tôi thở dài một cách thoải mái , sau gần cả tiếng bị đày đọa lên rừng
xuống biển thì cuối cùng cũng đã trang điểm và thay đồ xong . Thật là
mệt mỏi quá đi . Tôi thề tôi chả dám làm người nổi tiếng của công chúng
nữa đâu .
Nhưng mà bây giờ với cái bộ dạng mang váy thì nói thật tôi không dám đi đâu hết . Mất mặt lắm , cứ suốt ngày .
-Ra đi em .
Chị Mai gọi tôi khi tôi đang đứng sau cửa không chịu bước ra .
-Xong rồi hả chị ?
-Xong rồi , nhưng hình như con bé còn ngại nên nó cứ đứng sau cửa mãi không chịu đi ra .
Haizz sao chị ấy lại nói thẳng ra như thế , vị chi tôi cũng lâu lắm rồi
không mang váy mà , ngại ngùng là chuyện dương nhiên rồi . Nhưng mà
người ta nói tôi ngại làm tôi thấy khó chịu lắm . Ngại ngại cái con khỉ .
Thật là mất mặt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT