Sự xuất hiện quá nhanh của vị công tử thiếu gia làm Kim Xuân bối rối, có lẽ sợ câu nói bất ngôn vừa rồi đã bị vị công tử nghe.

Nhưng cũng may cho Kim Xuân, vị công tử có lẽ vẫn chưa nghe. Vì vừa đến nơi vị công tử liền ném thi thể nọ xuống trước mặt Kim Xuân :

- Bổn công tử mang đến cho Kim Xuân tỷ một tin mừng. Có phải đây là kẻ suýt lấy mạng Kim Xuân tỷ?

Mãi đến lúc này Kim Xuân mới có cơ hội nhìn vào nhân dạng của thi thể nọ. Và vừa nhìn qua Kim Xuân bật kêu :

- Chính là y. Lệnh Hồ công tử đã tìm thấy thi thể y ở đâu? Và tại sao công tử biết y là kẻ suýt lấy mạng Kim Xuân này?

Công tử Lệnh Hồ mỉm cười :

- Tử vô đối chứng. Giả như bổn công tử chỉ tìm thấy thi thể y thì làm sao biết là y đã gây ra phiền não gì cho Kim Xuân tỷ? Cũng may là bổn công tử bắt gặp lúc y vẫn còn sống, chỉ bị chút ít thương thế ngoài da.

Chuyển mục quang qua nhìn vị nữ lang tiểu thư có tính danh là Công Tôn Quỳnh, Lệnh Hồ công tử nói tiếp với giọng kể công :

- Do phát hiện y có sắc thái khả nghi, Lệnh Hồ Triển này lập tức ra tay ngăn y lại để cật vấn. Nhờ đó mới biết Công tôn Quỳnh tiểu thư và nhiều gia nhân đang lâm nạn. Và vì muốn phục thù thay tiểu thư, tại hạ có phần nặng tay nên y sớm mất mạng. Nhưng trước đó cũng kịp nghe y tiết lộ một điều thật khó tin.

Hoàng Hạ chợt cau mày, hỏi xen vào :

- Nhất định những gì y tiết lộ ắt có liên quan đến nhiều cái chết bí ẩn do một nhân vật cũng bí ẩn không kém hạ thủ. Cho hỏi, phải chăng Lệnh Hồ công tử ám chỉ chính sự kiện này?

Lệnh Hồ Triển lớn tiếng khen :

- Hoàng Hạ lúc nào cũng tỏ ra linh lợi với nhiều nhận định đúng không thể ngờ.

Không sai, chính là điều bí ẩn đó. Và nếu là Lệnh Hồ mỗ không tình cờ nghe Công Tôn Quỳnh tiểu thư lớn tiếng quở trách vì Bạch Cúc lỡ miệng đề cập đến Vô Diện thư sinh có lẽ mỗ không xuất hiện và ắt không bị Kim Xuân tỷ mắng là âm hồn bất tán.

Công Tôn Quỳnh vội lườm Kim Xuân :

- Kim Xuân tỷ đã thất ngôn, lại còn để Lệnh Hồ công tử nghe được, thật là đáng trách.

Còn không mau tạ lỗi Lệnh Hồ công tử?

Lệnh Hồ Triển vội xua tay :

- Nếu nói ra để chờ nghe tạ lỗi thì ngay từ lúc mới đến tại hạ đã nói rồi. Bất quá tại hạ muốn nhắc lại để mong đề tỉnh tất cả. Rằng giang hồ là nơi hiểm ác, đâu đâu cũng có thể là tai vách mạch rừng, sau này muốn nói gì cũng cần nên cẩn ngôn.

Kim Xuân vôi chữa thẹn bằng cách khỏa lấp, hỏi qua chuyện khác :

- Mong Lệnh Hồ công tử chỉ giáo cho, liệu gã kia trước khi chết có cho công tử biết nhân vật nào đã hạ thủ nhiều đồng bọn của y không? Và rồi tại sao chỉ một mình y là có diễm phúc thoát mạng?

Lệnh Hồ Triển mỉm cười :

- Tại hạ có lời này, mong Kim Xuân tỷ nghe xong xin bỏ qua và chớ để tâm.

Ngỡ sắp bị Lệnh Hồ Triển oán trách vì lời nói thất ngôn khi nãy, Kim Xuân toan tìm lời phân biện. Nào ngờ Lệnh Hồ Triển vừa nhanh miệng hơn vừa bất ngờ đề cập đến một chuyện hoàn toàn khác. Lệnh Hồ Triển bảo :

- Là Hoàng Hạ càng lúc càng tỏ rõ tư chất đáng khâm phục khiến những gì Hoàng Hạ nhận định thì mười phần hầu như đúng được tám chín. Như nhân vật đã thay chư vị hạ sát bọn Kim Sa hội chẳng hạn, đúng như Hoàng Hạ nghi ngờ, nhân vật đó sau khi tha mạng cho gã này có bảo gã phải đưa tin về Kim Sa hội.

Hoàng Hạ giật mình :

- Là tin gì?

Lệnh Hồ Triển mỉm cười như thể đó là cách duy nhất hắn quen dùng khi đối thoại với nữ nhân, nhất là một giai nhân :

- Y phải đưa tin về Kim Sa hội rằng Vô Diện thư sinh sẽ có ngày đến gặp và hủy diệt toàn bộ Hội Kim Sa.

Bạch Cúc bật kêu :

- Vậy nhân vật đó chính là...

Bạch Cúc không dám kêu nữa, chỉ lấy ánh một lo lắng nhìn Công Tôn Quỳnh.

Công Tôn Quỳnh lặng người, sau đó chợt hỏi Lệnh Hồ Triển :

- Trước khi chết, gã này đã cung xưng rõ như thế thật sao? Có nói thêm lời nào về nhân diện hoặc xuất thân võ học của Vô Diện thư sinh chăng?

Lệnh Hồ Triển ngập ngừng :

- Về nhân diện thì đúng là đã bị che kín. Còn về xuất xứ võ học...

Hoàng Hạ bồn chồn nôn nóng :

- Xuất xứ là thế nào?

Thật đột ngột, Lệnh Hồ Triển vừa bất ngờ lao ào đến Mã Nguyện Vũ vừa quát to :

- Là thế này. Đỡ!

Bạch Cúc thất kinh, kêu vang lên :

- Tại sao Lệnh Hô công tử lại...

Công Tôn Quỳnh lập tức trừng mắt, khiến Bạch Cúc thoạt nhìn thấy vì quá sợ nên đành ngậm miệng lại.

Trong khi đó, Mã Nguyên Vũ dù bị Lệnh Hồ Triển tấn công bất ngờ nhưng vẫn kịp lách người tránh qua một bên.

Mã Nguyên Vũ cũng quát trả :

- Tại hạ với nhân huynh vô oán vô thù, cớ sao lại bất ngờ động thủ?

Phát hiện cách tránh chiêu của Mã Nguyên Vũ có phần kỳ quái, Lệnh Hồ Triển gầm vang :

- Ta có nhìn thấy ngươi lúc xuất thủ cùng bọn Kim Sa không hề có bản lãnh này. Nói mau, công phu của ngươi là do ai truyền thụ? Vì sao ngươi luôn che giấu công phu sở học thật của ngươi?

Và với đấu pháp tấn công trực diện và liên hoàn, Lệnh Hồ Triển bắt đầu vây khổ Mã Nguyên Vũ vào vùng chưởng ảnh chợp chùng.

Trái lại, Mã Nguyên Vũ vẫn có phong thái bình thản khi lần lượt tránh hết chiêu này đến chiêu khác. Chàng còn bật cười ngạo nghễ :

- Mã Nguyên Vũ ta tại sao phải cung xưng xuất xứ sư thừa thật cho một kẻ có miệng lưỡi độc địa như ngươi? Tốt hơn ngươi hãy nên thú thật, vì sao ngươi cố tình khen vùi Hoàng Hạ? Là ngươi muốn sỉ nhục Kim Xuân để hả giận hay ngươi có dụng ý tạo sự đố kỵ giữa bọn họ và đấy là kế ly gián của ngươi?

Sau một loạt chiêu liên hoàn nhưng vẫn chưa làm gì được Mã Nguyên Vũ cho dù là chạm một mảy may vào chéo áo, Lệnh Hồ Triển lại thay đổi đấu pháp với lời lẽ cay độc hơn :

- Ta khen vì Hoàng Hạ sớm nhận ra chân tướng của ngươi. Mau nói đi, ngươi vờ vĩnh như thế để làm gì? Phải chăng là có tà ý, muốn tạo sự gần gũi thân cận để có cơ hội thỏa mãn dục vọng thấp hèn của ngươi? Xem chiêu!

Lệnh Hồ Triển xô ra một chiêu kình đầy uy lực.

Mã Nguyên Vũ cười phá lên :

- Ta giả vờ vì có tà ý thì sao nào? Hay ngươi đố kỵ vì vẻ hào hoa giả tạo của ngươi không đủ thu phục lòng mỹ nhân so với sự giả vờ của ta? Cho ngươi hay, nếu với bản lãnh này ngươi chưa có đủ tư cách cùng ta so tài cao hạ. Và không riêng gì ngươi, ta e rằng khắp võ lâm cũng chẳng có ai phá nổi bộ pháp này. Ngươi nên tự lượng sức, thu chiêu về và dừng ngay hành vi hồ đồ này thì hơn. Đừng tự làm mất thể diện trước mặt mỹ nhân.

Mã Nguyên Vũ dù là ngạo nghễ nhưng quả thật bộ pháp đang thi triển đã thủy chung giúp Mã Nguyên Vũ tránh thoát toàn bộ mọi chiêu công của Lệnh Hồ Triển.

Giận vì bị cười chê, oán vì bị mất thể diện, hai tâm trạng này làm cho Lệnh Hồ triển như hóa cuồng.

“Choang...”

Lệnh Hồ Triển đã giấu sẵn một thanh kiếm trong người. Và lúc này, hắn đã lấy ra. thi triển nhanh một lúc những ba chiêu kiếm thần tốc :

- Ngươi thật quá ngông cuồng. Ta đành cho ngươi biết thế nào công phu tuyệt kỹ. Đỡ!

“Vù...”

Bị đối phương loang kiếm uy hiếp, Mã Nguyên Vũ đanh mặt lại và quát :

- Là Lệnh Hồ Triển ngươi chuốc lấy nhục nhã. Sau này hãy liệu hồn và tránh ta thật xa. Xem đây!

Và Mã Nguyên Vũ hóa thành một bóng mờ kỳ ảo, với bộ pháp đã lợi hại càng lợi hại hơn và song thủ vụt chập chờn tạo ra cùng một lúc có đến bảy tám cánh tay.

Cứ theo đấu pháp đó Mã Nguyên Vũ lao xộc vào vầng kiếm quang do Lệnh Hồ Triển loang nhanh mà thành.

Nhóm Bạch Cúc ở bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ Mã Nguyên Vũ đang tự ý tìm chết, vì nào có ai dám dùng cánh tay nhục thể vừa lao vào vừa đối phó với lợi khí của đối phương vốn là một thanh kiếm sắc bén và dĩ nhiên cứng hơn cánh tay thịt cả vạn lần.

Nào ngờ, “Choang!”

Sau một tiếng chạm đanh gọn và khô khốc ai cùng nhìn thấy Mã Nguyên Vũ đã bình yên lùi về nguyên vị. Giữa cục trường chỉ còn lại một mình Lệnh Hồ Triển với sắc mặt tột cùng phẫn nộ. Cạnh đó, nằm chổng chơ dưới chân Lệnh Hồ Triển là thanh kiếm không hiểu đã rơi xuống từ lúc nào. Chứng tỏ tiếng choang nọ là do thanh kiếm lúc rơi chạm đất gây ra.

Mã Nguyên Vũ đã làm thế nào để không chỉ hóa giải mấy loạt chiêu kiếm thần tốc của Lệnh Hồ Triển mà còn thừa năng lực làm rơi kiếm?

Nghi vấn này, hiện tại không một ai biết đâu mà đáp.

Vì thế, nhóm Bạch Cúc bốn người do không nỡ nhìn vào Lệnh Hồ Triển nên đành nhìn chằm chằm vào thanh kiếm hy vọng nếu thanh kiếm biết nói ắt sẽ cho biết vì sao nó rơi.

Đang nhìn như thế, họ thấy một chân của Lệnh Hồ Triển chợt nhấc lên. Và thật nhanh, cái chân đó liền giẫm mạnh vào thanh kiếm.

Biết rõ Lệnh Hồ Triển giận quá hóa thẹn đang tìm cách hủy bỏ thanh kiếm là vật đã làm cho chủ nhân của nó mất hết thể diện, cả bốn người bọn Bạch Cúc đều sững sờ ngước mắt nhìn lên.

Nhưng mắt họ chợt bị hoa. Để khi định thần nhìn lại thì họ thấy Mã Nguyên Vũ đang từ từ lùi xa ra khỏi chỗ Lệnh Hồ triển và cười cười dùng tay gõ vào thanh kiếm, không hiểu Mã Nguyên Vũ đã lao vào và nhặt lên từ lúc nào. Mã Nguyên Vũ còn bảo :

- Tại hạ đang cần một thanh kiếm cho một pho kiếm pháp đã được tại hạ nghĩ ra. Nếu Lệnh Hồ huynh không còn cần đến thanh kiếm này, thay vì hủy bỏ hãy xem là đã tặng cho tại hạ. Được chăng?

Sau bao diễn biến vừa xảy ra thì lúc này lời lẽ càng lễ độ nhã nhặn của Mã Nguyên Vũ càng mang ý nghĩa cay độc, mai mỉa đến tột độ. Khiến Kim Xuân thoạt nghe cùng phải bất nhẫn thốt lên :

- Ngươi thật quá đáng. Đừng quên câu “cao nhân tắc hữu cao nhân trị” ắt có ngày ngươi phải hối hận về lời lẽ hôm nay.

Mã Nguyên Vũ bỏ ngoài tai, cứ cười cười và nhìn Lệnh Hồ Triển, tỏ ý chờ thái độ hoặc đáp ứng hoặc không của Lệnh Hồ Triển.

Đang mang sắc mặt phẫn nộ, Lệnh Hồ Triển sau một lúc chịu đựng cái nhìn của Mã Nguyên Vũ bỗng bật lên tràng cười hào sảng, vui vẻ đến không thể ngờ. Đã thế Lệnh Hồ Triển còn bảo :

- Vẫn có câu “hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng”. Kiếm của Lệnh Hồ Triển này tuy không là bảo kiếm nhưng vì Mã nguyên Vũ các hạ vừa ý, hay lắm, Lệnh Hồ Triển xin chịu tiếng đời đàm tiếu, khinh chê là kẻ mặt dầy, đành nguyện ý tặng cho các hạ. Và...

Lệnh Hồ Triển vụt đổi giọng, nói như gằn từng tiếng :

-... hậu hội hữu kỳ, Lệnh hồ Triển này ước ao sẽ có ngày cùng các hạ tái ngọ? Tạm biệt!

Xoay người lại, Lệnh Hồ Triển còn thản nhiên nói lời cáo từ với từng người đương diện, đoạn ngẩng cao đầu và ung dung bước đi, như thể chuyện mất thể diện vừa rồi là không hề xảy ra, hoặc xảy ra thì xảy đến cho ai khác, không phải là vị công tử thiếu gia hào hoa phong nhã Lệnh Hồ Triển.

Phong thái này của Lệnh Hồ Triển ai mà không thán phục. Và dễ gì tìm được người có công phu hàm dưỡng đạt mức thâm hậu như vi công tử Lệnh Hồ.

Mã Nguyên Vũ cũng vậy, cũng rất thán phục Lệnh Hồ Triển. Nhưng khi đưa mắt nhìn theo Lệnh Hồ Triển không hiểu sao Mã Nguyên Vũ lại lên tiếng trước khi Lệnh Hồ Triển kịp đi khuất. Chàng nói đủ to :

- Lòng đọ?lượng của nhân huynh, Mã nguyên Vũ này mãi mãi cảm kích. Vậy là từ nay về sau hễ có người hỏi đến thanh kiếm này tại hạ sẽ giải thích, sẽ cho người đó biết Lệnh Hồ Triển là nhân vật có dạ độ lượng đáng phục như thế nào.

Khó thể nói là Lệnh Hồ Triển không hề nghe câu nói này của Mã Nguyên Vũ. Bằng chứng là Lệnh Hồ Triển đang thong thả đi và đi cũng sắp khuất thì ai ai cũng nhìn thấy bước chân nhẹ tợ hồng mao của Lệnh Hồ Triển bỗng có một thoáng khựng lại.

Có lẽ cũng thấy như thế, Kim Xuân vội lên tiếng, ngay khi Lệnh Hồ Trên đã đi khuất hoàn toàn :

- Ngươi vũ nhục Lệnh Hồ công tử bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ ư? Cớ sao ngươi còn có ý định sẽ đem chuyện này loan truyền khắp giang hồ? Kim Xuân ta thật không ngờ ngươi lại là hạng người có tâm địa độc ác. Đối với kẻ đã ngã ngựa ngươi cũng chẳng buông tha. Hừ!

Mã Nguyên Vũ lập tức quay phắt lại, sững sờ nhìn Kim Xuân :

- Tại hạ mà có tâm địa độc ác ư? Như thế nào? Không lẽ người có lòng độ lượng như Lệnh Hồ công tử, tại hạ không được quyền tán tụng, không được phép nói cho mọi người biết y là người độ lượng như thế nào sao? Lời của Kim Xuân tỷ tại hạ e không hiểu nổi. Có chăng tai hạ hiểu rằng Kim Xuân tỷ đã ngộ nhận, cố tình hiểu sai thành ý của Mã Nguyên Vũ này.

Bạch Cúc vội xen lời, kèm theo tiếng thở dài than oán :

- Nguyên Vũ huynh đừng giả vờ đần độn nữa. Hoặc giả Nguyên Vũ huynh vì kém lịch lãm, chưa từng va chạm với đời nên không biết rằng một khi câu chuyện hôm nay được đồn đãi ra ngoài thì chính là huynh cố tình dồn Lệnh Hồ công tử vào vị thế sống mà không bằng chết và nếu có chết cũng chết trong tiếng đời thị phi. A... là Nguyên Vũ huynh không biết thật hay đang giả vờ đây?

Hoàng Hạ chợt tiến lại gần, dừng chân đứng đối diện Mã Nguyên Vũ :

- Ta thì không quan tâm chuyện giữa ngươi và công tử Lệnh Hồ, nhân vật ngươi cố tình hạ thấp nhân phẩm, hạ đến chỗ không thể hạ thấp hơn. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.

Mã Nguyên Vũ xua tay ngắt lời, giọng có vẻ khẩn trương :

- Tại hạ hiểu rồi vẫn là nghi vấn về thân thủ của tại hạ chứ gì? Chuyện này để sau hãy nói, giờ thì chư vị chạy đi, chạy càng nhanh càng tốt. Tai họa sắp giáng xuống rồi nếu chư vị không hay, được, tại hạ sẽ chạy một mình. Dù có bị khinh chê là phường tham sinh úy tử tại hạ cũng chạy. Cáo biệt.

Bạch Cúc kịp ngăn Mã Nguyên Vũ lại :

- Lại là trò ma mãnh gì nữa đây? Xung quanh thì vắng lặng, mọi người thì vẫn đang bình yên vô sự, sao Nguyên Vũ huynh quả quyết tai họa đang chực chờ giáng xuống? Hãy nói rõ xem nào Mã Nguyên Vũ cứ nhấp nhỏm không yên và chán ngán khi chạm phải ánh mắt của mọi người :

- Chư vị nhìn tại hạ như vậy vì không tin chứ gì? Được, tại hạ xin giải thích, nhưng chỉ là ngắn gọn thôi, còn tin hay không thì tùy chư vị! Bởi thời gian đã cấp bách lắm rồi.

Hoàng Hạ cười lạt :

- Thay vì huyên thuyên, nếu ngươi cứ giải thích có lẽ thời gian nãy giờ cũng tạm đủ để ngươi nói xong những gì ngươi toan bịa đặt. Hừ!

Mã Nguyên Vũ cũng cười lạt và cố tình dành riêng một cái nhún vai cho Bạch Cúc :

- Chỉ có Bạch Cúc là thoạt kỳ thủy cho đến giờ vẫn luôn tin vào tại hạ. Nể tình Bạch Cúc tại hạ nói đây. Bảo có tai họa giáng xuống vì chư vi đã để lộ toàn bô thân phận thật của chư vị. Và tai họa đoán chắc không phải chỉ có một mình vị công tử Lệnh Hồ của chư vị là tình cờ xuất hiện ở đây. Ằt hẳn vẫn còn nhiều nhân vật khác nữa, đều là những nhân vật có lẽ vì quan tâm đến chư vị nên không thể không xuất hiện. Có thể sự kiện này không đủ làm cho chư vị sợ nhưng riêng tại hạ thì lại quá thừa. Vì sợ nên tại hạ xin đi trước một bước. Bảo trọng!

Lời của Mã Nguyên Vũ làm cho bọn Công Tôn Quỳnh bốn người đều ngơ ngẩn thần tình. Họ mãi nhìn nhau, vì thể không nhận ra Mã Nguyên Vũ đang bỏ đi và hầu như sắp khuất.

Chợt họ giật mình vì nghe một tràng cười đột ngột vang lên :

- Muốn chạy ư? Muộn rồi, ha ha...

Họ đưa mắt nhìn nơi đang phát ra tràng cười và dĩ nhiên cũng thấy Mã Nguyên Vũ đang từ từ lùi bước vì trước mặt đã có ba Hắc y nhân bất ngờ xuất hiện chận lối.

Những Hắc y nhân tiến đến đâu thì Mã Nguyên Vũ lùi đến đó.

Và Mã Nguyên Vũ lùi đến tận chỗ nhóm Công Tôn Quỳnh bốn người.

Suýt chạm vào Công Tôn Quỳnh, Mã Nguyên Vũ quay lại và nhăn nhó trách :

- Sao chư vị vẫn chưa chạy? Phần tại hạ, cũng vì chư vị nên mất cơ hội chạy. Chư vị đã gây họa lây cho tại hạ rồi.

Một tràng cười khác liền vang lên từ đâu đó phía sau nhóm Công Tôn Quỳnh :

- Tiểu tử ngươi đừng than thân trách phận. Bọn ta có thể mở sinh lộ cho ngươi nếu ngươi thành khẩn cung xưng lai lịch sư thừa. Đừng xuẩn động cố tình chịu chung số phận với bọn Tri Thù môn. Ha Ha...

Công Tôn Quỳnh biến sắc, lần đầu tiên quắc mắt nhìn những Hắc y nhân có đến mươi mười lăm người đã bất thần xuất hiện từ hai phía tiền hậu, đã ngăn chặn hết mọi nẻo thoát thân của nhóm người Công Tôn Quỳnh. Nàng quát :

- Tri Thù môn và Hắc Cốt giáo từ thuở nào vô thù vô oán, sao hôm nay bỗng dưng có thái độ này? Nói mau!

Mã Nguyên Vũ rúng động, khẽ thì thào vào tai Hoàng Hạ :

- Là Hắc Cốt giáo đó ư?

Hoàng Hạ hoang mang nhìn Mã Nguyên Vũ, sau đó cười lạt :

- Ta bất cần ngươi đang giả vờ hay là thật tình. Không sai, chúng chính là Hắc Cốt giáo. Bấy lâu nay nếu không vì kiêng dè và úy kỵ một nhân vật có lẽ Hắc Cốt giáo đã thực hiện xong dã tâm và hoàn thành bá nghiệp từ lâu. Có lẽ ngươi hiểu ta đang ám chỉ nhân vật nào?

Mã Nguyên Vũ chưa kịp đáp, một hắc y nhân cười lạnh :

- Nha đầu Hoàng Hạ ngươi định đem bốn chữ Vô Diện thư sinh ra dọa ư? Vậy là ngươi lầm. Chính vì bổn Giáo đang muốn Vô Diện thư sinh xuất đầu lộ diện nên hôm nay không thể không hủy diệt toàn bộ Tri Thù môn bọn ngươi. Hãy ngoan ngoãn nạp mạng thôi.

Đánh. Ha Ha.

Lũ Hắc y nhân lập tức xông vào, cứ hai tên hoặc ba tên vây đánh một. Và một trong những người bị hắc y nhân vây đánh dĩ nhiên cũng có Mã Nguyên Vũ.

Mã Nguyên Vũ gầm vang :

- Muốn tìm Vô Diện thư sinh nhưng lại vây đánh Tri Thù môn. Hành vi này không chỉ phi lý phi nhân mà còn chứng tỏ Hắc Cốt giáo là một lũ hèn nhát. Ta thà một phen liều chết hơn là nhận lấy sinh lộ do lũ hèn nhát bọn ngươi vừa đề xuất. Xem kiếm.

Với thanh kiếm vừa bắt buộc Lệnh Hồ Triển phải trao tặng, Mã Nguyên Vũ lập tức phát chiêu và một thanh kiếm hóa thành sáu bảy.

“Ào...”

Công Tôn Quỳnh thì đột ngột cười lanh lảnh, cũng phát động chiêu công và ra lệnh cho Kim Xuân - Hoàng Hạ, Bạch Cúc :

- Được, nghe có người mắng Hắc Cốt giáo là một lũ hèn nhát, Công Tôn Quỳnh này chưa khi nào thỏa dạ bằng. Đã vậy, Kim Xuân, đánh. Hoàng Hạ, Bạch Cúc cũng hãy cho bọn chúng biết thân thủ đích thực của bổn Môn. Thân phận đã bại lộ thì đánh, giết hết bọn chúng cho ta. Ha Ha...

Với khẩu khí này, Công Tôn Quỳnh ngay chiêu đầu đã tận lực quật vào một trong ba Hắc y nhân đang vây đánh nàng :

- Nạp mạng!

“Bùng...”

Tên nọ chấp chới thối lùi, sau đó đột ngột ngã vật ra, đến một tiếng kêu trước lúc du hồn cung không kịp thốt lên.

Hai Hắc y Nhân còn lại vừa sợ vừa động nộ :

- Tiện nhân dám dụng độc ư? Vậy thì đừng trách bổn Giáo độc ác. Xem chưởng!

“Ào...”

Đã có một Hắc Y Nhân vong mạng, Kim Xuân chợt phấn khích lạ :

- Bổn Môn bấy lâu không lộ diện không phải vì thân thủ chẳng có. Bọn ngươi đúng là xấu số khi tự dưng đến nạp mạng. Hãy xem đây?

“Bùng!”

Lại một Hắc Y Nhân nữa vừa bị Kim Xuân cho về chầu tiên tổ.

Hoàng Hạ và Bạch Cúc cười ngạo mạn :

- Hắc Cốt giáo vì quên câu tri kỷ tri bỉ, do xem thường bổn Môn nên xua lũ vô dụng bọn ngươi đến nạp mạng. Nếu lúc chết bọn ngươi muốn trách thì hãy trách kẻ đã sai bọn ngươi đến đây. Xem chiêu! Ha ha.

“Ầm! Ầm!”

Nhận ra nhóm người Bạch Cúc nếu có bốn thì đã hạ thủ đủ bốn, chỉ có bản thân là vẫn chưa hạ thủ được tên nào, Mã Nguyên Vũ bất ngờ vứt bỏ thanh kiếm qua một bên :

- Không có kiếm ta càng đỡ vướng tay vướng chân hơn. Hãy xem công phu Bát Túc Sát Địch Nhân của ta.

Và hai tay Mã Nguyên Vũ liền khua loạn với bóng nhân ảnh cũng hóa nên mờ mờ kỳ ảo. Mã Nguyên Vũ cứ thế công vào ba tên địch để rồi bất ngờ chộp được hai tên.

Mã Nguyên Vũ lùi lại, nhấc hai tên nọ lên cao và thản nhiên dùng đầu tên này quật vào đầu tên nọ.

“Bốp”

Mã Nguyên Vũ buông cả hai ra, lạnh lùng nhìn hai thân hình bất động đang nặng nề rơi xuống với hai cái đầu cũng nát bét :

- Bọn ngươi không những hèn nhát mà còn là một lũ vô dụng. Nhớ đấy tính danh của ta là Mã Nguyên Vũ, hãy đầu cáo trước lão Diêm Vương là Mã Nguyên Vũ ta đã hạ sát hai ngươi. Hừ...

Nói xong, Mã Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn lên và lấy làm lạ khi phát hiện hầu hết mọi người đương diện không hiểu sao đều đã dừng tay, không ai động thủ nữa. Trái lại, tất cả cũng tỏ ra khiếp đảm, lấm lét nhìn Mã Nguyên Vũ, như vừa nhìn thấy quái nhân.

Mã Nguyên Vũ chỉ sau đó mới chực hiểu, vội ngượng nghịu đưa hai bàn tay và bối rối biện minh với một mình Bạch Cúc :

- Cô nương nhìn gì thế? Nhìn hai tay này ư? Tại hạ tuy thân thủ chẳng lấy gì làm lợi hại nhưng được cái là hai tay này vừa nhanh vừa có thần lực khác thường. Hay cô nương muốn tại hạ thi triển một lần nữa? Vậy thì xem đây.

Và Mã Nguyên Vũ lại hóa thành một bóng mờ, ngang nhiên lao đến chỗ gần nhất có hai Hắc y nhân vô tình đứng cạnh nhau.

Hai tên này thoạt đầu khiếp đảm, toan nhảy lùi. Nhưng vì biết có lùi cũng không kịp nên cả hai động nộ gầm vang :

- Tiểu tử chớ quá ngông cuồng.

- Hãy xem Độc Thủ Hắc Cốt chưởng của ta!

“Ào...”

Chúng đồng loạt xuất lực nhưng bóng nhân ảnh trước mặt chúng chợt biến mất. Và chỉ thoắt một cái là Mã Nguyên Vũ hiện thân nguyên hình ngay phía sau cả hai.

Khi chúng phát hiện thì đã muộn. Vì cả hai đã bị Mã Nguyên Vũ chộp giữ và đang được Mã Nguyên Vũ từ từ nâng lên.

Có lẽ bị Mã Nguyên Vũ chộp giữ đúng vào yếu huyệt nên hai gã Hắc y nhân toàn thân bất động, biết sắp chết nhưng không có lực vùng vẫy.

Nhưng đúng vào lúc Mã Nguyên Vũ sắp đập đầu cả hai vào nhau, tái hiện lại cung cách sát nhân tàn độc khi nãy, một tiếng quát bỗng uy dũng vang lên :

- Dừng tay?

Do tiếng quát xuất phát từ phía sau nên Mã Nguyên Vũ có thể nghe nhưng không thể nhìn thấy người vừa quát.

Tuy vậy, ở Mã Nguyên Vũ cũng xuất hiện một thoáng ngập ngừng, làm động thái giết người hết sức bá đạo nọ cũng tạm thời dừng lại.

Tiếng quát thứ hai, với thanh âm chất giọng khác với tiếng quát trước, lại đột ngột vang lên :

- Nếu thật sự có oán thù, muốn lấy mạng thì không thiếu gì cách hạ thủ. Chỉ xin thiếu hiệp đừng dùng cách quá ư ư tàn nhẫn này. Nhất ngôn bất tận ý, mong thiếu hiệp cân nhắc và thể hiện lòng đô lượng của bậc hiệp cốt nhân tâm.

Mã Nguyên Vũ rùng mình, vừa từ từ hạ hai tay xuống vừa dùng giọng trầm trầm hỏi ngược lại, nhất là khi phát hiện lũ Hắc y nhân đang len lén bỏ đi :

- Là ai thế? Tại hạ Mã Nguyên Vũ đang hân hạnh được vị cao nhân nào ban cho lời giáo huấn thế?

Bạch Cúc bật kêu khe khẽ :

- Đến rồi Không Động tam anh, ba nhân tài kiệt xuất hiện nay của Không Động phái cùng với Thiếu Lâm - Võ Đang cũng đến. Quả là một trường nhiệt náo không thể ngờ.

Mã Nguyên Vũ rùng mình một lượt nữa nhưng lần này lại là để chàng thẳng tay nện hai cái đầu nọ vào nhau.

“Bộp”

Buông hai thi thể nát bét đầu ra, Mã Nguyên Vũ từ từ quay người lại và lạnh lùng lên tiếng :

- Dùng lời nói để hãm hại và bức tử một ai đó hoặc dùng loạn kiếm phân thây một kẻ thù xét cho kỹ thì cũng là một cái chết. Tại hạ thích dùng cách này hơn, chí ít cũng có tác dụng răn đe những ai đó vẫn đang có ý muốn động chạm đến Mã Nguyên Vũ này. Nếu Thất đại phái muốn can thiệp, hãy tự xét lại bản thân là đã có lần nào nguyện ý buông tha cho kẻ thù chưa? Nếu là chưa, hừ, suy cho cùng Thất đại phái lấy tư cách gì bình phẩm chê bai cách giết người của tại ha?

Ánh mắt của Mã Nguyên Vũ lạnh lùng vô biểu cảm, cho dù hiện diện trước mặt và chỉ cách chàng độ ba trượng là nhiều nhân vật mà thoạt nhìn ai cung biết đấy là người thuộc danh môn chính phái.

Có hai đạo nhân là Võ Đang phái. Có một lão tăng nhân rõ ràng là cao thủ phái Thiếu Lâm, thêm ba trang nam nhi uy lẫm với hào khí ngút trời vượt xa niên kỷ ngoài hai mươi có lẽ chính là Không Động tam anh như lời Bạch Cúc lúc này khẽ kêu.

Một trang nam nhi hào kiệt liền sa sầm nét mặt :

- Chỉ vì bất nhẫn nên Không Động tam anh bọn ta mới cho kẻ ấu trĩ ngu xuẩn là ngươi một lời khuyên. Nghe hay không thì tùy, cớ gì ngươi nhân cơ hội đó châm chọc và mai mỉa toàn bộ Thất đại phái? Hay ngươi nghĩ chỉ với bộ pháp ma quỷ đó là đủ cho ngươi tha hồ ngạo thị, mục hạ vô nhân, xem thường cả bậc tôn trưởng của cả võ lâm là Như Thiện đại sư và Song hạc Võ Đang nhị vị Đao trưởng?

Chợt phát hiện kẻ nam nhi hào kiệt này cứ vừa nói vừa tìm cánh len lén nhìn Công Tôn Quỳnh, Mã Nguyên Vũ bật cười :

- Là Tam anh Không Động muốn phô diễn công phu thượng thừa cho nhiều mỹ nhân ở đây thán phục chứ gì? Nếu là vây, bộ pháp của Mã Nguyên Vũ này liệu có đủ để ngạo thị võ lâm hay chưa, có lẽ cần phải nhờ Không Động tam anh chỉ giáo thêm. Hay xông cả lên nào. Mời, ha ha...

Kẻ nam nhi hào kiệt đó giận tái mặt, lập tức xông lên :

- Cần gì phiền đến đại ca và nhị ca ta. Một mình ta cũng đủ cho ngươi nếm mùi lợi hại.

Đỡ!

“Ào...”

Là nhân tài kiệt xuất của phái Không Động nên cách xuất thủ của nhân vật này cùng nhanh và lợi hại khác thường, chỉ chớp mắt là đã có cơ hội uy hiếp sinh mạng Mã Nguyên Vũ.

Nhưng nhân vật này dù nhanh vẫn không nhanh bằng bộ pháp và nhất là thủ pháp của Mã Nguyên Vũ.

Vì thế, ai ai cũng nghe từng Mã Nguyên Vũ hỏi kháy :

- Thật thế ư? Mã ta lại e không phải, xem đây.

Và mọi người cùng nghe giữa đương trường chợt vang lên một tiếng soẹt rõ to, như là tiếng vải lụa bị xé rách vậy.

Còn chưa rõ hư thực như thế nào thì mọi người lại nghe Mã Nguyên Vũ cười vang :

- Cả Tam anh nên cùng lực xông vào thì hơn. Vì nếu chỉ có một thế này. Ha ha..., ta e chẳng bao lâu ngươi chẳng còn manh vải nào để che thân. Ha ha...

Nhân vật nọ lúc bấy giờ đã lùi lại, nhờ đó mọi người đều thấy ở phần thân trước của nhân vật này đã bất ngờ khuyết đi một manh vải.

Nhân vật này thịnh nộ, toan rút kiếm ra và xông vào trở lại. Hai nhân vật kia thấy vậy đã tức thì xông lên, lao vào Mã Nguyên Vũ từ hai phía :

- Cẩu tặc vô sỉ. Là ngươi tự tìm chết, ắt sẽ toại nguyện. Đỡ chiêu!

“Vù...”

Mọi diễn biến nếu chỉ có thế thì có lẽ mọi người sẽ không một ai lên tiếng can ngăn, là vì họ bất nhẫn, đều muốn Mã Nguyên Vũ phải thất bại ê chề, xem đây là bài học để từ nay về sau đừng có thái độ mục hạ vô nhân và thích hạ nhục kẻ khác nữa.

Nhưng có một nhân vật chợt phát hiện ở Mã Nguyên Vù bỗng lóe lên một tia mắt nhìn kỳ lạ, là tia mắt nhìn giễu cợt thì đúng hơn. Nhân vật đó lập tức hô vang :

- Tiểu thí chủ nếu có hạ thủ xin lưu tình. A di đà Phật!!

Và mọi người chợt hoa mắt, sau đó chỉ thấy Mã Nguyên Vũ không hiểu bằng thủ pháp thần diệu gì đã chộp giữ hai nhân vật vừa mới xông vào.

Mã Nguyên Vũ chỉ giữ hai nhân vật này ở một chừng mực nào đó mà thôi và lạnh lùng ném cho lão tăng nhân là nhân vật vừa kêu lưu tình khi hạ thủ cũng một tia nhìn giễu cợt :

- Nhớ lại lời Hồng bảo chủ từng nhắc nhở, Thiếu Lâm phái quả có bản lãnh danh bất hư truyền. Nhưng sao lão Đại sư không lên tiếng sớm hơn, trước khi hai gã vô dụng này xuất thủ? Có phải vì Đại sư chưa thật sự diệt hết thất tình lục dục đã có ý chờ Mã Nguyên Vũ này thế nào cũng bị Tam anh Không Động cho nếm mùi lợi hại? Phật tự tâm ư tâm tai ngã.

Nhưng vì đại sư chưa diệt ngã nên Phật bất tại tâm. Đại sư nghĩ sao?

Lão tăng nhân rùng mình, chỉ biết cúi đầu :

- A di đà Phật, A di đà Phật. Như Thiền này sai rồi. Toan chỉ giáo người thì lại được người chỉ giáo. Nhưng dẫu sao vẫn đa tạ tiểu thí chỉ đã thuận tình nương tay. Lão nạp xin cáo biệt? A di đà Phật.

Như Thiền lão tăng liền quày quả bỏ đi khiến hai đạo nhân nọ sau một thoáng ngơ ngác cũng thở dài và toan bỏ đi.

Mã Nguyên Vũ chợt kêu :

- Song hạc nhị đạo nhân xin lưu bước.

Họ quay lại, cau có hỏi Mã Nguyên Vũ :

- Thiếu hiệp gây bất hòa khí với một mình Không Động phái vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn ư?

Mã Nguyên Vũ bật cười :

- Giang hồ luôn có nhiều thị phi là do lời đồn đại cứ ngày càng tam sao thất bổn. Tam anh tự chuốc họa sao lại bảo tại hạ gây bất hòa? Nhưng thôi, đấy là chuyện sau này giữa tại hạ và Không Động phái. Riêng Song hạc nhị đạo nhân xin cho hỏi Nhị vị đến đây là Thất đại phái quan tâm Tri Thù môn hay quan tâm thư sinh Vô Diện?

Một đạo nhân cười lạt :

- Bọn bần đạo phải trả lời thiếu hiệp sao? Là thiếu hiệp hợm mình, tự xem là Minh chủ hay tự phụ công phu hơn người nên có vẻ muốn bắt mọi người tuân phục?

Mã Nguyên Vu nhún vai :

- Nhị vị không đáp cùng chằng sao. Hiềm một nỗi, theo suy nghĩ nông cạn của tai hạ, đã là quân tử thì hành vi phải quang minh lỗi lạc. Hắc Cốt giáo đến cửa trước chư vị đến cửa sau. Hắc Cốt giáo dám thừa nhận vì Vô Diện nên vây công Tri Thù. Nhị vị không dám nói xem ra chưa đủ quang minh như họ.

Đạo nhân nọ tái mặt :

- Miệng lưỡi ngươi thật cay độc, dám đem bổn phái so sánh với lũ tà ma Hắc Cốt ư?

Hay ngươi định bảo bọn ta cũng hèn nhát.

Đạo nhân thứ hai chợt hắng giọng nói xen vào :

- Vô lượng thọ Phật? Nếu thiếu hiệp muốn biết dụng ý của bọn bần tăng khi cùng Tam anh Không Động đến đây thì đấy là do Tam anh có lời thỉnh cầu.

Nếu đạo nhân thứ hai đã ngang nhiên ngắt lời đạo nhân thứ nhất thì lúc này lại đến lượt một nhân vật trong Tam anh lớn tiếng ngắt lời đạo nhân này. Đó là nhân vật đã bị mất một mảng y phục ở phần thân trước. Y bật kêu :

- Sao Thanh Hạc đạo trưởng đổ trút tất cả cho huynh đệ tại hạ? Cứ nói thẳng ra là vì người Võ lâm Trung Nguyên chúng ta không ưa gì sự xuất hiện của Tri Thù môn từ Tân Cương xa xôi lặn lội vào đây, không lẽ đạo trưởng sợ nên không dám nói?

Vậy là đạo nhân thứ hai có đạo hiệu là Thanh Hạc cũng tái mặt như đạo nhân thứ nhất.

Riêng Mã Nguyên Vũ thì gật gù khen :

- Dám thẳng thắn nhận như thế, Tam anh quả đúng là nhân tài liệt kiệt của phái Không Động đương thời.

Và Mã Nguyên Vũ buông hai gã còn lại ra, thi lễ với họ?

- Tại hạ cam bề thất lễ. Sau này nếu có dịp ắt tại hại sẽ đến trước mặt lệnh sư Chưởng môn xin chiu tội.

Được buông tha, họ cảm kích thì ít phẫn nộ thì nhiều. Nhưng họ chưa kịp phát tác thì nghe Công Tôn Quỳnh cười mát :

- Bọn tiểu nữ vẫn định quay lại Giang Nam Đệ Nhất Trà Đình, không hiểu Tam anh Không Động, Du Thế Bình đại ca, Phương Hồng Lam lão nhị và Cát Nam Giao tam đệ có tiếp tục chiếu cố nữa không? Hay lại ngại bọn Tri Thù tiểu nữ vốn dĩ là man di dị tộc không bao giờ đến nữa?

Cát Nam Giao Tam đệ Không Động tam anh chính là gã bị mất một mảng y phục chợt bối rối nhìn Công Tôn Quỳnh :

- Công Tôn tiểu thư sao lại có những lời này? Vì cho dù tiểu thư có là ai đi nữa, có xuất xứ ra sao cùng vậy, tại hạ vẫn...

Thanh Hạc đạo trưởng bất ngờ bĩu môi, cố ý ngắt lời Cát Nam Giao :

- Không ngờ phái Không Động lại có hạng ngang nhiên làm điếm nhục tông môn.

Ngoài miệng thì bảo không quan tâm đến lai lịch xuất xứ nhưng trong lòng thì cứ ngấm ngầm dò xét, sợ Tri Thù chính là diên thiện bất lai - lai giả bất thiện. Hừ.

Du Thế Bình, Phương Hồng Lam lập tức quắc mắt nhìn Thanh Hạc đạo trưởng. Nhưng nhanh hơn họ một bước, Công tôn Quỳnh bỗng nhích động, lướt đến gần Thanh Hạc :

- Có phải vì nghi ngờ bọn tiểu nữ vốn là những kẻ lai giả bất thiện nên trong những khách quan thường xuyên xuất hiện ở Giang Nam Đệ Nhất Trà Đình có cả bậc chân tu là Song hạc Võ Đang nhị Đạo nhân?

Cát Nam Giao được dịp cười châm chọc :

- Lòng vải cũng như lòng sung, thật không ngờ nhị vị đạo nhân căn tu đầy đầy vẫn có nhã hứng cùng mỹ nhân đàm đạo bên chung trà đối ẩm ha... Tại hạ thật ngưỡng mộ, ngưỡng mộ. Ha... Ha...

Thanh Hạc bẽ bàng, mặt thoạt đỏ thoạt xanh, sau đó giũ đạo bào gọi đạo nhân còn lại :

- Chúng ta đi thôi, Hồng Hạc mối hận này mai hậu sẽ đến hỏi Dịch chưởng môn. Hừ?

Cát Nam Giao ứng tiếng nói với theo :

- Gia sư đã lâu không màng đến thế sự, nhị vị đừng phí công tìm đến. Cứ gặp Tam anh Không Động là đủ rồi.

Chợt Cát Nam Giao nghe Công Tôn Quỳnh bỗng gọi.

- Này, ngươi không được bỏ đi.

Cát Nam Giao quay lại :

- Công Tôn tiểu thư yên tâm. Vì tại hạ nào có ý bỏ đi.

Nhưng Cát Nam Giao chỉ nhìn thấy Công Tôn Quỳnh đang rảo bước đi vội theo Mã Nguyên Vũ, chứng tỏ câu Công Tôn Quỳnh vừa gọi không hề dành cho Cát Nam Giao.

Bị bẽ mặt, Cát Nam Giao quay qua định phân biện và giãi bày với Kim Xuân là người duy nhất còn chần chờ, chưa đuổi theo Công Tôn Quỳnh như Hoàng Hạ và Bạch Cúc đã làm.

Nhưng Cát Nam Giao vừa hé miệng, chưa kịp nói thì Kim Xuân đã quắc mắt nhìn gã :

- Hay hơn hết Cát công tử đừng nói gì. Và từ nay về sau cũng đừng tìm cách đến gặp bất kỳ ai trong bọn Tri Thù môn chúng ta. Cáo từ.

Càng thêm bẽ mặt, Cát Nam Giao hậm hực nhìn theo nhóm Công Tôn Quỳnh đang cùng Mã Nguyên Vũ đi khuất dần :

- Tất cả đều do tiểu tử thúi tha kia. Đại ca và nhị ca bảo sao, liệu y có là hậu nhân của nhân vật kia chăng?

Du Thế Bình thở dài :

- Phải thì sao, không phải thì sao? Chỉ với bộ pháp và thủ pháp kỳ quái của y thôi cũng đủ cho Tam anh Không Động mang nhục. Nếu y có thêm nửa bản lãnh do nhân vật kia truyền thụ, đừng nói gì Không Động phái, liệu khắp võ lâm có ai là đối thủ của y chăng?

Phương Hồng Lam sa sầm nét mặt :

- Đại ca như muốn nói chúng ta nên bỏ qua chuyên này?

Du Thế Bình nhìn Phương Hồng Lam và cười khẩy :

- Nhị đệ không muốn bỏ qua thì sao nào? Hãy nghe đại ca này khuyên đừng xuẩn động tự trút họa vào thân nữa. Nếu ta đã khuyên mà nhị đệ, tam đệ vẫn bỏ ngoài tai thì sau này muốn hành động gì cả hai cứ mặc tình. Đừng lôi ta vào cùng chịu nhục lây. Đi!

Và Du Thế Bình bỏ đi, không cần biết Phương Hồng Lam có cùng Cát Nam Giao theo chân hay không?

Thái độ của đại ca Du Thế Bình làm cho Phương Hồng Lam và Cát Nam Giao dù bất phục nhưng vẫn miễn cưỡng bước theo.

Nhưng khi đi được một đoạn, Cát Nam Giao chợt bảo :

- Đại ca và Nhị ca cứ tùy tiện. Đệ có việc cần làm sẽ gặp Đại ca và Nhị ca sau.

Du Thế Bình cáu gắt :

- Tam đệ vẫn chưa tỉnh ngộ ư? Còn muốn bám theo Công Tôn Quỳnh để làm gì? Ta không cho đệ đi. Lệnh của ta, tam đệ liệu dám bất tuân chăng?

Cát Nam Giao bật cười :

- Đại ca đừng quá xem thường đệ. Dù gì Công Tôn Quỳnh cùng lộ rõ thân phận là Tri Thù môn, một tà môn có xuất xứ từ Tân Cương đâu hợp với đệ xuất thân danh môn chánh phái. Đại ca yên tâm. Đệ sẽ quay về ngay, cũng không có bất kỳ hành vi gì xuẩn động như Đại ca đang lo ngại. Bảo trọng.

Vẫn cười như thế, Cát Nam Giao đi khuất dần. Lại đến lượt Phương Hồng Lam muốn tách ra đi riêng :

- Đệ cũng còn một việc suýt nữa thì quên. Đại ca không trách nếu đệ chỉ chậm trễ một hai ngày?

Du Thế Bình thở dài :

- Khác với Tam đệ trẻ người non dạ, ta mong rằng nhị đệ tự biết kiềm chế, đừng phụ lòng kỳ vọng của sư phụ bấy lâu nay. Nhớ hãy bảo trọng.

Phương Hồng Lam cười lạt :

- Đệ tự biết lo liệu. Có lo là lo cho đại ca chỉ một thân một mình nếu xuất kỳ bất ý gặp lại tiểu tử kia. Vì thế, mong đại ca tự bảo trọng. Cáo biệt. Du Thế Bình lo ngại nhìn theo. Và sau một lúc ngẫm nghĩ Du Thế Bình chợt đổi hướng tìm cách bám theo sau Phương Hồng Lam nhị đệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play