Bạch Cúc ném bó ngọn hỏa tập đã cháy tàn sau khi nhờ vào ánh hỏa quang của nó để cả ba kịp nhìn lướt qua khắp lòng bí dộng những đôi ba lượt.

Bạch Cúc thở hắt ra :

- Khắp nơi chỉ toàn bụi bám nhện giăng với một ít vật dụng đã lâu không người sử dụng. Chúng ta thật khó tin đây là nơi từng là địa điểm lưu ngụ bí ẩn của Kim Sa hội như Nguyên Vũ huynh nghi ngờ.

Hoàng Hạ đã lấy ra ngọn hỏa tập của chính nàng và bật lên :

- Dù sao nếu phải chọn nơi này để nghỉ qua đêm, theo ta thì vẫn tiện hơn so với chỗ lộ thiên ở ngoài kia. Nghĩ cũng may, bốn năm trở về trước nếu nơi này được Bảo chủ phu nhân Hồng gia bảo kiến tạo để mong có ngày dùng đến thì bây giờ chính chúng ta lại là những người hưởng thành quả đó. Hãy giúp ta quét dọn để lấy chỗ nằm nghỉ nào Bạch Cúc.

Nhờ ngọn hỏa tập thứ hai và trước lúc nó cháy tàn, Hoàng Hạ và Bạch Cúc cùng kịp quét dọn cho mỗi người một chỗ ngả lưng. Và cả hai nằm xuống, sẵn sàng chìm ngay vào giấc ngủ đúng lúc bóng tối ập trở lại vừa khi Hoàng Hạ ném bỏ ngọn hỏa tập thứ hai đi.

Nhưng Bạch Cúc chợt lên tiếng.

- Sao Nguyên Vũ huynh không nằm xuống? Hay là chưa quen cảnh nằm chung với bọn ta đều là nữ nhân?

Hoàng Hạ cựa mình ngồi dậy :

- Ngươi vẫn uy kỵ, cho bản thân ngươi vẫn là nam nhân? Nếu là vậy, xem ra ngươi đích thực vẫn là nam nhân và bao chuyện ngươi kể đều do ngươi bịa?

Mãi rồi Mã Nguyên Vũ cung phải lên tiếng :

- Tại hạ không ngủ được. Nhị vị muốn ngủ thì cứ ngủ nếu không cũng đừng gây huyên náo khiến tại hạ khó thể nghĩ suy.

Bạch Cúc cũng cựa mình sột soạt và ngồi dậy :

- Nguyên Vũ huynh vẫn vì hành vi bội phản và tàn nhẫn của Bảo chủ phu nhân mà vấn vương mãi ư?

Mã Nguyên Vũ không đáp, khiến Bạch Cúc hiểu ý.

- Muội không muốn gây huyên náo làm huynh khó nghĩ suy. Nhưng theo muội huynh có băn khoăn hoặc vấn vương chỉ hao tâm tổn huyết một cách vô ích.

Mã Nguyên Vũ hắng giọng :

- Vô ích như thế nào?

Bạch Cúc dịch người, ngồi gần lại Mã Nguyên Vũ :

- Hồng gia bảo toàn bộ đều chết thảm, hung thủ dĩ nhiên là Kim Sa hội. Chứng tỏ Bảo chủ phu nhân sau nhiều năm chung sống đã có ý ngờ Hồng bảo chủ là nhân vật Vô Diện thư sinh vì nghi ngờ và vì có mối thù chi đó với nhân vật này nên Bảo chủ phu nhân vô tình để cho Kim Sa hội lợi dụng. Để cuối cùng, sau khi triệt hạ và san bằng Hồng gia bảo, Kim Sa hội không ngần ngại sát nhân diệt khẩu, giết luôn Bảo chủ phu nhân và La tổng quản cùng Tứ vị Đầu mục, gọi là trảm thảo trừ căn. Nguyên Vũ huynh sau này chỉ cần tìm Kim Sa hội báo thù cho Hồng gia bảo là đủ, cần gì nghiền ngẫm mãi chuyện đã qua và trăn trở đến không ngủ được.

Hoàng Hạ cũng nhích lại gần Mã Nguyên Vũ :

- Theo ta, Bạch Cúc nhận định hoàn toàn đúng. Còn nếu vì nguyên nhân nào đó khiến ngươi khó ngủ, ta cũng nguyện thức cùng ngươi. Thế nào?

Và Hoàng Hạ bạo dạn vòng tay ôm qua người Mã Nguyên Vũ.

Mã Nguyên Vũ vội nhích người lùi tránh :

- Chẳng trách cổ nhân thường bảo, nữ nhân dù sao cũng chỉ là nữ nhân, với cái nhìn lúc nào cũng thiển cận và trí nghĩ thì nông cạn. Được lắm nếu nhi vị không ngủ thì chúng ta cùng thức thâu đêm đàm đạo vậy.

Hoàng Hạ có ý giận :

- Ngươi nói bọn ta nông cạn là ý gì?

Bạch Cúc cũng vậy, vừa cùng Hoàng Hạ lùi xa Mã Nguyên Vũ vừa hỏi hờn mát :

- Muội như thế nào mà Nguyên Vũ huynh cho là có cái nhìn thiển cận?

Trong bóng tối mịt mù, Mã Nguyên Vũ bắt đầu giải bày mọi điều đã nghĩ :

- Nhị vị còn nhớ lời tại hạ kể, ở chỗ lộ thiên ngoài kia, tại hạ và Thiếu bảo chủ Hồng Phi Ngọc đã cùng nhìn thấy La tổng quản vờ giao đấu với một Lam Y nhân?

Bạch Cúc và hoàng Hạ vì muốn minh bạch tại sao họ bị Mã Nguyên Vũ chê bai, nên cả hai luân phiên nhau cùng Mã Nguyên Vũ đối đáp :

- Ta nhớ rồi. Và theo ngươi nói thì Lam Y nhân đó chỉ là một trong ba nhân vật Kim Sa hội đã hợp lực vây công sát hai Hồng gia bảo chủ?

- Không sai. Vậy Hoàng Hạ cô nương đoán xem vì sao La tổng quản và nhân vật nọ chọn đâu không chọn lại định ngay chỗ này để giả vờ giao đấu?

- Quả nhiên đây là một điều đáng ngờ mà nếu Nguyên Vũ huynh không đề cập có lẽ muội không nghĩ đến. Có phải Nguyên Vũ huynh muốn nói Kim Sa hội cũng biết bí động này?

- Họ phải biết. Vì Bảo chủ phu nhân và những kẻ đồng mưu không thể nào chỉ bị Kim Sa hội lợi dụng trong ngày một ngày hai. Và nếu mưu đồ tạo phản, gây thảm họa cho Hồng gia là do Kim Sa hội chủ xướng, Kim Sa hội cũng biết rõ về bí động này không chừng còn là nơi cho bọn Kim Sa hội ẩn thân, giả làm người Hắc Cốt giáo, tạo hoảng loạn cho Hồng gia theo chủ ý của phu nhân Bảo chủ.

- Ngươi lập luận cũng hợp lý. Nhưng sau đó vì lẽ gì Kim Sa hội loại bỏ Bảo chủ phu nhân, lại còn bỏ phế bí động này, không còn dùng đến nữa?

- Vì nghi họ bỏ phế nên nhị vị có thái độ khoan tâm, thản nhiên dùng bí động này làm nơi an toàn nhất đế nghỉ qua đêm? Riêng tai hạ thì không thể yên tâm nổi.

- Tại sao?

Đó là câu Bạch Cúc kêu hoảng, khiến Hoàng Hạ vì thế cũng hạ thấp giọng nêu nghi vấn :

- Dường như ngươi đã phát hiện điều gì đó khả nghi? Là điều gì? Sao ta cũng nhìn như ngươi nhưng không phát hiện?

Mã Nguyên Vũ phì cười :

- Dĩ nhiên có dấu hiệu khả nghi. Nhưng điều đó có lẽ xảy ra đã lâu nên ngay lúc này nhị vị không cần hoảng loạn.

Bạch Cúc thở hắt ra :

- Rốt cuộc là dấu hiệu khả nghi nào?

Mã Nguyên Vu đáp :

- Thoạt nhìn qua lớp bụi bám và nhiều chỗ bị nhện giăng ai trong chúng ta cũng nghĩ đây là nơi mà chí ít đã bốn năm không người lui tới. Nhưng xét về phương diện khác, qua một vài thứ vật dụng họ cố tình lưu lại, nhị vị có cảm thấy họ quá cẩn trọng không? Cẩn trọng đến nỗi họ thu dọn quá sạch. Như thể họ sợ có ai đó sau này vô tình lọt vào bí động sẽ phát hiện tung tích của họ. Hãy tự hỏi xem họ có ý che đậy điều gì? Phải chăng điều đó rất quan trọng, khiến họ sau khi thảm sát toàn bộ Hồng gia đành quay lại đây và thu dọn cho thật sạch? Điều gì khiến họ lo sợ đến vậy?

Hoàng Hạ vỡ lẽ :

- Kim Sa hội có xuất xứ từ Đại Mạc xa xôi. Điều này hầu như ai ai cùng biết, vì thế nếu bọn chúng thật sự sợ lộ tung tích, có nghĩa là chúng không muốn bất kỳ ai biết trận thảm biến toàn bộ Hồng gia là kiệt tác của chúng. Sao Kim Sa hội muốn che giấu điều này? Trừ phi...

Mã Nguyên Vũ lần đầu tiên tỏ ra bồn chồn nôn nóng :

- Trừ phi thế nào?

Hoàng Hạ nghiêm giọng :

- Nguyên cớ để Kim Sa hội sát hại toàn bộ Hồng gia là vì nghi ngờ Hồng bảo chủ cũng là Vô Diện thư sinh hóa thân. Nhưng khi Hồng bảo chủ chết thảm, họ vỡ lẽ Vô Diện thư sinh là một nhân vật khác. Vậy là họ sợ Vô Diện thư sinh thật sẽ tìm đến họ xử trị.

Chỉ có như thế họ mới xóa cho bằng hết mọi dấu tích có thể cáo giác họ là những kẻ chủ mưu tiêu diệt Hồng gia.

Mã Nguyên Vũ thừ người ra :

- Liệu có đúng như thế không? Hay là còn nguyên do nào khác?

Bạch Cúc bảo :

- Muội cũng nghi như Hoàng Hạ tỷ. Và nếu Nguyên Vũ huynh băn khoăn thì có lẽ do chưa hề nghe nói Vô Diện thư sinh là một nhân vật như thế nào.

Mã Nguyên Vũ bật hỏi :

- Đó là nhân vật như thế nào?

Bạch Cúc đáp :

- Hơn ba mươi năm trước, võ lâm Trung Nguyên đa phần đều bị chấn động và kinh hoàng vì ba nhân vật độc ác vào bậc nhất gọi là Tam Ma Vương. Nguyên Vũ huynh có nghe ai đề cập đến ba ác nhân này bao giờ chưa?

Mã Nguyên Vũ bảo :

- Lúc bị Kim Sa hội vây công, chính tai tại hạ lần đầu nghe Hồng bảo chủ nhắc đến ba nhân vật này. Nhưng sao cô nương bỗng dưng nói đến Hắc đạo? Liên quan gì đến Vô Diện thư sinh?

Hoàng Hạ lên tiếng.

- Có liên quan. Vì sau đó, khi nơi nơi đâu đâu cũng có thây người chồng chất vì họa Tam Ma, bỗng có cứu tinh xuất hiện.

Bạch Cúc tiếp lời :

- Đấy là một nhân vật chưa từng cho ai nhìn thấy mặt. Chỉ khi lũ ác ma tuần tự bị mất mạng với đủ mọi tử trạng khác nhau và vẫn không một nhân vật có võ công cái thế nào đứng ra nhận nhìn mình là người đã thế thiên hành đạo, diệt trừ tai kiếp cho võ lâm, mọi người mới kháo nhau, bảo đó là hành vi của một nhân vật kiệt xuất, có bản lãnh xuất quỷ nhập thần. Do không biết mặt, cùng chẳng biết đấy là nhân vật nào, quần hùng bèn gán cho nhân vật nọ một danh xưng là Thư Sinh Vô Diện.

Mã Nguyên Vũ ồ lên một tiếng :

- Đã là cứu tinh của võ lâm, lại có công diệt trừ Tam Ma, lẽ nào nhân vật đó không xuất đầu lộ diện để được quần hùng ngưỡng mộ hầu lưu danh hậu thế?

Hoàng Hạ bảo :

- Đương nhiên có nguyên nhân. Vì sau khi họa Tam Ma bị diệt trừ thì đến lượt nhân vật này làm cho quần hùng khiếp đảm. Là hễ ở đâu, hoặc có nhân vật chính phái vì lỡ tay hay cố tình gây nên tội ác tày đình thì cứ y như rằng kẻ đó ắt bị Vô Diện thư sinh hành xử.

Tội nhẹ thì chỉ bị Vô Diện thư sinh phế bỏ võ công hoặc đoạn bỏ bớt một chi. Tội năng hơn thì giết. Và hầu hết các môn phái đều có người từng bị Thư Sinh Vô Diện chiếu cố, bất kể người đó có thân phận thế nào trên võ lâm.

Mã Nguyên Vũ rùng mình :

- Nếu là vậy, vô tình Vô Diện thư sinh đã gieo oán thù khắp nơi?

Hoàng Hạ bật cười :

- Có oán cũng có ân. Vì hễ có một nhân vật bị Vô Diện thư sinh hành xử thì ngược lại nhân chuyện đó ắt phải có nhân vật khác hết lòng cảm kích do đã được Vô Diện thư sinh báo thù hộ.

Bạch Cúc chợt vọt miệng :

- Trong số những nhân vật vô tình được Vô Diện thư sinh thi bố ân đức cũng có cả...

Nhưng Hoàng Hạ kịp ngăn lại :

- Ngươi lắm mồm gì thế, Bạch Cúc?

Bạch Cúc vội ngậm miệng, không dám nói gì nữa cho dù Mã Nguyên Vũ đang hỏi :

- Phải chăng cô nương muốn ám chỉ Tri Thù môn từng hàm ân Vô Diện thư sinh?

Vì Bạch Cúc không đáp, Hoàng Hạ sợ Mã Nguyên Vũ tin vào điều đó thật nên bảo :

- Có hay không cũng chẳng liên quan đến ngươi. Nhưng để ngươi khỏi hồ nghi ta có thể cho ngươi biết một điều là từ lâu bổn môn cùng có ý tìm Vô Diện thư sinh. Và nếu cần, dù phải dùng thủ đoạn bất minh là bôi nhọ thanh danh của Vô Diện thư sinh, bổn môn cũng chẳng từ.

Mã Nguyên Vũ vỡ lẽ :

- Vì thế, trước kia chính cô nương đã cố tình thốt những lời mập mờ, khiến người của Khưu gia không thể không nghĩ Khưu Mễ Phong là do Vô Diện thư sinh hành xử?

Hoàng Hạ cười lạt :

- Y toan bức nhục ta, vô tình bị Vô Diện thư sinh phát hiện lẽ nào một nhân vật luôn xem cái ác như kẻ thù là Thư Sinh Vô Diện lại buông tha y? Cứ theo những hành vi Vô Diện thư sinh từng thực hiện, ta có đoán Khưu Mễ Phong là do Vô Diện thư sinh hành xử cũng vị tất là sai.

Mã Nguyên Vũ phản bác :

- Thế nếu Khưu Mễ Phong không do Vô Diện thư sinh hạ thủ thì sao? Có phải vì những lời mập mờ của cô nương khiến sau này toàn bộ những căm thù của Khưu gia đều đổ cả lên đầu Vô Diện thư sinh? Quả là oan uổng?

Hoàng Hạ bật cười :

- Là oan hay là ưng gì cũng được. Vì chủ ý của ta là muốn Vô Diện thư sinh hiện thân. Nhân vật này từ lâu nay vẫn bị các phái ngấm ngầm truy tìm, giả như có thêm Tri Thù môn nữa và người của Khưu gia tìm kiếm ắt hẳn sẽ có ngày Vô Diện thư sinh bị lộ diện.

Ta cũng có thủ đoạn lợi hại đấy chứ?

Mã Nguyên Vũ thở dài và chợt hỏi :

- Thời gian gần đây, liệu việc kiếm tìm nhân vật này đã có chút manh mối nào chưa?

Mãi đến lúc này Bạch Cúc mới dám lên tiếng, sau lần suýt lỡ lời khi nãy :

- Vẫn chưa có manh mối nào. Và càng lạ hơn là hầu như suốt mười hai năm đã qua mới chỉ có mỗi một cái chết đáng ngờ của Khưu Mễ Phong là bị gán cho Vô Diện thư sinh Cứ như thể nhân vật này sau gần hai mươi năm vùng vẫy, thi ân nhiều và gieo oán cũng nhiều, vì đã cao niên nên âm thầm tạ thế, không còn thấy xuất hiện nữa.

Mã Nguyên Vũ cảm khái nói :

- Âu cũng là cách để bốn chữ Vô Diện thư sinh mãi mãi lưu danh hậu thế.

Hoàng Hạ chợt đứng lên :

- Có lẽ trời sắp sáng. Ngươi liệu có chủ ý gì khác không nếu bây giờ ta đề xuất cùng đi đến chỗ tiểu thư bọn ta?

Mã Nguyên Vũ bật cười :

- Sau bao điều đã gây ra cho Kim Sa hội, nhị vị còn giữ ý định quay về đó để làm gì? Đổi lại là cô nương, liệu cô nương sẽ hành động thế nào nếu bao mưu toan đều bị kẻ khác phá hỏng và kẻ đó lại vô tình để lộ cho cô nương biết một chỗ có thể trút hận?

Hoàng Hạ giật mình :

- Ngươi quả quyết lũ Kim Sa hội đã đến chỗ tiểu thư bọn ta ngay khi bọn ta nhờ kế của ngươi đã qua mặt bọn chúng?

Mã Nguyên Vũ nhìn nhận :

- Nhị vị đã khinh suất, bộc lộ thân phạn thật là Tri Thù môn. Nếu lúc đầu chúng chưa đến ngay nơi quý tiểu thư lưu ngụ vì chúng muốn qua nhị vị tìm hiểu thêm về nhiều nội tình hãy còn bí ẩn của quý môn. Do mưu đồ này bị thất bại, lẽ đương nhiên chúng phải có thủ đoạn khác.

Bạch Cúc lo bấn lên :

- Nếu đoán được như thế sao ngay đêm qua Nguyên Vũ huynh không nói ra? Ít nào bọn ta cũng kịp quay về cứu viện cho tiểu thư.

Mã Nguyên Vũ không cần đáp vì đã có Hoàng Hạ lên tiếng hộ, cho dù nàng cũng đang lo lắng không kém.

Hoàng Hạ bảo :

- Y không nói vì sợ bọn ta nếu quay về là giữa đường ắt lâm nạn. Đồng thời có lẽ y cũng nghĩ dù sao ở chỗ tiểu thư cùng còn có bí đạo để lánh thân, chí ít vẫn an toàn hơn so với chúng ta chẳng còn nơi nào để nấp. Tuy vậy, a... ta thật sự lo cho tiểu thư và Kim Xuân tỷ.

Vì nhỡ như bọn Kim Sa hội nhờ đông người nên phát hiện ra bí đạo thì sao?

Mã Nguyên Vũ trấn an nàng :

- Hư thực thế nào, theo tại hạ, chúng ta nên âm thầm quay về. Nhưng tuyệt đối phải kín đáo, đề phòng tai mắt của bọn chúng Hoàng Hạ hoang mang :

- Vậy theo ngươi, cả ba chúng ta nên làm gì?

Mã Nguyên Vũ thở dài :

- Dường như tại hạ dù là miễn cưỡng vẫn đang được cô nương hỏi ý với tư cách bằng hữu?

Hoàng Hạ nhún nhường :

- Ngươi đã cứu bọn ta mấy phen, kể như không có địch ý. Còn gì nữa mà ta không xem ngươi là bằng hữu? Mau nghĩ kế giúp bọn ta đi.

Mã Nguyên Vũ bảo :

- Muốn tại hạ giúp ư? Dễ thôi, hãy gọi Mã Nguyên Vũ này là Đại ca, vì dường như so về niên kỷ, tại ha có nhỉnh hơn nhị vị?

Hoàng Hạ mai mỉa :

- Chính ngươi từng gọi ta là Hoàng Hạ tỷ, nhớ không? Đâu thể đổi từ tỷ sang muội nhanh như thế?

Mã Nguyên Vũ phì cười :

- Chính vì lối xưng hô không phù hợp này nên lúc nãy cô nương mất cơ hội được nghe tại hạ nói ra thêm điều thứ hai, là điều tại hạ chỉ có thể nói với tư cách huynh trưởng.

Hoàng Hạ cau có :

- Nhưng ta cũng đâu muốn nghe.

Bạch Cúc chợt hỏi xen vào :

- Đúng là lúc nãy Nguyên Vũ huynh định nói đến hai điều nhưng chỉ mới có một. Điều thứ hai là gì?

Mã Nguyên Vũ bảo :

- Vì cô nương đã gọi tại hạ là huynh, được, tại hạ chỉ nói cho một mình cô nương nghe. Hãy lại gần đây

Hoàng Hạ chợt kêu :

- Ngươi không được nghe, rõ chưa Bạch Cúc?

Bạch Cúc bối rối :

- Hoàng Hạ tỷ không muốn nghe thì tùy, lẽ nào cũng cấm luôn muội? Thật không công bằng.

Mã Nguyên Vũ phụ họa theo Bạch Cúc :

- Không phải chuyện có liên quan đến nội tình quý môn. Bạch Cúc cô nương dù có nghe cũng không phạm đến môn quy. Hoàng Hạ cấm đoán như thế e sau này khó phục chúng.

Hoàng Hạ giận dỗi :

- Vì ta đoán điều ngươi sắp nói ắt hẳn chẳng tốt đẹp. Ta không muốn Bạch Cúc bị bẩn tai nếu nghe những lời đó.

Bạch Cúc càng lúc càng thêm hiếu kỳ, cứ háo hức muốn nghe cho bằng được :

- Muội không sợ bẩn tai. Huống chi, từ khi theo chân tiểu thư lập ra Giang Nam Đệ Nhất Trà Đình, nơi đủ hạng nam nhân lui tới còn lời nào bẩn tai mà muội chưa từng nghe?

Muội quyết phải nghe cho kỳ được.

Và không ngại sự giận dữ của Hoàng Hạ sau này, Bạch Cúc cứ hăm hở bước đến chỗ Mã Nguyên Vũ.

Mã Nguyên Vũ lập tức phụ nhĩ, thì thào nói vào tai Bạch Cúc mấy câu làm Bạch Cúc phá lên cười.

Đã thế Bạch Cúc còn vừa cười vừa kêu mãi nhưng câu tuy không ngọn không ngành nhưng đầy ẩn ý :

- Ra là thế! Thảo nào, thảo nào...

Đang giận và định phát tác, chợt Hoàng Hạ nghe Mã Nguyên Vù hốt hoảnh kêu :

- Không ổn rồi, bên ngoài có người đang tìm cách làm cho cơ quan phát động!

Ngờ Mã Nguyên Vũ giả vờ dụng ý chẳng có gì khác hơn là làm cho Hoàng Hạ đừng lưu tâm đến thái độ của Bạch Cúc, Hoàng Hạ cười lạt và nhanh nhẹn chạy đến chỗ Mã Nguyên Vũ.

Nhưng lúc đó, phần vì trong bí động vẫn tối tăm, giả như bên ngoài bầu trời đang hửng sáng thì trong này kỳ thực vẫn chưa có tia sáng nào chiếu lọt vào phần thì Mã Nguyên Vũ ngay khi kêu hốt hoảng cũng đã đứng lên nên lúc Hoàng Hạ chạy đến chỉ suýt nữa cả hai đã va vào nhau.

Hoàng Hạ vì phát hiện quá muộn nên dù đã dừng nhưng đà chạy đến vẫn làm nàng lảo đảo, một lần nữa suýt ngã vào Mã Nguyên Vũ.

Nhưng chẳng may, Mã Nguyên Vũ có lẽ vẫn vì hoảng hốt nên vừa đứng lên đã vội vã xoay người, hướng mặt về phía quả nhiên có vài tiếng động lạch cạch phát ra, nhờ đó vô tình dịch tránh không để Hoàng Hạ chạm vào.

Bạch Cúc và Hoàng Hạ lúc này cũng nghe những tiếng động khả nghi nọ. Cả hai đứng cạnh nhau, cùng xoay người hướng mặt nhìn về phía Mã Nguyên Vũ đang nhìn, không một ai dám lên tiếng dù chỉ là tiếng thở mạnh.

Những tiếng động nọ vẫn lách cách vang mãi nhưng không hiểu sao cơ quan vẫn không chịu phát động, càng làm cho Hoàng Hạ, Bạch Cúc đã lo càng thêm phập phồng lo.

Được một lúc, họ nghe tiếng Mã Nguyên Vũ thì thào :

- Tại hạ e không thể duy trì lâu hơn. Nếu nhị vị không mau mau tiếp lực có lẽ trước sau gì nhân vật đang phát động ở bên ngoài cuối cùng cũng thắng và xông vào bắt gặp chúng ta đang ở đây. Nhị vị muốn như thế lắm sao?

Bạch Cúc và Hoàng Hạ có nghe nhưng không hiểu. Cả hai hỏi nhau :

- Hoàng Hạ tỷ có hiểu y đang nói gì không?

- Ta cũng đang lấy làm lạ đây. Y thì vẫn ở trong này cùng chúng ta, kẻ nào đang làm cho cơ quan phát động thì lại đứng tận bên ngoài. Đâu có gì liên quan để y phải nói y đang duy trì?

Vừa lúc đó Mã Nguyên Vũ bỗng trút ra luồng thở khì bất lực và còn đột ngột ngã chúi qua một bên. Ngẫu nhiên làm cho những tiếng động lạch cạch nọ cũng đúng lúc này chợt vang lên giòn giã và thúc bách hơn.

Chỉ khi đó Hoàng Hạ và Bạch Cúc mới có cảm nhận nền đá dưới chân bỗng dưng lay đông kỳ lạ. Và Hoàng Hạ tỉnh ngộ bật kêu :

- Nhanh lên, Bạch Cúc. Mau cùng ta trụ tấn, kềm giữ nền đá dưới chân cho đừng dịch chuyển Chỉ có như thế mới làm cho cơ quan không thể phát động, khiến nhân vật bên ngoài cũng không thể xông vào.

Vì cả hai cùng hành động, họ lại có thân thủ của từng người cao minh hơn Mã Nguyên Vũ nên hành vi kịp lúc như thế này của họ đã làm cho chuỗi tiếng động lách cách sau cùng cũng bị gián đoạn.

Bạch Cúc lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm :

- Sao Nguyên Vũ huynh lúc nãy không nói rõ hơn, cho bọn muội biết cần phải làm thế nào để ngăn cản không cho cơ quan phát động? Chỉ suýt nữa là hư sự rồi còn gì?

Hoàng Hạ cũng lên tiếng :

- Ta cũng có lắm nghi ngờ là làm thế nào ngươi biết chỉ với phương cách này mới khiến cơ quan thôi phát động? Hay trước kia ngươi đã từng vào nhưng lại cố tình giấu bọn ta sự thật đó?

Mã Nguyên Vũ đã lồm cồm đứng dậy, lầu bầu lên tiếng đề tỉnh cả hai :

- Nhị vị đúng là nữ nhân, chỉ biết đa nghi và đa nghi mà không chịu vận dụng cơ trí. Thử hỏi, nếu tự dưng nền đá ngay chỗ nhị vị đang đứng bất ngờ lay động, kèm theo đó tà tiếng lách cách cho biết cơ quan đang phát động, nhị vị sẽ có phản ứng như thế nào nếu không là lập tức trụ tấn để tạo lực đối nghịch với lực phát động cơ quan? Đừng bảo với tại hạ là phản ứng tự nhiên của bọn nữ nhân vốn dĩ vô dụng nha. Mà thôi nhị vị không cần đáp lời, nếu đấy chính là lũ Kim Sa hội thì chúng ta kể như tự chui đầu vào rọ. Riêng tại hạ thì mệt lắm rồi, không thể giúp gì thêm cho nhị vị.

Hoàng Hạ bị Mã Nguyên Vũ cho là vô dụng chỉ suýt nữa là phát tác phản ứng. Nhưng vì sau đó lại nghe Mã Nguyên Vù đề tỉnh, bảo là phải vận toàn lực, tạo lực đối trọng với lực đang phát động cơ quan nên Hoàng Hạ thay vì phát tác đành trút toàn bộ nỗi tức giận vào hành vi trụ tấn.

Với lực trụ tấn đột ngột tăng lên và do Hoàng Hạ và Bạch Cúc cùng một lúc thực hiện, nền đá dưới chân cả hai chợt rạn nứt, tách khai, tạo ra một miệng huyệt đen ngòm, làm cho cả hai cùng một lúc rơi ào xuống.

Họ kêu :

- Có cạm bẫy. Hãy mau cứu ta, Nguyên Vũ.

- Mau tránh xa ra, Nguyên Vũ huynh. Đừng để sa bẫy như bọn muội

* * * * *

Hoàng Hạ tỉnh lại trước. Nàng thất kinh vì phát hiện chỉ có nàng và Bạch Cúc không hiểu sao lại cùng nhau nằm rúc người ngay phía sau một tảng đá lớn lộ thiên, không hề có Mã Nguyên Vũ bên cạnh.

Nàng lay gọi Bạch Cúc :

- Tỉnh dậy đi Bạch Cúc. Ngươi ngất đã bao lâu? Có biết vì sao chúng ta ở đây? Và ngươi có nhìn thấy họ Mã ở đâu không?

Bạch Cúc ngơ ngác không kém gì Hoàng Hạ lúc đầu. Nàng ngồi dậy nhìn quanh và kêu :

- Hoàng Hạ tỷ tỉnh lại trước muội, hãy nói đi sao chúng ta bỗng dưng xuất hiện ở chốn này? Không thấy Nguyên Vũ huynh, lẽ nào chính y đã đưa chúng ta đến đây và bây giờ đang loanh quanh đâu đó chờ chúng ta tỉnh lại?

Hoàng Hạ cau mày và nói lên sự nghi ngờ của nàng :

- Có thể là y đưa chúng ta đến đây. Nhưng bảo y có ý chờ chúng ta tỉnh lại thì vị tất vì ta nghĩ, lẽ nào y không nhân cơ hội này bỏ đi. Bởi nếu là ta ắt hẳn ta cũng hành động như thế.

Đoạn Hoàng Hạ đứng lên. Và theo bản tính tự nhiên của nữ nhân nàng đưa tay chỉnh trang lại y phục, miệng thì bảo :

- Thôi, cứ mặc y. Chúng ta toàn mạng là tốt rồi, hãy mau tìm lối quay về chỗ tiểu thư thì hơn.

Chợt Bạch Cúc kêu :

- Sao có vài giọt huyết dây vào y phục Hoàng Hạ tỷ thế này?

Và Bạch Cúc bước đến, săm soi nhìn vào phần thân áo phía sau của Hoàng Hạ. Bạch Cúc chép miệng hít hà :

- Thậm nguy thậm nguy, có một vệt xước nhỏ đã làm rách y phục và chạm khẽ vào da thịt. Cũng may là chưa chạm đến đại huyệt Thần Đường. Bằng không...

Hoàng Hạ cũng chợt kêu :

- Y phục ngươi cũng có huyết tích kia kìa? Chà, gần ngay vùng tâm thất, không lẽ ngươi không cảm thấy đau sao?

Bạch Cúc hốt hoảng cúi đầu nhìn vào ngực áo, nơi quả nhiên có dính vài giọt máu đỏ nho li ti.

Và thoạt nhìn qua, Bạch Cúc giật mình :

- Cũng là một điểm nhỏ, lực đạo chỉ xuyên qua y phục và vừa đủ để chỉ chạm vào da là dừng ngay. Phải chăng đây là thủ pháp thượng thừa chỉ có thể do cao nhân thi triển, gọi là để cảnh cáo chúng ta?

Hoàng Hạ thoạt nghe cũng giật mình vội nhìn thật kỹ nơi y phục của Bạch Cúc bị dính huyết tích. Và nàng chợt trầm tư lo ngại :

- Quả dúng như muội suy đoán. Đã có người dùng lợi khí sắc bén lưu lại trên hai ta mỗi người một dấu vết thần kỳ. Hừ, là nhân vật nào có bản lãnh tuyệt phàm, đã đạt mức thu phát tùy tâm, cố tình cảnh cáo chúng ta? Nhưng là cảnh cáo chuyện gì chứ?

Bạch Cúc chợt hốt hoảng :

- Ôi chao. Vây là nguy cho Nguyên Vũ huynh rồi. Vị tất y đã tự ý bỏ đi như Hoàng Hạ tỷ nghi ngờ.

Hoàng Hạ kịp thời nghĩ lại, lo lắng nhìn Bạch Cúc :

- Muội muốn nói, có thể Nguyên Vũ huynh vì giải cứu và đưa chúng ta đến đây nên tình cờ chạm trán một cao nhân? Và y đã bị...

Bạch Cúc lập tức lách người chạy ra ngoài tảng đá :

- Muội phải tìm y. Biết đâu đây là lúc y đang cần đến chúng ta?

Hoàng Hạ vội chạy theo, nhưng chí là để ngăn Bạch Cúc lại :

- Muội không được loạn động. Vì đây là địa phương nào, hiện chúng ta còn chưa rõ, có muốn tìm y, càng không thể chạy bừa như muội là ổn.

Bạch Cúc giận dữ :

- Nhưng muội không thể không tìm, nhất là sau biết bao điều y đã làm cho chúng ta.

Hoàng Hạ cau mày :

- Ta cũng đâu ngăn cấm, không cho muội tìm. Có chăng ta chỉ khuyên muội đừng hốt hoảng. Thế muội nghĩ ta không lo lắng, không muốn tìm y, để nếu cần thì tiếp trợ y sao?

Bạch Cúc cáu kỉnh :

- Vị tất Hoàng Hạ tỷ thật sự lo cho y. Vì muội thấy lúc nào tỷ cũng đa nghi, không bao giờ thừa nhận những hành vi y thực hiện vì chúng ta đều xuất phát từ thiện ý.

Hoàng Hạ cười lạt :

- Tuy đa nghi nhưng muội đừng quên ta cũng chưa bao giờ phủ nhận những ân tình mà y đã vì chúng ta thực hiện. Thôi đủ rồi, nếu muốn tìm thì chúng ta cùng tìm, đừng để phí thời gian nữa. Đi!

Bị thái độ của Hoàng Hạ làm cho sợ, Bạch Cúc hết dám tranh biện, cũng không dám hối thúc dù nhìn thấy Hoàng Hạ chầm chậm vừa đi vừa đưa mắt dò xét nhìn khắp nơi. Và một lúc sau, Bạch Cúc mới nhận thức Hoàng Hạ có cẩn trọng như thế cũng không vô ích.

Hoàng hạ đột ngột dừng lại và thì thào :

- Hãy lắng nghe. Như có tiếng người rên rỉ?

Bạch Cúc vội lắng nghe và gật đầu thừa nhận :

- Đúng là có, nhưng tiếng rên quá yếu như chủ nhân của tiếng rên đã bị trọng thương?

Hoàng Hạ càng cẩn trọng hơn :

- Ta bên hữu, muội bên tả, chúng ta tiến đến từ hai phía để có gì bất trắc cùng còn cơ hội trở tay, tiếp trợ lẫn nhau. Được chưa? Đi nào!

Nơi vẫn văng vẳng đưa đến tai Hoàng Hạ và Bạch Cúc những tiếng rên tuy là một chỗ khuất lấp, bị nhiều lớp cây dại vây kín, nhưng khi vượt qua thì hóa ra sau những lớp cây dại lại là một lư bằng khá rộng với một vài loạn thạch nằm ngổn ngang.

Ở đó Hoàng Hạ tiến đến theo phía bên hữu chỉ nhìn thấy vài ba thi thể vẫn chưa đến hồi giá lạnh. Nhận ra đó là những thi thể của bọn Kim Sa hội, Hoàng Hạ toan lên tiếng cảnh báo cho Bạch Cúc ở phía bên kia hay. Chợt từ phía bên đó có tiếng Bạch Cúc kêu hoảng:.

- Tiểu thư? Hoàng Hạ tỷ mau lại đây. Tiểu thư sao lại bị nhiều thương tích như thế này?

Hoàng Hạ thất kinh hồn vía, lập tức thi triển khinh công, lao thật nhanh đến chỗ Bạch Cúc vừa kêu hoảng.

Đến nơi, phát hiện Bạch Cúc đang lúi húi ngay phía sau một tảng đá không lấy gì làm to. Hoàng Hạ lách người bước vào và kịp nghe một nữ lang vừa được Bạch Cúc đỡ ngồi lên, cho dựa vào lòng Bạch Cúc, bảo :

- Hai ngươi cũng kịp đến ư? Vậy là ổn rồi, Bạch Cúc cứ ở lại đây với ta. Mà không, cả ta cũng muốn đi nữa. Hãy mau đưa ta vào huyệt khẩu kia. Nhanh lên, cần phải cứu Kim Xuân tỷ, tiếp trợ luôn cho một ân nhân đã tình cờ cứu mạng ta.

Hoàng Hạ cau mày nhìn qua thương thế của nữ lang, sau đó chuyển mục quay nhìn đến huyệt khẩu, chỉ cách đấy vài trượng, là nơi nữ lang vẫn đang nhìn bằng ánh mắt lo lắng.

Hoàng Hạ bảo :

- Xung quanh nơi này chỉ còn lại ba người chúng ta, những địch nhân hầu như đã táng mạng. Theo nô tỳ, tiểu thư nên lưu lại ngoài này để tịnh dưỡng chỉ một mình Hoàng Hạ vào trong đó tìm Kim Xuân tỷ là đủ.

Nhưng nữ lang nọ vẫn khăng khăng :

- Bạch Cúc đã kịp cho ta dùng linh đan, có muốn tịnh dưỡng để sau này cũng không muộn. Đừng trái ý ta, hãy mau đưa ta cùng vào. Nhanh lên.

Vì nữ lang là tiểu thư nên lời nói đó cũng chính là mệnh lệnh, Hoàng Hạ vội cùng Bạch Cúc dìu nữ lang đi.

Lúc bước vào huyệt khẩu, nữ lang chợt hỏi :

- Dường như ân nhân cứu mạng ta và Kim Xuân tỷ có quen biết hai ngươi? Ta thấy y dù vội vẫn tìm cách giấu hai ngươi sau một tảng đá. Y là ai?

Bạch Cúc ngớ người, hỏi ngược lại :

- Bọn nô tỳ trước đó đã ngất lịm lúc tỉnh lại chỉ thấy nằm sau một tảng đá, vẫn chưa tỏ tường chuyện gì đã xảy ra. Tiểu thư có thể cho biết nhân dạng của kẻ đó thế nào?

Nữ lang có một thoáng thừ người :

- Ta nhớ không lầm đâu, thái độ của y chứng tỏ rất quan tâm đến bọn ngươi, cho thấy cả ba ắt hẳn quen biết nhau. Y là một trang nam nhân khá tuấn tú, niên kỷ có lẽ chưa đến đôi mươi. Duy có điều y phục của y rất bẩn. Dường như trước đó là y phục tuyền trắng nhưng vì quá bẩn nên đã sang màu ngà.

Bạch Cúc giật mình, nhìn Hoàng Hạ :

- Chính là Mã Nguyên Vũ?

Hoàng Hạ tuy cũng giật mình nhưng là vì nguyên do khác :

- Tiểu thư bảo y đã cứu nguy tiểu thư và Kim Xuân tỷ? Là bọn Kim Sa hội đã bị y hạ thủ?

Nữ lang gật gù :

- Mã Nguyên Vũ? Ta chưa nghe tính danh này bao giờ, thảo nào thân thủ y vừa kém vừa không có gì đặc sắc. Hoàng Hạ vừa bảo y là nhân vật đã hạ thủ Kim Sa hội? Không phải đâu. Vì y không thể có bản lãnh đó. Tuy vậy ta cũng phải thừa nhận y chính là một trang hảo hán đáng mặt anh hùng. Y rất dũng mãnh khi hết lượt này đến lượt khác xông vào tìm cách tiếp trợ ta hoặc tiếp trợ Kim Xuân tỷ. Phải chi y có bản lãnh như Hoàng Hạ ngươi vừa bảo, ta đâu đến nỗi bị thương và bất lực nhìn Kim Xuân tỷ bị địch nhân đuổi chạy vào huyệt khẩu này?

Bạch Cúc tươi hớn hở :

- Nếu là Nguyên Vũ huynh thì tiểu thư có bảo y la bậc hảo hán cũng không có gì quá đáng. Vì bọn nô tỳ trước sau cũng đã đôi ba lần được y tận lực giải nguy. Vả lại, mặc y phục bẩn như tiểu thư nói, quả nhiên không còn ai ngoài Nguyên Vũ huynh.

Khác với Bạch Cúc vẫn mãi chú tâm nói về Mã Nguyên Vũ, Hoàng Hạ có mối bận tâm khác quan trọng hơn :

- Vậy theo tiểu thư, bọn Kim Sa hội là nhân vật nào hạ thủ?

Nữ lang lắc đầu :

- Ta không biết vì lúc ta sắp hôn mê cũng là lúc Kim Xuân tỷ bị địch đuổi vào huyệt khẩu, y bỗng chạy đến bên cạnh và lôi ta vào ẩn phía sau tảng đá. Y còn bảo ta đừng lo, vì đang có người xuất hiện, giúp ta và y đối phó lũ Kim Sa hội. Ta nghe thế cùng mừng, vội nhờ y chạy vào xem Kim Xuân tỷ thế nào. Y nghe xong lập tức thực hiện, cho dù lúc đó toàn thân y như bị vấy máu nhiều hơn ta. Hai ngươi thử lắng nghe xem. Có thể cả hai đã bị hôn mê chỉ còn những tiếng thở trì trệ rất khó phát hiện.

Chợt Bạch Cúc đưa tay chỉ vào một góc khuất, khá tối :

- Ở đây có dấu máu?

Hoàng Hạ lập tức lia mắt nhìn :

- Đúng là có dấu máu. Dừng lại đi, Bạch Cúc. Đề phòng đó là nơi địch nhân có thể ẩn thân chờ bọn ta đến gần để tung một đòn chí mạng.

Và Hoàng Hạ một mình tiến đến, sau đó nhanh chóng lùi lại :

- Đúng là địch nhân, nhưng đã chết. Vậy là nhân vật kỳ bí nọ sau khi giết hết lũ ngoài kia đã vào đây truy sát tiếp tục. Chúng ta hãy đi tiếp, nhưng đừng quá khinh suất. Đi nào.

Họ lao đi và nữ lang nọ lại hỏi :

- Bạch Cúc vừa bảo Mã Nguyên Vũ đã đôi lần giúp hai ngươi, sự thể là thế nào?

Hoàng Hạ chợt thở dài :

- Y là người mà Hoàng Hạ dược lệnh tiểu thư phải ngấm ngầm dò xét. Tiểu thư còn nhớ những gì gã Bạch Nhật Quang đã cáo giác và làm ầm khắp nơi chứ.

Nữ lang giật mình :

- Là y sao? Kẻ duy nhất sau thảm biến của Hồng gia những bốn năm đã bất ngờ hiện thân và đi tế mộ?

Thảo nào ta cứ ngờ ngợ có cảm tưởng đã nghe đến ba chữ Mã Nguyên Vũ này một lần.

Đúng là do gã Bạch Nhật Quang huyên náo đề cập đến.

Bạch Cúc lại liến thoắng, vắn tắt kể những gì Mã Nguyên Vũ đã giúp nàng và Hoàng Hạ.

Chờ Bạch Cúc nói xong, Hoàng Hạ lại thở dài :

- Tiểu thư sẽ còn kinh ngạc nhiều hơn nếu biết rằng họ Mã chính là gã một năm trước từng được tiểu thư cứu mạng với khắp thân lúc đó đều dính toàn bùn sình hôi hám.

Nữ lang kinh ngạc thật sự :

- Đúng như thế chứ, Hoàng Hạ? Y vẫn sống sau một trận trúng độc và còn bị người của Khưu gia truy đuổi sao?

Hoàng Hạ gật đầu :

- Đúng la y. Chỉ tiếc thân thủ của gã Bạch Nhật quang quá kém, làm cho lời của gã nói về họ Mã không biết đâu mà lường. Vì nếu bảo thân thủ của họ Mã tầm thường thì Hoàng Ha này vẫn có cảm giác không tin. Nhưng nếu bảo y có sở học cao minh thì lẽ nào một người như tiểu thư lại có thể nhận định ở y không hề có đặc sắc? Hoàng Hạ này cảm thấy thật khó hiểu.

Nữ lang bĩu môi :

- Ngươi đừng quá đa nghi, ta bảo y kém thì nhất định phải kém. Bất quá theo Bạch Cúc kể, ta đành thừa nhận y quả là người thông tuệ vì có thể tiên liệu mọi chuyện ở xa như thể y được nhìn thấy tận mắt. Nhưng nếu bảo chỉ vì thế mà ở y có nhiều điều khó hiểu thì ắt hẳn, hừ, đấy là do y cố tình tạo ra mà thôi. Và suy ra y là người tự phụ, thích làm ra vẻ thần bí để lòe người khác che đậy khuyết điểm của y là võ công quá kém.

Hoàng Hạ giật mình :

- Tiểu thư ám chỉ điều gì khi bảo phải thừa nhận y có tài tiên liệu từ xa?

Nữ lang hậm hực :

- Thì chuyện Kim Sa hội bất thần xuất hiện tấn công vào nơi lưu ngụ của ta, đâu còn chuyện nào khác.

Hoàng Hạ vỡ lẽ :

- Vì nhờ có bí đạo nên tiểu thư và Kim Xuân tỷ vẫn bình yên?

Nữ lang thở dài :

- Không sai. Nhưng bọn chúng cũng có lắm thủ đoạn vặt. Chúng vờ hô hoán lên, bảo ngươi và Bạch Cúc đã bị chúng chế ngự, ta và Kim Xuân tỷ vậy là lầm mưu của chúng. Vì lo cho hai ngươi nên tự ý hiện thân. Rốt cuộc bị chúng đánh cho một trận khốn đốn vất vả lắm mới chạy đến đây để rồi suýt mất mạng.

Bạch Cúc cố tình bảo :

- Bọn Kim Sa hội quả thật cũng có lắm thủ đoạn, điều này muội và Hoàng Hạ tỷ đã từng nếm trải. Nhưng gặp phải Nguyên Vũ huynh, thủ đoạn của y cao minh hơn, bọn Kim Sa hội cứ thật bại hết phen này đến phen khác.

Nữ lang liền mắng át đi :

- Từ lúc gặp ngươi cho đến bây giờ, Bạch Cúc, ta thấy ngươi dường như rất cảm phục và ngưỡng mộ y. Ngươi tán dương y hơi nhiều đấy. Phải chăng là do ngươi đã phải lòng y?

Bạch Cúc phì cười :

- Tiểu thư ngộ nhân rồi. Vì hạng nam nhân như y vị tất có nữ nhân nào dám phải lòng Nữ lang lấy làm lạ :

- Tại sao? Ta thấy y cũng tuấn tú đâu kém gì những vương tôn công tử hoặc những cao thủ tuấn kiệt đệ tử các phái thường tìm đến Giang Nam Đệ Nhất Trà đình của ta?

Hoàng Ha chợt nghiêng đầu, nói khẽ vào tai nữ lang vài lời.

Nữ lang bất giác à lên một tiếng :

- Thì ra...

Chợt... Bạch Cúc một lần nữa bật kêu :

- Lại có dấu máu nữa ở đằng kia.

Mọi người đưa mắt nhìn và phát hiện lối đi trong huyệt khẩu bỗng đưa mọi người đến một động khẩu khác rộng hơn, với khung cảnh ở bên ngoài đang tràn đầy ánh nắng chan hòa.

Họ bảo nhau cẩn trọng bước ra. Cuối cùng cả ba đều nhìn thấy hai nhân vật, một nữ một nam đang ngồi tọa công điều thương.

Bạch Cúc tỏ ý mừng ngay khi vừa nhìn thấy nam nhân. Nhưng có lẽ vì ngại sẽ bị tiểu thư mắng, nên nàng chỉ khẽ khàng lên tiếng đề cập đến mỗi một mình nữ nhân đang ngồi tọa công.

Nàng bảo :

- May quá, Kim Xuân tỷ vậy là vẫn bình yên.

Nữ lang thì nhìn chằm chằm vào nam nhân.

- Ta nhớ lại rồi. Quả nhiên y chính là gã một năm trước đã được ta cứu mạng.

Cả hai câu nói này tuy khẽ nhưng vẫn gây kinh động làm cho nam nhân nọ từ từ hé mở hai mắt và mỉm cười :

- Tại hạ thì thoạt nhìn vẫn nhận ra ngay tiểu thư và Kim Xuân tỷ ân cứu mạng thuở nào, một lần nữa Mã Nguyên Vũ này xin có lời đáp tạ.

Thái độ của nữ lang thật lạnh lùng, làm Mã Nguyên Vũ đang cười đành ngượng ngùng thu lại. Vì nữ lang bảo :

- Ngươi không phải đáp tạ. Vì ân oán giữa ta và ngươi một năm trước kể như đã thanh toán xong. Hay ngươi định mượn lời nói này nhắc khéo ta là lần này ta phải đáp tạ ân giải nguy của ngươi?

Mã Nguyên Vũ vươn vai đứng dậy :

- Quân tử thi ân bất cầu báo. Chuyện lần này mong tiểu thư hãy xem như là tại hạ chưa từng có hành động gì. Vì thiển nghĩ tại hạ chỉ là kẻ không biết tự lượng sức, không mất mạng đã là may, nào dám huênh hoang nhận là đã cứu nguy cho tiểu thư?

Kim Xuân cũng đến lúc xả công và cũng tánh nhanh miệng nói hớt lời như thuở nào :

- Ngươi biết nói như thế cũng tốt. Vì kỳ thực nếu lúc nãy ta không kịp dốc toàn lực đẩy ngươi ngã qua một bên, có lẽ ngươi đã mất mạng. Hành vi trượng nghĩa của ngươi và hành động cứu mạng ngươi do chính ta thực hiện, nếu suy đi xét lại thì người phải đáp tạ vẫn là ngươi. Đúng không?

Mã Nguyên Vũ gượng cười :

- Sự thật lúc nào cũng vẫn là sự thật. Chính tại hạ đang chờ Kim Xuân tỷ hồi tỉnh để có lời đáp tạ. Chỉ tiếc bên người tai hạ không hề có bất kỳ vật gì tương xứng để trao cho Kim Xuân tỷ gọi là báo đáp ân cứu tử. Mong Kim Xuân tỷ lượng thứ cho.

Hoàng Hạ liền bước nhanh đến chỗ Kim Xuân :

- Kim Xuân tỷ nói như thế ắt hẳn đã có dịp nhìn thấy nhân vật từng hạ thủ lũ Kim Sa hội, nhất là một tên đã bị hạ sát ở gần đây?

Kim Xuân ngơ ngác :

- Có người xuất hiện hạ thủ Kim Sa hội thật sao? Ta không thấy. Ta chỉ nhớ là bản thân ta vì lâm nguy nên đành chạy thục mạng vào trong này. Kế đó là đến lượt gã họ Mã cũng chạy vào. Gã có cùng ta giao thủ tán loạn với hai địch nhân. Gã ngất trước, ta ngất sau.

Để khi ta hồi tỉnh là đã thấy gã ngồi tọa công ngay bên cạnh. Ta sợ địch xông đến nữa thì nguy đành tận dụng chút thời gian quý báu cũng tọa công như gã.

Và Kim Xuân đưa mắt nhìn nữ lang :

- Tiểu thư cũng không nhìn thấy nhân vật đó ư?

Là Hoàng Hạ thở dài, vừa đáp lời Kim Xuân vừa đưa mắt nghi ngờ nhìn Mã Nguyên Vũ :

- Cả tiểu thư cũng không có cơ hội nhìn thấy. Nhưng dựa theo lời của tiểu thư thuật lại thì dường như chỉ có một người là nhìn thấy nhân vật nọ.

Kim Xuân thừa hiểu Hoàng Hạ đang ám chỉ ai qua ánh mắt nhìn này. Kim Xuân hất hàm, hỏi Mã Nguyên Vũ :

- Ngươi có nhìn thấy thật không? Đó là nhân vật như thế nào?

Mã Nguyên Vũ miễn cưỡng đáp :

- Sao chư vị đều nhìn cả vào tại hạ? Chẳng lẽ tại hạ không được phép nhìn nhân vật đó? Nhưng có nhìn cũng vô ích vì nhân vật no vừa cao to vừa có cung cách xuất thủ thật tàn độc. Soẹt một cái là có kẻ đầu rơi thây gục. Hoặc ầm một tiếng là có tên bị du hồn về tiên cảnh. Không những thế, hễ hạ thủ được một địch nhân là hai mắt nhân vật nọ lập tức bắn ra những tia lạnh lẽo, tợ ánh mắt của tử thần, chạm vào ai là kẻ đó run lầy bẩy. Ghê lắm.

Hoàng Hạ cáu kỉnh ngắt lời :

- Ai cần nghe những lời kể đã được ngươi thêm thắt một cách quá đáng. Bọn ta chỉ muốn biết đó là nhân vật có diện mạo như thế nào, hoặc giả nhân vật đó có tự ý xưng danh cho biết bản thân là ai chăng?

Mã Nguyên Vũ lắc đầu vài lượt :

- Không có diện mạo vì đã bị che kín chỉ chừa hai hốc mắt. Cũng không xưng danh vì hễ gặp địch là lẳng lặng ra tay. Riêng về chiêu số thì càng không thể nhận định, vì...

Nữ lang nọ ngất lời và mai mỉa Mã Nguyên Vũ :

- Không thể nhận định vì ngươi có sở học quá kém, liệu am hiểu được bao nhiêu mà đòi nhân định chiêu số của người. Đúng không?

Mã Nguyên Vũ cả thẹn :

- Lời của tiểu thư lúc nào cũng đúng. Nếu gặp phải người khác may ra có thể qua chiêu số của nhân vật nọ mà nhận biết đấy là ai. Tại hạ thật vô dụng.

Bạch Cúc chợt lên tiếng hỏi :

- Kim Xuân tỷ bảo có hai địch nhân xông vào truy đuổi, sao chỉ mới thấy có một thi thể?

Đoán biết Bạch Cúc không hề ngẫu nhiên hỏi câu này, Mã Nguyên Vũ ném nhanh cho nàng một tia nhìn cảm kích và nhân cơ hội này lên tiếng chứng tỏ bản thân không hoàn toàn vô dụng.

- Bọn Kim Sa hội một khi đã gặp sát tinh đương nhiên chẳng kẻ nào có cơ hội sống sót.

Nếu Bạch Cúc cô nương bảo chỉ mới tìm thấy một thi thể ắt hẳn ở quanh đây hay còn thi thể thứ hai. Tại hạ không tìm thì thôi, khi đã tìm thế nào cùng phát hiện.

Nhưng Mã Nguyên Vũ vừa hăm hở bỏ đi tìm, Hoàng Hạ cũng vội theo chân :

- Ta sẽ cùng ngươi đi tìm. May ra nhân cơ hội này ta lại có dịp mục kích tài tiên đoán như thần của ngươi. Đi nào.

Vì tìm khắp nơi chung quanh nhưng không thấy, Mã Nguyên Vũ lại hăm hở toan quay trở lại huyệt khẩu, Hoàng Hạ vội ngăn lại.

- Bọn ta đã theo lối đó đi lần đến đây. Nếu có hai thi thể ắt bọn ta đã thấy, ngươi đừng phí công vô ích. Tốt hơn hết hãy nói xem, theo ngươi thì thi thể thứ hai hiện ở đâu?

Mã Nguyên Vũ gượng cười :

- Theo khẩu khí của cô nương thì dường như cho rằng tại hạ phải biết nơi đang ẩn giấu thi thể thứ hai? Tại hạ không là người hạ thủ làm sao có thể đáp lời?

Do cả hai còn quanh quẩn gần nơi mọi người đang đứng nhìn nên những lời đối đáp của cả hai đều được tất cả nghe. Vì thế, Bạch Cúc liền ứng tiếng, nói phụ họa theo Mã Nguyên Vũ :

- Sao Hoàng Hạ tỷ cứ mãi nghi ngờ Nguyên Vũ huynh? Hay Hoàng Hạ tỷ cho rằng chính Nguyên Vũ huynh là nhân vật lạnh lùng độc ác nọ?

Nữ lang cũng lên tiếng :

- Bạch Cúc hỏi rất đúng. Và theo ta Hoàng Hạ quả là quá đa nghi. Bởi bản lãnh như y đến lo cho sinh mạng bản thân còn chưa xong, làm sao có thể trong một lúc xuất thần hạ thủ hết từng ấy kẻ địch?

Hoàng Hạ vẫn một mực nghi ngờ :

- Vì ở đây quả là có điều đáng nghi. Thứ nhất, không sớm cũng không muộn, đúng vào lúc tiểu thư hoặc Kim Xuân tỷ ngất đi là nhân vật nọ xuất hiện hạ sát địch nhân. Thứ hai, cũng đúng vào thời điểm đó thì y hoặc là đã đi khuất mắt tiểu thư hoặc bị ngất trước khi Kim Xuân tỷ ngất, nghĩa là không một ai trông thấy đồng thời vừa có y vừa có nhân vật lạnh lùng nọ. Biết đâu tất cả đều do y giở trò, thoạt tiên là vờ đi khuất để sau đó dùng thân phận khác xuất hiện sát địch, kế nữa là vờ ngất và chờ Kim Xuân tỷ cũng ngất y mới dùng bản lãnh thật ra tay.

- Theo Hoàng Hạ nhận đinh, y quả là người đáng nghi.

Kim Xuân phản bác một cách kiên quyết :

- Y suýt mất mạng. Nhờ ta kịp thời ứng cứu nên chuyện y bị ngất là chuyện không thể nào giả vờ.

Nữ lang tiểu thư cũng bảo :

- Thôi được, vì Hoàng Hạ cứ mãi khăng khăng như thế nên hãy nghe ta hỏi đây. Nếu y chính là nhân vật đó thì y được lợi gì khi chịu xuất lực giải cứu tất cả chúng ta? Nên nhớ, trên đời này dường như chưa có kẻ nào chịu làm một điều gì đó một cách vô công, chỉ trừ một người.

Hoàng Hạ rùng mình :

- Chính Hoàng Hạ cũng có ý ngờ y đúng là nhân vật đó, nếu không cũng là hậu nhân.

Nữ lang trợn mắt, sau đó phá lên cười :

- Hoàng Hạ ơi Hoàng Hạ, phải chăng vì ngươi quá tận tâm với ta nên đã bị ám ảnh bởi nhân vật vô tình vô nghĩa nọ? Ngươi đừng làm ta chết vì cười. Y đâu thể là nhân vật nọ, càng không đủ tư cách để ngươi ngờ y là hậu nhân của nhân vật kia?

Kim Xuân đưa mắt nhìn Mã Nguyên Vũ khắp lượt và lắc đầu :

- Dáng cách của y tuyệt đối không thể có liên quan đến nhân vật kia.

Bạch Cúc thì thở dài :

- Dựa vào đâu mà Hoàng Hạ tỷ cho Nguyên Vũ huynh có liên quan đến Vô Diện thư...

Nữ lang vụt ngắt :

- Không được đề cập ngay đến danh xưng đó. Sao ngươi sớm quên mọi điều ta đã căn dặn hử?

Bạch Cúc tái mặt toan biện bạch, chợt từ một nơi khuất lấp ở phía trước bỗng vang đến một tràng cười :

- Vì sao Công Tôn Quỳnh tiểu thư lại tỏ ra lo sợ khi nghe nhắc đến bốn chữ Vô Diện thư sinh? Đấy là một nhân vật dù muốn dù không cũng giúp cho cục diện võ lâm luôn giữ được sự thái hòa, tiểu thư nên ngưỡng mộ hơn là lo sợ mới phải. Ha ha...

Kim Xuân chợt ngao ngán lắc đầu.

- Vẫn là hắn, một âm hồn bất tán luôn theo ám chúng ta.

Kim Xuân vừa dứt lời thì một vị công tử thiếu gia cũng vừa vặn xuất hiện, trong tay có mang theo một thi thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play