Nhưng tóm lại là giờ tôi đã hiểu ra là tôi bị lừa , thật là quá nhục nhã .
Trong cuộc đời tôi từ khi sinh ra đến bây giờ có lẽ lần này là lần tôi
bị lừa lâu và bị ăn dưa bở một cách ngoạn mục như thế này .
-Vậy các anh đều bằng tuổi tôi ?
Tôi chống hông hỏi .
-Tất nhiên rồi .
Tất cả cùng cười tươi nhìn tôi và nói một cách bình thản .
Và cái thái độ đó , cái thái độ làm tôi vô cùng ghét . Đúng là mấy thằng dở người , bằng tuổi mà khi tôi gọi bằng anh lại không có ý kiến gì cả . Ít ra thì cũng nên nói rằng là chúng ta bằng tuổi , cậu có thể gọi tên tôi cũng được , nhưng mà nếu thích thì cứ gọi anh cũng không sao . Đấy , có phải như thế thì hay không , đằng này lại bắt tôi phải gọi bằng anh
đến sái cả miệng .
Cuộc đời tôi từ trước đến giờ , đa số thì toàn xưng hô là tau mày ca r,
cũng như mấy thằng bạn học 12 rồi học đại học chơi với tôi đấy thôi ,
đứa nào mà lịch sự tí thì còn còn gọi anh xưng tôi , cứ thằng nào thân
thiết rồi lăng nhăng trăng hoa là tau mày tất . Mà đứa nào gây sự nữa là bà và mày luôn .
Ấy vậy mà giờ đây phải gọi một đống người điên điên bằng anh , nhục nhã , nhục nhã quá .
-Thế sao khi tôi gọi anh không ai nói gì hả ?
Tôi hỏi .
-Thì con gái phải gọi con trai bằng anh chứ , chả nhẽ xưng tau mày à ?
Hải trợn mắt nhìn tôi – một ánh mắt với sự ngạc nhiên vô cùng .
-Bộ tôi không thể kêu mấy người là tau mày sao ?
Tôi đá đểu lại .
-Không hẳn , nhưng mà gọi bằng anh mới đúng .
-Thế tôi không gọi có được không ?
Tôi cười hiền – một nụ cười che giấu sự bực mình .
-Không !!!!!!!!!!!!!
Tất cả cùng đồng thanh nói .
-Vậy ở nhà này ai là người có quyền cao nhất ?
Tôi khoanh tay lại hỏi . Mà thực ra là cũng không cần trả lời thì tôi
cũng biết câu trả lời rồi . Tuy hỏi hơi thừa tí nhưng tốt cho sau này
thì tất nhiên là phải hỏi rồi .
-Tất nhiên là nhà cô thì cô có quyền rồi .
-Vậy sao tôi không thể gọi tau mày được ? Tôi là người có quyền cơ mà .
Tôi cười , gì chứ trong việc cãi mà đòi hơi tôi sao . Một con bé mệnh
danh kà lanh chanh già mồm của khối mà lại thua mấy con tép như thế này ư ? Mà có lẽ là cũng có chứ , nhưng trường hợp thắng tôi thì chắc cũng
chỉ có trong giấc mơ mà thôi . Bởi vì sao ? bởi vì tôi luôn biết chọn
hoàn cảnh và lời lẽ để nói . Đã **** và đã nói thì phải cho ra ngô ra
khoai luôn chứ khong thể nửa người nửa thú được , và thua trong đâu khổ
thì càng không thể có .
Mà tóm lại là tôi phải thắng , chỉ thế thôi .
-Thì gọi thế không quen thôi . Mà tuyệt đối là không được .
Minh nói một cách nhìn có vẻ nghiêm túc .
-Ồ , thế chuyện mấy người quen hay không quen có liên quan gì đến tôi
không nhỉ ? Với lại tại sao lại tuyệt đối lại không được ? Tôi đâu có
quen biết hay là họ hàng gì đâu mà lại không thể xưng tau mày ?
Tôi lại xoáy tiếp , đúng là lâu rồi mới lại **** nhau , từ lúc nghỉ hè
đến giờ là đã không còn được hành nghề **** nhau rồi chọc phá bạn bè nữa . Buồn thật , đúng là tại sao hồi đó tôi không nghịch cho sướng nhỉ ?
giờ không được nghịch với bạn bè nữa rồi . Tiếc một quá khứ huy hoàng
quá .
-Thì đã bảo là không được rồi cơ mà .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT