Thế là sau 20 phút chờ Hoàng đại ca tắm rửa , sửa lông mày , thay quần áo , báo cơm , bơm xe , nghe thời tiếc , liếc đồng hồ . Thì bây giờ tôi và
lão đang ngồi trên chiếc xe để phóng đi cùng với lão .
Bây giờ tôi có một ước ao , một khát khao là mau mau về nhà . Mong là hôm qua mẹ tôi không gọi điện , nếu không thì chết mất .
Nhưng mà nhắc đến điện thoại thì bây giờ tôi mới sực nhớ ra :
-Điện thoại tôi đâu rồi ?
Tôi hỏi Hoàng .
-Anh đâu có biết đâu . Từ lúc gặp em thì anh đâu thấy cái điện thoại nào xuất hiện .
Hoàng nói một cách ngây thơ .
-Chết tôi rồi .
Tôi than thở .
-Sao thế ? có cái điện thoại thôi mà . Em thích anh mua cho mấy cái mà xài .
-Không cần , tôi chỉ cần cái điện thoại của tôi thôi .
-Vì sao thế ?
-Không cần hỏi .
Tôi tựa đầu vào thành xe và nhìn ra cửa sổ . Buồn quá đi mất , đó là
chiếc điện thoại mà ba tôi đã giành dụm hết 3 tháng lương để mua cho tôi lúc tôi sinh nhật năm 15 tuổi . Chiếc điện thoại tuy không phải là quá
đắt nhưng mà kỉ niệm thì lại quá nhiều .
Không biết ba tôi biết tôi làm mất chiếc điện thoại thì ba tôi có buồn
không nữa . Đó là mồ hôi nước mắt của ông làm ra cơ mà . Mà nhắc tới gia đình , tôi nhớ mọi người quá . Ước gì cho thời gian quay trở lại , tôi
nhất quyết sống chết cũng không đi . Để giờ phải ở nơi này , không quen
ai cũng chẳng thân ai .
Ngay cả kiếm một người bạn để trò chuyện và tâm sự cũng không được nữa .
-Này , em làm sao vậy .
Hoàng có vẻ hoảng hốt .
Bởi vì tôi đang khóc , tôi cũng không hiểu sao nữa . Dạo này tôi hay
khóc lắm , có lẽ là vì tôi nhớ tới bố mẹ , gia đình và bạn bè .
-Không sao , anh cứ chạy tiếp đi . Cứ để tôi yên như thế này .
Tôi nói trong nước mắt .
-Hay là em ra sau nằm đi một lúc . Rồi ngủ đi một giấc cho khỏe . Làm xong việc anh sẽ gọi em dậy rồi đưa em về .
-Ừ .
Rồi Hoàng dừng xe và đưa tôi ra sau nằm .
Tuy rằng ghế không dài nhưng cũng đủ cho một con bé như tôi cảm thấy không khó chịu . Tôi lại khóc , khóc vì buồn , vì nhớ .
Tôi nhớ tất cả , ngay cả con milu tôi cũng nhớ .
Càng nhớ lại càng khóc nhiều hơn .
-Em có sao không vậy ? Hay là anh đưa em về nhà đã nhé .
-Ừm .
-Địa chỉ nhà em là bao nhiêu ?
-210 đường Trần Hưng Đạo . ( cho hỏi Hà nội có nhà nào ở đường này không ?? )
-Ok , em cứ nằm đi . Anh phóng xe liền .
Sau 5 phút thì xe đã đến nhà . Tôi bước ra rồi chào Hoàng và mở chìa
khóa đi vào nhà . Hoàng cũng không vào nhà nữa , có lẽ anh ta đang bận .
Mệt mỏi , khóa cửa , lên phòng rồi leo lên giường . Tôi ngủ đi không biết trời đất gì nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT