Tôi được Cậu chủ đưa đến một nhà hàng tên là Quê Hương . Cái nhà hàng này không như những nhà hàng mà tôi từng xem trên Ti vi , nó rất đặc biệt . Mọi thứ đều được làm một các giản dị , hơn nữa lại rất là gần gũi . Nói chung là tôi thích cái nhà hàng này .

Và chúng tôi ngồi ở một góc khuất của nhà hàng , có thể đi vào thì không mấy để ý đến chỗ này , nhưng mà ở đây lại có thể nhìn ra xung quanh . Đặc biệt là gần đây có một cái cửa sổ để có thể nhìn ra bên ngoài .

-Mời hai bạn .

Một anh tiếp viên đưa hai cốc trà gừng đặt lên bàn chúng tôi và đưa kèm theo tờ Menu .

-Ú ! cô muốn ăn gì ?

Cậu chủ hỏi tôi .

-Gì cũng được .

Tôi thuận miệng trả lời vì đang bận ngắm cảnh .

Và rồi không gian trở nên im ắng , chỉ có tiếng nhạc vang lên . Cậu chủ của tôi cứ lấy điện thoại ra và làm gì đó , chỉ cả xem cả cười . Còn tôi thì cũng không biết nói gì nên đành ngồi ngắm mọi thứ xung quanh để giết thời gian . Nhưng mà dù sao thì ở đây rất đẹp nên ngắm cũng không thấy chán .

-Cô cười hơi nhiều rồi đấy .

Anh ta bỏ cái điện thoại đắt tiền của mình xuống và nhìn tôi .

-Một thói quen thôi .

Tôi quay lại nói .

-Cô có những thói quen thật quái dị .

-Tại sao cậu chủ lại nói thế ?

-Vì tôi thấy thế ?

-Cậu chủ cũng rất lạ đời .

-Tất nhiên rồi .

Trời , đúng là anh ta có một chút có vấn đề về thần kinh thật rồi .

-A !! chào anh bạn của tôi .

Một anh chàng có cầm một cái máy ảnh trên tay từ đâu chạy đến chào hỏi .

-Chào .

Cậu chủ nói một cách trống rỗng , mặt cũng trở nên lạnh lùng .

-Đây là ai vậy ?

Anh chàng đó hỏi và nhìn tôi .

Cái cách nhìn của anh ta làm tôi tay chân của tôi muốn động thủ quá đi , nếu mà là bạn tôi thì đã bị tôi đè bẹp từ lúc mới nhìn rồi .

-Osin mới .

Cậu chủ nói , có lẽ anh chàng lạ mặt là một người anh Cậu chủ của tôi ghét thì phải ?

-Chào cô , rất vui vì được làm quen . Tôi tên là Việt .

Anh chàng chìa tay ra như muốn bắt tay với tôi .

Tôi nhìn sang Cậu chủ , trông cậu có vẻ không hài lòng lắm thì phải . Cái mặt lại trở nên nhăn nhó khó chịu .

-Chào anh , tôi là Thiên Thu . Nhưng tôi đang bị bệnh nên tay tôi có mụn , sợ bắt tay với anh thì anh sẽ bị nhiễm bệnh mất .

Tôi cười bẽn lẽn rồi cúi mặt xuống . Chứ thực ra trong lòng ruột tôi thì cứ như hoa nở .

-À !! không sao .

Anh chàng liền rút tay lại lập tức .

“Đồ ngu , ta lừa mà cũng tin . Nhưng mà công nhận hôm nay không biết là ngày gì mà tôi gặp nhiều anh chàng thật , có lẽ tôi có số đào hoa . ”

Zing lang lang sao sao í, chán thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play